← Quay lại trang sách

Chương 4 Công khai sự thật

Yoko

Kết hôn được mười năm, sống bên nhau trong mối quan hệ vợ⁠–⁠chồng, cha⁠–⁠mẹ, hiểu hết suy nghĩ của nhau, song đây mới là lần thứ hai tôi đối diện với Masaki dưới tư cách là Takakura Yoko, à không, dưới tư cách là một con người có tên là Yoko.

Lần đầu tiên, là khi tôi nhận lời cầu hôn của anh ấy.

Lần thứ hai, là khi đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này…

Chúng tôi vẫn giữ nguyên bộ dạng như lúc vừa mới về tới nhà, ngồi vào chiếc bàn đã hiện diện trong phòng khách suốt mười năm qua như một lẽ đương nhiên, mặt đối mặt.

Tôi rào trước rằng những gì tôi nói có thể sẽ trùng lặp với những gì Iwasaki đã nói, rồi kể cho Masaki nghe tuần tự những chuyện đã xảy ra từ ngày hôm qua.

Buổi phỏng vấn kết thúc sớm, tôi gọi điện cho Aki nhưng không kết nối được. Tôi quyết định không đi đón Yuta nữa mà về thẳng văn phòng.

Đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy Yuta và Aki trở về.

Nhận được điện thoại của mẹ chồng, tôi biết Yuta vẫn chưa về nhà. Mẹ chồng tôi cũng gọi cho Aki nhưng không được.

Aki một mình trở về văn phòng.

Ba người gồm tôi, Aki và Iwasaki cùng tới trường bơi, công viên, rồi tới nhà của Ryosuke. Mẹ Ryosuke cho chúng tôi biết đặc điểm nhận dạng của người phụ nữ đã dẫn Yuta đi.

Trong lúc đó, lá thư đe dọa được gửi tới văn phòng qua máy fax.

Nội dung bức thư đe dọa và những cuộc trao đổi ở văn phòng. Vì cho rằng sự thật mà thủ phạm đang yêu cầu công khai có liên quan đến vụ nghi ngờ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính nên tôi đã cầu cứu Haru để nhờ cô ấy điều tra giúp.

Chuyện Aki bị người nào đó dụ ra ngoài.

Chuyện sáng sớm nay có thêm một bức thư đe dọa mới được gửi tới.

Chuyện Haru đã điều tra về vụ nghi ngờ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính.

… Tôi không dám nói người tố cáo Masaki chính là Iwasaki.

Chuyện tôi cùng Iwasaki đi tìm hiểu quanh trường bơi và phát hiện người phụ nữ khả nghi mà tôi từng trông thấy ở gần nhà, văn phòng, cũng như ở quán cà phê gần trường bơi chính là Hashimoto Yayoi.

… Tôi cũng không nói ra chuyện mình đã nghe ông chủ hiệu sách nhắc tới Masaki. Bởi nếu được tôi muốn nghe trực tiếp từ miệng anh.

Chuyện Hashimoto Yayoi là thành viên của một câu lạc bộ tình nguyện có tên là Câu lạc bộ Hạt Dẻ.

Chuyện tôi tạm biệt Iwasaki rồi cùng Haru ghé qua nhà của cựu viện trưởng trại trẻ Yuai. Chuyện về cái ngày tôi được gửi đến trại trẻ. Những lời viện trưởng đã nói. Chuyện viện trưởng chính là người đứng đầu Câu lạc bộ Hạt Dẻ.

Chuyện vợ của hung thủ trong vụ án mạng ở Mominoki có tên là Shimoda Yayoi.

Chuyện tôi gặp Iwasaki và được biết bà Hashimoto Yayoi đang nằm viện và với tình trạng đó, việc bà ấy dẫn Yuta đi là điều không thể.

… Tôi xin lỗi Masaki vì đã phớt lờ tin nhắn của anh để nhờ Iwasaki điều tra về Hashimoto Yayoi giúp.

Chuyện tôi và Haru đã nói chuyện với nhau.

Và rồi, quyết định của tôi…

— Em nghĩ kẻ bắt cóc Yuta muốn em công khai sự thật rằng em chính là con gái của Shimoda Toshiyuki, hung thủ trong vụ án mạng ở Mominoki. Em đoán thủ phạm cũng không có bằng chứng như mình thôi. Nếu có thì hắn đã tố giác rồi. Càng không có sự chuẩn bị tâm lý thì sự thương tổn gây ra cho em càng lớn mà. Nhưng vì không có bằng chứng nên hắn mới phải bắt cóc Yuta. Có lẽ hắn cũng đoán trước được là với tình hình này, em sẽ công khai cho cả thế giới biết ngay cả khi mới chỉ lờ mờ đoán ra chứ chưa có bằng chứng xác thực.

— Nếu em công khai chuyện đó thì thủ phạm được lợi gì chứ?

Masaki, người vẫn im lặng lắng nghe suốt bấy giờ lên tiếng.

— Giả sử kẻ bắt cóc Yuta là người nhà của nạn nhân, em nghĩ họ khó lòng tha thứ được khi chứng kiến cảnh con gái của kẻ sát nhân thản nhiên ra mắt sách rất rầm rộ, được cả xã hội để mắt đến. Em cũng có trả lời nhiều bài phỏng vấn về vấn đề nuôi dạy con cái. Nếu như nạn nhân có con, hẳn người đó sẽ cảm thấy rất căm phẫn và nghĩ rằng con của một kẻ đã cướp đi cha mẹ họ thì có tư cách gì mà nói về chuyện nuôi dạy con cái.

— Kiểu trả thù ấy à?

— Lúc đầu em cũng nghĩ thế. Nếu công khai sự thật, chắc chắn em sẽ phải nhận những lời chỉ trích nặng nề. Nhưng trong lúc kể cho anh nghe những chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ, em chợt nghĩ có thể thủ phạm có mục đích khác.

— Mục đích khác nghĩa là?

— Làm sáng tỏ sự thật. Nếu em công khai, có thể người ta sẽ kiểm chứng xem nó có phải là sự thật hay không. Phần đông mọi người đều không cần bằng chứng gì hết. Họ sẽ chỉ rùm beng lên một cách vô trách nhiệm và rằng chuyện đó là do em tự thú nhận. Nhưng các cơ quan truyền thông thì không thể làm thế, chắc họ sẽ phải xác minh sự thật đúng không anh?

— Nếu phát hiện em chẳng liên quan gì đến vụ án mạng ở Mominoki thì sao?

— Em nghĩ chắc chắn kẻ bắt cóc Yuta muốn làm sáng tỏ thân thế của người nhà thủ phạm trong vụ án mạng ở Mominoki chứ không phải về thân thế của em. Vì thế, nếu biết đó là người khác chứ không phải em thì cũng coi như đã đạt được mục đích.

— Nhưng, kể cả sau này người ta có đưa tin rằng chuyện không phải là như vậy thì cũng đâu thể xóa đi những tiếng xấu mà em đã phải gánh chịu?

— Nhưng đồng thời thân thế của em cũng sẽ được làm sáng tỏ. Nếu vì lẽ đó mà em phải từ bỏ công việc sáng tác sách tranh thì cũng chẳng có gì luyến tiếc. Có chăng chỉ hối tiếc vì mỗi mình thân thế của em được làm sáng tỏ, còn thì chẳng giúp ích gì cho Haru.

— Vậy là em đã quyết định sẽ công khai chuyện này rồi phải không. Nghe cách nói của em, anh biết em định sẽ giữ khoảng cách với anh.

— Dạ…

Masaki đã nhìn thấu tất cả. Song, giọng anh ôn tồn như thể trong lòng anh cũng đã có sự chuẩn bị trước.

Ngẫm ra thì cho dù tôi có lo lắng cho Yuta, bị giật dây bởi những bức thư đe dọa, ôm mối nghi ngờ với những người trong văn phòng hay hoảng sợ khi biết về thân thế của mình đi nữa thì tôi cũng vẫn không ngừng tìm kiếm và luôn có một hành động gì đó. Song, cũng nhờ vậy mà có những lúc tôi đã tạm quên đi sự thật phũ phàng. Vợ chồng ông Goto, Iwasaki, Haru, dù tốt hay xấu, vẫn luôn có ai đó ở bên cạnh tôi.

Còn mẹ chồng tôi, sau khi ngồi mãi ở văn phòng chờ Yuta trở về, sáng nay vừa về tới nhà Takakura, bà đã ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện quen của gia đình để truyền nước và sẽ phải nằm viện một đêm. Bà Michiyo và Aki thay phiên nhau túc trực.

Trong khi đó, Masaki chỉ nắm được tình hình một cách rời rạc. Không những thế lại là nghe từ Iwasaki chứ không phải tôi.

Khi biết không chỉ vợ chồng ông Goto mà ngay cả tôi cũng định giấu chuyện Yuta bị bắt cóc, liệu anh ấy đã nghĩ thế nào nhỉ. Tôi đã buồn khi thấy Masaki chỉ nhắn tin cho mình Iwasaki, song chắc chắn chuyện không phải như tôi nghĩ.

Một mình đón nhận chuyện này, có lẽ bản thân Masaki cũng đã chuẩn bị cảu trả lời.

— Cho anh cốc nước được không?

Nghe Masaki nói, tôi liền lấy hai chiếc cốc thủy tinh từ trong bếp, đoạn rót nước khoáng vào. Tôi cũng đang khát khô cả cổ. Vậy mà, lòng dạ ngổn ngang trăm mối tơ vò, phải gắng lắm tôi mới nhấp được một ngụm. Masaki chậm rãi uống hết cốc nước rồi khẽ khàng đặt xuống.

— Anh nghĩ thế nào?

— Anh… đã ngờ ngợ không biết em có phải là con gái của Shimoda Toshiyuki hay không.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ trước mắt tôi bỗng trở nên trắng xóa như thể vừa bị ai đó giáng mạnh vào đầu. Tôi cứ tua đi tua lại lời Masaki vừa nói trong đầu mình, cố tìm từ ngữ để đáp lại.

— Từ… khi nào ạ?

— Trước tiên phải kể đến chuyện anh đã tìm hiểu về vụ án mạng ở Mominoki từ cách đây rất lâu rồi. Anh đã muốn đến một lúc nào đó sẽ để em gặp lại bố mẹ ruột của mình. Và thế là trong quá trình tìm hiểu những chuyện xảy ra xung quanh trại trẻ Yuai cách đây ba mươi sáu năm, anh đã vấp phải vụ án mạng ở Mominoki. Cả chuyện bà Yayoi, vợ của thủ phạm Shimoda Toshiyuki khi đó đang mang thai và sau khi sinh xong đã gửi đứa bé vào trại trẻ mồ côi nào đó. Có điều, thân nhân của cả thủ phạm lẫn nạn nhân đều bặt vô âm tín nên chuyện điều tra đã dừng lại tại đó.

— Con của Shimoda Yayoi được gửi vào trại trẻ… Nếu đã biết đến mức đó, chuyện anh liên tưởng em với con gái của kẻ sát nhân cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Masaki lặng lẽ gật đầu, đoạn nói tiếp.

— Tuần trước, nghe em kể chuyện bắt gặp người phụ nữ khả nghi khi đang đi trả lời phỏng vấn, ngay hôm sau anh đã thử đi tìm hiểu quanh khu đó. Sau khi hỏi chuyện ông chủ hiệu sách trong khu phố buôn bán, được biết người phụ nữ đó có tên là Hashimoto Yayoi, anh đã nghĩ bụng không biết chừng đó chính là Shimoda Yayoi nên đã quyết định gặp bà ấy.

— Anh đã gặp bà ấy ư?

Tim tôi như sắp sửa bay ra khỏi lồng ngực. Không biết bà Hashimoto Yayoi đã nói gì về tôi nhỉ…

— Vì biết bà ấy tham gia Câu lạc bộ Hạt Dẻ nên anh đã đến khoa Nhi của bệnh viện nơi bà ấy hoạt động tình nguyện, đúng lúc bà ấy đang đọc sách cho bọn trẻ. Chính là cuốn Ruy băng trên trời xanh. Giọng đọc của bà ấy vô cùng ngọt ngào. Phải nói là diễn cảm đến mức nếu anh và em là người dưng nước lã và hôm đó là lần đầu tiên anh biết đến cuốn sách ấy thì anh cũng vẫn thấy cảm động từ tận đáy lòng. Mặc dù đó là cuốn sách dành cho trẻ con.

Người phụ nữ có thể chính là mẹ tôi, đã đọc cuốn sách tôi vẽ bằng tất cả tình cảm của mình. Vậy là đủ. Tôi có thể chấp nhận chuyện mình là con gái của kẻ sát nhân.

— Sau khi bà ấy đọc xong, anh đã cảm ơn bà ấy vì giọng đọc tuyệt vời. Chắc bà ấy tưởng anh là bố của bệnh nhi nào đó. Vì nghĩ có thể bà ấy đã thấy anh trên mấy tấm poster ở văn phòng nên anh đã cải trang đôi chút. Tuy tỏ ra ngại ngùng vì được khen nhưng bà ấy vẫn nở một nụ cười. Thế nhưng, khi anh đưa danh thiếp và bảo lần tới sẽ dẫn vợ tới xem cùng, nét mặt bà ấy đã thay đổi hoàn toàn.

Tôi có thể hình dung tâm trạng khi đó của bà Yayoi. Lúc Masaki nói “đã ngờ ngợ”, chắc hẳn nét mặt tôi cũng y như vậy.

— Tôi chỉ là fan hâm mộ thôi. Tôi không có liên quan gì đến cô Yoko hết. Bà ấy đã nói với anh như vậy. Anh đã định hỏi lại xem bà ấy có ý gì, nhưng không thể. Vì tự nhiên bà ấy ôm ngực rồi ngồi thụp xuống. Trong phút chốc anh đã tưởng bà ấy giả bệnh nhưng thấy sắc mặt bà ấy đột nhiên tái nhợt, anh phải tức tốc đi gọi bác sĩ.

— Thế rồi, bà ấy đã…

— Cũng may đấy là bệnh viện nên bà ấy đã được sơ cứu ngay lập tức. Anh đã tự trách mình hành động bất cẩn, không lường trước việc mình xuất hiện trước mặt bà ấy lại gây ra cú sốc mạnh đến thế, nhưng theo lời các bác sĩ thì hình như bà ấy bị bệnh tim kinh niên và cũng đã không hiếm lần phát tác như vậy rồi. Lúc tình hình ổn trở lại, họ đã lập tức chuyển bà ấy tới bệnh viện quen.

— Bệnh viện trực thuộc Đại học H ở thành phố K phải không ạ.

— Đúng vậy.

Vậy là Masaki cũng biết chuyện bà Yayoi đang nằm viện.

— Nếu đã biết chuyện này từ tuần trước, sao anh không nói với em?

— Vì anh đã hứa với bà ấy.

— Hứa ư?

— Bà ấy vừa nén cơn đau, vừa bấu chặt cánh tay anh mà nói. Xin cậu đừng cho cô Yoko biết về tôi. Tôi xin cậu. Không biết bà ấy đã lặp đi lặp lại câu Tôi xin cậu bao nhiêu lần nữa. Anh trả lời bà ấy là Cháu xin hứa.

— Nhưng anh đã phá vỡ lời hứa mất rồi.

— Em quá đáng quá. Chẳng qua vì em đã tìm ra được sự thật nên anh không còn cách nào khác ngoài thú nhận cả.

— Nhưng nếu nghĩ cho Yuta, đáng lẽ em phải biết được sự thật càng sớm càng tốt mới phải, tại sao anh lại nhắn tin bảo bọn em đừng điều tra về bà Yayoi nữa? Nếu anh nói cho em biết bà ấy đang nằm viện thì em sớm đã hóa giải được mối nghi ngờ về bà ấy rồi.

— Em bảo anh phải nói cho em vào lúc nào? Anh mới được nghe về việc này vỏn vẹn có ba lần. Lần đầu tiên là vào tối qua, Iwasaki báo với anh là thủ phạm đang yêu cầu công khai sự thật của văn phòng. Lần thứ hai là khi nói chuyện điện thoại với em ngay sau đó, em cũng nói như thể đó là chuyện của văn phòng, vì thế anh đã nghĩ đến một vài người cũng như suy nghĩ cách xử trí việc này. Vậy mà đến sáng nay đột nhiên nhận được tin nhắn việc này có liên quan tới vụ án mạng ở Mominoki. Rằng em đã biết tên của người phụ nữ đáng ngờ đó là Hashimoto Yayoi và chuẩn bị điều tra cụ thể về bà ấy. Không những thế, người gửi tin nhắn lại là Iwasaki. Cậu ta thuộc kiểu người nhất nhất làm theo những gì mình cho là đúng. Em bảo anh phải trả lời cậu ta như thế nào mới được?

— Chuyện tố giác…

— Em đã biết rồi à?

— Sáng nay Haru có nói với em. Vì thế, mặc dù Iwasaki đã giúp đỡ em suốt từ hôm qua đến giờ, nhưng em không nói cho anh ta biết chuyện có thể em chính là con gái nhà Shimoda.

— Vậy à. Vậy cũng tốt.

— Nhưng Haru đã hỏi thẳng Iwasaki rằng có phải anh ta là người tố cáo vụ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính không và anh ta cũng thừa nhận chuyện đó… Em không ngờ anh cũng biết đó chính là Iwasaki rồi.

— Cảnh sát đã hỏi anh những chuyện mà anh chỉ nói cho mình cậu ta, vì thế anh đã đoán ra ngay.

— Vậy thì tại sao đến tận bây giờ anh vẫn thân thiết với anh ta?

— Vì anh nghĩ cậu ấy đã làm điều đúng đắn vì anh.

— Iwasaki nói anh ta làm vậy vì chính nghĩa của bản thân… Em đã định giấu anh chuyện này, em xin lỗi.

— Trong lòng cậu ấy, có lẽ nếu nói là vì anh thì cũng giống như đi ngược lại với chính nghĩa. Cậu ta là người như vậy đấy. Cậu ấy không làm gì sai cả.

— Vậy thì, việc nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính thực sự đã xảy ra sao?

— Đến thời của bố thì đúng là vậy. Anh phát hiện chuyện đó sau khi đã trở thành nghị viên. Anh đã ngăn cản ông Goto khi ông ta suýt chút nữa lặp lại chuyện tương tự. Iwasaki đã khuyên anh nên nghiêm túc công khai những chuyện xảy ra từ thời bố để cầu xin sự tha thứ của mọi người. Tuy nhiên, anh đã không làm theo lời cậu ấy.

— Tại sao anh không nói cho em biết?

— Tại sao nhỉ. Nếu nói vì anh muốn chúng mình cùng là những người phải gánh tội lỗi của cha mẹ thì nghe có giống lời bao biện không nhỉ. Anh đã định đến một lúc nào đó, khi em biết mình chính là con gái nhà Shimoda thì anh cũng sẽ bộc bạch với em chuyện của bố… Mà không, đó rõ ràng là lời ngụy biện cho một kẻ yếu đuối như anh. Em đã định đàng hoàng công khai chuyện của mình cho tất cả mọi người biết như thế này cơ mà. Chỉ là anh đã không đủ dũng khí thôi.

— Yếu đuối gì chứ. Anh là người chính trực hơn bất kỳ ai, em chỉ có thể nghĩ rằng anh dù rất muốn công khai chuyện của bố nhưng vẫn phải giữ im lặng vì em và con. Cả Iwasaki cũng biết anh đang đau khổ nên mới tố giác… Anh nghi ngờ chuyện em là con gái của kẻ sát nhân trước hay sau khi có Yuta ạ?

— Trước.

— Nếu đã nghi từ hồi đấy, sao anh còn ở bên em? Khi đó Yuta còn chưa ra đời, anh chỉ cần đuổi cổ em đi là được kia mà.

Nếu kết hôn với Aki, anh sẽ chẳng phải phiền muộn vì chuyện gì. Dưới tư cách là cha vợ – con rể anh cũng có thể cùng ông Goto thẳng thắn đối mặt với vụ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính, anh sẽ được sống một cuộc đời nghị viên thuận buồm xuôi gió… Thật may vì tôi đã không nói câu đó. Masaki đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng buồn rầu.

— Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì đâu.

— Thì…

Con cái cũng phải gánh chịu tội lỗi của cha mẹ. Nếu tôi nói vậy thì chẳng khác nào bảo Masaki cũng phải gánh chịu tội lỗi của cha mình. Nhưng tội giết người và tội nhận tiền bất chính hoàn toàn khác nhau về mức độ. Mà không, có lẽ Masaki mới là người mất mát nhiều hơn. Tôi không biết phải nói gì.

Vì lẽ đó mà Masaki đã giấu tôi mọi chuyện…

— Tuy người đem tác phẩm của em đi dự giải là bà Michiyo, nhưng về phần mình, anh không thích em xuất bản sách. Anh lo sợ một lúc nào đó mẹ em hoặc họ hàng thân thích của em xuất hiện, làm lộ thân thế của em. Nhưng em lại nói mình muốn ra sách vì Harumi. Nội dung cuốn sách là câu chuyện của cô ấy. Và rằng em hy vọng bố mẹ cô ấy sẽ đọc được và tìm gặp cô ấy. Vì vậy anh mới tán thành. Nghĩ kỹ ra thì hồi nhỏ anh cũng thích mấy cuốn sách tranh nhưng toàn những cuốn mà thậm chí tên của tác giả anh còn không biết chứ đừng nói đến mặt họ. Anh đã ung dung nghĩ chắc không cần phải lo lắng tới mức đó. Có điều, cuốn sách đã nổi tiếng vượt xa tưởng tượng của anh, và rồi điều mà anh lo sợ cuối cùng cũng xảy ra.

— Em đã khiến anh lo lắng đến mức đó ư? Tuy nói với anh là vì Haru nhưng lẽ dĩ nhiên em cũng nuôi hy vọng cho chính bản thân mình. Nào TV, nào báo, nào tạp chí, chỗ nào ngỏ ỷ phỏng vấn em cũng đều nhận lời hết mà không hay biết gì về những lo lắng của anh. Đúng là tự làm tự chịu rồi.

— Vì Harumi. Khi thấy Hashimoto Yayoi, người phụ nữ lảng vảng quanh khu nhà mình, có phải em đã nghi ngờ đó chính là mẹ của Harumi không?

Tôi gật đầu.

— Lúc bắt gặp ánh mắt người đó, em chẳng cảm nhận được gì, vì thế em đã nghĩ đó không phải mẹ mình. Nhưng dường như ngay cả Haru cũng không có cảm giác gì nên em mới cho rằng đó chỉ đơn thuần là kẻ khả nghi và bàn với anh.

— Khi biết Hashimoto Yayoi chính là Shimoda Yayoi, đương nhiên anh đã mong bà ấy hoàn toàn không có liên quan gì đến em, nhưng nếu phải chọn giữa em và Harumi thì anh ước gì người đó là mẹ của Harumi.

— Nhưng bà Yayoi đã thừa nhận em chính là con gái của bà ấy nhỉ.

— Chỉ là, chính bà ấy đã ngăn anh không được nói ra, nên anh đã yên tâm nghĩ rằng chỉ cần mình giữ im lặng là được. Ai dè lại xảy ra cơ sự này khiến em biết được sự thật mất rồi. Ít nhất thì, nếu anh có ở đây, anh đã có thể tự mình nói cho em nghe theo cách ít làm tổn thương đến em nhất. Suốt quãng đường trở về, anh đã bứt rứt mãi về chuyện đó, thế mà em lại có thể thản nhiên nói cho anh nghe sự thật như thế này.

— Đấy là để Yuta được trở về bình an vô sự.

— Anh hiểu đó là lý do lớn nhất. Nhưng, chắc chắn không chỉ có thế. Sợi ruy băng ở cổ tay em vẫn như ngày nào.

Có vẻ như Masaki đã phát hiện sợi ruy băng mà tôi giấu dưới tay áo khoác.

— Điều đáng buồn là không phải lúc nào em cũng giao phó hết mọi chuyện cho anh. Nếu giữa hai ta có xảy ra chuyện gì thì em đã có nơi chốn để trở về nên em thấy không sao cả. Đâu đó em vẫn chừa ra một chỗ như vậy. Với hầu hết phụ nữ thì đó là nhà bố mẹ đẻ, nhưng với em thì lại là cô bạn Haru mà em vô cùng yêu quý.

— Anh và Haru không giống nhau. Em chẳng chừa ra chỗ nào hết.

— Anh hiểu chứ. Chính vì thế, anh sẽ không để mình em công khai bí mật đâu.

— Nếu anh làm như vậy, Yuta sẽ…

— Anh không bảo em đừng công khai sự thật. Mà anh cũng sẽ công khai sự thật của mình cùng em.

— … Chuyện đó, không được đâu.

Trong thâm tâm, tôi biết chuyện đó là tuyệt đối không được, vậy mà tôi lại chỉ có thể thốt ra một câu nói yếu ớt. Có lẽ tôi là một kẻ cơ hội.

Tôi đã lợi dụng chuyện không biết thân thế của mình để cạnh tranh với Haru, để lấy lòng Masaki, và rồi đến lần này, khi đã biết sự thật về thân thế của mình, mặc cho nó rất kinh khủng, tôi lại muốn được anh chia sẻ.

— Với tính cách của em, anh đoán em sẽ đâm đơn ly hôn rồi công khai sự thật, nhưng anh sẽ không để em làm vậy đâu.

— Chuyện gì anh cũng nhìn thấu hết nhỉ.

Gắng gượng lắm tôi mới nói ra được mỗi câu đó.

… Đúng lúc ấy, điện thoại của tôi đổ chuông. Là ông Goto gọi.

Trên điện thoại, ông ta hỏi tôi đang ở đâu. Biết tôi đang ở nhà Takakura, ông ta bảo hai vợ chồng mình sẽ tới nhà tôi bây giờ. Chắc chắn ông Goto không biết Masaki đã về nước.

Lúc tôi đang định nói “Xin đợi đã” thì Masaki chìa tay phải ra. Tôi đưa điện thoại cho anh.

— Chú Goto, bây giờ chú đến nhà cháu cũng không sao cả. Nhưng cháu xin báo trước là cháu cũng sẽ ngồi cùng vợ cháu ạ.

Nói đoạn, Masaki tắt máy.

— Em không cần nói sự thật cho vợ chồng ông ấy biết. Cũng không cần nói với họ việc vợ chồng mình định làm. Anh sẽ chống chế cho khéo nên em cứ giữ im lặng là được.

Tôi lẳng lặng gật đầu. Cứ giao phó hết cho Masaki là được. Ngay khoảnh khắc nghĩ như vậy, tôi thấy người mình bỗng chốc nhẹ nhõm như thể sợi chỉ vừa đứt phựt một cái. Vậy là ổn cả rồi…

Tôi tháo sợi ruy băng mà Haru đã đeo cho, cẩn thận cất vào túi, đoạn chuẩn bị pha trà.

Ông Goto vừa vào nhà, thấy tôi bưng trà tới liền lớn tiếng trách “Giờ không phải lúc để uống trà”, đoạn gí tờ giấy photocopy trước mặt tôi. Đó là bức thư đe dọa.

Đáng lý chỉ cần gọi tôi tới văn phòng là được vậy mà họ lại phải cất công đến tận đây, chắc vì nội dung viết trong thư không có lợi cho họ. Đứng sau lưng chồng, bà Michiyo lẩm bẩm. “Tôi chán lắm rồi, thế này thì hỏng hết rồi.”

Nếu đã biết sự thật, hãy công khai trong chương trình Căn phòng của Mitsuko vào ngày mai. Còn nếu chưa biết, hãy đến thung lũng Shirakawa vào ngày kia.

— Căn phòng của Mitsuko… Thủ phạm nắm rõ lịch trình của em sao?

Vừa đưa mắt nhìn theo những dòng chữ được viết ngay hàng thẳng lối, Masaki vừa nói.

— Hôm nay họ đã quảng cáo trước rồi mà.

— Vậy nghĩa là không xác định được thủ phạm là ai sao? Địa chỉ gửi fax là cửa hàng Enjoy Mart T. Chỗ này là…?

— Không giống những lần trước. Sáng nay em và Iwasaki đã tới cửa hàng Enjoy Mart K là địa chỉ gửi fax lần trước để hỏi về người gửi. Có lẽ vì thế mà thủ phạm đã cảnh giác, chuyển sang chỗ khác cũng nên.

— Nếu vậy thì đúng là thủ phạm nắm rõ nhất cử nhất động của chúng ta rồi.

Nghe câu đó của Masaki, người tôi như đông cứng. Mặc dù cũng đoán thủ phạm rất am tường chuyện nội bộ của chúng tôi vậy mà suốt cả ngày hôm nay tôi cứ chạy đôn chạy đáo mà không để ý rằng mình đang bị theo dõi. Có lẽ thủ phạm cũng nắm được chuyện tôi đã biết sự thật nên mới gửi nội dung fax như thế này. Nếu vậy thì quả là sáng suốt khi tôi không báo cảnh sát.

— Làm sao bây giờ? Căn phòng của Mitsuko là chương trình truyền hình trực tiếp, mọi thứ đều phải theo đúng kịch bản. Thế mà tự nhiên cô lại nói ra những chuyện giời ơi đất hỡi thì họ sẽ hoảng loạn lắm đấy.

Bà Michiyo nói. Tôi không hiểu điều khiến bà ấy lo lắng nhất là gì, song ngay cả tôi cũng có thể hình dung ra mọi chuyện sẽ rùm beng thế nào. Thà bảo họ viết lại kịch bản có khi còn tốt hơn. Nếu tôi bày tỏ nguyện vọng muốn được kể về cảnh ngộ của mình, những chuyện trước nay tôi chưa từng công khai ở đâu cả, không biết chừng họ sẽ cho tôi khoảng năm phút.

— Trước khi ghi hình, cháu sẽ thử hỏi xem họ có thể cho cháu một chút thời gian để nói chuyện tự do hay không. Nếu được, cháu sẽ dùng khoảng thời gian đó để làm theo yêu cầu của thủ phạm. Còn nếu họ bảo cháu phải theo đúng kịch bản thì đến cuối chương trình, cháu sẽ bỏ qua kịch bản, nhìn thẳng vào máy ghi hình để thú nhận, cố gắng hết mức có thể để không gây phiền toái cho ekip của chương trình.

Tôi nhìn sang Masaki, anh cũng gật đầu tán đồng. Nhưng bà Michiyo thì cứ rối cả lên.

— Như thế liệu có ổn không?

— Nói thế là cô đã biết sự thật rồi sao? — Ông Goto hỏi tôi.

— Chúng cháu đã biết rồi. — Masaki trả lời.

— Rốt cuộc đó là chuyện gì?

— Chuyện đó cháu chưa thể trả lời ngay bây giờ. Ngày mai chú hãy xem trên TV nhé.

— Tại sao cậu không nói? Suốt từ hôm qua tới giờ, bọn ta đã lo lắng cho Yuta và làm hết những gì có thể. Cô cũng biết mà phải không?

Ông Goto nói với tôi.

— Cháu hiểu lắm chứ. Cháu thật lòng biết ơn cả hai cô chú. Nhưng xin cô chú hãy đợi đến ngày mai. Đây không phải chuyện của văn phòng mà là chuyện của cá nhân cháu. Vì thế, mong cô chú hiểu cho.

Chắc vì yên tâm khi biết đây không phải chuyện của văn phòng nên ông Goto lẩm bẩm “Đành vậy” và miễn cưỡng thỏa hiệp.

— Chuyện của cô cũng không gây ảnh hưởng xấu gì cho cuộc tranh cử của Masaki đấy chứ?

Ông Goto bất ngờ chọc đúng chỗ đau của tôi.

— Không ảnh hưởng gì hết, chú yên tâm. Trong chuyến công tác vừa rồi cháu cũng đã hoàn thành hết những việc cần làm rồi mới về nước.

Masaki mạnh mẽ đỡ lời giúp tôi.

… Đúng lúc ấy, ai đó hùng hổ mở toang cánh cửa phòng khách.

— Đừng để họ lừa gạt.

Đó là Aki. Rõ ràng cổng đang khóa kia mà…

— Nói không ảnh hưởng tới cuộc tranh cử là dối trá. Yoko chính là con gái của hung thủ trong vụ án mạng ở Mominoki. Cô ta định sẽ công khai chuyện đó trên TV đấy. Không những thế, Masaki không muốn để vợ mình chịu trận một mình nên cũng định công khai chuyện nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính của cha mình nữa.

Aki thở hổn hển, nói liền một mạch.

— Tại sao cô lại…?

Cả tôi và Masaki đều sững sờ, chỉ biết ngây ra nhìn Aki.

— Tôi cầm chìa khóa mượn từ chiều qua để về đây lấy quần áo cho mẹ anh. Tôi không hề nghe trộm, nói trước để hai người đừng hiểu lầm. Vì cần đến túi to nên tôi đã tìm trong tủ phòng bên cạnh, đúng lúc đó Yoko về, cả anh Masaki cũng về cùng. Hai người bắt đầu nói chuyện gì đó nghe có vẻ nghiêm trọng nên tôi không thể ra khỏi phòng được.

Lẽ nào Aki đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa tôi và Masaki.

— Giờ không phải lúc để giải thích. Masaki, những gì Aki nói có thật không?

— Thật.

Masaki vừa dứt lời, bà Michiyo đã rú lên một tiếng rồi tránh xa khỏi tôi. Có lẽ đó là phản ứng phù hợp dành cho con gái của một kẻ sát nhân.

— Cô đã lừa gạt Masaki và chúng ta sao?

Ông Goto xông về phía tôi.

— Chú thôi đi ạ. Yoko không biết gì hết. Người lừa gạt ở đây chính là cháu.

Masaki vừa kéo ông Goto ra vừa nói. Lần này, ông ta lại tiến sát về phía anh.

— Masaki, cậu có biết bố mẹ cậu đã phải cực khổ thế nào để gây dựng nhà Takakura được như ngày hôm nay không? Bọn ta đã ủng hộ gia đình cậu suốt mấy chục năm nay. Vậy mà cậu định đổ sông đổ bể tất cả để bảo vệ cô vợ chẳng ra làm sao này ư?

Ông Goto lên giọng, mắt ngân ngấn nước.

— Đúng đấy, Masaki. Cả bố và mẹ cháu đã phải quỳ lạy người ta mà cố gắng. Gìn giữ cơ đồ đó không phải là trách nhiệm của cháu sao? Cháu chẳng hiểu gì hết, cháu chỉ đang định phản bội bố mẹ minh thôi.

Bà Michiyo cũng vừa khóc, vừa tiến sát về phía Masaki.

— Cháu đã quyết như vậy rồi.

Masaki nói với hai người.

— Cậu nói gì kia!

— Mọi người thôi đi ạ!

Tôi dồn hết sức lực nói. Vợ chồng ông Goto, khi đó đang định tiến gần hơn nữa về phía Masaki, ngoảnh lại nhìn tôi.

— Xin hãy nghĩ đến Yuta. Nếu ngày mai cháu không công khai sự thật trên chương trình Căn phòng của Mitsuko thì thủ phạm sẽ không thả Yuta ra. Vì thế, cho dù có bị ai nói gì đi nữa, cháu vẫn sẽ xuất hiện trong chương trình đó. Nhưng, trước khi làm vậy, sáng sớm mai cháu sẽ nộp đơn xin ly hôn.

— Em đang nói gì thế, Yoko?

— Anh cũng nghe em nói đi. Em đã chuẩn bị đơn đây rồi. Em sẽ nộp đơn xin ly hôn, sau đó công khai chuyện mình là con gái của kẻ giết người. Coi như qua chương trình đó anh mới biết bí mật của em đi. Nếu việc đó vẫn gây trở ngại cho cuộc tranh cử thì anh cứ nói đã bị em lừa gạt.

— Sao anh có thể làm chuyện đó được chứ!

— Vậy nên em mới cầu xin anh thế này. Em mong anh có thể thực hiện ước mơ từ thuở nhỏ cũng nhiều như mong Yuta được trở về bình an vô sự vậy. Vả lại, gia đình của anh không chỉ có mình em và Yuta. Anh còn có mẹ, gia đình chú Goto, những người ở văn phòng, tất cả đều đang nỗ lực vì anh, anh đừng vì em mà phản bội họ.

— Chẳng có thứ gì anh phải bảo vệ tới mức từ bỏ cả những người quan trọng nhất là em và con cả.

— Em sẽ để Yuta lại. Được sống trong vòng tay anh và mọi người, chắc chắn thằng bé sẽ thấy hạnh phúc hơn so với việc chung sống cùng người mẹ là con gái của một kẻ sát nhân như em… Em cầu xin anh đấy.

Khuôn mặt bà Yayoi bất chợt hiện lên trong đầu tôi. Phải gửi con vào trại trẻ, có lẽ bà ấy cũng từng nghĩ khi nào hồi phục sức khỏe sẽ đến đón con về. Song, hẳn là bà ấy đã đặt hạnh phúc của đứa con lên trên những mong mỏi của bản thân.

Nhờ vậy tôi mới được một gia đình tử tế nhận làm con nuôi, được sống cuộc sống đầy đủ, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tôi cũng phải trao cho Yuta niềm hạnh phúc ấy.

Tôi không đủ tự tin để nói rằng ngay cả khi được trông thấy Yuta bình an trở về, được chạm vào bàn tay bé nhỏ của con, được ôm ấp cơ thể thơm tho của con, liệu tôi có còn nghĩ vậy nữa không. Có điều, ngay từ ngày Yuta chào đời, tôi đã biết điều mà tôi mong muốn nhất không phải là hạnh phúc cho riêng mình.

— Cho dù em có cầu xin thì anh cũng không thể đồng ý mọi yêu cầu của em được. Nhưng anh cũng nghĩ như em, việc đưa Yuta trở về bình yên vô sự là ưu tiên số một. Nếu mong muốn của em là nộp đơn ly hôn rồi xuất hiện trên truyền hình thì em cứ làm vậy đi.

Masaki nói như thể anh đã buông xuôi.

— Kể cả cháu có đồng ý với cô ấy thì chắc cô chú cũng không thể ậm ừ mà ra về được đúng không ạ? Vì cô chú không tin tưởng khi để bọn cháu ở lại với nhau.

— Chuyện đó…

Ông Goto lúng búng, song cũng không phủ nhận.

— Xét cho cùng, bảo vệ mình là ưu tiên hàng đầu của cô chú mà. Đêm nay cháu sẽ ngủ lại văn phòng. Nếu chú lo lắng thì ở cùng cháu luôn. Cô Michiyo và Aki thì về nhà đi ạ. Còn Yoko, em cứ nghỉ ngơi ở nhà để chuẩn bị cho ngày mai cũng được.

Masaki nói, đoạn cầm theo chiếc túi vừa đem đi công tác ra khỏi nhà. Ông Goto và bà Michiyo cũng theo sau, chỉ còn mình Aki ở lại.

Cô ta liếc nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc, đoạn xách chiếc túi có khóa kéo đang để dưới chân lên.

— Aki, trong đó đúng là quần áo của mẹ chồng tôi phải không?

— Ý cô là gì?

— Như tôi vừa hỏi đấy. Chiếc túi đó đựng quần áo của mẹ chồng tôi đúng không?

— Đương nhiên rồi. Cô vẫn còn nghi ngờ tôi sao? Hay cô nghĩ trong này đựng quần áo của Yuta? Đây, cô xem đi.

Aki mở khóa túi, đoạn dốc ngược xuống. Bộ đồ ngủ nữ in hoa với chiếc áo cardigan màu đậu tía rơi xuống sàn nhà.

— Sao? Cô hài lòng chưa? — Aki đập chiếc túi xuống sàn, nói.

— Cũng như cô…

Tôi vừa nói đến đó, Aki liền lao ra khỏi phòng.

Chỉ còn lại mình tôi giữa căn nhà rộng thênh thang. Trong khung ảnh đặt trên tủ, Yuta đang mỉm cười với tôi.

Yuta, Yuta, Yuta…

Vì con, mẹ có thể làm bất cứ việc gì.

Những viên kem vani tròn xoe đựng trong chiếc bát thủy tinh.

— Để cô cắm bánh que Pocky⦾ vào đây nhé.

← Pocky là một dạnh bánh quy hình que có phủ các loại hương vị ở một đầu bánh.

Người phụ nữ cắm hai que bánh quy vị chocolate vào viên kem vani.

— Wow, trông ngon quá!

Cậu bé reo lên vui sướng.

— Cháu xem Kỵ Sĩ Mặt Nạ không? Cô có ghi hình lại đấy.

— Cháu thích đọc sách tranh hơn là xem TV cơ.

— Cô có mỗi cuốn Ruy băng trên trời xanh thôi.

— Cũng được ạ. Đấy là cuốn cháu thích nhất mà. À, nhưng không giống cuốn ở nhà cháu.

— Vì ở nhà cháu là trên giấy vẽ à?

— Vâng. Với cả nội dung câu chuyện cũng khác cơ.

— Khác như thế nào?

— Nhân vật chính là bé Yu, nhưng vì chính là cháu nên là con trai cơ, ruy băng thì là màu đỏ ạ.

— Màu đỏ? Tại sao?

— Vì tên của mẹ nghĩa là mặt trời mà.

Ruy băng đỏ là mẹ,

Ông mặt trời mỉm cười,

Mẹ cũng mỉm cười theo,

Mẹ sẽ mãi dõi theo bé Yu.

Như thế cơ.

— Sao lại đổi thành màu xanh nhỉ?

— Vì nhân vật chính là cô Haru mà. Mẹ đã sửa lại trước khi bán ở hiệu sách.

— Thật không?

— Cháu nghe mẹ nói với bố là ước gì mẹ cô Haru tìm ra cô mà. Với cả, bé Yu trong cuốn mà người ta đang bán giống hệt bé gái trong bức tranh kia còn gì.

Cậu bé chỉ tay lên bức tranh treo trên tường cạnh cửa sổ.

Viên kem bắt đầu tan chảy, hai que bánh Pocky đổ về hai hướng khác nhau.

— Alo, mẹ à. Con đây ạ.

— Chà Yoko, lâu lắm rồi nhỉ. Bận bịu như thế, con có khỏe không?

— Con khỏe mẹ ạ. Mà mẹ ơi, có chuyện này con muốn hỏi mẹ.

— Chuyện gì cơ?

— Có phải vì viện trưởng gợi ý nên mẹ mới chọn con không ạ?

— Không phải đâu. Lúc nhìn vào giường con, mẹ thấy con cười toét miệng, cảm giác như con vừa gọi Mẹ ấy. Vì thế mẹ đã xin viện trưởng cho con làm con nuôi của mẹ. Bố cũng vừa nhìn một cái đã chấm con luôn rồi.

— Thế ạ. Con cảm ơn mẹ đã cho con được làm con gái của bố mẹ.

— Trời ạ, con sao thế? Sao tự dưng lại nói mấy lời đó. Có chuyện gì vậy con?

— Không ạ. Chỉ là con muốn hỏi mẹ vậy thôi. Trời trở lạnh rồi, mẹ chú ý đừng để bị cảm nhé. Mẹ cũng dặn bố đừng uống nhiều rượu quá. Vậy nha mẹ…

Tờ đơn xin ly hôn đã có chữ ký và con dấu của Yoko đặt trên mặt bàn ăn.

Takakura Masaki cầm nó lên. Anh rút điện thoại ra, đoạn mở danh bạ, gọi cho Iwasaki.

Harumi

Kể từ sau khi chia tay trước cửa nhà Takakura tối hôm qua, không thấy Yoko liên lạc gì. Quả nhiên, một khi Masaki trở về thì tôi chẳng còn giá trị gì nữa. Có lẽ Yoko đã tâm sự với Masaki sự thật về cảnh ngộ của mình và giữa hai người đã có được câu trả lời. Liệu cô ấy có công khai chuyện đó không nhỉ.

Một giờ hai mươi bảy phút chiều. Cả mười mấy chiếc TV xếp cạnh nhau trong một cửa hàng chuyên bán các thiết bị gia dụng cỡ lớn đều đang mở kênh của đài truyền hình Maiasa. Vậy là đỡ mất công, vì tôi đã định nếu chúng đang bật kênh của đài truyền hình khác thì sẽ cầm điều khiển để chuyển một trong số đó sang kênh Maiasa.

Chỉ còn vài phút nữa là chương trình Căn phòng của Mitsuko sẽ bắt đầu. Khách mời hôm nay là Takakura Yoko.

Cho dù đang ở trong hoàn cảnh nào, chắc chắn Yoko vẫn sẽ xuất hiện với nụ cười nở trên môi.

Thường ngày tôi chẳng bao giờ xem TV vào giờ này, vậy mà không hiểu sao bài hát chủ đề của chương trình lại lởn vởn trong đầu tôi. Vì đây là chương trình phát sóng toàn quốc, hay vì nó giống một ca khúc nào khác nhỉ.

Tôi đã lo sợ mình sẽ bị nổi bật giữa đám đông khi dừng chân dán mắt vào TV thế này, song ngay khi ca khúc chủ đề quen thuộc mở đầu chương trình vang lên, không chỉ người đi đường đứng lại mà ngay cả những người đang ngồi ở một góc nào đó cũng tập trung cả trước màn hình TV.

Mitsuko xuất hiện trong bộ trang phục nổi bật, tóc vấn cao.

— Xin kính chào quý vị. Tôi là Mitsuko. Khách mời của chương trình hôm nay là cô Takakura Yoko, tác giả cuốn Ruy băng trên trời xanh hiện đang là cuốn sách bán chạy nhất.

Hai người phụ nữ đứng cạnh tôi quay sang hỏi nhau “Ai cơ?” nhưng rồi chắc vì cả hai đều không biết Takakura Yoko là ai nên bèn ngán ngẩm rời đi. Tôi cứ tưởng một khi Yoko xuất hiện trên TV như thế này thì trên khắp nước Nhật, ai ai cũng sẽ biết về cô ấy và cuốn sách Ruy băng trên trời xanh, song đúng là cũng chỉ đến mức độ này thôi.

Mặc dù vậy, giá như họ chịu xem tiếp…

Cùng với giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng, Yoko xuất hiện trong bộ vest màu be. Mitsuko càng nổi bật bao nhiêu thì Yoko càng giản dị bấy nhiêu, nhìn cô chỉ như một người bình thường. Song, khi máy quay quay cận cảnh Yoko đang tươi cười chào hỏi khán giả, trông cô ấy lại rất ra dáng một phu nhân cao sang, quý phái.

— Trong bối cảnh ngành xuất bản đang gặp nhiều khó khăn như hiện tại mà cuốn Ruy băng trên trời xanh vẫn bán được trên 100.000 bản phải không? Xin chúc mừng chị! Thực ra tôi đã đọc cuốn sách ngay sau khi nó được phát hành và cảm thấy vô cùng xúc động, tôi đã rất nóng lòng được gặp chị ngày hôm nay.

Mitsuko nói, đoạn bắt đầu giới thiệu tóm tắt nội dung cuốn sách cho những người chưa đọc. Cốt truyện đơn giản, kể về một cô bé mồ côi mẹ, cầm theo sợi ruy băng xanh mà mẹ cô để lại, đi vào rừng tìm mẹ cùng bạn Thỏ thân thiết của mình.

— Đoạn cuối truyện, tôi đang hiểu là nhân vật chính đã gặp lại mẹ mình, có đúng không ạ?

Mitsuko hỏi. Cuối truyện, khi biết được nhũng tâm tư mà mẹ mình đã gửi gắm vào sợi ruy băng xanh, cô bé liền ngước nhìn lên bầu trời. Thế rồi, bầu trời đã mỉm cười với cô bé. Đó không phải kiểu kết thúc khó hiểu để người ta phải vênh mặt tự đắc vì mình đã lý giải được. Có lẽ bọn trẻ đều sẽ hiểu như vậy.

— Tôi cũng mong được vậy thì tốt biết mấy.

Yoko vừa mỉm cười dịu dàng vừa đáp. Liệu có phải lúc này cô ấy đang nghĩ đến bà Shimoda Yayoi không nhỉ.

— Cơ duyên nào khiến chị quyết định viết nên tác phẩm này ạ?

Ngay cả một ngôi sao truyền hình theo trường phái cá nhân như Mitsuko cũng hỏi những câu hết sức đời thường.

Tôi cũng thuộc lòng câu trả lời rập khuôn của Yoko, rằng “Vì phải hỗ trợ công việc của chồng nên tôi không có nhiều thời gian dành cho con trai, làm thằng bé buồn, nên tôi muốn sáng tác một câu chuyện trong đó gửi gắm thông điệp: cho dù mẹ không ở bên con nhưng lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con trước tiên”…

— Khi tôi kể cho con trai nghe câu chuyện quan trọng về một người bạn thân đã khích lệ tôi trong lúc tâm trạng tôi đang rối bời, thằng bé đã nài nỉ tôi chuyển thể câu chuyện đó thành sách tranh. Đó là lý do tôi vẽ cuốn sách này.

Không giống câu trả lời mọi khi? Mitsuko cũng ngạc nhiên, liếc nhìn xuống kịch bản, chắc vì thấy câu trả lời này không giống dự định ban đầu. Song, với kỹ năng của một người dẫn chương trình chuyên nghiệp, Mitsuko chỉ rướn người về phía trước, gợi ý Yoko kể tiếp và tỏ ra hào hứng vì câu chuyện diễn biến thú vị hơn so với dự định.

— Vậy nghĩa là đây là câu chuyện có thật của bạn chị nhỉ?

— Không phải toàn bộ câu chuyện. Mà có khi nhân vật chính chính là tôi.

— Nói vậy có nghĩa là?

— Không lâu sau khi chào đời, tôi đã được gửi vào cô nhi viện.

— Vậy à. Chắc chị vất vả lắm phải không?

— Không đâu, chỉ nửa năm sau đó tôi đã được bố mẹ hiện tại nhận về và được ân cần nuôi nấng mà không hề hay biết mình là con nuôi.

— Thật không thê tin được. Chắc hẳn bố mẹ chị phải tuyệt vời lắm nhỉ.

— Đúng vậy. Tôi thật sự biết ơn họ. Ấy thế mà hồi học đại học, lúc đi xin hộ chiếu và phát hiện mình là con nuôi, tôi lại có ý nghĩ muốn biết về bố mẹ đẻ của mình.

— Tôi hiểu. Bởi chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều muốn biết về gốc rễ của mình, cho dù có được nuôi nấng ân cần và đầy đủ đến cỡ nào.

Yoko tỏ ra nhẹ nhõm khi nghe Mitsuko nói vậy.

— Cảm ơn cô. Nghe cô nói vậy, tôi không còn cảm thấy băn khoăn gì nữa. Khi bố mẹ nuôi kể chuyện tôi từng được gửi vào trại trẻ Yuai ở thành phố K, tôi đã ghé thăm nơi đó nhưng bấy giờ trại trẻ đã đóng cửa vì gặp khó khăn về tài chính. Dù vậy, tôi vẫn không bỏ cuộc. Vì nghĩ rằng có thể tìm được manh mối gì đó dù nhỏ thôi cũng được, tôi đã tham gia vào nhóm tình nguyện và đi khắp các trại trẻ gần đó. Tôi gặp gỡ người bạn thân của mình ở trại trẻ Asahi thành phố Y. Mặc dù giống nhau cả về tuổi tác lẫn hoàn cảnh nhưng cô ấy mạnh mẽ hơn tôi nhiều lần,cực kỳ giỏi và cũng là người giúp đỡ tôi.

— Vậy là trong lúc đang định gỡ bỏ sợi dây định mệnh thì chị lại có một cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhỉ. À, tôi vừa nhắc tới từ sợi dây, đối với chị Takakura đó chính là sợi ruy băng xanh nhỉ?

— Bản thân sợi ruy băng xanh chính là định mệnh… Tôi chưa từng một lần nghĩ về điều đó, nhưng chắc chắn là như vậy rồi. Trong cuộc đời tôi có hai lần phải đưa ra quyết định quan trọng, cả hai lần đó cô ấy đều buộc sợi ruy băng xanh vốn là báu vật của mình vào cổ tay tôi.

— Báu vật ấy ạ?

— Đúng vậy, từ khi mới sinh ra, bạn tôi cũng được gửi vào trại trẻ Asahi nơi tôi và cô ấy gặp nhau. Nhưng mẹ cô ấy đã để lại một bức thư và một vật làm tin.

— Đó chính là sợi ruy băng xanh nhỉ. Cô ấy đã đeo báu vật quan trọng như thế vào cổ tay chị. Thật là một chuyện đẹp đẽ làm sao. Chị nói hai lần, nghĩa là có nhiều sợi ruy băng hay là sợi ruy băng đó rất dài ạ?

— Không, chỉ có một sợi ruy băng dài khoảng một mét thôi. Lần đầu tiên,cô ấy đã cắt làm đôi và đeo vào cổ tay cho tôi.

— Bằng kéo ạ?

— Đúng vậy. Lúc nghe tôi tâm sự về nỗi trăn trở mình, cô ấy đã không chút do dự cắt đôi sợi ruy băng bằng chiếc kéo trong bộ đồ may vá. Nếu đổi lại là tôi, không biết tôi có thể làm như vậy hay không.

— Tôi thì không làm được. Tôi nghĩ cô ấy đã phải quyết tâm lắm lắm. Thế còn lần thứ hai, cô ấy tiếp tục chia đôi sợi ruy băng ạ?

— Không. Cô ấy đã đeo nửa sợi ruy băng còn lại mà cô ấy nâng niu bấy lâu vào cổ tay tôi.

— Vậy nghĩa là trong tay cô ấy không còn sợi ruy băng mà người mẹ kính yêu đã để lại đúng không ạ?

— Vâng. Hôm nay tôi đã mang cả hai đến đây. Bởi vậy, lúc này tôi không chỉ có một mình. Tôi xin phép dùng lòng can đảm mà cô ấy đã truyền cho tôi để giãi bày với mọi người về bố mẹ đẻ của mình ngay tại trường quay này.

— Chị đã biết bố mẹ đẻ của mình là ai rồi ạ. Chúc mừng chị. Vậy là chị sẽ nói ra chuyện đó ngay trong chương trình này nhỉ. Các quý khán giả đang ngồi trước màn hình TV hãy cùng chia sẻ niềm vui tuyệt vời này với chị Takakura nhé.

Khuôn mặt Yoko được quay cận cảnh trên màn hình. Nét mặt cô ấy tỏ ra không chút do dự.

— Bố của tôi là Shimoda Toshiyuki, kẻ thủ ác trong vụ án mạng ở Mominoki xảy ra ba mươi sáu năm trước. Tôi là con gái của kẻ sát nhân. Tuy bố tôi đã chết trong tù nhưng xin hãy để tôi gánh chịu tội lỗi mà ông chưa thể bù đắp hết.

Yoko nói đoạn cúi rạp đầu xuống.

— Ô, ô, chuyện này là sao.

Những người đang dán mắt vào TV thốt lên đầy bối rối và hiếu kỳ.

Màn hình TV chuyển từ hình ảnh Mitsuko đang há hốc mồm sang chương trình quảng cáo. Họ sẽ tiếp tục chương trình thế nào trong mười lăm phút còn lại nhỉ. Dù vậy, tôi không thể cứ ngồi thừ ra mà xem TV mãi được.

Tôi có trách nhiệm thực hiện lời hứa với Yoko.

Tôi gọi người bạn cũng đang ngồi dán mắt vào màn hình ở bên cạnh, sau đó hai chúng tôi cùng rời đi.

Trong một căn phòng của bệnh viện trực thuộc Đại học H, thành phố Y. Trên màn hình chiếc TV nhỏ đặt cạnh giường, khuôn mặt của Takakura Yoko đang được quay cận cảnh.

— Bố của tôi là Shimoda Toshiyuki, kẻ thủ ác trong vụ án mạng ở Mominoki xảy ra ba mươi sáu năm trước. Tôi là con gái của kẻ sát nhân.

— Aaa…

Bà Shimoda Yayoi lấy hai tay che miệng, khóc nấc lên.

Yoko

Ngay khi vừa chuyển sang chương trình quảng cáo, đạo diễn chương trình liền chạy tới chỗ chúng tôi.

— Cô ấy phát ngôn bừa bãi thế này sẽ làm hỏng chương trình của chúng ta đấy. Rốt cuộc anh định làm thế nào!

Mitsuko hét vào mặt đạo diễn. Tôi đã hiểu lý do vì sao lúc trước khi ghi hình, khi tôi ngỏ ý xin chút thời gian để nói chuyện tự do, họ lại kịch liệt phản đối.

Song, Mitsuko không nói gì với tôi, cũng không định nhìn vào mắt tôi. Chắc cô ấy sợ hãi khi biết tôi là con gái của kẻ giết người.

Chỉ chưa đầy một phút mà khán giả khắp cả nước đã lũ lượt gọi điện, gửi fax, phản hồi trên trang chủ của chương trình.

— Tiếp tục chương trình thôi. Cô Mitsuko hãy tiếp tục hỏi cô Takakura xem tại sao lại quyết định công khai chuyện quan trọng như thế ở đây khi mà cô ấy đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp và sau này cô ấy định sẽ bù đắp tội lỗi như thế nào.

Đạo diễn nói. Không lẽ tôi phải nói cả những chuyện như thế sao, tôi ước gì có thể chạy trốn ngay khỏi đây. Tôi nhìn chằm chằm Mitsuko, thầm cầu mong cô ấy sẽ từ chối giúp mình, song Mitsuko lại gật đầu đầy quyết tâm.

— Tôi hiểu rồi. Trách nhiệm của tôi là dẫn dắt chương trình thành công tốt đẹp. Trông cô có vẻ đang lo sợ, khác hẳn với lúc nói ra những lời đó, nhưng chuyện thành ra thế này là tại cô đấy, cô Takakura. Tôi xin được tiếp tục câu chuyện đến cùng đấy nhé.

Mitsuko nhìn thẳng vào tôi và nói.

Để cứu Yuta, tôi đã lôi cả những người không liên quan vào cuộc. Đó là sự thật. Tôi quyết định sẽ trả lời các câu hỏi của Mitsuko, miễn là nội dung đó không khiến Yuta rơi vào tình thế nguy hiểm.

Một nhân viên trong ekip đi tới, nói nhỏ vào tai đạo diễn.

Đạo diễn cũng thì thầm gì đó với Mitsuko. Song họ tiếp tục chương trình mà không nói gì với tôi hết.

— Trước những phát ngôn quan trọng của cô Takakura Yoko, tôi chắc rằng quý vị đều rất ngạc nhiên. Cô Takakura, vì sao cô lại nói ra chuyện đó trong chương trình hôm nay ạ?

— Tôi thành thật xin lỗi vì đột nhiên nói ra những lời khiến mọi người hoảng hốt. Không phải tôi che giấu chuyện này suốt thời gian qua đâu. Tôi chỉ vừa mới biết hôm qua thôi. Bản thân tôi cũng chưa định hình rõ là mình phải tiếp nhận chuyện này như thế nào, nhưng tôi cho rằng nếu cứ tiếp tục công việc của một tác giả sách tranh trong khi vẫn ngấm ngầm che giấu sự thật thì chẳng khác nào phản bội các quý độc giả. Tôi muốn công khai chuyện này càng sớm càng tốt nên đã chọn cách này mặc dù hiểu rõ sẽ gây nhiều phiền cho không chi chị Mitsuko mà còn cả ekip chương trình và các quý khán giả nữa. Tôi thành thật xin lỗi.

Riêng chuyện Yuta bị bắt cóc, có cạy miệng tôi cũng không thể nói ra được. Với câu trả lời này, liệu Mitsuko đã chịu hiểu cho tôi chưa nhỉ.

— Tôi hiểu rồi, chị Takakura. Tôi rất bất ngờ nhưng cũng khâm phục chị vì đây là một hành động vô cùng dũng cảm. Tôi cũng hiểu là bạn của chị đã đeo sợi ruy băng để khích lệ chị, thế còn chồng chị thì sao? Anh nhà có biết hôm nay chị sẽ công khai sự thật ở đây không ạ?

— … Không. Chồng tôi không hay biết gì cả. Tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi đơn xin ly hôn rồi mới tới đầy, thế nên tội lỗi của tôi, tôi muốn tự mình gánh chịu.

— Có một vị khách đã đến trường quay của chúng tôi, nói rằng nhất định muốn gặp chị Takakura Yoko, người đã đưa ra quyết định như vậy. Xin mời anh!

Tôi chưa kịp xác nhận xem Mitsuko vừa nói gì thì từ sau lưng tôi, bên rìa sân khấu, ai đó bước vào. Nghe tiếng bước chân tôi đã đoán ra đó là ai. Tại sao lại là ở nơi này…

— Xin giới thiệu với quý vị đây là anh Takakura Masaki, phu quân của chị Takakura Yoko.

Được Mitsuko giới thiệu, Masaki cúi chào, đoạn ngồi xuống cạnh tôi. Ghế ngồi dành cho khách mời đủ chỗ cho hai người. Trên màn hình, chúng tôi lên hình tự nhiên như thể cả hai đã cùng được mời đến ngay từ đầu vậy.

Rốt cuộc chuyện này đã được tính toán từ khi nào? Tôi ngờ rằng thực ra ekip chương trình sớm đã biết chuyện tôi sẽ đi ngược lại kịch bản để kể về hoàn cảnh của mình.

— Anh đã nghe những phát ngôn khi nãy của chị nhà chưa ạ?

Mitsuko hỏi Masaki.

— Tôi nghe rồi.

— Anh nghĩ như thế nào ạ?

— Trước khi trả lời câu hỏi của chị, tôi xin phép chỉnh lại lời nói của vợ tôi. Đúng là cô ấy vừa biết về thân thế của mình hôm qua. Nhưng về phần mình, tôi còn biết sự thật trước cả cô ấy, chứ không phải là cô ấy không nói cho tôi. Tôi đã giấu cô ấy suốt mấy năm nay.

— Thì ra chuyện là vậy ạ. Có phải anh làm vậy là để bảo vệ vợ mình không?

— Tôi cũng muốn nghĩ như vậy. Nhưng không biết từ lúc nào nó đã biến thành cái lý do hèn hạ, muốn nắm giữ bí mật của cô ấy để phòng khi cô ấy biết được bí mật của tôi.

— Anh Masaki…

Nhận ra tiếng thì thầm mà tôi buột miệng nói ra vọng cả vào micro, tôi không biết phải làm thế nào.

— Bí mật của anh là?

Mitsuko giục Masaki nói tiếp nhưng lại nhìn anh như muốn nói làm ơn đừng đưa ra những phát ngôn gây sốc hơn nữa.

— Hiện tôi đang giữ chức nghị viên Hội đồng tỉnh K. Bí mật tôi nói tới có liên quan đến những nghi ngờ về nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính nhắm đến văn phòng của tôi.

— Nếu anh công khai cả chuyện đó ở đây thì…

— Không đâu, tôi không thể quấy rầy chương trình vốn là niềm vui thích hàng ngày của các giả cả nước thêm nữa. Nhưng, ngay tại đây, tôi xin hứa sẽ mở một cuộc họp báo vào ngày mai.

— Vậy à.

Thấy Mitsuko yên tâm trả lời như vậy, đạo diễn chương trình liền giơ cuốn sổ nháp có viết dòng chữ “Hỏi luôn đi!” lên. Song, Mitsuko lắc đầu.

— Chắc hẳn nhiều quý khán đang theo dõi chương trình đã cảm thấy rất hất ngờ. Tuy nhiên, thay vì những phát ngôn gây sốc đó, tôi mong rằng quý vị sẽ đón nhận lòng dũng cảm của cô Takakura Yoko khi dám nói ra sự thật trước tất cả mọi người cũng như tình yêu của anh Takakura Masaki vì lo lắng cho vợ mà chạy đến tận trường quay, để hiểu cho những diễn biến trong chương trình ngày hôm nay.

Mitsuko hướng về phía máy quay nói, đoạn quay sang chúng tôi.

— Tôi tha thiết mong rằng sắp tới tôi sẽ có thể truyền tải tới quý khán giả của chương trình về một quyết định tươi sáng mà hai người cùng nhau đưa ra. Cảm ơn anh chị đã tham gia chương trình.

— Cảm ơn chị.

Nghe những lời Mitsuko nói, tôi và Masaki cùng nói lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng rồi cúi đầu thật thấp. Vậy là tôi đã làm hết những gì có thể rồi.

Liệu Yuta có bình an trở về không nhỉ.

Masaki dắt tay tôi ra