Chương 3 Nữ phù thủy của người Bazhir
Cả một hồi lâu, Alanna chỉ biết nhìn sững sờ. Mãi rồi cô mới gắng mỉm cười được. “Dĩ nhiên là ông đùa.”
“Ta chưa bao giờ nói một chuyện nghiêm chỉnh hơn.”
Alanna gật đầu. “Em nghĩ, cái đó ông cần phải giải thích.”
“Một số bộ lạc tiến hành chiến tranh với nhà vua phương Bắc đã từ hai thế hệ nay”, Ali Mukhtab bắt đầu. “Cái giá phải trả là khá cao, cho cả hai phía. Còn nội trong dân tộc Bazhir thì giữa nhóm những bộ lạc chấp nhận và những bộ lạc phản đối nhà vua của bọn em cũng chỉ có cay đắng oán hờn. Mà về cuối, nhà vua phương Bắc phải thắng.”
“Tại sao ông biết như thế?”, Alanna hỏi.
“Mỗi Giọng Nói đều phải là người có một chút khả năng tiên tri”, câu trả lời vang lên. “Nhà vua của bọn em sẽ thắng, nếu chúng ta tiếp tục cuộc chiến, bởi cán cân lần này nghiêng về phía ông ta. Sau chiến tranh, người ta sẽ đuổi dân tộc chiến bại của ta - hay nói đúng hơn là dân tộc của chúng ta - ra khỏi sa mạc, nơi vốn vừa là cha vừa là mẹ chúng ta. Người ta sẽ lấy đi của chúng ta tất cả những thứ đã tạo điều kiện cho chúng ta chiến đấu chống lại nhà vua cũng như chiến đấu chống lại các kẻ thù khác, ví dụ cánh đàn ông của Vùng Đồi Ven Biển. Các bộ lạc sẽ bị xé lẻ xua đi bốn phương; chúng ta sẽ không còn là một dân tộc nữa.
Nhưng nếu hoàng tử Jonathan lĩnh trọng trách là Giọng Nói Của Các Bộ Lạc, thì một ngày kia cậu ấy sẽ trở thành một nhà vua phương Bắc - đồng thời là vua của Bazhir. Cậu ấy sẽ hiểu tất cả chúng ta như bản thân chúng ta hiểu. Vì không ai được phép gây chiến với Giọng Nói Của Các Bộ Lạc, nên nhóm bộ lạc hiện bị bọn em gọi là “kẻ ngoại đạo” rồi sẽ cầu mong hòa bình và Giọng Nói có thể dẫn họ gia nhập Tortall mà không cần đổ máu.
Chúng ta phải công nhận nhà vua phương Bắc, không còn con đường nào khác. Nhưng chúng ta có thể làm điều đó theo một cách khiến chúng ta không bao giờ quên chúng ta là ai. Hoàng tử Jonathan là chìa khóa. Một khi ta chết đi, cậu ấy sẽ trở thành Giọng Nói và sẽ cứu vãn dân tộc của ta.”
Alanna nhá nhá đầu ngón tay và cân nhắc. “Rất có thể Jon không thích”, cuối cùng cô nói. “Em thấy có vẻ như nhiệm vụ này đi kèm với một loạt buồn phiền.”
Ali Mukhtab mỉm cười. “Jonathan được sinh ra để cai trị, cũng như em được sinh ra để đi con đường riêng của mình. Nếu biết có một cách để cai trị tốt hơn bầy tôi của mình, cậu ấy sẽ chọn cách đó. Ta đã quan sát Jonathan nhiều năm trời. Cậu ấy sẽ không bỏ qua một quyền lực lớn đến như thế.” Ông thọc tay vào sau lần áo của mình và lấy ra một phong bì rất dày, được niêm phong bằng sáp. “Nếu có thể em gửi cho cậu ấy bức thư này cùng những cuộn giấy lưu lại lịch sử của chúng ta, để cho cậu ấy quyết định?”
Alanna đón lấy lá thư. Ali Mukhtab nói đúng. Quyết định này phải để Jon tự chọn. “Em sẽ lo cho anh ấy nhận được cả hai thứ.”
Coram vừa xỏ chân vào đôi ủng cưỡi ngựa vừa lắc đầu. “Chú không hề thích cái vụ bỏ cháu ở lại đây một mình trong lúc này”, lời phản đối vang lên có đến lần thứ hai mươi. “Tay Akhnan Ibn Nazzir đó chỉ muốn ném cháu cho chó sói ăn thịt, gã mong không còn phải nhìn thấy cháu nữa. Vậy mà cháu bắt chú quay trở lại Corus.”
“Chú lên đường càng sớm thì chú càng nhanh quay trở lại để trông chừng cho cháu”, Alanna bình tĩnh nói. “Chuyện này quan trọng.”
“Thế còn chuyện bảo vệ cháu trước lão chim ó sa mạc già quắt đó thì không quan trọng à?” chú Coram vặn lại. “Cháu có nói, Ali Mukhtab muốn cử một người đi cùng chú?”
“Đúng. Anh ta đang chờ với con ngựa thồ hàng.”
Alanna trìu mến mỉm cười với người bạn già khi hai chú cháu đi ra ngoài.
“Cháu sẽ không sao đâu. Cháu còn có người canh chừng là Mãi Trung Thành.”
Chú Coram nhìn về phía anh bạn mèo lông đen tuyền đang kiêu hãnh cong đuôi đi đi lại lại. “Một vệ sĩ khá đấy!”, chú lẩm bẩm. Hai người ngạc nhiên dừng lại khi nhìn thấy Hakim Fahrar đang chờ bên đôi ngựa. Người đàn ông Bazhir cao lớn cúi chào. “Tôi cần phải đi cùng với ông”, anh ta trả lời thẳng vào câu hỏi đang hiện lên trên mặt họ. “Giọng Nói đã ra lệnh như vậy.”
Alanna ôm nhẹ chú Coram. “Chỉ một lần ngoảnh mặt đi ngoảnh mặt lại là chú lại về đến đây rồi”, cô mạnh bạo nói. “Thôi chú đi đi!”
Nữ hiệp sĩ đứng nhìn theo hai người đàn ông phi ngựa đi. Con ngựa chở hàng bám phía sau họ. Cô giơ tay sờ viên ngọc lửa và chớp mắt để ngăn lệ.
Cô nàng đâu có cô đơn đâu, Mãi Trung Thành nhận xét. Cô nàng còn có ta mà.
Alanna bế con mèo lên siết chặt nó vào ngực. Cô khóc không chỉ vì cô thấy mình đơn độc khi không có chú Coram. Không, người hầu vạm vỡ của cô cưỡi ngựa tới chỗ Jonathan còn cô thì phải ở lại đây.
Cuộc thi hiệp sĩ. Cô chìm xuống nước, sâu hơn, sâu hơn nữa, hai cánh phổi sắp nổ tung. Cô điên cuồng chiến đấu nhưng không tìm được đường lên trên. Cô mở mồm ra để la...
Alanna giật mình tỉnh giấc. Miệng cô mím chặt, quai hàm đau nhói. Người ta tuyệt đối không được la thét trong phòng thi hiệp sĩ!
Mãi Trung Thành nhảy từ ngực cô xuống đất. Ra trọng lượng của con mèo đã nhắc cho cô mơ lại giây phút kinh hoàng đó. Alanna đã há miệng muốn mắng mỏ anh bạn nhỏ thì cô nhìn thấy lông mèo dựng đứng lên. Im như thóc, cô chờ tới khi nghe thấy một tiếng loạt soạt rồi tiếng lạch cạch nhè nhẹ của những vật thể nặng đập nhè nhẹ vào nhau.
Thận trọng, Alanna rút cây rìu ra khỏi giá đựng vũ khí và rón rén đi không một tiếng động qua cửa lều phía sau ra ngoài. Chỉ là một vệt tối chìm trong bóng tối của tấm lều, cô đi vòng quanh lều, Mãi Trung Thành dán sát gót.
Một dáng hình lom khom đang vẽ những biểu tượng vào khoảng cát trước lều. Ngay lập tức Alanna hiểu đó là ai, và cô cũng linh cảm gã đang định làm gì. Cô giơ rìu lên, phi vào khoảng cát trước chân Akhnan Ibn Nazzir rồi sải bước đi tới, quầng lửa pháp thuật màu tím của cô rọi cho toàn cảnh sáng trưng như ban ngày.
“Con quỷ, ta ra lệnh cho người không được hại ta!”, gã già tru tréo. “Nhân danh thần Mithros...”.
“Im đi!”, Alanna gầm lên. Dân làng rời các lều đổ xô tới, lăm lăm kiếm và thương. “Bây giờ ông đánh thức tất cả mọi người rồi!”
Ibn Nazzir giận dữ thở khò khè khi đã bớt lóa mắt và nhận ra mặt cô. “Tao sẽ đuổi mày đi!”, gã la lớn. “Tao sẽ giải phóng bộ lạc của tao ra khỏi mày và đẩy mày quay trở lại bóng tối, cho đúng nơi đúng chốn!”
Alanna thấy trong người nôn nao khi nhìn những hình vẽ mà Ibn Nazzir vừa vạch xuống cát. Người ta gọi chúng là “Cánh cổng dẫn đến Idramm”. Cô biết những biểu tượng pháp thuật này qua công tước Roger, người đã dạy cô và Jonathan nghệ thuật phù phép thời cô còn chưa thành hiệp sĩ.
“Trong thế giới của chúng ta có nhiều loại thực thể khác nhau”, công tước Conté giải thích. “Người ta có thể gọi chúng là quỷ, là ảo ảnh, là ma - chúng có một sự phong phú vô cùng tận. Một số phục vụ cho quyền lực mà ta gọi là Cái Thiện, một số khác phục vụ cho Cái Ác. Một cánh cổng dẫn đến Idramm sẽ gọi tất cả những thực thể đó từ một khoảng cách xác định. Hậu quả” - ngài công tước nhún bờ vai vạm vỡ - “rất thảm khốc. Chỉ kẻ ngu mới sử dụng thứ cổng này mà không hạn chế nó từ trước.”
Bức vẽ đã gần xong. Alanna rùng mình. Không thấy đâu một biểu tượng hạn chế.
“Lão già ngu độc ác!”, cô kêu lên và dùng bàn chân trần xóa đi những biểu tượng pháp thuật. “Làm thế này ông có thể hủy diệt cả ngôi làng! Hay chuyện đó không khiến ông quan tâm, chừng nào ông có thể hại được tôi?”
All Mukhtab đã bước ra trước đám đông. “Ông ta vẽ cánh cổng dẫn đến Idramm trước lều của em!”, Alanna hối hả giải thích.
Da mặt Giọng Nói thoắt trắng nhợt. “Anh điên rồi sao?”, ông mắng Ibn Nazzir. “Tại sao anh lại dám sử dụng những pháp thuật mà anh không hiểu?”
“Nó làm hỏng những người ở đây!”, tay phù thủy than vãn. “Nó cũng làm hỏng cả ông rồi, Ali Mukhtab. Tôi chỉ muốn giải phóng sa mạc khỏi phép thuật xấu xa của nó…”.
“Làm như thế là ông giải phóng sa mạc khỏi tất cả chúng ta!”, Ali Mukhtab giận dữ rít lên. “Đi về lều của mình đi, phù thủy, và ở nguyên đó cho tới khi ta tìm ra một sự trừng phạt thỏa đáng cho ngươi!”
Khi gã đàn ông già nua đã đi khuất, Ali Mukhtab xoay về phía Alanna. “Em vừa cứu tất cả chúng ta”, ông giải thích.
Alanna trỏ tay về phía anh bạn mèo Mãi Trung Thành đang hấp háy mắt như người buồn ngủ. “Xin cảm ơn bạn mèo của tôi!”, cô nói. “Nó đã đánh thức tôi dậy.”
Vào sáng ngày hôm sau khi Alanna thức dậy thì Ishak, Kara và Kourrem đã đợi sẵn. Ba cô cậu tranh cãi với nhau xem Mãi Trung Thành tỏ vẻ thích thú nhất khi được đứa nào vuốt ve. “Các em chiều cậu ta quá”, Alanna mắng mỏ trong khi mặc quần áo. “Để rồi chị phải sống với một chàng mèo kiêu ngạo.”
“Những người đàn ông của bộ lạc không tin đây là một con mèo”, Ishak nói. “Một số cho nó là một vị thần, một số người khác lại cho là quỷ.”
“Không phải là cái này mà cũng chẳng là cái kia”, Alanna giải thích. Cô nhấc cây kiếm Tia Chớp lên. “Có ai chỉ được đường cho chị đến lều thợ rèn không?”
Thợ rèn là Gammal, anh bạn vạm vỡ từ Persopolis. Anh ta cười rạng rỡ khi có cơ hội phục vụ cô. Sau khi im lặng nhìn Kara và Kourrem lừ lừ cho tới khi hai cô thiếu nữ phải lùi về nhường chỗ, anh đưa cho Ishak bộ ống bễ. “Đạp cho mạnh vào, chú nhỏ!”, anh vừa khuyên như thế vừa xoay người để đi lấy kìm. Ishak ngỡ ngàng nhìn Alanna. “Em chưa làm cái này bao giờ”, cậu thì thầm.
Khi Gammal quay trở lại, người thợ rèn thấy Alanna đang hăm hở quạt hơi bằng ống bễ khiến cho lửa trong lò rèn cháy sáng. Anh chàng Bazhir lực lưỡng lắc đầu, dùng làm kẹp lấy mảnh lưỡi dài hơn của Tia Chớp và đẩy nó vào lửa cho tới khi anh nghĩ nó đã nóng đủ độ. Alanna như thoáng nghe thấy một tiếng rít chói gắt, nhưng Gammal làm cô phân tâm khi hỏi cô bằng cái giọng vang rền. “Cô học thổi lửa lò rèn bằng ống bễ từ đâu vậy hả, Người-Đàn-Bà-Phi-Ngựa-Như-Đàn-Ông?”
“Ở chỗ rèn vũ khí của nhà vua”, cô thét lớn, át tiếng thở rừng rực của lửa và tiếng huýt sáo của ống bễ. “Ngày đó chúng tôi chiến đấu với quân Tusain. Tôi bị thương nặng ở cánh tay và không ra trận được, vậy là tôi đến chỗ thợ rèn cho qua thời gian.”
“Cô có thể tự hàn kiếm cho mình không?”, người thợ rèn hỏi, bản thân anh cũng phải nói to như gầm cho át tiếng động xung quanh.
Alanna lắc đầu. “Với cây kiếm bình thường thì có thể”, cô kêu lớn. “Nhưng không phải là một cây kiếm được làm tốt như cây này.”
Gammal rút lưỡi kiếm ra khỏi lòng lò, Alanna buông ống bễ. Bây giờ, khi không còn nghe thấy tiếng huýt sáo của nó nữa, cô thấy rõ hơn tiếng rít phát ra từ lưỡi kiếm đã gãy của Tia Chớp. “Gammal, đừng - “, cô thoắt kêu lên, đúng lúc người thợ rèn đập búa xuống. Vụ nổ vang lên khi đầu búa chạm vào lớp kim loại nóng chói ném tất cả bọn họ ngã đập xuống. Khi Alanna bò dậy được thì lửa trong lò rèn đã tắt, có một vết nứt chạy dọc cái đe và Gammal nằm ngất trên nền đất. Dùng chậu nước Kourrem vừa đưa tới, cô nhanh lẹ thúc anh tỉnh dậy. Anh chàng người Bazhir nhếch mép cười gằn.
Đó là một sai lầm, Mãi Trung Thành nhận xét từ khoảng cách an toàn. Thử nhìn lưỡi kiếm xem.
Tia Chớp vẫn nằm trên đe. Sau một thoáng chần chừ, Alanna giơ tay sờ tay vào vũ khí của cô, lưỡi kiếm gãy lạnh y như đe. “Lẽ ra anh ấy không được phép rèn nó bằng búa”, giọng Ali Mukhtab cất lên khiến cả nhóm kinh ngạc. Alanna hoảng hốt giật phắt về, cô không hề nghe thấy tiếng bước chân đưa ông ấy lại sau lưng cô. “Em phải tìm một phương pháp khác để sửa nó, Alanna von Trebond à!” Đột ngột, ông ta mỉm cười, hai hàm răng lóe sáng. “Những con người của bộ lạc này đang có một cuộc sống an bình trước khi em tới đây”, ông nhận định. Rồi ông xoay người, bước đi.
Alanna bực bội nhìn trân trân theo bóng người đó, cho tới khi cô nhận ra là Kara, Ishak và Kourrem đang cười khúc khích.
“Ông ấy có lý”, Kara nói. “Nhưng bọn em mừng là chị đã tới đây.”
Alanna vừa thở dài vừa đút lưỡi kiếm gãy vào bao, buộc thật chặt phần cán kiếm. Cô phải nghĩ ra một cách nào khác để sửa Tia Chớp. Trong những giờ học pháp thuật thuở trước người ta không dạy cho cô cách rèn vũ khí có pháp lực. Nhưng trước mắt biết đào đâu ra một cây kiếm khác? Không có Tia Chớp trong tay, cô thấy mình như người bất lực.
“Ba đứa nhỏ này có đầy đủ lý do để mừng vì cô đã đến đây”, Gammal khẽ nói. Alanna liếc nhanh về phía những người bạn đường của mình. Bộ ba đang đứng cách xa hai người một quãng và giành nhau một quả bóng sặc sỡ để dụ con mèo Mãi Trung Thành. “Ngày trước bọn chúng nó có một vị trí thấp hèn trong bộ lạc. Đi sang lều của tôi đi, vợ tôi sẽ cho cô uống một chút nước lạnh”, anh thêm vào. “Trong thời gian đó, ba đứa nhóc này có thể canh chừng cho con mèo của cô và canh chính chúng nó.”
Trầm ngâm cắn cắn ngón tay cái, Alanna đi theo người thợ rèn về nhà anh ta. Vợ của Gammal thết đãi cô với đôi mắt láo liên bồn chồn đằng sau tấm khăn bịt mặt. “Tại sao?”, cuối cùng Alanna hỏi. “Cả ba đều thông minh, vui vẻ và nhanh nhẹn - tôi thích bọn họ. Tại sao bọn họ lại có một vị trí thấp hèn trong bộ lạc?”
Gammal châm cho mình một tẩu thuốc rồi lơ đãng thả khói vào không trung, một hồi sau mới trả lời: “Thằng nhỏ Ishak kể là nó nhìn thấy hình ảnh trong lửa, ngay từ năm nó lên sáu”, anh trả lời.
“Dĩ nhiên”, Alanna ngạc nhiên. “Chính cậu ta cũng nói với tôi là cậu ta có phép lực. Cho độ tuổi này thì rõ là cậu ta chưa được dạy dỗ gì mấy...”
Gammal phẩy tay chùi lời nhận xét đó đi. “Phía trên giường của Kourrem có những quả cầu lửa nhiều màu và con bé chơi với những quả cầu đó. Kara thì mỗi khi nổi giận lại ném đồ vật bay loạn xạ mà không cần chạm vào chúng. Ông phù thủy nói rằng ba đứa này bị nguyền rủa. Gia đình Ishak gửi nó đến chỗ ông ta để ông ấy dạy học cho nó, nhưng hai đứa con gái thì bị cha mẹ đuổi đi ngay khi chúng nó tự lo lắng được.”
Alanna không dám tin vào tai mình. “Nhưng tất cả những biểu hiện đó cho thấy, ba thiếu niên này có năng khiếu - tức là có phép lực”, cô thì thầm. “Ibn Nazzir khẳng định rằng bọn họ bị nguyền rủa?”
Gammal gật đầu. “Một số người cho rằng ông phù thủy nhầm lẫn. Họ chăm lo cho ba đứa, cho chúng quần áo và đồ ăn. Halef Seif là một người trong số đó.”
“Chắc thêm anh là người thứ hai”, Alanna sắc sảo đoán.
Gammal cúi đầu biểu hiện đồng tình. Alanna trản trở về một vấn đề khác. “Có phải điều đó có nghĩa là hai cô gái này chưa bao giờ được dạy học? Họ không biết cần phải cư xử như thế nào với sức mạnh của họ?” Gammal lắc đầu. “Lạy Đức Mẹ”, Alanna thở hắt ra. “Tôi thà sống trong một hầm rắn còn hơn là ở chung làng với hai cô gái không biết cách kiểm soát phép lực của họ! Chả lẽ không một ai ý thức rằng chuyện này nguy hiểm đến mức nào? Họ phải học cách kiểm soát pháp thuật của họ đến một mức độ nhất định, nếu không cả đám các anh sẽ không còn ai ở đây nữa. Chả lẽ các anh chưa hề để ý thấy những việc kỳ quặc đã xảy ra khi một người trong nhóm ba này nổi cơn thịnh nộ hay là đau ốm?”
Gammal điềm đạm gật đầu. “Có lần có một tia chớp từ trên trời phóng xuống, sém chút thì đánh trúng ông phù thủy”, anh nói. “Còn gió mạnh hay các cơn bão kỳ quặc là thứ bình thường. Những lúc xảy ra như vậy, phù thủy lại ra lệnh cho chúng tôi giết bọn nhỏ, nhưng Halef Seif không cho phép. Giọng Nói cũng không. Vậy là chúng nó sống ở đây, cho tới khi thế cân bằng xoay về vị trí có lợi cho chúng.”
Chẳng bao lâu sau đó, Alanna chia tay. Rõ là người Bazhir sẵn sàng chấp nhận cho sự việc đổ xuống đầu mình. Cô thấy kỳ quặc, bởi dân tộc này bình thường rất tích cực. Chẳng lẽ họ không hiểu rằng, người ta chỉ có thể thay đổi được sự việc qua hành động? Khi cô gắng sức miêu tả cho Ali Mukhtab hiểu rằng toàn bộ chuyện này khiến cô bối rối tới mức nào, thì cô chỉ thấy ông ta lộ vẻ vui thích.
“Chúng tôi tin vào sự quân bình tối thượng”, ông giải thích. “Tới một lúc nào đấy mọi việc sẽ tự cân bằng trở lại. Điểm quân bình dịch chuyển - và người ta không thể xác định trước sự dịch chuyển này. Em có biết, nó giống như sa mạc. Cát luôn luôn vận động, nhưng sa mạc là sa mạc, không thay đổi. Con người không thể thay đổi sa mạc và con người cũng không thể ảnh hưởng đến thế quân bình.”
Alanna nóng nảy lắc đầu. “Cái cách của tôi không phải là ngồi chờ cho tới khi những sự kiện sẽ xảy ra vào một lúc nào đó”, cô lầm bầm. “Nếu tôi chờ cho tới khi thế quân bình được tạo nên, thì bây giờ tôi đã trở thành vợ của một tay quý tộc và chỉ biết đến ngôi nhà và những mảnh ruộng của mình.”
“Có thể em chính là công cụ của thế quân bình đó”, Ali Mukhtab đề nghị. “Qua sự có mặt của em ở đây, em sẽ khiến cho cán cân nâng lên hay hạ xuống.”
“Vô lý”, Alanna đáp lời và giơ tay nghịch nghịch viên ngọc lửa bên cổ cô.
Suốt nhiều ngày sau đó Alanna suy nghĩ về những người bạn của cô. Nhóm ba thiếu niên đó không cay cú oán hận mà cũng chẳng quá buồn rầu vì số phận của mình. Những chuỗi câu hỏi vô tận của họ cho thấy họ sẵn sàng học hỏi. Vì sự thanh thản trong tâm hồn mình, Alanna sẵn sàng dạy học cho đám thiếu niên đó, nhưng tập tục của người Bazhir rất nghiêm khắc trong những việc như thế. Chỉ duy nhất phù thủy của bộ lạc được dạy phép thuật. Chỉ có điều tay phù thủy ở đây lại chẳng lấy gì làm tự tin với cái chút xíu pháp thuật mà gã có, nên không một ai được dạy bảo. Nếu cô cư xử trái với tập tục Bazhir, thì thậm chí Ali Mukhtab cũng sẽ không bảo vệ cho cô.
Ánh mắt đau đớn của Kourrem khứa vào trái tim cô. Ishak thì không ngừng gắng sức chỉ ra cho cô xem những pháp thuật cỏn con mà cậu ta đã biết. Còn Kara là Kara - lúc nào cũng sợ hãi, gắng sức làm người con ngoan, gắng sức làm vừa lòng và sẵn sàng chờ đợi một câu ra lệnh cộc lốc hay một cái bạt tai thay cho lời cảm ơn. Kể từ ngày Alanna thổ lộ bí mật giới tính của mình trong triều đình, cô cũng hầu như đã trở thành một người bị khinh rẻ. Cô không mong muốn ba thiếu niên luôn đang bám theo cô như một cái bóng phải chịu số phận đó. Mặc dù cuộc sống tha phương tại miền nam này của cô là tự nguyện, nhưng cô không một giây nuôi ảo tưởng về sự đón tiếp mà người ta sẽ bày ra với cô, nếu cô quay trở lại cung điện quá sớm.
Alanna trăn trở về chuyện này suốt một tuần lễ. Bên cạnh đó cô tìm hiểu nhiều hơn về bộ lạc mới của mình, cùng Halef Seif và những người đàn ông khác bàn luận về cuộc chiến thường trực chống lại đám đàn ông Vùng Đồi Ven Biển và sự cần thiết phải tìm được bãi cỏ mới cho đám cừu và dê của làng. Đi cùng với Kara, cô cũng làm quen với cả vài phụ nữ. Cô đi săn với đám đàn ông trẻ tuổi, và Ali Mukhtab cho cô biết lịch sử đầy ắp sự kiện của dân tộc Bazhir.
Khi Alanna vẫn còn cân nhắc xem cần phải làm gì thì vào một buổi tối nọ, người ta gọi cô đến lều thủ lĩnh. Cả Ali Mukhtab cũng có mặt, ông đang ngồi trên gối và hút một chiếc tẩu dài. Bên cạnh ông là Halef Seif với nét mặt nghiêm khắc. Gammal canh chừng hai người đàn ông bị trói đang quỳ. Những người đàn ông khác của bộ lạc đứng nhìn vào.
Alanna chần chừ bên cửa lều. Cô sửa lại dáng ngồi cho anh bạn mèo Mãi Trung Thành bên bờ vai bên trái. “Ông cho gọi tôi?”, cô hỏi Halef. Ngoại trừ hai người đang quỳ, tất cả đều xoay lại và nhìn cô trân trân.
Thủ lĩnh vẫy cô lại gần. “Hai người đàn ông này hôm qua đã đến chỗ các anh em của chúng ta thuộc bộ lạc Sư Tử Ngủ”, ông giải thích. “Họ làm ra vẻ là người sa mạc, nhưng rõ ràng họ là dân phương bắc.”
Alanna bước tới, gắng nhìn vào mặt tù nhân. Cả hai cúi thấp đầu. “Những người đàn ông của bộ lạc Sư Tử Ngủ chắc chắn phải có khả năng xử lý gián điệp”, Alanna nói. Cô vẫn chưa biết tại sao người ta cho gọi cô. “Hay là họ muốn phải dẫn những người này đến gặp Giọng Nói?”
“Hai người này hỏi dò tin tức về em, Alanna von Trebond à”, Ali Mukhtab đáp.
Mãi Trung Thành nhảy từ trên vai cô xuống, đi về phía một trong hai người đàn ông đang quỳ và thúc đầu vào mặt anh ta. Người đàn ông ngạc nhiên nhìn lên.
“Ngón Tay Dài!” Alanna bất ngờ kêu lớn. “Lạy Đức Mẹ, anh làm gì ở đây thế?”
Người đàn ông thứ hai, người mà cô chỉ biết qua loa trong những ngày có mặt tại triều đình của Vua Kẻ Trộm, giờ cũng ngẩng đầu lên. Còn tay ăn trộm mà Alanna đã quen từ nhiều năm nay dưới cái tên Ngón Tay Dài thì nhăn mặt.
“Anh ấy ra lệnh, cô không được biết là chúng tôi tới đây”, anh ta gầm gừ. “Chúng tôi phải tìm hiểu xem cô ra sao rồi và liệu cô có khỏe không.”
“Chắc là cô sẽ cho chúng tôi nghe một lời giải thích, ngay khi cô có thể làm điều đó, Alanna”, Halef vui vẻ nhận xét.
Mặt đỏ lựng lên, cô xoay về phía ông ta. “Người đàn ông cai trị hai người này là một trong những người bạn lâu năm nhất và thân nhất của tôi.”
“Chủ nhân của họ là ai vậy, tại sao anh ta lại cử điệp viên thay vì những đại sứ thẳng thắn và đường hoàng thú nhận mục đích đến thăm của họ?”
Alanna thở dài. “Anh ấy là người cầm quyền triều đình của những tay kẻ trộm - là Vua Kẻ Trộm vùng Tortall. Nếu ông quen anh ấy, thì ông sẽ biết rõ là anh ấy thích gửi gián điệp hơn gửi đại sứ.” Cô xoay về phía Ngón Tay Dài. “Nói cho tôi biết đi, tại sao anh ấy cử người để ý đến tôi? Chắc anh ấy phải biết là tôi vẫn khỏe.”
Ngón Tay Dài lắc đầu. “Tôi không phải là người dám đưa câu hỏi ra cho Chúa Thượng”, anh ta nhắc nhở Alanna. “Nhất là trong thời gian cuối này, Chúa Thượng rất nóng nảy. Chúng tôi biết từ đầu là sẽ bị người ta tóm cổ, nhưng mà...”. Anh nhún vai. “Thà như thế này còn tốt hơn rất nhiều là lẩn khuất ở Corus chừng nào Georg đang lên cơn cáu kỉnh.”
Alanna mỉm cười. “Tôi chưa bao giờ được chứng kiến lúc Georg cáu kỉnh, nhưng cả lúc bình thường anh ấy cũng đã rất ấn tượng. Halef Seif, Ali Mukhtab: Xin đừng bắt những người đàn ông này phải chịu trách nhiệm cho những mệnh lệnh của chủ họ. Không tuân lệnh Vua Kẻ Trộm Georg - chà, nếu người ta là kẻ trộm thì người ta sẽ không làm như vậy.”
Ali Mukhtab lấy tẩu ra khỏi miệng và nói: “Tôi có nghe kể về tay Georg Cooper này. Đúng như em nói, anh ta là một người mà tốt hơn cả là người ta không nên ngáng đường.”
“Chắc chắn hai người đàn ông này không nhìn thấy những gì mà người Bazhir không muốn họ nhìn”, Alanna nói.
“Ông có muốn thả họ ra?”, Halef Seif hỏi Giọng Nói. Ali Mukhtab gật đầu. Gammal quỳ xuống để cắt dây trói. “Nghe đây!”, Halef nghiêm nghị ra lệnh. “Ngoại trừ việc người ta đã cư xử với hai anh có phần hơi thẳng tay, bây giờ hai anh được quay trở lại với Vua Kẻ Trộm của các anh trong trạng thái khỏe mạnh và nguyên vẹn. Những tay do thám đợt sau sẽ được tôi gửi trả lại anh ta với hai cánh mũi bị xẻ.” Ông gật đầu về phía Gammal. “Cho họ ăn và gửi họ lên đường! Đi theo họ một quãng dài lên phương bắc rồi hãy quay trở lại với chúng tôi!”
“Hãy nói với Georg là tôi khỏe và tôi hạnh phúc ở đây”, Alanna thêm vào khi Ngón Tay Dài và người bạn vụng về đứng dậy. “Tôi cũng phải sống cuộc đời riêng của tôi một thời gian.”
Ngón Tay Dài gật đầu. “Tôi sẽ nói với anh ấy như thế, nhưng tôi không nghĩ là anh ấy sẽ hài lòng đâu.”
Người đi cùng anh nhìn về phía những người Bazhir. “Rất có thể anh ấy không còn cách nào khác”, anh ta nhận định. Thật nhanh, người ta đưa hai người phương bắc ra khỏi lều, những chiến binh đi theo họ. Alanna nhận thấy Halef Seif và Ali Mukhtab đang nhìn cô xăm soi. Sau một cử chỉ của thủ lĩnh, bản thân cô cũng ngồi xuống. Halef Seif kéo giá đựng tẩu lại gần rồi ngồi theo, một thành viên trẻ tuổi của bộ lạc rót rượu vang cho mọi người.
“Em có còn những người bạn khác, những người sẽ xuất hiện ở đây và tìm em không, Alanna?”, Ali Mukhtab hỏi.
Cô lắc đầu. “Georg là một người đặc biệt.”
“Làm sao mà em có thể quen được với một người đàn ông như thế?” Giọng Nói châm lửa cho Halef bằng tẩu của ông.
“Bọn em gặp nhau ngay từ thuở đầu, khi em vừa mới ăn mặc giả con trai bước vào thành Corus”, cô trả lời. “Anh ấy trở thành bạn em...”
“để anh ta giở trò ăn trộm trong cung”, Halef thẳng thừng phỏng đoán.
“Tuyệt đối không. Nếu có như thế em sẽ không hỗ trợ anh ấy. Nhưng anh ấy dạy em cách chiến đấu bằng dao, cách trèo tường không cần thang...”. Cô mỉm cười. “Toàn những chuyện rất có ích. Cả con ngựa Ánh Trăng cũng là của anh ấy mua cho em.”
Ali Mukhtab sắc mắt nhìn cô. “Cậu ta, rất thân với em, anh chàng...”.
“Georg Cooper, sau hoàng tử Jonathan thì anh ấy là người bạn tốt nhất mà em có.”
“Và cái người bạn này mạo hiểm không ít, khi anh ta gửi người xuống miền nam đi tìm em.”
Alanna đỏ mặt. “Thì Georg cũng có phần lo cho em vậy”, cô lẩm bẩm.
Georg yêu em, Mãi Trung Thành meo meo.
“Im đi nào!”, cô gầm lên khi thấy hai người đàn ông nhìn con mèo của mình. Thỉnh thoảng cũng có một vài người khác cũng hiểu được lời của Mãi Trung Thành. Cô không muốn việc đó xảy ra bây giờ. Suýt chút nữa thì cô vấp phải tà áo dài của mình khi đứng dậy. “Nếu mọi chuyện chỉ có như thế...”
“Hiện thời thì đúng”, thủ lĩnh gật đầu và vụng về che nụ cười của ông đằng sau bàn tay.
Sự kiện nhanh chóng chìm vào quên lãng. Ngay sau đó Alanna quyết định nói chuyện với Ibn Nazzir về nhóm ba người Kara, Kourrem và Ishak. Đã nhiều ngày nay cô không còn cãi cọ với tay phù thủy và cô hy vọng cơn thịnh nộ của ông ta đã dịu xuống đôi phần. Cô tháo vũ khí và áo Burnus, chỉ mặc một áo chẽn không tay và quần ngang đầu gối, để người đàn ông già nua thấy rõ là cô không mang vũ khí. Cô sang lều ông ta lúc giữa trưa.
Giống như mọi khi, Mãi Trung Thành đi cùng cô. Anh bạn mèo làm thành một vệt tối luôn mồm mắng mỏ phía sau lưng. Cô nàng đang làm một chuyện hoàn toàn vô tích sự, chàng ta cảnh báo khi cô lại gần ngôi lều phù thủy. Gã ta sẽ la lối om sòm, sẽ chửi bới cô nàng và chắc chắn sẽ lại tìm cách sử dụng những câu thần chú mà gã ta không hiểu.
“Ít nhất thì tôi cũng phải thử chứ”, Alanna lẩm bẩm khi cô bước vào khoảng sân trước ngôi lều nọ. Ngôi lều này được dùng làm đền thờ của bộ lạc đồng thời là noi ở của phù thủy. Cô đứng cách cửa lều đang đóng một khoảng khá xa, hai tay giang rộng để ai cũng thấy rõ là cô đi tay không. “Akhnan Ibn Nazzir! Tôi đến đây trong hòa bình, với...”.
Khoảng đất trước chân cô bùng nổ. Cô và Mãi Trung Thành bị quật ngã; cát đất rơi rào rào xuống họ. Ta đã nói mà, Mãi Trung Thành bực bội nhận xét và xoay sang liếm mình cho sạch.
Alanna đứng dậy. Cô vất vả kiềm chế bản thân và vỗ quần áo cho sạch bụi cát. “Đó là chuyện ngu ngốc!” cô kêu lên. “Làm như thế có thể gây bị thương cho những người vô tội! Tôi đến với ông để lập lại hòa bình...”.
“Mày sẽ chỉ mang lại cho bọn tao chiến tranh và cái đói!” giọng Ibn Nazzir chói chát vang ra từ lều. “Mày làm hỏng Halef Seif bằng nhục dục và mày bỏ bùa Giọng Nói Của Các Bộ Lạc bằng trò lảm nhảm ngu ngốc!”
“Đàn ông và đàn bà cũng có thể là bạn của nhau mà không cần phải có nhục dục!”, Alanna thét lên. “Người duy nhất bị bỏ bùa ở đây là ông! Ông bị bỏ bùa vì tính ghen tuông và vì sự ngu ngốc của mình!” Cô ngừng lại, quẹt mồ hôi trên trán. Toàn thân rung lên vì giận. Xưa nay lòng nhẫn nại dành cho kẻ ngu của Alanna vốn chẳng mấy nhiều, và cái chút nhẫn nại tẻo teo đó giờ đã bị tiêu sạch sẽ.
Gã đàn ông già cỗi vẫn khăng khăng không chịu bước ra ngoài mặc dù trò đối đáp của họ đã kéo cả làng đến xem.
“Mày đeo một con mắt quỷ quanh cổ!”
Alanna giơ tay chạm vào viên ngọc lửa. “Đây không là mắt quỷ!”, cô la lên, giận bừng bừng. “Đây là một món quà tặng mà đích thân Đức Mẹ Tối Cao đã tự tay trao cho ta!” Đám khán giả kinh hãi lùi về. Người ở đây cũng tôn thờ Đức Mẹ Tối Cao giống như người phương bắc. Không một ai trong đám họ dám kêu tên Người nếu không có lý do. Những người đứng bên phía tay phù thủy giờ thầm tự hỏi, liệu có phải họ đã phạm một sai lầm trầm trọng.
“Ta yêu cầu nhà ngươi xin lỗi cho lời nhục mạ Đức Mẹ của ta!”, Alanna thét lên bằng giọng khàn khàn. “Mà ngay lập tức! Bước ra ngoài này và xin lỗi đi!”
Thế, cô hài lòng nghĩ và nhịp nhịp bàn chân trên đất. Giờ thì mình đã cho thằng hèn già cỗi này biết tay.
Mãi Trung Thành dựng tai về phía trước, hướng về phía lều phù thủy. Đột ngột, đuôi anh bạn mèo giật lên. Gã không xin lỗi đâu, anh ta cảnh báo khi cửa lều động đậy. Gã ta sẽ...
Nhưng Alanna cũng cảm nhận thấy điều đó y hệt như anh bạn mèo. Cô chỉ còn đủ thời gian để xây nên một bức tường bảo vệ, vừa kịp đón luồng lửa màu vàng lao phụt ra từ lều, nhằm bao lấy cô và Mãi Trung Thành. Cô giật mình khi hai tuyến lửa đập vào nhau, và dồn sức tập trung cho câu thần chú của mình. Nổi giận bừng bừng - bởi sự ngu ngốc và thiếu kiềm chế của gã phù thủy có thể làm bị thương hoặc thậm chí giết chết những người xung quanh - cô tóm lấy phần còn lại của đám lửa và ném về phía gã. Nhanh như chớp, những lưỡi lửa nhỏ xíu phi thẳng về lều phù thủy và thúc gã già chạy ra ngoài, trước khi lụi đi.
Alanna nhìn Ibn Nazzir trân trân. Trí não cân nhắc nhanh như chớp. Gã mang bên mình cây kiếm pha-lê; hình ảnh cây kiếm khiến cô rởn xương sống. Không phải vì cây kiếm nhắc cô nhớ công tước Roger von Conté, không, cô biết gã phù thủy này vốn cũng là một kỵ sĩ và chắc chắc biết sử dụng kiếm. Nếu cô không lầm thì cô thừa sức đối chọi với gã về mặt pháp thuật, nhưng trình độ tay kiếm của gã là một ẩn số nguy hiểm. Hơn nữa cô hiện không có vũ khí.
“Nhà ngươi phỉ báng Đức Mẹ đã tỏ lòng nhân từ với ta”, cô nói khi gã hướng sự quan tâm tới cô. “Giờ đây nhà ngươi đã tấn công ta đến hai lần mà không ra trước một lời cảnh báo theo đúng luật, mặc dù ta hoàn toàn không khiêu khích nhà ngươi. Ta đã quá nhẫn nại với ngươi. Nói cho ta biết lý do, tại sao ta không thể đòi mạng sống của ngươi, theo đúng quyền lợi của một thành viên bộ lạc.”
Akhnan Ibn Nazzir rút kiếm pha-lê, vừa la chói lói vừa nhào về phía cô.
Alanna khom lưng né sang bên, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng gầm thịnh nộ của những thành viên bộ lạc khác khi chứng kiến cách cư xử nhục nhã của tay phù thủy. Cả Ibn Nazzir, gần như đã nổi điên, cũng không nghe thấy gì. Miệng gã méo lại thành một nụ cười gằn quái gở, khi gã cầm cây kiếm nguy hiểm bằng cả hai tay, tấn công Alanna đợt nữa.
Nữ hiệp sĩ lạng xuống tránh. Cô chuyển động nhanh như chớp trên nền đất nện. Mỗi lần lưỡi kiếm pha-lê chém xuống ngang bên cô lại nghe thấy tiếng nó hát. Người cô hơi nôn nao vì tiếng động mà nó phát ra, như thể Roger đang ở gần đây và điều khiển cây kiếm, cố gắng kết thúc đời cô. Với hai bàn tay trắng, tập trung vào những cử động của gã phù thủy, cô nhanh lẹ né sang bên này, né sang chỗ khác và nhún nhảy nhẹ nhàng bật tránh đi mỗi khi gã chém tới.
Ibn Nazzir không phải là một đối thủ đáng gờm như công tước Roger. Những nhát chém của gã thường là không có mục đích, thêm vào đó gã không biết cách giữ thăng bằng. Và còn chậm nữa. Thứ làm Alanna sợ là cây kiếm. Cô có cảm giác, tay đàn ông già nua này nếu cầm một cây kiếm bình thường sẽ kém cỏi đi rất nhiều. Cô sờ tay lên viên ngọc lửa và thì thầm một câu thần chú, xây một bức tường bảo vệ.
Lửa màu tím lao ra từ thinh không và cuộn xoáy về phía Ibn Nazzir, bao lấy gã. Vừa la lối om sòm gã phù thủy vừa chém ra tứ phía, cho tới khi bức tường lửa biến mất. Giờ gã tấn công một đợt mới. Alanna phi tới, đá trúng gã và đạp gã xuống đất. Nhanh như chớp, cô thả người ngã, lăn, chồm lên người gã và giằng lấy cây kiếm. Tiếng hát rầm rì của cây kiếm bây giờ to lên hơn, đè ép tất cả các tiếng động khác. Những ngón tay vô hình tóm lấy cổ họng cô, đúng khi cô nhìn thấy gã phù thủy dần đổi sắc mặt xám xịt.
“Thôi ngay!”, cô cố gắng la thật to, ép gã chú ý đến mình. Một góc nào đó trong tiềm thức cô tóm lấy những ngón tay vô hình, giằng ra. “Ngươi không đủ mạnh! Ngươi phung phí sức sống của mình!”
Lúc đó, gã nhảy bổ lên, đè cô ngã ngửa. Alanna bám hết sức lấy phần cán kiếm, bởi trong khoảng cách quá ngắn này gã sẽ không thể chém trượt nếu gã giằng được lưỡi kiếm ra. Họ vật lộn, mồ hôi nhỏ từ mặt gã xuống mặt cô. Da mặt gã mỗi lúc một xám hơn, xám hơn, những vệt hằn màu xanh ngắt nổi lên quanh khuôn miệng và cánh mũi. Mọi thứ trở thành đen. Một đám mây đen đột ngột nổi lên bọc quanh Alanna, cắt ngang mọi nguồn không khí và mọi cảm giác. Cô nghiến răng kháng cự, thọc thật sâu xuống tâm khảm và tận dụng những nguồn lực mà cô đã bí mật tụ tập được trong bao nhiêu năm trời rèn luyện. Cuối cùng, lửa màu tím của cô dần dần đẩy lùi được màu đen. Ở những nơi tiếp xúc với lưỡi kiếm pha-lê, lửa màu tím lóe lên, bốc thành ngọn cao. Xa xa mơ hồ vẳng lại một tiếng la.
Đám mây đen biến mất. Akhnan Ibn Nazzir gục xuống trên người cô. Hai con mắt mở lớn đờ đẫn. Gã đã chết.
Gammal và Halef giật cái xác già nua ra khỏi cô. Ishak giúp Alanna đứng dậy; cô lảo đảo vì kiệt lực. Kara và Kourrem vội vã lao đến bên, đỡ cô hai bên. Ali Mukhtab, người vừa xem xác Ibn Nazzir, ngạc nhiên ngẩng lên. “Trên người anh ta không có một dấu vết vật lộn nào, vậy mà anh ta chết. Anh ta chết vì cái gì?” Alanna giơ tay dụi mắt. Cô đã sử dụng hết phần lớn nguồn lực cơ thể cũng như phép lực của mình. Hiện thời, cô chỉ còn muốn duy nhất một điều - đi vào lều và nằm nghỉ. “Ông ta đã sử dụng những quyền lực mà ông ta không có”, cuối cùng cô khào khào giải thích. “Ông ta không phải là một pháp sư giỏi giang gì. Ông ta đã sử dụng đến sức sống của bản thân mình, vì ông ta muốn giết tôi.” Cô ngạc nhiên phát hiện ra rằng, bàn tay phải của cô cầm cây kiếm pha-lê. “Nếu ông ta cầm cự được, rất có thể ông ta đã chiến thắng”, cô cay đắng thêm vào. “Tôi rất tiếc là tôi đã mang khó khăn lại cho các bạn.” Thế rồi cô dợm chân bước đi.
“Khoan đã.” Giọng nói của Halef vẫn thân thiện, nhưng dứt khoát. Cô quay lại. Người thủ lĩnh bộ lạc trỏ vào lều của gã phù thủy. “Nhà của cô bây giờ là ở đây.”
Bàn tay còn rảnh của Alanna bám chặt lấy bờ vai Kourrem. “Tôi không hiểu.”
Ali Mukhtab đứng dậy và bước đến bên cạnh thủ lĩnh của bộ lạc. “Halef Seif nói đúng. Cô đã giết phù thủy cũ. Giờ cô phải thế chỗ cho ông ta, cho tới khi cô dạy nên một người phù thủy mới hoặc một phù thủy khác giết cô.”
“Thế này thì quá lắm. Các người điên rồi!” Alanna la lên. Giọng cô tắc nghẹn vì mỏi mệt. “Tôi không phải là phù thủy - tôi là một hiệp sĩ! Tôi chưa bao giờ học pháp thuật…”.
“Cô có muốn chúng tôi phải đối mặt với đám đàn ông Vùng Đồi Ven Biển mà không có sự chở che nào?” Halef bình tĩnh hỏi.
Alanna im lặng, bởi cô nhớ lại những câu chuyện mà người ở đây đã kể về đám pháp sư của Vùng Đồi Ven Biển. “Luật ở đây là như vậy. Tập tục của chúng tôi như thế.” Halef mở cửa dẫn vào lều phù thủy. “Bây giờ nhà của cô là đây, Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông.”
Một lúc, cặp mắt tím biếc của Alanna long lên đón ánh mắt của Giọng Nói và của thủ lĩnh bộ lạc. Cô không muốn bị trói buộc vào một nơi nào! Cô đang trên đường đi tìm những cuộc phiêu lưu lớn! Một làn sóng kiệt lực mới tràn trong cô và cô xoay mắt đi. Mãi Trung Thành ngồi trước cửa lều rộng mở, nét mặt đầy chờ đợi.
“Tôi không thèm biết liệu đây là lều hay là chòi của ông thợ đào huyệt”, cô thở dài. “Tồi chỉ muốn nằm nghỉ, chỉ vậy thôi.”
Được Kara và Kourrem đỡ hai bên và với cây kiếm pha-lê cầm chắc trong tay, Alanna bước vào lều phù thủy.