Chương 2 Bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu
Alanna đứng dậy và bồn chồn chùi bàn tay đột ngột đẫm mồ hôi vào lớp áo quân phục. “Tôi chấp nhận quyết định của bộ lạc. Ai sẽ chiến đấu với tôi?”
Hakim Fahrar đứng dậy. “Luật là luật. Tôi sẽ chiến đấu cho bộ lạc.”
Alanna cúi xuống, cởi ủng và tất, đồng thời đưa mắt đánh giá đối phương. Anh ta cao hơn cô cả một cái đầu cộng thêm bờ vai, và ánh lửa soi rõ những cơ bắp rắn chắc nổi lên cuồn cuộn trên cơ thể để trần. Anh ta gây ấn tượng nhanh nhẹn và khéo léo, nhưng liệu có thực như thế hay không thì phải chờ vào cuộc chiến mới rõ.
Đôi bàn tay chai sần của chú Coram bỗng trở thành rất dịu dàng khi chú buộc tóc cho Alnna bằng một sợi dây da. Khi cô bắt đầu với những động tác khởi động, chú quỳ xuống bên cô. “Cẩn thận!”, chú thì thào, “ở đây người ta chiến đấu cho tới chết.” Alanna xoa bàn tay vào cát cho khô. “Cháu chỉ giết người khi không còn đường nào khác”, cô đáp khẽ. Cô bất giác phải nhớ lại cuộc đọ kiếm gần đây nhất của mình.
Chú Coram nhún vai. “Dù sao chăng nữa - nếu phải quyết định liệu cháu chết hay anh ta, thì tốt nhất hãy chọn anh ta.”
Alanna tinh nghịch mỉm cười với người thầy lâu năm của mình và giơ tay đón cây dao găm mà Ishak vừa lấy từ lều cô mang lại. “Cháu không phản đối”.
Trong khi chờ tay phù thủy dặn dò cảnh báo đối phương, bàn tay trái của Alanna sờ lên viên ngọc lửa. Cô không thể tự xua đi hồi ức về cuộc đấu kiếm cách đây bốn tuần lễ. Nó đã kết thúc bằng cảnh tượng công tước Roger von Conté nằm chết trên nền đại sảnh. Ngược với ngài công tước pháp sư, cô không căm thù người đàn ông này của bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu, và cô hy vọng rằng tối nay sẽ không có người phải chết.
Halef đứng dậy. “Anh đã sẵn sàng chưa, người đàn ông của bộ lạc chúng ta?”
Hakim giơ dao chào thủ lĩnh. “Tôi sẵn sàng.”
“Cô đã sẵn sàng chưa, bề tôi của nhà vua phương bắc?” Alanna chào, miệng khô khốc như giấy. “Tôi sẵn sàng.” Thủ lĩnh bộ lạc vỗ tay vào nhau, tạo những tiếng kêu chói gắt, người trong bộ lạc lùi xa ra. Hakim đi vòng quanh Alanna, cặp mắt cảnh giác cao độ.
“Chuẩn bị để chết đi!”, anh ta kêu lên.
Alanna khom người, im lặng nhìn anh ta đi vòng quanh mình. Cô chưa bao giờ học theo thói quen to mồm nhục mạ đối phương. Giờ không phải là thời điểm thích hợp để bắt đầu với nó. Thay vào đó, cô tuân theo lời khuyên của anh bạn Vua Kẻ Trộm Georg, theo dõi lưỡi dao của Hakim thật kỹ. Anh ta đâm tới, cô né sang bên, nhao trở lại và chém một phát vào ngực đối thủ. Anh ta nhảy lùi ra và lại bắt đầu đi vòng quanh cô. Phản ứng nhanh như chớp của Alanna đã khiến anh ta cẩn trọng.
Hakim ra một đòn tấn công giả, nhắm lên trên, rồi xóc dao ngược từ dưới lên. Alanna xoay sườn về phía Hakim khi cánh tay anh ta vung ngang qua cô, cô tóm tới, hất Hakim Fahrar lăn qua hông và quật anh ta ngã xuống. Coram vui mừng bật tiếng la - môn vật cho tới nay luôn là điểm yếu của Alanna - nhưng chú thoắt im bặt khi thấy đám dân Bazhir long mắt lên nhìn mình.
Hakim lộn một vòng rồi lại nhảy lên, trong khi Alanna đứng ra xa, không muốn tận dụng lợi thế của mình. Người đàn ông chùi hai tay vào quần, mắt nhìn cô không ngưng. Anh ta đổ mồ hôi và Alanna cảm nhận rõ nỗi sợ tỏa ra từ anh ta. Bài học hôm nay dạy cho anh ta không được coi thường phụ nữ, cô nghĩ như thế khi lại lao về phía Fahrar.
Anh ta giơ dao đón ngay bên dưới đốc dao của cô và dồn lực ấn hai con dao đang mắc vào nhau. Alanna buông ngã, cuộn lăn thật nhanh rồi nhảy đứng lên. Hakim khuỵu chân đâm thẳng tới, nhắm vào bờ vai không được che chở của cô, nhưng Alanna xoay người né và đâm vào phần cánh tay chằng chịt cơ bắp của đối thủ. Cô rút dao đúng lúc nắm đấm của anh ta đập vào xương sống cô, mạnh đến mức ép không khí bay ra khỏi phổi cô. Thêm một lần nữa, Alanna buông cho người ngã xuống và cuộn lăn ra xa. Giờ anh ta ném người vồ lấy cô. Lần này, cô giơ chân đạp theo đà, khiến anh ta lao vọt qua đầu cô, bay là là qua khoảng đất trống.
Thở hổn hển, cô cuộn người lăn tiếp rồi đứng dậy. Cả Hakim cũng đã nhỏm dậy và lắc đầu dụi những giọt mồ hôi chảy vào mắt. Người đàn ông ra đòn quá chậm, cho cô đủ thời gian vào vị thế. Thật nhanh, Alanna tóm lấy cánh tay cầm vũ khí của đối phương, thúc mạnh cán dao găm vào ngang thái dương anh ta. Hakim gục xuống như một thân cây bị đốn. Anh ta không động đậy nữa.
“Cô có thể giết anh ấy”, Halef Seif tuyên bố. “Đó là quyền của cô.”
Alanna chùi khuôn mặt đẫm mồ hôi. “Tôi không giết, nếu không cần thiết. Tôi căm thù những chuyện phí phạm kiểu đó.”
Mấy người đàn ông khiêng Hakim ra khỏi vòng tròn người, trong khi Coram đưa khăn sang cho cô. Mãi Trung Thành cọ người vào mắt cá chân cô. “Làm tốt đấy”, người lính lớn tuổi thì thầm. “Tất cả những người đã dạy học cho cháu đều có quyền tự hào về cuộc đấu này.”
Những người Bazhir bao quanh cô để chúc mừng. Chỉ vài người lùi ra, trong đó có tay phù thủy Akhnan Ibn Nazzir. Alanna muốn giảng hòa và chìa tay đi về phía ông ta. “Ta có muốn giảng hòa với nhau không?”, cô
hỏi. “Tôi không hề chống lại ông mà cũng không hề chống lại tập tục của các ông.”
“Đồ đàn bà trái tự nhiên!”, gã gầm gừ. “Sự cân bằng còn bị hủy hoại chừng nào mày còn cư xử như đàn ông!”, gã giận dữ nhìn vào mặt những người Bazhir đang im lặng đứng quanh. “Bộ lạc của chúng ta sẽ phải chịu hậu quả, cho tới khi đuổi được con quỷ cái này đi!” Nói xong, gã xiết lại tà áo Burnus rồi vênh mặt bước đi.
Một lúc, tất cả cùng im lặng. Cuối cùng Alanna nhún vai.
Cô xoay sang phía Halef Seif.
“Còn bây giờ?”, cô hỏi.
Gương mặt cứng rắn của người thủ lĩnh cho thấy ông không mấy ưa tay phù thủy. Người đàn ông nhún vai. “Luật là luật. Cô đã sống sót qua cuộc đấu tay đôi - bây giờ cô là người của chúng tôi.” Những thành viên của bộ lạc lầm rầm biểu ý đồng tình.
“Akhnan Ibn Nazzir không phải là người trẻ nữa. Ông ta khó làm quen với những ý tưởng mới”, Halef mỉm cười giải thích. “Bây giờ chúng tôi sẽ phong cô là một chiến binh của bộ lạc chúng tôi, cũng y như thế đối với Coram là người hầu của cô, nếu cô giới thiệu ông ta.”
“Dĩ nhiên là tôi giới thiệu chú ấy!” Câu hỏi mới kỳ quặc làm sao!
“Vậy thì duỗi cánh tay cô ra!” Halef hướng dẫn. Alanna vâng lời. Nhanh như chớp, thủ lĩnh rạch một vết khắc nông lên phía trong cánh tay cô. Rồi ông ta cũng duỗi cánh tay mình ra, làm giống như thế rồi ép vết thương của ông lên vết thương của cô.
“Hãy trở thành một với bộ lạc chúng tôi và một với dân tộc chúng tôi!”, ông ra lệnh. Đột ngột, giọng người đàn ông trầm hẳn xuống và vang rền. Alanna rùng mình, một phép thuật xa lạ tràn qua cơ thể cô. Bản năng cho cô biết, Halef Seif chỉ là một công cụ cho một phép thuật có mặt từ thuở đầu của những bộ lạc Bazhir.
Dòng máu trộn lẫn của họ chảy ra và nhỏ xuống cát. Những người đàn ông đứng xung quanh reo hò. Alanna giơ tay chạm vào viên ngọc lửa và nhìn thấy Gammal đang thực hiện nghi lễ đó với chú Coram. Một quầng pháp thuật màu trắng lóng lánh phát ra từ mỗi người đàn ông đang đứng bao quanh họ, tạo thành một khoảng sáng trong không trung.
Alanna để cho Ishak băng vết thương cho cô. Một thoáng, cô thấy thương chú Coram. Người lính già rõ ràng là rất đau khổ khi phải tham gia vào một pháp thuật, cho dù là rất ngắn ngủi. Giờ thì họ đã thật sự trỡ thành người Bazhir, nối kết với dân sa mạc bằng máu và bằng pháp thuật.
Bữa tiệc bắt đầu. Phụ nữ mang đồ ăn lại, trong khi đàn ông kể cho hai thành viên mới nghe các câu chuyện cũng như những huyền thoại quan trọng nhất của bộ tộc họ. Khi Alanna mệt đờ người và quyết định đi ngủ thì khoảng trời phía đông đã chuyển xám. Người ta đã đưa chú Coram đến lều của những đàn ông chưa vợ. Bất chấp vị thế mới của cô, có vẻ người ở đây vẫn mong chờ cô cư xử theo đúng khuôn phép. Vui vẻ, cô thả người rơi xuống đống gối và thiếp đi trong tích tắc.
Những tia nắng rọi thẳng vào mắt đánh thức Alanna dậy. Cửa lều mở, vị trí của mặt trời cho cô biết đã là giữa trưa. Rên lên dưới cái đầu đau buốt, cô lảo đảo đứng dậy.
“Bọn em chờ lâu lắm rồi”, Kourrem tuyên bố.
Alanna bực bội nhìn hai cô thiếu nữ Bazhir đã đón tiếp cô ngày hôm trước. “Đến sáng chị mới đi ngủ”, cô gầm gừ, biến ra phía sau một bức bình phong và thay quần áo. Cô thấy mình già cỗi; món rượu chà là mà cô uống đêm qua không hợp với cô cho lắm.
“Họ phong chị là một chiến binh của bộ lạc chúng ta.” Giọng Kara đầy kính cẩn. “Trong khi chị là một phụ nữ.”
Alanna khoác lên mình chiếc áo Burnus mới tinh màu nâu nhạt, được đặt bên cạnh trang phục của cô. Vì bây giờ đã là thành viên của dân tộc Bazhir, nên Alanna thấy mình cũng cần phải ăn mặc sao cho thích hợp. Cô bước ra từ phía sau tấm bình phong và rửa mặt trong một chậu nước. “Akhnan Ibn Nazzir nói rằng chị là một con quỷ cái”, Kourrem báo cáo. “Ông ta bảo rằng chị đã làm mất thế cân bằng của các thần linh. Ông ta muốn người trong bộ lạc giết chị.”
Alanna chùi mặt thật mạnh cho khô rồi chải tóc, trước khi trả lời: “Ngớ ngẩn. Nếu thế cân bằng của các thần linh bị rối loạn thì tại sao mặt trời vẫn mọc? Và nếu chị là quỷ thì sao bây giờ đầu chị lại đau thế này?” Cô lấy nước sạch và đánh răng.
“Có phải mọi phụ nữ ở miền bắc đều là chiến binh?”, Kourrem hỏi. Kara đặt lên bàn đồ điểm tâm: trái quả, nước quả ép để lạnh, những chiếc bánh mì nho nhỏ và phô-mai. “Có phải tất cả các chị đều là pháp sư và là quỷ?”
Alanna giơ tay bóp cái đầu đang đau. Có phải người ta mong chờ cô ăn hết tất cả những thứ này? “Chắc không đâu”, cô trả lời Kourrem. Vụng về, cô ngồi xuống trước cái bàn thấp tè và xếp hai chân vào nhau. Đột ngột, cô nảy ra một ý: “Các em có muốn ăn cùng chị không? Chị sẽ rất vui.” Điều này không hẳn đúng hoàn toàn với sự thật, nhưng chắc là hai cô thiếu nữ này đói hơn cô rất nhiều.
Với Kourrem thì không cần phải thúc giục, nhưng Kara chần chừ. “Như thế không hợp lệ”, cô thiếu nữ nói. Ánh nhìn trên nếp khăn che mặt tỏ ra bối rối.
“Dĩ nhiên là hợp lệ”, Alanna quả quyết. “Chị có phải là một phụ nữ không nào? Ít nhất thì chị vẫn còn là phụ nữ, vào lúc chị vừa kiểm tra lại.”
Đến đó thì cả Kara cũng phải mỉm cười. Hai thiếu nữ bỏ khăn bịt mặt xuống. Kara lớn tuổi hơn, tay chân nhỏ nhắn và mắt đen, tô điểm cho khuôn miệng là hai lúm đồng tiền sâu láy hai bên. Kourrem có cặp mắt màu nâu xám ranh mãnh và một cái cằm nhọn nhỏ. Ở độ tuổi dậy thì lớn nhanh như thổi thì hai thiếu nữ này quá gầy và quần áo quá tệ. Theo những gì Alanna còn nhớ qua những bài học của thầy Myles, họ đã đủ lớn để lấy chồng. Người sa mạc ký hiệp ước gả cưới con gái của họ ngay khi các cô bắt đầu đeo khăn bịt mặt, vào độ tuổi 12. Tại sao hai cô thiếu nữ này còn chưa lấy chồng? Khi Alanna lấy một chiếc bánh mì, cả hai cô hau háu bắt đầu ăn cùng.
“Nếu như phụ nữ miền bắc không phải ai cũng là chiến binh”, Kourrem nhồm nhoàm nói tiếp. “Thì tại sao chị lại trở thành hiệp sĩ?”
Alanna cười gượng. “Chuyện đó không dễ”, cô thú nhận. Khi thấy cả hai cô em chăm chú lắng nghe, cô thở dài nói tiếp: “Ngày đó chị 10 tuổi. Mẹ chị qua đời khi sinh ra chị và người anh trai sinh đôi. Cha chị là học giả và ông coi trọng công việc của mình hơn con cái. Dạy dỗ bọn chị là chú Coram cùng cô Maude là thầy thuốc của làng. Thom, anh trai sinh đôi của chị, hoàn toàn không thích trò đi săn và bắn cung, ngược lại với chị. Anh ấy thích học pháp thuật. Khi cha quyết định gửi chị vào tu viện để học làm một quý bà thì chị không thích chút nào. Thom cũng không muốn vào cung điện để học thành hiệp sĩ.”
“Vậy là hai người đã đổi chỗ cho nhau”, Kourrem thì thào. Cặp mắt Kara bây giờ to như hai cái tách.
Alanna gật đầu.
“Thom làm giả thư của cha. Anh ấy đi tới thành phố của các thánh thần và chị giả làm người em trai song sinh của anh ấy, tên là Alan, đi vào cung điện.”
“Anh chị có phải mặc giả con gái không?”, Kara hỏi.
Alanna cười. “Dĩ nhiên là không. Các nữ tu của Đức Mẹ trong tu viện có dạy cho cả bọn con trai muốn làm thầy tu hoặc pháp sư cho tới khoảng năm 12 tuổi. Sau đó Thom chuyển sang học các thầy tu dòng Mithran, và kết thúc khóa học ở đó. Anh ấy mới rời tu viện cách đây vài tháng. Anh ấy là đại sư Mithran trẻ nhất từ xưa tới nay.”
“Anh ấy phải là một pháp sư đầy quyền năng”, Kara thở hắt ra.
“Đúng như thế”, Alanna trầm ngâm đáp. Thêm vào đó, anh ấy rất có chí tiến thủ, cô thầm nghĩ.
“Suốt những năm đó chị đã sống giả trai ư?”, Kourrem hỏi. “Vậy mà không ai phát hiện ra điều gì? Không một ai biết?”
“Một trong những thầy giáo của chị, Sir Myles von Olau, đã linh cảm thấy, vốn là có một lần chị phải sử dụng phép lực để cứu nạn hoàng tử Jonathan, khi anh ấy mắc bệnh sốt đổ mồ hôi, và Myles có mặt ở đó. Chắc ông đã nhìn thấy một điều gì để lộ chị. Ông biết từ nhiều năm nay, nhưng không nói một lời. Và một lần khác, khi cần thầy thuốc, chị đã để lộ điều đó với anh Georg Cooper.”
“Anh Georg Cooper đó là ai?”, Kourrem hỏi.
Alanna lại cười. “Vua Kẻ Trộm.”
“Vậy là chị để lộ bí mật của chị với một tay kẻ trộm ư?” Kara há mồm ra lấy hơi.
“Chị biết là chị tin được anh ấy. Anh ấy luôn cư xử rất tốt với chị.”
“Còn ai nữa biết không?” Kourrem lại hỏi với cái miệng đầy ắp thức ăn.
“Hoàng tử Jonathan đã biết điều đó khi bọn chị chiến đấu chống lại bọn Ysandir.” Cả hai cô thiếu nữ vội vàng làm dấu trừ tà. Như tất cả những người Bazhir khác, họ lớn lên cùng nỗi sợ bọn Ysandir. “Chúng nó dùng pháp lực thổi bay quần áo của chị đi”, Alanna đỏ mặt nói tiếp. “Lúc đó chị đã khá lớn rồi - không thể hiểu lầm được nữa.”
“Ngực chị.” Kara gật đầu. Bối rối, cô thiếu nữ thêm vào: “Đúng thế! Làm sao mà chị giấu được?”
“Chị dùng băng quấn chặt”, Alanna thú nhận. “Và không bao giờ chị cởi áo khi có con trai ở gần. Thời gian đầu cũng khá khó khăn, nhưng sau rồi họ chấp nhận là chị hơi có phần kỳ quặc.”
“Có một thứ em vẫn chưa hiểu”, Kara nhăn trán. “Phụ nữ yếu ớt hơn đàn ông và không thích hợp để làm chiến binh. Chắc chắn là người ta có thể nhìn ra...”
“Không, người ta không thể nhìn ra”, Alanna chắc giọng trả lời và uống cạn cốc nước hoa quả. “Chị lao động cật lực để đạt được tấm biển hiệp sĩ, chị dậy rất sớm, luyện cho tới đêm khuya. Thời đó cực, thậm chí rất cực nhọc. Nhung cũng đáng lắm. Chị đã khá đến mức Jonathan chọn chị làm cận vệ.”
“Anh ấy có nghĩ lại không, sau khi biết sự thực?”, Kourrem vừa hỏi vừa thu dọn bàn ăn.
Alanna lại đỏ mặt. “Không. Anh ấy bảo chuyện đó đối với anh không quan trọng. Đằng nào thì chị cũng là một trong những tay kiếm tốt nhất triều đình.”
“Đàn ông của chúng em sẽ không ai nói như vậy”, Kourrem càu nhàu. “Ngay cả khi đó là sự thật.”
“Cái đó không biết trước được”, Alanna nói với cô gái trẻ hơn. “Mới gần đây chị mới hiểu là Sir Myles đã biết điều đó suốt từ những năm trước. Cánh đàn ông rất kỳ lạ.” Nhìn về phía Kara, cô nói: “Tại sao trông mặt em đau khổ thế?”
“Vậy là chị không bao giờ có một người đàn ông”, Kara buồn bã giải thích. “Chị biết rồi đấy - một người tặng quà cho chị, một người dẫn chị đi chơi - “
“Bọn mình cũng không có”, Kourrem nhắc nhở.
“Đằng nào thì bọn mình cũng là thứ bị người trong bộ lạc khinh rẻ”, Kara đáp lại. “Đối với chị Alanna thì hoàn toàn khác.”
“Chắc cùng lắm chỉ có hoàng tử Jonathan - “ Kourrem lẩm bẩm. Cả hai cô thiếu nữ thấy Alanna đang lơ đãng mỉm cười. Họ khúc khích.
“Đã đến lúc chị phải đi thăm làng một chút”, Alanna tuyên bố và đứng dậy.
Cô không thể kể cho hai cô em biết rằng quan hệ của cô và Jon không dừng lại ở tặng quà và cùng nhau đi dạo. Cô lại càng không thể kể cho hai con cừu trong trắng này biết rằng, Vua Kẻ Trộm Georg đã hơn một lần biểu lộ rằng anh rất muốn chiếm vị trí của Jon trong trái tim cô.
Nói ra chỉ làm họ bối rối, Alanna tự nhủ khi hai cô thiếu nữ đội khăn trùm mặt. Mặc dù họ không thể nào bối rối hơn mình lúc này.
Ngôi làng gồm những túp lều màu bụi nằm yên ắng. Chỉ có tiếng cười của trẻ em và tiếng quàng quạc của những con gà mái. Không thấy đâu một bóng đàn ông. Hoặc họ cưỡi ngựa đi xa hoặc họ đang ngủ sau đêm hôm qua, Alanna bực bội nghĩ thầm. Mọi phụ nữ mà cô gặp trên đường đều vội vàng né ra xa. Cô ngạc nhiên đứng lại, kiểm tra xem có ai sẵn lòng đáp lại ánh mắt cô. Chỉ những đứa trẻ con rất nhỏ dám làm điều đó và chúng cũng bị mẹ chúng vội vàng giật ra xa Alanna.
“Bọn họ thật sự coi chị là quỷ”, cô kinh hãi thì thầm.
“Họ chỉ thiếu hiểu biết thôi”, Kourrem phản đối. “Bọn em - Kara, Ishak và em, bọn em biết chị là một phụ nữ bình thường.”
“Không bình thường đâu”, Kara phản đối. “Nhưng đúng là phụ nữ.”
Alanna đứng lại. “Tại sao ba đứa bọn em lại nhanh chóng tin chị là người bình thường?”, cô hỏi. Hai thiếu nữ nhìn nhau.
“Akhnan Ibn Nazzir nói, người ta có thể dễ dàng dắt ba đứa em ra khỏi con đường chính đạo. Với bọn em, cái Ác gieo hạt xuống một mảnh đất màu mỡ”, Kara giải thích. Nét mặt mờ như bị phủ mây. “Rất có thể cái Ác gieo vào em là gieo vào mảnh đất màu mỡ thật”, cô thiếu nữ kêu lên. “Nhưng ít nhất thì em cũng không phải là một ông già độc ác, nguyền rủa tất cả những thứ mới mẻ! Em không xếp người khác vào hàng những kẻ bi khinh bỉ, chỉ bởi vì người ấy không tuân lệnh em!”
Kourrem hối hả gật đầu. “Đúng thế”, cô quả quyết với Alanna. “Halef Seif không cho phép Ibn Nazzir khai trừ và đuổi bọn em ra sa mạc, nhưng nếu Halef Seif qua đời mà gã phù thủy này còn sống...”.
“Quỷ cái!”
Tiếng la thét giận dữ vang lên phía sau họ. Alanna xoay phắt về, bàn tay tự động tìm lên đốc kiếm. Như có mũi tên xuyên qua tim cô khi Alanna sực nhớ ra rằng Tia Chớp đã thật sự trở thành vô giá trị.
Được bao quanh bởi một số đàn ông và đàn bà, tay phù thủy Ibn Nazzừ hùng hổ chống nạnh tiến tới trước mặt họ. “Quỷ cái!”, gã la lối và chỉ những ngón tay run run về phía cô. “Mày không hài lòng khi đã chiếm được linh hồn của Halef Seif, chưa hết, mày còn muốn dụ dỗ cả những thành viên trẻ của bộ lạc tao!” Gã tóm lấy cánh tay Kara và giật mạnh khiến thiếu nữ suýt ngã.
Halef Seif bước ra từ một túp lều gần đó và đến bên Alanna cùng Kourrem. Lông mày nhướn cao, người đàn ông bình tĩnh nói: “Tôi tin rằng linh hồn của tôi vẫn còn thuộc về tôi, Akhnan Ibn Nazzir. Nếu nó bị cô ta lấy mất thì chắc chắn tôi đã biết rồi.”
Alanna mở lớn mắt nhìn trân trân vào cây kiếm mà hôm nay cô mới thấy bên người Ibn Nazzir. Đó là cây kiếm pha-lê, cây kiếm đã dễ dàng chặt gãy lưỡi kiếm Tia Chớp, cây kiếm mà cô tưởng nó vẫn còn nằm trong sa mạc. Vậy ra vì thế mà tối qua hắn đã cưởi ngựa lẻn đi, cô nghĩ. Mẫu trang trí trên cán kiếm đâm vào mắt cô. Cái này cô đã nhìn thấy rồi. Chỉ có điều ở đâu?
“Cô ta đã bỏ bùa anh!”, gã phù thủy la lên với hai tròng mắt lồi hẳn ra ngoài. “Giống như nó đã phù phép mấy đứa kia...”. Gã ta phẩy tay về phía hai cô thiếu nữ. Bất giác, gã thở hộc lên khi Mãi Trung Thành đột ngột lao ngang thinh không và vừa gầm gừ vừa hạ xuống đứng trước mặt gã. “Cút đi, đồ quỷ!”, gã kêu lên và hung hãn vẽ những biểu tượng pháp thuật lóng lánh vàng vào không trung. Alanna phản xạ. “Dừng lại!” Một bức tường pháp thuật màu tím cháy bùng lên từ những ngón tay cô và bao lấy Mãi Trung Thành. Luồng lửa màu vàng phun ra từ tay gã phù thủy chảy truội đi khi va vào bức tường bảo vệ. Ibn Nazzir chửi rủa. Im lặng hoàn toàn, trong khi bức tường tím dần nhạt đi và cuối cùng biến hẳn.
“Có lẽ từ giờ trở đi ông sẽ lịch sự hơn với những người bạn đường của Người-Đàn-Bà-Phi-Ngựa-Như-Đàn-Ông, Akhnan Ibn Nazzir”, Halef Seif nhận xét, giọng khẽ nhẹ, nhuốm màu cảnh báo. “Bây giờ nói cho tôi nghe, ông lấy ở đâu ra cây kiếm mà ông đang đeo đấy?”
“Nó nằm ngoài sa mạc, ai cũng có thể lấy được, tất cả những ai có khả năng”, gã đàn ông lớn tuổi hơn phun ra phè phè. “Tôi biết những câu thần chú để dập tắt cơn đói của nó và cho nó nhiều sức sống hơn...”
“Cho tôi xem!”, Halef Seif ra lệnh và duỗi tay tới.
Khi gã phù thủy chần chừ, gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi hơn đổi thành nghiêm khắc. “Tôi là thủ lĩnh ở đây và sẽ còn là thủ lĩnh cho tới khi Giọng Nói Của Các Bộ Lạc lấy đi của tôi quyền đó. Yêu cầu của tôi là chính đáng. Đừng có cưỡng lại!”
Rung người vì uất, tay phù thủy cởi bao kiếm và đưa sang phía Halef Seif. Thủ lĩnh bộ lạc cầm lấy.
Ngăn ông ta lại! Mãi Trung Thành cảnh báo.
“Đừng chạm vào kiếm!”, Alanna la lớn.
Tất cả nhìn sang phía cô. Ibn Nazzir long mắt căm hận. Alanna sờ vào đốc kiếm Tia Chớp và nói tiếp: “Những loại kiếm này biết cắn, Halef Seif. Tôi nghĩ rằng Akhnan Ibn Nazzir cũng biết như thế.” Cô tóm lấy đốc kiếm bằng bạc của cây kiếm pha-lê và rút nó ra.
Cô nghiến răng nén tiếng kêu đau khi pháp lực của món vũ khí bắn xuyên qua cơ thể. Mặt tuôn mồ hôi đầm đìa trong khi cô chiến đấu với pháp thuật và dần dần dùng ý chí khuất phục được nó.
Cuối cùng, sức kháng cự của cây kiếm dịu xuống. Cô ngẩng nhìn Halef Seif. “Rất có thể nó đã giết chết ông, nếu ông không có phép lực.” Thủ lĩnh bộ lạc lắc đầu. “Nó có phép thuật”, Alanna nói tiếp, “nhưng phép thuật này được sử dụng để giết hại và hủy diệt. Chỉ những ai có phép lực mới điều khiển được nó. Người ta không cần phải là một pháp sư tài năng, chỉ cần có đủ kiên nhẫn.”
Halef Seif xoay về phía Ibn Nazzir. “Ông biết điều đó?” Giọng ông ta nghe nhỏ nhẹ đến nguy hiểm.
“Không! Tôi thề!”, tay phù thủy kêu lớn. “Tôi chỉ biết đến sức mạnh như mọi người đàn ông khác khi cầm đến nó.”
“Hoặc như mọi người phụ nữ”, Ishak lẩm bẩm, cậu bé đã theo chân Halef nãy giờ.
Ibn Nazzir long mắt liếc xéo về phía cậu, trước khi lại xoay sang Halef Seif. “Việc nó có thể làm hại đến thủ lĩnh bộ lạc, đúng thế, thậm chí có thể giết chết ông ta - “Ông ta rướn cao người lên, rướn cao hết mức. “Một tội ác như thế không một phù thủy bộ lạc nào làm nổi, Halef Seif. Có phải người đàn bà này đã làm hỏng anh đến mức anh nhìn đâu cũng chỉ thấy cái Ác?”
Trong lúc đó, Alanna xăm soi cây kiếm pha-lê. Cán của nó dài hơn cán Tia Chớp chút đỉnh, trên cán có khắc những biểu tượng bí hiểm, phần đốc kiếm được gắn ngọc bích và kim cương. Những biểu tượng như thế này cô mới nhìn thấy đây thôi...
Thế rồi cô nhớ ra cô đã nhìn thấy nó lúc nào. Cô buông rơi thanh kiếm và hoảng sợ lùi về. Gã phù thủy cúi xuống, nhặt lên và vội vàng đút nó vào bao.
“Sao thế, bé con?”, chú Coram khẽ hỏi. Cô không nhìn thấy là chú đã tới.
“Roger”, cô thì thầm. “Cán kiếm trông y hệt như cây gậy phép của công tước Roger! Con sẽ không bao giờ thoát nổi gã!” Cô xoay phắt đi và trốn vào lều mình. Mãi Trung Thành lao theo.
“Tay Roger đó là ai?”, Halef Seif hỏi Coram khi đám đông đã tản ra.
Bạn đường của Alanna chờ cho tới khi chỉ còn lại hai người. Ông thậm chí còn hạ giọng nói vang rền của mình. “Công tước Roger von Conté. Sau hoàng tử Jonathan thì ông ta là người tiếp theo sẽ bước lên ngai vàng của vương quốc Tortall.”
Halef làm dấu trừ tà. “Ra là pháp sư quyền năng đã bị giết cách đây chưa đầy một tuần trăng?”
Coram gật đầu. “Đúng thế. Chính Alanna đã giết gã, bởi gã định giết hoàng hậu.” Chú thở dài. “Alanna đã căm thù gã công tước từ rất lâu, đúng thế, Alanna thậm chí rất sợ gã. Và ngài công tước đối với cô bé cũng thế. Alanna đã giết gã trong một trận đấu tay đôi đúng luật, trước mắt nhà vua và toàn bộ triều đình, nhưng vẫn mang cảm giác băn khoăn về chuyện này.” Cặp mắt thẫm màu của chú Coram chuyển thành trầm ngâm. “Tôi sẵn lòng trả một giá thật cao, nếu tôi biết tại sao trên đường đi Alanna lại va phải một cây kiếm trông giống hệt như cây gậy phép của tay Roger nọ.”
Halef Seif đặt tay lên vai chú Coram. “Cô ấy được các thần linh chọn lựa. Như thế đã đủ là lý do chưa?”
Alanna ở một mình trong lều cho tới khi màn đêm ập xuống, thả hồn trôi theo hồi ức, tay ve vuốt bạn mèo. Cho dù cô có xoay trở xem xét sự việc bao nhiêu lần - cô không nhìn thấy một cơ hội để cư xử khác đi trong ngày hôm ấy. Sau khi cuộc thi hiệp sĩ làm cô nghi ngờ và sáng suốt hơn, Alanna đã đột nhập vào phòng của công tước Roger, khám xét và tìm đủ bằng chứng để nguyền rủa gã ta trong cặp mắt mọi người trong triều: một hình nhân làm bằng sáp của hoàng hậu, đã được để dưới dòng nước chảy lâu đến nỗi hoàng hậu cận kề cái chết, cả những bức tượng sáp của nhà vua, hoàng tử cùng những người quan trọng nhất trong triều, thậm chí của cả bản thân cô. Tất cả bị quấn trong vải. Cô đã mang những bằng chứng đó đến tâu với vua Roald và buộc tội gã trước toàn triều đình. Roger đòi phán xử qua một trận đấu tay đôi và cô đã thắng trận đó. Alanna đã căm thù Roger von Conté, nhưng hình ảnh gã được chôn trong khu mộ hoàng gia thì cô không thể quên. Cô đã dành một phần lớn đời mình để suy nghĩ về gã pháp sư anh họ của Jonathan, đến mức giờ cô thấy khó quen được với tình trạng gã không còn sống nữa.
Cô em cư xử buồn cười quá đi, Mãi Trung Thành nhận xét. Nếu Roger là kẻ thắng, gã đã băm nhỏ en ra và ném cho thú dữ ăn. Gã là kẻ ác. Ga đáng phải chết.
“Tôi cứ mong tôi có thể nhìn mọi việc đơn giản như thế”, Alanna buồn rầu nói. “Tôi vẫn còn tự hỏi, liệu có phải tôi hành động quá vội hay không.”
Chính gã muốn cô nàng nghĩ như thế, cô nàng còn nhớ không, anh bạn mèo cao giọng.
Alanna lắc đầu. Cô vẫn chưa bị thuyết phục hẳn. “Lạy Đức Mẹ, trời đã tối rồi?”
“Bóng đêm ở đây phủ rất nhanh”, Halef cất tiếng từ cửa lều. Người đàn ông bước vào và ngồi xổm xuống bên cô, gương mặt chìm trong bóng tối. “Chúng tôi vừa nói chuyện với Giọng Nói Của Các Bộ Lạc. Ông ấy sẽ tới.”
“Ai là Giọng Nói Của Các Bộ Lạc?”, Alanna hỏi.
“Đó là cấp trên của tôi”, thủ lĩnh trả lời. “Cứ mỗi hoàng hôn là chúng tôi lại tụ tập bên đống lửa và nói chuyện với ông ấy từ xa, mọi đàn ông và phụ nữ của dân tộc Bazhir đều làm như thế. Qua cách này, ông ấy biết suy nghĩ của chúng tôi, mong ước của chúng tôi. Ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra trong ngày vừa qua, và ông ấy ra mọi quyết định khi đã hiểu rất sâu trái tim và tâm trí chúng tôi.”
Alanna để người đàn ông Bazhir kéo cô đứng dậy. Cơ thể cô run bắn.
“Tôi e rằng, tôi không thể quen với một cuộc sống như vậy”, cô nói ngắn. “Ngày nào cũng mang trong mình tất cả những hồi ức đó? Không, cảm ơn!”
Halef Seif cười thầm khi dẫn cô ra khỏi lều. “Chẳng mấy ai được chọn làm Giọng Nói Của Cắc Bộ Lạc, nói như thế chắc đã đủ cho cô yên tâm”, ông nhận xét. “Một tuần nữa là ông ấy tới đây.” Người đàn ông Bazhir cao lớn thở dài, trong một thoáng trông ông ta già hẳn đi so với tuổi thực. “Bây giờ tôi muốn nói với cô một chuyện này, như nói với một người em gái của bộ lạc tôi, một chuyện chỉ có liên quan tới tôi và cô”, ông nói khẽ. “Tôi hy vọng rằng Giọng Nói sẽ giúp tôi tìm một giải pháp công bằng cho Ibn Nazzir. Người đàn ông già nua này đang phá vỡ thế cân bằng lẽ ra cần phải có giữa một thủ lĩnh và phù thủy của bộ lạc anh ta. Cứ tiếp tục như thế này sẽ tới một kết cục tồi tệ.” Ông nhăn mặt. “Đi nào! Có những câu chuyện mà cô chưa được nghe. À, tôi nói điều này trước khi quên mất: Giọng Nói yêu cầu tôi nhắn với cô rằng, cô đã gặp ông ấy trong Phòng Hoàng Hôn của lâu đài Persopolis.”
Trong Phòng Hoàng Hôn? Cô bối rối cân nhắc. Vậy là người quản gia của cung điện! Ông ta tên là gì nhỉ? Ali Mukhtab. Ông ta đã dẫn mình, Jon, Raoul, Alex và Gary vào căn phòng đó và ông ta cũng chính là người kể cho bọn mình nghe về Thành Phố Đen. Ông ta cao to, mặc một chiếc áo choàng rất đẹp và có ánh mắt rất sắc. Jon đã yêu cầu ông ta ghi lại những câu chuyện của dân tộc Bazhir...
“All Mukhtab?”, cô ngỡ ngàng thì thào. “Ali Mukhtab là Giọng Nói Của Các Bộ Lạc?”
“Chính thế”, Halef Seif khẳng định. “Còn ai thích hợp hơn cho vị trí canh gác trong cung điện có chứa những bức tranh và giấy tờ xưa cũ nhất của chúng ta? Đi nào. Giờ tôi sẽ giới thiệu cô với bộ lạc. Bảy ngày nữa Giọng Nói sẽ tới đây. Ông ấy sẽ trả lời các câu hỏi của cô.”
Người ta có thể tin được vào lời Halef Seif. Một tuần sau, khi Alanna và chú Coram vừa cùng đám trai trẻ của bộ lạc đi săn trở về thì Mãi Trung Thành chạy từ làng ra đón cô. Ông ấy tới rồi, anh bạn mèo meo meo với Alanna trong ngôn ngữ bí mật giữa họ. Giọng Nói Của Các Bộ Lạc đã tới nơi. Ông ta có một khiếu thẩm mỹ sang trọng, ông ta thích mèo.
“Tôi biết là ông ta thích mèo, nhưng tôi không tin đó là bằng chứng cho một khiếu thẩm mỹ sang trọng”, Alanna đáp.
Cô dẫn Ánh Trăng đến nơi buộc ngựa chung của bộ lạc. “Ông ấy đang ở chỗ ai?”
Ibn Nazzir, Mãi Trung Thành trả lời. Một cô bạn gái của lão phù thủy đã dụ Halef Seif đi chỗ khác, nói dối là trong nhà cô ta vừa nổ ra một vụ cãi cọ.
“Tin không hay sao?”, Coram khẽ hỏi khi hai chú cháu lau mồ hôi cho ngựa.
Alanna lắc đầu. “Ibn Nazzir đã tới nói chuyện với Ali Mukhtab trước chúng ta.”
Chú Coram nhướn cặp lông mày bù xù. “Với Giọng Nói Của Các Bộ Lạc ấy hả? Cháu có nói rằng hai người có thời là bạn nhau?”
Alanna nhún vai và đi về phía lều trước. “Chuyện xảy ra đã sáu năm rồi. Rất có thể ông ấy đã thay đổi. Liệu hồi đó ông ấy đã là Giọng Nói chưa thì cháu cũng không biết.” Cô mở cửa lều, đứng sững lại và ngạc nhiên ngắm nghía năm bọc sách đặt gọn gàng sát cửa lều. “Nhân danh Đức Mẹ, cái này là...”
“Là bản ghi đầu tiên của lịch sử dân tộc Bazhir.” Alanna và chú Coram giật mình khi một giọng người mềm mại từ tốn vang lên phía sau lưng. Họ xoay lại và đối mặt với Ali Mukhtab. Giọng Nói Của Các Bộ Lạc mặc một chiếc áo Burnus rộng bồng bềnh màu xanh dương, thắt ngang lưng bằng một dải băng mang màu xanh dương thẫm hơn. Những màu sắc này mang một ý nghĩa tôn giáo đối với người Bazhir, Alanna sực nhớ ra như vậy. Trông ông ta vẫn y hệt như trong lần gặp cuối cùng của họ: Cao lớn, da màu hạt dẻ, bộ ria được tỉa tót kỹ càng và cặp mắt lớn với làn mí dày nặng, bao quanh bằng hàng mi dài và cong. Ông ta nghiêng mình chào, khuôn miệng đầy đặn và trang nhã nhếch lên trong một nụ cười nhỏ xíu.
Alanna sực nhớ đến khái niệm lịch sự và mời ông ta vào lều cô. Đúng khi cô đang cân nhắc làm cách nào để tiếp đãi vị khách cao cấp này thì Kara và Ishak bước tới với rượu vang và trái quả. Hai thiếu niên mời Ali Mukhtab trước, sau đó mới quay sang phục vụ Alanna cùng chú Coram, rồi đến đứng ngay trước cửa lều. Ali Mukhtab cười thầm.
“Tôi thấy rồi, người ta đã nhận em vào gia đình lớn ở đây”, ông nhận xét. “Ra đây là hai trong số ba thiếu niên bị em phù phép?”
“Cô ấy không phù phép ai hết!”, chú Coram khẽ gầm gừ và uống cạn cốc rượu chỉ bằng một hơi. “Ibn Nazzir là một gã già cằn khô cong đầy ghen tỵ.”
“Đây là Coram Smythesson”, Alanna giải thích. “Chú ấy là người dạy cho tôi những khái niệm căn bản nhất của khái niệm hiệp sĩ. Ngoài ra, chú ấy chăm sóc cho tôi thời tôi còn là tiểu đồng.”
Một hồi lâu, chú Coram phải đối mặt với toàn bộ sức mạnh tỏa ra từ ánh mắt Ali Mukhtab khi người này mở lớn mắt ra và nhìn chú từ đầu xuống chân. Kỳ quặc làm sao, người lính can trường vạm vỡ đỏ mặt lên. “Cô ấy thuộc dòng họ Trebond”, chú nói như thể phải trả lời cho một câu hỏi. “Dòng họ Mysthesson phục vụ Trebond đã từ nhiều thế hệ nay.”
“Từ xưa đến nay em vẫn luôn gặp may mắn trong cung bạn bè”, Ali Mukhtab nói với Alanna. “Ta đoán rằng, giờ thì em đã ý thức được điều đó.” Alanna gật đầu và cũng đỏ mặt theo. “Vậy là bây giờ em được tấn phong hiệp sĩ và đã nói cho tất cả mọi người biết rằng sự thật em là con gái. Nhưng em không hạnh phúc, hay là ta nhầm?”
Alanna bối rối giơ tay sờ viên ngọc lửa. “Có vài việc đang đè nặng lên linh hồn em.”
Cô không phản đối, khi Ali Mukhtab lấy viên ngọc lửa từ tay cô và quan sát kỹ. Cuối cùng, người đàn ông thở dài và trả lại cho cô. “Những người được thần linh chọn lựa luôn phải chịu nhiều gánh nặng đè lên linh hồn mình”, ông nói. “Phù thủy của bộ lạc này cho rằng tôi là một vị chỉ huy trái với tự nhiên, bởi tôi không ra lệnh giết em. Ông ta nói rằng em đã bỏ bùa được tôi. Có phải thế không?” Ông mỉm cười. Alanna đột ngột có cảm giác như một viên đá nặng vừa được cất ra khỏi tim cô. Người đàn ông bí hiểm này vẫn còn là bạn cô, dù thế nào đi chăng nữa.
Coram thở phì ra khinh thị. “Thế cô ấy có cơ hội để bỏ bùa ông lúc nào?”
Ali Mukhtab gật đầu. “Tôi cũng tự hỏi mình như thế, nhưng không nhận được câu trả lời thỏa đáng. Khi tôi hỏi tiếp, làm sao trong tư cách Giọng Nói Của Các Bộ Lạc tôi có thể ra lệnh giết chết một thành viên của bộ lạc mình mà không có trong tay một nguyên nhân chính đáng theo luật định, và cũng chưa thực hiện một cuộc trưng cầu ý kiến công bằng bên lửa trại, thì Ibn Nazzir giải thích rằng những hồn ma Vô Danh sẽ chiếm lấy linh hồn tôi mà chơi đùa.” Người đàn ông Bazhir nhún vai. “Luật là luật; cái đó ông ta cũng biết rõ như tất cả các người khác”, ánh mắt Ali Mukhtab thoắt thành nghiêm trang khi ông nhìn Alanna. “Gã muốn em chết, Alanna von Trebond.”
“Gã đã có cơ hội của gã, khi Hakim chiến đấu với em”, cô vô tư đáp. “Em không biết tại sao bây giờ gã lại giở trò ra như vậy.”
“Em là một thực thể khiến người ta sợ hãi”, Giọng Nói trang trọng giải thích. “Em không chịu ở yên trong lều của một ông bố nào đó, em không để cho những người đàn ông khác quyết định hộ em. Em cưỡi ngựa như một người đàn ông, em chiến đấu như một người đàn ông, em suy nghĩ như một người đàn ông...”
“Em chỉ suy nghĩ như một con người!” cô nóng nảy đối đáp. “Đàn ông suy nghĩ đâu có khác gì phụ nữ - họ chỉ bày trò la lối hơn khi nghĩ ra được một trò thông minh.”
Chú Coram cười lục khục trong cổ. Ali Mukhtab nói: “Chẳng lẽ em chưa bao giờ nhận ra: con người ta - dù đàn ông hay đàn bà – hễ cứ gặp được một cô gái cư xử thông minh là họ đều bảo rằng cô ấy cư xử như đàn ông?”
Đến đó thì Alanna không biết trả lời ra sao. Giận dữ, cô quắc mắt lên nhìn chú Coram đang bùng ra một trận cười ha hả.
“Trong số những người thần phục phù thủy của bộ lạc này có rất nhiều phụ nữ”, Ali Mukhtab nói tiếp. “Cụ thể là em làm cho bọn họ sợ. Em quá mới mẻ, quá lạ lẫm. Bây giờ em đã thuộc về bộ lạc này, liệu họ có phải cư xử khác đi chăng? Họ sẽ dê chịu hơn nếu em chết đi và trở thành một huyền thoại. Các huyền thoại không ép người ta phải thay đổị.”
“Ngu ngốc quá thế thì không đáng cho người ta trả lời”, Alanna thở phì ra. “Tại sao ông mang lại cho em các bản ghi lịch sử của dân tộc Bazhir?” Cô chỉ vào mấy bọc vải đựng những cuộn giấy.
“Trước đây sáu năm, hoàng tử Jonathan đã cho ta hiểu rằng, hoàng tử quan tâm đến việc phải ghi lại những câu chuyện của dân tộc Bazhir”, Ali Mukhtab giải thích. “Kể từ khi bọn em quay về phương Bắc, dân tộc ta và bản thân ta đã làm việc không ngoi nghỉ cho một bản ghi như vậy. Các bộ lạc của chúng ta có từ thời cổ đại. Những bản ghi chép này chỉ kể lại số phận của chúng ta kể từ thời gian trước khi chúng ta đóng lại các trang trại nằm phía bên kia Biển Hồ. Chúng tôi yêu cầu em lo lắng sao cho hoàng tử nhận được chúng nhanh như có thể. Chuyện này quan trọng đến mức sống còn.” Nhìn về phía Coram, ông thêm vào: “Tôi có thể một mình nói chuyện riêng với cô ấy?”
Chú Coram đứng dậy và rời lều.
Alanna nhìn người bạn già đi ra, sau đó cô mới hỏi: “Tại sao lại là chuyện quan trọng đến mức sống còn? Em không định sớm quay trở lại cung điện.” Nếu có lần nào quay trở lại, cô nghĩ thầm. Thế rồi đột ngột, một nỗi nhớ quê da diết siết lấy tim cô.
“Đây là chuyện quan trọng đến sống còn”, Ali Mukhtab thì thầm và cúi người về phía cô. “Bởi ta đã đến gần cuối đời. Trước khi ta sống hết căn bệnh cuối cùng của mình, hoàng tử Jonathan phải trở thành Giọng Nói Của Các Bộ Lạc.”