Chương 23 Bạo Vương Kinh Hoàng
Thầy trừ tà đang ngủ bên kia đống lửa trại và Alice nằm ngay bên phải tôi, mắt nhắm nghiền. Chỉ còn khoảng mười phút nữa là đến nửa đêm.
Tôi thận trọng nhẹ nhàng đứng dậy, cố gắng không phát ra tiếng động, rồi rời khỏi đám lửa trại và đi vào bóng tối. Tôi thậm chí không màng đến việc mang theo sợi xích. Sợi xích vô tác dụng khi đối mặt với quyền năng mà tôi sẽ sớm phải đương đầu. Chỉ vài phút nữa thôi Quỷ Vương sẽ đến lấy đi linh hồn tôi. Tôi sợ chứ, nhưng dẫu vậy, tôi biết vẫn tốt hơn hết là tôi một mình đối mặt với hắn. Nếu Alice hoặc Thầy trừ tà ở gần đấy, họ sẽ cố mà giúp tôi và có thể phải lãnh chịu hậu quả đau đớn, thậm chí thiệt mạng. Tôi không thể để điều đó xảy ra.
Tôi đi bộ thêm khoảng năm phút, rồi đi xuống dốc qua những lùm cây còi cọc và những bụi cây nhỏ để đến được một khoảng đất trống. Tôi ngồi xuống tảng đá cạnh con sông nhỏ. Ngay cạnh bờ sông đất đai dưới chân rất lầy lội, mặt đất bị gia súc xuống sông uống nước dẫm nát. Đêm không trăng và bầu trời mờ sương, che hết cả sao, nên tối mịt mùng. Mặc cho hơi ấm của ban đêm, tôi bắt đầu lẩy bẩy vì sợ. Mọi thứ sẽ kết thúc ở đây. Cuộc sống của tôi trên cõi đời này sẽ gần chấm hết. Nhưng tôi lại sẽ không về nơi ánh sáng. Số phận của tôi giờ phải thuộc về Quỷ Vương. Ai biết được rằng hắn sẽ dày vò tôi thế nào?
Tôi không phải chờ lâu. Tôi nghe tiếng gì đó phát ra bên kia sông. Một tiếng thịch. Rồi rin rít. Rồi tiếng nước bắn lên tung tóe như thể có gì đó rất lớn nhảy xuống nước. Lúc đầu nghe như là con ngựa. Chắc chắn phải là một loài vật to lớn nặng nề rồi. Nhưng nhịp rẽ nước của nó cho thấy nó có hai chân chứ không phải một. Phải là Quỷ Vương thôi. Hắn đang đến tìm tôi. Đến để lấy linh hồn tôi.
Tôi nghe thấy tiếng hơi nước bắn ra, tiếng rẽ nước rin rít xì xoạp khi hắn tới gần. Rồi tôi nhìn thấy dấu chân móng guốc thật to in trên bờ sông bùn lầy lội, đỏ rực lên trong đêm tối. Hắn đã băng qua sông. Mỗi vết chân hiện ra là kèm theo tiếng rít khi đôi chân nóng đỏ của Quỷ Vương chạm lên lớp đất ướt đẫm. Rồi hắn bắt đầu hiện hình. Lần này không phải dưới hình dạng của bác Matthew Gilbert đã bị sát hại; lần này là hình dạng thực của Quỷ Vương, một hình hài khủng khiếp-thứ hình hài có khiến con người ta chết ngay tại chỗ vì sợ. Rồi hắn bừng sáng bằng những luồng sáng ghê rợn làm từng đường nét hình hài của hắn hiện rõ trước ánh mắt kinh hoàng của tôi.
Thầy trừ tà đã dạy tôi rằng Quỷ Vương có thể biến hình thành to lớn hoặc nhỏ bé. Giờ hắn chọn một hình hài khổng lồ. Gần như cao gấp ba lần tôi, ngực to như một cái thùng, hắn đứng sừng sững trước mặt tôi. Hắn như một tên khổng lồ ti tan, có nét na ná con người - mặc dù những nét giống người ấy chỉ làm hắn hiện ra thêm ghê tởm hơn mà thôi.
Bàn chân là bộ móng guốc như chân dê và chiếc đuôi dài đung đưa sau lưng dính cả vào bùn. Hắn trần truồng, nhưng không có phần da thịt nào lộ ra ngoài; toàn bộ thân thể hắn bao phủ bằng lớp lông đen dài. Cả mặt hắn cũng đầy lông nhưng các nét chính vẫn lộ hết ra: hàm răng hô nhô ra ngoài cùng cặp sừng dê cong vồng; ánh nhìn độc ác, với con ngươi kéo dài ra. Hắn đến gần, gần thật gần, chỉ còn cách tôi một sải tay, mùi hôi thối bốc ra từ người hắn còn ghê gớm bất cứ mùi nào từ chuồng gia súc. Tôi chỉ có thể ngước nhìn lên nhìn thẳng vào cặp mắt khủng khiếp như muốn sai khiến đó. Tôi đứng chết trân. Bất động.
Hai đầu gối tôi những muốn nhũn ra và toàn thân tôi run bắn. Tôi sắp chết à? Sắp trút hơi thở cuối cùng chăng?
Ngay lúc đó tôi nghe ra âm thanh sau lưng mình. Tiếng bước chân! Có ánh sáng và tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong đồng tử của Quỷ Vương. Nhìn thấy mắt hắn mở to giận dữ. Tôi quay người lại. Có người đang đứng ngay sau lưng tôi, tay giơ cao ngọn đèn. Là Alice, và cô bé cũng đang nắm chặt vật gì đó trong tay kia. Vật gì đó nhỏ thôi. Vật gì đó mà cô bé cầm chắc trong tay như một thứ vũ khí. Cô bé nhấn nó vào tay trái tôi.
"Hãy để cậu ấy yên!" Alice hét lên. "Cậu ấy là của tôi. Tom là của tôi! Ông hãy đi đi! Ông không thể ở nơi này được!" Nghe thế Quỷ Vương rống lên ầm ào. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng hắn có thể sẽ thò tay xuống bóp nát hai chúng tôi chứ.
Cơn cuồng nộ của hắn đổ dồn về phía tôi với một lực tưởng như sờ thấy được. Tôi bị thổi bay ngược ra sau ngã lăn ra bùn, tôi nghe thấy cây cối trên sườn dốc sau lưng gãy răng rắc và bóc xước hết đi. Rồi gió như thổi ngược chiều lại, và hắn biến mất.
Im lặng điếng người. Tất cả những gì tôi có thể nghe được là tiếng thở của chính mình, tiếng tim đập thình thịch và tiếng nước chảy róc rách.
Rồi dưới ánh sáng ngọn đèn, tôi nhìn thấy vật mình đang cầm trong tay trái.
Lọ máu.
Tôi ráng gượng đứng dậy chỉ sau Alice vài giây, cô bé đã lôi đèn lên khỏi bùn.
"Cậu làm gì một mình ở đây thế hử Tom?" Alice hỏi. "Cậu đến đây để gặp Quỷ Vương à?"
Tôi không trả lời và cô bé tiến lại gần, giơ đèn lên cao nhìn thẳng vào mắt tôi. Tim tôi đang đập loạn xạ, tâm trí hỗn loạn. Tôi vẫn còn run rẩy vì mới thoát nạn nhưng cũng đang tự hỏi liệu rằng Quỷ Vương có xuất hiện lại vào một lúc nào đó không. Làm sao Alice có thể đuổi hắn đi như thế được nhỉ? Làm thế nào được?
"Có điều gì làm cậu lo lắng à, phải không Tom? Mấy ngày này cậu sao sao ấy. Trầm tư quá... với lại có gì đó trong ánh mắt cậu nữa. Một cái vẻ mà trước nay tớ nhìn thấy bao giờ. Tớ biết rằng cậu vừa mất mẹ, nhưng còn gì nữa không? Điều gì cậu chưa nói với tớ ấy?"
Lúc đầu tôi không trả lời; tôi cố gắng nhẹm đi, nhưng nỗi thôi thúc cần phải chia sẻ sự sợ hãi của mình với ai khác khiến tôi tuôn ra một tràng.
"Quỷ Vương đã hiện ra gặp tớ lúc ở trong thành Ord," tôi giải thích. "Hắn cho tớ xem tương lai. Rằng tất cả chúng ta đều sẽ chết - cậu, Thầy trừ tà chết và tất cả mọi người ở Kalambaka và Meteora. Tất cả những người lánh nạn đang trên đường. Hắn bảo hắn sẽ cho tớ cơ hội. Hắn sẽ làm chậm lại quá trình thức giấc của mụ Ordeen đi một tiếng. Rồi hắn cũng nói mụ Ordeen đang ở đâu. Nếu không nhờ thế thì tớ đã sẽ chẳng giúp được cho mẹ. Chúng ta sẽ thua."
Alice im lặng một chặp, nhưng tôi có thể thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt cô bé. "Hắn muốn đổi lấy gì hả Tom?" cô bé hỏi. "Hắn muốn gì ở cậu?"
"Không phải những gì cậu nghĩ đâu, Alice. Hắn không yêu cầu tớ theo phe của hắn và chung vai với hắn. Nếu thế thì tớ đã từ chối rồi-"
"Vậy thì là gì, Tom? Nói đi. Đừng để tớ phải chờ nữa..."
"Tớ sẽ cho hắn linh hồn mình, Alice ạ. Tớ hy sinh bản thân mình. Cậu thấy đấy, nếu Ordeen chiến thắng thì mụ ta có thể dùng cổng dịch chuyển mà xuất hiện bất cứ nơi nào mụ muốn. Và mụ sẽ đến Hạt. Nên tớ phải làm nhiệm vụ của tớ-"
"Ôi, Tom! Tom ơi! Sao cậu ngu ngốc thế! Cậu không biết điều đó có nghĩa là gì ư?"
"Tớ biết tớ sẽ phải đau đớn sao đấy chứ Alice. Nhưng tớ còn làm gì khác được? Tớ nghĩ là tớ chỉ mong là Mẹ có thể có cách nào đó để cứu tớ thôi. Nhưng giờ Mẹ chết rồi nên tớ phải chấp nhận điều xảy đến với mình vậy."
Sẽ tồi tệ hơn những gì cậu có thể tưởng tượng đấy, Tom. Tồi tệ hơn nhiều lắm. Tớ không muốn nói cho cậu nghe đâu nhưng tốt hơn hết là cậu nên biết sự thật. Một khi cậu chết và Quỷ Vương có được linh hồn cậu rồi, cậu sẽ như con rối trong tay hắn. Hắn có thể làm cậu thấy đau khổ còn hơn là cậu từng trải qua. Cậu không nhớ có lần cậu kể tớ nghe Morgan đã dày vò linh hồn của bố cậu thế nào ư?"
Tôi gật đầu. Morgan là một thầy đồng gọi hồn và hắn đã bẫy linh hồn của bố ở Limbo một thời gian. Hắn khiến bố nghĩ rằng ông đã bị thiêu sống dưới Địa ngục. Lừa cho bố có cảm giác đau đớn thực sự dưới ngọn lửa thiêu đốt.
"Thế đó, Quỷ Vương cũng sẽ làm tương tự như thế với cậu, Tom à. Hắn có thể buộc cậu phải trả giá vì đã dám chống lại hắn. Không chỉ thế: cậu sẽ phải tự tay dâng mạng mình. Hắn sẽ không lấy mạng sống của cậu đâu. Điều đó có nghĩa là những điều ràng buộc đã bị vô hiệu hóa và cơ hội trỗi dậy. Hắn sẽ không còn phải đối mặt với mối đe dọa rằng cậu sẽ tiêu diệt hắn hoặc đẩy hắn ngược qua cổng dịch chuyển nữa.
Không có cậu ngáng đường, hắn sẽ có thể gầy dựng quyền lực trong khi thế lực bóng tối tung hoành và cuối cùng hắn sẽ thống trị toàn thế giới. Còn cậu sẽ chịu đau khổ tột cùng, linh hồn cậu phải chịu tra tấn ngoài sức tưởng tượng, đến nỗi đôi khi cậu phải quy thuận hắn chỉ để được giải thoát. Có lẽ chúng ta đã tiêu diệt được mụ Ordeen đấy, nhưng với cái giá quá đắt. Quỷ Vương có thể sẽ chiến thắng mất, Tom ơi. Hắn sẽ hạ gục cậu. Nhưng có một điều hắn không ngờ được..."
Alice chỉ tay về lọ máu mà tôi vẫn đang cầm trong tay trái. "Giờ thì cậu nhất thiết cần đến thứ này. Cậu phải giữ nó luôn bên mình. Đây là thứ đã đuổi Quỷ Vương đi-"
"Nhưng sao nó có hiệu quả được? Tớ tưởng phải cần đến máu của tớ hòa lẫn với máu cậu chứ?"
"Tớ đã lấy máu cậu mà không hỏi ý kiến cậu, Tom. Tớ xin lỗi, nhưng tớ phải làm thế. Khi đá sập xuống cậu, cậu đã bất tỉnh một lúc lâu, nên tớ lấy một chút máu của cậu. Chỉ ba giọt thôi -tớ chỉ cần có thế. Máu cậu và máu tớ đã hòa với nhau trong cái lọ này rồi. Hãy giữ nó bên mình và hắn sẽ không thể đến gần cậu được!
"Vậy là cậu có một cơ hội! Chỉ một thôi! Hãy quên hết những nguyên tắc của cậu đi. Giờ chúng chả còn ý nghĩa gì cả, đúng không? Cậu đã dùng lời bí nguyện mà Grimalkin tặng cậu, còn giờ thì cậu lại bán linh hồn mình. Chỉ còn một điều cậu có thể làm lúc này thôi, Tom. Hãy giữ lấy lọ máu. Nếu cậu dùng nó, chúng ta đã đánh thắng mụ Ordeen và Quỷ Vương đã chẳng giành được gì cả!"
Tôi gật đầu. Cô bé nói đúng. Giờ tôi chỉ còn lại thứ này.
Một cơ hội cuối cùng, là một cách duy nhất để Quỷ Vương tránh xa tôi. Nhưng mối lo canh cánh nhất của Thầy trừ tà giờ đang thành hiện thực. Dần dà tôi đang bị thỏa hiệp và lôi kéo về phía bóng tối.
"Nhưng điều gì xảy ra khi tớ chết, hả Alice? Có thể là năm mươi hay năm lăm năm sau, hắn sẽ vẫn chờ đó để lấy linh hồn tớ. Cuối cùng rồi hắn cũng đạt được."
"Hắn không thể lấy linh hồn cậu được nếu cậu tiêu diệt hắn trước!"
"Bằng cách nào chứ Alice? Làm sao tớ làm được?"
"Phải có cách chứ. Mẹ cậu sinh ra cậu để làm điều này mà. Bà chưa nói cho cậu biết phải làm cách nào sao?"
Tôi lắc đầu. Tôi tự hỏi liệu mẹ có cách nào không. Nếu có, thì Mẹ cũng chưa từng để cập đến. Giờ thì bà đã mất và mọi thứ đã quá trễ.
"Chúng ta sẽ tìm ra cách thôi Tom ạ. Giết chết hắn hay trói buộc hắn, chỉ một trong hai cách, rồi lúc đó cậu sẽ an toàn!"
Tôi siết chặt lọ máu. Nó là thứ duy nhất khiến Quỷ Vương tránh xa.
Rạng sáng hôm sau chúng tôi bắt đầu tây tiến về cảng Igoumenitsa, nơi chúng tôi hy vọng con tàu Celesteva vẫn đang chờ. Những phù thủy đã rời đi về bờ biển trước, giờ chỉ còn Thầy trừ tà, Alice và tôi.
Mới bắt đầu đi thôi thì một việc xảy ra làm tôi phấn chấn được ít nhiều. Tiếng chó sủa làm chúng tôi quay người lại - đó là con Vuốt và hai chú chó con đang phóng đến chỗ chúng tôi. Mà tôi là người mà chúng chạy tới trước; rồi chúng liếm láp bàn tay tôi.
"Tớ luôn biết rồi một ngày nào đó con chó này cũng sẽ là của cậu mà," Alice vừa nói vừa cười. "Nhưng tớ không nghĩ là có đến những ba con!"
Thầy trừ tà không được nhiệt tình lắm. "Chúng có thể đi với chúng ta, anh bạn này, và chúng ta sẽ dắt chúng về Hạt, nhưng sau đó thì ta không chắc lắm. Chúng là chó săn và Bill dùng chúng rất hữu ích. Nhưng ở Chipenden thì lại không có chỗ cho chúng. Mấy con chó này với Ông Kẹ sẽ không hợp nhau đâu. Chúng sẽ không sống sót nổi một đêm trong vườn. Tốt hơn hết là ta nên tìm cho chúng một căn nhà nào đó."
Tôi không phản bác gì. Nhưng lúc này việc được đem chúng về đã là tốt lắm rồi và chuyện này khiến cho chuyến hành trình ra bờ biển của tôi được thoải mái hơn đôi chút.
Chúng tôi nhẹ người khi thấy tàu Celeste vẫn đứng bỏ neo chờ. Thuyền trưởng vui ra mặt khi thấy chúng tôi trở về, và khi không thấy mẹ, ông ngay lập tức đến bàn luận với tôi như thể tôi chính là người đã thuê chiếc tàu vậy. Đây là chỉ thị của Mẹ tôi để lại, ông giải thích thế.
Chúng tôi đợi ở đó thêm vài ngày nữa, phòng trường hợp có người sống sót từ phái đoàn đã dong thuyền sang Hy Lạp trước đây đã lâu. Cũng có thêm vài kẻ chậm chân xuất hiện, và đến cuối cùng thì có mười lăm phù thủy, cả Grimalkin và chị em tộc Mouldheel, trú dưới khoang thuyền. Nhưng không thấy ông Arkwright. Rõ ràng là ông ấy đã hy sinh để chúng tôi có thể trốn thoát.
Khi chúng tôi đi thuyền về nhà, tôi không ở trên boong tàu trong võng như lúc đi nữa mà là nằm trên chiếc giường rộng êm ái. Đó là ý kiến của Thầy trừ tà khuyên tôi nên sử dụng phòng của Mẹ.
"Sao lại không chứ anh bạn?" thầy nói. "Đó là điều Mẹ con muốn."
Bởi vậy chuyến về nhà của tôi khá thoải mái sang trọng, và tối đó, lắng nghe tiếng cót két của ván thuyền và cảm nhận chuyển động tròng trành cùng tiếng khịt khịt của những chú chó đang canh giữ ngoài cửa, tôi có rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Tôi cứ suy nghĩ mãi trong đầu về những gì đã diễn ra, để rồi cuối cùng vẫn quay trở lại cái suy nghĩ u ám: mẹ tôi có đang bị mắc kẹt trong bóng tối, linh hồn của bà đi đưa vào đấy khi tàn tích thành Ord xuyên qua cổng dịch chuyển không? Số phận của ông Arkwright cũng thế sao?
Tôi cứ mong được mơ thấy mẹ; đó là mục tiêu của tôi hàng đêm. Tự nhiên mơ mộng giờ trở nên quan trọng hơn tỉnh thức. Chẳng thấy mơ gì trong gần cả hai tuần, nhưng sau cùng mẹ cũng xuất hiện ra với tôi. Đấy cũng là một giấc mơ sống động rõ ràng nữa - tôi hoàn toàn nhận thức được rằng mình đang mơ.
Chúng tôi lúc đó đang ở trong nhà bếp ở nông trang và mẹ đang ngồi trên ghế đu, hướng nhìn về phía tôi qua lò sưởi. Tôi thì ngồi trên chiếc ghế đẩu và cảm thấy hạnh phúc hài lòng.
Đó là mẹ thời trước, chứ không phải mẹ trở về từ chuyến đi Hy Lạp đã làm anh Jack khiếp sợ và nghĩ rằng bà bị giả dạng; dĩ nhiên cũng không phải là người tôi đã nói chuyện trong thành Ord, đang nhanh chóng chuyển hình thành một thiên thần xinh đẹp nhưng đáng sợ.
Bà bắt chuyện với tôi trước, giọng bà đầy ấm áp, yêu thương và thông hiểu.
"Mẹ luôn biết rằng một ngày nào đó con sẽ phải thỏa hiệp với bóng tối, con trai ạ. Mẹ biết rằng con phải thương lượng với Quỷ Vương bởi vì ngay từ đầu con đã có thiên hướng làm thế rồi. Và con làm thế không phải chỉ vì những người con yêu thương, mà còn cho cả Hạt nữa - cho toàn thế giới. Đừng tự trách mình làm gì. Đấy chỉ là một phần trong gánh nặng làm một người như con thôi.
"Trên hết thảy, hãy nhớ điều này," bà nói tiếp. "Quỷ Vương đã tổn thương được con nhưng con cũng đã tổn thương hắn và giáng đòn mạnh vào bóng tối. Hãy tin tưởng đi con. Phải có lòng tin vào chính mình. Tin tưởng rằng con sẽ phục hồi lại rồi chuyện đó sẽ xảy ra thôi. Và đừng quá khắt khe với bản thân mình. Có những điều buộc nó phải thế, và con phải vấp ngã để sau này vươn dậy mà trở thành người mà con thực sự được sinh ra để làm."
Tôi muốn chạy qua ôm lấy mẹ, nhưng tôi chưa kịp đứng lên thì giấc mơ đã tan biến và tôi mở mắt ra. Tôi đang ở trong căn phòng trên thuyền.
Liệu đó có phải là một giấc mơ hay còn gì đó khác? Ba ngày sau, khi chúng tôi đi qua eo biển Gibraltar, tôi lại nằm mơ thấy Mẹ lần nữa. Gió đã lặng, yên tĩnh đến lạ và thuyền chúng tôi dĩ nhiên đang đứng yên. Tối đó tôi lại ngủ say ngay khi vừa đặt lưng xuống giường.
Tôi nằm mơ chỉ khi gần tỉnh giấc. Tôi nghe thấy tiếng động ngay trước mặt mình, rất gần với giường tôi đang nằm. Một âm thanh rất lạ. Có thứ gì sin sít trong không gian. Những tiếng răng rắc, xoèn xoẹt. Tôi sợ quá. Sợ khiếp đảm.
"Đó không phải là cảm giác lạnh xương sống mà tôi thường thấy khi có gì đó từ bóng tối đang tiến đến gần. Đây là một thứ mạnh mẽ chấn động. Cứ như thể, đang sát với tôi đây, là một thứ không có quyền có mặt đấy. Như thể một điều gì đó đột nhiên xé toạc mọi quy luật của thế giới tỉnh thức này. thành ác mộng, thì giấc mơ này lại trái ngược. Nỗi khiếp sợ trong tôi tan biến ngay lập tức khi một thứ gì đó ấm áp chạm vào tôi.
Nó không chạm vào da thịt tôi. Đó không phải là một bàn tay ấm nóng. Nó chỉ là cảm giác xuyên thẳng qua tôi: lan theo từng đốt xương, thớ thịt và dây thần kinh của tôi. Nó ấm áp và tràn đầy yêu thương. Một tình yêu thực thụ. Tôi chỉ có thể miêu tả thế. Không nói chuyện. Không nhắn nhủ. Nhưng tôi đã không còn băn khoăn gì nữa cả.
Đó là mẹ. Mẹ an toàn và Mẹ đến để từ giã tôi. Tôi chắc chắn là như thế, và với niềm đoan chắc ấy, nỗi đau trong tôi được nguôi ngoai đi nhiều.