Chương 5 Nhóm học trò
Tối nào Kourrem cũng dành thời gian làm việc bên khung cửi. Thậm chí Alanna, người hoàn toàn không hiểu gì về chuyện dệt vải, cũng có thể nhìn thấy là khoảng thời gian mà cô thiếu nữ dành cho chuyện gỡ lỗi cũng nhiều như thời gian thực sự dành để dệt.
“Em biết chưa đủ”, Kourrem giải thích với Alanna vào một tối nọ. Kara và Ishak lúc đó đang cãi cọ về việc sử dụng một cuộn giấy có ghi những câu thần chú.
“Lúc người ta dạy cho em thì em còn nhỏ, và em cũng không luyện đủ lâu.” Cô thiếu nữ thở dài và xìu mặt xuống. “Chị có còn nhớ Hakim Fahrar, người đàn ông đã chiến đấu với chị?” Alanna gật đầu. “Mẹ anh ấy là người thợ dệt tốt nhất bộ lạc. Em rất muốn xin bà dạy cho em, nhưng mà...”. Cô nhăn mặt. “Những người phụ nữ đó nghĩ rằng chúng ta cư xử thiếu lễ độ bởi vì chúng ta ngồi chung với đàn ông.”
“Và chuyện chị làm con trai bà ấy bị thương chắc cũng không giúp cho em được mấy nhiều”, Alanna nói. Kourrem gật đầu. Alanna giơ tay xoa tóc cô. “Chị sẵn lòng làm tất cả để giúp em, nhưng về chuyện dệt vải thì chị không hiểu một chút nào hết.”
Cả ba đứa học trò - thậm chí cả Ishak - nhìn cô trân trối. Mãi rồi Kara mới thì thào. “Chị không biết dệt vải?”
“Những chiến binh không học những thứ như vậy”, Ishak giải thích với hai cô bạn bằng giọng khinh thị.
Kourrem bất thình lình đứng phắt dậy. “Em quay lại ngay”, cô thiếu nữ nói rồi vội vã rời lều.
“Em chỉ nghĩ thế này - ở đây người ta dạy chuyện đó cho tất cả bọn con gái, khi từ khi còn rất nhỏ”, Kara giải thích. “Vậy là chị không biết chải len, không biết se sợi, không biết...”. Cô ngạc nhiên tắt ngang.
“Chị cũng không biết nướng bánh”, Alanna thú nhận. “Và nấu ăn thì chị chỉ biết làm những món nào mà đám lính nấu trên đường hành quân.”
Kara lắc đầu. Trong rất nhiều phương diện, cô thiếu nữ này thật sự là một cô gái Bazhir ngoan ngoãn và Alanna thường làm cô bối rối, thậm chí hoảng hốt. Đúng lúc cô đang gắng sức giải thích cho Alanna hiểu nguyên tắc căn bản nhất của chuyện dệt vải thì Kourrem quay trở lại với một khung cửi, nhỏ đến mức người ta có thể đặt lên lòng mình. Cô thiếu nữ quỳ xuống bên Alanna.
“Nếu chị thích, em có thể dạy cho chị cách dệt vải đơn giản nhất”, Kourrem mời mọc. “Chị chưa thể dệt vải sọc, nhưng ít nhất thì cũng là một sự bắt đầu.”
“Chị rất muốn học”, Alanna nói. “Trông có vẻ thú vị đấy.”
Kourrem cười. “Nó chỉ thú vị khi người ta không phạm lỗi”, cô nói. “Nhưng thật ra em không được phép để chị dệt ngay. Đầu tiên bao giờ bọn em cũng phải học cách chải len - điều đó có nghĩa là chải để lấy ra những rác bẩn và toàn bộ những chỗ rối - và học cách se sợi cho thật tốt, trước khi được phép lại gần khung cửi.”
Alanna cười. “Cũng giống như những môn thể thao chiến đấu mà chị học”, cô giải thích với đám khán giả đang bất ngờ. “Đầu tiên bọn chị phải học cách tạo ra vũ khí, trước khi được phép sử dụng chúng.”
“Vậy là ta phải biết một thứ đó được làm ra sao, trước khi ta học sử dụng và điều khiển nó”, Kara nói như một người thông thái. Thế rồi mặt cô thiếu nữ đột ngột sáng lên. “Chị cũng đã dạy cho bọn em đúng như thế về chuyện pháp thuật!”
“Vậy thì nếu người ta biết cây kiếm pha-lê được làm ra sao, người ta cũng có thể sử dụng nó!”, Ishak thêm vào.
Alanna cố nén một biểu lộ kinh hãi. “Không đơn giản thế đâu, Ishak!”, cô nói và nhìn cậu ta giận dữ. “Để điều khiển được những thứ xuất phát từ thiên nhiên, người ta phải hiểu chúng được làm ra sao, và phải mong muốn điều khiển được chúng. Đối với những sản phẩm của pháp thuật, em phải phát triển được ý chí của bản thân em, cho tới khi nó lớn hơn là năng khiếu của em. Nếu không, sức mạnh đó sẽ xoay ra chống lại em. Em hiểu chị không?”, cô hỏi.
Ishak bướng bỉnh đáp lại ánh mắt của cô, một lúc sau cậu ta mới nhìn đi chỗ khác. “Dĩ nhiên là em hiểu chị.”
Alanna nhăn trán. Cô lo cho cậu ta, nhưng hiện thời tiếp tục nói đến chuyện này cũng chẳng có tác dụng. Cô quan sát cái khung cửi đang cầm trong tay. “Chị làm gì với cái gì?”
Kourrem giải thích cách hoạt động của một khung cửi, từng bộ phận của nó tên là gì và chức năng của chúng. Khi giải thích xong, cô thiếu nữ đẩy con thoi cho tới khi dệt được một hàng qua những sợi dọc đã căng sẵn. Rồi cô đưa sang cho Alanna. “Giờ đến lượt chị.”
Con thoi gây cảm giác vụng về và xa lạ trong bàn tay Alanna, một bàn tay vốn quen với chuyện cầm vũ khí. Cuối cùng, cô lấy một hơi thật sâu và bắt đầu công việc.
Ngay khi con thoi động đậy, Alanna hiểu rằng cô hoàn toàn không biết phải làm gì với một thứ như thế. Chỉ sau vài giây đồng hồ các sợi đã rối tung lên, vô hy vọng. Kara cố nén một tràng cười, thậm chí Kourrem cũng phải mỉm cười. Ishak nhìn bằng vẻ mặt nhuộm màu nhàm chán.
Alanna đặt con thoi sang bên. Từ nhiều năm nay, chưa lúc nào cô thấy mình ngốc ngếch như bây giờ. “Rất có thể chị phải học những thứ khác trước đã. Các ông thầy giáo của chị có lý. Nếu người ta thật sự muốn nắm vững một thứ gì, người ta không được phép đi tắt.”
“Em sẽ dạy cho chị”, Kourrem mời mọc. “Nếu chị vẫn còn muốn học. Mặc dù em cũng thấy nực cười, tại sao chị lại phải cố như thế, trong khi những việc khác mà chị làm còn quan trọng hon nhiều.”
“Có cái gì quan trọng hơn được là quần áo chị mặc trên người?”, Alanna hỏi.
“Kourrem nói đúng”, Ishak chế nhạo nhận xét. “Tại sao chị lại phí thời gian vào chuyện khung cửi và những trò đàn bà khác, trong khi chị biết chiến đấu và biết làm phép thuật?”
Alanna nhận thấy giọng của Ishak châm biếm tới mức nào, và cô cũng nhìn thấy hai thiếu nữ ngượng ngùng đỏ mặt lên và chạm tay vào khăn che mặt của họ. Mình phải dạy cho nó một bài học, cô nghĩ thầm và cầm lên một đoạn sợi. Lần này nó sẽ biết thân. “Vậy là em thấy trò dệt vải là trò ngớ ngẩn?”
“Trò đàn bà.” Ishak ngáp dài và vênh vang đúng kiểu đàn ông Bazhir. “Kể cũng tàm tạm được, nếu người ta không có việc gì hay hơn.”
Thật nhanh, Alanna thắt một nút trong đoạn sợi của cô. Ishak ngã đập mặt xuống khi cái thảm mà cậu ta đang đứng bên trên bị kéo giật đi và bắt đầu bay lượn như điên trong lều. “Chị có nghe đúng lời em không, hả?”. Hai cô thiếu nữ khom người tránh, Mãi Trung Thành vừa rít vừa phun phè phè. “Có phải công việc với mấy đoạn sợi không quan trọng bằng chuyện nói chuyện với ma quỷ và nhìn vào tương lai?”
Khi Ishak mở mồm ra định trả lời, Alanna nhanh lẹ thắt nút thứ hai. Cái thảm ngưng vòng bay điên loạn của nó và dừng lại trên đầu Ishak. “Bởi vì bây giờ là lúc em đang chăm chú lắng nghe chị”, Alanna nói tiếp, “nên chị sẽ kể cho em nghe một vài nét về pháp thuật sợi. Chị chưa bao giờ dùng nó; những gì chị biết là do học được của cô thầy thuốc trong làng chị, thuở chị còn rất bé, và sau đó là từ những người thầy thuốc trong cung vua. Chị biết rằng một người phụ nữ với một đoạn sợi trong tay có thể quật ngã cả một nhóm hiệp sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ, một khi ý chí của cô ta đủ mạnh. Kể cả đàn ông - nhất là thầy thuốc - cũng sử dụng pháp thuật sợi chỉ, nhưng phụ nữ học những pháp thuật này dễ hơn. Chắc nguyên nhân nằm ở chỗ, đa phần phụ nữ biết dệt vải, biết se sợi, và biết may vá. Em nợ hai người bạn cùng học của em một lời xin lỗi, Ishak.”
Cô cởi nút thắt thứ hai. Cái thảm từ từ hạ xuống đầu Ishak. “Em không thể cư xử với Kara và Kourrem giống như cách những người đàn ông trong bộ lạc em cư xử với cánh phụ nữ. Hai người này ngang hàng với em. Những gì họ làm - những gì họ học - cũng quan trọng như những gì em làm và những gì em học. Thành thật mà nói thì trong một số phương diện họ tốt hơn em.”
Khi cô tháo nút thắt thứ nhất, tấm thảm là là bay qua lều và dừng lại trước Ishak. Alanna tháo phần còn lại của nút thắt thứ hai. Tấm thảm rung lên phập phồng. “Em đang cản đường nó”, cô giải thích với chàng trai trẻ. Cậu ta ngạc nhiên bước sang bên. Tấm thảm dịu dàng lại hạ xuống đúng vị trí nó nằm ban nãy. “Chị hy vọng, chị đã thể hiện một cách rõ ràng.”
Ishak há mồm ra thở.
Cậu chàng đã hiểu ra được vài điều.
“Chị sẽ dạy cho em chứ?”, cậu ta hỏi. “Em muốn học nó - cho dù đây là phép thuật đàn bà hay là không!”
Một bàn tay đau đớn quắp lấy tim Alanna: Trong một tích tắc, giọng Ishak giống hệt cái cung cách bướng bỉnh của người anh trai cô. “Chị tin rằng, chị vừa nói tới một lời xin lỗi!”
“Xin lỗi nhé”, Ishak nói với hai thiếu nữ. “Tôi cứ hay quên.”
Kara kín cẩn nhìn đoạn sợi trong tay Alanna. “Có phải chị muốn nói rằng, Kourrem và em cũng có thể làm pháp thuật trong khi bọn em dệt và may vá? Chỉ đơn giản bằng cách bọn em thắt nút?”
Alanna thở dài.
Đột ngột, cô thấy mình sao mà già nua và sao mà mỏi mệt. “Sáng sớm mai chị sẽ dạy cho bọn em trò này.” Cô hứa hẹn. “Bây giờ thì ta đi ngủ.”
Ngoan ngoãn như mọi lần, cả ba đứa học trò vui vẻ trò chuyện và rời nhà lều của cô. Khi bọn họ đã đi khuất, Mãi Trung Thành nhảy lên vai trái của Alanna, vị trí được anh bạn mèo ưa thích nhất. Một cơn thịnh nộ thú vị, anh bạn nhận xét. Tại sao cô nàng không băm vào một người có khả năng chống cự hơn?
“Cậu ta phải học bài học đó”, Alanna đáp lời và tắt đèn. “Nếu không có ngày cậu ta còn dám láo lếu với cả một nữ phù thủy già nua nhăn nheo, và bà ta sẽ thắt cậu ta thành nốt.”
Có thể, chàng mèo đáp.
“Không phải là ‘có thể’”, Alanna cãi lại. “Bạn cũng biết rõ như tôi là một pháp sư có thể va phải bẫy ở những nơi kỳ quặc nhất. Ít nhất thì tôi cũng biết, bản thân tôi không hề có ác ý với cậu ta. Một người khác rất có thể sẽ không thân thiện như thế đâu.”
Không phải bao giờ em cũg có thể đứng chắn vào giữa người khác và số phận của họ, Mãi Trung Thành cảnh báo. Em không cần tin rằng, em có thể canh chừng cho toàn thế giới.
Alanna sung sướng cười thầm và kéo cái đuôi dài màu đen của anh bạn mèo. “Ai sẽ làm điều đó, nếu không là tôi?”
Mãi Trung Thành bực bội lầm bầm, thúc cái mũi lạnh của chàng ta vào tai cô và làm cô cười phá lên.
Bên cạnh phép thuật thắt nút, Alanna còn dạy cho học trò của cô tên và tính chất của các loại cỏ, các loại đá và các loại kim loại. Kourrem và Kara than vãn vì phải nhớ quá nhiều thứ, nhưng họ học rất chăm chỉ. Ishak bây giờ làm Alanna mất ngủ; cậu ta học nhanh hơn hai bạn còn lại, có cảm giác tốt cho năng khiếu của mình, nhưng cái vẻ cay cú luôn thích học những chuyện nguy hiểm của cậu ta làm cô sợ. Cậu ta không có được sự kiềm chế của hai bạn học. Liệu nguyên nhân có thể nằm ở chỗ rằng bộ lạc sẽ dễ chấp nhận cậu ta hơn so với hai người kia? Alanna không ít lần bắt gặp quả tang cậu ta đang nhìn trân trối cây kiếm pha-lê của cô, trong cô lớn dần một nỗi e ngại rằng một ngày kia cậu ta có thể lờ đi mệnh lệnh của cô và tìm cách cầm lấy nó.
Trong tư cách thợ học dệt, Alanna là kẻ vụng về bậc nhất. Cặp thiếu nữ ngỡ ngàng hết mực. Alanna tự nhủ, trong môn kiếm ban đầu cô cũng đã tỏ ra vụng về, nhung cái suy nghĩ này chẳng xoa dịu được lòng kiêu hãnh bị tổn thương. Yếu tố làm cho mọi việc còn tồi tệ hơn là cô không có khả năng dạy cho Kourrem những kỹ năng mà cô thiếu nữ này còn thiếu.
“Em không làm nổi!”, Kourrem kêu lên vào một buổi tối nọ khi ngồi làm việc. Trên khung cửi là một đống hỗn độn các đoạn sợi quấn vào nhau như một con nhện khổng lồ. “Em là đứa ngu ngốc và biết quá ít - “
“Cháu quên mất mẫu vải”, có tiếng người điềm đạm vẳng lại từ khuôn cửa dẫn sang phần đền thờ của ngồi lều. Alanna và nhóm học trò xoay lại, sững sờ nhìn người đàn bà già nua bé tíu xíu đang đứng ở đó. Alanna nhận ra bà. Halef Seif đã có lần chỉ cho cô biết mẹ của Hakim, người mà Kourrem kể rằng bà là thợ dệt giỏi nhất bộ lạc.
Người phụ nữ giơ lên một cây hương còn chưa đốt. “Đúng lúc ta muốn bày tỏ sự kính cẩn của mình với Đức Mẹ thì ta nghe thấy chuyện của các cháu”, bà giải thích. Bà lại gần và chìa cây hương về phía Alanna. “Cầm cho ta!” Thế rồi bà ngồi xuống cạnh Kourrem, bên khung cửi lớn. “Cháu có thấy không? Chỗ này và chỗ này cháu bị nhầm. Và ở đây.” Bà xem xét phần công việc còn lại. Kourrem trong thời gian đó bám chặt vào cánh tay Kara. “Hừm, không đến nỗi tệ cho một đứa chưa được học hành nghiêm chỉnh. Chỗ này dệt chắc và đều.” Kourrem cười rạng rỡ vì lời khen.
Chắc đây là lời khen đầu tiên cho Kourrem của một phụ nữ trong bộ lạc này đã từ nhiều năm nay, Alanna nghĩ thầm.
Bà Fahrar bước sang bên khung cửi nhỏ hơn, cầm lược chải cao lên và quan sát đoạn vải mà Alanna đang dệt. “Cháu phải nhẫn nại hơn”, bà nói. Cặp mắt màu nâu xám ánh vẻ tinh nghịch. “Ở đây còn mấy vệt bẩn nhỏ.” Bà trả lại cuộn len cho Alanna. “Bắt đầu lại và dành nhiều thời gian hơn cho nó! Chừng nào cháu làm quen, việc sẽ nhanh lên.” Bà lấy hơi và nhìn quanh. “Cháu có năng khiêu dệt vải đấy, Kourrem, nhưng tự cháu phải học dệt cho tử tế đã, trước khi đi dạy cho người khác. Miếng vải của cháu, Kara, rõ là có thể khá hơn đấy.” Cô thiếu nữ lớn tuổi hơn đỏ lựng mặt và ngượng ngùng nhìn xuống chân. “Còn cháu, nữ phù thủy, cần phải có một bà thầy biết cách dạy dệt vải”, rồi bà giải thích với Alanna trong giọng quyết định. “Nếu Kourrem đồng ý thì cháu sẽ học nghề dệt vải của ta. Ta sẽ chỉ cho hai cô gái này những gì họ cần biết. Chắc chắn là chàng trai kia sẽ có việc khác, trong khi phụ nữ chúng ta làm việc.” Bà lạnh lùng thêm vào.
Cho nét mặt nhẹ nhõm và những giọt nước mắt hàm ơn của hai cô thiếu nữ, Alanna có thể hôn được người phụ nữ già nua đầy ấn tượng. Nhưng thay vào đó, cô chỉ gật đầu với vẻ nghiêm trang cần thiết. “Tôi chấp nhận lời đề nghị hết sức thân thiện cho bản thân tôi và các học trò của tôi, thưa bà Fahrar.” Đã đến lúc rồi, lòng cô mừng thầm. Một phụ nữ của bộ lạc này chấp nhận là chúng ta tồn tại. Và cho chuyện này mình không cần đến Halef Seif hoặc Ali Mukhtab!
“Người ta gọi tôi là Mari”, mẹ của Hakim nói. “Bây giờ vào việc thôi, các cô nàng. Chỉ cho tôi biết các cháu còn làm được những gì.”
Khi quay trở về khoảng một tuần sau đó, chú Coram thấy tình hình đã thay đổi hoàn toàn. Người lính già có những suy nghĩ riêng của mình về những thay đổi trong bộ lạc, nhưng may là chú chỉ nói ra khi ở một mình với Alanna và anh bạn mèo Mãi Trung Thành.
“Chú cứ tưởng là chú để cháu lại ở một noi tương đối yên tình”, chú bắt đầu khi giở ra trong lều những món đồ đi đường. Alanna ngồi nhìn và vuốt tai Mãi Trung Thành. “Cháu chưa quen đủ với họ để hút chuyện khó khăn về mình, và chú cứ tin chắc là bọn họ sẽ để cháu yên thân. Vậy mà khi chú quay lại thì cháu đã trở thành con mẹ phù thủy bị nguyền rủa của bộ lạc này, đã nhận bảo lãnh cho ba đứa trẻ và đòi đám phụ nữ ở đây phải giương mắt lên nhìn hai đứa con gái trong số đó ngồi cùng bọn đàn ông bên lửa trại...”.
“Mặt chú đỏ bừng lên kìa”, Alanna nhận xét khi chú Coram ngừng một chút để lấy hơi.
“Cháu không thể sống vài tuần lễ mà không gây ra chuyện bực mình hả?”, ông sủa lên.
“Cháu đâu có nài xin Ibn Nazzir tấn công cháu”, cô nói. “Nhưng gã làm như thế và cháu giết gã. Cháu đâu có thể để cho bộ lạc này không có phù thủy, hay là chú nghĩ khác? Và bởi vì cháu hoàn toàn không có ý định bỏ mạng dưới tay những đối thủ đầu tiên ở đây, mà cũng không lên kế hoạch ở lại đây mãi mãi, nên cháu đã tìm cho mình ba học trò. Chuyện hai trong số đó là con gái đâu phải lỗi của cháu. Thực trạng nó là như thế. Bộ lạc phải chấp nhận bọn họ, nếu muốn họ trở thành những nữ phù thủy tài năng. Cháu không thể chọn riêng Ishak.
Nếu nó gặp chuyện gì thì sao? Đằng nào thì cũng phải dạy cho cả ba đứa và cái tập tục - chú có nhận thấy rằng, vi phạm luật lệ của nhà vua còn dễ hơn là bỏ qua những tập tục của người Bazhir - tập tục của họ là muốn cháu phải dạy cho các em ấy. Hơn nữa sẽ là chuyện ngu ngốc, nếu người ta có thể có tới ba phù thủy mà lại chỉ chọn có một phù thủy thôi.”
Chú Coram nặng nề ngồi xuống và cầm lấy bát rượu mạnh mà cô vừa rót, gương mặt to bè rám nắng hằn rỗ những vệt nhăn lo âu. “Con gái này”, chú mệt mỏi nói. “Nhưng cháu cũng làm khổ đám người ở đây quá đấy. Bao nhiêu trăm năm nay ở đây đâu có thay đổi gì. Bây giờ cháu bắt họ phải chấp nhận những thứ mà đến cả dân tộc của cháu cũng không chấp nhận được - ít nhất thì cũng không dễ dàng.”
“Chả lẽ chú không hiểu? Đối với người Bazhir cháu là một huyền thoại. Họ cho phép cháu làm những việc mà những người khác không được phép. Cháu cũng không yêu cầu họ phải thay đổi vì những lý do ngu ngốc. Họ biết rằng, rất có thể sự sống sót của bộ lạc này sẽ được đảm bảo nếu họ có ba phù thủy. Thậm chí cả phụ nữ cũng bắt đầu chấp nhận hai cô gái. Ít nhất là bà Mari Fahrar.”
Chú Coram uống cạn bát rượu và lắc đầu khi cô muốn rót thêm. “Chú lo cho cháu”, người lính già thú nhận. “Ta căm thù cái cảnh cứ phải đứng nhìn cháu mãi mãi là một kẻ lạ. Cháu là một đứa con gái kỳ quặc, nhưng chú cảm giác cháu là thịt và máu của chú, và chú muốn cháu hạnh phúc.”
Alanna đặt Mãi Trung Thành xuống và ôm lấy người bạn già. “Cháu không có cảm giác mình là người xa lạ ở đây”, rồi cô lén chùi mắt. “Cháu có cảm giác quen biết những người này đã từ lâu lắm rồi - rất có thể suốt cả đời cháu cho tới nay. Không phải lúc nào cháu cũng chung một ý kiến với họ, nhưng cháu hiểu họ.”
Xúc động vì sự bày tỏ tình cảm của cô, chú Coram sẵng giọng hỏi: “Vậy là khi mặt trời lặn cháu cũng liên lạc với Giọng Nói Của Các Bộ Lạc? Trong suốt đoạn đường từ thành phố về đây, tối nào bọn ta cũng phải nghỉ lại để Hakim nhìn vào lửa.” Ông rùng mình, trong khi lôi những đồ vật cuối cùng từ túi yên cương ra. “Thật đáng sợ.”
Alanna lại bế Mãi Trung Thành lên và đặt anh bạn mèo lên vai. “Không, cháu không làm điều đó”, cô nói. “Như thế thì hầu như cháu trao một phần bản thân mình cho Ali Mukhtab. Mà cháu thì không muốn cho một ai chiếm một phần người cháu. Ít nhất là chưa.”
“Hoàng tử Jonathan cũng không hả?”, chú Coram ranh mãnh.
Alanna đỏ lựng lên và chú Coram cười khục khục trong cổ. “Hoàng tử nói, chú phải báo cho cháu biết rằng tới đây bọn cháu sẽ gặp nhau. Chuyện này hình như có liên quan đến việc Ali Mukhtab phải dạy cho cậu ta một thứ gì đó. À mà này, chú có cả thư cho cháu đây. Của huân tước Thom và hiệp sĩ Myles.” Một thoáng ngắn ngủi, người đàn ông lực lưỡng vật lộn với bản thân, rồi ông đầu hàng. “Thật ra còn một thư nữa.” Chú rút nó ra từ dưới lần áo chẽn và miễn cưỡng đưa sang cho Alanna. “Lẽ ra chú phải đốt ngay lập tức, khi nó đưa cho chú. Ta hy vọng cháu có đủ trí khôn để không tiếp tục chơi bời với những gã trai như vậy.”
“Georg!”, Alanna vui sướng nói. “Anh ấy có khỏe không? Anh ấy... vâng thì, anh ấy có gặp chuyện gì nguy hiểm không?”
“Nó khỏe lắm”, chú Coram cáu kỉnh trả lời. “Bao giờ thì cháu thôi đi lại với một tay như thế?”
Alanna tinh nghịch mỉm cười. “Chừng nào chú thôi uống rượu.” Cô cười phì ra khi chú Coram chửi rủa. Thế rồi Alanna quay trở lại nhà lều của mình, đọc thư.
Thư của Georg ngắn, nhưng những gì mà cô nhận được thúc cho lửa cháy trên hai gò má Alanna. Cô biết anh bạn lâu năm này yêu cô. Cả tình cảm mà cô dành cho anh cũng không thuần túy là tình bạn, chỉ có điều Jonathan luôn đứng ở vị trí thứ nhất. Georg biết điều đó và cũng hiểu nữa, nhưng những gì anh viết cho cô thấy là anh vẫn nuôi hy vọng.
Thư của Myles rất dài, viết bằng giọng chuyện trò thủ thỉ và cung cấp những tin mới, nhất là tin trong triều, cho dù là về những người quý tộc hay về đám bề tôi. Trong tất cả những người quý tộc mà Alanna biết cho tới nay, Myles là người có nhiều bạn bè nhất, ông thân thiện với tất cả và không chỉ với những người cùng đẳng cấp. Ông có thể kể cho cô nghe về bà nấu bếp và cậu trai chuồng ngựa Stefan cũng kỹ lưỡng chi tiết như về nhà vua và Jonathan. Chỉ tới khi đọc lá thư này lần thứ hai, Alanna mới nhận ra là ông không hề nhắc đến Thom.
Lá thư của Thom không chỉ trả lời cho sự lơ đãng của Myles:
Alanna thân yêu, chú Coram kể cho anh nghe rằng em đã được một nhóm dân sa mạc mọi rợ chấp nhận. Em làm những trò kỹ quặc quá. Chú ấy nói, bây giờ em là “một người đàn ông của bộ lạc”- anh đoán chắc đó là thứ em luôn mong muốn từ xưa đến nay. Không, đọc đến đây em không cần phải xị mặt xuống đâu.
(Đúng là Alanna đang xị mặt thật.)
Anh thích cuộc sống ở đây. Tất cả đều lịch sự hết mực và trong thư viện có vài cuốn sách quý của ngành pháp thuật, thứ mà cả mấy ông thầy của anh cũng không có. Việc luyện tập của anh tiến rất nhanh. Anh đã làm bạn với một vài đệ tử của cố công tước Roger, trong số đó có nàng Delia von Eldorn xinh đẹp. Anh không thực quan tâm đến quý cô đó, nhưng rất có thể cô ta biết một phần những bản thảo bí mật nhất của Roger được giấu ở đâu. Cô ta có đưa ra những lời ám chỉ và anh có cảm giác rằng cô ta nói thật.
Anh thích thú cảnh sống sang quý nơi đây: món ăn đặc biệt, trang phục đẹp đẽ, người hầu kẻ hạ chăm sóc từng li. Tới một lúc nào đó, anh sẽ lên đường chu du, nhưng chỉ khi ở đây không còn gì cho anh học nữa. Cố gắng đừng giận anh quá nhiều!
Yêu em,
Thom
Ngay sau khi chú Coram quay trở lại thì bà Mari đưa bà đỡ đẻ của bộ lạc là Farda đến để thiết lập hòa bình với nữ phù thủy mới. Vài phút sau, Alanna và Farda đã bắt đầu trao đổi các phương thuốc chữa bệnh. Vào ngày hôm sau, bà đỡ đẻ bắt đầu dạy cho các học trò của Alanna nghệ thuật thảo dược và kể từ đó, đa phần phụ nữ trong bộ lạc giảng hòa với Alanna cùng các đệ tử trẻ tuổi của cô. Vẫn có một số người khăng khăng không thay đổi và quan sát những tập tục mới trong vẻ bực dọc, nhưng họ chỉ là số ít. Vì biết phải mang ơn ai về sự thân thiện mới mẻ đó, Alanna tìm cách cảm ơn Mari Fahrar. Người phụ nữ lớn tuổi gạt phắt đi.
“Mọi chuyện đều thay đổi”, bà vui vẻ giải thích. “Cánh đàn ông sẽ không đau đớn khi họ biết, cả phụ nữ cũng có quyền lực.”
Nữ hiệp sĩ bật cười. Mãi tới khi Mari và Farda bước vào cuộc đời cô, Alanna mới hiểu rằng phụ nữ của bộ lạc này không hề sợ hãi, mà chỉ mang lại cho cánh đàn ông của họ sự tôn trọng đầy tình yêu. Thỉnh thoảng cô có cảm giác, chính cô mới là người được dạy bảo chứ không phải học trò cô.
Đúng khi Kara bắt đầu luyện cách điều khiển gió thì đám đàn ông trong làng phải đi đuổi trộm đêm. Những tay kẻ cướp vùng đồi đã lấy đi một bầy cừu cùng cậu bé chăn cừu. Một ngày kia, khi Alanna và Coram đang mải mê dạy các cậu bé nghệ thuật bắn cung thì những người lính gác lại rung chuông báo động.
Chú Coram chửi. “Bọn khốn này cố tình dụ đám đàn ông trong làng đi xa!” Ông xoay về phía mấy cậu bé. “Bây giờ ta thử xem các cháu có bắn trúng được mục tiêu di động hay không.”
“Thế các phù thủy của chúng ta đâu?”, một phụ nữ kêu lên. “Bao giờ họ cũng tấn công bằng pháp thuật trước!”
Alanna cảm nhận rõ, ngọn gió đang quất ran rát này không phải gió tự nhiên. “Kara! Kourrem! Ishak!”, cô thét lớn. Và tới lúc đó cô mới sực nhớ ra, cả nhóm ba thiếu niên đang ở phía cuối làng, trong lều của bà Farda.
Sẽ tốn nhiều phút đồng hồ vô giá cho tới khi họ gọi được nhóm ba đó về đây...
Nhưng chính trong tích tắc đó, nhóm ba học trò thở hổn hển chạy tới, bám theo Mãi Trung Thành. “Con mèo nói rằng chị cần bọn em, bởi vì bọn đàn ông vùng đồi tấn công”, Ishak thở hổn hển nói. “Em không biết làm sao mà bọn em hiểu được tiếng nó nói...”.
“Tôi hoàn toàn không hiểu một câu nào cả”, Kourrem làu bàu. “Chính bạn và Kara, hai người nói...”.
“Suỵt!”, Alanna ra lệnh. Cô liếc xéo về phía chú Coram. “Cháu phải thực hiện vai trò phù thủy...”, cô bắt đầu.
Người lính già đang mải mê ra lệnh cho những tay cung trẻ tuổi. Phụ nữ và trẻ em chạy ngang qua mặt họ để tụ tập trong ngôi nhà lều lớn của Alanna. “Làm những gì cháu cần!”, chú nói ngắn gọn. Rồi chú tóm lấy cánh tay một phụ nữ trẻ tuổi và vạm vỡ. “Cô kia! Cầm lấy một cây giáo và sẵn sàng bảo vệ cho trại!” Một thoáng, cô gái chỉ nhìn trân trối, rồi cô chạy đi và vâng lời. Nhóm đàn ông lớn tuổi trong làng, những người không thuộc diện đi đuổi cướp, giờ đây xúm quanh Coram. Họ chấp nhận để chú làm người ra lệnh. Thêm những phụ nữ khác cầm lấy giáo mác và rìu, để con cái lại trong lều cho những phụ nữ khác trông nom.
Alanna dẫn học trò đi lên một đỉnh đồi, nơi họ có thể bao quát các ngôi nhà lều lẫn những cửa ngõ phía đông dẫn vào làng, đây cũng là nơi ngọn gió kỳ lạ nọ đang thổi tới. Gió bây giờ đã tru tréo lồng lộn. Kara là người đầu tiên phát hiện thấy những kẻ tấn công nấp đằng sau một bức tường bụi.
Cô chỉ cho mọi người thấy năm gã đàn ông mặc đồ xanh lục cưỡi trên những con ngựa giống Pony. “Đám phù thủy vùng đồi cũng mặc màu xanh lục!”, cô thiếu nữ thét át tiếng gió. “Đám bụi trước mặt họ là quỷ, lần trước Akhnan Ibn Nazzir đã không làm gì nổi và để con quỷ bụi giết chết ba người đàn ông.”
“Ta không phải Akhnan Ibn Nazzir!”, Alanna gầm trở lại. Cô rút cây kiếm pha-lê, giơ ra trước mặt và tập trung ý chí vào lưỡi kiếm. Giờ đã đến lúc sử dụng nguồn năng lượng có trong cây kiếm này. Với nó, cô sẽ có khả năng bẻ gãy và hủy diệt nhiều hơn. Nữ phù thủy thét câu thần chú và thúc cho năng lượng của mình chuyền qua lưỡi kiếm màu khói, chảy vào khoảng đất năm cách đám người cưỡi ngựa đang tiến lại vài cánh tay. Mặt đất gầm lên, toác ra một đường hào sâu. Bị chính con quỷ bụi che mất ánh nhìn về phía trước, hàng đầu trong đám đàn ông vùng đồi phi thẳng xuống hào.
“Cái này sẽ giữ được bọn chúng một lúc!”, cô kêu lên. “Kourrem, em có mang sợi không?” Cô thiếu nữ, suốt những ngày qua luôn mang món vũ khí mới này bên mình, giờ lẹ tay rút từ túi áo ra vài cuộn sợi nho nhỏ.
“Cố làm rối chân đám ngựa!” Kourrem cười, nhướn cặp lông mày rậm và vào việc ngay.
“Kara!”, Alanna nói tiếp. “Ép gió thổi vào mặt chúng!” Hai thiếu nữ giật mạng che mặt xuống để nhìn cho tốt hơn. Alanna lúc đó quay sang với học trò thứ ba. “Ishak, em nhớ cách ném lửa không?”
“Có!”, cậu kêu lên.
“Khi nào bọn chúng lại gần, em ném lửa thúc chúng nó ngã ngựa!”
“Thế còn quỷ bụi và bọn phù thủy?”, cậu bé gào lên.
“Để chị!”
Tiếng gầm gào của ngọn gió thay đổi: Kara đã vào việc với làn án Burnus bay phần phật. Con ngựa Pony đầu tiên loạng choạng, ngã xuống và quật người đang cưỡi nó xuống đất. Đó là công của Kourrem. Từ những ngón tay Ishak có lửa bốc lên, bao lấy một gã đàn ông béo phị.
Đám đàn ông miền đồi bây giờ thúc ngựa Pony nhảy qua hào. Thêm một lần nữa Alanna trỏ cây kiếm pha-lê, truyền pháp lực của cô chảy vào khoảng đất kề trước đám quỷ cát và khiến đất nứt ra lần thứ hai. Nhưng những cột bụi màu nâu dễ dàng vượt qua bờ hào thứ hai như với đường hào thứ nhất. Alanna bây giờ dồn sức tập trung vào chúng, dùng ý thức thọc sâu vào trong chúng, muốn biết cấu tạo của lũ quỷ sa mạc này.
Đó là những quả cầu năng lượng vô hồn, được đám phù thủy điều khiển, gom cát trộn lẫn với đất để tạo thành hình dạng. Alanna không ngu đến nỗi dùng kiếm chặt vào giữa. Làm như vậy cô sẽ phải đối mặt với một số lượng quỷ bụi tăng gấp đôi. Thay vào đó, cô ném lửa màu tím của cô vào mặt lũ phù thủy, để diệt trừ vấn đề từ gốc rễ. Một tay phù thủy la lên rồi ngã xuống đất khi bị phép lực của Alanna quật ngã. Tên thứ hai bị một tia lửa màu đỏ giật ra khỏi ngựa. Ishak đã nhìn ra kế hoạch của Alanna nhảy vào giúp cô.
Những bức màn bảo vệ mang ba màu khác nhau dựng lên bao lấy ba tên còn lại. Phút ngạc nhiên đã qua, giờ thì bọn pháp sư chuyển sang thế chống cự. Alanna gọi lên một bức tường lóng lánh màu thạch anh tím, bao lấy một trong ba gã đàn ông đó và cắt nguồn không khí của gã. Con ngựa Pony của gã hoảng hốt nhảy chồm dậy và ném tên cưỡi ngựa đang há mồm ra thở. Khi tin chắc rằng gã đã bỏ mạng, Alanna sử dụng cùng mánh đó với tên tiếp theo. Gã pháp sư còn lại loay hoay với lưỡi lửa màu đỏ của Ishak - và thua cuộc. Khi cả hai tên pháp sư cuối cùng đã chết, đám quỷ bụi đồng loạt sụp xuống.
Bọn đàn ông khác thúc ngựa phi ngang qua đám pháp sư đã bỏ mạng, nhưng chúng ít hơn hẳn so với trước. Kourrem gục xuống đất. Sự cố gắng để giữ vững đồng thời năm câu thần chú đã hút kiệt lực cô thiếu nữ.
Mặt Kara nhìn nhợt nhạt như người ốm, nhưng bây giờ khi bọn pháp sư đối địch đã bị tiêu diệt thì gió dịu hẳn lại. Alanna ép Kara ngồi xuống đất. Ishak vẫn tiếp tục ném lửa vào lũ người tấn công và vui vẻ cười nói khi chúng gắng tìm đường chạy trốn.
“Tuyệt quá!”, cậu thiếu niên thét lớn, không hề nhận ra là cơn bão đã tắt. “Quyền lực thật tuyệt!”
“Nhìn kìa!”, Kara khẽ kêu lên và chỉ về hướng tây. Halef cùng cánh đàn ông đang phi thẳng vào làng, kiếm tuốt trần. Bây giờ, khi bọn người cướp bóc từ vùng đồi bị kẹt giữa một bên là Ishak, Coram và những đám đàn ông già nhưng khát khao chiến đấu, một bên là những chiến binh trẻ tuổi của bộ lạc, bọn chúng thật sự không còn cơ hội. Những đứa tìm cách chạy trốn bị Alanna tóm cổ, cuối cùng không một tên sống sót.
Ngay khi cuộc chiến kết thúc, Alanna dẫn học trò đến giếng làng. Ở đó bà Farda đang hướng dẫn cho một số phụ nữ khác rửa và băng vết thương. Alanna ra lệnh cho Kara và Kourrem ngồi xuống, rồi cô quả quyết xắn tay áo lên. “Có ai bị giết không?”, cô hỏi Farda, trong khi rửa tay.
Bà đỡ có thân hình lực lưỡng lắc đầu. “Hassam cùng Mikal bị nặng nhất. Hassam bị thương ở đầu, Mikal có một vết thương ngoác ra ở đùi. Cô chăm cho một trong hai người này được không?”
Alanna gật đầu và bước vào căn nhà lều rộng mênh mang của mình. Cô cảm nhận rõ là Ishak đi sát phía sau. Những người bị thương nằm im lặng trên những tấm thảm mà người ta đã trải ra trước bàn thờ của bộ lạc, họ đang chờ được quan tâm đến vết thương của mình. Rõ ràng là Farda đã dạy cho phụ nữ ở đây cách chăm sóc người bị thương, một loạt các chị em đã có chồng đang hăng hái vào việc. Vài người bị thương, trong số đó có cả Hassam, vẫn còn là những cậu thiếu niên, nhưng bọn họ cũng bình tĩnh y hệt đám đàn ông lớn tuổi.
Alanna quỳ xuống bên Hassam và mỉm cười với cậu. Một cô gái mắt to, mới lấy chồng, bưng vào một chậu nước nóng và băng sạch. Alanna nhúng một tấm khăn vào nước và thận trọng rửa vết thương cho Hassam. “Thế gã kẻ trộm đánh em vào chỗ này ra sao rồi?”, cô vui vẻ hỏi. “Có phải linh hồn gã đang tìm một chỗ an nghỉ?”
“Chú Coram đập gã gục xuống, trong lúc em đang chống chọi với gã”, Hassam đáp. Cậu thiếu niên giật mình khi Alanna dịu dàng vuốt tóc ra khỏi vết thương. “Chú Coram nói rằng, người ta không cần phải chú ý giữ cung cách chiến đấu trung thực, khi người ta chiến đấu với quân kẻ trộm.”
“Tôi cần thuốc mỡ, chỉ và một cây kim thật nhỏ. Nói với Farda thế!”, Alanna ra lệnh cho cô gái đang chờ. Người này gật đầu và vội vàng nhao đi. Alanna nhìn vết thương kỹ hơn. “Chị tin là chú Coram cũng đã nói với chị như thế hồi chị ở tuổi em — mà hồi đó cũng chưa xa lắm đâu. Nằm im nào!” cô nhắm mắt lại và thúc tâm trí vào người cậu thiếu niên, tìm hiểu vết thương nặng đến mức nào. Cảm giác yếu ớt bốc lên từ đầu cậu thiếu niên khiến Alanna thầm nhăn mặt. Cậu bị chấn thương sọ não nặng nề. Mặc dù vậy, kể ra thì vẫn còn là may mắn. Xương sọ không bị thương, cũng không bị chảy máu não. Cô ấn tay cậu thiếu niên. “Đầu em bị một cú đập ra trò đấy”, cô giải thích, bởi cô rõ cậu không hiểu “chấn thương sọ não” là gì. “Em sẽ cảm thấy chòng chành chóng mặt một thời gian, dạ dày sẽ có cảm giác nôn nao và em sẽ khó đứng được thẳng - nên tốt nhất là đừng thử làm những chuyện đó. Thế. Bây giờ chị giúp em ngủ đi một chút, để chị khâu vết thương cho em. Được không?” Hassam gật đầu. Cặp mắt thật to của cậu nhìn đầy tin tưởng. Cô đặt bàn tay một lần nữa lên tay cậu, dùng tâm trí tìm về ngọn lửa pháp lực trong cô. Lần này nó chảy dịu dàng và hiền hòa qua những cánh tay cô, đến mức Alanna hầu như cũng cảm giác mình được nghỉ ngơi như cậu thiếu niên phút chốc đã ngủ thiếp đi. Một thoáng, cô thở dài giữ nguyên trong trạng thái đó, trước khi ép mình về với xung quanh. Cô gái đã quay lại những thứ cô yêu cầu. Alanna khéo léo xâu chỉ chưa được nhuộm qua lỗ kim, liếc xéo về phía cậu chàng Ishak đang đứng nhìn và nói: “Em giúp một chút nhé? Giữ yên cậu ta đi.”
Cậu trai Bazhir vâng lời. Dịu dàng mà mạnh mẽ, cậu ta giữ chắc đầu của người đang ngủ giữa hai bàn tay mình. “Có đau không?”, cậu ta hỏi khi Alanna cẩn thận kiểm tra độ sắc của đầu kim.
“Ái! Giờ không đau nữa. Chị đã truyền phép lực cho cậu ta ngủ. Nhớ giữ cậu ta thật chặt!” Cô nhanh lẹ khâu, lòng thầm cảm ơn các vị thần linh cho những bài học mà cô nhận được từ những người thầy thuốc cung điện trong thời chiến tranh Tusain. Khi xong việc, cô cắt chỉ, bôi thuốc mỡ và băng vết thương bằng băng sạch. Cuối cùng, cô gạt Ishak sang bên và lại đặt hai bàn tay mình quanh đầu Hassam. Cậu thiếu niên không động đậy. Giấc ngủ của cậu sâu hơn, khi cô truyền thêm phép lực và đẩy lùi những hư hại mà cây rìu của gã đàn ông vùng đồi đã gây nên. Xa xa vẳng lại tiếng meo meo của Mãi Trung Thành, nhưng Alanna đang quá tập trung vào công việc. Cô hỗ trợ cho thiên nhiên hết sức mình, để Hassam chìm vào một giấc ngủ thật sự sâu. Với một chút may mắn, chẳng bao lâu cậu thiếu niên này sẽ khỏe trở lại. Và chắc chắn các cô gái sẽ thích vết sẹo mà vết thương này đã để lại cho cậu.
Trong tai cô có tiếng rầm rì khi Alanna đứng dậy. Vẫn còn đang nghĩ đến vết thương của Hassam, đầu tiên cô tưởng chỉ do mình đứng dậy quá nhanh. Nhưng rồi từ giữa tâm khảm cô dâng lên cảm giác yếu ớt và bệnh tật. Nữ hiệp sĩ buột miệng chửi khi chân cô khuyu xuống. Trong cơn xúc động của cuộc chiến, khi gắng hết sức để kiểm soát cây kiếm pha-Iê và trong nỗi âu lo cho các thành viên trẻ tuổi của bộ lạc, cô đã làm việc quá sức, đã sử dụng nhiều hơn phép lực mà cô được phép dùng.
Mình sẽ chẳng bao giờ thấm được bài học này, cô hối hận nghĩ khi ngất đi.
Bao quanh là không gian tối đen khi Alanna tỉnh dậy. Mãi Trung Thành sắc giọng tru vào sát tai cô. Một bàn tay mảnh dẻ tóm lấy vai cô và lay thật mạnh. Cô mệt mỏi mở mắt ra. Gắng sức cảm nhận không gian xung quanh mà chẳng mấy thành công. “Sẽ tốt hon rất nhiều, thật đấy, nếu em cho chị ngủ”, cô lẩm bẩm. “Chị chỉ làm việc quá sức một chút thôi, chỉ thế thôi.”
“Mãi Trung Thành ra lệnh cho em đánh thức chị”, Kara nói bằng vẻ xin lỗi. “Con mèo bảo có chuyện với Ishak.”
Nỗi sợ tóm lấy Alanna. Cô vất vả nhỏm dậy. Cảm giác mệt mỏi thấm vào đến xương tủy, trói cô như một đoạn xích sắt, kéo cô xuống đất. “Ishak? Trời đất ơi, cậu ta lại giở trò gì thế?” Viên ngọc lửa bên cổ ấm lên - không, nóng rẫy - Alanna sợ hơn nữa.
Thằng bé cầm cây kiếm, Mãi Trưng Thành kêu lớn. Trong khi bộ lạc nói chuyện với Giọng Nói thì nó lại đây và lấy trộm cây kiếm!
Trái tim đập lồng lộn, Alanna lảo đảo đứng lên. Mọi thứ trong đầu xoay vun vút. Cô giơ cả hai tay giữ chặt lấy đầu mình, ép mắt mở ra. Lúc này thật không thích hợp cho một vụ thử sức. Cô cầm chặt viên ngọc lửa và nài nỉ Đức Mẹ giúp cô vì Ishak. Một dòng lực chảy qua cơ thể cô; tứ chi run bắn của cô bình yên trở lại.
Alanna nhắm mắt, tìm vào trong tâm khảm, kiếm một dấu hiệu cho biết cậu học trò ngang ngạch hiện ở đâu. Ý thức của cô va phải sức mạnh phép thuật của cây kiếm pha-lê, nó đang rung lên trong một cơn thịnh nộ chưa từng có. Cho tới giờ thì cây kiếm đã nghe lời cô trong một chừng mực nhất định, nhưng sẽ không đời nào nó chịu nghe lời Ishak. Alanna mở mắt, chạy lên đỉnh đồi nơi cô đã đối mặt với đám kẻ cướp sáng nay.
Ishak đang đứng trong một màn lửa phép lực của chính cậu ta, tay cầm cây kiếm vẫn còn đút trong bao. Ánh sáng màu cam phát ra từ món vũ khí đang chống lại phép thuật của cậu trai trẻ tuổi.
Trong một thoáng, có cái gì lóe cháy trong tâm trí Alanna. Ishak biến mất; thay vào đó là một ảo ảnh:
Một bầu trời xanh ngắt nhanh chóng bị che bởi những đám mây giông. Như một ngón tay trỏ thẳng, một cây cọc nhô lên sừng sững. Dưới cây cọc có một đống lửa đang cháy và người phụ nữ bị trói vào cây cọc đang la thét trong cơn đau đớn tàn ác.
Ảo ảnh biến mất. Alanna lại nhìn thấy rõ ràng cậu học trò. “Ishak! Đừng!”, cô khàn khàn kêu lên. Cô gắng tóm về phía cậu ta từ xa, nhưng tia lực mà cô ném về phía cậu thật mỏng mảnh và tắt giữa chừng, cách xa mục tiêu. Sẽ không bao giờ cô tới được bên cậu ta kịp thời. “Thôi đi! Cây kiếm - nó chống lại em!”
“Tại sao chỉ chị mới được phép mang cây kiếm này, hả Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông?”, cậu vênh vang gầm trở lại. “Chị thậm chí không sử dụng nó! Chị không sử dụng phép lực theo đúng khả năng của mình! Chị không xứng đáng được chiếm hữu nhiều hơn! Em mới xứng được cây kiếm này! Em muốn có quyền lực!”
“Thế tại sao món vũ khí đó không rơi vào tay em, mà vào tay chị?” Alanna kêu lớn, hy vọng ngăn được cậu ta bằng chuyện đối đáp. Giờ cô đã đến chân đồi. “Em không điều khiển được thế lực đó, Ishak - cây kiếm đó là thứ tồi tệ! Đừng!”
Ishak rút kiếm ra khỏi bao, giơ lên cao. Ánh sáng màu cam cuồn cuộn bập bùng bao quanh lưỡi kiếm lóng lánh xám. Cậu ta cười, trỏ kiếm về phía về phía Alanna và kêu lên một từ mà cô không hiểu.
Bản năng thúc cô dồn toàn lực mà Đức Mẹ vừa truyền cho, tạo màn bảo vệ. Alanna chỉ muốn tự vệ, nhưng phép lực của cây kiếm khi va vào bức tường bảo vệ đó liền bị bật ngược trở lại và bao quanh Ishak bằng một quả cầu lửa. Cậu thiếu niên thốt ra một tiếng la duy nhất, rồi biến mất.
Nước mắt xối xả lăn qua má Alanna khi cô trèo lên đỉnh đồi. Ishak cùng cái bao kiếm bị cậu ta khinh thị vứt xuống đất đã biến mất không dấu vết. Cô giơ ống tay áo quệt qua mắt. Giá mà cậu ta nghe cô duy nhất một lần này!
Các thành viên của bộ lạc đứng chờ sẵn khi cô trèo xuống đồi với lưỡi kiếm lóng lánh xám trong tay. “Bây giờ cô định làm gì?”, Halef Seif khẽ hỏi.
“Tôi định làm gì ư? Tôi sẽ dạy cho xong hai nữ phù thủy của các bạn”, cô giận dữ đáp. “Tôi đâu còn cách nào khác?”