← Quay lại trang sách

CUỘC GẶP GỠ GHÊ GỚM TRONG RỪNG KHUYA

Mặt trời về chiều đang xế đầu non. Phi chạy hướng về rặng núi nhuộm đỏ mầu son kia như để níu lấy mặt trời. Chỉ lo màn đêm buông xuống mà chưa về kịp báo tin cho ông Quản lo sửa soạn bắt bọn gian, nên cậu chàng chạy nhanh hơn nữa, chạy với tất cả chút sức còn lại trong mình.

Nửa cây số nữa thì đến trại. Mắt hoa lóe, tai ù ù như chứa đầy hơi gió, hai đầu gối như lỏng ra, cậu vẫn lao đao chạy.

- Ai đó? Đứng lại, không ta bắn!

Cùng tiếng quát, một con vật to lớn nhảy xổ ra. Phi lả đi, khụy xuống. Người vừa quát đó, reo mừng:

- Phi, con đi đâu mất hút, ta đang đi tìm con đây!

Mô cũng sủa lên mấy tiếng, đuôi ve vẩy, hít mãi vào má cậu. Ông Quản ngồi xuống ẵm cậu vào lòng. Cậu mở mắt rồi ngồi dậy:

- Ông nên hà tiện đạn. Đêm nay sẽ dùng đến nó. Con vì đi dò sào huyệt bọn gian mà bị bắt, bị nhốt vào hầm. May thoát được, con vội chạy về báo ông biết rằng tên Cai Tí đã phản ta, và đêm nay đúng mười hai giờ, chúng sẽ tải hàng theo con đường núi phía đông, chứ không phải phía bắc như tên Cai Tí đã nói lừa ông.

Ông Quản Hầu cau mày. Ông lẳng lặng dắt tay cậu và gọi Mô về trại. Đến trại ông bảo bọn gia nhân dọn cơm cho cậu, rồi ông vừa tháo nòng súng ra lau mỡ vừa lầm lì nghĩ ngợi.

Đợi Phi ăn xong, ông mới châm thuốc lá hút, chậm rãi bảo:

- Đêm nay, ta cho con theo đi tóm cổ bọn này. Ta cho con đeo một khẩu súng. Không phải để che chở cho ta, mà chỉ để con được xem một cuộc vây bắt ta chắc là rùng rợn, vui mắt lắm…

Phi hớn hở:

- Ông cho con một khẩu súng? Đó là việc con mong ước mãi. Nhưng để bắn chết một mạng người, thật con không nỡ, con không thể…

- Không cần phải giết người. Chính ta cũng không nỡ giết hại một con chim, con thú trong tất cả những khu rừng ta cai quản nữa là… Vậy ta cắt nghĩa con nghe: Hẳn con đã biết rặng núi phía đông chỉ có một con đường rất hẹp, một người một ngựa mới lọt qua. Đêm nay định làm một chuyến lớn, tất chúng phải xếp hàng hóa lên ngựa thồ. Chúng ta và lính đoan sẽ nấp theo chữ nhất, con chờ nghe tiếng ta bắn chết con ngựa đi đầu, con sẽ ngắm cho đúng mà bắn què chân con ngựa thứ hai, bọn lính sẽ bắn ngã đoàn ngựa theo sau. Ta chỉ cần giết một con ngựa đầu cho hàng ngũ của chúng rối loạn, còn những con kia bị thương tại chỗ, tất bọn chúng tháo chạy, mà hàng hóa thì bỏ lại. Như thế, ta không khó nhọc gì.

Phi nghe ông Quản bày chiến thuật lấy làm phục lắm. Cậu hí hửng mừng được ông Quản giao cho một việc quan trọng, nhưng cậu hồi hộp lo nếu bọn gian kháng cự mãnh liệt thì liệu ông Quản có thắng được chúng không? Cậu mở súng ra lau, và băn khoăn chờ lệnh để lên đường.

Khoảng mười một giờ, Phi và ông Quản đã lên đường, đến ty đoan họp cùng các lính. Mọi người ngậm miệng đi về rặng núi phía đông. Không có ánh trăng, chỉ vài ngôi sao mọc lưa thưa trên bầu trời sương lạnh lẽo, thảng mới có tiếng cú vọng trong rừng khuya và tiếng lá rơi xào xạo trong bóng tối. Ông Quản khẽ hô dừng lại, ông dàn chỗ nấp, khéo tính toán cho mỗi khẩu súng cách nhau mười thước, đoạn ông ẩn sau một gốc cây to. Phi được ngồi vào tầm súng thứ hai, gần ngay ông Quản. Ông dặn lại mọi người, dặn rất kỹ chỉ cần bắn ngựa, mà bắn cho thật trúng thì bọn gian mới khiếp.

- Cẩn thận, Phi nhé (tiếng ông Quản thì thầm) chớ làm phí đạn, chớ hoảng hốt, phải coi như đứng chỗ không người. Ta vốn biết con thừa can đảm nên mới đặt con vào chỗ đó. Ta mong rằng nhờ phát súng này, con sẽ được ông Châu, ông Chánh Đoan lưu ý mà cất nhắc cho con. Công danh của con gửi cả vào viên đạn mà con sắp bắn. Đừng phụ lòng ta, nghe chưa?

Nghe lời ông Quản, cậu càng thấy mình quan trọng quá. Cậu cố trấn tĩnh, mắt mở to, hai tai muốn căng ra để đón chờ, nghe ngóng những bóng người, tiếng ngựa… Thời gian như chìm lắng vào cái yên tĩnh không cùng của rừng núi lúc về khuya, khiến cậu nghe rõ cả tiếng tim mình đập rộn trong lồng ngực. Mười hai giờ. Tuyệt nhiên chưa thấy gì lạ. Cậu bứt dứt, như ngồi trên lửa cháy. Ông Quản ghé tai cậu:

- Hay là con nghe nhầm. Nếu quả nhầm thì xấu hổ với ông Châu, ông Chánh và lính tráng ty đoan lắm đấy!

Phi quả quyết:

- Con nghe rõ lắm. Quyết không sai được, chỉ chậm đó thôi.

Đợi chờ. Ông Quản và Phi cùng bứt rứt, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nhau. Cậu nằm rạp, áp tai xuống đất nghe. Bỗng thấy mặt đất rắn có tiếng động, rõ ràng là tiếng vó ngựa. Cậu vẫy ông Quản. Ông cũng làm như cậu và khẽ reo mừng.

Hai người chạy về chỗ, ra hiệu cho cả bọn. Những đầu miệng súng ngọ nguậy sau gốc cây. Hơi thở của họ dường như ngừng cả lại. Tiếng vó ngựa đến gần. Những cái bóng đen rầm rộ tới. Xa xa đã nghe thấy tiếng chúng nói cười, vì chúng tin rằng ông Quản đã mắc mưu, hẳn lúc này ông đang ngồi đợi vô ích ở rặng núi phía bắc. Đoàn người ngựa tới. Phát súng của ông Quản làm một con ngựa dẫn đầu lăn ra giãy đành đạch. Bọn gian chưa kịp rú lên, thì sau một gốc cây đã tiếp phát thứ hai, con ngựa thồ khụy chân trước xuống, rồi tiếp luôn bốn phát nữa, bốn con ngựa đều bị quỵ.

Phi nghe rõ tiếng thét của Sìn:

- Bắn! bắn!

Sau tiếng thét, những mũi tên bay ra vun vút. Bọn lính đoan bắn lại loạn xạ nhưng cố ý bắn lên trời để dọa mà thôi. Nhiều tên gian bỏ hàng và ngựa, lẩn vào các thung lũng. Riêng tên Sìn cứ nhằm phía ông Quản lăn vào mà bắn. Ông Quản bỗng kêu lên một tiếng ngã xuống cỏ. Phi, từ đầu vẫn đứng phò tá ông Quản. Thấy ông Quản ngã, mà tên Sìn thì hùng hồ sắp đến gần, cậu không nghĩ ngợi, giơ súng bắn. Viên đạn xuyên thủng vành chiếc nón sơn của hắn, hắn giật mình, quay đầu chạy nốt.

Phi vội ngồi thụp xuống, nâng ông Quản dậy. Nhưng chưa kịp nâng, ông Quản đã nhỏm lên, nắm chặt tay cậu, tươi cười nói:

- Con giỏi lắm, can đảm lắm, trung thành với ta lắm. Mũi tên của nó có trúng đâu, ta vờ thế cho nó tưởng đã gây án mạng mà bỏ trốn. Không ngờ nó dám liều lĩnh, mà cũng không ngờ con đã cứu ta, phát đạn ấy tất khiến nó bay hồn mà chạy.

Ông Quản lại nắm tay cậu thật chặt lần nữa:

- Từ nay ta nhận con làm con ta. Mai ta sẽ kể tất cả công trạng của con với ông Châu, ông Chánh, và ta tin rằng con sẽ được các ngài yêu và lưu ý đến con lắm đó.

Ông Quản hô lính ra dắt đàn ngựa bị thương và tải hàng hóa lậu về cho nhà đoan. Còn Phi, theo sau đoàn ngựa, lặng lẽ ngước nhìn những vì sao lấp lánh, một nỗi vui mới nở trong lòng cậu. Không phải, cậu mừng được các quan trên sẽ ban khen, cậu chỉ vui về nỗi ông Quản cho dự vào cuộc mạo hiểm trừng phạt kẻ bất lương nhũng nhiễu, và vui về nỗi đã được ông Quản luyện cho mình một tinh thần mạnh, một tấm lòng trung nghĩa, gan dạ, không sợ kẻ gian tà, bạo nghịch.