KHỞI ĐẦU
THỊ TRƯỞNG TỈNH DẬY trước khi tôi kịp trói xong tay ông ta.
Ông ta rên rỉ, Tiếng Ồn thứ thiệt lạo xao, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó vọt ra từ ông ta khi giờ đây ông ta đang mất cảnh giác.
Giờ đây khi ông ta đã bị đánh bại.
“Chưa bị đánh bại,” ông ta lẩm bẩm. “Chỉ tạm thời thất thế.”
“Trật tự đi,” tôi nói, kéo dây chặt hơn.
Tôi vòng ra trước mặt ông ta. Mắt ông ta vẫn đờ đẫn vì đòn tấn công của tôi nhưng ông ta đã gượng cười.
Tôi dùng báng súng đập vào mặt ông ta.
“Nếu tôi thấy dù chỉ một mẩu Tiếng Ồn phát ra từ ông thì liệu hồn,” tôi nói, chĩa súng vào ông ta.
“Ta biết,” thị trưởng nói, nụ cười vẫn toe toét trên cái miệng be bét máu. “Cháu sẽ ra tay, phải không?”
Tôi không nói gì.
Và đó là câu trả lời của tôi.
Thị trưởng thở dài, ngửa đầu ra sau như để co duỗi cổ. Ông ta ngước nhìn ô cửa sổ kính màu, vẫn trụ vững một cách phi lý trên tường. Hai mặt trăng đang lên cao phía sau, chiếu rọi dù chỉ đôi chút các phiên bản của chúng trên lớp kính.
“Chúng ta lại ở đây, Todd,” ông ta nói. “Trong căn phòng nơi chúng ta gặp mặt tử tế lần đầu.” Ông ta nhìn quanh, vào cảnh chính mình mới là người đang bị trói còn tôi được tự do. “Tình thế đã thay đổi,” ông ta nói, “mà lại không thay đổi.”
“Tôi không cần ông phải mở miệng trong lúc đợi.”
“Đợi gì?” Ông ta tỏ vẻ cảnh giác.
Tiếng Ồn của ông ta đang biến mất.
“Và cháu cũng muốn làm được vậy, phải không?” ông ta nói. “Cháu muốn dù chỉ một lần không để cho bất kỳ ai biết được những gì cháu đang nghĩ.”
“Tôi đã bảo ông im đi mà.”
“Ngay lúc này cháu đang nghĩ đến đội quân.”
“ Im mồm.”
“Cháu đang tự hỏi liệu họ có nghe lời cháu hay không. Cháu đang tự hỏi liệu người của Viola có thể giúp cháu hay không...”
“Tôi sẽ đập vào mặt ông tiếp đấy.”
“Cháu đang tự hỏi liệu mình đã thực sự thắng hay chưa.”
“Tôi đã thắng,” tôi đáp. “Và ông biết điều đó.”
Chúng tôi nghe thấy tiếng BÙM từ đằng xa, một tiếng bùm khác.
“Bà ta đang phá hủy mọi thứ,” thị trưởng nói, nhìn về hướng phát ra âm thanh. “Thú vị đấy.”
“Ai?” tôi hỏi.
“Cháu chưa gặp bà Coyle, phải không?” Ông ta duỗi một bên vai rồi duỗi bên vai còn lại trong lúc vẫn bị trói chặt. “Một người phụ nữ phi thường, một đối thủ xuất sắc. Bà ta có thể đánh bại ta. Bà ta thực sự có thể làm vậy.” Ông ta lại mỉm cười rạng rỡ.
“Nhưng cháu đã làm việc đó trước bà ta, phải không?”
“Ý ông là gì khi nói Bà ta đang phá hủy mọi thứ ?”
“Ý ta là những gì ta nói,” ông ta đáp, “luôn luôn là vậy.”
“Tại sao bà ta phải làm vậy? Tại sao bà ta phải phá hủy mọi thứ?”
“Có hai lý do,” ông ta đáp. “Một, bà ta tạo ra trạng thái hỗn loạn để khó có thể chống lại bà ta với một đội quân kỷ luật. Hai, bà ta tước đi sự an toàn của những người không chịu chiến đấu, tạo ra ấn tượng rằng bà ta không thể bị đánh bại, để dễ dàng thống trị họ sau khi đã chiến thắng.” Ông ta nhún vai. “Mọi thứ đều là cuộc chiến với những người như bà ta.”
“Những người như ông,” tôi nói.
“Cháu sẽ đổi một kẻ bạo chúa này lấy một kẻ bạo chúa khác, Todd ạ. Ta rất tiếc khi phải là người nói với cháu điều đó.”
“Tôi sẽ không đổi chác gì hết. Và tôi đã bảo ông im mồm đi cơ mà.”
Tôi vẫn chĩa súng vào ông ta và lại gần Angharrad. Nó đang nhìn chúng tôi từ một khoảng trống nhỏ hẹp giữa đống đổ nát ngổn ngang. Todd, nó nghĩ. Khát quá.
“Có máng nước nào ở cửa trước không?” tôi hỏi thị trưởng. “Hay nó đã nổ tung luôn rồi?”
“Đương nhiên,” thị trưởng đáp. “Nhưng có một chiếc máng khác ở đằng sau, nơi ngựa của ta đang bị trói. Nó có thể ra đấy.”
Morpeth, tôi nghĩ với Angharrad, tên con ngựa của thị trưởng, và một cảm xúc dâng lên trong nó.
Morpeth, nó nghĩ. Phục tùng.
“Giỏi lắm,” tôi nói và xoa mũi nó. “Chắc cú là nó sẽ phục tùng.”
Nó đẩy tôi vẻ bỡn cợt một hai cái rồi trèo qua đống đổ nát, vòng ra phía sau nhà thờ.
Có một tiếng BÙM khác vang lên. Tôi thoáng lo cho sự an nguy của Viola. Tôi tự hỏi đến giờ cô đã đi được bao xa. Hắn cô đã gần đến chỗ Câu Trả Lời, hẳn phải vậy...
Tôi nghe thấy Tiếng Ồn của thị trưởng khẽ cựa quậy.
Tôi lên cò súng.
“Tôi đã bảo là đừng giở trò kia mà.”
“Cháu biết không, Todd?” ông ta nói, như thể chúng tôi đang ăn một bữa trưa vui vẻ. “Tấn công bằng Tiếng Ồn rất dễ dàng. Cháu chỉ cần phóng nó ra và đánh người ta mạnh hết sức. Ý ta là, phải, cháu phải tập trung, cực kỳ tập trung, nhưng một khi đã làm được, cháu có thể tấn công tùy thích.” Ông ta nhổ ra chút máu đang nhễu trên môi. “Như những gì cháu đã làm với Viola của cháu.”
“Đừng gọi tên cô ấy.”
“Nhưng còn chuyện kia,” ông ta tiếp tục. “Chuyện kiểm soát Tiếng Ồn của người khác, thì, ta phải nói rằng, khó hơn nhiều, rất nhiều. Như thể cháu phải nâng lên hạ xuống hàng nghìn đòn bẩy cùng lúc. Dĩ nhiên, với một số người, những người đơn giản, chuyện đó dễ dàng hơn. Dễ đến ngạc nhiên khi dùng với đám đông, nhưng ta đã mất nhiều năm để tìm cách biến nó thành một thứ công cụ hữu dụng, và chỉ đến gần đây ta mới đạt được một chút thành công.”
Tôi suy nghĩ trong giây lát. “Thị trưởng Ledger.”
“Không, không,” ông ta rạng rỡ nói. “Thị trưởng Ledger đã rất hồ hởi được trợ giúp. Đừng bao giờ tin một chính trị gia, Todd. Họ không có bản ngã, nên cháu không bao giờ có thể tin tưởng ở họ. Cháu thấy đấy, ông ta đã đến tìm ta , cùng những giấc mơ và những điều cháu nói khi ngủ. Không, không hề có sự kiểm soát nào với ông ta, chỉ là sự yếu ớt đơn thuần.”
Tôi thở dài. “Ông trật tự một lát được không?”
“Todd, ý ta là,” ông ta vẫn không ngừng nói, “chỉ đến hôm nay ta mới suýt ép được cháu làm điều ta muốn.” Ông ta nhìn tôi để xem tôi có hiểu ý ông ta hay không. “Chỉ đến hôm nay.”
Một tiếng BÙM khác vọng lại từ đằng xa, một thứ khác đã bị Câu Trả Lời phá hủy mà không cần lý do chính đáng. Trời quá tối để có thể nhìn thấy đội quân nhưng giờ thì chắc hẳn họ đang hành quân vào thị trấn, trên con đường dẫn thẳng đến đây.
Màn đêm đang buông.
“Tôi biết ông đang muốn nói gì,” tôi đáp. “Tôi biết những việc tôi đã làm.”
“Tất cả là do cháu, Todd.” Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi. “Xú Vật. Phụ nữ. Tất cả đều là việc làm của cháu. Không cần ta kiểm soát.”
“Tôi biết mình đã làm những gì,” tôi nhắc lại, giọng nhỏ hơn, Tiếng Ồn xì xèo cảnh cáo.
“Lời đề nghị vẫn còn hiệu lực,” thị trưởng nói, giọng cũng dịu đi. “Ta rất nghiêm túc. Cháu có sức mạnh. Ta có thể dạy cháu cách kiểm soát nó. Cháu có thể cùng ta thống trị vùng đất này.”
TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA , tôi nghe thấy.
“Đó là khởi nguồn,” ông ta nói. “Kiểm soát được Tiếng Ồn, cháu sẽ kiểm soát được bản thân. Kiểm soát được bản thân,” ông ta hạ cằm, ”và cháu có thể kiểm soát thế giới.”
“Ông đã giết Davy ,” tôi nói, bước lại gần ông ta, súng vẫn giương lên. “Ông mới là kẻ không có bản ngã. Giờ thì ông câm mõm lại cho tôi.”
Một âm thanh trầm vang dữ dội ầm trời, nghe như tiếng tù và khổng lồ.
Âm thanh mà Chúa sẽ tạo ra khi muốn ta phải chú ý.
Tôi nghe thấy tiếng ngựa hí từ phía sau nhà thờ lớn. Tôi nghe thấy vẻ bàng hoàng vọt qua Tiếng Ồn vẫn còn lẩn trốn của người dân thị trấn Prentiss Mới. Tôi nghe thấy tiếng hành quân đang rộn rã đồng đều của đội quân bỗng trở nên hỗn loạn mơ hồ.
Tôi nghe thấy Tiếng Ồn của thị trưởng vùng lên rồi hạ xuống.
“Cái quái quỷ gì vậy?” tôi nói, dáo dác nhìn quanh.
“Không thể nào,” thị trưởng thở hắt.
Và có vẻ hồ hởi trong đó.
“Cái gì?” tôi nói, chọc súng vào ông ta. “Chuyện gì thế?”
Nhưng ông ta chỉ mỉm cười và quay đầu.
Quay đầu về phía ngọn đồi cạnh con thác, về phía con đường dích dắc dẫn xuống thị trấn.
Tôi cũng nhìn về phía ấy.
Ánh sáng ở đỉnh đồi.
Ánh sáng đang đổ xuống con đường dích dắc.
“Ôi, Todd,” thị trưởng nói, vẻ sửng sốt, và, phải, cả vẻ hân hoan chạy rần rần trong giọng nói của ông ta. “Ôi, Todd, chàng trai của ta ơi, cháu đã làm gì thế này?”
“Cái gì vậy?” tôi nói, nheo mắt nhìn vào bóng tối, như thể làm thế sẽ giúp tôi nhìn được rõ hơn. “Cái gì đang tạo ra...”
Tiếng tù và thứ hai rền vang, lớn kinh hoàng, như thể tiếng bầu trời đang gập lại làm đôi.
Tôi nghe thấy tiếng GẦM của thị trấn đang bùng lên, quá nhiều dấu chấm hỏi tiến nỗi ta có thể chết chìm trong đó.
“Nói ta nghe, Todd,” thị trưởng nói, giọng vẫn vui vẻ. “Chính xác thì cháu định làm gì khi quân đội tới?”
“Cái gì?” tôi hỏi, trán nhăn lại, mắt vẫn gắng nhìn cho ra thứ đang đổ xuống con đường dích dắc, nhưng nó ở quá xa, và quá tối để nhìn rõ. Chỉ có những đốm sáng, những đốm sáng riêng lẻ, di chuyển xuống sườn đồi.
“Cháu định lấy ta làm vật trao đổi sao?” ông ta tiếp tục, vẫn có vẻ hồ hởi. “Cháu định giao ta cho họ xử tử sao?”
“Những âm thanh đó là gì?” tôi hỏi, chộp lấy cổ áo ông ta. “Có phải những người định cư đang hạ cánh không? Họ định xâm chiếm nơi này sao?”
Ông ta chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, mắt hấp háy. “Có phải cháu đã nghĩ họ sẽ chọn cháu làm người lãnh đạo, và cháu sẽ một mình mở ra thời đại hòa bình mới?”
“Tôi sẽ lãnh đạo họ,” tôi rít vào mặt ông ta. “Ông cứ chờ mà xem.”
Tôi buông ông ta rồi trèo lên một đống đá cao. Giờ tôi đã thấy người ta đang thò đầu ra khỏi nhà, những tiếng í ới gọi nhau, thấy người dân bỏ chạy tứ tán.
Bất kể là gì thì nó cũng đã kéo được người dân của thị trấn Prentiss Mới ra khỏi nơi ẩn náu.
Tôi cảm thấy Tiếng Ồn đang rì rầm sau gáy.
Tôi quay người, lại chĩa súng vào ông ta, trèo xuống đống đá và nói, “Tôi đã bảo ông rồi, đừng có giở trò!”
“Ta chỉ muốn tiếp tục trò chuyện thôi, Todd,” ông ta nói, mặt đầy vẻ giả ngơ. “Ta rất tò mò được biết kế hoạch lãnh đạo của cháu, khi giờ đây cháu sẽ trở thành thủ lĩnh đội quân và sẽ là tổng thống của hành tinh này.”
Tôi muốn đấm cho nụ cười rớt khỏi bản mặt ông ta.
“Chuyện gì đang diễn ra?” tôi hét vào mặt ông ta. “Thứ gì đang đi xuống sườn đồi?”
Tiếng tù và thứ ba vang lên, lần này còn lớn hơn nữa, đến nỗi ta có thể cảm thấy nó rền vang khắp cơ thể.
Giờ thì người dân của thị trấn đã bắt đầu gào thét thực sự.
“Thò tay vào túi áo ngực của ta đi, Todd,” thị trưởng nói. “Ta nghĩ cháu sẽ tìm thấy một vật từng thuộc về cháu.”
Tôi nhìn ông ta chằm chằm, gắng phát hiện cái bẫy, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là nụ cười ngớ ngẩn chết tiệt ấy.
Như thể ông ta lại đang chiến thắng.
Tôi thúc khẩu súng vào người ông ta và dùng tay còn lại để thọc vào túi, các ngón tay của tôi chạm phải một vật cứng bằng kim loại. Tôi lôi nó ra.
Là ống nhòm của Viola.
“Một món đồ nho nhỏ phi thường,” thị trưởng nói. “Ta thực sự trông đợi đến ngày những người định cư còn lại đổ bộ, để xem họ sẽ mang đến cho chúng ta những món đồ mới mẻ gì khác nữa.”
Tôi không thèm tiếp lời ông ta, chỉ trèo lại lên đống đá và đưa ống nhòm lên mắt, lóng ngóng chỉnh chế độ nhìn ban đêm. Đã khá lâu kể từ khi tôi...
Tôi tìm được đúng nút.
Thung lũng hiện ra trong sắc xanh và trắng, tôi đang nhìn thị trấn xuyên qua bóng tối.
Tôi đưa ống nhòm dọc lên con đường, qua dòng sông, tới đoạn dích dắc trên sườn đồi, tới những đốm sáng đang đổ xuống...
Và...
Và...
Và ôi trời hỡi.
Tôi nghe tiếng thị trưởng cười vang sau lưng, vẫn bị trói chặt vào ghế. “Ồ, phải rồi, Todd. Không phải cháu đang tưởng tượng đâu.”
Tôi không thể nói gì trong giây lát.
Không có lời nào.
Làm sao?
Làm sao mà chuyện này lại có thể xảy ra?
Cả một đội quân Xú Vật đang tràn xuống thị trấn.
Một vài trong số họ, những kẻ ở đằng trước, đang cưỡi những con vật to bè, bự chảng được phủ thứ trông như áo giáp và một chiếc sừng dài độc nhất cong tợn chìa ra từ mũi. Đi sau đó là những tốp lính, vì đây không phải là một cuộc diễu binh thân thiện, không đời nào, những tốp lính đang hành quân xuống con đường dích dắc, những tốp lính hành quân xuống mép đồi trên đỉnh ngọn thác.
Những tốp lính đang đến để xung trận.
Và có đến hàng nghìn tên.
“Nhưng,” tôi nói, thở hắt, khó nhọc cất thành lời. “Nhưng bọn họ đã bị giết cả rồi mà. Bọn họ đã bị giết sạch trong cuộc chiến Xú Vật!”
“Tất cả sao, Todd?” thị trưởng hỏi. “Tất cả bọn chúng trên hành tinh rộng lớn này, khi mà bản thân chúng ta chỉ sống trên một dải đất bé xíu? Theo cháu điều đó có hợp lý không?”
Ánh sáng mà tôi nhìn thấy là từ những ngọn đuốc mà những Xú Vật trên lưng đám thú cầm theo, những ngọn đuốc bừng cháy để dẫn lối cho đội quân, những ngọn đuốc bừng cháy để soi sáng giáo mác, cung tên, dùi cui mà họ mang theo.
Tất cả bọn họ đều mang theo vũ khí.
“Ồ, chúng ta đã đánh bại chúng,” thị trưởng nói. “Đã giết hàng nghìn tên, giết sạch trong bán kính nhiều dặm. Dù chúng áp đảo chúng ta về số lượng, nhưng chúng ta có vũ khí tân tiến hơn, và động lực mạnh mẽ hơn. Chúng ta đã đẩy chúng ra khỏi mảnh đất này với thỏa thuận rằng chúng sẽ không bao giờ quay lại, không bao giờ ngáng đường chúng ta nữa. Dĩ nhiên chúng ta đã giữ một số làm nô lệ để tái xây dựng thành phố sau cuộc chiến. Điều đó là công bằng thôi.”
Thị trấn đang thực sự GẦM lên. Quân đội đã dừng hành quân và tôi có thể nghe thấy tiếng người dân đang chạy tán loạn, gào thét với nhau, hét lên những tiếng vô nghĩa, những tiếng la kinh hoàng, sửng sốt.
Tôi lại chạy xuống khỏi đống đổ nát, thúc mạnh khẩu súng vào sườn ông ta. “Tại sao họ lại quay lại? Tại sao lại là lúc này ?”
Và ông ta vẫn mỉm cười. “Ta ngờ rằng chúng đã có đủ thời gian để nghĩ cách xóa sổ chúng ta một lần và mãi mái, cháu không nghĩ vậy sao? Sau ngần ấy năm? Ta ngờ rằng chúng chỉ đang tìm kiếm một lý do.”
“Lý do gì?” Tôi hét lên với ông ta. “Tại sao...”
Và tôi dừng lại.
Cuộc thảm sát.
Cái chết của đám nô lệ.
Thi thể của họ chất thành đống cao ngất ngưởng như rác.
“Đúng vậy, Todd,” ông ta nói, gật đầu như thể chúng tôi đang nói về tình hình thời tiết. “Ta cược rằng đó chính là lý do, cháu nghĩ sao?”
Tôi cúi xuống nhìn ông ta, hiểu ra quá muộn như thường lệ. “Là ông,” tôi nói. “ Chắc chắn là ông đã ra tay. Ông đã giết đám Xú Vật ấy, tất cả bọn họ, khiến hiện trường trông như thể Câu Trả Lời mới là thủ phạm.” Tôi thúc khẩu súng vào ngực ông ta. “Ông đã hy vọng họ sẽ quay lại.”
Ông ta nhún vai. “Phải, ta đã hy vọng mình có cơ hội để đánh bại chúng một lần và mãi mãi.” Ông ta bĩu môi. “Nhưng ta phải cảm ơn cháu vì đã thúc đẩy kế hoạch ấy.”
“Tôi?” tôi hỏi.
“Ô, phải, hiển nhiên là cháu, Todd. Ta đã dựng sân khấu. Nhưng cháu mới là người gửi cho chúng kẻ truyền tin.”
“Kẻ truyền tin...?”
Không.
Không.
Tôi quay người và lại chạy lên đống đổ nát, lại đưa ống nhòm lên mắt và tìm kiếm và tìm kiếm và tìm kiếm.
Quá đông, và họ đang ở quá xa.
Nhưng hắn đang ở đó, phải không?
Ở đâu đó giữa đội quân.
1017.
Ôi, không.
“Ta phải nói rằng, Ôi, không là đúng đấy Todd,” thị trưởng nổi vọng lên. “Ta đã để nó sống để cháu tìm được, nhưng mặc cho mối quan hệ đặc biệt giữa hai đứa, nó cũng không có vẻ quý mến cháu lắm nhỉ? Bất kể cháu đã tìm cách giúp đỡ nó đến mức nào. Cháu là gương mặt đại diện cho những kẻ bạo hành nó, gương mặt mà nó đem về cho các đồng đảng cùng xem.” Tôi nghe tiếng cười trầm. “Ta thực sự không muốn phải là cháu lúc này Todd Hewitt ơi.”
Tôi quay người nhìn đường chân trời ở tứ phía. Rồi lại quay thêm một vòng. Có một đội quân ở phía Nam, một đội quân khác ở phía Đông, và giờ lại thêm một đội quân đang tràn xuống từ phía Tây.
“Còn chúng ta đang ngồi đây,” thị trưởng nói, vẫn có vẻ bình tĩnh. “Tại tâm điểm.” Ông ta dùng vai gãi mũi. “Ta tự hỏi những người đáng thương trên tàu do thám đang nghĩ gì.”
Không.
Không.
Tôi lại quay người, như thể làm vậy thì sẽ nhìn được tất cả bọn họ đang ùa đến. Ùa đến tìm tôi.
Tâm trí tôi điên loạn.
Tôi phải làm gì?
Tôi phải làm gì ?
Thị trưởng bắt đầu huýt sáo, như thể thời gian là vật sở hữu của ông ta.
Còn Viola đang ở ngoài kia...
Ôi Chúa ơi, cô đang ở ngoài kia giữa...
“Quân đội,” tôi nói. ”Quân đội phải chống lại họ.”
“Trong lúc rảnh rỗi sao?” thị trưởng nhướn mày nói. “Vài phút rảnh rỗi giữa lúc chống lại Câu Trả Lời?”
“Câu Trả Lời phải gia nhập chúng ta.”
“Chúng ta?” thị trưởng hỏi.
“Họ phải sát cánh cùng quân đội. Họ phải làm vậy.”
“Cháu thực sự nghĩ bà Coyle sẽ đồng ý sao?” Ông ta mỉm cười, nhưng tôi có thể thấy hai chân ông ta đang rung rung bồn chồn, năng lượng tràn khắp người ông ta. “Bà ta sẽ thấy mình và Xú Vật có cùng một kẻ thù, chẳng phải sao? Cháu cứ chờ mà xem. Bà ta sẽ tìm cách thương thuyết.” Ông ta lại bắt được ánh mắt của tôi. “Và cháu sẽ còn lại gì, Todd?”
Tôi thở nặng nề. Tôi không có câu trả lời.
“Còn Viola thì đang ở ngoài kia,” ông ta nhắc cho tôi nhớ, “một thân một mình.”
Phải.
Cô đang ở ngoài kia.
Và cô thậm chí còn không thể tự mình bước đi.
Ôi, Viola, tớ đã làm gì thế này?
“Và trong hoàn cảnh này, cháu thực sự nghĩ quân đội sẽ để cho cháu lãnh đạo sao, chàng trai thân mến của ta?” Ông ta bật cười như thể đó là ý tưởng điên rồ nhất trên đời. “Cháu thực sự nghĩ họ sẽ tin tưởng theo cháu ra trận sao?”
Tôi lại cầm ống nhòm xoay một vòng. Thị trấn Prentiss Mới đang hỗn loạn. Nhiều tòa nhà đang bốc cháy ở phía Đông. Người dân chạy loạn trên phố, bỏ chạy khỏi Câu Trả Lời, khỏi đội quân của thị trưởng, và giờ đang chạy khỏi Xú Vật, chạy tứ tán mà không có nơi nào để hướng đến.
Tù và lại rền vang khiến kính bật khỏi cửa một số căn nhà.
Tôi nhìn nó qua ống nhòm.
Một cái tù và bự chảng, dài hơn bốn Xú Vật gộp lại, đặt trên lưng hai con thú có sừng, do Xú Vật to lớn nhất tôi từng thấy thổi.
Và họ đã tràn đến chân đồi.
“Ta nghĩ đã đến lúc cháu phải cởi trói cho ta rồi, Todd,” thị trưởng nói, giọng rì rầm trong không khí.
Tôi xoay người đối diện ông ta, lại chĩa súng. “Ông không được kiểm soát tôi,” tôi nói. “Không được.”
“Ta không định làm vậy,” ông ta đáp. “Nhưng cả hai chúng ta đều biết đó là một ý tưởng không tồi, phải không?”
Tôi chần chừ, thở khó nhọc.
“Cháu biết đấy, ta đã từng đánh bại Xú Vật, ông ta nói. “Thị trấn biết điều đó. Quân đội biết điều đó. Ta không nghĩ họ sẽ hồ hởi đá đít ta và đoàn kết lại dưới trướng của cháu, khi giờ đây họ biết mình đang phải chống lại thứ gì.”
Tôi vẫn không nói nửa lời.
“Và sau tất cả những hành động phản bội của cháu, Todd,” ông ta nói, ngước mắt nhìn thẳng vào tôi. “Ta vẫn muốn cháu ở bên cạnh ta. Vẫn muốn cháu chiến đấu cùng ta.” Ông ta ngập ngừng. “Chúng ta có thể cùng nhau chiến thắng.”
“Tôi không muốn chiến thắng cùng ông,” tôi nói, nhìn qua thước ngắm. “Tôi đã đánh bại ông.”
Ông ta gật đầu như để tán thành, rồi lại nói. “Thế sự thay đổi, nhưng cũng không thay đổi.”
Tôi nghe thấy tiếng đội quân đang đến gần nhà thờ lớn. Cuối cùng thì một toán lính cũng đã kịp chấn chỉnh để tiến vào thị trấn. Tôi nghe thấy họ đang đi qua một con hẻm, về phía quảng trường.
Không còn nhiều thời gian.
“Ta thậm chí còn không cảm thấy phiền vì cháu đã trói ta lại, Todd,” thị trưởng nói, “nhưng cháu phải thả ta ra. Ta là người duy nhất có thể đánh bại chúng.”
Viola...
Viola, tớ phải làm gì đây?
“Phải, lại là Viola,” ông ta nói, giọng ngân nga và ấm áp. “Viola đang ở ngoài kia giữa tất cả, một thân một mình.” Ông ta đợi cho đến khi tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Chúng sẽ giết cô bé, Todd. Chúng sẽ làm vậy. Và cháu biết ta là người duy nhất có thể cứu cô bé.”
Tiếng tù và lại rền vang.
Rồi một tiếng BÙM khác ở phía Đông.
Tiếng bước chân của binh lính dưới quyền thị trưởng đang đến gần.
Tôi nhìn ông ta.
“Tôi đã đánh bại ông,” tôi nói. “Hãy nhớ điều đó. Tôi đã đánh bại ông và tôi sẽ đánh bại ông lần nữa.”
“Ta không hề nghi ngờ điều đó,” ông ta nói.
Nhưng ông ta đang mỉm cười.
VIOLA tôi nhắm thẳng vào ông ta, và ông ta rùng mình.
“Ông cứu cô ấy,” tôi nói, “rồi ông sẽ được sống. Cô ấy mà chết, ông cũng sẽ chết.”
Ông ta gật đầu. “Đồng ý.”
“Tôi sẽ bắn nếu ông tìm cách kiểm soát tôi. Và tôi sẽ bắn nếu ông tìm cách tấn công tôi. Hiểu chứ?”
“Hiểu,” ông ta đáp.
Tôi đợi thêm một giây nhưng không còn giây nào để mà phí hoài nữa.
Không còn thời gian để đưa ra lựa chọn.
Chỉ còn cả thế giới đang hành quân tụ về đây, ngay lúc này.
Và cô đang ở ngoài kia.
Và tôi sẽ không bao giờ rời xa cô nữa, ngay cả khi chúng tôi không ở cùng nhau.
Tha thứ cho tớ, tôi nghĩ.
Rồi tôi vòng ra sau lưng thị trưởng để cởi trói cho ông ta.
Ông ta từ tốn đứng dậy, xoa cổ tay.
Ông ta ngẩng đầu đúng lúc một tiếng tù và khác vừa rền vang.
“Cuối cùng thì những cuộc chiến lén lút bí mật này cũng không còn nữa,” ông ta nói. “Không còn phải đuổi bắt những cái bóng và vò đầu vì những điệp vụ giấu mặt vô nghĩa.” Ông ta quay sang tôi, bắt lấy ánh mắt tôi, và tôi nhìn thấy bên dưới nụ cười ngạo nghễ của ông ta vẻ điên rồ thực sự. “Cuối cùng chúng ta cũng đến màn chính, thứ khiến đàn ông là đàn ông, điều mà chúng ta được sinh ra để làm, Todd ạ.” Ông ta xoa tay vào nhau, mắt lóe sáng khi nói lên những lời ấy.
“Chiến tranh.”