Chương 1 Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông
Alanna von Trebond, nữ hiệp sĩ duy nhất của vương quốc Tortall, đang bì bõm trong ao của một ốc đảo và vui sướng hưởng thụ bữa tắm táp - lần tắm đầu tiên kể từ ba ngày nay. Không thể tin nổi rằng ở miền bắc giờ đang là mùa đông, cô nghĩ. Nhiệt độ miền Sa Mạc Rộng Lớn Phía Nam này thật thích hợp với cô, chỉ có cát là khó chịu.
“Tốt nhất là vội lên!”, chú Coram ra lệnh. Người bạn đường vạm vỡ và được trang bị kỹ lưỡng của cô đang đứng gác phía sau mấy bụi cây che ao. “Nếu đây là một nguồn nước của dân Bazhir thì chú thấy hơn cả là đừng luẩn quẩn ở đây lâu, cho đến khi chúng ta biết liệu nhóm dân ở đây đã thề trung thành với nhà vua của chúng ta hay chưa.”
Alanna trèo ra khỏi nước, giơ tay về phía trang phục.
Nữ hiệp sĩ trẻ tuổi không mấy thích thú việc chạm trán dân Bazhir, nhất là những kẻ “ngoại đạo”. Cô và chú Coram đang lên đường về vùng Tyra phía nam. Nếu va phải đám chiến binh sa mạc thì chuyến đi của cô sẽ kết thúc trước khi nó thật sự bắt đầu.
Cô lau khô thân thể và mặc một chiếc áo sơ mi đàn ông màu xanh dương, thả trên quần ngang gối. Mặc dù việc cô là con gái không còn bí mật như hồi được đào tạo trong cung điện nhà vua, nhưng thường thì cô vẫn tiếp tục chọn trang phục nam, bởi chúng cho cô cử động thoải mái hơn. Cảm giác thật kỳ quặc khi nhớ lại rằng, trong bữa tắm ở ốc đảo lần trước cô vẫn còn là một tiểu đồng. Chính chuyến phiêu lưu đó cho hoàng tử Jonathan biết cô là con gái. Những ngày tháng phải dùng vải buộc bẹp ngực và không bao giờ được đi bơi giờ đã qua đi. Cô không nuối tiếc.
Anh bạn mèo Mãi Trung Thành meo lên một lời cảnh báo. “Alanna!”, chú Coram cũng đồng thời thét lớn. “Sắp có chuyện!” Alanna tóm lấy kiếm và chạy sang phía chỗ chú Coram cùng cặp ngựa. Một đám mây bụi tiến lại gần. Chắc đây phải là người Bazhir hoặc một băng cướp. Alanna thoáng nhăn mặt khi nhảy lên yên cương của con Ánh Trăng. Họ phi ngựa đi một đoạn trong nước kiệu, cho tới khi Mãi Trung Thành lao vút qua biển cát như một nét vẽ dũng mãnh màu đen, nhảy chồm lên, dừng lại chính xác trước cô chủ rồi trèo lên chiếc bát bằng da treo bên yên cương, dành riêng cho chàng ta. Ánh Trăng, con ngựa cái của Alanna, vốn đã quen với trò đi và đến đột ngột của con mèo, vẫn tỉnh như không. “Đi thôi! Ta gắng ra đến đường chính.” Alanna kêu về phía chú Coram. Họ thúc ngựa lao đi. Alanna cúi sát trên bờm con Ánh Trăng và khẽ nhìn về phía sau. Cô thấy chú Coram lắc đầu. “Không kịp!”, chú gầm lên.
“Chúng nó đã tìm thấy mình! Phi ngựa tiếp đi - chú sẽ giữ chúng lại!”
Alanna xoay phắt về và dừng ngựa. Trong tay lóng lánh cây kiếm Tia Chớp. “Chú nghĩ cháu là ai? Ta ở đây chờ bọn chúng.”
Chú Coram mắng mỏ. “Nếu cháu là con gái ta, ta sẽ đánh nát đít! Biến mau!”
Alanna bướng bỉnh lắc đầu. Giờ cô đã nhìn thấy bọn người đang đuổi theo họ. Đó là những gã trai của vùng Đồi Ven Biển. Không băng cướp sa mạc nào tồi tệ hơn bọn này. Cô ngoái tay ra sau, gỡ khiên ra khỏi dây buộc và đeo lên cánh tay trái. Coram làm theo.
“Nhóc ngang ngạnh!”, chú gầm gừ. “Thà chiến đấu với mười bộ tộc Bazhir còn hơn với mấy thằng trai Vùng Đồi Ven Biển.”
Alanna gật đầu. Người Bazhir dù là những chiến binh nguy hiểm, nhưng họ còn có những quy định nghiêm khắc về danh dự. Còn bọn đàn ông Vùng Đồi Ven Biển thì sống chỉ để giết và cướp.
Cô siết Tia Chớp chặt hơn và chỉnh lại tấm khiên một lần nữa. Bọn đàn ông lao nhanh tới, tạo thành một nửa vòng tròn bao quanh Alanna và Coram. Alanna giận dữ nghiến răng, ra lệnh: “Ta tấn công!”
“Cháu điên hả?”, chú Coram gầm lên. Alanna lúc đó đã phi thẳng vào đám đàn ông. Coram vất vả nuốt khan, thét xung trận và lao theo. Ánh Trăng chồm lên khi va phải những tên kẻ cướp đầu tiên và đập móng sắt về phía chúng. Trước đây nhiều năm, con ngựa cái đã được huấn luyện kỹ càng để chiến đấu. Alanna chia ra bốn phía quanh cô những nhát chặt nhanh vun vút. Cô lờ đi tiếng la thét thịnh nộ của kẻ thù.
Một tên kẻ cướp chột mắt thúc ngựa sán lại gần, định tóm lấy cánh tay cầm kiếm của cô. Vừa phun phè phè Mãi Trung Thành vừa nhảy vọt ra khỏi cái bát của nó, móng chĩa tới. Gã một mắt la lên, xoay ra vật lộn với con mèo đực bám trên mặt gã.
“Cẩn thận kìa!”, chú Coram gắt lên, dù đang đồng thời cầm cự với ba gã đàn ông. Chú buông ra một tiếng la đau đớn khi bị một đứa xỉa sâu vào cánh tay cầm kiếm. Miệng cất tiếng chửi, tay trái chú buông khiên, chuyển kiếm sang tay này, chiến đấu tiếp.
Được bạn đường cảnh báo, Alanna xoay phắt lại. Cô đối mặt với một tên cướp khổng lồ, một đống lừng lững đang cười nham nhở với mái tóc đỏ và bộ râu kết thành hai đuôi sam dài ngoẵng. Gã điều khiển một con ngựa xù lông bằng đầu gối và dùng cả hai tay vung vẩy một cây kiếm có lưỡi bằng pha-lê trông rất lạ. Alanna liếc xéo về cái món vũ khí sắc như dao cạo, vất vả nuốt khan và cúi mình né nhát chém đầu tiên của gã. Gã Tóc Đỏ chém tiếp một nhát, và cô chỉ còn kịp giơ khiên lên đỡ. Lực ép của của cú va đập khiến cô thoắt buông một tiếng la đau đớn. Alanna đánh trả bằng Tia Chớp, nhưng trượt, bởi đối phương phi ngựa vọt đi nhanh thoăn thoắt.
Cô quyết định không đuổi theo gã, không chiến đấu theo luật của gã.
Thay vào đó, cô giơ cây khiên hiệp sĩ của mình lên, cây khiên mang hình sư tử cái, và chờ.
Gã trai khổng lồ quay lại, phi ngựa đi vòng quanh cô, chăm chú quan sát. Con ngựa của gã tiến về phía trước một bước. Ánh Trăng chồm lên tự vệ bằng những cú đá. Lưỡi kiếm pha-lê đập vào khiên của Alanna lần thứ hai. Một chấn động xuyên dọc cơ thể cô. Hy vọng anh trai mình đã khoác cho tấm khiên một câu thần chú mạnh mẽ, cô giận dữ nghĩ. Nếu không nó thậm chí không qua nổi trận chiến đầu tiên!
Cô giật Ánh Trăng xoay tròn, trong khi gã khổng lồ bao phía ngoài trên con ngựa nhanh lẹ của gã. Thúc cựa giày, cô hướng dẫn cho con ngựa cái màu vàng trắng và chém về phía đối phương. Cô là nữ hiệp sĩ của vương quốc Tortall! Không phải chuyện chơi!
Cô tận dụng mọi cơ hội mỗi khi tìm thấy một lỗ hở trong phòng thủ của đối phương, nhưng lần nào gã cũng đỡ được đòn cô với một nụ cười nham nhở chọc tức. Thở hổn hển, cô lùi về. Gắng sức lắm cô mới kiềm chế được bản thân. Bây giờ gã khổng lồ tấn công trở lại. Cô phải chớp mắt để tránh mồ hôi lọt vào trong. Không được phép phạm sai lầm lúc này. Chiến thuật của gã khác với chiến thuật của các hiệp sĩ mà cô từng đấu kiếm cho tới nay; cô không thể nhìn thấy những gì gã định làm trong tích tắc tới.
Đột ngột, mặt trời giữa trưa rọi thẳng vào mắt cô - gã đã chủ ý dồn cô vào vị trí này. Alanna chỉ kịp nhìn thấy trong tích tắc cuối cùng lưỡi kiếm chém xuống từ trên. Cô vung mạnh Tia Chớp lên, đón nhát chặt của gã khổng lồ. Thép đập vào thép khi hai cây kiếm chém vào nhau ở đoạn gần đốc kiếm.
Thế rồi Tia Chớp gãy rời ra, chỉ cách đốc kiếm một đoạn ngắn. Ánh Trăng lao vọt đi, đưa cô ra khỏi tầm với của tay kẻ cướp vùng đồi. Alanna nhìn trân trân xuống đốc kiếm trong tay. Tia Chớp là cây kiếm của cô kể từ khi cô xứng đáng được sử dụng kiếm. Làm sao cô có thể chiến đấu nếu không có Tia Chớp trong tay?
Cô nghiến răng vùng dậy từ cảm giác đờ đẫn và giơ tay tìm búa. Toàn thân rung lên vì thịnh nộ. Cô dùng toàn bộ ý chí để giữ bình tĩnh, tránh phạm một sai lầm trầm trọng. Cô thét lớn và giơ búa lao thẳng về phía tên cướp. Cô không nghe thấy tiếng la cảnh báo của những gã trai vùng đồi khác, cũng như cô không nghe thấy tiếng la vui sướng của chú Coram. Cô chỉ nghe thấy tiếng thở như huýt sáo của con ngựa, thêm vào đó là tiếng thở của cô. Cô giơ tay lấy đà và buột miệng văng tục khi gã cúi xuống, lùi về. Đúng khi cô lại lao tới thì gã thốt ra một tiếng thét, bởi gã vừa nhìn thấy đằng sau lưng cô một thứ gì đó. Giận dữ bừng bừng, cô phải đứng đó nhìn gã cùng con ngựa Pony xoay phắt đi, gầm gào, với vài gã đàn ông còn sót lại trong đám quân của gã và chạy trốn. Alanna đuổi theo.
“Quay lại đây, đồ hèn!”, cô thét lớn.
Gã khổng lồ ngoái đầu lại, vừa cười vừa vung vẩy cây kiếm pha-lê. Nhưng tràng cười tắt ngang khi một mũi tên màu đen cắm ngập vào ngực gã. Những mũi tên khác quật mấy tên cướp còn lại gục xuống; chỉ có hai tên chạy thoát. Bị năm người sa mạc mặc đồ trắng toát đuổi theo, chúng thúc ngựa chạy như có quỷ bám.
Đúng khi Alanna trèo xuống ngựa thì một người Bazhir thúc ngực phi tới bên, áo dài kiểu Burnus màu trắng của anh ta được thắt ngang lưng bằng một dải băng đỏ rực. Cô nhìn trân trân cơ thể gã kẻ cướp vùng đồi vừa sử dụng cây kiếm pha-lê. Vật thể lóng lánh nọ đang trong cát, sát bên gã. Nó sáng lóe lên và đột ngột, phát ra những tia chói gắt khiến Alanna bị lóa mắt. Cô thoắt đờ người: trước mắt cô là một đám lửa màu vàng cam cùng một hình ảnh.
Một ngón tay thẫm màu - hay đó là một cây cọc - trỏ thẳng lên bầu trời xanh ngắt trong suốt như pha-lê. Đứng trước nó là một người đàn ông trong bộ quần áo rách rưới màu xám. Ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ điên cuồng. Không trung có mùi khói của gỗ cháy.
Ánh nhìn của cô rõ ràng trở lại, ảo ánh biến mất.
Alanna thọc tay xuống dưới áo sơ mi, rút ra tấm bùa hộ mạng mà Đức Mẹ đã tặng cho cô trước đây ba năm. Vốn nó là một mẩu gỗ đang cháy được nữ thần rút ra từ đống lửa trại của cô. Dù được bọc một lớp ngọc trong suốt bên ngoài, ngọn lửa nhỏ bên trong vẫn bập bùng cháy suốt. Khi cầm bùa lên tay là Alanna lại nhìn được không trung quanh cô có phép thuật hay không. Nếu có, phép lực sẽ hiện lên như một quyền lực bốc lửa trong không khí. Bây giờ cũng vậy, một quầng sáng màu cam đang bập bùng bao quanh cây kiếm. Cô nhăn trán. Mới đây thôi, cô vừa va phải một trận quyết tử với đứng phép thuật màu sắc này. Đó là một hồi ức không hề dễ chịu.
Người Bazhir đã đi theo cô, bây giờ dùng chân hất cát phủ lên cây kiếm.
“Nó là đồ ác”, ông ta nói khẽ, giọng khàn khàn. “Cứ để sa mạc giữ nó.”
Bị phép thuật phân tâm, Alanna bây giờ mới nhận thấy là nước mắt đang lăn xối xả trên má. Cô có cảm giác vừa đánh mất một người bạn, chứ không phải chỉ một cây kiếm, cây Tia Chớp.
Một tia lóng lánh nho nhỏ của thép chạm vào tia nhìn. Cô đứng lại, nhặt lên lưỡi kiếm bị gãy, đút vào bao kiếm và buộc chặt vào bao cả phần đốc kiếm giờ đây đã trở thành vô giá trị. Chừng nào cô không rút vũ khí ra, sẽ không một ai nhận thấy là kiếm bị gãy.
Khi chú Coram phi tới bên cô trên con ngựa thiến thì Alanna đã trèo lên ngựa và ngồi thẳng bên cạnh anh bạn mèo Mãi Trung Thành. “Chú rất tiếc, bé con”, chú nói khẽ và đặt tay lên cánh tay cô. “Chú biết, cây kiếm này có ý nghĩa với cháu đến mức nào. Nhưng bây giờ chưa phải lúc nghĩ chuyện đó. Bọn đàn ông này rất có thể là bạn bè, mà cũng có thể không. Không biết tại sao bọn họ lại cứu mạng ta. Tốt nhất là cháu chuẩn bị tinh thần nói chuyện với họ đi.”
Alanna gật đầu, gắng gom góp tinh thần. Nhóm cứu tinh của cô đã tạo thành một vòng tròn rộng thoáng bao quanh cô và chú Coram. Giờ đây người đàn ông vừa phủ cát lên cây kiếm pha-lê tiến đến gần họ. Bàn tay ông ta nhẹ nhàng điều khiển một con ngựa đực vạm vỡ màu nâu hạt dẻ. Những người khác lùi ra nhường chỗ. Cả một lúc lâu, ông ta không nói gì.
Ông ta chỉ nhìn cô trân trân.
Cuối cùng ông ta gật đầu. “Tôi là Halef Seif, thủ lĩnh của bộ tộc Chim Ưng Nhuộm Máu thuộc dân tộc Bazhir”, ông ta nghiêm trang nói. “Những người vừa bỏ mạng là những kẻ xâm phạm miền cát của chúng tôi. Chúng phi ngựa vào đây mặc dù chưa được phép. Cả các người cũng tới đây không có lời mời. Tại sao chúng tôi không nên cư xử với các người giống như cách chúng tôi vừa cư xử với bọn họ? Hãy nói cho tôi biết, Người-Đàn-Bà-Phi-Ngựa-Như-Đàn-Ông? “
Alanna kiệt lực giơ tay cọ trán. Cô quá mỏi mệt và quá phiền muộn, chẳng còn sức hào hứng với những câu đưa đẩy lịch sự được coi là khuôn phép giao tiếp của người Bazhir. Cư xử với những chiến binh vùng sa mạc không phải chuyện dễ dàng. Alanna may mắn vì đã có đích thân một chuyên gia dạy cho cô biết tập tục của họ.
Mãi Trung Thành trèo lên vai cô, khiến đám dân sa mạc nổi lên một tràng rì rầm. Alanna giận dữ nhìn anh bạn mèo. Rõ ràng là chàng ta biết chàng ta sẽ khiến đám dân Bazhir này mất bình tĩnh tới mức nào. Mèo đen với mắt tím không phải thứ họ thường thấy, cô nghĩ thầm. “Bạn quá nặng rồi đó, không còn thích hợp với trò vắt vẻo trên đó đâu”, cô thì thầm.
Cô nàng đừng lo, Mãi Trung Thành đáp lời. Tiếng meo meo của chàng ta từ nhiều năm nay đối với Alanna đã rõ ràng như tiếng người nói. Giờ nói chuyện với bợn họ đi.
Đột ngột, lòng tự tin và năng lượng quay trở lại trong cô. “Tôi hy vọng rằng quý ngài sẽ cư xử công bằng với chúng tôi, thưa Halef Seif của bộ tộc Chim Ưng Nhuộm Máu”, cô đáp. “Chúng tôi không ăn trộm, cũng không làm hại ai. Chúng tôi, người bạn của tôi và tôi, chỉ muốn phi ngựa xuống phía nam. Liệu quý ngài có làm hại đến một chiến binh của nhà vua không?”
Trò chơi của cô không gây được hiệu ứng. Halef Seif nhún vai. “Chúng tôi không biết tới nhà vua nào.”
Alanna nghe thấy chú Coram nôn nóng cựa quậy trên yên cương. Rõ ràng là sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nếu họ gặp phải những người công nhận vua Roald của Tortall. Chắc chắn những kẻ ngoại đạo sẽ chẳng vui mừng khi đối mặt với hiệp sĩ trẻ trung và kỳ quặc nhất của vua Roald.
“Quý ngài không biết đến nhà vua nào, nhưng những người khác cùng dân tộc với quý ngài thì có. Nếu họ biết quý ngài bắt giam một nữ hiệp sĩ của vua Roald cùng bạn đường của cô ta, chắc họ sẽ khuyên quý ngài nên thận trọng”, Alanna cảnh báo.
Câu này khiến đám người cưỡi ngựa bật lên một tràng cười chế nhạo. Chỉ có người cầm đầu bọn họ vẫn giữ nét mặt lạnh lùng dữ dội. “Có phải vua của các người bất lực đến mức dùng cả phụ nữ làm chiến binh? Chúng ta không thể tôn trọng một nhà vua như thế, cũng không thể tôn trọng một người đàn bà lại trơ trẽn đến độ mặc quần áo đàn ông và cưỡi ngựa mà không che mặt.”
Alanna trỏ về phía những gã đàn ông của miền đồi đã bị cô cùng chú Coram tiêu diệt. “Cả bọn chúng cũng đã coi tôi không phải là một đối phương xứng đáng. Quý ngài có tin chắc, hai chúng tôi sẽ ngã xuống dưới lưỡi kiếm của chúng, nếu quý ngài không hỗ trợ? Chúng đã chặt gãy kiếm của tôi.” Cô khó nhọc nuốt khan rồi thêm vào: “Nhưng một lưỡi kiếm thì đã là gì? Tôi còn rìu, còn dao găm và còn thương. Tôi có Coram Smythesson bọc lưng cho tôi, cũng như tôi bọc lưng cho chú ấy.”
“Những lời lẽ lớn lao của một người đàn bà nhỏ bé”, Halef Seif nhận định. Nét mặt bình thản không cho biết ông ta đang nghĩ gì.
Một người cưỡi ngựa, cao lớn hơn hẳn những người còn lại, đột ngột thúc ngựa về phía trước. Anh ta nhìn Alanna trân trân, cho tới khi đột ngột hài lòng gật đầu. “Chính cô ấy!”, anh ta kêu lên. “Halef, cô ấy chính là người mà huyền thoại của ta gọi là Nữ Thần Ánh Sáng!”
“Nói tiếp đi, Gammal!”, Halef ra lệnh.
Chiến binh lực lưỡng cúi chào Alanna thật thấp, thấp hết mức mà yên cương cho phép. “Quý ngài có còn nhớ đến tôi”, anh ta hỏi giọng đầy hy vọng. “Tôi đứng canh ở cổng nhỏ nhất của phía tây thành phố đá, nơi những người phương bắc gọi là Persopolis. Việc xảy ra cách đây sáu mùa mưa. Chủ nhân của ngài, Người Mắt Xanh, đã mua sự im lặng của tôi bằng vàng.”
“Dĩ nhiên!”, Alanna nói và cười rạng rỡ. Bây giờ cô đã nhớ ra. “Anh còn nhổ xuống đồng tiền và cắn thử.”
Người đàn ông to cao liếc xéo về phía thủ lĩnh. “Chính cô ấy! Cô ấy đi cùng với hoàng tử mắt xanh, Thần Bóng Đêm, và cả hai người đã giải phóng cho chúng ta khỏi ách thống trị của Thành Phố Đen.” Anh ta giơ tay làm dấu hiệu đuổi tà. “Sáng hôm đấy tôi đã để cho họ đi qua cổng thành ra ngoài!”
Halef nhăn trán quan sát Alanna. “Anh ta nói thật không?”
Alanna nhún vai. “Hoàng tử Jonathan và tôi đã cưỡi ngựa xuống Thành Phố Đen, chuyện đó đúng”, cô khẳng định. “Và chúng tôi đã chiến đấu với bọn Ysandir - bọn Người Vô Danh”, cô hối hả thêm vào, khi những người quanh cô nôn nóng lầm bầm. “Và chúng tôi đã chiến thắng bọn chúng. Không phải chuyện dễ.”
Một người đàn ông gầy gò mặc bộ đồ màu xanh lục của các phù thủy Bazhir - họ cũng là pháp sư, nhưng chỉ có chút ít phép lực - gạt mũ trùm đầu ra sau. Bộ râu rậm của ông ta chĩa thẳng tới trước từ một cái cằm nhợt nhạt. “Nó nói láo!”, gã thét lên và thúc ngựa chen vào giữa Alanna và nhóm người cùng bộ lạc. “Nữ Thần Ánh Sáng và Nam Thần Bóng Đêm đã cưỡi trên một chiểc xe ngựa rực lửa bay lên trời khi những kẻ vô danh bỏ mạng. Cái đó ai cũng biết!”
“Họ quay trở lại thành phố đá, mà là cưỡi ngựa”, Gammal bướng bỉnh đáp. “Và con ngựa cái mà Nữ Thần Ánh Sáng cưỡi là con này đây - nó có màu của cát và bờm với đuôi trắng như mây.”
Trong khi những người Bazhir cãi cọ, Coram lại gần cô. “Cháu lại bày ra trò gì thế?”, chú hỏi khẽ.
“Đúng hơn thì chú phải hỏi rằng, bọn cháu đã từng bày trò gì vậy, Jon và cháu”, Alanna nói qua bờ môi mím hờ. “Cháu đã kể cho chú nghe rồi, là bọn cháu đã đến Thành Phố Đen. Đúng không nào? Ở đó chúng cháu đã chiến đấu chống lại bọn ma và Jon được biết thật ra cháu là con gái. Chuyện xảy ra sáu năm về trước.”
“Nếu biết là phải đi đây đi đó với một huyền thoại, thì chắc ta đã cân nhắc kỹ hon”, chú Coram lầm bầm.
“Im lặng!”, Halef ra lệnh cho tất cả. Thế rồi anh ta xoay sang phía Alanna. “Hãy để tôi tạm thời tin rằng quý nàng là một nữ chiến binh của nhà vua phương bắc, Người-Đàn-Bà-Phi-Ngựa-Như-Đàn-Ông. Tấm khiên của quý nàng là một bằng chứng. Là thủ lĩnh của bộ tộc Chim Ưng Nhuộm Máu, tôi mời quý nàng chia lửa cùng chúng tôi tối nay.”
Alanna thoáng nhìn người Bazhir cao lớn. Mình có còn sự lựa chọn nào khác không, cô cân nhắc. Sau cùng cô cúi mình. “Lời mời của quý ngài là vinh hạnh cho chúng tôi. Dĩ nhiên chúng tôi không nghĩ tới chuyện từ chối.”
Căn lều mà người ta dành cho cô và Coram rộng rãi và thoáng khí. Nó được trang bị đầy đủ gối mềm và thảm trải. Alanna thả người rơi xuống đất và nghĩ về những gì mà cô vừa nhìn thấy trong ngôi làng này. Nếu tính sơ qua theo số lều thì bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu có ít nhất 20 gia đình. Một số người còn độc thân chắc sống chung với nhau trong một lều lớn, xa cha mẹ. Gã phù thủy, kẻ buộc ngang áo Burnus màu trắng của gã bằng một dải băng xanh lục, đã bước vào căn lều lớn nhất làng. Theo những gì mà ông thầy của cô là Sir Myles đã giải thích, thì chỗ hắn ở cũng đồng thời là đền thờ của cả bộ lạc.
Dòng toan tính của Alanna bị khuấy rối bởi ba thành viên trẻ tuổi của bộ lạc. Hai em đeo khăn che mặt, loại khăn mà mọi phụ nữ Bazhir phải sử dụng ngay sau kỳ hành kinh đầu tiên. Cô thiếu nữ lớn hơn bưng một khay đồ ăn và rượu vang, thận trọng đặt nó xuống khoảng đất giữa chú Coram và Alanna. Cô thứ hai và một cậu bé xinh xắn cao dong dỏng thì đứng nhìn các vị khách trân trân.
“Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn bà mà màu mắt không đen”, cậu thiếu niên bộc trực nói. “Có phải nước mưa ở miền bắc rơi từ trên trời xuống rửa mất màu mắt đi?”
“Dĩ nhiên là không, Ishak”, cô thiếu nữ nhỏ tuổi hơn đáp. “Nếu mà như thế, tại sao mắt chị ấy màu tím?”
“Ishak! Kourrem! Có im đi chưa!”, cô thiếu nữ cầm khay gầm lên. Cô cúi thật thấp chào Alanna và Coram. “Xin tha thứ cho bạn tôi. Cả hai đứa quên mất chúng nó đã được xếp vào hàng người lớn của bộ tộc rồi.” Giận dữ, cô ta long mắt lên với cặp trẻ. “Tao để cho bọn mày đi theo vì bọn mày đã hứa không mở mồm nói một câu. Bây giờ bọn mày quên lời rồi.”
“Tao đâu có thề với tổ tiên tao”, cậu thiếu niên tên là Ishak tự bào chữa.
“Con mèo của chị có cho em vuốt một chút không?”, cô thiếu nữ nhỏ hơn là Kourrem vừa xoay về phía Alanna vừa hỏi. “Nó cũng có mắt màu tím. Nó rất đẹp. Có phải con mèo của chị chính là anh trai chị, bị một pháp sư tài giỏi biến thành mèo.”
Mãi Trung Thành hưởng ứng lời khen bằng nét mặt tự mãn, chầm chậm đi sang phía nhóm khách, vênh vang để cho bọn trẻ vuốt ve và ngưỡng mộ.
Lờỉ phỏng đoán rằng cô và Mãi Trung Thành có họ với nhau khiến Alanna mỉm cưòi. Đã có nhiều người ngạc nhiên về chuyện cô và anh bạn mèo có cùng màu mắt.
“Không”, Alanna đáp và rót rượu vang cho mình cùng chú Coram. “Mãi Trung Thành là một con mèo, chỉ có thế thôi. Anh trai chị cũng là một pháp sư. Nhưng anh ấy còn mang hình người. Ít nhất là trong lần gặp anh ấy vừa qua.”
“Em tên là Kara”, cô thiếu nữ lớn hơn tuyên bố. “Em được phân hầu hạ chị cho tới khi bộ tộc quyết định về số phận chị. Và bây giờ bọn em phải đi rồi.” Cô miễn cưỡng thêm vào. “Người ta cấm bọn em ở lại đây quá lâu. Akhnan Ibn Nazzir nói rằng tụi chị sẽ làm bọn em hư hỏng nếu bọn em không cẩn thận.”
Alanna và Coram lo lắng nhìn nhau. “Cái gã, cái gã...” Coram nhăn mặt, bởi chú không thể nhớ được cái tên Bazhir nghe chói tai đó. “Cái gã vừa nói là bọn ta sẽ làm hư các cháu, là ai vậy?”
“Akhnan Ibn Nazzir”, Ishak nói vọng lại từ khuôn cửa. “Thầy phù thủy. Ông ấy bảo các người là quỷ và các người đến đây để thử thách tôn giáo của chúng tôi.”
Coram đảo mắt lên trời. “Ibn Nazzir là một gã ngu già cóc đế với bộ râu giống cỏ dại.”
Kinh hãi, Kara đẩy cả hai đứa ra khỏi lều. Coram lo lắng lắc đầu. “Chuyện không hay chút nào”, chú thú nhận. “Cháu nghĩ sao, chú có thể làm được chuyện gì không?”
Alanna lúc đó vừa phủ lên mình một tấm chăn thêu. “Cháu định ngủ một chút.” Cô ngáp. “Chừng nào bộ lạc này chưa quyết định họ muốn làm gì với ta, thì ta cũng chẳng làm được gì hết.”
Chỉ một tích tắc sau, cô đã ngủ thật sâu. Mãi Trung Thành cuộn mình nằm bên mũi cô.
Đúng lúc chú Coram uống bát rượu chà là thứ ba thì Halef Seif ngó đầu vào lều. “Khi cô ta ngủ, trông cô ta dịu dàng hơn”, ông ta khẽ nói. “Khi cô ta tỉnh dậy, nói với cô ấy rằng bộ tộc sẽ quyết định về số phận của các người bên lửa trại, trước bữa ăn tối. Tôi sẽ cho người đến gọi.”
Coram gật đầu và uống cạn bát rượu. Alanna nói đúng. Hiện thời họ không thể làm gì. Thế nên chú cũng duỗi dài chân ra và ngủ thiếp đi.
Đúng khi những tia nắng nhợt đi ở phía tây thì Alanna thức dậy. Chú Coram đang ngáy, Mãi Trung Thành đã biến khỏi lều. Vừa ngáp vừa vươn vai, cô bước ra phía trước lều. Ngôi làng yên ắng đến kỳ quặc và gây ấn tượng bị bỏ rơi. Đúng khi cô muốn đi một vòng quanh làng để tìm hiểu thì có người tóm lấy chân cô, đó là cậu bé Ishak đang ngồi co ro bên cửa lều. Cậu đặt một ngón tay lên miệng cảnh báo và dẫn cô quay trở lại lều.
“Đây là khoảng thời gian của Giọng Nói”, cậu giải thích. Coram cũng vừa tỉnh dậy và vuốt mái tóc rối bù. “Tất cả những người lớn của bộ lạc phải tham gia, chỉ có em được giao nhiệm vụ canh chừng bọn chị.”
Cậu bé ngẩng đầu lên khi tiếng người vang lên ở phía ngoài. “Xong rồi đấy. Chút nữa họ sẽ gọi bọn chị. Em sẽ dẫn bọn chị đến chỗ họ.”
“Chẳng lẽ cháu không sợ là bọn ta sẽ làm hư cháu hả?”, chú Coram vui vẻ hỏi.
Cậu bé lắc đầu. “Halef Seif nói rằng chỉ những đứa nào muốn hư hỏng thì mới bị kẻ ác tấn công. Halef Seif là người thông thái, chú ấy hiểu rõ người khác.”
“Có thông thái hơn phù thủy của bọn em không?”, Alanna hỏi.
“Akhnan Ibn Nazzir là một con gà trống sa mạc già quắt”, cậu bé giận dữ đáp. “Pháp thuật của lão ta gây hại nhiều hơn là mang lợi.” Cậu bé nhìn về phía Alanna, mặt đầy hy vọng. “Ibn Nazzir nói chị là một pháp sư của miền bắc. Chị dạy pháp thuật cho em chứ? Nhìn đây! Em biết một chút rồi này.” Cậu chìa tay ra và tập trung vào quả cầu lửa màu đỏ nho nhỏ đang mọc từ từ trên đầu ngón tay cậu.
Alanna gạt tay cậu đi và bẻ gãy sự tập trung của cậu. “Chị không thích pháp thuật”, cô gằn giọng. “Mà chị cũng không muốn biết kỹ phép lực của mình. Pháp thuật chỉ mang lại đau khổ và cái chết thôi.”
Kara ló đầu qua cửa lều và cúi chào. Rồi cô thiếu nữ ra lệnh: “Ishak, giúp các vị khách của chúng ta chuẩn bị.” Cô nuốt khan và nhìn Alanna. “Chị có cần giúp không, Người-Đàn-Bà-Phi-Ngựa-Như-Đàn-Ông?”
Alanna mỉm cười. “Cảm ơn em, Kara, nhưng chị tự làm được.”
Thiếu nữ cúi chào lần thứ hai. “Ishak sẽ đưa các quý khách đến đám lửa lớn, ngay khi quý khách chuẩn bị xong.” Nói xong, cô thiếu nữ buông cho cửa lều phủ xuống.
Chú Coram lúc đó đã loay hoay mở một túi yên cương của Alanna để lấy ra chiếc áo xích và bộ giáp bọc chân. Ishak lấy hơi thành tiếng, đầy ngưỡng mộ trước bộ trang bị hiệp sĩ. Vẻ kính cẩn, cậu nhẹ vuốt trên lớp kim loại giáp vàng. Alanna đã được tặng cả hai thứ này nhân ngày sinh thứ 18 của cô. Áo xích cùng những mảnh giáp che chân đã được đặt làm riêng cho cô, nhẹ hơn rất nhiều so với các loại áo giáp làm bằng kim loại bình thường khác. Cô buộc ngang lưng chiếc dây dát ngọc thạch anh tím và cởi bao kiếm cùng bao dao găm, vì đến gặp chủ nhà mà mang vũ khí là mất lịch sự. Ngoài ra lòng cô vẫn nhói đau mỗi khi nhìn Tia Chớp. Cuối cùng, cô treo vào thắt lưng một đôi găng tay bọc sắt, có mang biểu tượng con sư tử cái chồm dậy rồi gật đầu về phía chú Coram. “Cháu chờ hai người ở bên ngoài”, cô nói nhẹ nhàng. “Cháu cần thời gian suy nghĩ.”
Thật ra thì cô vừa nghe thấy tiếng Mãi Trung Thành gừ gừ nhè nhẹ sát bên lều. Cô bước ra khỏi lều, đi về phía anh bạn mèo và nhanh lẹ đưa mắt nhìn quanh trong bóng tối đang nhanh chóng ập xuống. “Bạn muốn gì?”, cô thì thào. “Ta phải...”
Những bóng tối chuyển động. Alanna thoắt đờ người ra. Akhnan Ibn Nazzir xuất hiện. Gã cưỡi một con ngựa và cùng với nó biến vào bóng đêm. “Bạn nghĩ gã ta định làm gì?”, Alanna hỏi anh bạn mèo của cô. “Bạn nghĩ là gã định làm hại bọn ta không?”
Có, ta nghĩ thế, mèo trả lời. Gã vừa dò hỏi đám trẻ con đến đây xem cô nàng có đồ nào quý không. Ta hầu như không tin rằng gã hỏi điều đó vì có thiện ý.
Alanna thở dài rồi đi theo Ishak và Coram đến chỗ lửa trại. Cuộc sống chẳng lẽ vẫn chưa đủ phức tạp khó khăn đến mức cô phải có thêm kẻ thù là một tay phù thủy Bazhir?
Họ để cô ngồi bên phải Halef Seif. Chú Coram ngồi xuống cạnh cô, Mãi Trung Thành nhảy lên cặp chân đã khoanh lại trong thế tòa sen của cô. Trong khi những người đàn ông của bộ lạc tụ tập lại trong vòng sáng của đám lửa, Alanna nhìn Halef Seif kỹ hơn. Bây giờ, khi ông ta đã gạt phần mũ trùm đầu của chiếc áo Burnus ra sau, cô đoán ông ta chừng gần bốn mươi. Ông ta gầy, mũi quặp và từ hai cánh mũi có những đường hằn rất sâu chạy xuống khuôn miệng mỏng. Một người đàn ông đã kinh qua nhiều chuyện, Alanna tự nhủ.
Đám phụ nữ của bộ lạc đứng phía sau những người đàn ông. Những cặp mắt sáng lóng lánh trên khăn che mặt. Alanna gắng che giấu cảm giác nôn nao bồn chồn. Cô muốn là bạn của những con người này, nhưng cô không biết liệu họ có muốn trở thành bạn của cô. Một vệt tối màu lục khiến cô chú ý. Cùng với những người khác, Alanna xoay lại và nhìn thấy tay phù thủy đang ngồi xuống đối diện với Halef Seif. Trông gã đầy hài lòng và có cái gì đó mách cho Alanna biết rằng, gã hoàn toàn không có thiện ý.
Halef cất giọng để tất cả những người khác cùng nghe thấy. “Bộ lạc chúng ta đang chia thành hai phe. Một phe nói rằng ta cần phải đón tiếp hai người xâm phạm này, bởi đây là một người được các thần linh lựa chọn cùng người hầu của cô ấy, và cả hai người xứng đáng cho chúng ta tôn trọng. Phe bên kia đòi cái chết của họ, bởi lẽ đây là những bầy tôi của nhà vua phương bắc, và bởi một phụ nữ không được phép cư xử như đàn ông. Tập tục của chúng ta quy định rằng, người lạ phải nghe ý kiến của cả hai bên rồi nói ý kiến của chính họ. Từ xưa đến nay vốn thế. Trước khi những người khác lên tiếng, tôi muốn nói những gì tôi phải nói. Tôi là thủ lĩnh của bộ tộc Chim Ưng Nhuộm Máu: Đây là quyền của tôi.
Tôi không biết liệu người đàn bà này có thật sự là Nữ Thần Ánh Sáng, người đã đến cùng với Thần Bóng Đêm để giải phóng chúng ta khỏi ách thống trị của Thành Phố Đen. Cô ta khẳng định cô ta đang phục vụ cho nhà vua phương bắc, vốn là kẻ thù của chúng ta. Nhưng cô ta đến đây với ý định thân thiện, cho tới khi bị đám đàn ông Vùng Đồi tấn công. Cô ta chiến đấu tốt; cô ta và người hầu của cô ta đã giết nhiều gã đàn ông Vùng Đồi, những kẻ cũng là kẻ thù của chúng ta.
Cô ta cưỡi ngựa như một người đàn ông, không che mặt như một người đàn ông. Chiến đấu như một người đàn ông. Vậy thì cô ta cũng cần phải chứng tỏ bản thân như một người đàn ông. Cô ta cần chỉ ra rằng cô ta được quyền mang vũ khí và xứng đáng là bạn của chúng ta.” Halef Seif đã nói hết và khẽ nghiêng đầu xuống.
Cuộc bàn luận bắt đầu. Người lên tiếng tiếp theo là tay phù thủy. Alanna không ngạc nhiên khi gã ta coi cách ăn mặc cũng như lối sống của cô là một sự báng bổ thần linh. Một vài tu sĩ trong cung điện nhà vua cũng đã nói như vậy, không ít thì nhiều, khi được biết hiệp sĩ Alan thật ra là con gái. Sau tay phù thủy, đến lượt Gammal. Thêm một lần nữa, anh ta kể lại những sự kiện kỳ lạ đã xảy ra ở Thành Phố Đen cách đây sáu năm trời.
Một người Bazhir cao to có tên là Hakim Fahrar nói đến sự trừng phạt dành cho mọi kẻ lạ: tử hình. Những người khác trong bộ lạc đòi giảm bớt, lập luận rằng, những người không thay đổi theo thời gian sẽ bị đẩy vào cảnh diệt vong. Cuộc bàn cãi kéo dài mãi, không muốn kết thúc. Mãi Trung Thành đã kịp ngủ một giấc. Nếu đây không phải là mạng sống của cô và Coram, chắc chắn Alanna đã thấy nhàm chán khi phải nghe những lời phát biểu dài dòng. Nhưng trong tình thế này, mỗi lúc cô một tôn trọng hơn thủ lĩnh Halef Seif, người khăng khăng muốn nghe ý kiến của từng thành viên trong bộ tộc. Đây không phải lần đầu tiên - và chắc chắn không phải lần cuối cùng - cô nhận thấy việc mỗi thành viên đều có quyền phát biểu ý kiến riêng là quan trọng đến mức nào đối với người Bazhir. (Trong một số việc, họ thậm chí cho cả phụ nữ tham gia, sau này cô được biết như vậy.)
Chỉ có một chi tiết khiến cô bối rối. “Giọng Nói đã tôn vinh cô ấy cùng hoàng tử mắt xanh khi họ quay trở về từ cuộc chiến với những kẻ vô danh”, Gammal nóng nảy giải thích với gã phù thủy.
“Nhưng Giọng Nói cũng cho rằng, chính chúng ta phải quyết định về số phận cô ấy”, Halef cảnh báo. “Bình tĩnh đi. Tôi sẽ xử công bằng.”
Alanna nhăn trán. Ishak có nói tới “thời gian của Giọng Nói”, giờ đây Gammal và thủ lĩnh cũng nói đến “Giọng Nói”. Đã lần nào Myles kể cho mình về một vị thần hoặc một thầy tu nào đó của dân tộc Bazhir có cái tên như vậy không, cô cân nhắc. Mình tin là không. Nếu mình sống qua đêm hôm nay, mình phải hỏi Halef Seif cho rõ xem “Giọng Nói” đó là gì.
Người đàn ông lớn tuổi nhất bộ tộc giơ tay lên. “Có một cách để giải thích vị thế của người đàn bà này. Cô ta đeo vũ khí như một người đàn ông - hãy để cô ta chiến đấu như một người đàn ông. Hãy cho cô ta quyền nhận lời phán xử qua một cuộc đấu tay đôi. Nếu cô ta thắng, bộ lạc chúng ta nên tiếp nhận cô ấy. Nếu cô ta thua, cả người hầu của cô ta sẽ phải chết theo.”
Gã phù thủy nhảy dựng lên và la lối: “Người giết được ả ta sẽ được thần linh ban phước! Tôi thề như vậy!”
“Thế tại sao ông không tự tay giết tôi đi, nếu ông đang gắng sức được các thần linh ban phước?”, Alanna hỏi lại bằng giọng dịu dàng. Những tiếng cười bị dồn nén vang lên; gã phù thủy xoay phắt về, long mắt nhìn Alanna trong vẻ độc ác.
“Nó chế nhạo tập tục của chúng ta!”, gã kêu lên
“Tôi chỉ chế nhạo một tay phù thủy đang xăm soi những đồ vật của tôi và la thét đòi tôi chết đi, vu cho tôi tội báng bổ thánh thần. Ông có muốn phủ nhận là ông có quan tâm đến đồ đạc của tôi không?”, cô bình tĩnh hỏi và nhìn thẳng vào mặt gã.
Halef trầm ngâm gãi cằm. “Một phần ba của cải của cô sẽ thuộc về người giết cô. Một phần ba thuộc về thủ lĩnh và một phần ba thuộc về thầy cúng. Tập tục xưa nay vẫn thế.”
Alanna giận dữ mỉm cười. “Tôi cũng đoán thế.”
Halef Seif giơ cao tay. “Những người đàn ông của bộ tộc sẽ biểu quyết xem liệu một người đàn bà cưỡi ngựa như một người đàn ông có quyền được phán xử qua một cuộc đấu tay đôi.”
Đám phụ nữ luồn lách vào hàng đàn ông, phân phát những mảnh giấy da nho nhỏ, cọng lau để viết và mực. Rồi họ quay trở lại, thu thập những mảnh giấy đã được viết. Halef Seif đếm, thận trọng mở chúng ra rồi chia làm hai nhóm trước mặt ông, sao cho không ai có thể trách móc là ông đã can thiệp vào cuộc biểu quyết bằng bất kỳ một cách nào đó. Thêm một lần nữa, Alanna khâm phục tính trung thực của người Bazhir.
Cuối cùng, người ta đếm các ý kiến. “Cuộc đấu tay đôi sẽ xảy ra. Quyết định là như vậy”, Halef Seif tuyên bố.