VONG HỒN ĐỊA NGỤC VÀ MÂY BAY TRÊN TRỜI CAO
Bọn buôn lậu bị thất bại chạy về tòa nhà đổ giữa khu rừng kín rậm kia. Chúng ẩn nấp trong đó suốt ngày hôm sau, không dám thò ra nữa.
Sìn buồn bực uống rượu say be bét. Các bạn Sìn cũng vậy, chỉ uống rượu và hút thuốc phiện, không kẻ nào nói một lời. Chúng đành an phận nằm trong đống vôi gạch, đầu lâu này mà làm bạn với thuốc, với rượu, với ma, để chờ đợi cơ hội khác.
Nhưng cơ hội chưa thấy đến, giữa lúc chúng đang say be bét thì nửa đêm hôm ấy, những bức tường tự nhiên bị nhào ụp xuống ầm ầm như động đất, ở trên mái thủng, những bó đuốc nhựa thông sáng rực rơi xuống đầu chúng tới tấp và đốt quần áo chúng cháy xèo xèo. Như bày chuột bị hun, bọn gian kêu gào dữ dội, ôm đầu húc vào tường, vào đá. Lại tiếng Sìn thét vang trời:
- Bắn! giết! Giết!
Bọn kia như đàn ác thú trong cảnh cháy rừng, lồng lộn vớ nỏ lắp tên bắn lên trên mái, bắn chĩa ra ngoài loạn xạ.
Ông Quản giơ mộc đỡ được năm sáu mũi tên. Bọn lính nấp cả vào chân tường, họ rất sợ những mũi tên tẩm độc. Một tiếng thét to: Phi từ trên mặt tường nhào xuống. Cậu không bị tên độc, nhưng bị một lưỡi dao của tên gian phóng ra cắm ngập một bên đùi.
Ông Quản khiêng cậu đặt một chỗ, rồi nỗ lực hô phá đổ tường, hò ném đuốc lửa vào thêm: Những mảng tường đổ ầm ầm do sức phá của bọn lính đang hăng hái. Lửa trên mái ngói cháy ngùn ngụt soi đỏ cả một khu rừng. Bọn gian từng tên một, đuối sức và bị lửa hun cháy xém thịt da ngã xuống hoặc vì đau, hoặc vì tường đè gẫy tay chân.
Tên Sìn bị cả một mái ngón đè lên ngang bụng, cố ngoi mãi đầu lên, hai mắt nhìn lên trời trợn ngược.
Lửa tàn dần, bọn gian bị lôi dậy, trói chặt khuỷu tay, và họp lại một xâu dài, bị dẫn đi trong đêm tối, trông như một đoàn âm binh đi vào địa ngục.
*
Một sớm, mặt trời mọc rực rỡ trên nền mây sáng. Chim hót hiền lành, hoa nở đầy rừng, và gió như hát.
Phi nằm trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những cánh chim và những bóng mây bay trong ánh nắng. Vết thương ở đùi cậu đã đỡ, có thể nói là khỏi hẳn. Bà mẹ rờ tay vào vết thương của con, miệng méo mó không biết vì khóc hay vì cười mừng rỡ. Ông Châu và ông Chánh Đoan đến thăm bệnh cậu, vừa mới lên ngựa ra về sau khi đã nắm chặt tay cậu bé can đảm để khen ngợi và hẹn khi nào cậu lành mạnh sẽ đem cậu đến dinh ông Châu hay đến nhà Đoan làm việc ăn lương tháng. Những lời hứa hẹn ấy lúc này vẫn không khiến cậu vui sướng bằng niềm thư thái, ngắm nhìn những đám mây đẹp, những bóng chim bay lượn ngoài trời.
Phi vừa mỉm cười với ý nghĩ ấy thì ông Quản Hầu vào. Ông thân mật ngồi cạnh cậu xem vết đau rồi xoa tay vui vẻ:
- Con khỏi hẳn rồi, mai con sẽ đi chơi được.
Cậu ngước nhìn ông, nước mắt trào xuống má:
- Cha ôi, con sung sướng quá!
Ông quản nắm tay Phi:
- Phải, những người lương thiện lúc nào cũng an vui, sung sướng, vì những con người ấy luôn luôn suy nghĩ đến những lẽ trừng phạt và ban thưởng của Phật Trời.
Phi nhắm chặt mắt, những giọt nước mắt thấm ướt môi. Im lặng một lúc, rồi mắt Phi sáng ngời lên, cậu nói với cha nuôi:
- Cha ôi, mai lành mạnh hẳn rồi, con sẽ từ chối không lên dinh làm việc. Con sẽ lại ngày ngày cùng với con Mô và đàn bò sữa vào rừng để ăn quả, tắm suối mát và ca hát như một con chim trời tự do.
Ông Quản gật đầu:
- Hay lắm! Con là người can đảm và yêu tự do! Hay lắm! Ta vui lòng chiều ý con.
Ngọc Giao
Truyền Bá, số 65, năm 1943