Phần I Todd Trong Tòa Tháp Chương 1 Thị trưởng cũ
ÔNG COLLINS ĐẨY TÔI lên một chiếc cầu thang hẹp không cửa sổ, lên, lên và lên, rẽ ngoặt qua các chiếu nghỉ hẹp nhưng lúc nào cũng lên thẳng tắp. Ngay khi tôi nghĩ hai chân mình không thể chịu được nữa thì chúng tôi đến một cánh cửa. Ông ta mở nó ra tống tôi vào, và tôi loạng choạng ngã xuống sàn nhà bằng gỗ, hai tay cứng ngắc đến nỗi tôi không thể tự đỡ mình, tôi rên rỉ và xoay sang một bên.
Và nhìn xuống khoảng không từ độ cao ba mươi mét.
Ông Collins phá lên cười khi tôi sợ hãi lùi lại. Tôi đang ở trên một cái gờ rộng không quá năm tấm ván chạy quanh các bức tường của một căn phòng vuông. Giữa phòng là một cái hố khổng lồ với vài sợi dây treo lủng lẳng ở trung tâm. Tôi ngẩng đầu nhìn theo chúng, qua một ống thông dẫn lên cao tới những chiếc chuông lớn nhất mà tôi từng thấy. Hai chiếc chuông treo dưới một cây xà bằng gỗ, to bự chảng, cỡ một căn phòng mà ta có thể sống bên trong, các mái vòm trổ ra trên đỉnh tòa tháp để tiếng chuông đánh vang được xa.
Tôi giật mình khi ông Collins đóng sầm cửa, khóa nó lại với một tiếng cạch đập tan mọi ý định tẩu thoát.
Tôi đứng dậy và tựa vào tường cho đến khi lại có thể thở.
Tôi nhắm mắt.
Tôi là Todd Hewitt, tôi nghĩ. Tôi là con trai của Cillian Boyd và Ben Moore. Mười bốn ngày nữa mới đến sinh nhật tôi nhưng tôi đã là đàn ông.
Tôi là Todd Hewitt và tôi là đàn ông.
(thằng đàn ông đã nói với thị trưởng tên của cô)
“Tớ xin lỗi,” tôi thì thầm. “Thực tình xin lỗi.”
Sau một hồi, tôi mở mắt và nhìn quanh. Có những lỗ trống hình chữ nhật nhỏ, ngang tầm mắt ở khắp tầng này của tòa tháp, ba lỗ trên mỗi bức tường, ánh sáng yếu ớt chiếu vào qua lớp bụi.
Tôi đến lỗ gần nhất. Tôi đang ở trong tháp chuông của nhà thờ lớn, hiển nhiên rồi, ở tít trên cao, nhìn ra mặt trước, xuống quảng trường, nơi đầu tiên tôi đặt chân đến, chỉ vừa sáng nay nhưng cảm giác như đã từ kiếp trước. Màn đêm đang buông xuống, nên chắc hẳn tôi đã ngất xỉu được một lúc trước khi bị thị trưởng đánh thức, trong thời gian đó ông ta đã có thể làm đủ thứ chuyện với cô, ông ta đã có thể...
(im đi, im mồm đi)
Tôi nhìn xuống quảng trường. Nó vẫn trống trải, vẫn là sự tĩnh mịch của một thị trấn im lặng, một thị trấn không có Tiếng Ồn, thị trấn đang đợi một đội quân đến để chiếm lấy nó.
Thị trấn thậm chí đã không thèm thử đứng lên chống trả.
Thị trưởng chỉ cần xuất hiện là họ trao gọn nó vào tay ông ta. Đôi khi tin đồn về một đội quân cũng hữu hiệu chẳng khác gì chính đội quân , ông ta đã nói vậy, và chẳng phải ông ta nói đúng sao?
Suốt thời gian đó, chúng tôi chạy trối chết đến đây, không buồn nghĩ xem Haven sẽ như thế nào một khi chúng tôi đến nơi, dù không nói ra nhưng cả hai đã hy vọng rằng nó an toàn, đã hy vọng nó là một thiên đường.
Chú hứa với cháu rằng có hy vọng, Ben đã bảo vậy.
Nhưng chú ấy đã sai. Rốt cuộc đây còn chẳng phải là Haven.
Đây là thị trấn Prentiss Mới.
Tôi cau mày, cảm thấy ngực như thắt lại và nhìn qua quảng trường về phía Tây, qua những ngọn cây trải dài tới nhà cửa và phố xá yên ắng xa xa, tới thác nước đang đổ xuống từ rìa thung lũng gần đây, con đường ngoằn ngoèo như chiếc khóa kéo trên ngọn đồi bên cạnh, con đường nơi tôi đã đánh nhau với Davy Prentiss, con đường nơi Viola...
Tôi quay lại với căn phòng.
Mắt tôi đang thích nghi với ánh sáng mờ ảo, nhưng ở đây cũng chẳng có gì nhiều ngoài những tấm ván và một mùi hôi thoang thoảng. Những sợi dây chuông treo lủng lẳng cách ván khoảng hai mét. Tôi ngước lên nhìn nơi chúng buộc vào các quả lắc để phát tiếng. Tôi nheo mắt nhòm xuống hố nhưng quá tối để nhìn rõ có gì bên dưới. Có lẽ chỉ toàn gạch.
Dù sao thì hai mét cũng chẳng phải xa lắm. Ta có thể dễ dàng nhảy ra và bám vào một sợi dây để trèo xuống.
Nhưng rồi...
“Thực ra nó được bố trí tài tình phết đấy,” một giọng nói cất lên từ góc phòng.
Tôi quay ngoắt lại, giơ nắm đấm lên, Tiếng Ồn của tôi sắc nhọn. Một người đàn ông đứng lên từ nơi trước đó đang ngồi, một người đàn ông nữa không có Tiếng Ồn.
Chỉ có điều...
“Nếu cậu định tẩu thoát bằng cách trèo xuống những sợi dây được treo quá hiển nhiên và đầy cám dỗ,” ông ta nói, “thì cả thị trấn sẽ nghe thấy.”
“Ông là ai?” tôi hỏi, bụng tôi nôn nao và nhẹ bẫng nhưng hai bàn tay vẫn nắm chặt.
“Phải,” ông ta nói. “Ta có thể thấy cậu không phải người Haven.” Ông ta bước ra khỏi góc phòng, để ánh sáng chiếu lên mặt. Tôi thấy một con mắt thâm đen và một cái môi bị rách trông như vừa đóng vảy. Rõ ràng không có chiếc băng gạc nào được phát cho ông ta. “Thật buồn cười, người ta quên đi sự ồn ào của nó mới nhanh làm sao,” ông ta nói, gần như với chính mình.
Ông ta nhỏ thó, lùn và béo hơn tôi, già hơn Ben dù không quá nhiều, nhưng tôi có thể thấy khắp người ông ta mềm nhũn, ngay cả trên mặt. Sự èo uột mà tôi có thể đánh bại nếu buộc phải làm vậy.
“Phải,” ông ta nói, “ta tin là cậu có thể.”
“Ông là ai?” tôi hỏi lại.
“Ta là ai?” ông ta khẽ lặp lại câu hỏi, rồi nâng giọng như thể đang đùa bỡn với một thứ gì đó. “Ta là Con Ledger, cậu bé a. Thị trưởng của Haven.” Ông ta mỉm cười mê muội. “Nhưng không phải là thị trưởng của thị trấn Prentiss Mới.” Ông ta khẽ lắc đầu khi nhìn tôi. “Chúng ta thậm chí đã phát thuốc chữa cho những người tị nạn khi họ bắt đầu ùa đến.”
Rồi tôi nhận ra nụ cười của ông ta không phải là một nụ cười, nó là một cái nhăn mặt.
“Chúa ơi, nhóc,” ông ta nói. “Cậu thật Ồn Ào.”
“Tôi không phải nhóc,” tôi nói, hai nắm đấm vẫn giơ lên.
“Ta hoàn toàn không hiểu điều đó thì có ý nghĩa gì.”
Tôi có cả chục triệu điều muốn nói nhưng sự tò mò đã chiến thắng. “Vậy là có thuốc chữa? Chữa Tiếng Ồn?”
“Ồ, phải,” ông ta đáp, mặt khẽ nhăn nhó với tôi, như thể vừa nếm phải thứ gì đó tệ hại. “Một giống cây bản địa trộn với một hóa chất thần kinh tự nhiên và vài chất khác mà chúng ta có thể tổng hợp, vậy là đủ. Sự im lặng cuối cùng cũng đến với Tân Thế Giới.”
“Không phải toàn bộ Tân Thế Giới.”
“Ừ thì, không phải,” ông ta đáp, quay sang nhìn ô cửa hình chữ nhật, hai tay chắp sau lưng. “Rất khó để điều chế, đúng không nào? Một quá trình dài và chậm. Chúng ta chỉ mới tìm ra cách điều chế vào cuối năm ngoái sau hai mươi năm miệt mài thử nghiệm. Chúng ta chỉ mới điều chế đủ cho bản thân và đang chuẩn bị phân phát ra ngoài thì...”
Ông ta lạc giọng, nhìn đăm đăm xuống thị trấn bên dưới.
“Các ông đầu hàng,” tôi nói nốt, Tiếng Ồn phập phồng, âm ỉ và đỏ rực. “Như những kẻ hèn nhát.”
Ông ta quay lại nhìn tôi, nụ cười nhăn nhó đã vụt tắt, chìm lịm . “Và tại sao ta phải bận tâm đến ý kiến của một thằng nhóc?”
“Tôi không phải một thằng nhóc,” tôi lặp lại. Hai bàn tay của tôi có còn nắm chặt không? Có, cực kỳ chặt.
“Cậu rõ ràng là một thằng nhóc,” ông ta nói, “vì một người đàn ông sẽ biết mình phải đưa ra những lựa chọn cần thiết khi đối mặt với sự quên lãng.”
Tôi nheo mắt. “Ông chẳng thể dạy tôi bất cứ điều gì về sự quên lãng.”
Ông ta khẽ chớp mắt, nhìn thấy sự thật trong Tiếng Ồn của tôi như thể ánh sáng chói lòa đang tìm cách khiến ông ta đui mù, rồi quan điểm của ông ta sụp đổ. “Thứ lỗi cho ta,” ông ta nói. “Bình thường ta không như thế này.” Ông ta đưa tay lên xoa mặt, nhăn nhó vì vết bầm quanh mắt. “Hôm qua ta còn là thị trưởng nhân từ của một thành phố xinh đẹp.” Ông ta chực cười. “Nhưng đó là hôm qua.”
“Có bao nhiêu người ở Haven?” tôi hỏi, chưa sẵn sàng từ bỏ.
Ông ta nhìn tôi. “Cậu bé à...”
“Tên tôi là Todd Hewitt,” tôi nói. “Ông có thể gọi tôi là ông Hewitt.”
“Hắn đã hứa cho chúng ta một khởi đầu mới...”
“Đến cả tôi cũng biết hắn là kẻ dối trá. Có bao nhiêu người? ”
Ông ta thở dài. “Ba ngàn ba trăm người, tính cả dân tị nạn.”
“Đội quân của hắn thậm chí còn không bằng một phần ba số đó,” tôi nói. “Đáng lẽ các ông phải chiến đấu.”
“Phụ nữ và trẻ em,” ông ta đáp. “Những người nông dân.”
“Phụ nữ và trẻ em cũng đã chiến đấu ở các thị trấn khác. Phụ nữ và trẻ em đã chết .”
Ông ta tiến lại gần, mặt hằm hằm giận dữ. “Phải, và giờ thì phụ nữ và trẻ em trong thành phố này sẽ không chết! Vì ta đã đạt được thỏa thuận hòa bình!”
“Một thỏa thuận khiến ông bầm mắt,” tôi nói. “Một thỏa thuận khiến môi ông rách toạc.”
Ông ta nhìn tôi thêm một giây rồi cười khẩy buồn bã. “Những lời của một chính nhân,” ông ta nói, “qua miệng của một kẻ quê mùa.”
Rồi ông ta quay lại nhìn qua ô cửa.
Cũng là lúc tôi nhận thấy một tiếng rì rầm khe khẽ.
Những dấu chấm hỏi hiện khắp Tiếng Ồn của tôi nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, thị trưởng, thị trưởng cũ , đã nói, “Phải, đó là ta.”
“Ông?” tôi hỏi. “Còn thuốc thì sao?”
“Cậu có cho kẻ thù mà cậu đã khuất phục thứ thuốc ưa thích của hắn hay không?”
Tôi liếm môi trên. “Nó sẽ tái phát ư? Tiếng Ồn ấy?”
“Ồ, phải.” Ông ta lại quay sang tôi. “Nếu cậu không uống thuốc mỗi ngày, nó chắc chắn sẽ tái phát.” Ông ta trở lại cái góc của mình rồi chậm rãi ngồi xuống. “Rồi cậu sẽ nhận ra ở đây không có nhà vệ sinh,” ông ta nói. “Ta phải xin lỗi trước về sự bất tiện.”
Tôi nhìn ông ta ngồi xuống, Tiếng Ồn của tôi vẫn đỏ rực và tức tối và đầy những dấu hỏi.
“Nếu ta không nhầm thì lúc đó là cậu?” ông ta hỏi. “Sáng nay? Người khiến cả thị trấn phải lánh mặt để tổng thống mới có thể đích thân chào đón trên lưng ngựa?”
Tôi không trả lời. Nhưng Tiếng Ồn của tôi thì có.
“Vậy, cậu là ai, Todd Hewitt?” ông ta hỏi. “Điều gì khiến cậu đặc biệt đến vậy?”
Đó, tôi nghĩ, là một câu hỏi hay.
Đêm buông xuống chóng vánh và trọn vẹn, thị trưởng Ledger nói càng lúc càng ít và mỗi lúc một bồn chồn, cuối cùng ông ta không thể chịu được nữa và bắt đầu đi qua đi lại. Tiếng rì rầm càng lúc càng lớn, cho đến khi nếu muốn nói chuyện, chúng tôi sẽ buộc phải hét lên.
Tôi đứng phía mặt trước tòa tháp và nhìn những ngôi sao ló dạng, đêm che phủ thung lũng bên dưới.
Và tôi nghĩ rồi lại tìm cách không nghĩ vì mỗi khi nghĩ, bụng tôi lại đau thắt khiến tôi cảm thấy như muốn bệnh, hoặc cổ họng siết chặt khiến tôi cảm thấy như muốn bệnh, hoặc mắt rưng rưng khiến tôi cảm thấy như muốn bệnh.
Vì cô đang ở đâu đó ngoài kia.
( làm ơn hãy ở đâu đó ngoài kia)
( làm ơn hãy bình an)
( làm ơn )
“Cậu có cần phải lúc nào cũng ồn ào đến vậy không?” thị trưởng Ledger gắt gỏng. Tôi quay sang ông ta, sẵn sàng đáp trả, và ông ta giơ tay lên xin lỗi. “Ta xin lỗi. Thường ta không như thế này.” Ông ta lại bắt đầu vặn vẹo các ngón tay. “Bất chợt bị tước đi thuốc chữa là một việc không dễ dàng.”
Tôi lại quay sang nhìn thị trấn Prentiss Mới khi ánh điện bắt đầu lóe lên từ mỗi căn nhà. Cả ngày nay tôi không nhìn thấy bất kỳ ai ngoài đó, ai cũng ở miết trong nhà, có lẽ vì mệnh lệnh của thị trưởng.
“Họ đều đang phải chịu tình cảnh tương tự ngoài kia ư?” tôi hỏi.
“Ồ, mọi người ai cũng có thuốc dự trữ ở nhà,” thị trưởng Ledger đáp. “Họ sẽ phải dùng vũ lực mới hòng cướp được thuốc khỏi tay người dân thành phố.”
“Tôi không nghĩ đó là vấn đề khó khăn một khi quân đội đến,” tôi nói.
Hai mặt trăng lên cao, bò lên bầu trời như thể chẳng có gì phải vội vã. Chúng chiếu đủ sáng để rọi khắp thị trấn Prentiss Mới và tôi nhìn thấy dòng sông cắt ngang thị trấn, nhưng chẳng có gì nhiều ở phía Bắc ngoại trừ những cánh đồng, trống trải trong ánh trăng, rồi những vách đá gồ ghề đột ngột dựng đứng tạo thành bức tường phía Bắc của thung lũng. Ta cũng có thể thấy một con đường nhỏ nằm cùng hướng, chạy ra từ những ngọn đồi trước khi rẽ vào thị trấn. Con đường mà tôi và Viola đã không chọn sau khi rời khỏi Farbranch, con đường mà thị trưởng Prentiss đã đi và đến được đây trước chúng tôi.
Về phía Đông, dòng sông và con đường chính cứ thế tiếp tục uốn mình, tới nơi chỉ có Chúa mới biết là đâu, vòng qua những khúc cua, tiến xa hơn về hướng những ngọn đồi, nhà cửa dọc theo đó thưa thớt dần. Có một con đường khác, không được lát, hướng tới phía Nam từ quảng trường qua những tòa nhà và những hộ dân để tiến vào rừng rậm và leo lên một ngọn đồi có đỉnh tách ra tạo thành một hẻm đá.
Đó là tất cả những gì thuộc về thị trấn Prentiss Mới.
Nhà của ba ngàn ba trăm người, tất cả đều đang trốn trong nhà, im lặng như thể đã chết.
Không ai buồn nhấc một bàn tay lên để cứu mình khỏi những gì đang đến, mà chỉ hy vọng rằng nếu tỏ ra ngoan ngoãn, nếu tỏ ra yếu ớt , thì con quái vật sẽ không ăn thịt họ.
Đây là nơi chúng tôi đã dành ngần ấy thời gian để chạy đến.
Tôi nhìn thấy chuyển động dưới quảng trường, một chiếc bóng đang động đậy, nhưng đó chỉ là một con chó. Nhà, nhà, nhà, tôi gần như có thể nghe thấy nó đang nghĩ, nhà, nhà, nhà.
Chó không có những rắc rối của con người.
Chó có thể vui vẻ mọi lúc.
Tôi dành một phút để thở và xua đi cơn thắt nghẹn trong lồng ngực, nước ứa tràn trên mắt.
Dành một phút để ngừng nghĩ đến con chó của tôi.
Khi lại nhìn ra ngoài, tôi thấy một thứ không thể nào là chó.
Đầu hắn chúi về phía trước và hắn đang từ tốn dẫn ngựa đi qua quảng trường, móng ngựa gõ trên nền gạch và, khi hắn đến gần, mặc cho tiếng rì rầm của thị trưởng Ledger phiền phức đến nỗi không biết làm sao tôi có thể ngủ được, tôi vẫn có thể nghe thấy nó.
Tiếng Ồn.
Giữa sự im lặng của một thành phố đang chờ đợi, tôi có thể nghe thấy Tiếng Ồn của hắn.
Và hắn có thể nghe thấy Tiếng Ồn của tôi.
Todd Hewitt? hắn nghĩ.
Tôi có thể nghe thấy cả nụ cười đang nở ra trên khuôn mặt hắn.
Xem tao tìm thấy thứ gì này, Todd, hắn nói, từ phía bên kia quảng trường, mò lên tòa tháp, tìm tôi trong ánh trăng. Một thứ của mày.
Tôi không nói gì hết. Tôi không nghĩ gì hết.
Tôi chỉ nhìn trong lúc hắn vòng tay ra phía sau và giơ một thứ lên cho tôi xem.
Dù ở khoảng cách này, dù trong ánh trăng, tôi cũng biết nó là thứ gì.
Cuốn sách của mẹ tôi.
Davy Prentiss có cuốn sách của mẹ tôi.