← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Kota đang làm việc cho một công ty kiến trúc chuyên về cải tạo công trình trong thành phố. Anh phụ trách mảng kinh doanh và thiết kế, thâm niên trong công ty cũng vừa vặn tròn mười năm. Mặc dù lương lậu không được cao cho lắm, nhưng mỗi khi được nhìn thấy cặp mắt sáng long lanh, rạng rỡ của khách hàng trước căn phòng được hồi sinh và tân trang thì Kota lại nghĩ, đúng là mình đã không sai lầm khi lựa chọn công việc này.

Ngày Miyuki vào công ty là ba năm về trước. Gọi là vào công ty vậy thôi chứ cô chỉ được tuyển dụng là nhân viên hợp đồng chứ không phải nhân viên chính thức. Công việc mà Miyuki đảm nhiệm là CAD, nói một cách dễ hiểu thì đó là công việc vẽ trên máy tính và hoàn thiện bản vẽ phác thảo hoàn chỉnh 3D. Đối với những người như Kota, công việc của Miyuki đóng vai trò như một trợ thủ rất đắc lực. Đương nhiên là họ thường xuyên phải trao đổi công việc với nhau.

Theo ấn tượng bên ngoài thì Miyuki là cô gái có đôi mắt hơi xếch, nhưng không vì thế mà nó khiến người ta cảm thấy cô có tính cách hiếu thắng. Trái lại, cô là người luôn nâng đỡ, hỗ trợ cho người khác. Rất nhiều lần, Miyuki còn bày tỏ sự cảm kích trước tác phong làm việc của Kota. Và không có một người đàn ông nào lại cảm thấy khó chịu khi nhận được những lời khen của cô gái trẻ. Hơn nữa cô gái ấy còn rất xinh đẹp. Kota cũng không mất quá nhiều thời gian cho tới lúc xiêu lòng vì Miyuki.

Kota thử hạ quyết tâm tỏ tình với Miyuki. Có vẻ Miyuki cũng không ghét anh nên họ mau chóng bắt đầu hẹn hò, tình hình suôn sẻ hơn cả những gì Kota mong đợi.

Họ có vẻ rất hợp nhau nên chẳng mấy khi xảy ra cãi vã gì lớn. Họ đã có với nhau ba năm rất êm đềm. Trong ba năm đó, họ cùng chung sống trong một căn hộ. Tuy chỉ là căn hộ 1LDK 3 nhưng nó là một nơi có thể sử dụng một cách hiệu quả, tối ưu các căn phòng hơn bất kỳ căn hộ nào khác. Căn hộ không hề tạo cảm giác chật chội.

Tính đến mùa thu năm ngoái là tròn một năm kể từ khi hai người bắt đầu sống chung. Sau một thời gian hạ quyết tâm, cuối cùng thì Miyuki cũng lên tiếng:

“Anh này, anh có đang nghĩ về tương lai của chúng ta không?”

Miyuki đặt câu hỏi này khi cả hai vừa kết thúc xong bữa tối và đang cùng thưởng thức một loại đồ uống có cồn hơi giống với bia. Lúc đó, Kota đang định với tay ra để lấy chiếc điều khiển ti vi.

Đến lúc rồi đây. Kota nghĩ. Tim anh run rẩy một nỗi sợ. Anh hối hận vì đã không bật ti vi lên sớm hơn. Nhưng mà đằng nào thì anh cũng phải đối mặt với nó.

“Tương lai ư?” Kota đặt chiếc điều khiển xuống bàn, lắng nghe.

“Tương lai của chúng ta.” Miyuki nói. “Anh hãy nhìn em đây này.”

“Ừ...” Kota ngẩng mặt lên. Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Miyuki. Mặc dù rất muốn lảng tránh ánh mắt đó nhưng Kota đã không làm được.

“Anh nghĩ sao? Anh định cứ sống chung mãi thế này ư?”

Kota bới bới tóc mình. “Sao có thể mãi thế này được?”

“Vậy chuyện đó anh tính thế nào?”

“Em nói ‘chuyện đó’?”

Kota vừa dứt lời thì Miyuki đã chập ngón cái với ngón trỏ thành vòng tròn cho anh xem.

“Em nghĩ có lẽ sắp tới lúc chúng ta không cần dùng đến nó nữa.”

Kota đã hiểu ra thứ mà Miyuki đang muốn nói đến ở đây là bao cao su.

“Tức là em muốn có con sao?”

“Vâng.” Miyuki nhìn thẳng vào Kota và gật đầu.

“Thì em đã hai mươi chín tuổi rồi. Sang năm sẽ ba mươi. Bây giờ có con cũng không còn sớm sủa gì nữa. Người ta cứ bảo không nghỉ việc sao có con được nhưng có phải chỉ cần muốn sẽ có ngay được đâu.”

Những lời Miyuki nói hoàn toàn chính xác. Với Kota, anh chỉ có hai lựa chọn. Vì Kota chẳng muốn có con nên có lẽ đành phải chia tay với Miyuki, đó là một lựa chọn. Nhưng đâu đơn giản vậy được, bởi lẽ Kota không muốn chia tay Miyuki.

Nếu nói như vậy thì chỉ còn mỗi cách này.

“Anh biết rồi.” Kota khẽ đáp.

“Anh biết thế nào cơ?” Miyuki hỏi vặn lại. Những lúc như thế này, hai mắt của Miyuki có vẻ như hơi xếch lên, phát huy được thế áp đảo người khác.

“Vì thế...” Kota lầm bầm. “Chuyện bao cao su ấy mà...”

“Anh đồng ý sẽ không dùng nữa đúng không?”

“Ừ.”

“Tốt rồi.” Khóe môi của Miyuki khẽ giãn ra. “Nhưng nếu làm như thế thì sẽ nảy sinh một chuyện.”

“Chuyện gì cơ?” Dù đã biết nó là gì nhưng Kota vẫn hỏi thử.

“Thì nếu có em bé, đương nhiên chúng ta sẽ phải thông báo cho bố mẹ hai bên biết rồi. Đến lúc đó, làm sao chúng ta có thể nói với bố mẹ rằng thực ra chúng con đã sống thử từ trước rồi phải không?” Hai mắt Miyuki lóe sáng.

Gia đình của Kota và Miyuki đều sống ở quê. Lẽ dĩ nhiên là họ phải giấu bố mẹ việc họ đang sống chung với nhau. Và cũng rất may là cả hai gia đình đều chẳng có ý định kiểm tra về cuộc sống độc thân của những đứa con ngấp nghé tuổi ba mươi của họ.

Kota chỉ còn nước công nhận sự thuyết phục trong lời nói của Miyuki, cứ như thể anh bị rơi vào thế cờ chiếu hết vậy. Mọi con đường trốn chạy của Kota cứ lần lượt bị phong tỏa.

“Ừm.” Kota gật gù. “Đúng thế thật.”

“Anh cũng nghĩ vậy phải không nào? Một khi em biết mình có thai thì em cũng muốn thông báo dần cho bố mẹ hai bên. Và em cũng muốn cả hai gia đình mừng cho em. Chí ít thì với em, em mong như vậy.”

“Đương nhiên rồi.” Kota nói. “Bản thân anh cũng muốn như vậy mà.”

“Đúng thế nhỉ.”

Vậy ta phải làm gì, mau động não nghĩ ra cái gì đi chứ? Ánh mắt của Miyuki như đang tuyên bố.

“Ừ.” Kota khoanh tay, gật gù.

“Tức là sẽ thật tốt nếu như chúng ta cùng ra mắt gia đình hai bên. Yêu đương hòa thuận là phải thế.”

“Anh nói yêu đương hòa thuận là sao?”

“Thì là...” Kota lúng túng. “Kể cả có con cái thì ta vẫn hòa thuận với nhau. Đấy là nếu như ta định có em bé.”

Một rãnh sâu hằn giữa cặp lông mày của Miyuki. Hình như cô ấy đang rất bực mình.

Kota đành phải bỏ cuộc. Chẳng còn đường thoát thân nữa rồi.

“Tóm lại...” Kota nói, “Kết hôn là được chứ gì? Khi chúng ta ra mắt hai bên gia đình rồi thì sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa.” Kota vừa dứt lời, cảm giác bại trận ê chề xâm lấn cơ thể anh.

Rãnh sâu trên mặt Miyuki ban nãy ngay lập tức biến mất. Khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ.

“Ối, gì vậy? Anh vừa mới cầu hôn em đó sao?”

Nếu như không phải đang ngồi trên ghế thì suýt chút nữa đầu gối Kota đã khuỵu xuống, té lộn nhào. Cầu hôn cái gì chứ? Không phải tại em dụ anh phải nói ra điều đó hay sao? Nhưng có bị xé rách miệng thì Kota cũng không dám nói ra những lời đó.

“Ờ thì, đúng là thế...” Kota tiu nghỉu.

“Tuyệt vời. Vui quá.” Miyuki đứng bật dậy, chạy lại ôm chầm lấy Kota.

Kota vừa vòng tay ôm Miyuki, vừa nghĩ Miyuki đã vui đến thế này, thôi thì kệ. Nhưng trong thâm tâm anh lại muốn tiếp tục cuộc sống độc thân, nhẹ nhàng, không ràng buộc. Anh cảm thấy, nếu bây giờ mà kết hôn sẽ có tỉ thứ phải lo, ví dụ như trách nhiệm hay gì đó tương tự anh phải gánh vác sẽ ngày một nhiều lên. Nhưng nếu nghĩ cho cô ấy thì anh cũng không thể cứ mãi kéo dài mối quan hệ như thế này được. Bản thân Kota cũng tự ý thức được rằng sắp sửa đến lúc anh phải chấm dứt tình trạng này rồi.

Khi việc gì đó được chốt hạ thì phụ nữ bao giờ cũng hành động rất sớm. Miyuki đã quyết định họ sẽ dành ngày thứ Bảy, Chủ nhật tới để ra mắt ba mẹ hai bên. Kota đã dẫn Miyuki về ra mắt gia đình mình ở Fukui trước, và ngày hôm sau anh tới thăm hỏi ba mẹ Miyuki ở Nagoya. May mắn là cả hai gia đình đều rất lấy làm mừng cho họ. Cả Kota và Miyuki cũng không hề bị la mắng khi thú nhận với hai gia đình chuyện họ đang sống chung với nhau. Thậm chí, ba mẹ hai bên còn tỏ ra mừng rỡ khi nghe Miyuki nói rằng cô muốn nhanh chóng có em bé nên có thể tới lúc hai người làm đám cưới thì cô cũng đang mang bầu cũng nên. Mẹ Kota cũng nói quá lên: “Được thế thì tốt quá. Thời buổi bây giờ người ta đâu còn để ý chuyện có bầu trước khi cưới nữa. Miễn là lên kế hoạch đặt trước hội trường cưới rồi thì chẳng còn vấn đề gì đáng ngại cả. Không sao đâu các con. Cố lên nhé.”

Lễ cưới của Kota và Miyuki được ấn định vào tháng Năm. Kota có ý định trì hoãn nó một chút nhưng Miyuki nhất quyết không chịu nhân nhượng. Sinh nhật của Miyuki là vào tháng Sáu, và bằng mọi giá cô muốn được mặc chiếc váy cưới trước tuổi ba mươi.

Trái với sự phấn khích của Miyuki, trái tim Kota càng ngày càng chìm nghỉm. Mặc dù đã xác định hết cả rồi nhưng anh không thể chịu đựng được cảm giác như mình vừa đánh mất đi thứ gì đó lớn lao vì việc kết hôn. Đó có lẽ là thứ mà người ta gọi tên “trầm cảm tiền hôn nhân”.

Đúng lúc đó, cậu bạn thân hồi đại học đã rủ Kota đi hẹn hò, kết bạn. Người bạn ấy biết Kota có người yêu nhưng lại không hề biết chuyện anh sắp làm đám cưới. Không biết là đương nhiên thôi vì Kota đâu có nói cho cậu ta biết.

Kota quyết định thử tham gia để giải khuây. Có năm nam, năm nữ. Nghe nói năm cô gái đang làm việc tại quầy hàng mỹ phẩm tại một trung tâm thương mại.

Và Kota đã quen Momomi ở đó. Anh ấn tượng vì cô có đôi mắt to, cặp môi hơi dày. Nhưng trên hết đó là một cô gái rất trẻ trung. Bộ đồ len ôm sát lấy cơ thể giúp làm nổi bật vòng một đầy đặn của Momomi. Nói gì thì nói, cô thuộc tuýp phụ nữ mà Kota thích.

Họ thử chuyện trò với nhau thì phát hiện ra cả hai đều có chung sở thích là trượt tuyết và xem phim. Chúng quá ư là ăn khớp với Kota. Họ nhanh chóng bắt được nhịp của đối phương và trao đổi với nhau số điện thoại liên lạc ngay lúc đó. Họ còn nói về cuộc gặp gỡ chỉ riêng hai người vào một ngày gần đây.

Sau buổi giao lưu kết bạn một tuần, Kota hẹn hò với Momomi. Họ cùng nhau đi ăn và uống một chút rượu. Những câu chuyện ngày càng sôi nổi. Trái tim Kota không ngừng thổn thức. Phải lâu lắm rồi anh mới có được thứ cảm xúc ấy.

Khoảng thời gian vui vẻ giữa hai người chẳng mấy chốc kết thúc. Kota đưa Momomi hiện tại đang sống một mình về tới tận căn hộ của cô. Kota còn hy vọng biết đâu sẽ được Momomi mời vào nhà nhưng hy vọng mong manh đó đã tan biến. Dù vậy, anh cũng đã kịp đặt một nụ hôn lên môi Momomi khi họ ở ngay gần khu chung cư cô đang sống.

Ngày hôm đó, khi về đến nhà, Kota thấy Miyuki đang chăm chú vào máy tính làm việc gì đó.

“Anh về rồi đấy à? Muộn thế.” Cô nói.

“Công việc kéo dài hơn anh nghĩ, nên anh đã đi uống một chút để tự thưởng cho mình sau một ngày vất vả rồi mới về nhà.”

“Ừm...”

Khi còn làm cùng công ty với Kota, Miyuki chỉ là một cô nhân viên hợp đồng. Cô đã chuyển sang công ty khác một năm trước. Tối nay, Kota đã gọi điện về cho Miyuki và nhắn rằng anh sẽ ăn tối ở ngoài.

Kota vừa thay quần áo, vừa nhòm vào màn hình máy tính của Miyuki. Thứ hiện lên trên màn hình chính là hình ảnh của những chiếc váy cưới.

Kota lại thấy đau lòng khi phải đếm ngược tới ngày họ tổ chức đám cưới.

Sau hôm đó, Kota còn hẹn hò với Momomi thêm vài lần. Anh tự nhủ với chính mình rằng chỉ lúc này thôi anh mới có thể hẹn hò với một người con gái khác. Anh định sau khi kết hôn với Miyuki rồi, ngay lập tức sẽ chia tay với Momomi. Chính vì vậy, anh muốn nâng niu, coi trọng quãng thời gian này hơn bao giờ hết.

Thế rồi mùa trượt tuyết mà Kota hằng mong đợi cuối cùng cũng đã đến. Đương nhiên, Kota và Momomi có nhắc đến chuyện trượt tuyết khi họ ở bên nhau.

“Em muốn ta cùng nhau đi tới đó.” Momomi nói.

“Nhất định rồi. Nhưng ta sẽ đi đâu nhỉ? Em nghĩ sao nếu ta đi tới khu suối nước nóng Satozawa 4 ?”

Nghe Kota nói vậy, Momomi thích thú vỗ tay và reo lên: “A, em rất muốn tới đó!”

“Chỗ đó tuyệt vời thật đấy nhỉ? Nhưng hình như hơi xa nếu ta đi về trong ngày.” Kota khẽ nghiêng đầu và làm ra vẻ không có chuyện gì to tát cho lắm. “Em không thể ở lại đó một đêm sao?” Anh hỏi.

Hai người họ vẫn chưa hề quan hệ thể xác. Với Kota, đây chính là điểm quyết định.

Momomi khẽ cúi đầu xuống rồi chớp chớp đôi mắt to tròn. Nhìn nét mặt nghiêm túc của Momomi, Kota nghĩ bụng: Đúng là không được rồi. Anh vừa định từ bỏ thì Momomi mấp máy đôi môi căng mọng, nói:

“Hay là như vậy đi?”

Kiểu nói buông lơi quá đỗi khiến Kota trong thoáng chốc tưởng mình đã nghe nhầm. Nhưng lời nói sau đó của Momomi khẳng định rằng những điều trước đó không phải như những gì Kota vừa nghĩ.

“Đã mất công đi xa thì em muốn trượt tuyết thêm một ngày nữa.”

“Phải đấy.” Bất giác, trong lời nói của Kota như được tiếp thêm sức mạnh. “Vậy thì anh sẽ lo tìm chỗ ở nhé.”

“Vâng, anh tìm giúp em nhé.” Momomi nhoẻn miệng cười.

Trái tim Kota như muốn bắn khỏi lồng ngực, bay lên tận trời xanh.

Cả hai cùng bàn bạc và lên kế hoạch cho chuyến đi. Họ cùng xin nghỉ làm và khởi hành vào ngày thứ Sáu vì vào thứ Bảy và Chủ nhật, các khu nghỉ dưỡng thường rất đông.

Kota như chìm đắm vào giấc mộng. Anh sẽ cùng Momomi tới khu nghỉ dưỡng trượt tuyết và trải qua đêm lãng mạn với cô. Anh có cảm giác như mình còn sắp có thể bước qua được giới hạn cuối cùng.

Nhưng anh lại gặp phải bức tường cản trở lớn. Đương nhiên, không gì khác đó chính là Miyuki.

Một ngày, sau khi trở về nhà từ công ty, Kota đã nói luôn.

“Mệt quá. Cuối tuần sau anh sẽ đi Karuizawa.”

“Karuizawa á? Sao anh lại phải tới đó?”

“Nó thuộc một dự án cải tạo lại căn biệt thự ở Karuizawa. Anh phải có mặt để bàn giao. Hình như sau đó, chủ nhà còn tổ chức cả tiệc hoàn thiện công trình và tha thiết mời anh tới tham dự, thành ra bất đắc dĩ anh đành phải nhận lời.”

“Vậy à, vất vả cho anh quá. Ừm, em đã rõ rồi. Cũng có cái hay là vào ngày hôm đó em và mấy người bạn định tổ chức một bữa tiệc tại nhà. Bạn em còn bảo em có thể ngủ lại nhà cô ấy.”

“Thế sao? Vậy em cứ đi chơi vui vẻ nhé vì chẳng mấy khi có cơ hội bạn bè tụ tập mà.”

“Vâng, nhất định rồi.”

Miyuki chẳng lấy làm nghi ngờ. Vậy là Kota đã vượt qua quỷ môn quan thứ nhất một cách thành công. Nhưng chướng ngại vật còn đầy rẫy ở phía trước.

Trượt tuyết là đam mê mà Kota đã theo đuổi từ lâu. Anh cũng từng vài lần cùng Miyuki đi trượt tuyết. Vấn đề nan giải ở đây là những vật dụng và quần áo dùng khi trượt tuyết của Kota và Miyuki thì chồng chất. Bọn họ đã quyết định cất chúng vào gầm giường. Chính vì thế, hiện tại một bộ đồ trượt tuyết của Kota vẫn được xếp ở đó.

Nếu ván trượt, giày trượt và bộ quần áo của Kota bỗng dưng biến mất khỏi gầm giường thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

Rủi mà bị Miyuki phát hiện ra thì Kota chẳng còn đường chối cãi.

Sau một hồi trăn trở, Kota đã đi đến kết luận là phải mua mới toàn bộ.

Anh tranh thủ mua sắm đồ khi không bận việc. Ngoài bộ ván trượt, giày và dây đai, Kota còn mua cả quần áo, kính và mũ len. Số tiền lên đến hơn mười vạn yên cũng đành phải chấp nhận vậy, nhưng vấn đề lớn ở đây là Kota sẽ phải giấu những món đồ anh mua ở đâu?

Kota đã phải nhờ đến người bạn thân của mình, chính là cậu bạn đã rủ Kota đi hẹn hò, kết bạn. Sau khi nghe Kota giãi bày sự tình, chỉ sau hai câu hồi đáp, cậu bạn kia đã đồng ý luôn.

“Nói dối người yêu để đi du lịch cùng với bồ à? Tớ thấy ghen tị với cậu đấy. Được thôi, cứ gửi đồ của cậu qua chỗ tớ. Chỉ có điều, nhớ kể cho tớ nghe từ A đến Z chuyến đi đó.” Cũng may bạn thân của Kota không phải là người để ý đến mấy chuyện vặt vãnh.

Sáng sớm ngày thứ Sáu, Kota đóng bộ vest ra khỏi nhà. Miyuki vẫn nằm trên giường và dõi theo anh ra tận cửa. Dù biết ngoại tình là việc trái đạo lý nhưng khi nhìn thấy cuốn tạp chí thông tin đám cưới đặt trên chiếc gối nơi đầu giường, Kota đã quyết định phải dấn thân vào trò chơi mạo hiểm tình yêu cuối cùng của quãng đời độc thân.

Anh thay trang phục đi du lịch tại nhà bạn. Anh trả cho bạn năm nghìn yên như đã hứa, coi như đó là phí đền bù cho những phiền phức của anh.

“Làm tới đi. Kể ra thì đi ngoại tình với người khác cũng căng phết. Nhưng nếu cô bồ mới là người hợp với mình thì không phải ta nên chia tay với người yêu hiện tại vẫn tốt hơn à?” Cậu bạn thân vừa dụi mắt vừa nói.

“Làm gì có chuyện đó được. Tớ đã ở tình thế chẳng thể quay đầu lại được rồi.”

“Chẳng thể quay đầu? Nó là nghĩa làm sao?”

“... Không, chẳng có gì cả.”

Kota không thể nói với bạn rằng anh và Miyuki đã tiến tới hôn nhân vì với bạn anh, nó sẽ là một chủ đề thú vị không tưởng và chắc chắn anh sẽ bị cậu bạn tra khảo đủ kiểu cho xem. Trong khi với người trong cuộc, đó lại là chuyện không còn gì tồi tệ hơn.

Sau khi chuẩn bị tư trang xong, Kota vác hành lý hướng về phía ga Tokyo. Khi Kota đi đến cửa chính Yaesu thì cũng là lúc Momomi thật dễ thương trong chiếc áo khoác có mũ đang đứng đợi anh ở đó. Nhận ra Kota, Momomi cười thật tươi và vẫy tay về phía anh.

Kota vừa bước về phía Momomi vừa thầm nghĩ, giây phút anh được ở trên thiên đường sắp bắt đầu rồi.