Chương 24 Không Thể Là Thật
Một lần nữa chúng tôi gặp phải cơn bão tại vịnh Biscay đe dọa con tàu, nhưng dẫu cột buồm bị gãy và cánh buồm rách bươm, chúng tôi vẫn vượt qua được mà dong thuyền đi tiếp về những ngọn núi đá nơi quê hương chúng tôi, không khí lạnh hơn lên qua từng giờ.
Chúng tôi đến mỏm Sunderland và đi về nông trại của Jack: nhiệm vụ của tôi là phải thông báo cho mọi người cái chết của mẹ.
Grimalkin, Mab và những phù thủy còn sống sót khác vội vã bỏ về Pendle. Với những chú chó theo gót, chúng tôi cùng nhau hướng về nông trại.
Chúng tôi đi trong yên lặng, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Khi chúng tôi tiến vào nông trại, tôi chợt nhận ra Alice có thể muốn tránh mặt vì ngại làm Jack và Ellie phật lòng. Tuy nhiên cô bé cần ở bên tôi để được lọ máu bảo vệ cho. Nếu chúng tôi tách nhau ra, Quỷ Vương có thể tấn công cô bé để trả thù cho những gì cô đã làm.
"Sẽ tốt hơn nếu Alice đi cùng chúng ta đến nông trại," tôi nhanh trí đề nghị. "Anh Jack thường kém chấp nhận sự thật lắm nên Alice có thể bào chế vài loại thảo dược giúp anh ấy ngủ được."
Thầy trừ tà nhìn tôi ngờ vực, có vẻ thầy nhận thấy anh Jack sẽ không bao giờ đồng ý cho Alice giúp, nhưng tôi đã quay bước đi và chạy thẳng về nông trang cùng Alice một bên, để thầy lại với ba con chó tội nghiệp của ông Arkwright.
Chỉ trong vài phút, những con chó ở nông trại bắt đầu sủa vang và anh Jack từ cánh đồng cỏ phía nam chạy về phía chúng tôi. Anh dừng lại cách chúng tôi khoảng ba bước chân. Không nhất thiết là Jack mong mẹ lại rời quê hương để về Hạt đâu, nên sự vắng mặt của Mẹ hẳn sẽ không làm anh ngạc nhiên, nhưng chắc là anh đang lo sợ điều tồi tệ nhất từ vẻ buồn bã của tôi.
"Chuyện gì thế? Chuyện gì đã xảy ra?" anh hỏi. "Em có chiến thắng không?"
"Có anh ạ, bọn em đã thắng," tôi nói với anh. "Thắng, nhưng với cái giá rất đắt. Mẹ mình hy sinh rồi anh Jack. Không biết nói sao cho xuôi nữa. Mẹ mất rồi!"
Mắt anh Jack trợn tròn, không phải vì đau buồn mà là vì không tin được. "Không thể nào chứ Tom! Không thể nào!"
"Em biết khó mà tin được nhưng đó là sự thật, Jack ạ. Mẹ chết khi chiến đấu với kẻ thù. Mẹ đã hy sinh tính mạng mình để làm cho thế giới được tốt đẹp - không phải chỉ là cho quê hương của mẹ."
"Không! Không!" anh Jack hét lên, gương mặt co rúm lại. Tôi định choàng tay qua người anh để an ủi, nhưng anh đẩy tay tôi ra và cứ lắp bắp, "Không! Không thể nào!"
James có phần điềm tĩnh hơn khi nghe tin. "Anh cảm giác chuyện đó rồi cũng sẽ xảy ra," anh lẳng lặng nói với tôi. "Anh đã đoán trước rồi."
Khi anh ôm lấy tôi, tôi nhận ra toàn thân anh run rẩy nhưng anh vẫn cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
Sau đó, anh Jack đi nghỉ trong khi chúng tôi ngồi quanh bàn ăn trong im lặng - trừ chị Ellie, vẫn cứ sụt sịt. Thực lòng mà nói, tôi chỉ muốn chong chóng rời khỏi đây. Mọi thứ trở nên rất tồi tệ và đã khơi gợi lại vết thương lòng vì mất mẹ của tôi.
Chị Ellie đã nấu món súp gà và tôi tự ép mình phải nhúng lát bánh mì vào chén mà nuốt để có sức cho chuyến đi tới. Chúng tôi chỉ ở thêm khoảng vài tiếng, nhưng trước khi rời đi, tôi đến để từ giã anh Jack. Tôi gõ nhẹ cửa phòng ngủ của anh. Không có tiếng trả lời, và sau khi tiếp tục gõ thêm hai lần nữa, tôi nhẹ nhàng mở cửa ra. Anh Jack đang ngồi trong phòng, lưng tựa vào đầu giường, mặt đầy đau thương.
"Em đến để chào từ biệt anh, Jack ạ," tôi nói. "Em sẽ quay về gặp anh trong vòng tháng tới. Anh James ở đây giúp việc đồng áng rồi nên chắc sẽ ổn thôi."
"Ổn sao?" anh tôi chua chát. "Làm sao mọi việc có thể ổn thỏa lại được chứ?"
"Em xin lỗi, Jack. Em cũng vô cùng đau buồn. Chỉ có điều em đã trải qua nhiều tuần để quen dần với điều này rồi. Vẫn còn đau đớn lắm chứ nhưng nỗi đau có nguôi ngoai đi phần nào. Rồi mọi chuyện cũng sẽ như vậy với anh thôi. Cứ cho chút thời gian đi ạnh ạ."
"Thời gian ư? Sẽ không bao giờ đủ cả..."
Tôi chỉ biết gục đầu. Tôi không thể nghĩ ra gì để nói mà làm cho anh thấy đỡ hơn.
"Tạm biệt anh, Jack," tôi nói. "Em sẽ về sớm, em hứa." Jack chỉ lắc đầu, nhưng anh vẫn chưa nói xong. Khi tôi quay lưng bước đi, anh lại nấc lên hực hực rồi nói chậm rãi, giọng nói đầy tan thương và chua xót.
Mọi chuyện đã không bao giờ trở lại bình thường từ ngày chú đi học việc trừ tà," anh nói. "Và mọi chuyện lại tồi tệ hơn khi lần đầu em đem cái con bé đó về, Alice ấy. Hôm nay trông thấy nó là anh lại phát ốm. Trước đây chúng ta đã rất vui vẻ và hạnh phúc mà. Thực sự hạnh phúc. Chú chẳng đem đến được gì cả ngoài sự đau đớn cả!"
Tôi ra ngoài đóng sập cửa lại. Anh Jack như đang đổ lỗi cho tôi về những chuyện đã xảy ra. Đây không phải là lần đầu, nhưng chẳng có gì đáng nói ra để bào chữa cả. Tại sao phải tốn lời nếu như anh ấy không chịu nghe chứ? Dĩ nhiên, ngay từ đầu mọi điều đều là một phần trong kế hoạch của Mẹ thôi, nhưng anh Jack không bao giờ hiểu được. Tôi chỉ biết mong là dần dà rồi anh sẽ hiểu chuyện. Sẽ không dễ dàng gì và sẽ rất mất thời gian.
Chị Ellie chuẩn bị cho chúng tôi bánh mì và phó mát đi đường và chúng tôi chào từ giã chị với anh James. Chị không ôm tôi. Chị có vẻ lạnh lùng xa cách nhưng cũng cố cười buồn chào Alice.
Thầy trừ tà đang chờ cùng mấy chú chó trong cánh rừng trên đồi Treo Cổ. Thầy đã đẽo cho tôi thanh trượng mới khi chúng tôi đi vắng.
"Đây này anh bạn, trượng này dùng tạm vậy," ông chìa thanh trượng cho tôi. "Phải chờ cho đến khi về đến Chipenden rồi mới tìm được trượng có lưỡi dao hợp kim bạc, nhưng ít ra thì đây cũng là gỗ thanh hương trà và ta cũng đã vót nhọn một đầu rồi." Thanh trượng cầm đều tay và tôi cảm ơn thầy.
Rồi chúng tôi lại tiếp tục hướng về phương bắc. Sau khoảng một giờ, tôi không đi sát bên Thầy trừ tà nữa mà đi chậm lại để có thể nói chuyện với Alice.
"Anh Jack có vẻ như đã đổ lỗi cho tớ về mọi chuyện xảy ra," tôi kể với cô bé. "Nhưng tớ không thể chối được một chuyện. Thời điểm tớ trở thành chân tập sự của Thầy trừ tà thì đó cũng là lúc chấm hết cho gia đình tớ."
Alice siết mạnh tay tôi. "Mẹ cậu đã lên kế hoạch và bà đã làm theo kế hoạch đó, Tom. Cậu phải hãnh diện vì bà mới phải chứ. Anh Jack sẽ hiểu mọi chuyện khi đến lúc thôi. Hơn nữa, cậu còn có Thầy trừ tà, vẫn tiếp tục việc học tập với thầy. Rồi chúng ta sẽ sớm quay về Chipenden, sống trong nhà ông ta, và tớ lại tiếp tục sao chép những quyển sách của ông ấy.
Một cuộc sống không tồi đấy chứ Tom, và chúng ta vẫn có nhau. Không phải sao?"
"Ừ, đúng vậy, Alice," tôi nói buồn bã. "Chúng ta vẫn còn có nhau."
Alice lại siết mạnh tay tôi và chúng tôi đi như thế đến Chipenden với tâm trạng nhẹ nhàng hơn.
Một lần nữa, tôi viết ra đa số những chuyện này từ trí nhớ, chỉ dùng quyển sổ ghi chép khi cần thiết. Chúng tôi quay trở lại Chipenden và trở về nếp sống cũ. Tôi vẫn tiếp tục học tập cùng thầy trong khi Alice luôn bận bịu với việc sao chép những quyển sách của thầy trong thư viện. Chiến tranh đang xấu đi, quân địch đang lấn sâu lên phía bắc, về hướng Hạt của chúng tôi, chúng cướp bóc và thiêu rụi mọi thứ trên đường đi. Điều này làm thầy vô cùng lo lắng. Thầy lo cho an toàn của những quyển sách.
Những chú chó của ông Arkwright, con Vuốt, Máu và Xương, tạm thời được một người chăn cừu đã nghỉ hưu sống gần đỉnh Long Ridge chăm sóc. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm người chủ lâu dài cho chúng nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng đến thăm chúng và chúng tỏ vẻ rất mừng khi thấy tôi đến.
Tôi vẫn giữ lọ máu trong túi quần, là cách duy nhất để tôi chống lại bất kỳ sự thăm viếng nào của Quỷ Vương. Đó là bí mật mà chỉ có tôi và Alice biết, mà Alice cũng cần đến lọ máu như tôi vậy nên cô bé không bao giờ rời xa tôi. Nếu Thầy trừ tà biết, thầy sẽ quẳng lọ máu vào đá và đó sẽ là dấu chấm hết cho chúng tôi. Nhưng tôi biết một ngày nào đó sự đền tội cũng sẽ đến. Khi tôi chết, Quỷ Vương sẽ chờ tôi ở đâu đó. Chờ để lấy linh hồn tôi. Đó là cái giá tôi phải trả cho chiến thắng ở Meteora. Tôi chỉ có một hy vọng duy nhất là phải tiêu diệt hắn trước. Tôi vẫn chưa biết mình sẽ làm thế nào, nhưng Mẹ đã tin tưởng vào tôi nên tôi cố tin rằng đó là điều đó là khả dĩ. Bằng cách này hay cách khác, tôi phải tìm ra cách.
Thomas J. Ward