Chương 37
TIẾNG THANG MÁY DỪNG LẠI vang lên đúng nửa đêm. À, quá nửa đêm năm phút. Đó là lúc Charlotte cuối cùng cũng thu được đủ dũng khí để đánh liều ra ngoài, và thang máy phát ra một tiếng kính coong vang khắp kho vũ khí.
Cánh cửa lạch cạch mở ra và cô thả mình theo ký ức trôi về một nơi chốn và thời kỳ đã mất, về một thế giới bình thường nơi thang máy đưa con người đến và rời chỗ làm. Cô nắm chặt tấm thẻ căn cước mà Donny đã đưa cho, cảm thấy một nỗi nghi ngờ khác dấy lên. Hai cánh cửa bắt đầu đóng lại. Charlotte thò chân ra ngoài, để cửa sập vào chân mình, và thang máy lại mở ra. Trong khi cánh cửa cố đóng lại lần nữa, cô chờ đợi chuông báo động gióng lên. Có lẽ cô nên xuống khỏi cái thang máy chết tiệt đó và quyết định cho xong, để cho thang đi lên rồi một, hai tiếng sau bắt thang khác. Hai cánh cửa rón rén kẹp chân cô, sau đó nhả ra, chẳng khác nào một con quái vật đang cân nhắc xem có nên ăn thịt cô không. Charlotte quyết định rằng mình đã chần chừ quá lâu rồi.
Cô áp thẻ căn cước vào bộ đọc và quan sát con mắt của nó nhấp nháy xanh lục, sau đó nhấn nút lên tầng ba mươi tư. Bộ phận điều hành và liên lạc. Hang cọp. Khi cuối cùng cũng được chạm nhau, hai cánh cửa như trút ra một hơi thở dài đầy biết ơn. Các tầng bắt đầu lướt qua.
Charlotte kiểm tra sau gáy và sờ thấy vài sợi tóc lòa xòa. Cô nhét chúng vào mũ. Lên tầng của ban điều hành là một nước đi mạo hiểm – với bộ đồ liền thân màu đỏ thuộc về tầng lò phản ứng, cô trông sẽ lạc quẻ – nhưng nếu cô xuất hiện ở một nơi dành cho mình mà lại mù tịt đường đi lối lại hoặc không biết phải làm gì, thì sẽ còn rầy rà hơn nữa. Cô vỗ túi để đảm bảo mình đã mang theo mớ dụng cụ, đảm bảo rằng chúng dễ trông thấy. Chúng là vỏ bọc của cô. Giấu trong cái túi đeo hông lớn là một khẩu súng lục, được lấy từ một thùng trữ đồ; nó sệ xuống lồ lộ. Các tầng nối nhau lướt qua, và tim Charlotte đập rộn ràng. Cô thử hình dung cái thế giới bên ngoài mà Donald đã mô tả, cái vùng đất khô cằn không sự sống. Cô tưởng tượng thang máy lên tít đến trên đỉnh, và lúc mở cửa, nó sẽ dẫn ra những ngọn đồi cằn cỗi ấy, để gió lùa thông thống bên trong thang. Có khi cô sẽ lại thấy nhẹ nhõm nếu nó làm vậy thật.
Trên đường đi lên, không có ai vào thang cùng cô cả. Đi vào giữa lúc đêm hôm thế này là một quyết định chí lý. Ba mươi sáu, ba mươi lăm, rồi thang máy chậm lại. Cửa mở ra, dẫn vào một hành lang với đèn đuốc chói lóa. Ngay lập tức, cô đâm hoài nghi lốt ngụy trang của mình. Từ một cánh cổng cách đó chục bước, một người đàn ông ngước lên. Thế giới này chẳng chút quen thuộc, chẳng giống với ngôi nhà cô đã sống trong mấy tuần qua chút nào hết. Cô kéo sụp vành mũ xuống, thừa biết nó không ăn nhập với bộ đồ của mình. Mấu chốt là phải tự tin, chỉ có điều cô chẳng cảm thấy như vậy chút nào. Bạo dạn lên nào. Thẳng thắn lên. Cô tự nhủ rằng ở đây, ngày nào cũng quanh đi quẩn lại như vậy. Người ta sẽ chỉ thấy những gì mình kỳ vọng sẽ thấy thôi. Cô lại gần người kia và cánh cổng rồi chìa căn cước ra.
“Anh có hẹn trước không?” gã ta hỏi. Gã chỉ vào máy quét ở phía cổng bên chỗ cô. Charlotte quẹt thẻ, chẳng hề hay biết chuyện gì có thể xảy ra, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bỏ chạy, rút súng, đầu hàng, hoặc kết hợp cả ba theo một kiểu khó hiểu nào đấy.
“Tầng này đang có dấu hiệu, ờm... tiêu hao điện.” Nghe cái giọng vờ ốm của mình, cô thấy nó mới lố bịch làm sao. Nhưng xét cho cùng, cô biết rõ giọng mình hơn ai hết – cô tự nhủ đó chính là lý do nó nghe dị dị. Có thể người khác thấy nó bình thường thôi. Cô hy vọng rằng tay này cũng ù ù cạc cạc với cụm tiêu hao điện giống như mình. “Tôi được cử lên để kiểm tra phòng liên lạc. Anh biết nó ở đâu không?”
Một câu hỏi cho gã. Đánh vào cái tôi nam giới, thích được chỉ đường. Charlotte cảm thấy mồ hôi chảy thành dòng xuống gáy và tự hỏi liệu có còn sợi tóc lòa xòa nào nữa không. Cô gắng kìm nén thôi thúc muốn kiểm tra. Nâng tay lên có thể sẽ khiến bộ đồ áp sát vào ngực. Cô ước chừng vóc người gã đàn ông hộ pháp kia, hình dung cảnh gã tóm lấy và quật mình xuống đất, những nắm tay to ngang ngửa chiếc đĩa nhỏ dần cô nhừ tử.
“Phòng liên lạc à? Tất nhiên. Vâng. Đi đến cuối hành lang, rẽ trái. Cửa thứ hai bên tay phải.”
“Cảm ơn nhé.” Cô chạm nhẹ vành mũ để chào, nhờ thế vẫn có thể giữ cho đầu cúi thấp. Cô bước qua, đẩy thanh chắn lách cách, và một bộ đếm khuất dạng kêu tít tít.
“Có quên gì không đấy?”
Cô quay lại. Tay cô hạ xuống cái túi bên hông.
“Cần anh ký sổ.” Gã bảo vệ chìa ra một chiếc máy tính bảng cũ, màn hình mờ mờ những vết xước ngoằn ngoèo.
“À, phải.” Charlotte cầm lấy chiếc bút cảm ứng nhựa treo trên một sợi dây quấn băng dính. Cô nhìn ô nhập liệu nằm giữa màn hình. Có một chỗ để ghi thời gian và một chỗ để ký tên. Cô điền thời gian vào và, vì chưa gì đã quên béng mất, liếc nhìn xuống ngực mình. Stan . Cô tên là Stan. Cô nguệch ngoạc ký cái tên đó, cố tỏ vẻ bình thản, xong đưa trả chiếc máy tính bảng cùng cây bút cho gã.
“Lúc về gặp lại sau nhé,” gã bảo vệ nói.
Charlotte gật đầu, lòng thầm hy vọng rằng lúc rời đi, mọi sự cũng sẽ êm ả như thế này.
Theo đúng chỉ dẫn của gã, cô đi dọc hành lang chính. Cô không ngờ là dù đã muộn vậy rồi, nơi đây vẫn còn bận rộn, vẫn phát ra nhiều âm thanh. Một số văn phòng vẫn sáng đèn, ghế cùng tủ hồ sơ vẫn cót ca cót két và bàn phím vẫn lạch cạch. Cuối hành lang, một cánh cửa mở ra và một người đàn ông bước ra ngoài, khép cửa lại sau lưng. Charlotte trông thấy mặt lão và chân cô đột nhiên tê dại cả. Cô loạng choạng tiến lên vài bước, lê bước trên những ống xương và thịt, người tròng trành. Chóng mặt. Thiếu điều ngã lăn ra đất.
Cô chúi đầu gãi gáy, không thể tin nổi mắt mình. Nhưng đó đích thị Thurman. Gầy hơn và trông già hơn. Thế rồi hình ảnh Donny co tròn và bị đánh đến gần chết ùa về. Hành lang nhòe đi sau làn nước mắt. Mái tóc bạc, dáng người cao. Sao lúc ấy cô lại không nhận ra lão cơ chứ?
“Lặn lội xa phết nhỉ?” Thurman hỏi.
Giọng lão nghe như giấy nhám. Một tiếng khàn khàn quen thuộc. Quen thuộc như giọng nói của mẹ hoặc bố cô vậy.
“Đi kiểm tra hao điện ấy mà,” Charlotte nói, không dừng chân hay ngoái lại, thầm mong lão đang ám chỉ bộ đồ cô mặc chứ không phải giới tính của cô. Chẳng lẽ lão lại không nhận ra được giọng cô sao? Chẳng lẽ lão lại không nhận ra được dáng đi của cô, vóc người của cô, mảng da trần sau gáy cô, vài phân da thịt hở ra ấy, hay bất cứ đặc điểm gì có thể khiến cô bại lộ?
“Kiểm tra đi nhé,” lão nói.
Cô đưa chân một chục bước. Hai chục bước. Mồ hôi mồ kê mướt mải. Cảm thấy chếnh choáng. Phải khi đã đến đoạn rẽ cuối hành lang, cô mới quay lại nhìn về phía trạm an ninh. Xa xa là Thurman với mái tóc bạc như vầng mặt trời trần trụi, bấy giờ đang nói chuyện với gã bảo vệ. Cánh cửa thứ hai bên phải , cô tự nhắc mình. Tim cô đang đập dồn dập còn đầu óc thì quay cuồng, đe dọa sẽ khiến cô quên khuấy lời chỉ dẫn của gã bảo vệ về vị trí phòng liên lạc. Cô hít một hơi thật sâu và nhắc bản thân nhớ lý do mình đến đó. Cô đã có một phen choáng váng khi nhìn thấy Thurman và nhận ra lão chính là kẻ đã hành hung Donny. Nhưng không có thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Trước mặt cô là một cánh cửa. Cô vặn thử tay nắm, sau đó bước vào trong.
Bên trong phòng liên lạc chỉ có một người đang ngồi, dán mắt vào dãy màn hình và đèn báo nhấp nháy. Khi Charlotte bước vào, ông ta xoay người trên ghế, tay cầm một tách nước, và lèn giữa hai tay vịn ghế là một cái bụng phệ. Đầu ông ta gần như hói, chỉ còn có dăm lọn tóc lơ thơ được chải vắt sang. Ông ta gỡ một bên tai nghe ra và nhướn mày dò hỏi.
Nằm rải rác trên những chiếc bàn làm việc cùng ghế ngồi thoải mái quây theo hình móng ngựa, là nửa tá bộ đài. Của nả sung túc vô ngần. Charlotte chỉ cần đúng một món linh kiện thôi.
“Sao?” tổng đài viên hỏi.
Miệng Charlotte khô không khốc. Nhờ một lời nói dối, cô đã trót lọt qua mắt bảo vệ; cô vẫn còn một câu chuyện bịa nữa thủ sẵn. Cô gạt bỏ khỏi óc ký ức trông thấy Thurman ngoài hành lang, hình ảnh lão đá anh cô.
“Đến sửa đài,” cô nói. Cô rút một chiếc tuốc nơ vít từ trong túi ra và thoáng tưởng tượng cảnh phải chiến đấu với cái ông này, cảm thấy adrenalin dâng lên. Cô phải ngừng tư duy như lính. Cô là một thợ điện. Và cô cần dụ ông ta nói chuyện để mình đỡ phải mở miệng. “Cái nào bị hỏng micro thế?” Cô vẫy tuốc nơ vít một lượt khắp mớ đài. Hàng bao năm điều khiển máy bay và làm việc với máy tính đã cho cô một kinh nghiệm: máy móc luôn có vấn đề. Luôn luôn.
Tổng đài viên nheo mắt. Ông ta quan sát cô một lúc, rồi liếc nhìn quanh phòng. “Chắc ý anh là máy số hai,” ông ta nói. “Ừ. Nút bị kẹt. Tôi đã từ bỏ hy vọng sẽ có người lên nghía nó rồi.” Ông ta ngả người ra và đan ngón tay đằng sau đầu, khiến chiếc ghế kêu cót két. Nách ông ta ố sẫm. “Người lần trước bảo đây là lỗi vặt. Không đáng thay thế. Bảo cứ dùng cho đến khi nó hỏng hẳn thì thôi.”
Charlotte gật đầu và đến bên chiếc đài ông ta đã chỉ. Thật quá dễ dàng. Cô lấy tuốc nơ vít cạy panô bên, quay lưng lại với tổng đài viên.
“Anh làm ở tầng lò phản ứng, phải không nhỉ?”
Cô gật đầu.
“Ừ. Cách đây ít lâu có ngồi ăn đối diện anh trong nhà ăn.”
Charlotte đợi ông ta hỏi lại tên cô, hoặc tiếp tục với câu chuyện gì đó mà ông ta với người nhân viên kỹ thuật kia đã bàn trong nhà ăn. Chiếc tuốc nơ vít tuột khỏi lòng bàn tay đẫm mồ hôi của cô và lạch cạch rơi xuống bàn. Cô nhặt nó lên. Cô có thể cảm thấy tổng đài viên đang theo dõi mình.
“Liệu anh có sửa được nó không?”
Cô nhún vai. “Tôi cần mang nó đi sửa. Chắc mai sẽ trả lại thôi.” Cô kéo panô bên ra và tháo con vít gắn dây micro vào vỏ. Dây sau đó được rút khỏi bo mạch bên trong máy. Nhưng sau khi nghĩ lại, cô tháo cả bo mạch và rút nó ra luôn. Cô không nhớ dưới kia mình đã lắp cái bo mạch nào chưa, và làm vậy cũng khiến cô có vẻ thực sự hiểu mình đang làm trò khỉ gì.
“Mai sửa được luôn à? Vậy tốt quá. Cảm ơn nhiều nhé.”
Charlotte thu thập mớ linh kiện và đứng thẳng dậy. Thay vì chào hỏi, cô chỉ chạm nhẹ vành mũ một cái; cô quay người và tiến ra cửa, lo mình rời đi vội quá. Panô hông và ốc vít vẫn nằm nguyên trên bàn. Một nhân viên kỹ thuật đích thực sẽ lắp chúng lại như cũ, đúng không nhỉ? Cô không chắc nữa. Trong số những phi công cô quen hồi còn sống một kiếp đời khác, hẳn sẽ có người bật cười nếu thấy cảnh cô giả vờ thạo kỹ thuật, điều chỉnh máy bay và chế đài, thoa dầu mỡ lên mặt thay vì phấn.
Tổng đài viên nói nốt câu gì đó, nhưng lời ông ta bị cắt ngang khi cô đóng cửa lại. Cô rảo bước dọc lối đi, tiến về phía hành lang chính, đinh ninh rằng khi đi vòng qua khúc quanh, mình sẽ bắt gặp Thurman cùng một toán lính gác, những bờ vai rộng cản đường cô. Cô đút tuốc nơ vít trở vào trong túi và cuộn dây micro lại, ôm nó cùng bo mạch sát ngực. Khi cô rẽ, hành lang chỉ có độc gã bảo vệ. Hành trình đến cổng an ninh tựa như kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Hàng bao ngày trời. Những bức tường áp sát lại và thập thình rung theo nhịp tim của cô. Bộ đồ liền thân dính bết vào làn da ướt của cô. Đồ nghề gõ lích kích, khẩu súng nặng trĩu bên hông. Dường như với mỗi lần đưa chân, cửa thang máy lại cách xa cô thêm hai bước.
Vì nhớ trên chiếc máy tính bảng có chỗ ghi thời gian rời đi, cô dừng lại bên cổng, giả bộ xem đồng hồ gã bảo vệ trước khi ngoáy số giờ vào.
“Nhanh thật đấy,” gã bảo vệ nói.
Cô cố nặn ra một nụ cười nhưng không ngẩng mặt lên. “Không có gì to tát cả.” Cô đưa trả máy tính cho gã và bước qua cánh cổng lạch cạch. Ở hành lang đằng sau cô, có người đóng cửa lại, và nền gạch vang lên tiếng giày lê kin kít. Charlotte tiến về phía thang máy và nhấn nút gọi một lần, hai lần, cầu khấn cho cái thang chết tiệt ấy khẩn trương lên. Chiếc thang kêu kính coong, báo hiệu mình đã đến. Đằng sau cô có tiếng chân chạy huỳnh huỵch.
“Ê!” ai đó hét lên.
Charlotte không quay lại. Cô bước vội vào thang máy trong khi một người khác lạch cạch phóng qua cổng an ninh.
“Giữ cửa hộ tôi với.”