❖ 3 ❖
Thời khắc địa ngục đã mở ra...
Trong đầu Kota có vô vàn nghi vấn cứ xoay vần như những vòng xoáy nước. Tại sao Miyuki lại có mặt tại đây? Còn công việc ở công ty thì thế nào? Ba người đi cùng cô là những ai?
“Ôi, tớ muốn đến khu suối nước nóng càng sớm càng tốt.” Cô gái mặc áo jacket xanh nói.
“Hả? Cậu còn chưa trượt được vòng nào kia mà.” Erika bắt bẻ.
“Thì tại vì, nói gì thì nói mục đích tớ đến đây là để đi tắm suối nước nóng mà. Còn trượt tuyết, chỉ gọi là thêm thắt cho có thôi.”
“Yumi từ ngày xưa đã thế rồi các cậu nhỉ? Cho nên cậu ấy luôn bị chê là bà già.”
“Kệ tớ đi. Đây là lối sống của tớ cơ mà.”
Cô gái mặc áo jacket màu xanh lá cây hình như là Yumi.
Trong đầu Kota chợt lóe sáng. Đúng là trong những câu chuyện của Miyuki, cái tên của cô bạn thân Yumi vẫn hay được nhắc đến. Chắc chắn cô gái này là bạn thân cùng câu lạc bộ với Miyuki thời đại học. Những người trong câu lạc bộ cứ lấy cớ là rủ nhau chơi tennis vào mùa hè hay chơi các môn thể thao mùa đông, nhưng nghe nói thực chất của việc tụ tập trong câu lạc bộ chỉ đơn giản là để tổ chức các cuộc nhậu nhẹt mà thôi.
Nếu nói như vậy thì... Kota lục tìm trong ký ức. Hồi trước, khi Miyuki kể chuyện về hội bạn của cô ấy, hình như cái tên Chiharu và Erika cũng thường xuất hiện. Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng Miyuki cũng nhắc tới những lần tụ tập.
Vừa suy nghĩ, Kota vừa lén quay ra nhìn khuôn mặt của bốn cô gái. Bất chợt, anh thấy tim mình giật thót. Ánh mắt của Miyuki đang chằm chằm nhìn vào khuôn mặt anh. Quá bất ngờ nên Kota phải ngồi thẳng người lên để lấy lại bình tĩnh còn Miyuki thì nhìn tránh sang chỗ khác.
“Này, cậu sao thế?” Cô gái tên Chiharu vỗ nhẹ vào Miyuki. “Tớ thấy cậu tự nhiên cứ ỉu xìu ra đấy.”
“Không, tớ có làm sao đâu.” Miyuki lắc đầu, cô đeo khẩu trang và chỉnh lại chiếc kính. Kota nghe được trong giọng nói của Miyuki chứa đựng nhiều phiền muộn.
Toàn thân Kota cứng đơ. Có khi nào mọi chuyện đã bị bại lộ rồi không?
Anh nhìn lại một lần nữa bộ quần áo của mình. Cả áo jacket và quần đều mới tinh, màu sắc trang phục cũng hoàn toàn khác so với bộ trước. Miyuki chắc chắn chưa từng nhìn thấy chiếc mũ len màu vàng. Mắt kính cũng là loại tráng gương nên từ bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong. Hơn thế nữa, Kota vẫn đang đeo khẩu trang.
Nghĩ thế nào đi nữa thì chắc chắn không thể lộ được. Kota lại có vóc dáng thuộc loại trung bình. Từ lúc lên cáp treo tới giờ anh vẫn chưa nói một lời nào.
À, mà không...
Trước khi lên cáp treo thì thế nào nhỉ? Đương nhiên không thể có chuyện anh đã không nói gì. Giả dụ ở tiệm mì tantanmen Kota đã nói chuyện đi. Vậy thì lúc đó Miyuki đã nghe thấy anh nói chuyện ư? Nhưng chắc là cô ấy chỉ chú ý tới mỗi giọng nói thôi. Cho dù Miyuki có thấy giọng nói giống với Kota đi chăng nữa thì không phải tất cả cũng chỉ có vậy thôi sao?
Kota nghĩ lại về đoạn hội thoại giữa anh và Momomi. Anh thấy rùng mình. Có duy nhất một lần Momomi đã gọi tên anh. Đúng là Momomi có nói rằng “Anh Kota rành về khu trượt tuyết này nhỉ”.
Vậy là Miyuki đã nghe thấy rồi sao?
Đầu tiên Miyuki nghe thấy một giọng nói giống của Kota. Nếu cô nghe lén câu chuyện để xác nhận tên chủ nhân giọng nói ấy là ai thì cũng có khả năng cô đã nhận ra Kota.
Nếu nghĩ theo hướng đó thì hành động cố ý tháo kính mắt là có chủ ý. Phải chăng cô ấy muốn thông báo cho Kota biết về sự tồn tại của mình nơi đây?
Tim Kota đập mỗi lúc một nhanh hơn. Anh thấy toàn thân mồ hôi vã ra như tắm.
“Anh này,” Momomi xoay người lại về phía Kota. “Tiếp theo chúng ta sẽ trượt kiểu địa hình nào thế?”
Câu hỏi vô tư của Momomi tình cờ lại như nhát dao khía sâu vào tinh thần Kota. Dù biết rằng cô chẳng hề có tội tình gì nhưng Kota chỉ mong cô đừng bắt chuyện với anh nữa, vì bây giờ không phải lúc để chuyện trò. Nhưng nếu Kota không trả lời thì cũng có thể lần tới Momomi sẽ gọi tên anh. Riêng chuyện này anh tuyệt đối không thể để cho nó xảy ra.
Kota cũng xoay người lại. Anh lấy găng tay che miệng và nói khẽ “Ta đi cáp treo lên đỉnh núi đi.”
“Hả, đi đâu cơ?” Hình như Momomi không nghe thấy rõ nên cô ghé mặt sát lại Kota và hỏi.
“Đỉnh núi.” Tâm trạng Kota rối bời. Anh thầm cầu nguyện cho Momomi nghe rõ được câu trả lời của anh.
“Em biết rồi.” Momomi gật đầu.
Kota sợ sệt thăm dò biểu hiện của Miyuki. Không biết cô ấy có nghe thấy những gì hai người trao đổi vừa rồi hay không? Liệu rằng khi nghe giọng nói của anh cô không quả quyết đó chính là Kota chứ?
“Kể cả có thế thì Chiharu cũng kém may mắn với đàn ông nhỉ?” Miyuki ngay lập tức xen vào. “Đây là lần thứ mấy cậu bị phản bội, phải chia tay rồi?”
Hai từ “phản bội” như một luồng điện giật trúng người Kota. Kota như thể sắp bị lòi đuôi.
“Ừm, hình như người thứ tư rồi.”
“Nhiều quá.” Erika tỏ ra rất ngạc nhiên. “Không phải là kém may mắn với đàn ông. Phải nói là cậu ấy không có mắt nhìn đàn ông mới đúng.”
“Ưm... là như cậu nói thật sao?”
“Không phải đâu. Là vì Chiharu thích kiểu đàn ông như thế đó.” Người vừa lên tiếng là Yumi. “Loại người hơi thiếu trách nhiệm và lăng nhăng. Từ xưa đã thế rồi. Cho nên đành phải chịu như vậy thôi. Tốt nhất cậu đừng u sầu vì nó nữa và mau chóng tìm cho mình người đàn ông khác là được. Một người đàn ông lăng nhăng tiếp theo. Như vậy là giải quyết xong rồi nhé. Từ bây giờ chúng ta hãy dành thời gian tận hưởng chuyến du lịch tới khu suối nước nóng thôi.
“Cậu chỉ thế là nhanh. Vậy nếu Chiharu lại bị phản bội thì chúng ta lại đi du lịch để an ủi cậu ấy à? Ừ mà thế cũng được.”
Từ câu chuyện của Erika, Kota đoán ra phần nào sự tình. Hình như Chiharu đã bị người yêu phản bội và đó là nguyên nhân khiến họ chia tay. Để an ủi, vỗ về trái tim bị tổn thương, ba cô bạn đã rủ Chiharu đi du lịch.
“Theo tớ thì...” Miyuki lên tiếng, “Còn tùy thuộc vào cách giáo dục thế nào cơ.”
“Ý cậu là sao?” Chiharu hỏi.
“Kể cả người đàn ông mà cậu thích có là một người lăng nhăng đi chăng nữa, nếu cậu giáo dục được anh ta không để mắt liếc nhìn những cô gái khác thì mọi chuyện sẽ ổn. Tóm lại là cách giăng lưới trói người yêu của cậu còn chưa đủ độ.”
“Giăng lưới trói à? Món đó tớ dở lắm.”
“Cậu không được nói như thế. Cứ nghĩ như vậy rồi thì cậu sẽ lại bị đám đàn ông đùa giỡn với tình cảm của mình đấy.”
“Về điểm này thì từ xưa cậu đã rất cao tay trong việc điều khiển đàn ông rồi nhỉ.” Erika quay sang phía Miyuki và nói. “Cậu đang sống chung với người yêu đúng không? Không phải cậu đang trói chặt lấy anh ấy đấy chứ?”
“Ăn nói thất lễ quá. Làm gì có chuyện đó. Mà tớ cũng chẳng cần phải làm thế.”
Kota muốn nuốt nước bọt nhưng cổ họng anh khô khốc.
“Ý cậu là không có gì phải lo lắng à?” Yumi hỏi lại.
“Ừ. Bề ngoài trông anh ấy có vẻ hơi thờ ơ nhưng thực ra lại là một người rất nghiêm túc. Nên tớ rất tin tưởng anh ấy.”
“Ôi...” Kota chớp chớp mắt phía sau lớp kính che mắt. Câu nói ban nãy của Miyuki nghe như là xuất phát từ tận đáy lòng. Phải chăng là Miyuki vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của người đang chung sống với cô ở đây ư?
Không. Sao có thể an tâm được chứ? Cũng có thể hiểu rằng thực ra Miyuki đã nhận ra sự có mặt của Kota ở đây và anh dám cá là việc Miyuki dùng từ “tin tưởng” cũng có thể hiểu là vì cô muốn khiến cho Kota phải cảm thấy cắn rứt với lương tâm của chính mình.
“Thế nếu như người yêu của cậu mà ngoại tình thì cậu tính sao? Cậu sẽ hủy bỏ hôn ước à?”
Câu hỏi của Erika khiến cho trái tim của Kota như bị bóp nghẹt.
Miyuki suy nghĩ một lúc và đáp: “Không có chuyện đó đâu.”
“Cậu không chia tay ư?” Chiharu nói với vẻ đầy ngạc nhiên.
“Ừ.” Miyuki gật đầu.
“Bởi vì như thế, khác nào trúng ý của đối phương. Tớ khác với Chiharu. Tớ sẽ không để người mình yêu được yên ổn đâu.” Câu nói lạnh lùng của Miyuki khiến cho Kota cảm thấy rùng mình.
“Ối, thế cậu sẽ làm gì? Kể đi xem nào?” Yumi tò mò thấy rõ, cô ngó chăm chăm vào mặt Miyuki.
“Tớ nghĩ đằng nào thì đàn ông họ cũng ngoại tình đến mấy lần trong cuộc đời của họ. Nếu trước khi kết hôn mà ngoại tình khoảng một lần thì ta chỉ cần cố chịu đựng nó là được thôi. Vấn đề là sau đó thế nào cơ.”
Hừm, hừm. Ba cô bạn ngồi sát lại gần phía Miyuki. Kota cũng tò mò về đoạn sau của câu chuyện.
“Ôi, tuyệt quá. Anh lại đây mà xem. Sao họ có thể trượt ở chỗ đó được nhỉ?” Momomi chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ và nói.
Kota rất muốn nói với Momomi rằng đừng có lên tiếng vào đúng đoạn gay cấn này nhưng anh cũng không thể lảng tránh cô. Mắt Kota hướng về phía tay Momomi đang chỉ và nói “A, đúng thế nhỉ.”
“Ơ, anh đang nhìn đi đâu đấy? Không phải ở đó. Ở đằng kia cơ mà.”
Kota như muốn khóc thét. Anh vừa nghĩ “chỗ quái nào mà chẳng thế” vừa dáo dác nhìn.
“Có nghĩa là đây chính là lúc ta giăng lưới trói.” Miyuki bắt đầu nói. “Tớ sẽ nói rõ cho anh ấy biết trước rằng tớ chịu đựng việc ngoại tình nhưng không có nghĩa sẽ tha thứ cho hành động đó. Nếu có chuyện gì không vừa ý, cũng có thể sau đó tớ sẽ đay nghiến cho bằng được. Như vậy thì mọi sự sau này, sẽ nằm dưới sự điều khiển của chúng ta hết. Ta sẽ không để đàn ông được làm theo ý muốn của họ nữa.”
“Hóa ra là thế.” Erika thốt lên giọng đầy ngưỡng mộ. “Cậu đúng là người phụ nữ đáng sợ.”
“Đương nhiên rồi. Ai bảo dám phản bội tớ.”
“Đây chính là chiêu của bà vợ quyền lực.”
Miyuki gật đầu khi nghe Yumi nói vậy.
“Bà vợ quyền lực ư? Cậu nói nghe hay quá. Vậy là một tên đầy tớ sẽ ra đời. Tên đầy tớ trọn đời ta.”
“Ha ha ha!” Erika phá lên cười. Yumi khẽ giơ hai tay như chịu thua còn Chiharu chỉ liên tục nói “cao tay, cao tay quá”.
Trong khi đó, Kota toàn thân như bị dồn máu. Đầy tớ trọn đời à?
Không còn nghi ngờ gì nữa. Kota hiểu ra rằng Miyuki đã nhận ra sự tồn tại của anh. Không phải vì thế mà cô ấy cố tình nói như vậy sao? Rằng tôi biết thừa rồi đấy. Kể từ ngày mai anh sẽ trở thành tên đầy tớ.
“Nhưng cũng còn tùy xem tình huống nằm ở giai đoạn nào nữa.” Miyuki nói.
“Giai đoạn ư?” Chiharu tò mò.
“Ý tớ là mối quan hệ với kẻ ngoại tình đến đâu. Nếu chưa ngủ cùng với nhau thì ta có thể tha thứ cho tên đầy tớ.”
Vậy ư? Kota cảm thấy tia sáng từ mắt Miyuki đang chĩa về phía mình.
“Chỉ có điều là...” Miyuki tiếp tục.
“Đấy là chỉ khi anh ta tự ra đầu thú trước khi bị tớ tra khảo ra. Nếu không thì đừng có mơ. Đằng nào thì anh ta cũng không thể giấu đuôi mãi được. Tớ nghĩ là mình sẽ phát hiện ra thôi. Nhưng tớ sẽ cho thời gian sám hối. Nếu trong thời gian đó mà tự giác ngộ được thì hắn an toàn. Còn không thì tiêu đời. Tớ nghĩ như thế này là tớ thuộc loại nhân từ lắm rồi đấy.”
“Ơ, như vậy là sao?” Kota miên man suy nghĩ.
Giả sử Miyuki phát hiện ra rằng Kota đang có mặt ở đây và cô đã kể ra câu chuyện này. Như vậy có nghĩa là thời gian sám hối đã bắt đầu rồi ư? Vậy thời hạn của nó là đến khi nào nhỉ?
Sau khi rời khỏi cáp treo thì khả năng cao là đến tối mai Kota mới gặp Miyuki. Lúc đó chắc có lẽ Kota và Momomi đã ân ái bên nhau rồi. Nhưng kể cả hai người chưa ngủ với nhau đi chăng nữa thì Kota cũng không nghĩ Miyuki còn tin tưởng anh nữa.
Tóm lại thời gian sám hối chính là từ lúc này cho tới khi Kota rời khỏi cáp treo. Miyuki đang ngầm ép buộc Kota phải mau ăn năn hối lỗi ngay lúc này, ngay tại đây.
Ơ không. Nhưng mà...
Vẫn còn khả năng khác.
Cũng có thể tất cả chỉ là do Kota tự huyễn hoặc chứ thực ra Miyuki chẳng hề phát hiện ra điều gì. Chuyện mà cô ấy nói chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên mà thôi.
Nhất định là như vậy rồi. Không thể sai được. Và Kota muốn tin như vậy.
“Vậy anh người yêu của cậu thế nào? Anh ấy thuộc tuýp sẽ dò xét xem đã bị cậu phát hiện ra chưa rồi vờ xin lỗi cho qua chuyện hay là kiểu người trước mắt cứ tạm tìm cách trì hoãn?”
“Ưm... kiểu nào ta?” Miyuki nghiêng đầu, trầm tư mất một lúc. Sau đó, bất giác cô chỉ tay về hướng mà cáp treo đang đi lên.
“Các cậu nhìn kìa. Khu trượt tuyết này cũng thế, có biển báo đánh số cột giàn thép đỡ cabin và cáp treo đi lên đó. Không biết ở đây là cột số mấy trong tổng số ba mươi ba cột nhỉ? Tổng số giàn thép đỡ là ba mươi ba, nó sẽ cho biết chúng ta đang ở khu vực nào.”
Một khoảng không lặng lẽ trôi một cách kỳ lạ bao trùm sau câu nói của Miyuki.
“Ơ, nó là cái gì thế? Nó có liên quan gì tới câu chuyện của chúng ta ban nãy?” Yumi hỏi đầy nghi ngờ.
“Nghĩ theo một hướng khác thì những cột thép đó cũng là một cách để ta đếm ngược nhỉ. Chúng ta sắp đi đến điểm cuối rồi nên nó giống như một thông báo rằng hãy mau chuẩn bị tinh thần đi ấy mà.”
“Chuyện mấy cái cột thì tớ hiểu. Nhưng tóm lại là tớ đang hỏi đi đến điểm cuối rồi thì sao cơ.” Yumi có vẻ sốt ruột.
Hình như ba cô gái vẫn chưa hiểu được vấn đề nhưng Kota thì biết rất rõ ý đồ trong câu nói của Miyuki. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô ấy đang hối thúc Kota. Miyuki muốn nói nếu Kota không mau chóng thú tội thì mọi chuyện sẽ chấm dứt khi cáp treo đi đến điểm cuối.
Kota đã chuẩn bị đón nhận tình huống xấu nhất. Đó là việc anh sẽ thú nhận hết sự tình ngay tại đây và xin được tha thứ. Có lẽ anh sẽ bị ba cô bạn của Miyuki chế giễu còn Momomi sẽ bị khinh bỉ nhưng cũng còn cách giải quyết nào nữa đâu. Dẫu sao cô ấy cũng chỉ là người dưng thôi mà. Trong khi Miyuki lại là người anh sẽ phải gắn bó đến hết cuộc đời này.
“Anh ơi, anh ơi” Momomi lại tiếp tục nói gì đó. Nhưng lần này Kota phớt lờ đi. Anh đặt tay lên kính của mình.