← Quay lại trang sách

Hồi Kết “TIẾNG ỒN LÀM MÀY BỊ LỘ, TODD HEWITT.”

Một giọng nói...

Trong bóng tối...

Tôi chớp mắt choàng tỉnh. Mọi thứ đều ma mị và mờ ảo và thế giới như chao đảo và máu trong người tôi nóng ran và não tôi tắc nghẹn và tôi không thể nghĩ được gì và xung quanh tối như hũ nút...

Tôi lại chớp mắt.

Đợi đã...

Không, đợi đã...

Chỉ mới vừa đây, chỉ mới vừa đây chúng tôi còn ở quảng trường...

Chỉ mới vừa đây cô còn nằm trên tay tôi...

Cô đang hấp hối trên tay tôi...

“Cô ấy đâu?” tôi hỏi bóng tối, nếm thấy vị máu, giọng tôi khàn đặc, Tiếng Ồn vùng lên như một cơn bão bất chợt, dữ dội, đỏ rực và đầy thịnh nộ. “CÔ ẤY ĐÂU?”

“Ta mới là người đặt câu hỏi, Todd.”

Giọng nói đó.

Giọng nói của ông ta.

Từ đâu đó trong bóng tối.

Từ đâu đó sau lưng tôi, từ đâu đó vô định.

Thị trưởng Prentiss.

Tôi lại chớp mắt, bóng tối bắt đầu biến thành một căn phòng rộng lớn, ánh sáng duy nhất đến từ ô cửa sổ đơn độc, một vòng tròn rộng ở trên cao và tít đằng xa, lớp kính không trong suốt mà có màu, tạo thành hình Tân Thế Giới và hai mặt trăng của nó, ánh sáng rọi xiên xuống tôi, chẳng rọi vào thứ gì khác nữa.

“Ông đã làm gì cô ấy?” tôi hỏi lớn, hấp háy hòng xua đi những giọt máu tươi đang tỉ vào mắt. Tôi cố đưa tay gạt máu đi nhưng nhận ra hai tay mình đang bị trói sau lưng và cơn hoảng loạn trổi dậy, tôi vùng vẫy cố thoát khỏi dây trói, hơi thở càng thêm gấp gáp và tôi lại hét lên, “CÔ ẤY ĐÂU?”

Một cú đấm từ thinh không thình lình thụi vào bụng tôi.

Tôi gập người vì đau và nhận ra mình đang bị trói vào một chiếc ghế gỗ, hai cổ chân bị buộc vào chân ghế, áo đã rớt đâu đó trên sườn đồi bụi bặm và trong lúc đang nôn sạch cái bụng rỗng tôi nhận ra dưới chân mình có thảm, những họa tiết Tân Thế Giới và hai mặt trăng lặp đi lặp lại, hết hình này đến hình khác, trải dài đến vô tận.

Rồi tôi nhớ ra chúng tôi đã ở quảng trường, nơi tôi đã chạy đến, đã ôm cô, đã bế cô, đã bảo cô phải sống, phải sống cho đến khi chúng tôi được an toàn, đến khi chúng tôi tới được Haven để tôi có thể cứu cô...

Nhưng chẳng có sự an toàn nào cả, chẳng hề có, chỉ có ông ta và người của ông ta và họ đã cướp cô khỏi tay tôi, họ đã cướp cô khỏi tay tôi...

“Anh có để ý là nó không hỏi, Tôi đang ở đâu? không?” giọng thị trưởng cất lên, ông ta đang di chuyển ở đâu đó ngoài kia, nơi vô định. “Những lời đầu tiên của nó là, Cô ấy đâu? Tiếng Ồn của nó cũng nói y hệt. Thật thú vị.”

Đầu tôi giần giật cùng cơn đau ở bụng, tôi đã tỉnh táo hơn một chút và nhớ ra mình đã chống trả bọn họ, tôi đã chống trả lúc họ mang cô đi cho đến khi bất tỉnh vì bị báng súng đập vào thái dương...

Tôi nuốt cơn nghẹn trong cổ họng, nuốt cơn hoảng loạn và nỗi sợ hãi...

Vì đây là hồi kết, phải không?

Hồi kết của mọi chuyện.

Thị trưởng đã bắt được tôi.

Thị trưởng đã bắt được cô.

“Nếu ông làm hại cô ấy...” tôi nói, bụng vẫn đau nhói vì dư chấn của cú đấm. Ông Collins đứng trước mặt tôi, nửa người chìm trong bóng tối, ông Collins người đã trồng ngô và súp lơ và chăm sóc đàn ngựa của thị trưởng lúc này đang đứng trước mặt tôi với khẩu súng lục nằm trong bao, súng trường đeo sau lưng và nắm đấm đang vung ra sau để chuẩn bị thụi tôi một cú nữa.

“Cô bé có vẻ đã bị thương khá nặng từ trước rồi, Todd,” thị trưởng nói, ngăn ông Collins lại. “Cô bé đáng thương.”

Hai bàn tay bị trói của tôi nắm chặt. Tiếng Ồn của tôi phập phồng và méo mó nhưng vẫn phô ra ký ức về khẩu súng của Davy Prentiss đang chĩa vào bọn tôi, cảnh tượng cô ngã vào lòng tôi, chảy máu và thở dốc...

Rồi tôi khiến Tiếng Ồn đỏ rực hơn nữa với cảm giác lúc nắm đấm của tôi nện vào mặt Davy Prentiss, cảnh tượng hắn ngã bật khỏi ngựa, chân kẹt vào bàn đạp, bị kéo đi như một mớ rác.

“Hừm,” thị trưởng nói, “điều này giải thích sự biến mất bí ẩn của con trai ta.”

Và dù không biết tại sao nhưng tôi phải nói rằng ông ta có vẻ thích thú .

Nhưng tôi nhận ra cách duy nhất để biết là dựa vào giọng nói của ông ta, một giọng nói sắc sảo và khôn ngoan hơn bất kỳ giọng nói nào mà ông ta từng có ở thị trấn Prentiss, và cái hư không mà tôi đã nghe thấy từ ông ta lúc chạy vào Haven vẫn là cái hư không khôn cùng trong căn phòng quỷ quái này, nó được hộ tống bởi cái hư không của ông Collins.

Họ chẳng có Tiếng Ồn.

Cả hai người bọn họ.

Tiếng Ồn duy nhất ở đây là của tôi, đang kêu gào thảm thiết như một con bê bị thương.

Tôi quay đầu tìm thị trưởng nhưng không thể vì quá đau và tất cả những gì tôi biết là mình đang ngồi trong ánh nắng bụi bặm chiếu qua lớp kính màu giữa một căn phòng rộng lớn đến nỗi không thể nhìn rõ những bức tường phía xa.

Rồi tôi nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ trong bóng tối, đặt chỉ vừa đủ xa để tôi không thể trông rõ những gì có trên đó.

Chỉ có ánh sáng phản chiếu từ kim loại, lấp lánh và hứa hẹn những điều tôi không muốn nghĩ đến.

“Nó vẫn nghĩ tôi là thị trưởng,” ông ta nói, lại có vẻ thư thái và thích thú.

“Giờ ông ấy đã là tổng thống Prentiss rồi, nhóc,” ông Collins gầm gừ. “Mày liệu mà nhớ lấy.”

“Các ông đã làm gì cô ấy?” tôi nói, lại tìm cách xoay đầu, hướng này rồi hướng khác, nhăn mặt vì đau cổ. “Các ông mà đụng vào cô ấy, tôi sẽ...”

“Sáng nay cháu đã đến thị trấn của ta,” thị trưởng cắt lời, “không mang theo gì, thậm chí không mặc áo, chỉ có một cô bé trên tay, cô bé đã trải qua một tai nạn khủng khiếp..”

Tiếng Ồn của tôi bùng lên. “Đó không phải là tai nạn ...”

“Quả là một tai nạn trầm trọng,” thị trưởng tiếp tục, lần đầu tiên giọng nói lộ vẻ mất kiên nhẫn kể từ khi chúng tôi đụng mặt ở quảng trường. “Trầm trọng đến nỗi cô bé thì cận kề cái chết còn chàng trai mà chúng ta đã dành quá nhiều thời gian và công sức để tìm kiếm, chàng trai đã mang đến cho chúng ta thật nhiều phiền phức, lại tình nguyện nạp mình, sẵn sàng làm bất cứ điều gì chúng ta yêu cầu để chúng ta cứu cô bé nhưng khi chúng ta định làm vậy thì...”

“Cô ấy có ổn không? Cô ấy có được an toàn không?”

Thị trưởng ngưng bặt và ông Collins tiến về phía trước để tát tôi bằng mu bàn tay. Cơn đau nhói chạy khắp má hồi lâu và tôi ngồi đó, thở hổn hển.

Rồi thị trưởng tiến vào vùng sáng, ngay trước mặt tôi.

Ông ta vẫn ăn bận tươm tất, vẫn sạch sẽ và gọn gàng, như thể bên dưới lớp quần áo đó chẳng có một ai, chỉ có một tảng băng biết đi và biết nói. Ngay cả ông Collins cũng có các vệt mồ hôi và bùn đất và cái mùi mà ta trông đợi nhưng thị trưởng thì không, không hề.

Thị trưởng khiến ta trông như một mớ hổ lốn cần được quét dọn.

Ông ta đối mặt tôi, cúi người xuống để nhìn thắng vào mắt tôi.

Rồi ông ta hỏi, như thể chỉ đang tò mò.

“Tên cô bé là gì, Todd?”

Tôi chớp mắt, kinh ngạc. “Cái gì?”

“Tên cô bé là gì?” ông ta nhắc lại.

Ông ta hẳn phải biết tên cô. Nó hẳn phải có trong Tiếng Ồn của tôi...

“Ông biết tên cô ấy,” tôi nói.

“Ta muốn cháu nói với ta.”

Tôi nhìn từ ông ta sang ông Collins, đang đứng đó tay khoanh trước ngực, sự im lặng chẳng thể che giấu nét mặt sẵn sàng đánh cho tôi gục xuống sàn.

“Một lần nữa, Todd,” thị trưởng nhẹ nhàng nói, “và ta rất mong cháu trả lời. Tên cô bé là gì? Cô bé đến từ phía bên kia vũ trụ.”

“Nếu ông biết cô ấy đến từ phía bên kia vũ trụ,” tôi đáp, “thì ông hẳn phải biết tên cô ấy.”

Rồi thị trưởng mỉm cười, thực sự mỉm cười.

Và tôi sợ hơn bao giờ hết.

“Chuyện sẽ không diễn ra như thế, Todd. Chuyện là ta hỏi còn cháu trả lời. Giờ thì. Tên cô bé là gì?”

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Tên cô bé là gì?”

“Nói tôi biết cô ấy đang ở đâu rồi tôi sẽ nói cho ông tên cô ấy.”

Ông ta thở dài, như thể tôi đã làm ông ta thất vọng. Ông ta gật đầu với ông Collins một lần nữa, gã đàn ông này tiến về phía trước và lại đấm vào bụng tôi.

“Đây là một cuộc trao đổi đơn giản, Todd,” thị trưởng nói, trong lúc tôi nôn khan xuống thảm. “Tất cả những gì cháu phải làm là nói cho ta điều ta muốn biết rồi chuyện này sẽ kết thúc. Lựa chọn là của cháu. Thực tình mà nói, ta không muốn tiếp tục làm cháu bị thương.”

Tôi thở khó nhọc, cúi gập người, cơn đau ở bụng khiến tôi không hít đủ không khí vào phổi. Tôi cảm thấy mình đang kéo ghì dây buộc cổ tay, cảm thấy máu trên mặt, dính nhớp và đang dần khô, và lờ mờ đưa mắt nhìn từ nhà ngục ánh sáng nhỏ xíu ở giữa căn phòng, căn phòng không có lối ra...

Căn phòng nơi tôi sẽ bỏ mạng...

Căn phòng...

Căn phòng chẳng có cô.

Rồi một thứ gì đó trong tôi đưa ra lựa chọn.

Nếu chuyện đã vậy, thì một thứ gì đó trong tôi quyết định.

Quyết định không nói.

“Ông biết tên cô ấy,” tôi cất tiếng. “Cứ việc giết tôi nếu ông muốn, nhưng ông biết tên cô ấy.”

Và thị trưởng chỉ nhòm tôi.

Phút dài nhất trong cuộc đời tôi trôi qua khi ông ta nhòm tôi, đọc tôi, xem tôi có thực sự nghĩ như vậy không.

Rồi ông ta lại gần chiếc bàn gỗ nhỏ.

Tôi nhìn theo, nhưng lưng ông ta đã che mất những gì ông ta đang làm. Tôi nghe Tiếng Ồng ta mân mê những vật đặt trên bàn, một tiếng thịch vang lên khi kim loại va vào gỗ.

“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì các ông muốn,” ông ta lên tiếng và tôi nhận ra ông ta đang lặp lại những gì tôi đã nói. “Cứu cô ấy và tôi sẽ làm bất cứ điều gì các ông muốn.”

“Tôi chẳng sợ ông,” tôi nói, dù Tiếng Ồn của tôi lại bảo khác, khi nghĩ đến tất cả những vật có thể đang ở trên bàn. “Tôi chẳng sợ chết.”

Và tôi tự hỏi liệu mình có thực sự nghĩ vậy không.

Ông ta quay về phía tôi, đặt hai tay sau lưng để tôi không nhìn thấy ông ta đã cầm lên thứ gì. “Vì cháu là đàn ông ư, Todd? Vì đàn ông thì không sợ chết?”

“Phải,” tôi nói. “Vì tôi là đàn ông.”

“Nếu ta nhớ không lầm, còn mười bốn ngày nữa mới đến sinh nhật cháu.”

“Đó chỉ là con số.” Tôi thở nặng nề, ruột gan chao đảo vì phải nói chuyện kiểu này. “Nó không có ý nghĩa gì cả. Nếu ở Cựu Thế Giới, tôi đã...”

“Mày không ở Cựu Thế Giới, nhóc ,” ông Collins nạt.

“Ta không nghĩ đó là điều thằng bé muốn nói, ông Collins,” thị trưởng cắt ngang, vẫn nhòm tôi. “Phải không, Todd?”

Tôi nhìn từ người này sang người nọ. “Tôi đã giết,” tôi nói. “Tôi đã giết.”

“Phải, ta tin là cháu đã giết,” thị trưởng đáp. “Ta có thể thấy sự tủi hổ của hành động đó khắp người cháu. Nhưng vấn đề là ai? Cháu đã giết ai ?” Ông ta bước tới ngay bên ngoài vùng sáng, thứ ông ta đã cầm lên từ chiếc bàn vẫn được giấu sau lưng trong lúc ông ta vòng ra sau người tôi. “Hay ta nên hỏi là thứ gì ?”

“Tôi đã giết Aaron,” tôi nói, tìm cách quay đầu nhìn theo ông ta nhưng không được.

“Thật vậy sao?” Sự vắng bóng Tiếng Ồn ở thị trưởng là một điều khủng khiếp, nhất là khi ta không thể nhìn thấy ông ta. Nó không giống sự im lặng của một cô gái, sự im lặng của một cô gái vẫn hoạt động, vẫn là một thể sống được định hình bởi tất cả Tiếng Ồn huyên náo xung quanh.

(tôi nghĩ đến cô, đến sự im lặng của cô, đến nỗi đau mà nó mang lại)

(tôi không nghĩ đến tên cô)

Nhưng với thị trưởng, bất kể ông ta đã làm gì, bất kể ông ta đã làm cách nào để mình và ông Collins không có Tiếng Ồn, sự trống rỗng của họ như hư không, như một vật đã chết, không còn hình dáng hay Tiếng Ồn hay sự sống, chẳng khác gì hòn đá hay bức tường, một pháo đài ta không bao giờ có thể khuất phục. Tôi đoán ông ta đang đọc Tiếng Ồn của tôi nhưng làm sao ta có thể biết chắc nếu người đàn ông ấy được làm từ đá.

Dù sao tôi cũng cho ông ta thấy những gì ông ta muốn. Tôi đẩy cảnh tượng nhà thờ nằm bên dưới thác nước lên bề mặt Tiếng Ồn, đẩy tất cả những cảnh chiến đấu thực sự với Aaron, cuộc vật lộn và máu nóng, cảnh tôi đang chống lại hắn và đánh hắn và đẩy hắn xuống đất, cảnh tôi rút dao.

Cảnh tôi đâm dao vào cổ hắn.

“Trong đó có sự thật,” thị trưởng nói. “Nhưng có phải là toàn bộ sự thật?”

“Phải,” tôi đáp, đẩy Tiếng Ồn của mình lớn và cao hơn để ngăn ông ta nghe thấy bất cứ điều gì khác. “Đó là sự thật.”

Giọng ông ta vẫn có vẻ thích thú. “Ta nghĩ cháu đang nói dối, Todd.”

“Không đúng!” tôi gần như hét lên. “Tôi đã làm những gì Aaron muốn! Tôi đã giết hắn! Tôi đã trở thành đàn ông theo chính luật của các ông và các ông có thể nhận tôi vào đội quân và tôi sẽ làm bất cứ điều gì các ông muốn, chỉ cần cho tôi biết các ông đã làm gì với cô ấy!”

Tôi để ý ông Collins đã tiếp nhận một chỉ thị từ người đứng sau lưng tôi và ông ta tiến về phía trước, vung nắm đấm ra sau, rồi...

(tôi không thể cưỡng lại)

Tôi bật lùi khỏi ông ta mạnh đến nỗi chiếc ghế xê dịch vài phân...

(im đi)

Và cú đấm không giáng xuống.

“Tốt,” thị trưởng nói, vẻ hài lòng. “Tốt.” Ông ta lại bắt đầu di chuyển trong bóng tối. “Để ta giải thích cho cháu nghe một số việc, Todd,” ông ta nói. “Cháu đang ở văn phòng chính của nơi từng là nhà thờ lớn Haven và nơi từ ngày hôm qua đã bắt đầu trở thành phủ tổng thống. Ta đã dẫn cháu vào nhà mình với hy vọng có thể giúp cháu. Giúp cháu hiểu rằng cháu đã sai lầm trong cuộc chiến vô vọng chống lại ta, chống lại chúng ta.”

Giọng của ông ta di chuyển ra sau lưng ông Collins...

Giọng của ông ta...

Trong khoảnh khắc, có vẻ ông ta đang không nói thành lời...

Như thể ông ta đang nói thẳng vào đầu tôi...

Rồi cảm giác đó biến mất.

“Chiều mai binh lính của ta sẽ đến đây,” ông ta nói tiếp, vẫn di chuyển. “Cháu, Todd Hewitt, trước hết sẽ nói cho ta biết những gì ta hỏi rồi cháu sẽ giữ lời hứa của mình và hỗ trợ ta trong công cuộc xây dựng một xã hội mới.”

Ông ta lại tiến vào vùng sáng, dừng trước mặt tôi, hai tay vẫn đặt sau lưng, vẫn giấu kín bất cứ thứ gì ông ta đã cầm lên.

“Nhưng quá trình mà ta muốn bắt đầu ở đây, Todd,” ông ta nói, “là cháu phải hiểu rằng ta không phải kẻ thù của cháu.”

Tôi ngạc nhiên đến nỗi trong giây lát tôi không còn sợ nữa.

Không phải kẻ thù của tôi?

Tôi mở trừng mắt.

Không phải kẻ thù của tôi?

“Không, Todd,” ông ta nói. “Không phải kẻ thù của cháu.”

“Ông là một tên sát nhân,” tôi nói mà không buồn nghĩ.

“Ta là một vị tướng,” ông ta đáp. “Không hơn, không kém.”

Tôi nhìn ông ta chằm chằm. “Ông đã giết người trong lúc hành quân đến đây. Ông đã giết người dân Farbranch.”

“Những việc đáng tiếc vẫn xảy ra trong thời chiến, nhưng cuộc chiến đó đã kết thúc.”

“Tôi nhìn thấy ông bắn họ,” tôi nói, cảm thấy căm ghét sự cứng rắn trong lời nói của một kẻ không có Tiếng Ồn, chẳng khác gì một hòn đá không thể xê dịch.

“Chính tay ta sao, Todd?”

Tôi nuốt cảm giác chua cay xuống họng. “Không, nhưng đó là cuộc chiến mà ông đã khơi mào!”

“Đó là việc cần thiết,” ông ta nói. “Để cứu một hành tinh đang ốm yếu và chết mòn.”

Hơi thở của tôi ngày càng gấp gáp, tâm trí lu mờ, và đầu nặng trĩu hơn bao giờ hết. Nhưng Tiếng Ồn của tôi ngày càng đỏ rực. “Ông đã giết Cillian.”

“Rất đáng tiếc,” ông ta nói. “Cậu ấy đáng lẽ đã trở thành một chiến binh cừ khôi.”

“Ông đã giết mẹ tôi,” tôi nói, giọng nghẹn lại (im đi), Tiếng Ồn của tôi ngập tràn thịnh nộ và đau buồn, mắt ướt nhẹp (im đi, im đi, im đi). “Ông đã giết tất cả phụ nữ của thị trấn Prentiss.”

“Cháu tin mọi thứ mình nghe được sao, Todd?” Bốn bề im lặng, thực sự im lặng, trong lúc ngay cả Tiếng Ồn của tôi cũng cân nhắc điều này. “Ta không có ham muốn giết phụ nữ,” ông ta đế thêm. “Chưa bao giờ có.”

Tôi há miệng. “Có, ông đã...”

“Giờ không phải lúc học lịch sử.”

“Ông là đồ dối trá !”

“Còn cháu nghĩ mình biết hết mọi thứ, phải không?” Giọng ông ta trở nên lạnh lùng, ông ta lùi khỏi tôi và ông Collins đánh mạnh vào một bên đầu tôi khiến tôi suýt ngã xuống sàn.

“Ông LÀ ĐỒ ĐỐI TRÁ VÀ LÀ MỘT TÊN SÁT NHÂN!” tôi hét lên, tai vẫn ù ù vì cú đấm.

Ông Collins lại đấm vào phía bên kia đầu tôi, nắm đấm chắc nịch như một khúc gỗ.

“Ta không phải kẻ thù của cháu, Todd,” thị trưởng nhắc lại. “Làm ơn đừng khiến ta phải ra tay với cháu.”

Đầu tôi choáng váng nên tôi không nói gì. Tôi không thể nói gì. Tôi không thể nói ra những lời ông ta muốn. Tôi không thể nói thêm điều gì khác mà không bị đánh cho nhừ tử.

Đây là hồi kết. Đây hẳn phải là hồi kết. Họ sẽ không để cho tôi sống. Họ sẽ không để cho cô sống.

Đây hẳn phải là hồi kết.

“Ta hy vọng đây là hồi kết,” thị trưởng nói, giọng thật sự có vẻ thành thực. “Ta hy vọng cháu sẽ nói cho ta những gì ta muốn nghe để chúng ta có thể chấm dứt chuyện này.”

Rồi ông ta nói...

Rồi ông ta nói...

Ông ta nói, “Làm ơn.”

Tôi ngước lên, hấp háy nhìn qua những chỗ sưng mọng quanh mắt.

Mặt ông ta có vẻ lo lắng, gần như khẩn cầu .

Chuyện quái quỷ gì vậy? Chuyện quái quỷ chết tiệt gì vậy?

Rồi tôi lại nghe thấy tiếng rù rì của nó trong đầu...

Khác hẳn so với việc nghe Tiếng Ồn của người khác...

LÀM ƠN, như thể giọng của tôi...

LÀM ƠN, như thể đến từ chính tôi...

Đè nén tôi...

Chèn ép nội tạng của tôi...

Khiến tôi muốn nói ra...

LÀM ƠN...

“Những điều cháu nghĩ mình biết, Todd,” thị trưởng nói, giọng ông ta vẫn len lỏi trong đầu tôi. “Chúng không phải sự thật.”

Rồi tôi nhớ...

Tôi nhớ đến Ben...

Tôi nhớ Ben đã nói chính xác những lời ấy với tôi...

Ben, người tôi đã để mất...

Rồi Tiếng Ồn của tôi cứng rắn hơn, ngay tại thời điểm đó.

Dập tắt ông ta.

Mặt thị trưởng mất đi vẻ khấn cầu.

“Được rồi,” ông ta nói, khẽ cau mày. “Nhưng hãy nhớ đây là lựa chọn của cháu.” Ông ta đứng thẳng dậy. “Tên cô bé là gì?”

“Ông biết tên cô ấy.”

Ông Collins đánh vào đầu tôi, hất tôi nghiêng về một phía.

“Tên cô bé là gì?”

“Ông biết thừa...”

Bốp , lại một cú đấm khác, lần này ở phía bên kia.

“Tên cô bé là gì?”

“Không.”

Bốp.

“Nói cho ta biết tên của cô bé.”

“Không!”

BỐP!

“Tên của cô bé là gì, Todd?”

“MỊA NHÀ ÔNG!”

Chỉ có điều tôi không nói “mịa” và ông Collins đấm mạnh đến nỗi đầu tôi bật ngửa và chiếc ghế mất thăng bằng và tôi ngã nghiêng người xuống sàn, kéo theo chiếc ghế. Tôi đổ phịch xuống thảm, hai tay bị trói chặt nên không thể chống mình, mắt tôi đầy những hình ảnh Tân Thế Giới nhỏ xíu cho đến khi chẳng còn gì khác để nhìn nữa.

Hơi thở của tôi phả xuống thảm.

Mũi giày của thị trưởng lại gần mặt tôi.

“Ta không phải kẻ thù của cháu, Todd Hewitt,” ông ta lặp lại. “Chỉ cần nói cho ta tên cô bé và chuyện này sẽ kết thúc.”

Tôi hít vào nhưng chịu không nổi nên phải ho ra.

Tôi lại hít vào rồi nói điều mình đang nghĩ.

“Ông là một tên sát nhân.”

Lại im lặng.

“Đành vậy,” thị trưởng nói.

Mũi giày thị trưởng rời đi và tôi cảm thấy ông Collins đang dựng thẳng ghế của tôi dậy từ sàn nhà, kéo tôi theo cùng, cơ thể tôi rên rỉ vì sức nặng của chính nó, cho đến khi tôi lại ngồi giữa vòng tròn ánh sáng màu. Hai mắt tôi giờ đã sưng mọng đến mức tôi khó lòng nhìn thấy ông Collins mặc dù ông ta đang đứng ngay trước mặt tôi.

Tôi lại nghe tiếng thị trưởng ở chỗ chiếc bàn nhỏ. Nghe tiếng ông ta di chuyển các đồ vật đặt trên bàn. Lại nghe tiếng kim loại cọ xát.

Tôi nghe thấy ông ta bước đến bên cạnh mình.

Và sau tất cả những lời hứa hẹn, cuối cùng nó cũng đến, đến thật rồi.

Hồi kết của tôi.

Tớ xin lỗi , tôi nghĩ. Tớ thực tình, thực tình xin lỗi.

Thị trưởng đặt một tay lên vai tôi và tôi giật người lại nhưng ông ta vẫn giữ nó ở nguyên vị trí, vững vàng nhấn xuống. Tôi không thể thấy thứ trên tay ông ta, nhưng ông ta đang đưa thứ đó lại gần tôi, gần mặt tôi, chắc hẳn là một thứ cứng và được làm bằng kim loại và chứa đầy sự đau đớn và sẵn sàng khiến tôi khốn đốn và kết liễu mạng sống của tôi và trong người tôi có một cái hố mà tôi cần phải chui vào, xa khỏi tất cả những việc này, sâu thăm thẳm và tối om, và tôi biết đây là hồi kết, hồi kết của mọi chuyện. Tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi đây và ông ta sẽ giết tôi và giết cô và không còn cơ hội nào cả, không còn sự sống, không còn hy vọng, không còn gì hết.

Tớ xin lỗi.

Rồi thị trưởng đặt một miếng băng gạc lên mặt tôi.

Tôi thở gấp vì cái lạnh và giật mình tránh khỏi bàn tay ông ta, nhưng ông ta vẫn nhẹ nhàng nhấn nó vào cục u ở trán và các vết thương trên mặt và cằm tôi, người ông ta ở gần đến mức tôi có thể ngửi thấy, ngửi thấy sự sạch sẽ của nó, ngửi thấy mùi gỗ của xà phòng, mùi hơi thở ông ta phả lên má tôi, các ngón tay chạm vào những vết cắt trên người tôi một cách gần như dịu dàng, đắp lên cục u quanh mắt, các vết rách trên môi, và tôi cảm thấy những miếng băng gạc phát huy tác dụng gần như lập tức, cảm thấy khối u đang xẹp ngay xuống, thuốc giảm đau tràn vào cơ thế, và trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ băng gạc của Haven mới tốt làm sao, hệt như băng gạc của cô, và cảm giác nhẹ nhõm đến thật nhanh, thật bất chợt khiến cổ họng tôi thắt lại và tôi phải nuốt cho trôi đi.

“Ta không phải người như cháu nghĩ, Todd,” thị trưởng nói khẽ, gần như thẳng vào tai tôi, đặt một miếng băng gạc khác lên cổ tôi. “Ta không làm những việc cháu nghĩ ta đã làm. Ta không ra lệnh cho con trai ta đi bắt cháu về. Ta không bảo nó bắn bất kỳ ai. Ta không ra lệnh cho Aaron giết cháu.”

“Ông là một kẻ dối trá,” tôi nói nhưng giọng yếu ớt và tôi đang run rẩy vì phải gắng không bật khóc (im đi).

Thị trưởng tiếp tục dán băng gạc lên các vết bầm trên ngực và bụng tôi, nhẹ nhàng đến nỗi tôi khó lòng chịu được, như thể ông ta bận tâm đến việc tôi cảm thấy thế nào.

“Ta có bận tâm, Todd,” ông ta nói. “Rồi sẽ đến lúc cháu hiểu rằng đó là sự thật.”

Ông ta di chuyển ra sau lưng tôi và đặt một miếng băng gạc khác lên vết buộc nơi hai cổ tay, rồi cầm tay tôi mà xoa, dùng các ngón cái truyền lại cảm giác cho chúng.

“Rồi sẽ đến lúc,” ông ta nói, “để cháu tin ta. Thậm chí để cháu thích ta. Nghĩ về ta như một người cha, một ngày nào đó, Todd ạ.”

Có cảm giác như Tiếng Ồn của tôi đang tan chảy cùng số thuốc, cùng cơn đau đang tiêu biến, con người tôi cũng biến mất theo, như thể cuối cùng ông ta cũng đang giết tôi, chỉ có điều bằng cách chữa trị thay vì trừng phạt.

Tôi không thể ngăn cơn thổn thức trong cổ họng, ở hai khóe mắt, và trong giọng nói.

“Làm ơn,” tôi nói. “Làm ơn.”

Nhưng tôi không biết mình muốn nói gì.

“Cuộc chiến đã kết thúc, Todd,” thị trưởng nhắc lại. “Chúng ta đang thiết lập một thế giới mới. Cuối cùng thì hành tinh này cũng thực sự xứng đáng với cái tên của nó. Hãy tin lời ta, một khi nhìn thấy, cháu sẽ muốn được là một phần của kế hoạch này.”

Tôi phả hơi thở vào bóng tối.

“Cháu có thể trở thành người lãnh đạo đàn ông, Todd. Cháu đã chứng minh rằng mình rất đặc biệt.”

Tôi tiếp tục thở, tìm cách duy trì hơi thở nhưng vẫn cảm thấy chính mình đang dần tan biến.

“Làm sao tôi biết được?” cuối cùng tôi nói, giọng rên rỉ líu nhíu, một giọng nói dường như không có thực. “Làm sao tôi biết liệu cô ấy vẫn còn sống?”

“Cháu không thể,” thị trưởng đáp. “Cháu chỉ có thể tin lời ta.”

Rồi lại chờ đợi.

“Nếu tôi làm vậy,” tôi nói. “Nếu tôi làm theo những gì ông nói, ông sẽ cứu cô ấy chứ?”

“Bọn ta sẽ làm tất cả những gì cần thiết,” ông ta nói.

Khi không còn nỗi đau, tôi cảm thấy như mình không còn cơ thể, gần giống một hồn ma, đang ngồi trên ghế, mù quáng và bất diệt.

Như thể tôi đã chết.

Vì làm sao ta biết mình vẫn còn sống nếu không thấy đau?

“Chúng ta là những lựa chọn mình đưa ra, Todd,” thị trưởng nói. “Không hơn, không kém. Ta muốn cháu lựa chọn nói cho ta biết. Ta thực tình muốn vậy.”

Dưới những tấm băng gạc chỉ là bóng tối sâu thẳm hơn.

Chỉ có tôi, đơn độc trong màn đen.

Đơn độc cùng giọng nói của ông ta.

Tôi không biết phải làm gì.

Tôi không biết gì hết.

(tôi phải làm gì?)

Nhưng nếu có cơ hội, nếu có dù chỉ là một cơ hội ...

“Sự đánh đổi ấy có lớn lao đến vậy không, Todd?” thị trưởng hỏi, lắng nghe những điều tôi nghĩ. “Tại đây, ở tận cùng của quá khứ? Ở khởi đầu của tương lai?”

Không. Không, tôi không thể. Ông ta là một kẻ dối trá, một tên sát nhân, bất kể ông ta nói gì...

“Ta đang đợi, Todd.”

Nhưng có thể cô vẫn còn sống, ông ta có thể giữ cho cô tiếp tục sống...

“Chúng ta sắp phải vận đến cơ hội cuối cùng của cháu rồi, Todd.” Tôi ngẩng đầu lên. Chuyến động khiến các miếng băng hé miệng đôi chút và tôi nheo mắt nhìn về phía ánh sáng, về phía gương mặt của thị trưởng.

Nó vẫn trống rỗng.

Nó là một bức tường trống trải, vô tri.

Chẳng khác gì tôi đang nói với một hố sâu không đáy.

Chẳng khác gì tôi là một hố sâu không đáy.

Tôi quay mặt đi. Tôi nhìn xuống.

“Viola,” tôi nói với tấm thảm. “Tên cô ấy là Viola.”

Thị trưởng thở dài vẻ hài lòng. “Tốt, Todd,” ông ta nói. “Ta cảm ơn cháu.”

Ông ta quay sang ông Collins.

“Nhốt nó lại.”