← Quay lại trang sách

Chương 61 Tháp giống 1

CHARLOTTE DÙNG LÒNG BÀN TAY đập lên cửa thang máy. Cô đã nhấn nút gọi ngay khi anh cô biến mất, nhưng muộn mất rồi. Cô nhảy lò cò để giữ thăng bằng, bộ đồ mới chỉ mặc vào phân nửa. Ở lối đi phía sau cô, Darcy đang loay hoay mặc đồ. “Anh ta sẽ làm thật à?” Darcy hỏi vọng lên.

Charlotte gật đầu. Anh sẽ làm thật. Anh đã lấy bộ đồ kia ra cho Darcy. Ngay từ đầu anh đã mưu tính sẽ làm thế này. Charlotte lại đập cửa và nguyền rủa anh trai mình.

“Cô cần mặc đồ vào đi,” Darcy nói.

Cô quay lại và ngồi thụp xuống đất, ôm lấy ống quyển. Cô chẳng muốn đi đâu cả. Cô nhìn Darcy vặn vẹo người chui vào trong bộ đồ và tròng cổ áo qua đầu. Anh ta đứng dậy và cố vòng tay ra sau với lấy cái khóa kéo, cuối cùng đành bỏ cuộc. “Tôi phải đeo ba lô lên trước hay thế nào vậy?” Darcy chộp lấy một bọc đồ anh cô đã gói ghém và mở nó ra. Anh ta lấy một hộp đồ ra xem, rồi bỏ nó vào như cũ. Lôi ra một khẩu súng, và để nó ở ngoài. Anh ta rút đầu và cánh tay ra khỏi bộ đồ. “Charlotte, chúng ta có nửa giờ. Ta rời đi kiểu gì đây?”

Charlotte lau má và loạng choạng đứng dậy. Darcy chẳng biết phải mặc đồ thế nào. Cô xỏ chân vào bộ đồ, chừa lại tay áo và cổ áo, rồi vội vã bước dọc lối đi, tiến về phía anh ta. Một tiếng kính coong vang lên đằng sau cô. Cô dừng chân quay lại, những tưởng Donald đã trở về, đã đổi ý, quên mất rằng chính cô đã nhấn nút gọi thang.

Từ bên trong thang máy tốc hành, hai người đàn ông mặc đồ xanh nhạt há hốc miệng nhìn cô. Một người bối rối nhìn xuống các nút bấm, rồi lại quay sang nhìn Charlotte – người phụ nữ đang mặc dở một bộ đồ bạc – và cánh cửa từ từ đóng lại.

“Chết tiệt,” Darcy nói. “Chúng ta thực sự cần phải đi rồi đấy.”

Một cơn hoảng loạn dấy lên bên trong Charlotte, một chiếc đồng hồ bắt đầu đếm ngược. Cô nghĩ về cách anh trai nhìn cô từ trong thang máy, cách anh hôn tạm biệt cô. Lồng ngực cô như muốn vỡ tung, nhưng cô vội chạy đến chỗ Darcy và giúp anh ta xỏ tay vào trong bộ đồ rồi đeo ba lô. Một khi anh ta đã chui hẳn được cả người vào trong, cô kéo khóa sau lưng lại. Anh ta giúp cô làm điều tương tự, rồi theo cô đến cuối lối đi. Charlotte chỉ vào nhà chứa máy bay thấp lè tè và đưa cả hai chiếc mũ bảo hộ cho anh ta. Cái thùng anh cô để lại nằm đúng chỗ anh đã nói. “Mở cánh cửa đó ra và lèn cái thùng vào nửa chừng. Tôi sẽ khởi động thang nâng.”

Cô mở toang cửa khu sinh hoạt và chạy dọc hành lang, dáng điệu lóng ngóng, lạch bạch, bị bộ đồ dày cản trở quanh gối. Cô băng qua cửa tiếp theo. Đài vẫn bật nguyên rít lên rè rè. Cô nghĩ về sự lãng phí của cái thứ đó; bao thời gian đã bỏ ra để lắp ráp nó, thu thập linh kiện, vậy mà giờ cô sắp vứt bỏ nó. Tại trạm điều khiển thang nâng, cô xé lớp nhựa ra và gạt các nút điều khiển chính lên. Cô tin chắc rằng mình đã cho Darcy dư dả thời gian để lèn cửa lại. Một lần nữa lạch bà lạch bạch phóng dọc hành lang, băng ngang khu sinh hoạt từng là nhà của cô suốt mấy tuần đau khổ vừa qua, bước vào địa ngục kho vũ khí, nơi những chiếc máy bay cuối cùng còn sót lại của cô nằm hờn dỗi dưới tấm bạt. Một tiếng chuông đơn lẻ vang lên từ đâu đó. Từ thang máy. Tiếng giày huỳnh huỵch lao về phía họ, Darcy hét bảo cô vào trong thang máy bay.

Donald bắt thang lên tầng sáu mươi hai. Lúc đi qua tầng sáu mươi mốt, anh nhấn nút dừng khẩn cấp. Thang máy giật cục dừng lại và bắt đầu ì è kêu. Anh giữ yên quả bom và rút búa ra, rút luôn chốt nhựa. Anh không chắc nó sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại nếu được kích nổ bên trong thang máy, nhưng nếu có ai đến bắt, anh sẽ ra tay ngay. Anh muốn cho em gái mình đủ thời gian, nhưng anh sẵn sàng đánh cược tất cả để diệt trừ cái chốn này. Anh nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển thang máy và chờ đợi. Đợi thế này cho anh nhiều thời gian suy nghĩ. Đã mười lăm phút trôi qua mà anh chẳng cần ho hay hắng giọng lấy một lần. Điều đó khiến anh phì cười và anh tự hỏi có khi nào mình đang khỏe lên không. Nhưng rồi anh nhớ ra rằng vào trước hôm qua đời, ông nội và dì anh cũng khỏe lên. Vụ này có lẽ cũng tương tự như thế.

Chiếc búa trở nên nặng nề. Phi thường thay cái cảm giác được đứng cạnh một vật có sức hủy diệt lớn như quả bom đó, được chạm tay vào một thiết bị có thể giết chết rất nhiều người, thay đổi rất nhiều thứ. Năm phút nữa trôi qua. Anh nên đi tiếp thôi. Lâu quá rồi. Anh sẽ phải đi một hồi nữa mới đến được lò phản ứng. Anh đợi thêm một phút, một phần lý trí bên trong anh nhận thức được phần còn lại của anh sắp làm gì, một phần bị chôn vùi nào đó đang gào thét xin anh hãy nghĩ lại, hãy sáng suốt lên.

Trước khi mất hết can đảm, Donald lại nhấn nút giữ thang. Thang máy chao đảo. Anh hy vọng em mình và Darcy đã lên đường rồi.

Charlotte nhào vào thang máy bay, mũ bảo hộ đập cốp lên trần, bình dưỡng khí trên lưng làm cô nghiêng người sang bên. Darcy ném mũ bảo hộ của mình vào trong thang máy và bắt đầu bò theo sau cô. Ai đó hét lên từ kho vũ khí. Charlotte bắt đầu xô cái thùng nhựa, thứ duy nhất ngăn thang đóng lại và nâng lên. Darcy cũng hiệp lực đẩy theo, nhưng nó bị kẹp cứng ngắc. Từ bên ngoài, một tiếng hét nữa vang lên. Darcy mò mẫm tìm khẩu súng lục mình đã lấy ra khỏi ba lô. Anh ta quay ngang người và bắn ra ngoài thang máy, khiến bên trong chiếc hộp kim loại rền vang những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Charlotte nhìn thấy những người mặc đồ bạc chúi xuống nấp sau đống máy bay. Lại có tiếng súng nổ, và bên trong thang vang lên một tiếng bộp lớn; những kẻ bên ngoài đang bắn trả. Charlotte quay người đưa chân đá cái thùng, nhưng nắp của nó đã oằn xuống chỗ bị cửa đè vào. Nó đã trở thành một cái nêm, muốn chui vào chỗ cô chứ không phải ra ngoài. Cô thử kéo, nhưng không có gì để bấu vào hết.

Darcy quát bảo cô hãy ở yên. Anh ta chống khuỷu tay bò ra khỏi cửa, nã súng liên tục khiến kẻ địch phải tìm chỗ náu mình, còn Charlotte thì co rúm người. Anh ta rời thang máy và bắt đầu đẩy thùng vào từ phía bên kia. Charlotte gào lên bảo anh ta dừng lại và quay vào trong. Cánh cửa sẽ đóng sầm lại, nhốt anh ta ở ngoài đó. Một phát súng nữa vang lên, tiếng keng của một viên đạn trượt mục tiêu. Darcy lấy chân đá cái thùng, và nó dịch đi vài phân.

“Đợi đã!” Charlotte hét. Cô vội vàng bò về phía cửa, không muốn đi tiếp một mình. “Đợi đã!”

Darcy lại đá cái thùng. Thang máy rung chuyển. Nó sắp không còn bị gì cản trở nữa, chỉ dăm phân nữa thôi. Một phát súng khác được bắn ra từ bên kia đống máy bay, lần này không có tiếng đạn trượt. Chỉ có một tiếng hự của Darcy; anh ta khuỵu xuống, quay lại và xả bừa đạn ra sau lưng.

Charlotte với ra giật tay anh ta. “Vào đi nào!” cô gào.

Darcy cúi xuống và đẩy tay cô vào trong thang máy. Anh ta kê vai vào thùng và mỉm cười với cô. Trước khi xô cái thùng vào trong, anh ta nói, “Không sao đâu. Giờ thì tôi đã nhớ ra mình là ai rồi.”

Khi đến tầng lò phản ứng, thang máy chậm lại, cửa mở ra, và Donald đạp một chân lên xe, ngả nó ra sau. Anh đẩy quả bom về phía cổng an ninh. Người bảo vệ ở đó nhìn anh đến gần, lông mày nhướn lên với vẻ hơi tò mò. Thế này thì bảo sao mọi thứ chẳng đảo điên , Donald nghĩ thầm. Ở đây, ta có một người bảo vệ không nhận ra một tên sát nhân vì hắn đang đẩy theo một quả bom. Ở đây, ta có một người đàn ông quẹt thẻ căn cước với tên Darcy trên đó, có một ngọn đèn chuyển xanh, và sự buồn chán của một công việc mãi chẳng có hồi kết khi anh được vẫy tay cho qua cổng. Ở đây, tất cả mọi người đều nhìn thấy thứ gì đang lù lù tiến tới, nhưng vẫn điềm nhiên để địa ngục mở ra.

“Cảm ơn nhé,” Donald nói, thách thức người kia nhận ra mình.

“Chúc may mắn với cái cục đó nhé.”

Donald chưa thấy các lò phản ứng bao giờ. Chúng được giấu kín sau những cánh cửa lớn và choán hết ba tầng. Trong mọi ca trực, số người mặc đồ đỏ gần như luôn bằng phân nửa tổng số những người khác. Đây là trái tim của một cỗ máy vô hồn, đồng nghĩa với việc nó là cơ quan thiết yếu duy nhất.

Anh men theo một hành lang cong, tường gắn đầy những đường ống dày và dây cáp nặng nề. Anh đi ngang hai người khác mặc đồ đỏ, màu của lò phản ứng, không ai trong số họ để ý thấy lỗ thủng trên vai bộ đồ của anh hay những vết máu đã bắt đầu chuyển màu nâu. Họ chỉ gật đầu và liếc nhanh qua thứ anh đang khệ nệ đẩy, thế rồi đánh mắt đi chỗ khác thậm chí còn nhanh hơn, phòng trường hợp bị nhờ giúp đỡ. Một bánh của chiếc xe đẩy kêu ken két như thể phàn nàn về kế hoạch của Donald, không bằng lòng với gánh nặng khủng khiếp đó.

Donald dừng lại bên ngoài phòng lò phản ứng chính. Đủ xa rồi. Anh thò tay vào túi và rút búa ra. Anh cân nhắc việc mình sắp làm. Anh nghĩ đến Helen, người đã chết theo đúng cách ai cũng phải chết. Chuyện phải như thế. Ta sống. Ta làm hết khả năng của mình. Ta tránh sang bên. Ta để những lớp người đi sau lựa chọn. Ta để họ tự quyết định, sống cuộc đời của chính họ. Thế mới đúng.

Bằng cả hai tay, anh giơ cao chiếc búa, và một phát súng vang lên. Một phát súng, và ngực anh bùng cháy. Donald xoay người một vòng, thật chậm, chiếc búa rơi cạch xuống đất, thế rồi chân anh khuỵu xuống. Anh vồ lấy quả bom, hy vọng sẽ kéo được nó theo mình, lôi nó đổ xuống. Ngón tay anh mò trúng phần chóp, vuột đi để rồi ngoắc phải tay đẩy của xe, và cả hai cùng ngã nhào. Donald ngã ngửa ra, còn quả bom thì nện thẳng xuống đất với một tiếng keng to khủng khiếp, lan vào tận lưng anh, rồi nó uể oải lăn một cách vô hại về phía bức tường, ngoài tầm với.

Sau khi leo hết chặng đường dài và tăm tối, thang nâng máy bay tự động mở ra. Charlotte do dự. Cô tìm cách hạ thang máy, tìm đường đi xuống. Nhưng bộ điều khiển ở tít dưới chỗ cô cả dặm. Bình khí lớn trên lưng cô đập vào nóc thang khi cô bò ra ngoài. Darcy đã ra đi. Anh cô đã ra đi. Cô nào có muốn tình cảnh như thế này.

Trên đầu, mây đen vần vũ. Cô bò lên một đoạn đường dốc, quen thuộc đến từng phân. Cô từng ra đây rồi, dù không phải là ra trực tiếp. Nó là khung cảnh nhìn từ máy bay của cô, hình ảnh cô đã được ban cho trong bốn lần bay. Chỉ cần chỉnh tốc độ một chút thôi, cô sẽ ở trên chỗ những đám mây đó, tha hồ rẽ ngoặt và tự do bay lượn.

Nhưng lần này, cô lại bò lên con dốc với những cơ bắp mệt mỏi. Cô lên đến đỉnh và phải trèo xuống một gờ bê tông bên dưới. Cô là một con chim kẹt trên mặt đất, một kẻ lữ hành không biết bay, phải lết khỏi cái gờ này và nhảy xuống đất, một chú chim con cắm đầu rơi khỏi tổ.

Ban đầu cô không rõ nên đi hướng nào. Và cô còn khát khô, ngặt nỗi thức ăn và nước lại được đựng trong túi và kẹt bên trong bộ đồ cùng với cô. Cô quay lại và chật vật xác định phương hướng, kiểm tra tấm bản đồ đã được anh dán vào cánh tay mình, và nổi giận với anh vì điều đó. Tức giận và biết ơn. Ngay từ đầu, đây đã là kế hoạch của anh rồi.

Cô nghiên cứu bản đồ; cô vốn quen sử dụng màn hình kỹ thuật số, từ một vị trí cao, một lộ trình bay, nhưng đoạn đường dốc dẫn xuống lòng đất đã giúp cô định vị được phương bắc. Những đường màu đỏ trên tấm bản đồ chỉ hướng cần đi. Cô lầm lũi bước về phía những ngọn đồi, nơi có tầm nhìn tốt hơn.

Và cô nhớ ra chỗ này, nhớ mình đã đến đây sau một cơn mưa, khi bãi cỏ xanh bóng và những vệt bùn đi theo đôi đan xen thành một dải đăng ten nâu trên triền đất thoải. Charlotte nhớ đã đến sân bay muộn. Cô đã lên đỉnh ngọn đồi kia, và anh trai đã chạy ra đón cô. Đó là cái thời thế giới hãy còn lành lặn. Ta có thể ngước lên và trông thấy những vệt khói từ máy bay chở khách nhích từng chút một trên nền trời. Ta có thể lái xe đến cửa hàng đồ ăn nhanh. Gọi điện cho người thân. Một thế giới có con người sinh sống, đã từng tồn tại ở đây.

Cô băng qua chỗ mình từng ôm anh, và mọi kế hoạch đào tẩu đều héo tàn. Cô chẳng thiết tha gì chuyện đi tiếp. Anh cô đã không còn. Thế giới đã không còn. Kể cả khi cô sống được để nhìn thấy cỏ xanh và ăn thêm được một gói lương khô, làm rách môi lần nữa khi kê miệng uống nước trong lon... thì cũng để làm gì?

Cô lê chân leo lên đồi, bước thêm một bước chỉ vì bàn chân kia đã lỡ bước tới một bước, nước mắt giàn giụa trên mặt, tự hỏi mình câu hỏi tại sao.

Ngực của Donald đang bốc hỏa. Máu nóng đọng quanh cổ anh. Anh ngẩng đầu lên và thấy ở cuối hành lang, Thurman đang tiến về phía mình. Hai nhân viên bộ phận An Ninh kè kè hai bên, lăm lăm súng. Donald lần mò trong túi tìm khẩu súng lục, nhưng đã quá muộn. Quá muộn mất rồi. Nước mắt trào ra, nước mắt dành cho những con người sẽ phải sống dưới hệ thống này, hàng trăm ngàn người sẽ đến rồi đi và phải chịu đau khổ. Anh rút được súng ra, nhưng chỉ nâng nó lên khỏi mặt đất nhõn vài phân. Những người này đến để khử anh. Chúng sẽ săn lùng Charlotte và Darcy ngoài kia. Chúng sẽ phái máy bay sà xuống tấn công em gái anh. Chúng sẽ triệt hạ hết tháp giống này đến tháp giống khác cho tới khi chỉ còn lại một tháp duy nhất – một phán xét thất thường dành cho các sinh mạng, cho các cuộc đời bị kiểm soát bởi những máy chủ nhẫn tâm và những dòng mã vô hồn.

Súng của chúng chĩa vào anh, chờ đợi anh ra tay, sẵn sàng hóa kiếp cho anh. Donald dồn hết sức lực để nâng khẩu súng lên. Anh nhìn Thurman tiến về phía mình, nhìn kẻ mình từng bắn chết, và anh giơ súng, khó nhọc nhấc nó, chỉ đưa được nó lên cách mặt đất không quá mười lăm phân.

Nhưng chừng ấy là đủ rồi.

Donald vung rộng cánh tay, nhắm vào chóp nón của quả bom ngoại cỡ, được thiết kế để đánh sập những con quái vật như thế này, và bóp cò. Anh nghe thấy một tiếng nổ, nhưng không biết nó phát ra từ đâu.

Mặt đất chao đảo và Charlotte ngã chúi tới trước, chống mình trên tay và đầu gối. Một tiếng thùm vang lên như một trái lựu đạn bị ném xuống hồ nước sâu. Sườn đồi rung chuyển.

Charlotte nghiêng người và nhìn xuống dưới chân đồi. Một khe nứt toác ra, lan dọc trên nền đất phẳng. Rồi lại thêm một khe nữa. Tòa tháp bê tông nằm giữa ngả sang một bên, thế rồi mặt đất ngoác rộng. Một miệng hố hình thành, và phần tâm trảng đất bị khoét rỗng giữa những ngọn đồi sụt xuống, lôi theo mình những mảng đất xung quanh, cào cấu và vồ chộp lấy đất cát rồi kéo tuột tất cả như thể nó là một hố sụt khổng lồ, bê tông bột trắng phụt lên thành cột qua các khe nứt.

Ngọn đồi ầm ầm rung lên. Cát và đá nhỏ trượt đi, đua nhau đổ xuống chân đồi trong khi mặt đất hóa thành một thứ biết cựa quậy . Charlotte luống cuống bò lùi, leo lên đồi và tránh xa cái hố đang càng lúc càng há rộng, tim đập như trống trận còn tâm trí thì kinh sợ tột bậc.

Cô quay người đứng dậy và leo như ma đuổi, một tay bám lấy nền đất trước mặt, người khom thấp, trong khi đất dần rắn chắc trở lại. Cô leo cho tới khi lên đến đỉnh, tiếng khóc bị nuốt chửng bởi nỗi bàng hoàng trước cảnh hủy diệt tàn khốc nhường ấy, gió thúc mạnh vào người cô, bộ đồ vừa lạnh vừa cồng kềnh.

Lúc lên đến đỉnh đồi, cô ngã quỵ. “Donny,” cô thì thầm. Charlotte quay lại và nhìn xuống cái lỗ giữa thế gian mà anh cô đã để lại. Cô nằm ngửa đấy, để đất cát rắc khắp bộ đồ và gió gào quật lên kính che, để thế giới trong mắt nhòe đi, để cát bụi bao phủ tất cả.