← Quay lại trang sách

NGOẠI TRUYỆN ĐẠI DƯƠNG MÊNH MÔNG 13 NĂM TRƯỚC

“CHUYỆN PHẢI KẾT THÚC THÔI, Declan. Cậu biết điều đó. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây.”

“Bà...”

“Cậu sẽ sống ở đây một mình sao? Ta biết cậu nghĩ mười sáu tuổi đã là đủ lớn, nhưng...”

“Tôi sẽ không ở một mình...”

“Declan...”

“Bà chưa bao giờ bảo tôi phải dừng lại. Bà chỉ bảo tôi đừng ngáng đường mọi người...”

“Sẽ không được đâu. Ta đã chờ cậu nhận ra điều đó...”

“Tại sao? Chỉ vì Eli Pinchin nói...”

“Eli Pinchin là một gã đầy lòng căm phẫn, là kẻ phân biệt chủng tộc...”

“Vậy tại sao tôi phải...?”

“Vì còn nhiều lý do khác ngoài những gì Eli Pinchin không ngừng ba hoa!”

Bà đứng dậy và bắt đầu pha một cốc trà với vẻ giận dữ nhất mà Declan từng thấy.

“Bà...”

“Và đừng nói đối ta, Declan. Ta có thể nhìn thấy rõ ràng trong Tiếng Ồn của cậu rằng cậu không hề lắng nghe dù là nửa lời ta nói.”

Declan cau có. “Được rồi, vậy thì hãy lắng nghe điều này.”

Rồi cậu mở Tiếng Ồn ra và chỉ cho bà xem.

Những cư dân cuối cùng của Đường Chân Trời đang chất đồ lên xe kéo giữa quảng trường thị trấn nhỏ và bụi bặm. Declan đi ngang qua, tránh không nhìn vào mắt họ trong lúc trở về căn nhà mà cậu đang ở cùng mẹ.

Nhưng điều đó không còn là sự thật nữa, phải không? cậu nghĩ trong lúc đi. Mẹ cậu đã đến Haven cùng toán người áp chót vào buổi sáng hôm nay, và trước khi rời đi, bà đã mắng cậu còn thậm tệ hơn những gì bà Coyle vừa mắng. Họ đã nói với nhau những lời cay độc và chưa có cơ hội làm lành. Những lời ấy bám vào người cậu như vết thương đang há miệng mà cậu không thể ngừng đưa tay sờ. Cậu không muốn có những mối bất hòa này, không muốn có chúng với mẹ cậu, với bà Coyle, với thị trấn . Cậu không phải là người thích mâu thuẫn.

Nhưng cậu không thể khiến cho họ hiểu. Và nếu họ không hiểu thì...

“Declan Lowe.” Giọng của Eli Pinchin lúc nào cũng có vẻ như đang thì thầm, dù là khi ông ta đang gầm lên từ phía bên kia những đụn cát. Dù không chủ ý nhưng Declan vẫn quay người. Eli phụ trách chuyến di dân cuối cùng và việc chất những thứ quan trọng nhất còn lại của thị trấn - các máy phát, số thuốc và những nhu yếu phẩm còn lại - lên bốn chiếc xe bò và một chiếc ô tô nhiệt hạch đã đi lại nhiều lần giữa thị trấn này và Haven.

Eli Pinchin là kiểu người thích mâu thuẫn, mặt ông ta là cơn thịnh nộ của Chúa bên dưới chiếc mũ. Những người đàn ông và đàn bà đang giúp đỡ ông ta cũng ngừng tay. Một bức tường Tiếng Ồn nổi lên từ cánh đàn ông, Tiếng Ồn của chính Eli trôi nổi trên đỉnh, như một thống lĩnh đang dẫn đầu đội quân của mình.

Nó không hề dễ chịu. Đầy hình ảnh của Declan và những điều mà họ hình dung cậu đã làm, những điều mà họ nói rằng khiến họ cảm thấy ghê tởm, nhưng lại trôi bồng bềnh rõ rệt trong đầu họ.

Không phải vậy, Tiếng Ồn của Declan nói, dù cậu biết từ kinh nghiệm của mình rằng họ sẽ không thèm lắng nghe. Không hề.

Cậu nói thành lời. “Tôi không có gì để nói với ông cả, Eli.”

“Thời khắc của mày sắp đến rồi, nhóc,” Eli đáp.

“Thời khắc của tất cả mọi người sắp đến,” Declan nói, bụng quặn lại vì lo lắng khi đã trả treo. Eli nặng hơn cậu hai mươi kí lô và cao hơn cậu mười ba phân. Nếu có đánh nhau cũng chẳng kéo dài được bao lâu. “Ngay cả của ông.”

“Sáng mai chúng ta sẽ lên đường, nhóc,” Eli nói. “Tất cả. Mày không phải là ngoại lệ như mày tưởng đâu.”

Tiếng Ồn của Eli hiện lên hình ảnh Declan bị kéo sau xe, hai tay trói chặt, miệng bịt kín.

Declan thọc tay vào túi quần và quay người. Nhưng trong lúc đi dọc bãi biển, cậu có thể thề rằng mình cảm thấy cái nhìn hằn học của Eli vẫn dán vào cậu, như nòng của một khẩu súng săn thúc giữa hai bả vai. Cậu buộc mình tiếp tục bước đi, rẽ vào con dốc dẫn xuống mặt biển.

Nhưng cậu tránh xa khỏi những con sóng.

Ăn, cậu nghe thấy lũ cá đang nghĩ, thấy những cái bóng dài đen kịt của chúng di chuyển qua làn nước bên dưới như những quả ngư lôi. Chúng là lý do chính khiến Đường Chân Trời bị bỏ lại. Hơn mười năm, người dân thị trấn đã tìm cách sinh tồn như những ngư dân, cung cấp thực phẩm không chỉ cho bản thân họ, mà còn - họ hy vọng - là một nguồn lực trao đổi sống còn với phần còn lại của Tân Thế Giới. Họ đã đến đây, như tất cả những người định cư khác, hy vọng về một mái ấm không còn ô uế như Cựu Thế Giới mà họ đã bỏ lại.

Nhưng dĩ nhiên, không ai ngờ Tân Thế Giới lại đầy Tiếng Ồn. Và đại dương lại đầy những con quái vật.

Lù cá - nếu ta thực sự có thể gọi chúng như vậy khi chúng nhìn thẳng vào mắt ta mà nói rằng chúng sẽ xơi tái ta trước khi chúng làm vậy - không phải bất bại. Chúng có thể bị bắt, chúng có thể bị xẻ thịt, nếu ta không ngại ăn những miếng cá có vị như sắt, bất kể ta có tẩm ướp thế nào đi nữa. Nhưng ngoài kia có quá nhiều cá, bất chấp cuộc chiến mười năm chống lại chúng, quá nhiều để việc đánh bắt có thể trở nên an toàn , nói gì đến chuyện sinh tồn nhờ nó. Tệ hơn, bản thân lũ cá hóa ra lại cũng là ngư dân, kịch liệt chăm sóc và bảo vệ những đàn cá nhỏ hơn mà chúng ăn thịt, những đàn cá nhỏ hơn mà con người cũng muốn đánh bắt. Mỗi ngày ra khơi chẳng khác gì việc nhảy vào chuồng sư tử để bắt một con cừu đang sợ hãi.

Thị trấn được xây dựng với niềm lạc quan dần chuyển sang bất chấp, rồi từ từ, chậm rãi chịu thất bại. Một tháng trước, bà Coyle cuối cùng cũng thuyết phục được mọi người rằng đã đến lúc đóng gói những gì có thể rồi quay lại Haven, nơi ít nhất họ sẽ được ăn uống đầy đủ. Ngư dân sẽ trở thành nông dân, đó là lối thoát. Eli Pinchin, người duy nhất còn phản đối, cuối cùng cũng phải gật đầu, vì đứa con trai thứ hai của ông ta đã bị cá giết mùa hè này; nó tông vào thuyền của họ làm cậu ta ngã xuống nước, nơi cậu ta chẳng có lấy một cơ hội sống sót.

Thị trấn cảm thấy cuối cùng cũng chẳng còn gì giữ chân họ ở lại nữa. Họ gần đúng về điều đó.

Nhưng chỉ gần đúng mà thôi.

Declan kéo khóa áo choàng trong lúc đi vòng qua đằng sau nhà thờ. Mùa đông chưa đến nhưng đã chạm ngõ bằng những cơn gió lạnh thổi vào từ biển. Không khí giá buốt, dữ dội hơn thường lệ. Càng thêm lý do để thị trấn rời đi vào buổi sáng ngày mai, xa khỏi nơi này trước khi trận giá buốt đầu tiên đổ xuống.

Sáng mai, Declan nghĩ trong lúc bước lên con đường nhỏ dẫn vào nhà mình.

Cậu vẫn không biết mình sẽ làm gì. Tại sao lại là cậu? Tại sao lại là cậu trong số tất cả những thằng nhóc của thị trấn? Cậu là đứa ít có khả năng nhất, đứa kín đáo nhất, đứa không bao giờ gây chuyện phiền toái.

Cho đến khi phiền toái tìm đến cậu, cậu nghĩ.

Declan mở cửa. “Xin chào?” cậu gọi.

Không có tiếng trả lời. Căn nhà - giống một căn lán hơn là nhà - gồm ba gian phòng nhỏ được ngăn cách bằng những tấm rèm buông, gần như trống trải. Mẹ cậu đã mang tất cả đồ đạc của bà đi vào sáng nay, còn Declan chẳng có đồ gì mấy. Dĩ nhiên có quần áo, vài bức hình, đồ đi câu, được bảo quản sạch sẽ và sáng bóng. Cậu chưa hề thu dọn đồ đạc, nhưng có quá ít, cậu có thể đóng gói trong vòng chưa đến năm phút.

Nhưng cậu sẽ không làm vậy. Không, cậu sẽ không làm vậy.

“Xin chào?” cậu lại cất tiếng gọi, vẻ lo lắng khẽ dâng lên trong cậu. Họ sẽ không làm gì đâu...

Phải không?

Cậu đi qua cửa sau, đẩy nó mạnh hơn ý muốn, khiến nó đập vào bức tường phía sau nhà...

Làm cô giật mình từ nơi đang ngồi trong góc vườn xác xơ, vẫn mặc bộ quần áo được dệt từ địa y màu sáng như trước giờ, không mảy may đến gió lạnh buốt da. Cô đang đọc một cuốn sách trên thiết bị của cậu, vẻ thích thú kỳ lạ của cô với những con chữ do người của cậu viết ra vẫn không hề giảm sút, vẫn kinh ngạc trước cách người ta gửi gắm thật nhiều phần con người họ vào những dòng kẻ trên một trang giấy. Với cô đó là sự tối giản, trong khi sự bành trướng mới là tự nhiên. Nhưng một lần nữa cô lại ngồi đây, dành thời gian để giải mã thứ ngôn ngữ không phải của cô.

Có lẽ cô đang tìm cách giải mã cậu , cậu nghĩ.

Nếu vậy, cậu rất muốn nghe xem cô đã khám phá được gì.

Tiếng Ồn của cô đầy ấm áp khi nhìn thấy cậu, nhưng ngay lập tức theo sau nó là nỗi buồn. Cô đã đọc được ở cậu ngay lập túc, dù đó là tin mà họ biết rồi sẽ có ngày phải đến suốt nhiều tuần nay.

Sáng mai, Tiếng ồn của cô nói.

“Bọn mình sẽ tìm ra cách,” cậu nói.

Và cậu mở Tiếng Ồn của mình cho cô như một cái ôm ấm áp.

“Phi tự nhiên!” mẹ Declan hét vào mặt cậu một lần nữa, vừa tối qua. “Nó là một con vật.”

“Cô ấy không phải động vật!” cậu hét trả. “Cô ấy nghĩ. Cô ấy nói. Cô ấy cảm nhận ...”

“Chúng chỉ cảm nhận bắt chước chúng ta, mày biết điều đó.”

“ Con không biết điều đó. Đó là những gì Eli Pinchin nói, nhưng từ khi nào mà mẹ lại nghe lời ông ta..”

“Mày đã tự chuốc lấy tủi nhục. Và cho cả tao nữa...”

“Việc này không liên quan đến mẹ...”

“Mày đã sống cả đời ở thị trấn nhỏ nào để nghĩ rằng những việc mày làm không can hệ đến ai? Không bị ai soi mói?”

“Đây không phải là việc của họ...”

“Chẳng có thứ gì gọi là không phải việc của họ. Không còn nữa. Mày phải bỏ nó lại. Chỉ thế thôi. Không còn lựa chọn nào khác.”

“Con sẽ không...”

“Chính xác thì mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, Declan? Eli Pinchin sẽ chào đón nó như một người bằng vai phải lứa với mày hả? Chúc phúc cho mày để mày lấy nó...”

“Con không cần sự chúc phúc của ông ta. Hay của mẹ ...”

“Tao hy vọng mày sẽ cần sự chúc phúc của tao. Con ơi, lũ Xú Vật rất nguy hiểm . Có tin đồn rằng bọn chúng sẽ tấn công từ phía Tây, thậm chí họ còn nghĩ sẽ có chiến tranh...”

“Tin đồn là từ Eli Pinchin. Ý nghĩ đó cũng là của Eli Pinchin. Ông ta thậm chí còn không phải là thị trưởng...”

“Bà Coyle cũng không thích thú gì với chuyện này.”

“Họ là ai mà bảo con phải sống cuộc đời mình như thế nào? Chẳng phải mục đích của việc bay ngần ấy quãng đường đến hành tinh chết tiệt này là vì nó tự do hay sao?”

“Nó sẽ không đến Haven cùng chúng ta.”

“Nhưng họ có nhiều Xú Vật khác ở đó. Họ cùng nhau làm việc...”

“Tao sẽ không chứa chấp nó trong nhà mình.”

“Vậy con sẽ xây nhà của riêng con.”

Và đó là giọt nước làm tràn ly. Bà đã dùng những lời rất cay độc, những cái tên rất xấu xa để gọi Xú Vật, còn cậu cũng đáp trả bằng những lời nặng nề giận dữ cho đến khi bà đuổi cậu ra khỏi nhà. Cậu đã ngủ ngoài trời, không ai chịu mở lời với người còn lại, không ai chịu là người đầu tiên tìm cách giải quyết mâu thuẫn. Sáng nay cậu đã nhìn bà lên đường từ đằng xa, không ai vẫy tay tạm biệt, rồi cậu trở về căn nhà trống trải của mình.

Mà đối với cậu không hề trống trải.

Tên của cô - một danh từ không hề chính xác, nhưng họ phải tìm một điểm chung nào đó - là gì đó tương tự Tâm Đá hay Định Tâm hay Đá Cự Dòng, vốn không phải là những lời phỉ báng trong mắt Xú Vật như trong mắt con người. “Đá” trong ngôn ngữ không lời của họ biểu thị một điều kiên định, ngoài những thứ khác nữa. Đá Cự Dòng không phải là một thứ khô khan cứng nhắc, ít nhất không phải lúc nào cũng vậy; nó là một thứ mạnh mẽ, có khả năng đương đầu.

Nhưng nó không hẳn là những gì anh nghĩ, cô nói. Cái tên này, tất cả những tầng nghĩa của nó, là một lời động viên thì đúng hơn là sự thực.

“Họ nghĩ tâm của em nên giống đá hơn?”

Đồng thời đã luôn là đá, theo một mức độ nào đó.

“À,” cậu đáp, “vậy thì giống tất cả những người khác.”

Cô đã cười trước những lời ấy, một trong những âm thanh hiếm hoi mà Xú Vật phát ra, một tiếng tặc lưỡi hân hoan. Họ đã đồng ý rằng Đá Cự Dòng có hơi dài, nên cậu sẽ gọi cô là Ti [1] .

Mối tương tác con người - Xú Vật đã bắt đầu bằng sự lạc quan như mọi thứ khác ở Tân Thế Giới. Giống loài bản địa là một sự ngạc nhiên khác, vì họ không xuất hiện trong những lần quét ra đa từ quỹ đạo trước khi đoàn người hạ cánh, mà nếu có xuất hiện, họ cũng bị tưởng nhầm là động vật hoang dã. Hay ít nhất đó là những gì mà đoàn người định cư đã chọn để tin trong lúc đối mặt với những sự ngạc nhiên khác của hành tinh này.

Lúc đó Declan còn quá nhỏ nên không nhớ gì về cú sốc Tiếng Ồn khi đoàn tàu định cư hạ cánh, nhưng đến khi mẹ cậu gia nhập nhóm người di cư đến đây để thành lập nên Đường Chân Trời, một thỏa thuận miễn cưỡng đã được thành lập, với nhiều người định cư di tản ra xa hết mức có thể để cho họ sự bình yên tương đối. Một số gia đình đã luôn có kế hoạch thử làm ngư dân; số khác gia nhập, gồm mẹ của Declan, và họ xuôi theo dòng sông ra đến biển, dần làm quen với Tiếng Ồn khi năm tháng trôi qua.

Nhưng chẳng làm quen được mấy với sự có mặt của Xú Vật. Mối quan hệ ban đầu đứt quãng, cùng vài thảm họa mà những người định cư không muốn nhắc đến ngoại trừ những chi tiết rướm máu mà Declan đọc được trong Tiếng Ồn của họ. Cuối cùng, một nền hòa bình xa cách được thành lập. Hai giống loài tránh mặt nhau, và đến khi những người thành lập Đường Chân Trời đến đại dương, các Xú Vật ở đó đã biết đường mà giữ khoảng cách với con người, những kẻ có vũ khí tân tiến hơn, sắc nhọn hơn và hiệu quả hơn trong việc tàn sát.

Có điều, Xú Vật biết cách đánh bắt, biết cách định vị những con sóng và các sinh vật bên dưới khi đứng trên những chiếc thuyền độc mộc nhỏ xíu, phẳng lì, trông chẳng thể chống chọi nổi một cơn gió nhẹ. Trong khi con người luống cuống và chết chìm hoặc bị ăn thịt dù có những chiếc thuyền nặng nề bằng gỗ, Xú Vật đánh bắt bằng giáo và lưới hiệu quả đến đáng sợ, thấp thoáng ở đại dương phía Bắc, đứng trên những chiếc bè mong manh nhưng chất đầy ắp cá.

Đường Chân Trời buộc phải giao thương với Xú Vật để sinh tồn. Nicola Coyle, thị trưởng và thầy thuốc duy nhất của thị trấn đã thiết lập những giao ước đầu tiên với Xú Vật, cung cấp cho họ đồ sắt và sản phẩm rèn - những thứ mà Xú Vật dùng để chăn gia súc - đổi lấy cá và một số kỹ năng đánh bắt mà con người mãi vẫn không thuần thục. Hai bên bổ khuyết cho nhau bằng mối quan hệ cộng sinh đã tồn tại gần chục năm nay, dù nó phụ thuộc vào tình trạng cách ly rõ rệt giữa Đường Chân Trời ở phía Nam cửa sông còn các khu định cư của Xú Vật ở phía Bắc.

Cho đến cái lần Declan ngồi đọc sách ở bờ sông sáu tháng trước. Hôm đó, cậu xin nghĩ không đi đánh cá vì dậy muộn và chỉ còn lại thuyền của Eli Pinchin là chưa ra khơi. Đi đánh cá cùng Eli là một cực hình cho bất kỳ ai, đặc biệt là Declan, người thành thục mọi nhiệm vụ đánh bắt trừ phi cặp mắt hằn học của Eli cứ dán vào người cậu. Khi điều đó xảy ra, Declan thấy mình không thể thắt dây, không thể cuốn dây, không thể kéo lưới, Tiếng Ồn của cậu hồng rực lên vì xấu hổ, đến nỗi nó lấn át tất cả những người khác trên thuyền. Vậy nên lý do lên cơn ho ốm lần này của cậu được Eli và các thủy thủ của ông ta vui mừng đón nhận.

Nên sáng hôm đó, cậu đã lẻn ra chỗ mà cậu ưa thích gần bờ sông, kín đáo, yên tĩnh, tiếng gầm của nước át đi phần lớn Tiếng Ồn của thị trấn. Tiếng Ồn của cậu vẽ ra những điều cậu đọc lơ lửng trong không khí, và cậu hân hoan đắm mình trong tất cả những điều ấy. Cho đến khi cậu đọc đến cuối chương và dừng lại.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cậu bé? một giọng nói cất tiếng hỏi qua những rặng cây bằng ngữ điệu không phải của người. Một Xú Vật đang ở trên đầu cậu, duỗi người trên cành cây, chăm chú quan sát cậu. Không phải cậu ta đã... chết đói đấy chứ? Vậy có đúng không?

“Cái gì đúng cơ?” cậu hỏi lại.

Cô trượt khỏi cành cây bằng một chuyển động nhẹ nhàng uyển chuyển mà cậu không bao giờ đạt được dù có luyện tập cả trăm năm. Cô chỉ vào thiết bị đọc của cậu. Cậu bé này, cô nói. Cậu ta không có thật. Cậu ta là một ký ức. Một ống dẫn ý nghĩa.

“Một câu chuyện,” Declan trả lời.

Tiếng Ồn của cô bừng sáng trước những lời này. Một câu chuyện. Phải.

Họ nhìn nhau chằm chằm, rồi Tiếng Ồn của cậu chỉ cho cô thấy những gì thì có Chúa mới biết, còn Tiếng Ồn của cô được sắp xếp gọn gàng hơn, hiếu kỳ hơn, vươn ra nhưng cũng tự vấn, nhận định tình huống. Sự thực rằng cô là một cô gái có Tiếng Ồn đã đủ để khiến cậu cảm thấy bàng hoàng trong giây lát. Dĩ nhiên, con gái loài người không có Tiếng Ồn, một thực trạng đã tạo ra không ít khó khăn, vì con người quá dễ cáu tiết trước những khác biệt.

Vậy mà cô đang ở đây, tìm cách giao tiếp, muốn được kết nối.

Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo? cô hỏi, và mất một lúc cậu mới nhận ra cô đang hỏi về cuốn sách.

Chuyện xảy ra tiếp theo là ngày hôm sau họ đã gặp lại để đọc nốt câu chuyện. Và ngày hôm sau nữa để bắt đầu một câu chuyện khác. Rồi bằng cách nào đó, mọi thứ chỉ đơn giản và không tưởng như vậy.

Họ nhanh chóng đọc hết thư viện nhỏ của cậu, tải thêm nhiều cuốn sách khác từ kho dữ liệu của thị trấn. Cô học ngôn ngữ viết bằng tốc độ kinh hoàng, và cuối cùng cậu cho cô mượn thiết bị đọc của mình, thường xuyên đến nỗi cậu không còn coi nó là của mình. Khi ngày làm việc của họ kết thúc - cả hai đều là ngư dân, vốn đã đủ khó nhọc để khiến họ muốn nói về bất cứ điều gì khác - họ thường gặp nhau ở bờ sông và đọc sách, cô nhìn câu chuyện mở ra trong Tiếng Ồn của cậu, hoặc thậm chí là phi thường hơn, Tiếng Ồn của cô kể lại câu chuyện qua góc nhìn của Xú Vật. Nó hay hơn bất kỳ thước phim nào cậu từng xem.

Nhanh hơn những gì cậu có thể hình dung, cô đã trở nên có ý nghĩa với cậu, nhiều hơn một người bạn thông thường, bất chấp những khác biệt giữa họ, bất chấp sự tương khắc hình thể, trải nghiệm khác biệt rõ rệt, và sự thực lớn lao không thể phủ nhận rằng họ không cùng một giống loài.

Tim cậu đập nhanh mỗi khi nhìn thấy cô, đó là tất cả những gì cậu có thể giải thích. Cậu có thể thấy tim cô cũng đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy cậu, và nếu họ không thể gần gũi thể xác theo cách cả thị trấn ngu ngốc dường như đang dành quá nhiều thời gian để tưởng tượng thì phải có những cách khác mà họ có thể sáng tạo ra. Còn hơn thế, trong Tiếng Ồn chung của họ, họ có thể gần gũi theo một cách hoàn toàn khác so với những gì cậu biết. Đủ để khiến cả thế giới phải ngừng quay.

Chuyện gì sẽ xảy ra? cô hỏi cậu, đặt thiết bị đọc xuống chiếc bàn nhỏ trong vườn.

“Anh không biết,” cậu nói. “Em vẫn còn muốn thử chứ? Thử sống chỉ có hai ta?”

Vâng, cô đáp, nhưng việc nói chuyện với Xú Vật không đơn giản chỉ là hiểu những ngôn từ trong lời họ nói. Cô nói Vâng nhưng nó còn chứa đựng tất cả nỗi buồn vì phải rời bỏ gia đình, nỗi lo lắng rằng chuyện sẽ không trở nên dễ dàng hơn một khi họ đến Haven, hay, như cậu mong muốn, chọn một vùng hoang vắng, và sống cùng nhau, chỉ hai người họ. Không dễ thực hiện. Không phải là một kế hoạch. Nhưng đó là những gì họ có.

Vì cả hai phía đều không hài lòng với mối quan hệ của Declan và Đá Cự Dòng.

Dĩ nhiên ta không thể giấu một điều như vậy khỏi Tiếng Ồn, nhưng Declan chưa bao giờ là một chàng trai được thị trấn chú ý. Phải mất vài tuần thì Eli Pinchin mới bắt quả tang cậu đang suy nghĩ vẩn vơ trong nhà thờ. Không có gì quá tệ, chỉ là hình ảnh về lần đầu tiên cậu nắm tay cô vào ngày hôm trước, cảm nhận làn da ấm áp đến bất ngờ của cô.

Cậu ngước lên từ hàng ghế và bắt gặp Eli đang nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt của những người xung quanh chẳng khác gì ông ta.

Sức ép dần đè nặng kể từ đó. Họ réo tên cậu mà chửi. Cả những lần giảng đạo ở nhà thờ cũng bắt đầu cảnh cáo về hiểm họa của “sự ô uế”. Bà Coyle - dù cũng phản đối ra mặt - vẫn đứng ra ngăn cản mỗi khi chuyện có vẻ bắt đầu vượt tầm kiểm soát, nhưng mẹ của cậu thì chỉ khóc, rồi la hét, rồi lại khóc, bất chấp những lời quả quyết của cậu rằng họ “chỉ là bạn, không có gì hơn, chưa xảy ra chuyện gì hết”.

Vốn không hẳn là sự thật, dù ở thời điểm đó.

Về phần Ti, cô đã thuyết phục người của mình rằng cô coi Declan chỉ hơn một con thú kiểng chút xíu. Cô bật cười khi cậu cảm thấy bị xúc phạm vì những lời đó. Nhưng em đã thấy cách người của anh yêu thú kiểng.

Và đó là lần đầu tiên cái từ ấy được thốt ra. Yêu.

Có khi nào anh nghĩ, giờ đây cô đang thổ lộ một cách buồn bã, rằng ở một khía cạnh nào đó họ đã đúng không? Rằng bọn mình đang đòi hỏi quá nhiều ở thế giới này?

“Không,” cậu đáp. “Họ mới là những người đang đòi hỏi quá ít.”

Tiếng Ồn của cô sực ấm, cô thích câu trả lời này, nhưng không che giấu được vẻ bồn chồn ẩn phía sau.

Nhưng cũng có một điều mới.

“Cái gì vậy?” cậu hỏi, tìm cách đọc cô. “Có chuyện gì sao?”

Cậu có thể cảm thấy cô đang kháng cự lại Tiếng Ồn của mình, tự hỏi nói ra bao nhiêu là đủ an toàn.

“Em có thể nói với anh,” cậu bảo. “Em có thể nói với anh bất cứ điều gì.”

Lần đầu tiên cậu nhận ra mọi chuyện đã leo thang đến mức nào là vào một lần ra khơi cùng Eli Pinchin. Hai con trai của Eli - cậu em sẽ bị cá ăn thịt vào mùa hè năm đó - đang cầm giáo đứng canh một con cá lớn nhăm nhe tấn công thuyền của họ. Một cậu chàng khác tên Andrew đang giúp Declan kéo lưới, và một cô gái tên Deborah đang phụ trách bánh lái kèm vận hành máy. Declan đang lóng ngóng kéo một sợi dây nặng nề, không cuốn nó nhanh như những gì Eli mong muốn.

“Làm sao mày có thể lớn đến nhường này mà vẫn vô dụng như vậy hả nhóc?” Eli hỏi.

Declan nghe thấy những người khác phá lên cười. Cậu tiếp tục kéo dây.

“Đang để tâm trí ở chỗ khác hả?” Eli nói. “Đang nghĩ đến con điếm nhỏ ngoài bờ sông sao?”

Declan khựng lại trong giây lát rồi tiếp tục công việc của mình.

Hơi thở nóng của Eli phả vào tai cậu, bỗng chốc gần hơn. “Mày thật đáng ghê tởm.”

Declan quay ngoắt lại, lưng ép vào mạn thuyền thâm thấp. Eli đứng sừng sững trước mặt cậu, đám thủy thủ thì trơ mắt nhìn.

“Tao không biết phải cảm thấy thế nào khi có một thẳng bệnh hoạn trên thuyền của tao,” Eli nói, đủ lớn để mọi người cùng nghe.

“Tôi không phải là đồ bệnh hoạn,” Declan nói. “Cô ấy chỉ là bạn...”

“Thôi nào, rõ ràng là nói dối, phải không nhóc? Bọn tao có thể thấy trong Tiếng Ồn của mày. Tất cả bọn tao.”

“Liên quan gì đến ông?” Declan nói, mặt nóng ran.

Eli cúi người, hơi thở hôi thối, mắt trợn trừng. “Bà Coyle có thể chấp nhận chuyện đó...”

“Bà ấy không thực sự...”

“Nhưng ở ngoài khơi, thuyền trưởng mới là người nắm quyền. Và vị thuyền trưởng này không chắc ông ta muốn một kẻ như mày làm ô uế không gian của tất cả bọn tao.”

Trong khoảnh khắc, chỉ có tiếng những con sóng vỗ mạn thuyền và Tiếng Ồn của những con quỷ đang bơi quanh họ.

Nhưng tận sâu bên trong Eli, Declan có thể thấy một ý định đang hình thành.

“Đừng...” cậu chực nói, nhưng đã quá muộn. Eli chộp lấy cổ áo của cậu, nhấc cậu lên một cách dễ dàng rồi quăng cậu qua mạn thuyền...

Nhưng không buông tay.

Declan lơ lửng phía bên kia mạn thuyền, thòng thõng trên mặt nước, chỉ có hai bàn chân và cổ chân là vẫn ở phía trong. Sức mạnh tàn bạo của Eli đã giữ cậu ở đó, phía trên con quái vật đang nói Ăn khi nó cảm nhận được mình sắp có miếng mồi ngon.

“Sẽ không ai nhớ mày đâu nhóc,” Eli nói. “Mẹ mày sẽ khóc lóc than vãn, nhưng trong thâm tâm bà ta sẽ cảm thấy mừng vì đã thoát được gánh nặng từ vết nhơ là mày...”

“Thuyền trưởng...” một trong hai con trai của Eli nói, bồn chồn cầm giáo.

Eli tảng lờ cậu ta. “Chúng là lũ sâu bọ,” hắn nạt Declan.

“Chúng đang tàn sát người ở phía Tây. Chiến tranh đang đến gần. Và mày nghĩ mày có quyền ăn nằm với một đứa trong số chúng ư?”

Declan vật lộn trong bàn tay ông ta, nước đang ở gần một cách ái ngại. “Cô ấy không phải như vậy...”

“Bố!” con trai Eli nói, lần này lớn tiếng hơn.

“Có chuyện gì?” Eli gầm lên.

“Có hai con cá,” cậu ta đáp.

“Ba,” Deborah nói, nhìn chằm chằm xuống nước.

“Sẽ có nhiều con khác ùa đến nếu bố tiếp tục giữ nó ở đó,” con trai của Eli nói. “Thả nó xuống nước hoặc kéo nó lên đi.”

Eli cười khinh bỉ rồi nhìn qua vai Declan. Declan cũng quay lại để nhìn. Quả vậy, ba bóng đen đang xoay vần bên dưới mặt nước.

Giờ là bốn.

Eli và Declan quay lại nhìn nhau. Trong Tiếng Ồn của Eli, Declan có thể thấy Eli đang buông tay, thấy mình rơi xuống nước, vào miệng những con quỷ đang chờ đợi...

Nhưng ông ta kéo Declan vào thuyền với một tiếng gằn, thả cậu rớt phịch xuống băng ghế bằng gỗ. “Về bờ!” Eli nói vẻ thách thức bất kỳ ai kháng cự. Deborah rú động cơ nhiệt hạch nho nhỏ, bẻ bánh lái hướng về bến cảng của Đường Chân Trời.

Không ai trên thuyền nhìn vào mắt Declan trên đường về.

Hai mặt trăng đã mọc lên ở đường chân trời, trong lúc mặt trời bắt đầu lặn ở hướng còn lại.

Declan không thể gạt những điều Ti vừa nói ra khỏi Tiếng Ồn.

“Nếu chuyện buộc phải vậy,” cuối cùng cậu lên tiếng, không nhìn vào cô, cảm thấy từ ngữ mắc lại ở cổ họng, “thì có lẽ bọn mình nên từ bỏ nhau, có lẽ...”

Những lời em nói vừa nãy vẫn không thay đổi, cô bảo. Bọn mình sẽ tìm ra cách.

“Nhưng, Ti...”

Anh nghĩ anh là người duy nhất phải hy sinh. Nhưng không phải vậy.

Declan vùi mặt vào hai bàn tay, không biết phải làm gì. Cô sẽ bị đồng loại chối bỏ. Đó là những gì cô đã nói với cậu. Cô sẽ trở thành kẻ thù của Xú Vật. Chiều nay người của cô đã đứng đợi trong lúc cô cập bến thuyền đánh cá. Họ không còn tin Declan chỉ là một “con thú cưng” nữa. Họ đã thấy tình cảm sâu đậm của cô trong Tiếng Ồn từ bấy lâu nay nhưng họ nghĩ nó sẽ nguội dần. Họ đã chịu đựng vì ngôi làng - gồm cả Declan - sắp rời đi. Khi họ đọc được trong Tiếng Ồn của cô rằng hai người đang định sống cùng nhau, họ đã kiên quyết cảnh báo cô về những hệ lụy của lựa chọn ấy.

Chiến tranh sắp xảy ra, cô bảo cậu, giữa người của em và người của anh.

“Nhưng nếu đó là sự thật, bọn mình biết đi đâu? Làm sao bọn mình có thể trốn tránh nó?”

Bên kia đại dương. Có những vùng đất khác, với những giọng nói khác...

“Làm sao bọn mình băng qua được đại dương?”

Bọn mình phải làm những gì cần thiết. Thế giới này rộng lớn. Chắc chắn phải có chỗ cho những người như anh và em.

“Đó là em nghĩ vậy,” cậu đáp. “Nhưng chuyện có vẻ không bao giờ diễn ra theo cách đó.” Cậu nhìn quanh khu vườn nhỏ với hàng rào đã gãy, cỏ mọc um tùm vì không có người dọn dẹp, đằng sau căn nhà gỗ đang ngả nghiêng quá mức mà giờ đây đã trống trơn như ngôi làng mà họ từng chuyển đến trong hy vọng. Nhưng là hy vọng tìm hoài chẳng thấy.

Cô đọc thấy tất cả những điều đó trong giây lát và chưa gì cậu đã cảm thấy Tiếng Ồn của cô đang chuẩn bị trách móc.

“Anh sẽ từ bỏ em,” cậu nhắc lại, không nhìn vào mắt cô, “nếu anh buộc phải làm vậy, nếu điều đó khiến em được an toàn.”

Nhưng điều gì khiến anh nghĩ em sẽ từ bỏ anh? cô nói. Tiếng Ồn của cô lại thay đổi, và cậu thấy cô đã dành ra một khoảng trống cho cậu bên trong đó. Cậu gắng làm điều tương tự nhưng không thể hy vọng đủ nhiều. Cậu chỉ có thể tựa vào tay cô và cố tìm một lối thoát cho cả hai người trong tương lai vô vọng.

Tiếng gõ cửa khiến hai người họ nhảy dựng. Mặt trời đang lặn sau những ngọn đồi, bóng tối đổ xuống cùng cái lạnh nay còn buốt giá hơn. Rõ là mùa đông đang trên đường đến, và đây sẽ là một mùa đông khắc nghiệt.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Ta biết cậu đang ở nhà, Declan,” giọng nói cất lên. “Một người mù cũng có thể thấy Tiếng Ồn của cậu.”

“Bà Coyle,” Declan thì thầm.

Bà ấy đã cảm thông, Ti đáp.

“Đến giờ là vậy.” Declan đứng dậy. Ti đi theo cậu vào trong nhà. Họ băng qua căn phòng và mở cửa chính. Bà Coyle nhìn cả hai người bọn họ.

“Ta cần nói chuyện với cậu, Declan,” bà nói. “Một mình.”

“Tôi đã bảo với bà rồi. Tôi sẽ không đi đâu cả.”

“Đó không phải là lý do ta đến đây.” Mặt bà cương nghị. Bà không nói thêm gì nữa.

Declan đợi cho bà bỏ cuộc, nhưng không ai có thể làm điều đó với bà Coyle. Cậu nhìn Ti, rồi nhìn bà Coyle. “Cô ấy sẽ được an toàn ở đây chứ?”

“An toàn như ở bất cứ đâu,” bà Coyle đáp.

Vốn cũng chẳng được an toàn lắm, phải không? Ti lên tiếng.

“Nếu những việc hai đứa đang định làm không phải là ngu xuẩn đến lạ thường, thì ta sẽ nói hai đứa khá thông minh đấy,” bà Coyle đáp, rồi quay sang Declan. “Đi với ta.”

Đi đi, Ti lên tiếng. Em sẽ ổn thôi.

Cậu đợi một giây rồi bước qua cửa chính để đi theo bà Coyle...

Bà quay lại trước khi cửa đóng, đưa tay ra để ngăn nó khép lại. Bà nhướn người vào trong để nói với Ti. “Tránh mặt đi. Cứ ở trong nhà và đọc sách, ta biết nhóc rất thích đọc.”

Bà tảng lờ những câu hỏi đang dâng lên trong Tiếng Ồn của Decan và mạnh bạo bước đi trước khi ngoái đầu lại nhìn. “Cậu đi chứ?”

“Chúng ta đang đi đâu đây?” Declan hỏi trong lúc họ trèo lên xa hơn theo con đường mòn.

“Trông như đang đi đâu?” bà Coyle lẩm bẩm, bám vào một cành cây để kéo mình lên. Họ đang đi theo con đường mòn dẫn lên những ngọn đồi bao quanh thị trấn ở phía đối diện bờ biển. Đường chính men theo con sông dẫn về Haven, nhưng có nhiều đường nhánh khác tiến thẳng vào rừng, mà họ dùng đến mỗi khi đi săn, cả con người lẫn Xú Vật. Bà Coyle đã dẫn cậu đi gần hết con đường dốc nhất cho đến khi họ có thể nhìn bao quát những căn nhà xiêu vẹo của thị trấn - một cửa hiệu, một nhà thờ, quảng trường buồn tẻ mô phỏng quảng trường lớn ở Haven - cũng như đại dương mênh mông phía xa, trải dài từ Bắc đến Nam, và về phía Đông, ngút tầm mắt, như thể bãi biển này là nấc thang cuối cùng dẫn đến vĩnh hằng.

“Có vẻ bà đang tìm cách đưa tôi xa khỏi thị trấn hết mức,” cậu nói.

Bà ngồi xuống một thân cây thấp. “Ta rất muốn nhắc lại cậu rất thông minh, nếu không phải cậu cứ tỏ ra rõ ràng quá ngu ngốc.”

“Tôi sẽ không rời khỏi cô ấy, bà Coyle. Tôi thậm chí không biết mình có thể làm điều đó hay không.”

Bà thở dài giận dữ. “Cậu thực sự nghĩ đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra sao, Declan? Câu thực sự nghĩ trong chiều dài lịch sử ngắn ngủi của thế giới đáng nguyền rủa này, con nguời và Xú Vật chưa bao giờ có những tình cảm vượt giới hạn dành cho nhau sao?”

“Ý bà là...?”

“Đặt hai người gần nhau, bất kể họ khác biệt đến mức nào, thì đôi khi tự nhiên cũng đem đến những điều bất ngờ kỳ lạ. Nhưng thử đoán xem ta đã nghe bao nhiêu câu chuyện kết thúc có hậu rồi, Declan?”

Cậu không trả lời, có vẻ sự im lặng của cậu đã đủ cho bà.

“Ta dẫn cậu đến đây vì có thứ muốn nói với cậu,” bà nói, giọng nghiêm nghị như bất kỳ tảng đá cự dòng nào mà Xú Vật dùng để so sánh. “Và khi làm điều đó, ta không muốn bất kỳ ai nghe thấy Tiếng Ồn của cậu.” Bà ôm người trước cái lạnh đang buốt dần. “Chuyện đã đủ tồi tệ rồi.”

“Chuyện gì?” cậu hỏi.

Bà ngồi trong vùng tối nên cậu chỉ có thể nhìn thấy những nét phản chiếu nhỏ nhất trong cặp mắt đang rớm ướt của bà. Ở chúng có điều gì đấy, cậu biết, giá như bà có Tiếng Ồn...

“Ta có tin tức muốn nói với cậu, Declan,” bà nói. “Tin xấu.”

Cậu nuốt khan. “Nói đi.”

Cậu thấy bà gật đầu trong bóng tối. “Nhóm vừa rời đi sáng nay đã không đến được Haven.”

Cậu đợi, nhưng đó là tất cả những gì bà nói. Rồi cậu nhận ra. “Mẹ tôi. Chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi?”

“Tình hình rất xấu, Declan. Xấu hơn những gì Eli Pinchin không ngừng lải nhải...”

“Chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi?”

Bà Coyle ngẩng đầu, như để chấp nhận lời khiển trách phi lý. “Bà ấy chết rồi, Declan. Ta rất tiếc. Họ đã bị tấn công. Bởi Xú Vật.”

Trong thoáng chốc cậu không nói được gì. Có quá nhiều lời ngụ ý trong đó mà hiện thời cậu chưa thể bắt đầu đối mặt.

“Chiến tranh đã bắt đầu,” bà nói tiếp. “Nó đã tràn đến đây. Chuyện đúng sai, ai là bên khởi sự và tại sao, tất cả giờ chỉ còn là những lời sáo rỗng. Chúng ta đang tham chiến. Những cuộc tấn công đang diễn ra. Đây chỉ là một trong số chúng.” Bà nhìn xuống hai tay. “Cuộc tấn công mà ta sợ rằng chỉ là một trong nhiều cuộc sắp xảy đến.”

Declan đứng đó, nắm chặt hai tay, gắng suy đoán qua nét mắt bà Coyle. “Tôi không tin,” cậu nói. “Tôi không tin họ lại làm vậy.”

“Họ đã làm vậy, Declan,” bà nói. “Ta rất lấy làm tiếc, nhưng chiến tranh là thế. Ta thường xuyên liên lạc với các bà ở Haven, và chúng ta đã có những cuộc thảo luận chi tiết về cách giải quyết, nhưng tình hình sẽ ngày càng trở nên tồi tệ trước khi mọi thứ có thể khá lên.”

“Mẹ tôi,” Declan nói, nghĩ đến cách cư xử của họ lúc tạm biệt, đến những điều chưa nói...

“Chúng ta sẽ tiếp tục triển khai kế hoạch,” bà Coyle nói. “Những người còn lại sẽ lên đường đến Haven ngay khi trời sáng. Sẽ nguy hiểm, nhưng còn đỡ hơn là ở lại đây.” Bà nhoài người về phía trước. “Cậu phải đi cùng chúng ta, Declan. Hơn bao giờ hết. Cậu không thể ở lại đây. Cậu không thể ở cùng cô bé.”

Cậu lắc đầu, vì bối rối hơn là khước từ. “Không liên quan gì đến cô ấy. Tôi hẳn đã nhận ra nếu cô ấy có liên quan dù chỉ một chút... ”

“Có lẽ không phải là người của cô bé,” bà Coyle nói. “Hoặc có lẽ khả năng che giấu của họ giỏi hơn chúng ta. Cậu đã cho ta thấy cậu thực sự yêu cô bé. Cậu đã cho ta thấy cô bé có ý nghĩa thế nào đối với cậu. Nhưng cậu thực sự hiểu cô bé đến mức nào, Declan?”

Cậu ngước lên và suy nghĩ về câu hỏi ấy. Cậu hiểu cô đến mức nào? Trong sáu tháng qua cậu đã dành nhiều thời gian bên cô hơn bất kỳ ai khác mà cậu quen, ngoại trừ mẹ cậu - và cơn đau mất mẹ đang đợi, gần như tách biệt khỏi cậu, đợi cậu cảm nhận, đợi để chiếm lấy thân thể cậu một khi cậu nhượng bộ - nhưng Ti thật khác so với cậu. Thật khác. Có lẽ thực sự có những chiếc cầu mà họ không thể vượt qua, có lẽ sẽ luôn có những khoảng cách, những nghi ngờ..

Cậu dừng lại khi ánh sáng lóe lên trong mắt bà Coyle...

Một đốm sáng nhỏ rực lên giữa bóng tối đang lan rộng...

Nhưng mặt trời đang ở sau lưng bà Coyle, vậy thì đốm sáng từ đâu mà...

Cậu quay phắt người và nhìn xuống thị trấn.

Bên kia những rặng cây và những đụn cát, gần bờ sông, cách bãi biển không quá một trăm mét...

Nhà cậu đang bốc cháy.

Cậu bỏ chạy mà không thèm ngoái lại nhìn bà Coyle.

Trời tối om và đường mòn lại dốc. Đôi lần cậu phải bám lấy cành cây để khỏi ngã. Cậu va phải một cành đang treo lủng lẳng nhưng cũng không dừng lại. Máu rỉ xuống mắt. Và cậu vẫn chạy.

Ti, Tiếng Ồn của cậu nói, và đó là tất cả những gì cần được thốt ra.

Cậu thấy lửa đang hừng hực bốc lên tận cuối đường mòn.

Lửa bốc lên từ nóc nhà cậu, như một ngọn hải đăng trên bờ cát, hắt những dải sáng dài lên khắp mặt biển.

“Declan!” cậu nghe tiếng bà Coyle gọi từ đằng sau, nhưng không đời nào cậu chịu dừng lại. Cậu chạy đến chân đồi, chạy hết con hẻm dẫn về nhà.

Cậu thấy căn nhà đã cháy rụi. Khung nhà bằng gỗ - khô khốc và nứt nẻ vì gió biển - đã cháy rụi như một cục than. Lửa cao hơn cả ngọn của những thân cây gần đó. Toán người đang tụ tập xung quanh căn nhà phải lùi lại vì quá nóng.

Toán người cầm đuốc.

Họ nhìn Declan chạy vụt qua mặt, vội vàng chạy về phía căn nhà, nhưng nó đã chìm trong biển lửa.

“Cô ấy có ở trong đó không?” cậu gào lên, điên cuồng chạy quanh để tìm lối vào.

Nhưng không còn lối vào nào cả, lửa bốc quá dữ và mọi cánh cửa đã cháy rụi.

Cậu chạy lại chỗ Eli Pinchin. “CÔ ẤY CÓ Ở TRONG ĐÓ KHÔNG?” cậu hét lên, mặt cậu chỉ cách mặt Eli vài phân.

Eli không hề nao núng. “Mày đã tự chuốc họa vào thân, nhóc,” ông ta nói bằng giọng thì thầm thường thấy, dù Declan có thể đọc được vẻ bàng hoàng trong Tiếng Ồn của những người còn lại - họ đã tập trung quanh nhà để cô không còn đường thoát - bàng hoàng vì không ngờ lửa lại dữ dội đến thế, bàng hoàng vì đã để bản thân dính vào chuyện này, vẫn còn đó cả cảm giác bất chấp và giận dữ...

Giận dữ không chỉ vì Declan đã thân thiết với một Xú Vật.

“Các người đã biết,” Declan nói. “Các người đã biết về cuộc tấn công trên đường đến Haven...”

“Mẹ mày chết rồi, nhóc,” Eli nói, “vậy mà Tiếng Ồn của mày vẫn điên lên vì con sâu bọ đã giết bà ấy.”

“Cô ấy không phải là sâu bọ !” Declan nói. “Và cô ấy không tấn công những người di cư. Là...”

Nhưng cậu im bặt vì nắm đấm của Eli đã dộng mạnh vào mặt cậu. Cậu ngã ngửa xuống cát, thứ cát bẩn thỉu cấu thành nên phần lớn đất đai của Đường Chân Trời. Cậu nhổ ra một chiếc răng rướm máu, tự hỏi có phải hàm của cậu đã vỡ rồi không.

“Mày phải chọn phe!” Eli nói, đứng trước mặt cậu. Và Tiếng Ồn của Eli - thứ Tiếng Ồn đanh thép vẩn đục không nguôi - đang chỉ ra hình ảnh lúc ngọn lửa bùng lên...

Vọng lại những tiếng gào thét của Ti mắc kẹt bên trong...

Những tiếng gào thét lịm đi khi ngọn lửa bùng lên thịnh nộ.

Cơn giận của Declan buộc cậu đứng dậy và nhảy vào Eli, hai nắm đấm vung ra...

Rồi cậu lại bị đấm ngã một cách dễ dàng, đổ nhào xuống đất, đầu quay cuồng. Lửa đang cháy dữ dội phía sau. Cậu có thể ngửi thấy quần áo của mình bắt đầu cháy sém.

Ti, cậu nghĩ. Ti.

Nhưng lần này cậu không thể đứng dậy. Cậu cảm thấy, thay vì nhìn thấy, đám đông đang vãn dần, tan dần vào màn đêm.

Sau lưng cậu, ngôi nhà bốc cháy, mẹ cậu đã chết, Ti cũng chẳng còn.

Nhanh như vậy đấy, chỉ trong vòng chưa đến một ngày mà cậu đã chẳng còn lại gì.

* * *

Cậu tỉnh dậy và thấy mặt mình đã được băng bó. Trời tối om, lửa vẫn cháy dù đã giảm độ cao, ít nhất là không còn quá nóng. Có người đã kéo cậu ra để ngọn lửa không nuốt trọn lấy cậu.

Bà Coyle đã kéo cậu ra.

“Cậu không thể cứu cô bé, Declan,” bà Coyle nói, khuỵu gối trước mặt cậu, chùi máu khỏi mặt cậu. “Cậu không có chút cơ may nào.”

Cậu ngẩng lên nhìn bà, cằm quá đau chẳng thể mở miệng nói. Nhưng cậu đã hiểu ra nhiều chuyện, và cậu sẽ không chịu giữ im lặng. “Bà...” cậu nói. “Bà đã đưa tôi lên đó...”

“Đó là việc duy nhất ta có thể làm,” bà đáp, đắp một miếng băng khác lên trán cậu. “Ta có thể cứu một trong hai đứa, hoặc không ai cả. Đó là lựa chọn ta cần phải đưa ra, và ta đã chọn.”

“Họ đã biết về cuộc tấn công. Bà đã nói họ không biết. Bà đã dẫn tôi đi để họ có thể...”

Cậu quay đầu nhìn đám cháy. Ti, cậu nghĩ, và cảm thấy cả cơ thể mình như đang muốn cuộn tròn lại cùng nỗi đau không ngừng giã vào cậu.

“Tất cả những gì ta đã nói với cậu đều là sự thật,” bà Coyle nói. “Mẹ cậu đã chết. Chúng ta đang giao tranh với Xú Vật. Eli Pinchin đã nhận được tin trước khi ta kịp ứng phó, và họ đã sẵn sàng treo cổ cả hai đứa lên ngọn cây cao nhất.” Mặt bà cương nghị. “Ta đã thuyết phục ông ta đừng làm vậy và để ông ta bằng lòng với lựa chọn thay thế là đốt nhà.”

“Khi cô ấy đang ở trong đó,” Declan trừng mắt nhìn bà Coyle, không dám tin, mắt đẫm lệ. “Bà nghĩ điều đó biến được mình thành người hùng sao?”

Bà Coyle lắc đầu. “Một người lãnh đạo đôi khi phải làm những chuyện xấu xa, Declan, những chuyện tồi tệ, phi nhân tính.”

Cậu ngồi dậy, chậm hơn mong muốn, nhưng vẫn ngồi được dậy. Rồi cậu kéo mình đứng lên. Bà Coyle vẫn khuỵu gối. “Cô ấy đã chết, bà Coyle,” cậu nói.

“Ta rất lấy làm tiếc vì điều đó, Declan.”

“Cô ấy đã chết,” cậu lặp lại, hai tay nắm chặt. “Bà phải trả giá bằng mạng sống của mình.”

Bà Coyle không nhúc nhích, thậm chí không buồn chớp mắt. “Đành vậy thôi.”

Hơn bất cứ thứ gì khác, vẻ kiên định của bà là điều khiến cậu bắt đầu di chuyển. Vẻ chính nghĩa vẫn hiện lên khắp mặt bà. Cậu nhìn quanh, thấy một tấm ván dày, ngắn rơi ra từ căn nhà. Nó đã đen kịt nhưng không bị cháy. Cậu nhặt nó lên.

Cậu nghĩ mình biết phải làm gì với nó, và ý nghĩ ấy khiến cậu bàng hoàng, dù chỉ thoáng chốc mà thôi.

Declan nhấc tấm ván lên. Nó đủ lớn để gây thương tích nặng nề. Cậu cầm nó lại gần bà Coyle, như thể đang ngắm mình từ đằng xa. Họ đang ở một mình, những người gây hỏa hoạn đang trốn trong nhà của họ, đợi trời sáng để bỏ rơi vùng đất này vĩnh viễn.

“Cậu sẽ làm gì, Declan?” bà Coyle nói, bình tĩnh đến đáng bực. “Lựa chọn là của cậu.”

“Bà đã kéo tôi đi để họ có thể giết cô ấy,” cậu nói, xoay tấm ván trên tay. “Chúng tôi đã có thể cùng nhau bỏ chạy. Chúng tôi đã có thể sống cùng nhau...”

“Người của cô bé cũng không chấp nhận cậu, Declan. Chiến tranh đã bắt đầu...”

“Bà đã giết cô ấy. Chẳng khác gì chính tay bà đã châm lửa.”

Bà Coyle vẫn khuỵu gối trước mặt cậu, và lần đầu tiên, vẻ lo lắng hiện lên trong mắt bà. “Declan,” bà nói.

“Đừng gọi tên tôi nữa,” cậu nói. “Chúng ta không còn quen biết.”

“Declan,” bà nhắc lại, rồi nhìn sang những căn nhà khác, thấy Tiếng Ồn ở đó, và đọc chúng, không thấy có vẻ gì là họ sẽ ra tay ứng cứu. Bà quay lại nhìn cậu, gồng vai. “Cứ làm những gì cậu muốn.”

Cậu dừng lại. “Làm những gì tôi muốn?”

Bà ngước nhìn thẳng vào mắt cậu, vẻ thách thúc. “Mọi việc cậu nói đều là sự thật. Ta đã đưa ra những lựa chọn tàn ác. Chúng là cần thiết. Ta đáng phải nhận hậu quả.”

Cậu lại nhấc tấm ván lên, nhìn xuống bà. Tiếng Ồn của cậu điên loạn chạy quanh họ, vướng vào ngọn lửa phía sau và tin tức vẫn-choáng-váng về cái chết của mẹ cậu, cùng khoảng trống kinh hoàng gớm ghiếc trước cái chết của Ti.

Vậy mà bà Coyle lại ở đây, đề nghị hiến mình như một sự giải thoát cho tất cả những cơn thịnh nộ ấy.

Bà Coyle nhìn chằm chằm đáp trả, chắc hẳn không thèm sợ hãi.

Cậu nhấc tấm ván...

Mắt bà khẽ nheo lại, nhưng đó là phản ứng duy nhất của bà...

Cho đến khi cậu ném tấm ván xuống cạnh bà, mạnh đến nỗi làm bà giật mình.

“Sẽ có ngày, bà Coyle,” cậu nói, “khi bà không còn chắc chắn về mọi việc nữa. Đó sẽ là ngày bà sụp đổ. Là ngày mà bà ngã gục. Tôi chỉ hy vọng mình sẽ có mặt ở đó để chứng kiến.”

Cậu quay lại với đám cháy, đổ gục, và bắt đầu khóc.

Khi những người còn lại rời thị trấn vào sáng ngày hôm sau, không ai đến tìm cậu. Cậu không nhìn thấy bất kỳ ai, không thấy Eli Pinchin, không thấy cả bà Coyle, từ nơi cậu vẫn nằm, cuộn tròn trong đám cỏ đầy tro trước phần còn sót lại của ngôi nhà. Cậu đã sẵn sàng để khước từ họ, sẵn sàng để nói với họ chuyện gì đáng xảy đến với họ và chuyến đi đến Haven của họ, nhưng không ai thèm đến.

Cậu tự hỏi liệu có phải là do bà Coyle.

Không lâu sau khi trời sáng, cậu nghe thấy tiếng ô tô nhiệt hạch nổ máy ở quảng trường, tiếng những chiếc xe bò bắt đầu cọc cạch lên đường, Tiếng Ồn của những người cuối cùng đang tập trung trong sợ hãi trước những điều họ có thể phải đối mặt trước khi đến được Haven.

Cậu hy vọng họ sẽ bị tàn sát.

Rồi cậu ngừng hy vọng như vậy, dù rất muốn. Cậu quen một số người trong nhóm di dân đó, những người có thể đã không góp mặt trong tấn bi kịch của cậu, những người có thể đã chỉ yếu đuối không dám kháng cự lại Eli Pinchin, kẻ mà Declan phải thừa nhận rằng cậu rất muốn ông ta bị tàn sát.

Tiếng động cơ, tiếng xe kéo và Tiếng Ồn phai dần cho đến khi chỉ còn lại tiếng sóng vỗ quá đỗi quen thuộc, đời thường.

Cậu không biết phải làm gì. Không biết phải đi đâu. Cậu tự hỏi liệu mình có thể sống đơn độc ở đây không.

Hay cậu nên bước xuống biển, nhẹ nhõm dang tay chào đón những sinh vật đang muốn Ăn cậu...

Nếu anh làm vậy, tất cả những cố gắng của bọn mình sẽ đổ sông đổ bể, Ti nói, đặt tay lên hai bờ vai đang cúi gằm của cậu và ôm lấy cậu bằng Tiếng Ồn.

Cậu nằm trên chiếc bè đánh cá hẹp đến đáng sợ của Ti, vẫn bàng hoàng. Cô đã lấy nó ra từ nơi cất giấu gần cửa sông, bảo cậu bước lên, bảo cậu khẩn trương, bảo cậu nằm xuống thật khẽ và thẳng người trong lúc cô đẩy chiếc bè về phía những con sóng.

Cậu xoay chiếc bộ đàm cũ kỹ trên tay hết lần này đến lần khác. “Anh đã nghĩ những thứ này không còn hoạt động nữa.”

Ở trong nhà và đọc sách, bà Coyle đã nói thế lúc dẫn Declan đi khỏi. Đó là vì bà đã tìm được cách gửi lời cảnh báo và cơ hội trốn thoát vào thiết bị đọc của Declan cho Ti.

Bà ấy đã viết rằng không còn thời gian, Ti nói, đứng giạng chân theo cách đặc trưng của các ngư dân Xú Vật. Cô dẫn thuyền đi bằng một mái chèo dài giản đơn, đẩy họ về phía những rạn san hô chắn sóng đánh dấu điểm bắt đầu của đại dương sâu thẳm ngoài xa. Và nói em phải diễn sao cho thật thuyết phục.

Bà Coyle đã để lại cho Ti hai chiếc bộ đàm bên dưới một tảng đá trước nhà Declan. Một chiếc để bên trong căn nhà. Khi bốc cháy, chiếc khác để nói vào từ một vị trí an toàn ở xa. Khi lửa bùng lên, Ti phải hét vào bộ đàm mà cô đang cầm, còn chiếc đặt sẵn trong nhà sẽ phát lại tiếng gào của cô, như thể cô đang bị thiêu sống.

Bà ấy không nghĩ kế hoạch này sẽ hiệu quả, nhưng cũng đáng để thử. Cô nhìn xuống Declan. Lần này bà ấy đã đúng.

“Và bà ấy không thể nói với anh, vì mọi người sẽ đọc được Tiếng Ồn của anh. Anh phải tin rằng nó là sự thật.” Cậu ngước nhìn Ti vẻ kinh ngạc. “Anh đã đe dọa bà ấy. Anh đã sẵn sàng giết bà ấy.” Cậu lại xoay chiếc bộ đàm trong tay. “Bà ấy thà chết còn hơn là để mọi người trong thị trấn biết được sự thật và hành hình cả hai đứa mình.”

Họ phải tin rằng em đã chết. Anh phải tin rằng em đã chết. Đó là một việc cực kỳ khó khăn.

“Phải,” Declan nói khẽ. “Rất khó khăn.” Cậu đặt bộ đàm xuống. “Bà ấy quả là một con chim già cứng cỏi, nhỉ?”

Phải. Dù bà ấy bị câm, thật tội nghiệp.

Họ băng qua phía trên rạn san hô. Lũ cá lớn bắt đầu lượn quanh, nhưng ái ngại, nhận ra đây là một chiếc bè Xú Vật với những hiểm nguy rình rập.

Em rất tiếc về chuyện của mẹ anh, Ti nói.

Declan không đáp trả, nhưng Tiếng Ồn của cậu đau đớn cuộn lại.

Không phải tất cả bọn em đều muốn cuộc chiến này, cô nói. Không phải tất cả bọn em đều thích nỗi đau mà nó mang lại.

Khu định cư của cô là một ví dụ. Nó rất yên bình. Và đến khi nào việc tham gia chiến tranh vẫn còn mang tính tình nguyện thì họ sẽ khước từ tham chiến, hy vọng cuộc chiến sẽ qua đi. Dù sao đi nữa, họ cũng đã nguyền rủa cô vì muốn bỏ đi cùng cậu, đã kể cho cô nghe những việc tàn ác mà người của cậu đang làm ở phía Tây. Họ đã khinh bỉ quay lưng lại với cô khi cô nói với họ rằng cậu chỉ là một cá nhân riêng lẻ, không phải một giống loài.

Cậu đọc được nỗi đau phải chia xa ở cô trong lúc cô đẩy họ tiến ra đại dương sâu thẳm.

Vậy là hai ta đều phải chịu đựng nỗi đau, cậu nghĩ.

Phải, cô đáp, đọc được suy nghĩ của cậu. Nhưng ít nhất bọn mình đang đau đớn cùng nhau.

Họ đi xa hơn, rồi xa hơn khỏi bờ. Những con cá tàn ác tạm thời giữ khoảng cách với họ, nhưng chiếc bè bên dưới Declan vẫn có vẻ quá mỏng manh.

“Nói lại cho anh nghe xem, bọn mình đang đi đâu thế?” cậu hỏi.

Đến một nơi mà bọn mình sẽ được sống cùng nhau, cô đáp, vẫn khua mái chèo. Bên kia đại dương.

“Nhưng nó xa đến không tưởng.”

Xa, cô đáp, nhưng không phải không tưởng.

Declan quay lại, nhìn thị trấn Đường Chân Trời - Đường Chân Trời co mình phía xa. Trông nó thật nhỏ bé. Trước mặt họ một đường chân trời khác chỉ rặt nước biển, cả một biển trời bất tận, quãng đường nước mà họ phải vượt qua bằng con bè nhỏ chông chênh, cùng những con quỷ đang lượn lờ bên dưới.

Nhưng tạm thời, họ có nhau, còn sống và trôi nổi, tiến xa hơn vào đại dương mênh mông.

⚝ ✽ ⚝

[1] Nguyên tác là Rock Against The Tide, Declan gọi tắt là Ti.