HỒI KẾT
RAPH CÓ VẺ NGẦN NGẠI. Anh cầm một cành cây trong tay, cẩn thật áng chừng trọng lượng, khuôn mặt nhợt nhạt của anh loang lổ ánh cam và vàng do ngọn lửa bập bùng hắt lên.
“Cứ ném cái thứ chết tiệt đó vào đi,” Bobby hô.
Có tiếng cười rộ, nhưng Raph thất kinh cau mày. “Đây là gỗ,” anh nói, vẫn áng chừng cân nặng cành cây.
“Nhìn quanh mà xem,” Bobby rống tướng lên. Bác khoát tay về phía những cành cây sẫm màu lơ lửng trên đầu, những thân cây to lớn. “Có dùng cả đời cũng chẳng hết được đâu.”
“Làm đi, cậu trẻ.” Erik đá một khúc gỗ, và một loạt tia lửa bùng lên không trung như thể vừa giật thột tỉnh giấc. Cuối cùng, Raph thảy cành cây vào chung với đống kia, và khúc gỗ bắt đầu kêu răng rắc và tóe lửa.
Juliette nhìn họ từ túi ngủ. Đâu đó trong rừng, một con thú cất tiếng, chẳng giống với bất cứ âm thanh nào cô từng nghe cả. Nó hao hao tiếng một đứa trẻ đang khóc, nhưng vang vọng và thê lương.
“Tiếng gì thế?” ai đó đã hỏi.
Bọn họ đoán già đoán non trong bóng tối. Họ nhắc đến những con vật trong sách thiếu nhi. Họ lắng nghe Độc Một Mình kể lại hàng bao giống loài thời xưa mà gã từng đọc thấy trong bộ Di Sản. Họ cầm đèn pin túm tụm xung quanh Elise và nghiền ngẫm những trang sách được khâu lại của con bé. Mọi thứ đều bí ẩn và kỳ diệu.
Juliette nằm xuống và lắng nghe tiếng ngọn lửa nổ tí tách, tiếng lốp bốp ồn ã thi thoảng lại phát ra từ một khúc gỗ, cô tận hưởng hơi ấm phà trên da, mùi thịt được nấu, mùi hương kỳ lạ của cỏ cùng cơ man là đất. Và qua tán cây trên cao, những vì sao tỏa sáng lấp lánh. Những đám mây rực rỡ lúc trước – thứ đã che khuất mặt trời khi nó lặn xuống sau những ngọn đồi – đã bị làn gió thổi tan. Chúng hé lộ cho cô thấy phía trên cô là hàng trăm đốm sáng long lanh. Hàng ngàn đốm. Càng nhìn, cô càng thấy chúng hiện ra nhiều hơn ở khắp mọi nơi. Chúng lấp lánh trong đôi mắt đẫm lệ của cô khi cô nghĩ về Lukas và tình yêu mà anh đã đánh thức trong cô. Và có thứ gì trong ngực cô tự dưng nghẹn lại, khiến cô phải nghiến chặt răng để không bật khóc. Một mục đích mới trong cuộc đời cô, một khao khát đến được vùng nước trên bản đồ của Elise, được gieo những hạt giống này, xây dựng một ngôi nhà trên mặt đất và sống ở đó.
“Jewel? Cô có đang ngủ không ạ?”
Elise đứng phía trên cô, che khuất các vì sao. Chiếc mũi lạnh của Cún ịn vào má Juliette.
“Lại đây đi,” Juliette nói. Cô dịch sang bên, vỗ lên túi ngủ của mình, và Elise ngồi xuống, nép sát vào người cô.
“Cô đang làm gì thế ạ?” Elise hỏi.
Juliette chỉ qua tán cây. “Cô đang ngắm sao,” cô nói. “Mỗi một đốm kia đều giống mặt trời của ta, nhưng chúng ở xa lắm.”
“Cháu biết sao mà,” Elise nói. “Một số còn có tên đấy.”
“Thật à?”
“Vâng.” Elise tựa đầu vào vai Juliette và ngước nhìn cô một lúc. Thứ vô danh trong rừng tru lên. “Thấy những ngôi sao đó không?” Elise hỏi. “Cô thấy chúng nó trông giống một con cún không?”
Juliette nheo mắt rà soát bầu trời. “Có thể,” cô nói. “Ừ, có lẽ giống thật đấy.”
“Chúng ta có thể gọi đó là chòm sao Cún.”
“Đó là một cái tên hay,” Juliette đồng ý. Cô cười và lau nước mắt.
“Và cụm kia trông giống như người.” Elise chỉ vào một mảng sao rộng, lần tay theo các đường nét. “Kia là tay và chân của anh ta. Kia là đầu của anh ta.”
“Cô thấy rồi,” Juliette nói.
“Cô có thể đặt tên cho anh ta,” Elise bảo, trao quyền cho cô. Sâu trong rừng, con vật khuất dạng tru thêm một tiếng nữa, và Cún của Elise cũng phát ra âm thanh tương tự. Juliette cảm thấy nước mắt lăn dài trên má.
“Chòm đó thì không,” cô lặng lẽ nói. “Anh ấy đã có tên rồi.”
Càng về khuya, ngọn lửa càng lụi bớt. Mây nuốt chửng những vì sao, còn lều nuốt trọn lũ trẻ con. Juliette nhìn những bóng đen dịch qua dịch lại trong một chiếc lều, những người lớn khác không ngủ nổi vì quá bồn chồn. Ở đâu đó, vẫn có người đang nấu những miếng thịt từ con thú đã bị Độc Một Mình dùng súng bắn hạ – con nai chân dài. Juliette không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi của Độc Một Mình trong ba ngày qua. Kẻ lớn lên trong cô độc nay đã trở thành thủ lĩnh của cả một nhóm người, giỏi sinh tồn trong thế giới này hơn bất kỳ ai trong số họ. Sớm thôi, Juliette sẽ yêu cầu tổ chức bỏ phiếu lại. Ông bạn Độc Một Mình của cô sẽ là một thị trưởng xuất sắc.
Đằng xa, một bóng người đứng bên ngọn lửa dùng que cời đống lửa, tìm thêm nhiệt từ những cục than hồng sắp tàn. Mây và lửa – hai thứ người dân của cô từng sợ hãi. Trong tháp giống, lửa đồng nghĩa với cái chết, còn những đám mây ăn tươi nuốt sống những ai dám rời đi. Ấy nhưng, cả khi những đám mây trên đầu đan lại lẫn lúc ngọn lửa bùng lên cao hơn, cô lại thấy mình thêm yên dạ. Những đám mây là một mái nhà, còn ngọn lửa là hơi ấm. Ở đây có ít thứ phải sợ hơn. Và khi một ngôi sao sáng ló dạng qua một khoảng trống đột ngột xuất hiện, suy nghĩ của Juliette lại hướng về Lukas như bao lần trước đó.
Đã có lần, với tấm biểu đồ sao trải trên chiếc giường nơi họ làm tình, anh từng bảo cô rằng ngôi sao nào cũng có thể chứa đựng những thế giới riêng, và Juliette nhớ mình đã chẳng tài nào lĩnh hội nổi ý tưởng đó. Nó quá ngông cuồng. Bất khả thi. Ngay cả khi đã nhìn thấy một tháp giống khác, thậm chí còn trông thấy hàng chục vùng đất trũng trải dài đến tận chân trời, cô vẫn chẳng thể mường tượng ra được chuyện có những thế giới trọn vẹn khác tồn tại. Song chính cô lại là người đã quay về sau khi đi lau chùi và kỳ vọng những người khác tin lời mình, những tuyên bố táo bạo không kém...
Một cành cây khô gãy rắc sau lưng cô, tiếng lá xào xạc vang lên, và Juliette những tưởng Elise lại đang mò đến để ca cẩm rằng mình không ngủ được. Hoặc có lẽ là Charlotte, người đã đến ngồi cạnh cô bên đống lửa tối hôm đó và gần như ngậm tăm, dẫu xem chừng có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng khi quay lại, Juliette trông thấy Courtnee, trên tay cầm một món nghi ngút khói trắng.
“Tôi ngồi tí được không?” Courtnee hỏi.
Juliette nhường chỗ, và người bạn cũ của cô ngồi xuống túi ngủ cạnh cô. Cô đưa cho Juliette một cốc nước nóng thoang thoảng mùi trà… nhưng hăng hơn.
“Không ngủ được à?” Courtnee hỏi.
Juliette lắc đầu. “Chỉ đang ngồi nghĩ về Luke thôi.”
Courtnee choàng tay qua lưng Juliette. “Tôi rất tiếc,” cô nói.
“Không sao đâu. Mỗi lần thấy những vì sao trên kia, tôi lại có được một cái nhìn rõ ràng hơn về mọi việc.”
“Thế à? Vậy giúp tôi hiểu đi.”
Juliette nghĩ xem nên trình bày thế nào cho hợp lý nhất, và cô nhận ra mình chẳng biết diễn đạt ra sao. Cô chỉ lờ mờ cảm thấy một sự mênh mang, cảm thấy có vô số thế giới khả dĩ, và bằng cách nào đó, ý nghĩ ấy đem đến cho cô hy vọng thay vì sự tuyệt vọng. Biến điều đó thành lời chẳng dễ dàng gì.
“Ngần ấy đất đai mà chúng ta đã thấy trong những ngày qua,” cô nói, cố nắm bắt cảm xúc của mình. “Ngần ấy không gian. Chúng ta chẳng có đủ thời gian hay lượng người để lấp đầy dù chỉ một cái móng tay của nó.”
“Đó là một điều tốt mà, phải không?” Courtnee hỏi.
“Ừ, tôi nghĩ vậy. Và tôi bắt đầu nghĩ rằng những người ta bắt đi lau chùi là những người tốt. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều người tốt giống như thế, nhưng họ giữ mồm giữ miệng, không dám hành động. Và tôi nghĩ chẳng có thị trưởng nào lại không muốn tạo thêm đất sống cho người dân của mình, không muốn tìm hiểu xem thế giới bên ngoài bị làm sao, không muốn đình chỉ cái trò quay số chết tiệt kia. Nhưng ngay cả những thị trưởng ấy cũng làm được gì nào? Họ đâu có quyền lãnh đạo. Không hề nắm thực quyền. Những kẻ lãnh đạo thực sự đã kìm kẹp tham vọng của chúng ta. Ngoại trừ Luke. Anh ấy không cản đường tôi. Anh ấy ủng hộ những gì tôi làm, ngay cả khi anh ấy biết làm thế là nguy hiểm. Và nhờ vậy, ta mới được ở đây.”
Courtnee siết vai cô và xì xụp nhấp một ngụm trà, Juliette cũng nâng cốc lên uống. Ngay khi làn nước ấm chạm vào môi cô, hương vị lập tức bùng nổ, đậm đà như mùi của những quầy hoa trong khu chợ và cả mùi mùn mới xới của một khoảnh đất gieo trồng màu mỡ. Nó như nụ hôn đầu tiên. Nó là chanh và hoa hồng. Mắt cô nổ đom đóm vì ngây ngất. Tâm trí của Juliette run rẩy.
“Đây là cái gì thế?” cô hỏi, sửng sốt. “Từ chỗ đồ chúng ta lấy đó hả?”
Courtnee cười và dựa vào Juliette. “Ngon đấy chứ?”
“Ngon hết chỗ chê. Nó thật... tuyệt diệu.”
“Có khi ta nên quay lại lấy thêm mẻ nữa,” Courtnee nói.
“Nếu làm thế, dễ chừng tôi sẽ chẳng mang theo thứ gì khác nữa đâu.”
Cả hai khẽ cười. Họ ngồi bên nhau, ngước nhìn mây và những ngôi sao khi tỏ khi mờ suốt một lúc. Ngọn lửa gần họ kêu lách tách và bắn tia lửa, vài cuộc trò chuyện thì thầm chìm sâu vào những hàng cây, nơi lũ côn trùng đồng ca và một con thú vô hình nào đấy hú lên.
“Theo cô thì liệu chúng ta có làm được không?” Courtnee hỏi sau một hồi lâu im lặng.
Juliette nhấp một ngụm thứ đồ uống kỳ diệu đó. Cô hình dung cái thế giới họ sẽ có thể xây nên với tất cả thời gian và nguồn lực của mình, khi họ không phải tuân theo luật lệ nào ngoài việc làm điều gì mình thấy thích hợp và không có ai ở đó để kìm hãm ước mơ.
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ làm được,” cuối cùng cô nói. “Tôi nghĩ chỉ cần quyết chí thì chuyện quái gì cũng nên thôi.”