← Quay lại trang sách

Chương 58 Tháp giống 17

TRUNG TÂM LIÊN LẠC NGUỘI ĐI, dù cho lửa vẫn phừng phừng cháy bên dưới. Những làn khói mỏng len lỏi cuộn ra từ dưới cỗ máy. Juliette săm soi mặt trong cỗ máy đen khổng lồ và thấy một đống bảng mạch hỏng. Dãy các giắc cắm tai nghe đã vỡ nát, và một số dây ở chân máy đã bị kéo căng đến đứt phụt khi máy bị lật.

“Liệu lửa có tự tắt không?” Raph hỏi, nhìn làn khói.

Juliette ho. Cô vẫn có thể cảm thấy khói trong cổ họng, có thể nếm được những trang giấy đang cháy. “Tôi chịu,” cô thừa nhận. Cô quan sát những ngọn đèn trên đầu xem có dấu hiệu chập chờn nào không. “Điện của tháp giống này là từ dưới tấm lưới phía dưới đó mà ra.”

“Vậy bất cứ lúc nào, tháp giống này cũng có thể trở nên tối đen như hầm mỏ à?” Raph loạng choạng đứng dậy. “Tôi sẽ lấy túi của ta, cầm sẵn đèn pin. Và cô cần uống thêm nước đấy.”

Juliette nhìn anh rảo chân rời đi. Cô có thể cảm thấy những cuốn sách đang cháy phía dưới mình. Cô có thể cảm thấy những sợi dây bên trong chiếc đài đang tan chảy. Cô không nghĩ điện sẽ mất – hy vọng nó sẽ không mất – nhưng còn rất nhiều thứ khác đang mất đi. Có lẽ các lược đồ lớn đã giúp cô tìm thấy cỗ máy đào giờ cháy thành tro rồi. Các lược đồ giúp cô chọn tháp nào nên liên hệ, tháp nào nên đào đến, nay đã không còn nữa.

Khắp xung quanh cô, những cỗ máy đen cao ngồng kêu ro ro, rè rè – những gã khổng lồ đứng nghiêm và bình chân như vại. Trừ một máy đã không còn vững chân nữa. Juliette đứng dậy nhìn ngắm cỗ máy chủ ngã đổ, và mối liên hệ giữa những cỗ máy này cùng các tháp giống trở nên càng rõ ràng hơn. Đây là một cỗ máy đã sụp đổ, hệt như nhà của cô vậy. Hệt như nhà của Độc Một Mình. Cô nghiên cứu cách các máy chủ được bố trí và nhớ ra rằng lối xếp đặt của chúng cũng trùng với các tháp giống. Raph quay lại, mang theo túi của cả hai. Anh đưa bình nước của Juliette cho cô. Cô nhấp một ngụm, chìm đắm trong suy nghĩ.

“Tôi có mang đèn pin của c...”

“Đợi đã,” Juliette nói. Cô vặn nắp bi đông lại và đi giữa các máy chủ. Cô ra sau một máy và săm soi tấm biển bạc phía trên núi dây nhợ. Trên đó là một biểu tượng tháp giống với ba hình tam giác chúc xuống. Số “29” được khắc ở chính giữa.

“Cô đang tìm gì vậy?” Raph hỏi.

Juliette gõ vào tấm biển. “Lukas hay bảo mình cần qua máy chủ sáu hoặc máy chủ ba mươi hay gì đấy để làm việc. Tôi nhớ anh ấy từng chỉ cho tôi xem những thứ này được bố trí theo kiểu tương tự các tháp giống như thế nào. Chúng ta có một lược đồ ở ngay đây này.”

Cô đi về phía máy chủ mười bảy và mười tám. Raph cũng đi theo. “Ta có nên lo lắng về điện đóm không?” anh hỏi.

“Vụ đó nằm ngoài tầm tay chúng ta rồi. Ván sàn và tường ở dưới đấy chắc sẽ không bị nung nóng đến mức bắt lửa đâu. Khi lửa tàn, chúng ta sẽ xuống xem....” Đang lúc lần giữa các máy chủ mà đi, Juliette chợt bị một thứ đập vào mắt. Dây điện bên dưới ghi sàn luồn vào và chui ra khỏi các máng của chúng, nối đến đế các cỗ máy. Điều khiến cô khựng lại là một loạt dây đỏ nằm giữa cả lố dây đen.

“Giờ lại gì nữa vậy?” Raph hỏi. Anh quan ngại nhìn cô. “Này, cô có ổn không đấy? Bởi vì tôi từng chứng kiến thợ mỏ bị đá rơi trúng đầu, sau đó cứ ngơ ngơ ngáo ngáo suốt cả ngày...”

“Tôi ổn mà,” Juliette nói. Cô chỉ vào bó dây, quay người lại và tưởng tượng những sợi dây đó dẫn từ máy chủ này sang máy chủ khác. “Một tấm bản đồ,” cô nói.

“Phải,” Raph đồng ý. “Bản đồ.” Anh nắm lấy tay cô. “Ngồi xuống một tí đi nhé? Cô đã hít phải nhiều khói lắm.”

“Nghe tôi này. Cái cô trên bộ đàm, người từ tháp giống 1 ấy, đã bảo rằng có một tấm bản đồ với những đường màu đỏ. Nó được đề cập đến sau khi tôi cho cô ta biết về cỗ máy đào. Cô ta nghe phấn khích lắm, bảo mình hiểu tại sao tất cả các đường thẳng kia lại vươn ra và tụ hết về một điểm. Liền sau đó, bộ đàm ngừng hoạt động.”

“Được rồi.”

“Đây là các tháp giống,” Juliette nói. Cô vươn tay về phía những cỗ máy chủ cao lớn. “Ra đây đi. Nhìn mà xem này.” Cô nhanh chóng đi vòng sang dãy tiếp theo, vừa cẩn thận xem biển vừa tìm kiếm. Mười bốn. Mười sáu. Mười bảy. “Chúng ta đây. Và đây là chỗ ta đã đào hầm. Và đó là tháp giống cũ của chúng ta.” Cô chỉ vào máy chủ kế bên.

“Vậy ý cô là chúng ta có thể xem tháp nào ở gần để còn đánh điện sang à? Bởi vì ở khu dưới kia, chúng ta cũng có một tấm bản đồ như thế này. Erik có một tấm.”

“Không, ý tôi là những đường màu đỏ trên bản đồ của cái cô kia cũng giống những sợi dây này. Thấy không? Đâm sâu trong lòng đất, ngay dưới đó. Các máy đào không được dùng để di chuyển từ tháp giống này sang tháp giống khác. Bobby đã nói với tôi cái của nợ đó rất khó xoay chuyển. Cỗ máy đào đã được hướng đến một chỗ nhất định.”

“Là đâu cơ?”

“Tôi không biết. Phải có tấm bản đồ kia thì tôi mới xác định được. Trừ phi...” Cô quay sang Raph, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của anh ám đầy khói và bồ hóng. “Anh là thành viên đội đào. Bồn nhiên liệu của máy chứa được bao nhiêu thế?”

Anh nhún vai. “Bọn tôi có đo bằng galông đâu. Chỉ đổ cho đầy thôi. Court đã cho đo bồn vài lần để xem bọn tôi tiêu hết bao nhiêu. Tôi nhớ cô ta nói rằng bọn tôi sẽ không bao giờ xài hết lượng dầu trong đó.”

“Đó là bởi nó được thiết kế để đi xa hơn. Xa hơn rất nhiều. Chúng ta cần đo lại bồn để áng chừng. Và bản đồ của Erik sẽ hiển thị hướng ban đầu của máy đào. Giá mà...” Cô búng tách ngón tay. “Chúng ta còn một máy đào khác.”

“Tôi không hiểu. Ta cần hai máy đào làm gì? Chúng ta chỉ có một máy phát điện hoạt động được thôi.”

Juliette siết chặt cánh tay anh, có thể cảm thấy bản thân đang cười như bắt được vàng, đầu óc cô quay cuồng. “Chúng ta không cần cái máy kia phải đào. Chúng ta chỉ cần xem nó chĩa đi đâu. Nếu ta vẽ đường đi của nó lên bản đồ, đồng thời ước chừng nơi máy đào của ta lẽ ra phải đến, thì hai đường đó sẽ giao nhau. Và nếu trữ lượng nhiên liệu khớp với quãng đường đấy, thì giả thuyết của ta sẽ được xác nhận. Ta sẽ biết được địa điểm mà cái cô kia đã nói với tôi và nó cách bao xa. Địa điểm được gọi là hạt giống. Nghe kiểu cô ta tả thì nó có vẻ là một tháp giống khác, nhưng đặt ở một nơi không khí...”

Có tiếng nói xuất hiện ở đầu kia căn phòng, ai đó bước vào từ hành lang. Juliette kéo Raph nép vào một máy chủ và giơ một ngón tay lên miệng. Nhưng họ có thể nghe thấy tiếng người tiến thẳng về phía mình, tiếng lách tách khe khẽ, như tiếng ngón tay nhịp trên bề mặt kim loại. Juliette cố gắng kìm nén thôi thúc bỏ chạy, thế rồi một hình thù màu nâu xuất hiện dưới chân cô, và tiếng xì xì vang lên khi một chân nó giơ cao, một dòng nước tiểu bắn tung tóe vào giày cô.

“Cún!” cô nghe thấy Elise hét.

Juliette ôm bọn trẻ và Độc Một Mình. Kể từ lúc tháp giống của mình bị sập, cô chưa gặp họ lần nào. Họ gợi cho cô nhớ lý do cô làm chuyện này, cô đang chiến đấu vì điều gì, đâu mới là thứ đáng để chiến đấu bảo vệ. Cô đã để một cơn thịnh nộ tích tụ trong tim mình, hình thành một quyết tâm mù quáng là phải đào xuyên lòng đất dưới sâu và tìm kiếm câu trả lời ở chốn bên ngoài. Và cô đã quên khuấy điều này, những thứ đáng cứu vãn. Cô đã quá mải chú tâm vào những kẻ đáng bị nguyền rủa.

Khi Elise ôm lấy cổ cô và bộ râu của Độc Một Mình cạ vào mặt cô, cơn giận ấy tan biến. Đây là những gì còn sót lại, những gì họ vẫn còn, và bảo vệ nó quan trọng hơn trả thù. Đó là điều Cha Wendel đã ngộ ra. Y đã đọc nhầm những đoạn trong cuốn sách của mình, những đoạn chứa đựng lòng căm ghét thay vì niềm hy vọng. Và Juliette cũng đã đui mù như thế. Cô đã sẵn sàng lao đi và bỏ mặc mọi người lại.

Raph nhập bọn với cô và lũ trẻ, và họ túm tụm bên nhau quanh một máy chủ, bàn thảo về cảnh bạo lực mình đã chứng kiến bên dưới. Độc Một Mình mang theo một khẩu súng trường và liên tục nói rằng họ cần bảo vệ cửa, cần lập chốt cố thủ.

“Ta nên trốn trong đây và đợi họ tàn sát lẫn nhau,” gã nói, mắt ánh lên vẻ hoang dại.

“Ông sống được ở đây từng ấy năm bằng cách đó đấy à?” Raph hỏi.

Độc Một Mình gật đầu. “Bố tôi đã giấu tôi đi. Phải rất lâu sau tôi mới thò mặt ra. Như vậy an toàn hơn.”

“Bố ông đã lường được trước chuyện gì sẽ xảy đến,” Juliette nói. “Ông ấy đã cách ly ông khỏi mọi sự. Đó cũng là lý do chúng ta ở dưới này, lý do tất cả chúng ta phải sống thế này. Cách đây rất lâu, từng có người làm điều tương tự. Họ giấu chúng ta đi để cứu chúng ta.”

“Vậy thì ta nên trốn tiếp,” Rickson nói. Nó nhìn những người khác. “Đúng không?”

“Ông còn bao nhiêu thức ăn trong kho đồ ăn?” Juliette hỏi Độc Một Mình. “Trong trường hợp lửa không động được đến nó.”

Gã bứt râu. “Đủ dùng trong ba năm. Có lẽ bốn năm. Nhưng chỉ cho mình tôi thôi.”

Juliette tính nhẩm. “Cứ giả sử đã có hai trăm người sang đến bên này đi, mặc dù tôi không nghĩ là nhiều đến vậy đâu. Vậy sẽ là bao nhiêu nhỉ? Chừng năm ngày hả?” Cô huýt sáo. Cô bắt đầu thấy kính nể các nông trại trong ngôi nhà cũ của mình. Để chu cấp cho hàng ngàn người suốt mấy trăm năm, cần phải căn cơ cân đối mọi thứ rất tỉ mỉ. “Ta cần thôi hẳn trò ẩn nấp,” cô nói. “Những gì chúng ta cần...” Cô nhìn khuôn mặt của nhóm người ít ỏi tin tưởng mình tuyệt đối. “Chúng ta cần tổ chức một buổi họp thị chính.”

Raph bật cười, những tưởng cô đang nói đùa.

“Cái gì kia?” Độc Một Mình hỏi.

“Chúng ta cần một cuộc họp. Với mọi người. Tất cả những ai còn sót lại. Chúng ta cần quyết định xem mình nên tiếp tục lẩn trốn hay rời khỏi đây.”

“Tôi tưởng ta sẽ đào sang một tháp giống khác chứ,” Raph nói. “Hoặc là đào đến cái chỗ gì đó ấy.”

“Tôi không nghĩ ta có thời gian để đào bới đâu. Sẽ phải mất hàng tuần, và khu nông trại đã bị phá nát rồi. Vả lại, tôi có ý này hay hơn. Một cách nhanh hơn.”

“Còn đống que thuốc nổ cô đã mang theo thì sao? Tôi tưởng chúng ta sẽ đến hỏi tội những kẻ đã gây ra chuyện này cơ mà.”

“Đó vẫn là một lựa chọn. Nghe này, đằng nào thì cũng cần phải làm việc này thôi. Chúng ta cần phải ra khỏi đây. Bằng không thì Jimmy nói đúng đấy. Chúng ta sẽ tàn sát lẫn nhau. Vậy nên ta cần tụ họp tất cả lại.”

“Để làm thế, chúng ta sẽ phải quay trở xuống phòng máy phát điện,” Raph nói. “Tìm một nơi nào đó đủ lớn. Hoặc có thể là khu nông trại.”

“Không.” Juliette quay lại và ngắm nghía căn phòng bao quanh mình. Cô nhìn qua các máy chủ cao to, phóng mắt đến những bức tường đằng xa, nhận thấy không gian nơi này rộng rãi chừng nào. “Chúng ta sẽ tổ chức họp ở đây. Chúng ta sẽ cho họ thấy nơi này.”

“Nơi đây ư?” Độc Một Mình hỏi. “Hai trăm người? Ở tại đây?” Gã bàng hoàng thấy rõ, bắt đầu bứt râu bằng cả hai tay.

“Mọi người sẽ ngồi ở đâu bây giờ?” Hannah hỏi.

“Họ nhìn nhau kiểu gì đây?” Elise muốn biết.

Juliette quan sát khu sảnh thênh thang với những cỗ máy đen cao ngồng. Nhiều máy kêu lích kích và ro ro. Dây điện kéo ra khỏi nóc và luồn qua trần nhà. Nhờ lần theo nguồn cấp dữ liệu máy quay trong ngôi nhà cũ của mình, cô biết tất cả bọn chúng đều kết nối với nhau. Cô biết điện truyền vào đế kiểu gì, các panô bên có thể tháo ra thế nào. Cô miết tay trên một cỗ máy từng bị Độc Một Mình khắc dấu, ghi lại những ngày thời trẻ. Số dấu cộng lại thành hàng bao năm.

“Qua Phòng làm đồ bảo hộ lấy túi đồ nghề cho tôi đi,” cô bảo Độc Một Mình.

“Một Dự Án à?” gã hỏi.

Cô gật đầu, và Độc Một Mình biến khuất dạng giữa những cỗ máy cao. Raph và lũ trẻ chăm chú nhìn cô. Juliette mỉm cười. “Mấy nhóc sẽ thích vụ này lắm cho xem.”

Một khi dây trên nóc đã được cắt và bu lông đã được tháo khỏi đế, họ chỉ cần xô mạnh một cú là xong. Nó đổ xuống dễ dàng hơn nhiều so với trung tâm liên lạc. Juliette khoái chí nhìn cỗ máy nghiêng đi, rung rinh, rồi đổ rầm xuống, mạnh đến mức rung động lan qua cả giày. Miles và Rickson đập tay hú hét, đúng kiểu bọn con trai phá phách. Hannah và Shaw đã chuyển sang máy chủ tiếp theo. Elise được Juliette đẩy cho trèo lên nóc, tay con bé lăm lăm kìm cắt dây, và Cún thì sủa nhặng dặn nó cẩn thận.

“Giống như cắt tóc vậy,” vừa theo dõi Elise làm việc, Juliette vừa nói.

“Tiếp theo mình có thể cắt đến râu của Độc Một Mình,” Elise đề xuất.

“Chú không nghĩ ông ta sẽ thích thế đâu,” Raph nói.

Juliette quay lại và thấy anh thợ mỏ đã trở về sau khi hoàn tất phần việc được giao. “Tôi đã rải cả trăm tin nhắn,” anh kể với cô. “Không thể viết nhiều hơn được. Tay tôi bị chuột rút. Tôi rắc chúng tứ phía, thế nên chắc chắn một số sẽ rơi xuống tận đáy.”

“Tốt. Và anh đã ghi rằng trên này có thức ăn chứ? Đủ cho mọi người ấy?”

Anh gật đầu.

“Vậy thì chúng ta nên lôi cái máy kia ra khỏi cửa sập và đảm bảo rằng mình sẽ giữ được lời hứa đi. Nếu không thì ta sẽ phải lên càn quét khu nông trại phía trên.”

Raph đi theo cô đến trung tâm liên lạc. Họ kiểm tra cho chắc rằng khói không còn cuộn lên nữa, và Juliette vuốt dọc phần đế, dò xem còn nóng không. Túp lều của Độc Một Mình tứ bề đều làm bằng kim loại, thế nên cô hy vọng ngọn lửa không lan quá chỗ chồng sách. Nhưng không cách nào chắc chắn được. Khi bị đẩy sang bên, cỗ máy đổ rít lên một tiếng như chọc vào tai. Một màn khói đen cuồn cuộn bốc ra.

Juliette lấy tay che mặt và ho. Raph chạy sang phía bên kia của máy chủ, điệu bộ như sắp đẩy nó về chỗ cũ. “Đợi đã,” Juliette nói, chui ra khỏi đám mây. “Nó đang tan kìa.”

Phòng máy chủ trở nên mờ mịt, nhưng khói không xộc ra nghi ngút. Chỉ những gì bị kẹt dưới đó đang thoát ra ngoài thôi. Raph bắt đầu hạ mình xuống hố, nhưng Juliette dứt khoát đòi đi trước. Cô bật đèn pin và leo xuống, vào trong làn khói đang tiêu tán dần.

Lúc xuống đến chân thang, cô chúi thấp người và thở qua lớp áo lót. Ánh đèn pin của cô hiện rõ mồn một, chẳng khác nào một vật hữu hình, tựa hồ cô có thể lấy nó ra vụt nếu có ai nhào tới. Nhưng không ai xông đến cả. Có một hình thù nằm giữa lối đi, vẫn còn âm ỉ bốc khói. Cái mùi đến phát tởm. Khói tan dần, và Juliette hô lên với Raph rằng anh có thể xuống được rồi.

Trong khi anh ồn ào leo thang, Juliette bước qua cái xác và quan sát thiệt hại trong phòng. Không khí hầm hập và oi bức, hít thở thật khó khăn. Cô thoáng tưởng tượng ra những gì Lukas đã phải chịu đựng, kẹt dưới đó và nghẹt thở. Nước mắt cô ứa ra, và không chỉ vì cay khói.

“Toàn sách cả.”

Raph đến bên cô và nhìn chằm chằm mảng đen ở giữa phòng. Anh hẳn đã thấy chúng là sách lúc giải cứu cô, bởi vì hiện chẳng còn thấy tăm hơi chúng đâu nữa. Những trang giấy đó giờ đã hòa cùng với gió. Chúng ở trong phổi của họ. Juliette đang bị ký ức về quá khứ làm chết ngạt.

Cô ra chỗ tường và nhìn chiếc đài. Cái lồng chắn kim loại từng bị cô giật ra khỏi tường cách đây rất lâu nay vẫn oằn cong như trước. Cô bật công tắc điện, nhưng không có gì xảy ra cả. Núm nhựa dinh dính và ấm. Ruột của nó chắc chỉ còn là một cục cao su nhão trộn đồng.

“Thức ăn ở đâu thế?” Raph hỏi.

“Trong kia,” Juliette nói. “Lấy một mảnh giẻ mà bọc tay nắm cửa.”

Anh rời đi khám phá khu phòng ở và kho đồ ăn. Trong khi ấy, Juliette nghiên cứu tàn tích của một chiếc bàn cũ. Một màn hình máy tính méo mó đặt giữa bàn, khung hiển thị đã vỡ tan vì sức nóng. Không thấy vết tích giường ngủ của Độc Một Mình đâu cả, chỉ có một đống hộp kim loại từng đựng sách, vài hộp bị sức nóng cực độ nung cho chảy xệ. Juliette trông thấy sau lưng mình là một vệt dấu chân đen, và cô nhận ra lớp cao su dưới đế giày cô đang chảy ra do hơi nóng. Cô nghe thấy Raph phấn khích rú lên từ phòng bên cạnh. Khi bước qua cửa, Juliette thấy anh đang ôm một đống đồ hộp, cằm tì vào những hộp trên cùng, mặt nở một nụ cười ngốc nghếch.

“Có đến hàng kệ liền,” anh nói.

Juliette lại bên cửa kho đồ ăn và chiếu đèn vào trong. Nó rộng thênh thang với một số hộp nằm rải rác đó đây. Nhưng những kệ ở phía sau có vẻ đầy đủ hơn. “Nếu ai cũng đến thì đống này sẽ chỉ trụ được vài ngày, không hơn,” cô nói.

“Có lẽ chúng ta không nên gọi tất cả cùng lên.”

“Không,” Juliette nói. “Ta làm như thế là đúng rồi.” Cô quay sang bức tường cạnh chiếc bàn ăn nhỏ. Lửa không lọt vào được qua cánh cửa. Những lược đồ dài, to ngang chăn đắp vẫn treo ở đó, không mảy may suy suyển. Juliette lần giở chúng, tìm kiếm những tấm mình cần. Khi tìm thấy, cô xé chúng ra. Trong lúc gấp chúng lại, cô nghe thấy một tiếng uỵch be bé vọng xuống từ trên đầu – âm thanh của một cỗ máy chủ khác đổ xuống.