← Quay lại trang sách

Chương 59

HỌ ĐẾN LÁC ĐÁC TỪNG NGƯỜI, rồi theo nhóm ba nhóm năm, sau đó là thành đoàn. Họ trầm trồ trước những ngọn đèn ổn định trong hành lang và vào thăm thú các văn phòng. Chưa một ai trong số bọn họ từng nhìn thấy bên trong bộ phận IT. Rất ít người hay dành thời gian ở khu trên đỉnh, trừ những lần hành hương lên đấy sau khi có ai đi lau chùi. Các gia đình lang thang từ phòng này sang phòng khác; trẻ con ôm khư khư hàng đống giấy; nhiều người đến gặp Juliette hoặc những người khác, mang theo những mẩu giấy đã được Raph gấp và thả xuống, hỏi han về đồ ăn. Mới chỉ vài ngày thôi, họ trông đã khác hẳn. Áo quần hoen ố và rách nát, mặt mày hốc hác và lởm chởm râu ria, mắt thâm quầng. Mới chỉ vài ngày thôi. Juliette hiểu rằng chỉ còn vài ngày nữa thôi, tình hình sẽ trở nên tuyệt vọng. Ai cũng nhận ra điều đó.

Những người đến sớm giúp chuẩn bị thức ăn và đẩy nốt các máy chủ cuối. Mùi rau củ và xúp nóng tràn ngập căn phòng. Hai máy chủ nóng nhất, máy số 40 và 38, được để nguyên dây điện mà hạ xuống đất. Các hộp đã khui được xếp lên trên mặt nóng của chúng, thức ăn bên trong mỗi hộp sủi tăm nhè nhẹ. Không có đủ dao dĩa, thế nên nhiều người đứng uống thẳng xúp và canh rau từ những chiếc lon hãy còn ấm.

Hannah giúp Juliette chuẩn bị cho buổi họp thị chính trong khi Rickson chăm sóc đứa bé. Một lược đồ đã được ghim vào tường, và tấm còn lại đang được Hannah treo lên. Các đường thẳng được Juliette cẩn thận đánh dấu bằng chỉ, còn Hannah thì kiểm tra lại thành phẩm của cô. Họ dùng một cục than để vẽ tuyến đường sẽ đi. Juliette theo dõi một nhóm nối đuôi nhau bước vào. Cô chợt nhận ra đây là lần họp thị chính thứ hai của mình, lần họp đầu tiên không diễn ra suôn sẻ cho lắm. Cô cũng chợt nhận ra rằng rất có thể đây sẽ là lần họp cuối cùng của mình.

Hầu hết những người quy tụ lên đây đến từ khu nông trại, nhưng rồi một số thợ cơ khí và thợ mỏ bắt đầu đến. Từ đồn phó cảnh sát trưởng khu giữa, Tom Higgins và Ủy ban Kế hoạch xuất hiện. Juliette trông thấy một thành viên trong nhóm bọn họ đứng trên một máy chủ đã đổ, cầm theo than và giấy, trỏ ngón đếm số người, nguyền rủa đám đông đi ra đi vào vì gây khó khăn cho mình. Cô bật cười, nhưng sau đó nhận ra việc anh đang làm rất quan trọng. Họ cần phải biết. Dưới chân cô, một bộ đồ lau chùi rỗng nằm lăn lóc – một trong những đạo cụ cô sẽ dùng trong buổi họp thị chính. Họ sẽ cần biết có bao nhiêu bộ đồ và bao nhiêu người.

Sửng sốt thay, Courtnee đến và len lỏi qua đám đông. Juliette cười rạng rỡ và ôm chầm lấy bạn mình.

“Cô ám mùi gì như khói ấy,” Courtnee nói.

Juliette bật cười. “Tôi cứ tưởng cô sẽ không tới cơ.”

“Trên giấy viết đây là chuyện sinh tử.”

“Thật thế à?” Cô nhìn Raph.

Anh nhún vai. “Có lẽ một số mẩu đã ghi như thế,” anh nói.

“Vậy vụ này là sao đây?” Courtnee nói. “Leo cả chặng đường dài chỉ để lấy ít xúp hả? Đang có chuyện gì vậy?”

“Tôi sẽ báo với tất cả cùng một lúc.” Quay sang Raph: “Anh lo liệu đưa mọi người vào đây được không? Và có thể phái Miles với Shaw hoặc một người khuân vác ra cầu thang để xem có ai khác đang trên đường đến không.”

Trong khi anh rời đi, Juliette nhận thấy mọi người đã ngồi trên máy chủ, xây lưng lại với nhau, xì xụp húp các hộp đồ trong khi nhiều hộp khác từ những đống lớn phía sau Độc Một Mình được mở ra và bày biện. Gã đảm nhận việc khui hộp với một thiết bị điện cắm vào ổ trên sàn. Nhiều người ngồi trên máy chủ đang hau háu nhìn đống thức ăn được lôi từ kho lên. Nhiều người khác đang theo dõi cô. Tiếng rì rầm nghe như hơi nước xì ra.

Juliette bồn chồn đi đi lại lại trong khi số người trong phòng tăng lên. Shaw và Miles quay về báo rằng cầu thang khá yên tĩnh, có lẽ còn vài người vẫn đang trên đường. Cảm giác cứ như thể đã có nguyên một ngày trời trôi qua kể từ khi Juliette và Raph chiến đấu với ngọn lửa bên dưới; cô không muốn liếc nhìn đồng hồ và biết chính xác thời gian. Cô cảm thấy mệt mỏi. Đặc biệt là với tất cả mọi người ngồi đó, đưa hộp lên môi và gõ vào đáy hộp, lấy tay áo lau miệng, quan sát cô. Chờ đợi.

Thức ăn tạm thời làm họ yên lặng và thỏa mãn. Mớ hộp đã cho tay và miệng có việc để làm. Chúng đã giúp thiên hạ nhìn nhận cô bằng con mắt hòa nhã hơn chút ít. Juliette biết mình phải chớp thời cơ ngay, không là chẳng còn cơ hội nào nữa.

“Tôi biết mọi người đang tự hỏi toàn bộ vụ này là thế nào,” cô bắt đầu. “Tại sao chúng ta lại ở đây.” Cô cao giọng, và các cuộc trò chuyện trên những máy chủ bị đẩy đổ im bặt. “Và tôi không có ý nói ở đây, trong căn phòng này. Ý tôi là tháp giống này. Tại sao chúng ta lại tháo chạy? Có rất nhiều tin đồn trôi nổi, nhưng tôi ở đây để nói với mọi người sự thật. Tôi đã đưa mọi người vào căn phòng bí mật nhất trần đời để tiết lộ cho mọi người sự thật. Tháp giống của chúng ta đã bị phá hủy. Nó đã bị đầu độc. Những người không sang được bên này với chúng ta đã chết rồi.”

Có tiếng xì xào bàn tán. “Ai đầu độc cơ?” có người hét lên.

“Chính những kẻ đã nhồi chúng ta xuống dưới lòng đất hàng trăm năm trước. Tôi cần mọi người lắng nghe. Xin hãy lắng nghe tôi.”

Đám đông im lặng.

“Tổ tiên của chúng ta đã bị đẩy xuống dưới đất để sinh tồn trong khi thế giới phục hồi. Như đa số mọi người đã biết, trước khi nhà của chúng ta bị tước đoạt, tôi đã ra ngoài. Tôi đã lấy mẫu không khí ngoài kia, và tôi tin càng ra xa nơi này, điều kiện sống sẽ càng tốt hơn. Tôi không chỉ nghĩ vậy dựa trên những gì bọn tôi đã đo đạc, mà tôi đã nghe người ở một tháp giống khác kể rằng ta sẽ thấy trời xanh nếu đi ra khỏi...”

“Vớ vẩn!” ai đó hét lên. “Cái đấy nghe bảo chỉ là bịa đặt, hệ quả của việc não cô bị người ta thọc ngoáy sao đó trước khi cô đi lau chùi.”

Juliette tìm ra người nói câu vừa rồi. Đó là một người khuân vác lớn tuổi; dân làm nghề này không chỉ là tâm điểm phát tán tin đồn, mà còn là nơi loan truyền cả những bí mật quá nguy hiểm để có thể mua bán. Trong lúc mọi người lại xì xào bàn tán, cô thấy có thêm một người nữa bước qua cánh cửa kim loại dày ở cuối phòng. Đó là Cha Wendel, hai tay khoanh trước ngực, bàn tay đút trong ống tay áo. Bobby quát bảo mọi người giữ im lặng, và họ dần dần lắng lại. Juliette vẫy tay chào Cha Wendel, và nhiều người quay đầu về phía đó.

“Tôi cần mọi người tin một số điều tôi sắp nói,” Juliette nói. “Tôi dám khẳng định mình biết chắc một số điều trong đó là thật. Tôi biết thế này: Chúng ta có thể ở lại đây và gầy dựng cuộc đời, nhưng tôi không biết ta sẽ làm vậy được bao lâu. Và chúng ta sẽ phải sống trong sợ hãi. Không chỉ sợ lẫn nhau, mà còn sợ rằng tai ương có thể giáng xuống đầu bất cứ lúc nào. Chúng có thể mở toang cửa nẻo của ta mà chẳng cần xin phép, có thể đầu độc không khí của ta mà chẳng cần báo trước, và chúng có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào. Và tôi chẳng biết một kiếp đời như thế sẽ ra thể thống gì nữa.”

Căn phòng im phăng phắc.

“Giải pháp thay thế là rời đi. Nhưng nếu làm thế, ta sẽ không thể quay lại...”

“Đi đâu?” có người lớn tiếng hỏi. “Một tháp giống khác à? Nhỡ nó còn tệ hơn tháp này thì sao?”

“Không phải tháp giống khác đâu,” Juliette nói. Cô né sang bên để họ thấy tấm lược đồ trên tường. “Chúng đây. Năm mươi tháp giống. Đây là ngôi nhà cũ của chúng ta.” Cô chỉ tay, và tiếng sột soạt vang lên khi tất thảy cùng rướn người nhìn. Juliette cảm thấy cổ họng mình thắt lại vì xúc động; được nói ra sự thật với người dân của mình khiến cảm xúc vui buồn lẫn lộn trào dâng trong lòng cô. Cô lướt ngón sang tháp bên cạnh. “Đây là vị trí hiện tại của chúng ta.”

“Nhiều thế,” cô nghe thấy có người thì thầm.

“Chúng ở cách ta bao xa?” một người khác hỏi.

“Tôi đã kẻ một đường thể hiện lộ trình đến đây của chúng ta.” Cô chỉ. “Có thể những ai ngồi cuối phòng sẽ khó nhìn thấy nó. Còn cái đường này chính là hướng máy đào của chúng ta hồi trước chĩa vào.” Cô dùng ngón tay lần theo nó để họ thấy nó dẫn đi đâu. Ngón tay của cô lia ngang, qua khỏi tấm bản đồ và ra hẳn bên ngoài tường. Juliette vẫy tay với Elise, bảo nó lên chỗ mình và ấn ngón tay vào vị trí cô đã đánh dấu.

“Đây là lược đồ của tháp giống chúng ta hiện đang ở.” Cô chuyển sang tờ giấy tiếp theo. “Nó cho thấy rằng có một cỗ máy đào khác ở dưới đáy...”

“Chúng tôi không muốn cô bày trò đào bới...”

Juliette quay về phía người nghe. “Tôi cũng chẳng muốn đào bới đâu. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ là chúng ta còn đủ nhiên liệu nữa, bởi vì kể từ khi sang bên này, ta đã đem nó ra đốt, chưa kể ta còn bắt nó phải chạy bở hơi tai để quay đầu. Vả lại, tôi nghĩ với từng này người, chúng ta sẽ chỉ còn đủ thức ăn cho một hoặc hai tuần gì đấy thôi. Chúng ta sẽ không đào bới gì cả. Nhưng cả kích thước lẫn vị trí của cỗ máy thể hiện trong lược đồ này đều khớp cái máy ta tìm thấy ở nhà. Chúng không lệch nhau một ly, từ tỷ lệ cho đến cả hướng đặt của máy nữa. Đây là lược đồ về tháp bên này và cỗ máy đào của nó.” Cô khoát tay trên tờ giấy, rồi quay lại với tấm bản đồ lớn. “Nhìn xem nhé, khi được tôi kẻ ra, tuyến đường nó đi len giữa tất cả các tháp khác, không cắt qua tháp giống nào hết.” Cô vừa đi vừa miết ngón tay trên đường kẻ cho đến khi chạm vào ngón của Elise. Elise ngước nhìn cô, cười tươi rói.

“Bọn tôi ước đoán được khá chuẩn xác về lượng nhiên liệu mình đã dùng để đến được tháp giống này, và lượng còn lại là bao nhiêu. Bọn tôi biết tổng lượng nhiên liệu ban đầu của mình là bao nhiêu, và nó được tiêu thụ với tốc độ thế nào. Và kết luận rút ra là máy đào được cấp vừa đủ nhiên liệu – có lẽ dôi thêm tầm mười phần trăm – để đưa chúng ta thẳng đến nơi này.” Cô lại chạm vào ngón tay của Elise. “Và những cỗ máy đào đó chĩa hơi chếch lên trên. Bọn tôi nghĩ rằng chúng được đặt vào đấy để đưa chúng ta đến điểm này – để đưa chúng ta ra khỏi đây.” Cô dừng lại. “Tôi không biết khi nào đám người kia mới chịu cho chúng ta biết – hay liệu chúng có định tiết lộ cho chúng ta hay không - nhưng theo tôi, chúng ta chẳng việc gì phải ngồi chờ ai đến mời mọc cả. Tôi đề nghị ta đi luôn đi.”

“Cứ thế mà đi thôi sao?”

Juliette dò trong đám khán giả và thấy người vừa phát biểu là một thành viên của Ủy ban Kế hoạch.

“Tôi nghĩ so với ở lại đây, ra ngoài đó có lẽ sẽ an toàn cho chúng ta hơn. Tôi biết nếu chúng ta ở lại thì điều gì sẽ xảy ra. Tôi muốn xem liệu rời đi có khá khẩm hơn không.”

“Cô hy vọng làm thế sẽ an toàn hơn,” ai đó nói.

Juliette không lùng tìm giọng nói ấy. Cô lia mắt quan sát toàn bộ đám đông. Tất cả mọi người, kể cả cô, đều đang có cùng một suy nghĩ.

“Đúng rồi. Tôi hy vọng thế. Tôi chỉ có lời nói suông từ một kẻ lạ. Tôi chỉ có những lời thì thầm từ một người mình chưa gặp bao giờ. Tôi chỉ có linh tính trong gan ruột, trong tim mình. Tôi chỉ có mấy đường thẳng giao nhau trên bản đồ. Và nếu mọi người nghĩ rằng chừng ấy là chưa đủ, thì tôi đồng ý cả hai tay với mọi người. Bấy lâu nay, tôi chỉ tin vào những thứ mình có thể nhìn thấy. Tôi cần bằng chứng. Tôi cần thấy kết quả. Thậm chí sau đó, tôi vẫn cần phải thấy thêm hai, ba lần nữa rồi mới vỡ ra được tí chút về bản chất thật của thứ đó. Nhưng riêng trong trường hợp này, tôi biết chắc rằng cuộc đời đón đợi chúng ta tại nơi đây không hề đáng sống. Và có khả năng ở một nơi khác, ta sẽ tìm thấy một cuộc đời tử tế hơn. Tôi sẵn lòng đi xem thử, nhưng chỉ khi có đủ người đi cùng mà thôi.”

“Tôi sẽ đi với cô,” Raph nói.

Juliette gật đầu. Căn phòng hơi nhòe đi. “Tôi biết,” cô nói.

Độc Một Mình giơ tay. Tay còn lại gã đưa lên bứt bộ râu. Juliette cảm thấy Elise nắm lấy tay cô. Shaw đang phải bế một con cún đang ngó ngoáy, nhưng vẫn tìm cách giơ được tay lên.

“Nếu không đào thì làm sao chúng ta đến được đó đây?” một người thợ mỏ lớn tiếng hỏi.

Juliette cúi người lấy thứ gì đó dưới chân. Trong lúc đầu chúc xuống, cô tranh thủ lau nước mắt. Cô đứng thẳng dậy, nhấc một bộ đồ lau chùi lên, một tay cầm nó, tay kia cầm mũ bảo hộ.

“Chúng ta sẽ ra ngoài,” cô nói.