Chương 38
MỘT TẤM THÂN HÚC RẦM VÀO CỬA THANG, một bàn tay thò vào bên trong. Charlotte suýt buột miệng hét vì sợ, suýt vụt vào bàn tay ấy, nhưng rồi cửa mở ra, và một người đàn ông chen vào đứng cạnh cô trong thang, hồng hộc thở.
“Đi xuống nhỉ?”
Miếng bảng tên thêu trên bộ đồ xám của y đề Eren. Trong khi cửa đóng lại, y thở lấy hơi. Tay Charlotte run run. Cô lóng ngóng mất hai lần mới quẹt được thẻ. Cô với tới nút đánh số “54”, nhưng khựng lại trước khi nhấn. Cô không có phận sự ở tầng đấy. Không ai có phận sự dưới đó cả. Người kia đang quan sát cô, thẻ của y đang rút sẵn, đợi cô quyết định.
Lò phản ứng ở tầng nào đây? Cô đã viết số tầng ra một mảnh giấy và nhét nó vào một bên túi, nhưng cô không lôi nó ra đọc được. Đột nhiên, cô có thể ngửi thấy mùi mỡ trên mặt, có thể cảm thấy người mình ướt đẫm mồ hôi. Cô ôm mớ linh kiện đài bằng một tay, tay kia ấn chọn một trong những tầng dưới cùng, tin rằng cái người này sẽ rời thang trước, và mình sẽ được độc chiếm thang máy.
“Cho tôi nhờ nhé,” y nói, chìa tay ngang mặt cô để quẹt thẻ. Charlotte có thể ngửi thấy mùi cà phê nguội trong hơi thở y. Y nhấn nút xuống tầng bốn mươi hai, và thang máy rung lên, bắt đầu chuyển động.
“Làm khuya hả?” Eren hỏi.
“Ừ,” Charlotte nói, giữ cho đầu cúi gằm và giọng trầm xuống.
“Anh vừa tỉnh dậy à?”
Cô lắc đầu. “Ca đêm ấy mà.”
“Không, ý tôi là anh vừa ra khỏi khu đông lạnh à? Hình như tôi chưa thấy anh bao giờ. Tôi hiện đang là trưởng ca.” Y bật cười. “Trong vòng một tuần tới thì vậy.”
Charlotte nhún vai. Bên trong thang nóng như nồi hơi. Những con số lề mề trôi qua. Đáng lẽ cô phải chọn một tầng gần đó, rời thang và bắt chuyến tiếp theo. Giờ thì muộn mất rồi.
“Ê, nhìn tôi xem nào,” người đàn ông nói.
Y đã phát hiện. Y đang đứng rất gần. Gần thế này thì chỉ có thể là để săm soi vì nghi ngờ. Charlotte ngước lên; cô có thể cảm thấy ngực mình áp vào bộ đồ, có thể cảm thấy mái tóc bung khỏi mũ, ý thức được gò má và chiếc cằm không râu của mình, mọi đặc tính của phái nữ, trong đó có cả nỗi ghê tởm mãnh liệt cô dành cho gã đàn ông lạ mặt bấy giờ đang nhìn cô chằm chằm này – kẻ đang dồn cô vào thế kẹt cứng, bất lực trong một chiếc thang máy nhỏ hẹp. Vừa nhìn vào mắt y, cô vừa cảm thấy tất cả những điều trên, cùng hàng bao xúc cảm khác. Bất lực và sợ hãi.
“Gì thế này?” y thốt lên.
Charlotte lên gối vào giữa hai chân y, hy vọng sẽ đánh quỵ y, nhưng y xoay hông lùi lại. Thành thử, cô thúc trúng đùi y. Cô luống cuống rút súng – nhưng cái túi đang gài. Cô không lường đến chuyện mình sẽ cần cấp tốc rút nó ra. Ngay khi cô vừa mở xong túi và lấy được khẩu súng ra, tên kia đã huých thẳng vào cô, thúc cô hụt hơi và đánh rơi súng. Khẩu súng cùng chỗ linh kiện rơi xuống sàn loảng xoảng. Hai người vật lộn, giày nghiến rin rít, nhưng cô yếu thế hơn rất nhiều. Tay y siết cổ tay cô đến đau nhói. Cô rú lên, và cái giọng lanh lảnh của cô chẳng khác nào một lời thú nhận. Thang chậm dần, rồi dừng tại tầng của y, và cửa kính coong mở ra.
“Này!” Eren gân cổ rống. Y cố kéo Charlotte qua cửa, nhưng cô tì một chân lên bảng điều khiển và đạp ngược lại, gắng sức vùng khỏi thế kẹp của y. “Giúp với!” y hét với ra sau, vào hành lang tăm tối và trống vắng. “Mọi người ơi! Giúp với!”
Charlotte cắn tay y, ngay gốc ngón cái. Răng cô cắm ngập vào thịt y, và vị máu đắng chát loang vào miệng. Y chửi thề, buông lỏng cổ tay cô. Cô đá ngược y ra khỏi cửa, làm rơi mất mũ, cảm thấy tóc xổ tung xuống cổ trong khi với lấy khẩu súng.
Cửa bắt đầu đóng vào, bỏ mặc tên kia ngoài hành lang. Y lồm cồm bò, nhào lại vào trong trước khi cửa kịp đóng. Y húc vào người Charlotte, và cô va trúng bức tường phía sau trong khi thang máy tiếp tục vui vẻ đi xuống.
Hàm cô bị trúng một đòn. Charlotte thoáng thấy sao trời lóe lên. Cô hất đầu ra sau trước khi cú đấm tiếp theo giáng xuống. Y ép cô vào tường thang máy, phì phò như một con thú điên, một âm thanh đầy giận dữ, kinh hoàng và thảng thốt. Y đang tìm cách giết cô – một sinh vật y không thể hiểu nổi. Cô đã tấn công y, và giờ đây, y đang dốc sức giết cô. Một cú thụi bổ thẳng vào xương sườn cô, và Charlotte kêu lên, ôm chặt lấy mạn bên thân. Cô cảm thấy hai bàn tay tóm quanh cổ mình, siết chặt, nhấc cô lên khỏi sàn. Bàn tay cô chạm phải một chiếc tuốc nơ vít nhét trong bộ đồ mình.
“Ở... yên,” y nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
Charlotte mắc nghẹn. Không thể thở được. Gần như chẳng phát ra nổi lấy một âm thanh. Khí quản của cô đang bị bóp nghẹt. Với chiếc tuốc nơ vít trong tay phải, cô vung nó lên qua vai y và bổ nó vào mặt y, hy vọng sẽ cào xước được y, hy vọng sẽ khiến y thấy sợ phải buông tay. Cô đâm nó với chút sức lực còn sót lại, với chút ý thức tỉnh táo cuối cùng, trong khi thị lực của cô bắt đầu mờ đi.
Tên kia trông thấy đòn đánh được tung ra và quay đầu sang bên, trợn mắt tìm cách né tránh. Cô đâm hụt mặt y. Thay vào đó, tuốc nơ vít cắm ngập vào cổ y. Y buông lỏng tay siết cô, và Charlotte cảm thấy chiếc tuốc nơ vít vặn xoắn trong cổ họng y khi cô bám vào nó để khỏi ngã.
Một thứ gì đó ấm nóng hắt vào mặt cô. Thang máy đột nhiên dừng lại và cả hai cùng ngã lăn xuống. Có tiếng òng ọc, và hơi ấm Charlotte cảm thấy trên mặt chính là máu của tên kia, phụt ra từng đợt đỏ thẫm. Cả hai đều hổn hển hớp hơi. Hành lang bên ngoài có tiếng cười, những giọng nói ồn ào vang vọng, một mặt sàn sáng loáng gợi cô nhớ về khu y tế nơi mình từng tỉnh dậy.
Cô lảo đảo đứng lên. Nhân vật mặc đồ xám đã tấn công cô nay đang quằn quại trên nền đất, chân giãy giụa, sinh khí trào ra khỏi cổ, đôi mắt mở to cầu xin cô – cầu xin bất cứ ai – hãy cứu lấy y. Y ráng cất lời, hô hoán gọi người trong hành lang, nhưng chỉ có một tiếng lọc bọc phát ra. Charlotte cúi xuống và túm lấy cổ áo y. Cửa đang đóng lại. Cô lèn giày vào và chúng lại mở ra. Cô kéo con người đang trượt chân trong vũng máu của chính mình, gót giày nện bồm bộp xuống sàn thang; cô lôi y ra hành lang, đảm bảo giày của y không bị mắc vào cửa. Thang máy bắt đầu đóng lại, đe dọa sẽ bỏ cô ở đó với y. Thêm một tràng cười vọng ra từ một căn phòng gần đó, một nhóm người đang ngặt nghẽo trước một trò đùa. Charlotte nhào tới chỗ cặp cửa đang đóng, luồn tay vào giữa cho chúng mở ra lại. Cô liêu xiêu bước vào trong, đờ đẫn và kiệt sức.
Đâu đâu cũng nhoe nhoét máu. Giày cô trượt trong chất lỏng ấy. Khi nhìn khung cảnh kinh hoàng trên mặt sàn, cô nhận ra có một thứ đã mất. Khẩu súng lục. Cơn hoảng loạn siết nghẹt lồng ngực, cô ngước lên trong khi cặp cánh cửa rung lắc đóng vào lần cuối. Khẩu súng phát ra một tiếng nổ đinh tai, trong đôi mắt kẻ hấp hối hiện lên ánh nhìn căm thù và khiếp hãi. Thế rồi cô bị đẩy ngược ra sau, một bên vai như bị lửa phừng phừng thiêu đốt.
“Mẹ kiếp.”
Charlotte khật khưỡng lết sát tường thang máy. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là cho nó di chuyển, là phải tháo chạy. Cô có thể cảm thấy cái người ở phía bên kia cánh cửa, có thể hình dung y đang một tay ôm cổ, một tay cầm súng, có thể tưởng tượng y mò mẫm tìm nút gọi thang máy, để lại một vệt máu trên tường. Cô nhấn một nhúm nút, bôi máu bê bết lên đó, nhưng không tầng nào sáng đèn cả. Cô chửi thề, mò mẫm tìm căn cước. Một bên cánh tay không buồn nhúc nhích. Cô lóng ngóng với tay còn lại sang bên kia người, lấy thẻ ra, thiếu chút nữa thì đánh rơi nó, rồi quẹt thẻ vào máy.
“Mẹ kiếp. Mẹ kiếp,” cô thì thầm, vai rát bỏng. Cô bấm nút năm mươi tư. Nhà. Nhà tù của cô nay đã hóa thành nhà, một chốn an toàn. Dưới chân cô là các linh kiện đài. Bo mạch điều khiển đã bị một bàn chân đạp gãy đôi. Cô trượt người, ngồi xổm xuống, ôm lấy cánh tay kia, gắng gượng cưỡng lại thôi thúc ngất đi. Cô nhặt micro lên, ngoắc dây nối ra sau gáy, treo nó quanh cổ, bỏ lại những bộ phận khác. Máu bắn khắp nơi. Trong đó hẳn phải có một ít là máu cô. Đỏ như lò phản ứng. Tiệp màu với bộ đồ của cô. Thang máy đi lên, chậm dần rồi dừng lại, và mở ra trước phòng chứa đồ tối om ở tầng năm mươi tư.
Charlotte loạng choạng bước ra ngoài, nhưng sực nhớ ra gì đấy nên quay lại bên trong. Khi cặp cửa dợm đóng lại, cô nổi giận và giữ cho chúng mở nguyên bằng một cú sút. Cô cố gắng dùng khuỷu tay lau sạch các nút thang máy. Trên nút số năm mươi tư có một vệt máu, một dấu vân tay, manh mối cho thấy cô đã đi đâu. Vô ích. Cặp cánh cửa lại cố đóng vào, và một lần nữa, chúng lại được thưởng một phát đá. Tuyệt vọng, Charlotte cúi xuống và nhúng tay vào vũng máu của tên kia, trở lại bảng điều khiển và bôi nhoe nhoét lên tất cả các nút. Cuối cùng, cô quét thẻ căn cước và nhấn tầng cao nhất, tống cái thang chết tiệt đó đi thật xa, càng xa càng tốt. Cô lảo đảo bước ra, ngã quỵ xuống đất. Cặp cánh cửa bắt đầu đóng lại, và cô mặc cho chúng đóng.