Chương 40 Tháp giống 17
JULIETTE MỞ MẮT RA VÀ NHÌN THẤY BỐ MÌNH. Một chùm ánh sáng trắng lóe lên, dịch từ mắt này sang mắt kia của cô. Lù lù đằng sau ông một số khuôn mặt nhìn xuống cô. Đồ liền thân màu xanh nhạt, trắng và vàng. Điều thoạt đầu chỉ tựa giấc mơ dần hội tụ trở thành thực tại. Và thứ các giác quan mách bảo chỉ là một cơn ác mộng thuần túy đã kết tinh thành hồi tưởng: tháp giống của cô đã bị cho ngưng hoạt động. Cửa đã bị mở ra. Mọi người đã chết. Điều cuối cùng cô còn nhớ được là nắm chặt trong tay một chiếc bộ đàm, nghe thấy giọng người, và tuyên bố rằng ai nấy đều chết cả rồi. Rằng chính cô đã giết họ.
Cô gạt ngọn đèn đi và gắng nghiêng người sang bên. Cô đang nằm trên tấm thép ẩm ướt chứ không phải trên giường, và dưới đầu cô kê áo của ai đó. Bụng cô quặn lên, nhưng chẳng có gì ra hết. Nó rỗng tuếch, đau quặn, phập phồng. Cô phát ra những tiếng nôn khan và khạc xuống đất. Bố cô hối thúc cô thở. Raph có mặt ở đó, hỏi han cô có ổn không. Juliette kiềm chế thôi thúc được hét vào mặt tất cả bọn họ, được hét bảo cả thế giới hãy để cô yên, được bó gối khóc vì sầu não trước chuyện mình đã gây ra. Nhưng Raph cứ hỏi cô có ổn không.
Juliette lấy tay áo lau miệng và cố ngồi dậy. Căn phòng tối om. Cô không còn ở bên trong máy đào nữa. Có một thứ ánh sáng dìu dịu và chập chờn ở đâu đó, như thể từ một ngọn lửa trần; có mùi dầu diesel sinh học đang cháy, một ngọn đuốc tự chế. Và trong bóng tối, cô trông thấy các luồng sáng đèn pin lắc lư và đung đưa trong những bàn tay lơ lửng lẫn trên mấy chiếc mũ thợ mỏ – người của cô đang chăm sóc lẫn nhau. Người ta túm tụm lại thành nhiều nhóm nhỏ rải rác. Lác đác có tiếng thổn thức, nhưng chúng bị một sự im lặng sững sờ phủ lên như một tấm mền.
“Tôi đang ở đâu đây?” cô hỏi.
Raph trả lời. “Một thằng cu đã tìm thấy cô phía sau cái máy kia. Bảo rằng cô nằm co ro ở đấy. Thoạt tiên người ta cứ tưởng cô đã chết rồi...”
Bố cô ngắt lời. “Để bố nghe tim con. Hít sâu cho bố nào.”
Juliette không tranh cãi. Cô cảm thấy mình như quay về thời thơ ấu, nhỏ tí và khốn khổ vì đã làm vỡ đồ, vì đã làm ông thất vọng. Dưới ánh đèn pin của Raph, râu bố cô lấp lánh bạc. Ông đeo ống nghe lên tai, và cô biết phải làm gì. Cô cởi đồ ra. Trong khi ông lắng nghe, cô hít từng hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Trên đầu cô là những đường ống, ống luồn dây điện, ống xả, và cô nhận ra chúng vừa đủ để xác định được vị trí của mình. Họ đang ở trong phòng máy bơm lớn, nằm cạnh phòng máy phát điện. Vì toàn bộ nơi này từng bị ngập nên nền đất mới ẩm ướt. Hẳn ở bên trên vẫn còn nước đọng, một chỗ rò chầm chậm nào đó, một bể chứa đang cạn dần. Juliette vẫn nhớ toàn bộ chỗ nước ấy. Một thời xưa lắc xưa lơ nào đó, cô từng phải khoác lên mình một bộ đồ lau chùi và bơi qua căn phòng này.
“Bọn trẻ đâu rồi?” cô hỏi.
“Chúng đi với ông bạn Độc Một Mình của con,” bố cô nói. “Ông ta bảo sẽ đưa chúng về nhà.”
Juliette gật đầu. “Bao nhiêu người khác sang được bên này?” Cô hít một hơi thật sâu và tự hỏi ai vẫn còn sống. Cô nhớ đã lùa tất cả những ai mình lùa được qua khu đào. Cô đã nhìn thấy Courtnee và Walker. Erik và Dawson. Fitz. Cô nhớ đã nhìn thấy một vài gia đình, mấy đứa trẻ từ các lớp học, và thằng cu mặc đồ thương nhân màu nâu từ khu chợ. Nhưng còn Shirly... Juliette đưa tay lên và rón rén chạm vào cái hàm đau nhức. Cô như lại nghe thấy tiếng nổ và cảm thấy những rung động ì ầm trong lòng đất. Shirly đã ra đi. Lukas đã ra đi. Nelson và Peter. Con tim cô không thể chứa đựng nổi ngần ấy đau thương. Cô những tưởng nó sẽ ngừng đập, sẽ bỏ cuộc, trong khi bố cô lắng nghe nó.
“Không biết có bao nhiêu người sang được,” Raph nói. “Mọi người đều... ngoài kia hỗn loạn lắm.” Anh chạm vào vai Juliette. “Lúc nãy, trước khi mọi thứ lộn nhào hết lên, có một nhóm đã đến đây. Một linh mục và giáo đoàn của ông ta. Thế rồi một toán nữa đến sau bọn họ. Và sau đó là cô.”
Bố cô chăm chú lắng nghe nhịp tim bướng bỉnh của cô. Ông dịch miếng nghe kim loại từ góc này sang góc kia trên lưng cô, và Juliette ngoan ngoãn hít vào những hơi thật sâu. “Một vài người bạn của con đang tìm cách cho cỗ máy kia quay đầu lại và đưa chúng ta ra khỏi đây,” bố cô nói.
“Một số người đang đào bới,” Raph bảo cô. “Bằng tay không. Và xẻng.”
Juliette gượng ngồi dậy. Viễn cảnh mất nốt những người vẫn còn sống làm lu mờ nỗi đau về tất cả những gì cô đã mất. “Họ không được đào,” cô nói. “Bố, bên đấy không an toàn đâu. Mình phải ngăn họ lại.” Cô bấu lấy bộ đồ của ông.
“Con cứ nghỉ ngơi đi,” ông nói. “Bố đã nhờ người đi lấy nước cho con...”
“Bố, họ mà đào là mình sẽ chết ngay. Tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết hết.”
Ai nấy lặng thinh. Sự im lặng bị tiếng giày cồm cộp phá tan. Một luồng sáng nhấp nhô lên xuống, xẻ tan bóng tối, và Bobby xuất hiện, mang theo một bi đông thiếc móp méo sóng sánh nước.
“Nếu họ đào ta ra, chúng ta sẽ chết không chừa mạng nào” Juliette lặp lại. Cô ỉm đi rằng đằng nào thì họ cũng chết cả rồi. Họ là những xác chết di động trong tòa tháp giơ xương này, một mái nhà điên loạn và gỉ sét. Nhưng cô biết khi khuyên can họ chớ đào bới nữa vì không khí đằng đó có độc, mình nghe cũng điên rồ chẳng kém gì ai. Bọn họ giờ đây chỉ muốn đào cho đến chết thì thôi, hăm hở hệt như cô từng đào vậy.
Cô uống từ bi đông, nước từ cằm chảy tung tóe xuống ngực, và suy nghĩ về sự điên rồ của mọi chuyện đang diễn ra. Rồi cô nhớ đến giáo đoàn đã sang đây để xua đuổi tà ma khỏi tòa tháp giống nhiễm độc này, hoặc có thể để tận mắt chứng kiến tạo tác của ác quỷ. Cô hạ bi đông xuống, quay sang bố mình, một bóng người lờ mờ trong quầng sáng tỏa ra từ đèn pin của Raph.
“Cha Wendel và người của lão,” Juliette nói. “Có phải... Phải bọn họ là những người đã đến lúc trước không?”
“Người ta thấy họ leo lên, ra khỏi bộ phận Cơ Khí,” Bobby nói. “Tôi nghe bảo họ đang tìm một nơi để thờ phượng. Một nhóm khác đã leo lên khu nông trại, nghe bảo ở đó vẫn còn cây cỏ mọc. Rất nhiều người đang lo lắng không biết chúng ta sẽ kiếm cái gì bỏ vào mồm cho đến khi ra được khỏi đây.”
“Chúng ta sẽ kiếm cái gì bỏ vào mồm,” Juliette lẩm bẩm. Cô muốn nói với Bobby rằng họ sẽ không rời khỏi đây được. Không bao giờ. Mất hết cả rồi. Mọi thứ họ từng biết đều đã tiêu tan. Lý do duy nhất cô biết còn họ thì không là vì trên đường vào tháp giống này, cô đã phải loạng choạng bước qua hàng chồng hài cốt và hàng núi xác chết. Cô đã nhìn thấy kết cục của một thế giới sụp đổ, đã nghe Độc Một Mình thuật lại về những tháng ngày đen tối của gã, đã lắng nghe trên đài trong khi những sự kiện đó tái diễn. Cô biết về những lời đe dọa, và chính bởi sự liều lĩnh của cô, những lời đe dọa ấy nay đã được thực hiện.
Raph giục cô uống thêm chút nước, và khi cô nhìn những khuôn mặt được đèn pin soi tỏ xung quanh, Juliette nhận ra những người sống sót này đinh ninh rằng mình chỉ đang gặp chút rắc rối, rằng chuyện này chỉ mang tính tạm thời. Sự thật là bọn họ nhiều khả năng chỉ còn nhõn chừng này nhân mạng thôi, vài trăm mống sang được đến bên này: những người may mắn sống ở khu dưới sâu, một đám đông hốt hoảng từ mạn dưới khu giữa, một giáo đoàn cuồng tín từng nghi ngờ sự tồn tại của nơi đây. Giờ thì họ đang tản đi khắp nơi, tìm cách sống qua một kiếp nạn họ hẳn đang hy vọng sẽ kết thúc trong vài ngày hay một tuần gì đó, chỉ chăm chăm đến việc kiếm đủ ăn cho đến khi được cứu.
Họ chưa hiểu rằng mình đã được cứu rồi. Tất cả những người khác đều đã sang thế giới bên kia.
Cô đưa trả bi đông cho Raph và tìm cách đứng dậy. Bố cô bảo cô hãy nằm yên, nhưng Juliette gạt ông đi. “Ta phải ngăn họ đào,” cô vừa nói vừa đứng dậy. Sàn ướt đã khiến đũng quần cô ngấm ẩm. Có một chỗ rò ở đâu đó, những vũng nước bị đọng lại trên trần nhà và các tầng phía trên họ, chậm rãi thấm qua. Cô nhận ra họ sẽ cần giải quyết vấn đề này. Song cô cũng nhận ra nhanh chẳng kém rằng làm vậy chỉ tổ công cốc. Giờ không còn là lúc lập những kế hoạch như vậy nữa. Hiện thời, quan trọng là phải sống được thêm phút nữa, thêm giờ nữa.
“Khu đào đi lối nào thế?” cô hỏi.
Raph miễn cưỡng chĩa đèn pin chỉ. Cô kéo anh theo, dừng phắt lại ngay khi trông thấy Jomeson, ông thợ sửa máy bơm già, đang co ro nép sát một bức tường toàn những máy bơm gỉ sét và im lìm, hai tay khum trong lòng. Jomeson đang thổn thức một mình, nhìn chằm chằm vào tay trong khi vai trồi lên thụp xuống như pít tông.
Juliette chỉ ông cụ cho bố mình thấy và đi đến bên cụ. “Jomes, ông có bị làm sao không?”
“Tao đã cứu lấy mớ này,” Jomeson thổn thức nói. “Tao đã cứu lấy mớ này. Tao đã cứu lấy mớ này.”
Raph chiếu đèn lên đùi ông thợ. Một chồng tem phiếu lấp lánh trong lòng bàn tay cụ. Tương đương vài tháng lương. Chúng kêu leng keng theo nhịp rung của người cụ, những đồng xu quằn quại như côn trùng.
“Trong nhà ăn,” cụ nói giữa những tiếng sụt sịt và nức nở. “Trong nhà ăn, lúc tất cả mọi người đang chạy. Tao mở ngăn cất tem. Trong chạn có cơ man nào là lon với hộp. Thế mà tao chọn cái mớ này đây. Tao đã cứu lấy mớ này.”
“Suỵt,” Juliette nói, đặt một tay lên bờ vai run rẩy của cụ. Cô nhìn bố mình, và ông lắc đầu. Không còn giúp được gì cụ nữa rồi.
Raph hướng đèn đi chỗ khác. Xa xa, một bà mẹ đung đưa tới lui và gào khóc. Chị ta ôm một đứa bé vào ngực. Đứa bé có vẻ không hề hấn gì, cánh tay nhỏ xíu vươn về phía mẹ, bàn tay hết nắm rồi lại mở nhưng không phát ra tiếng động nào. Đã có quá nhiều mất mát. Ai cũng chỉ có đúng những gì mình kịp mang theo, không hơn, chỉ có bất cứ thứ gì họ vơ được. Jomeson nức nở khóc vì những thứ mình đã chộp lấy trong khi nước ngập tong tỏng chảy xuống từ trên trần nhà. Một tháp giống đang khóc, tất cả đều đang khóc, ngoại trừ lũ trẻ.