CHƯƠNG 22 THỎA THUẬN LÀ THỎA THUẬN-
Đã gần đến nửa đêm và vành trăng lưỡi liềm đang nhô lên khỏi ngọn cây. Thay vì đi về nhà theo con đường trực tiếp nhất, Thầy Trừ Tà dẫn chúng tôi tiến về phía khu vườn phía Đông. Tôi nghĩ đến khu vườn trước mặt và cái hố đang chờ sẵn Alice ở đấy. Cái hố chính tay tôi đào.
Chắc là giờ thầy sẽ không quẳng cô ấy xuống hố chứ nhỉ? Sau bao nhiêu chuyện cô ấy đã làm để giúp thầy chấn chỉnh tình hình thì không chứ? Cô ấy đã để cho thầy bịt mắt và dùng sáp nhét tai cô ấy cơ mà. Và cô ấy còn ngồi đấy hàng tiếng liền trong im lặng và trong bóng tối mà không hề than van lấy một lần.
Nhưng rồi tôi trông thấy dòng suối và lòng tôi lại ngập tràn hy vọng mới. Dòng suối này hẹp nhưng nước vẫn chảy xiết, mặt nước lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng và chỉ có một bậc đá ngay chính giữa dòng.
Thầy sẽ kiểm tra Alice.
“Được rồi con bé kia,” thầy bảo với vẻ mặt khắc nghiệt. “Mi đi trước đi nào. Băng qua nơi ấy đi!”
Khi nhìn lên gương mặt Alice thì tim tôi chùng xuống. Cô trông hoảng kinh và tôi nhớ lại mình đã phải vác cô ấy băng qua dòng sông gần Cổng Bạc như thế nào. Bây giờ Quỷ Độc đã chết, quyền năng khống chế Alice cũng bị phá bỏ, nhưng liệu bao nhiêu tổn thất đã gây ra đó có còn hy vọng cứu chữa được nữa không? Phải chăng Alice đã tiến gần hơn đến thế lực bóng tối? Cô ấy sẽ không bao giờ được giải thoát hết sao? Sẽ không khi nào băng qua dòng nước xiết được ư? Liệu cô ấy có đã thành một phù thủy độc đầy bản lĩnh?
Alice tần ngần đứng ngay mép nước rồi bắt đầu run rẩy. Dễ đến hai lần cô ấy nhấc chân dợm bước đến phiến đá bằng phẳng ngay chính giữa dòng suối. Cả hai lần cô đều hạ chân xuống. Mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán Alice và bắt đầu lăn xuống mắt xuống mũi cô.
“Coi nào, Alice, cậu có thể làm được mà!” tôi gọi to, cố khích lệ lấy bạn. Làm thế tôi lại nhận được một cái quắc mắt đến rúm người từ Thầy Trừ Tà.
Bằng một nỗ lực lớn lao bất ngờ, Alice bước lên phiến đá rồi gần như ngay lập tức hất chân trái lên để phóng qua bờ bên kia. Qua được đến đấy, cô vội vã ngồi bệt xuống và vùi mặt vào hai lòng bàn tay.
Thầy Trừ Tà chậc lưỡi, băng qua con suối và nhanh chóng sải bước lên đồi về phía rặng cây ven khu vườn. Tôi đứng lại chờ cho Alice đứng dậy, rồi cả hai chúng tôi cùng bước đến nơi Thầy Trừ Tà đang đợi với hai tay khoanh trước ngực.
Khi chúng tôi đến nơi, Thầy Trừ Tà chợt bước đến nắm lấy Alice. Tóm chặt hai chân cô gái, thầy quẳng cô lên vai mình. Alice bắt đầu vùng vẫy giãy giụa, nhưng thầy không nói thêm lời nào nữa mà chỉ siết chặt Alice hơn, đoạn quay lưng bước thẳng vào vườn.
Tôi tuyệt vọng theo bước thầy. Thầy đang tiến sâu vào khu vườn phía Đông, đi thẳng về phía những nấm mồ giam giữ đám phù thủy, hướng đến cái hố rỗng. Có vẻ chuyện này chẳng công bằng gì cả! Alice đã vượt qua kỳ thử thách rồi, phải không nào?
“Giúp tớ với, Tom ơi! Làm ơn mà, cứu tớ!” Alice la lên.
“Không thể cho bạn ấy thêm cơ hội nào nữa ạ?” tôi nài nỉ. “Chỉ thêm một cơ hội nữa thôi mà. Bạn ấy đã băng qua được dòng nước. Bạn ấy không phải là phù thủy.”
“Chỉ là lần này nó qua được thôi,” Thầy Trừ Tà gầm gừ đáp với qua vai. “Nhưng trong tâm hồn nó vẫn có điều xấu xa, chực chờ có dịp thể hiện.”
“Sao thầy lại có thể nói thế được chứ? Sau tất cả những gì mà bạn ấy đã làm...”
“Đây là cách an toàn nhất. Là điều có lợi nhất cho tất cả mọi người!”
Khi ấy, tôi biết đã đến lúc cho điều mà bố tôi hay gọi là “bí mật gia đình”. Tôi phải nói cho thầy hay là mình đã biết chuyện về Meg, cho dù thầy chắc rồi sẽ ghét tôi vì chuyện này thôi và không muốn nhận tôi làm chân học việc nữa. Nhưng có lẽ một lời nhắc đến quá khứ sẽ làm thầy thay đổi ý định. Ý nghĩ rằng Alice phải bị nhốt xuống hố ấy thật quá sức chịu đựng, và sự thực chính tôi là người đào nên cái hố ấy còn làm cho mọi việc tệ hơn trăm lần.
Thầy Trừ Tà đến được hố và dừng lại bên mép. Khi thầy dợm hạ Alice xuống, tôi vội la lên, “Thầy đâu có làm thế với Meg!”
Thầy quay sang tôi với vẻ mặt kinh ngạc vô ngần.
“Thầy đâu có bỏ Meg vào hố đâu, phải không nào?” tôi gào lớn. “Và mụ ta là phù thủy kia đấy! Thầy đã không làm vậy vì thầy quá quan tâm đến mụ ta! Nên xin thầy đừng làm thế với Alice! Như thế là không phải!”
Vẻ mặt Thầy Trừ Tà từ ngạc nhiên chuyển sang tức tối, và thầy đứng yên đấy, bấp bênh trên miệng hố; trong thoáng chốc tôi không rõ là thầy sẽ ném Alice xuống hay là chính thầy lại rơi xuống ấy không chừng. Thầy đứng đó dường như là rất lâu, nhưng rồi, tôi nhẹ cả người, khi thấy vẻ tức tối của thầy nhường chỗ cho một xúc cảm gì đó khác và thầy quay đi, mang theo Alice.
Thầy đi qua cái hố trống không mới đào, qua cả nơi Lizzie Xương Xẩu đang bị giam hãm, sải bước đi xa khỏi những nấm mồ nơi hai phù thủy đã chết được chôn và bước vào lối đi rải đá trắng dẫn vào ngôi nhà.
Mặc dù là thầy vừa mới ốm dậy, mặc cho bao chuyện thầy đã phải kinh qua, kể cả sức nặng của Alice trên vai nữa, Thầy Trừ Tà vẫn bước đi nhanh đến mức tôi phải chật vật lắm mới theo kịp. Thầy lấy chìa khóa từ túi quần bên trái ra, mở cánh cửa sau của căn nhà và đã bước vào trong trước khi tôi kịp đặt được chân vào.
Thầy đi thẳng vào bếp và dừng lại sát lò sưởi, nơi có ngọn lửa bập bùng liếm lên ống khói. Gian bếp ấm cúng, các ngọn nến được thắp sáng, dao đĩa được bày sẵn trên bàn cho hai người.
Thật chậm rãi, Thầy Trừ Tà trượt Alice khỏi vai và đặt cô ấy đứng xuống. Ngay lúc đôi giày mũi nhọn của Alice chạm sàn đá thì ngọn lửa lò sưởi tắt ngay tắp lự, ngọn nến chấp chới sém tắt và không khí trở lạnh hẳn.
Tích tắc sau đấy một tiếng gừ giận dữ khiến cho dao đĩa trên bàn khua loảng xoảng và làm sàn nhà rung bần bật. Là ông kẹ của Thầy Trừ Tà. Nếu như Alice bước vào khu vườn, thậm chí là có Thầy Trừ Tà đi ngay bên cạnh đi nữa, cô ấy hẳn vẫn bị xé xác tan tành. Nhưng bởi vì Thầy Trừ Tà đã vác lấy Alice và chỉ đến khi chân cô ấy chạm xuống sàn nhà thì ông kẹ mới biết đến sự hiện diện của cô. Và giờ đây nó không được hài lòng cho lắm.
Thầy Trừ Tà đặt tay trái lên đầu Alice. Tiếp đến, chân trái của thầy giẫm mạnh xuống nền đá ba lần.
Không khí trở nên tĩnh lặng và Thầy Trừ Tà gọi lớn tiếng, “Nghe ta đây! Lắng tai nghe rõ những gì ta nói!”
Không có tiếng trả lời nào nhưng ngọn lửa trong lò sưởi khẽ bùng lên trở lại và không khí dường như không còn đến nỗi lạnh lắm.
“Khi đứa trẻ này còn ở trong nhà ta, không được làm hại đến một cọng tóc trên đầu nó!” Thầy Trừ Tà ra lệnh. “Nhưng phải theo dõi mọi việc nó làm và phải đảm bảo nó làm tất cả những gì ta yêu cầu.”
Dứt lời, thầy lại giẫm ba lần xuống sàn đá. Để đáp lại, ngọn lửa trong lò sưởi lại bùng cháy và căn bếp bỗng dưng trở nên ấm cúng niềm nở.
“Còn giờ thì hãy chuẩn bị bữa tối cho ba người đi!” Thầy Trừ Tà lại bảo. Đoạn thầy khoác tay ra hiệu cho chúng tôi theo thầy ra khỏi bếp để lên lầu. Thầy dừng lại bên ngoài cửa thư viện đang khóa trái.
“Này con bé kia, khi con đang ở đây, con phải làm việc để trả công,” Thầy Trừ Tà gầm gừ. “Trong đấy có những quyển sách không thể thay thế được. Con không bao giờ được phép vào trong đấy nhưng mỗi lần ta sẽ đưa cho con một cuốn để con chép lại. Hiểu chưa nào?”
Alice gật đầu.
“Việc thứ hai của con là phải nói cho anh chàng của ta đây biết mọi điều mà Lizzie Xương Xẩu đã dạy cho con. Và ta muốn nói là tất tần tật mọi điều đấy. Cậu ta sẽ chép lại hết. Tất nhiên, nhiều điều trong số ấy là nhảm nhí lắm, nhưng cũng chẳng hề gì vì làm thế vẫn bổ sung thêm vào kho tàng kiến thức của chúng ta. Con có sẵn sàng làm thế không?”
Alice lại gật, vẻ mặt nghiêm trang.
“Được thôi, vậy mọi chuyện đã dàn xếp xong,” Thầy Trừ Tà nói. “Con sẽ ngủ trong phòng bên trên phòng của Tom, căn phòng ngay trên tầng trên cùng của căn nhà. Còn giờ thì, hãy nghĩ kỹ đến những điều ta sắp nói đây. Ông kẹ dưới nhà kia biết con là gì và con suýt nữa đã biến thành gì. Vậy nên chớ vi phạm bất cứ điều gì vì ông kẹ sẽ theo dõi từng việc con làm. Và nó sẽ không thích gì hơn là được...”
Thầy Trừ Tà thở dài sườn sượt. “Không thể nghĩ đến được,” thầy bảo. “Vậy nên đừng để cho ông kẹ có cơ hội nhé. Con sẽ làm như ta yêu cầu chứ, cô bé? Con có đáng tin không?”
Alice gật đầu và miệng cô ấy nhoẻn thành nụ cười rạng rỡ.
Suốt bữa tối Thầy Trừ Tà im lặng bất thường. Giống như khoảng lặng trước cơn bão vậy. Chẳng ai nói gì nhiều nhưng Alice thì đưa mắt nhìn khắp chốn và liên tục nhìn đi nhìn lại đống lửa lớn bập bùng trong lò sưởi đang tỏa hơi ấm khắp gian phòng.
Cuối cùng, Thầy Trừ Tà đẩy lùi đĩa ra xa và thở dài. “Thôi được rồi cô bé, con đi ngủ đi nào. Ta có vài điều muốn nói với anh bạn đây.”
Khi Alice đi rồi, Thầy Trừ Tà đẩy ghế đứng lên và sải bước về phía lò sưởi. Thầy cúi xuống hơ hai bàn tay trên ngọn lửa trước khi quay lại nhìn vào mặt tôi. “Rồi nào anh bạn,” thầy gầm lên, “nói hết ra đi. Con tìm thấy thông tin về Meg ở đâu vậy?”
“Con từng đọc một lần trong những cuốn nhật ký của thầy,” tôi vừa lí nhí đáp vừa cúi gằm đầu.
“Ta cũng nghĩ là thế. Chẳng phải ta đã cảnh cáo con rồi sao? Con lại không nghe lời ta! Có những thứ trong thư viện ấy không phải cho con đọc,” Thầy Trừ Tà nghiêm khắc bảo. “Những điều mà con chưa thật sẵn sàng đón nhận. Ta sẽ là người đánh giá xem thứ nào con đọc thì hợp. Có hiểu chưa?”
“Vâng thưa ngài,” tôi đáp, bao nhiêu tháng nay đây mới là lần đầu tiên tôi gọi thầy như thế. “Nhưng dù sao thì con cũng biết đến Meg thôi. Cha Cairns đã nhắc đến mụ ta. Ông ta cũng nói cho con biết về Emily Burns nữa, rằng thầy đã cướp bà ấy khỏi tay anh thầy như thế nào, và điều đó khiến gia đình thầy bị chia cắt.”
“Ôi ta không thể giấu con được gì nhiều, nhỉ?”
Tôi nhún vai, thấy nhẹ người vì đã nói ra hết mọi chuyện.
“Thôi được rồi,” thầy nói, trở lại bàn ăn, “ta đã sống được lâu rồi và không phải việc gì ta làm cũng đáng tự hào hết cả, nhưng câu chuyện luôn có mặt này mặt kia. Không ai trong chúng ta là hoàn hảo cả đâu, anh bạn, và một ngày nào đó con sẽ tìm ra những điều con cần biết rồi hẵng quyết định về con người của ta. Lúc này đào bới chuyện cũ chẳng ích gì, nhưng còn về Meg, con sẽ gặp bà ta khi chúng ta đến Anglezarke. Sẽ chóng hơn là con tưởng đấy bởi vì, tùy thuộc vào thời tiết, chúng ta sẽ lên đường đến căn nhà mùa đông của ta trong vòng khoảng một tháng nữa. Cha Cairns còn nói gì nữa không nào?”
“Ông ta bảo thầy đã bán linh hồn cho Ác quỷ...”
Thầy Trừ Tà mỉm cười. “Lũ cha xứ thì biết gì chứ? Không có đâu anh bạn, linh hồn ta vẫn đang thuộc về ta. Ta đã tranh đấu bao năm dài dằng dặc cốt để giữ lấy nó, và vượt qua bao gian nan vất vả linh hồn ấy đến nay vẫn là của ta. Còn về Ác quỷ, à, ta từng nghĩ là tính ác hầu như luôn tồn tại trong mỗi chúng ta, như là một nhúm bùi nhùi chỉ chờ có tia lửa xẹt đến là cháy bùng lên ngay ấy mà. Nhưng dạo gần đây ta bắt đầu băn khoăn liệu có phải, suy cho cùng thì, có một điều gì đó ẩn sau những chuyện ta phải đối mặt, điều gì đó ẩn sâu trong bóng tối. Điều gì đó đang mỗi lúc một lớn mạnh hơn khi thế lực bóng tối ngày càng hùng mạnh. Điều gì đó mà một cha xứ sẽ gọi là Ác quỷ...”
Thầy Trừ Tà nhìn tôi chăm chăm, đôi mắt xanh lục của thầy chiếu thẳng vào mắt tôi. “Nếu lỡ ra có một thứ gì đó như là Ác quỷ thì sao hả anh bạn? Chúng ta sẽ làm gì với nó nào?”
Tôi suy nghĩ một chập trước khi trả lời. “Chúng ta sẽ phải đào một cái hố thật lớn. Một cái hố lớn hơn hẳn bất cứ hố nào từng được thầy trừ tà đào trước đây. Rồi chúng ta phải cần đến bao nhiêu là bịch muối và bột sắt kèm theo một phiến đá thật to.”
Thầy Trừ Tà mỉm cười. “Phải đấy anh bạn, sẽ có nhiều việc để làm cho nửa số thợ nề, thợ chằng và thợ phụ trong toàn Hạt! Mà thôi, giờ con đi ngủ đi nào. Ngày mai con phải quay lại bài học nên con sẽ cần một giấc ngủ ngon đấy.”
Khi tôi mở cửa vào phòng, Alice từ trong bóng tối bên cầu thang tiến ra.
“Tớ thích chỗ này lắm Tom à,” cô vừa nói vừa nhoẻn cười thật tươi. “Nơi đây thật là một ngôi nhà rộng rãi, ấm áp và dễ chịu. Là một nơi thích hợp khi mùa đông đang kéo đến.”
Tôi cũng mỉm cười. Lẽ ra tôi đã có thể bảo với cô ấy là chúng tôi sẽ sớm rời đi đến Anglezarke, đến ngôi nhà mùa đông của Thầy Trừ Tà, nhưng Alice đang rất vui vẻ nên tôi không muốn làm hỏng buổi tối đầu tiên của cô.
“Một ngày nào đó ngôi nhà này sẽ thuộc về chúng ta, Tom à. Cậu không cảm thấy thế sao?” Alice hỏi.
Tôi nhún vai. “Chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai cả,” tôi vừa nói vừa giấu lá thư của mẹ mình vào sâu trong tâm trí.
“Lão Gregory bảo cậu như thế phải không nào? À, có rất nhiều điều mà lão ta chẳng biết đâu. Cậu sẽ là thầy trừ tà giỏi hơn lão ta nhiều. Không gì rõ ràng hơn chuyện này cả!”
Alice quay đi và bước lên lầu với nhịp hông đung đưa. Bỗng nhiên cô ngoái nhìn về phía tôi.
“Quỷ Độc muốn có máu của tớ đến tuyệt vọng,” cô bảo. “Thế nên tớ đã thỏa thuận với hắn ngay cả trước khi hắn uống máu tớ. Tớ chỉ muốn làm cho mọi chuyện đúng đắn trở lại, thế nên tớ đã yêu cầu là cậu và Lão Gregory phải được tự do thoát đi. Quỷ Độc đã đồng ý. Thỏa thuận là thỏa thuận, vì thế hắn không thể giết Lão Gregory và cũng không thể làm hại cậu. Cậu đã giết chết Quỷ Độc nhưng là do tớ giúp cho chuyện ấy thành ra khả dĩ. Rốt cuộc thì đấy là lý do vì sao hắn tấn công tớ. Hắn không thể chạm vào cậu được. Nhưng đừng có kể cho Lão Gregory đấy. Lão ta sẽ không hiểu đâu.”
Alice để mặc tôi đứng như trời trồng trên cầu thang trong khi những việc cô ấy đã làm từ từ trở nên rõ ràng trong đầu tôi. Theo một cách nào đó cô ấy đã hy sinh thân mình. Quỷ Độc hẳn đã có thể giết chết Alice cũng như hắn từng giết Naze. Nhưng cô ấy đã cứu lấy tôi và Thầy Trừ Tà. Cứu mạng của thầy trò tôi. Và tôi sẽ không bao giờ quên điều ấy.
Bàng hoàng khi nghe những điều Alice nói, tôi bước vào phòng khép cửa lại. Phải mất một đỗi lâu sau tôi mới thiếp đi được.
Một lần nữa tôi viết ra điều này từ trí nhớ, chỉ sử dụng sổ ghi chép của mình khi cần thiết.
Alice rất ngoan và Thầy Trừ Tà thật sự hài lòng với việc cô ấy đang làm. Cô chép rất nhanh nhưng chữ viết của cô vẫn rõ ràng gọn ghẽ. Cô ấy cũng làm như đã hứa, nói cho tôi biết mọi điều mà Lizzie Xương Xẩu đã dạy cho mình để tôi viết hết cả ra.
Tất nhiên, mặc dù cô chưa biết, nhưng Alice sẽ không ở chung với chúng tôi lâu dài lắm đâu. Thầy Trừ Tà bảo tôi rằng cô ấy bắt đầu làm tôi xao lãng quá mức khiến tôi không thể tập trung vào việc học hành. Thầy không thích có một cô gái mang giày mũi nhọn sống trong nhà mình, nhất là một người từng quá thân cận với thế lực bóng tối.
Lúc này đã là cuối tháng Mười và chẳng bao lâu nữa thầy trò tôi sẽ dời đến ngôi nhà mùa đông của Thầy Trừ Tà tại vùng đầm lầy Anglezarke. Gần đấy có một nông trại cho những người mà Thầy Trừ Tà tin tưởng quản lý. Thầy nghĩ họ sẽ cho Alice ở cùng họ. Dĩ nhiên thầy đã bắt tôi hứa là chưa được nói cho Alice biết. Mà thôi, tôi sẽ buồn lắm khi tiễn cô đi.
Và đương nhiên tôi sẽ gặp Meg, mụ phù thủy nữ yêu. Biết đâu tôi còn gặp được người phụ nữ khác của Thầy Trừ Tà nữa. Blackrod ở gần khu đầm lầy và đấy là nơi mà Emily Burns được cho là đang sinh sống. Tôi có cảm giác là vẫn còn rất nhiều điều trong quá khứ của Thầy Trừ Tà mà mình vẫn chưa biết hết.
Tôi thà là ở lại Chipenden, nhưng thầy là Thầy Trừ Tà còn tôi mới chỉ là chân học việc. Và tôi đã nhận ra rằng, mỗi một việc thầy làm đều luôn có lý do rất chính đáng.
Thomas J. Ward