← Quay lại trang sách

Chương 41

JULIETTE THEO RAPH BĂNG QUA cỗ máy đào khổng lồ và tiến vào đường hầm. Họ lội bộ cả một quãng đường dài ngang hàng chồng đất đá, hối hả né những đống phế thải lở xuống từ cả hai bên, trông thấy quần áo và một chiếc giày bị đánh rơi, cả một chiếc chăn bị vùi phân nửa. Raph nhặt được một chiếc bi đông ai đó bỏ quên; anh lắc nó và mỉm cười khi nghe tiếng sóng sánh.

Phía đằng xa, lớp đá – phần thịt lộ ra của lòng đất – được lửa trần nhuộm sắc cam và đỏ. Một vụ sập trần hang đã khiến đất đá đổ ập xuống, dồn đống thành một con dốc. Kết quả từ sự hy sinh của Shirly. Juliette hình dung bạn mình ở bên kia đống đá đó. Cô mường tượng Shirly gục xuống trong phòng điều khiển máy phát điện, ngạt thở hoặc nhiễm độc hoặc chỉ đơn thuần bị không khí bên ngoài phân hủy. Hình ảnh người bạn đã mất chập chung vào với hình ảnh Lukas trong căn phòng nhỏ dưới cụm máy chủ, bàn tay trẻ trung và vô hồn của anh buông lỏng quanh chiếc đài lặng im.

Bộ đàm của Juliette cũng đã nín thinh. Lúc đêm khuya, một người nào đó ở tầng trên đã truyền đi một thông điệp ngắn, đánh thức cô dậy, và cô đã chốt lại cuộc gọi ấy với thông báo rằng tất cả đều đã chết. Sau cuộc gọi đó, cô đã tìm cách bắt liên lạc với Lukas. Cô liên tục thử đánh điện cho anh, nhưng đau xé lòng khi chỉ nghe tiếng nhiễu. Có cố nữa thì cũng chỉ tổ tự giày vò bản thân và làm hao pin, thế nên cuối cùng cô đã tắt đài đi. Cô thoáng nảy ý định gọi vào kênh 1 để chửi rủa cái lão khốn kiếp đã phản bội mình, nhưng cô không muốn chúng biết rằng người của cô vẫn còn sống, rằng ngoài kia vẫn có người cho chúng tàn sát.

Juliette dao động giữa nỗi căm phẫn trước tội ác chúng đã gây ra và niềm tiếc thương cho những sinh mệnh chúng đã tước mất. Cô dựa vào bố mình, theo chân Raph và Bobby tiến về phía khu đào bới rộn tiếng leng keng, bồm bộp và la hét. Hiện thời, cô cần phải câu giờ, cần cứu vãn những người còn sót lại. Não cô đang hoạt động ở chế độ sinh tồn, thân xác cô tê dại và liêu xiêu. Nối thông hai tháp giống đồng nghĩa với ký án tử cho tất cả bọn họ. Cô biết chắc điều này. Cô đã nhìn thấy làn sương trắng sà xuống cầu thang, biết rằng đây không phải một loại khí vô hại, cô đã nhìn thấy tàn tích của miếng đệm và mẩu băng nhiệt. Đó là cách chúng đầu độc không khí bên ngoài. Đó là cách chúng trừ khử các thế giới.

“Coi chừng cái ngón chân kìa!” ai đó hô. Một người thợ mỏ đẩy xe cút kít đi ngang, bên trong chất đầy đá vụn. Juliette thấy mình đang leo lên một nền đất dốc, trần hầm mỗi lúc một gần hơn. Cô nhận ra giọng Courtnee phía trước. Cả giọng Dawson nữa. Phế thải đã được chở ra khỏi khu hầm sập để đánh dấu tiến độ đạt được. Juliette cảm thấy bị giằng xé giữa thôi thúc cảnh báo Courtnee dừng việc đang làm lại và ham muốn xộc tới thò tay đào bới cho đến khi bật tung cả móng để mở đường sang bên kia, bất cần quan tâm chuyện gì đã xảy ra, bất cần quan tâm sống hay chết.

“Được rồi, dọn sạch trên đỉnh trước đi rồi hẵng tiến tiếp. Và sao búa khoan lề mề thế? Cho máy phát truyền thủy lực trở vào đây cái được không? Không phải vì ở đây tối om mà tôi không nhìn thấy đám vô dụng các người chểnh mảng công việc đâu...”

Khi nhìn thấy Juliette, Courtnee im bặt. Mặt cô đanh lại, môi mím chặt. Và Juliette có thể cảm nhận được rằng bạn mình đang do dự, không biết nên tát hay ôm cô. Juliette nhói lòng khi thấy Courtnee không làm cái nào.

“Cô dậy rồi à,” Courtnee nói.

Juliette ngoảnh mặt đi và quan sát những đống đá. Bồ hóng cuộn xoáy bốc lên rồi lắng xuống từ những ngọn đèn diesel đang cháy. Nó khiến bầu không khí lạnh lẽo sâu dưới lòng đất có cảm giác vừa khô lại vừa loãng, và Juliette thầm lo về chỗ oxy đang bị đốt, chẳng biết liệu các nông trại thưa thớt của tháp giống 17 có bắt kịp nhu cầu hay không. Đấy là còn chưa kể đến bao nhiêu buồng phổi mới – hàng trăm cặp phổi – cũng đang bòn rút lượng oxy đó nữa.

“Ta cần bàn lại vụ này,” Juliette nói, khua tay chỉ bãi hầm sập.

“Đào về đến nhà cái đã rồi bàn chuyện quái quỷ gì đã xảy ra cũng chưa muộn. Nếu cô muốn lấy xẻng...”

“Đống đá này là thứ duy nhất giúp chúng ta sống sót,” Juliette nói.

Khi trông thấy ai đang nói chuyện với Courtnee, một số người ngơi tay đào. Courtnee quát bảo bọn họ quay lại làm việc, và họ tuân lệnh. Juliette không biết phải làm sao cho tế nhị. Cô chẳng biết làm việc này kiểu gì cả.

“Tôi không biết ý cô là thế nào...” Courtnee dợm nói.

“Shirly đã đánh sập hầm để cứu chúng ta. Nếu cô đào xuyên qua đây, chúng ta sẽ chết. Tôi cam đoan đấy.”

“Shirly hả...?”

“Nhà của ta đã bị đầu độc rồi, Court ạ. Tôi không biết phải giải thích kiểu gì, nhưng sự tình là thế đấy. Dân trên đỉnh nối đuôi nhau chết. Tôi đã nghe tin từ Peter và...” Cô hít mạnh. “Từ Luke. Peter nhìn thấy bên ngoài. Bên ngoài . Cửa đã bị mở và mọi người lăn ra chết. Còn Luke...” Juliette cắn môi cho đến khi cơn đau lọc sạch đầu óc cô. “Suy nghĩ đầu tiên của tôi là đưa mọi người đến đây, bởi vì tôi biết nơi đây an toàn...”

Courtnee cười phá lên. “An toàn ư? Cô nghĩ ở đây...?” Cô tiến lại gần Juliette thêm một bước, và đột nhiên chẳng còn ai đào bới gì nữa. Bố Juliette nắm lấy cánh tay con gái và cố kéo cô lùi lại, nhưng Juliette đứng trơ ra.

“Cô nghĩ ở đây an toàn à?” Courtnee rít lên. “Chúng ta đang ở nơi quái quỷ nào vậy hả? Đằng kia có một căn phòng trông giống phòng máy phát của chúng ta, chỉ có điều nó là một đống phế liệu gỉ sét. Cô nghĩ chỗ máy đấy có còn quay được nữa không? Ở đây ta có bao nhiêu không khí? Bao nhiêu nhiên liệu? Còn đồ ăn thức uống thì sao? Nếu ta không về được nhà, tôi tin chúng ta chỉ trụ được vài ngày là hết. Trong vài ngày ấy, ta sẽ phải đào không ngừng nghỉ, gần như là đào bằng tay. Cô có biết đưa chúng ta đến đây là đã bắt chúng ta phải chịu kiếp gì không?”

Juliette cam chịu tràng mắng mỏ. Cô hoan nghênh nó. Cô chỉ thèm được tự mình đế thêm vài lời cay nghiệt nữa.

“Là tại tôi,” cô nói. Cô tách khỏi bố mình và đối mặt với đội thợ đào, những người cô biết rất rõ. Cô quay lại và hô cho giọng mình vang dọc cái hố đen ngòm ban nãy cô vừa băng qua. “Là tại tôi!” cô gào to hết cỡ, để lời lẽ của mình phóng thẳng tới những người đã bị cô đày vào chỗ chết. Cô hét lên thêm lần nữa, “Là tại tôi!” và cổ họng cô bị bồ hóng cùng nỗi đau của lời thú nhận thiêu đốt, ngực cô nứt toác và buốt nhói vì đau khổ. Cô cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình, lại là bố cô. Khi tiếng vang của cô lắng xuống, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng lách tách và thì thầm của ngọn lửa.

“Chính tôi đã gây ra chuyện này,” cô gật đầu nói. “Đúng ra ngay từ đầu, chúng ta đã không nên đến đây. Chúng ta không nên làm thế. Có lẽ nguyên cớ chúng đầu độc ta là vì trò đào bới của tôi, hoặc vụ đi ra ngoài của tôi, nhưng không khí ở đây sạch. Tôi đã hứa với tất cả mọi người rằng nơi này tồn tại thật, và không khí của nó sạch. Và bây giờ, tôi khẳng định với mọi người, cũng chắc chắn như hồi trước, rằng nhà chúng ta nay đã không còn nữa. Nó đã bị đầu độc. Đã bị mở thông ra ngoài. Tất cả những người chúng ta bỏ lại...” Cô cố gắng lấy hơi, lòng dạ trống rỗng, gan ruột quặn thắt. Một lần nữa, cô được bố đỡ. “Đúng, đó là lỗi của tôi. Tại tôi mày mò tìm hiểu. Chính thế nên cái lão ấy mới gây ra chuyện này...”

“Lão nào cơ?” Courtnee hỏi.

Juliette quan sát những người bạn cũ của mình, những người đàn ông và phụ nữ cô đã làm việc cùng suốt hàng bao năm. “Phải, một lão già. Từ một tháp giống khác. Có năm mươi tháp giống tương tự như tháp chúng ta...”

“Cô từng bảo thế rồi,” một thợ đào cộc cằn nói. “Mấy tấm bản đồ ghi như thế.”

Juliette tìm kiếm người đấy. Đó là Fitz, một thợ dầu khí và cũng từng là thợ cơ khí. “Và ông không tin tôi sao, Fitz? Phải chăng bây giờ ông tin rằng trên đời chỉ có đúng hai tháp giống, và chúng ở sát rạt nhau như thế này? Rằng phần còn lại của tấm bản đồ ấy chỉ là dối trá? Tôi cam đoan với ông, tôi đã đứng trên đỉnh một ngọn đồi và tận mắt trông thấy chúng. Trong khi ta đứng đây, trong cái hố tối tăm ngạt khói này, hàng chục nghìn con người khác đang sống cuộc đời thường nhật của mình, chính cái cuộc đời ta từng được sống…”

“Và cô nghĩ rằng chúng ta nên đào về phía bọn họ?”

Juliette chưa tính đến chuyện đó. “Có lẽ thế,” cô nói. “Biết đâu nếu chúng ta có thể, tìm đường đến chỗ bọn họ sẽ là cách duy nhất để thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng trước tiên, ta cần biết đằng đấy có ai, và liệu nó có an toàn không. Không loại trừ khả năng nó cũng đã bị hủy hoại như tháp nhà ta. Hoặc trống rỗng như tháp này. Hoặc chứa toàn những người không ưa chúng ta chút nào. Khi chúng ta đào xuyên đến đấy, có thể nó sẽ chứa khí độc. Nhưng tôi cam đoan với ông rằng những tháp giống khác có tồn tại.”

Một người đang đào dở trượt từ trên đống đất đá xuống để tham gia cuộc trò chuyện. “Nhỡ ở bên kia đống này mọi thứ đều ổn thì sao? Chẳng phải cô lúc nào cũng muốn đi xem tận mắt còn gì?”

Juliette nhẫn nhục chịu lời móc mỉa. “Nếu mọi sự đằng đó đều ổn, họ sẽ đến đón chúng ta về. Chúng ta sẽ được họ liên lạc. Tôi rất muốn điều ấy là sự thật, muốn nó xảy ra. Tôi muốn mình sai lắm đấy chứ. Nhưng tôi không sai.” Cô nhìn những khuôn mặt đen đúa của bọn họ. “Tôi khẳng định với mọi người rằng bên kia chẳng còn gì khác ngoài cái chết. Mọi người tưởng tôi không muốn hy vọng sao? Tôi đã chịu mất mát... tất cả chúng ta đều đã mất đi bạn bè người thân. Tôi đã nghe tiếng những người mình yêu quý trút hơi thở cuối cùng, mọi người tưởng tôi không muốn về đó và tận mắt kiểm chứng sao? Để chôn cất họ đàng hoàng sao?” Cô dụi mắt. “Chớ có tưởng tôi không muốn cầm xẻng và hùng hục làm liền ba ca cho đến khi chúng ta đào được sang chỗ họ. Nhưng tôi biết làm vậy là sẽ đào mồ chôn chính chúng ta, những người còn sống. Chỗ đất đá này sẽ bị ta xúc lên để lấp huyệt của mình.”

Không ai hó hé câu gì. Ở một nơi nào đó, lực hấp dẫn đã thắng trong một cuộc giằng co tinh tế với một hòn đá, khiến hòn đá ấy long ra, lóc cóc lộn nhào xuống chân bọn họ.

“Cô muốn chúng ta làm gì?” Fitz hỏi, và Juliette nghe thấy Courtnee hít một hơi; dường như chỉ nghĩ đến chuyện có người một lần nữa chịu nghe lời khuyên từ Juliette cũng đủ khiến cô ấy sôi máu.

“Chúng ta cần một hoặc hai ngày gì đấy để xác minh chuyện gì đã xảy ra. Như tôi đã nói, ngoài kia có rất nhiều thế giới giống với thế giới của chúng ta. Tôi không biết chúng chứa đựng những gì, nhưng tôi biết trong số đó, có một tháp dường như nghĩ rằng mình là kẻ cầm trịch. Trước đây chúng từng đe dọa, bảo rằng chỉ cần ấn nút thôi là sẽ tiêu diệt được chúng ta, và tôi tin chúng đã làm thế. Tôi tin rằng đó cũng chính là điều chúng đã làm với thế giới này.” Cô chỉ xuôi đường hầm, về phía tháp giống 17. “Và đúng thế, có thể nguyên nhân là vì chúng ta đã cả gan đào hoặc vì tôi đã ra ngoài tìm kiếm câu trả lời, nếu thích thì mọi người có thể tống tôi đi lau chùi để đền tội. Tôi sẵn sàng thụ án. Tôi sẽ lau chùi và chết trước mắt mọi người. Nhưng trước tiên, hãy để tôi nói ra những điều ít ỏi mà tôi biết. Tháp giống chúng ta đang ở rồi sẽ bị lụt. Ngay bây giờ đây, nó đang dần ngập nước rồi. Ta cần tiếp điện cho máy bơm để giữ cho nơi này khô ráo, và ta cần đảm bảo rằng các nông trại được tưới, đèn đóm tiếp tục sáng và ta có đủ không khí để thở.” Cô chỉ vào một ngọn đuốc gắn trên tường. “Chúng ta đang ngốn rất nhiều không khí.”

“Và ta biết lấy điện ở đâu đây? Tôi là một trong những người đầu tiên sang được phía bên này. Đằng kia chỉ toàn phế liệu gỉ sét!”

“Trên cụm tầng ba mươi có điện,” Juliette nói. “Năng lượng sạch. Nó giúp chạy máy bơm và đèn trong nông trại. Nhưng chúng ta không nên dựa dẫm vào đó. Chúng ta đã mang theo nguồn điện riêng.”

“Máy phát điện dự phòng,” ai đó nói.

Juliette gật đầu, lấy làm mừng rằng họ đã lắng nghe. Họ đã ngừng đào bới, ít nhất là trong lúc này.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho những chuyện mình đã gây ra,” Juliette nói, và những ngọn đuốc bị màn nước mắt bôi nhòe đi. “Nhưng một kẻ khác đã đày chúng ta vào cái địa ngục này. Tôi biết đó là ai. Tôi đã nói chuyện với lão. Ta cần sống sót đủ lâu để bắt lão và người của lão trả giá...”

“Trả thù,” Courtnee thì thầm, giọng gay gắt. “Hồi cô bị ra ngoài lau chùi, đã không biết bao nhiêu người phải ngã xuống vì lý do đó, vậy mà cô còn...”

“Không, không phải trả thù đâu. Là để phòng ngừa.” Juliette nhìn dọc đường hầm tối om, phóng mắt trông vào vùng tù mù. “Ông bạn Độc Một Mình của tôi nhớ hồi thế giới này – thế giới của ông ta – bị hủy diệt. Kẻ giáng tai ương này xuống đầu chúng ta không phải các vị thần, mà là con người. Những con người ở đủ gần để liên lạc được qua bộ đàm. Và ngoài kia vẫn còn nhiều thế giới khác đang tồn tại dưới ách cai trị của chúng. Thử tưởng tượng nếu trước kia từng có người đứng ra hành động mà xem. Ta đã có thể được sống cuộc đời mình, chẳng hề hay biết về mối đe dọa từng tồn tại ấy. Những người thân yêu của chúng ta sẽ vẫn còn sống.” Cô quay lại với Courtnee và những người khác. “Chúng ta không nên tìm diệt đám người này vì những gì chúng đã làm. Không. Chúng ta nên tìm diệt chúng vì những gì chúng có khả năng thực hiện. Trước khi chúng làm thế một lần nữa.”

Cô nhìn vào mắt người bạn cũ, tìm kiếm sự thấu hiểu, sự chấp nhận. Thay vào đó, Courtnee quay lưng lại với cô. Cô quay đi khỏi Juliette và quan sát đống đất đá bọn họ đã dọn dẹp nãy giờ. Một lúc lâu trôi qua, khói bốc mù mịt, ngọn lửa cam xì xào.

“Fitz, lấy đuốc đi,” Courtnee hạ lệnh. Người thợ dầu khí già thoáng do dự, nhưng rồi vẫn làm theo. “Dập cái thứ đó đi,” cô bảo, nghe giọng như thể ghê tởm chính mình. “Ta đang lãng phí không khí.”