NHỮNG BÀN TAY SẮT
Trên cửa hầm có một bụi cây um tùm. Ở bức tường có một lỗ nhỏ mà Phi ẩn trong bụi cây ấy có thể nhìn rõ từng khuôn mặt và nghe rõ tiếng động dưới hầm mà không sợ ai biết.
Bốn tên buôn lậu trẻ ngồi tựa vào những tảng vôi gạch hút thuốc lá và hai tên nữa già nhất bọn, vừa trải lá xuống chỗ đất phẳng rồi cùng nhau bầy bàn đèn hút thuốc phiện. Thoạt nhìn chúng nằm ngồi nhàn nhã, khói thuốc tỏa âm u, người ta dễ tưởng đó là những người lương thiện họp nhau nói chuyện, nghỉ ngơi sau một ngày làm mệt nhọc, vì bộ dạng chúng có vẻ là những người tiều phu hay những kẻ chuyên nghề đẽo đá vùng núi.
Tên có bộ mặt đầy vết dao chém và có cái cổ béo trùng trục bị mất một miếng thịt, thở khói rồi lên tiếng trước.
- Anh em, mọi việc đã xếp đặt cẩn thận rồi đấy chứ? Liệu có kẻ lạ lởn vởn quanh đây không?
- Bác Sìn khỏi lo, ở đây trừ ma ra còn ai đến nữa.
Sìn cười khà một tiếng. Đó là tên người Thổ đã chạm trán Phi trong rừng chiều nọ. Nó nói:
- Thế mà có một thằng nhãi ranh mãnh khiến ta đáng đề phòng hơn ma quỷ, hơn cả thằng già Quản Hầu và bọn lính đoan. Nhất là con chó lúc nào cũng theo riết bên chân nó. Sinh ra ở giữa rừng, ta đây chưa từng sợ hổ báo, rắn rết, vậy mà ta phải kiêng nể thằng nhãi và con chó khốn nạn kia, tức lắm!
Nói đến đấy, cổ nó bạnh to ra, nước bọt phun đầy mép, nom sợ như một con trăn tiết ra thứ nước nhờn độc để nuốt mồi cho gọn. Phi rợn mình, cậu bất giác đặt một bàn tay lên ngực.
Tên nằm hút thuốc phiện nối lời:
- Bác Sìn nói lạ! Những bàn tay sắt của bọn ta bóp hổ báo còn chết huống chi dúm xương gà của thằng oắt ấy. Bác cứ để nó cho tôi trị. Nghe như độ này nó rình mò mình gớm lắm để về báo cho lão Quản.
Tên Sìn trợn mắt nhìn tên hút thuốc phiện, rồi nhìn cả bọn:
- Ta có nói sợ cái sức khỏe của nó đâu. Ta chỉ sợ cái tài rình mò ranh mãnh của nó sẽ đưa đường cho lão quản tóm mình như tóm một đàn gà. Các anh tưởng cứ nắm chắc một con dao, một chiếc nỏ và một mớ tên độc đã ăn thua à? Sức khỏe, to xác mà không có trí khôn, tất sẽ thua một đứa trẻ thông minh khôn khéo, cũng như đã bao lần bọn ta thua một lão già lưng còng, đầu bạc.
Một tên từ nãy ngồi lì lì một xó, tức thét lên:
- Các anh nhát như cáy, đi sợ một con chó, sợ một đứa bé con. Để tôi giết nó.
Tên Sìn lườm gã kia, cười nhạt:
- Lúc này thì anh nói như thần. Hễ nguy cấp, cần đến sức khỏe và can đảm thì chính anh vứt dao, vứt nỏ, bỏ bọn này chạy tháo thân nhanh hơn thỏ. Đồ hèn nhát, câm miệng là hơn.
Tên kia gầm một tiếng rút dao ra, nhảy xổ đến Sìn. Sìn vẫn điềm nhiên thở khói thuốc lá, cười nhạo báng.
Phi rùng mình, tưởng trong hai thằng ắt sẽ có một đứa gục xuống, máu tóe ra. Vậy mà vẻ điềm đạm và tiếng cười khô lạnh của Sìn khiến cậu kinh ngạc quá. Lưỡi dao sáng lóe như tia chớp của tên kia chưa kịp hạ xuống ngực Sìn thì hai tên bạn đã nhảy tới giữ lấy cánh tay của nó, chúng không để xảy ra việc xô xát giữa anh em cùng bọn.
Sìn thở khói, thân mật vỗ vai kẻ định giết mình:
- Khá lắm! Khá lắm! Ta thử chú mình đấy thôi. Bây giờ ta đã biết chắc rằng chú mình thực can trường. Khá lắm! Người nào cũng được như chú thì chuyến đi này tất phải chót lọt, mọi sự đều tốt đẹp, nghĩa là lão Quản Hầu sẽ bị thua ta. Thôi ngồi xuống, cất dao đi!
Tên kia lầu nhầu mấy câu nữa rồi ngồi xuống, lấy thuốc lá ra hút, và ngồi lì một xó như ban nãy. Phi càng hồi hộp. Sự sống chết, cậu thấy bọn kia coi như một trò đùa. Nghĩ đến những cảnh hỗn loạn của rừng núi, nghĩ đến mái tóc lưa thưa bạc trắng của ông Quản, ân nhân cậu, mà lo…
Một tên già nhất bọn nói:
- Lạ quá! Mặt trời đã lên cao rồi, sao chưa thấy nó đến báo tin.
Sìn hỏi gay gắt:
- Thế bác dặn nó thế nào?
- Tôi dặn nó rằng: Cứ nói cho lão Quản biết là tối hôm nay bọn ta sẽ tải hàng qua rặng núi phía bắc. Tất lão Quản tin ngay lời nói mà đến rình ở rặng núi phía bắc suốt đêm. Thế là lão mắc mẹo ta, vì trong khi ấy ta sẽ tải hàng vượt rặng núi phía đông, ung dung như đi chơi. Còn lo gì nữa!
Tên già cười đắc chí. Sìn và cả bọn cũng đắc chí cười theo. Rồi chúng vui vẻ xúm cả vào bàn đèn thuốc phiện, thi nhau hút.
Có ba tiếng gõ ám hiệu riêng. Cả bọn ngóc cổ lên nhìn ra. Một tên gày bé chui vào. Sìn reo lên:
- Giỏi! Tin tức ra sao?
Tên mới đến khề khà lấy thuốc lá ra hút rồi mới nói:
- Lão già tinh quái ấy quả nhiên mắc lừa. Tôi nói ắt lão phải tin, chứ còn tin ai hơn nữa.
Phi chú ý nhìn. Cậu giật mình vì kẻ vừa đến báo tin chính là tên Cai Tí vẫn giúp việc ông Quản và được ông Quản, cả ông Chánh đoan tin dùng lắm. Cậu tức giận, muốn nhảy xổ vào kẻ phản ngịch ngay lúc đó, nhưng nghĩ bụng: "Nếu theo lời Cai Tí nói thì ông Quản bị mắc mưu rồi. Thôi, dò xét thế này là đủ, ta phải về mau, để ông Quản đủ thì giờ đối phó với bọn này".
Phi bèn rón rén, nín thở, bò ra. Cậu tụt xuống các mảnh tường đổ và thoát ra xa một quãng mới đứng hẳn dậy, co chân chạy. Phi chọn những con đường tắt, chạy nhanh như gió, chạy một lúc thì đến cánh đồng gianh. Đàn bò không có đấy, cậu yên trí là Mô đã lùa chúng về trại rồi. Hết hơi, cậu ngồi xuống thở. Vừa lúc ấy có tiếng người động ở sau lưng, cậu tựa ngay vào một hòn đá, vờ nhắm mắt ngủ. Một bàn tay đập vào đầu Phi. Cậu vờ giật mình dụi mắt hoảng hốt nhìn người vừa đập đầu mình. Thì ra thằng Sìn! Sìn cười nhăn nhở:
- Cậu bé tài nhỉ, vừa chạy đến đây, ngồi xuống là ngủ ngay.
Rồi nó đổi giọng quát:
- Tao thấy mày chạy như gió, mày ở đâu đến đây?
Phi nén sợ đáp:
- Tôi đi tìm vài thức quả ăn, tôi đang đói.
Sìn chắc mẩm Phi không dò xét cái tổ của bọn nó, tin ngay Phi chỉ đi tìm hoa quả, nó bèn dịu giọng:
- Thế ông Quản không cho em ăn uống tử tế à? Ta nghe nói ông Quản yêu quý em lắm mà!
- Hẳn chứ, ông Quản yêu tôi lắm. Nhưng ăn cơm tử tế là một việc, còn ăn hoa quả rừng lại là thú riêng của tôi.
Sìn ngồi cạnh Phi, làm ra thân thiện:
- Em này, ta hỏi một điều, nếu em nói rõ thì ta thưởng tiền - Nói rồi, nó móc túi giơ ra mấy hào bạc trắng: - Em nói cho ta biết, đêm đêm ông Quản hay đi thám thính ở phía núi nào?
Phi trấn tĩnh, cười nhạt:
- Ông quản đi cả bốn phía đông, tây, nam, bắc. Ông ấy thường mang theo súng đạn và sẵn sàng bắn nổ óc bất cứ thằng ăn trộm hay buôn lậu nào mà ông gặp.
- Thế độ này ông đi với những ai? Nói đi rồi tiền đây, em cầm lấy.
Phi hắt tay Sìn ra:
- Đồng tiền bẩn thỉu ta không thèm. Đừng hỏi vô ích, không bao giờ ta phản ông Quản để nói với một thằng kẻ cướp.
Sìn cười gằn, bỏ tiền vào túi rồi thừa cơ đấm một quả vào gáy Phi. Cậu gục xuống. Tên buôn lậu ẵm sốc cậu lên, đi về phía rừng có ngôi nhà đổ.
Sìn truyền trói Phi, ném cậu xuống một cái hầm rất kiên cố, không chút ánh sáng lọt vào. Chúng khóa trái cửa lại, rồi những tiếng động lui xa.
Một lúc sau, tòa nhà hoang đổ nát lại chìm vào cái im lặng chết chóc của rừng sâu, tưởng như tự mấy ngàn năm nay chưa hề có người lạc đến. Gió rào rào, và tiếng suối róc rách thầm thì. Thảng đôi lúc, một tiếng đập cửa của con chim sợ sệt nào bay lên núi…