← Quay lại trang sách

Chương 6 Nghi lễ

Nhóm phù thủy Bazhir đầu tiên kéo đến, chỉ một tuần sau sai lầm chết người của Ishak với cây kiếm pha-lê. Họ đến trong đêm và khi Alanna nhấc mình dậy lúc sớm mai thì họ đã khoanh chân ngồi theo thế tòa sen trước bàn thờ. Đối diện với họ là anh bạn mèo Mãi Trung Thành trịnh trọng hấp háy mắt đáp lại những ánh nhìn trân trối của cả đám người.

Họ giải thích với Alanna rằng họ đến đây để dạy và để học, bởi mọi phù thủy thông thái đều sẵn sàng học cái mới. Họ đã nói thực suy nghĩ của mình, và họ không phải là những người duy nhất. Trong vòng những ngày sau đó, thêm các phù thủy khác dẫn học trò về tụ hội. Cuối cùng có tất cả 14 phù thủy và 6 học trò cùng trao đổi thần chú và pháp thuật trong những ngôi nhà lều của bộ lạc - tính cả Alanna, Kara và Kourrem.

“Em nên mừng về chuyện này”, Ali Mukhtab nhận xét vào một tối nọ khi ông cùng Alanna ngồi chuyện trò đến khuya. “Em đã làm được nhiều việc hơn so với đa phần người Bazhir trong toàn bộ cuộc đời mình. Em đã dạy cho hai cô gái trở thành nữ phù thủy, đã lập nên một trường phù thủy, một ngôi trường sẽ vẫn tiếp tục tồn tại và lớn thành một trong những ngôi trường lớn nhất của dạng trường này. Rồi sẽ có cả các thầy tu từ thành phố của các thần linh kéo tới đây, cũng như các pháp sư chiến binh từ Carthak.”

Alanna nhìn trân trối Giọng Nói Của Các Bộ Lạc. Trong cặp mắt thẫm màu của ông là ánh nhìn kín đáo, vươn tới những noi xa thẳm khiến cô rùng mình. “Ông đã biết rằng trường này sẽ tồn tại lâu dài?”, cô phun ra. “Vậy mà không bao giờ ông nói một nửa lời?”

Người đàn ông mỉm cười và nhả khói bên cái tẩu dài của mình. “Giống như tất cả những người muốn trở thành Giọng Nói, ta đã học được cách im lặng về tương lai. Nó sẽ thành hiện thực không cần sự can thiệp của ta.”

Alanna khịt mũi. Cô im lặng suy nghĩ một hồi lâu. Mãi rồi cô nói: “Cho đến nay tôi vẫn không thể nào thuyết phục được Kara và Kourrem bỏ mạng che mặt.” Cô không nói chuyện thêm với hai cô thiếu nữ về vấn đề này, bởi đây là vấn đề mà họ không thể thống nhất ý kiến.

“Họ đúng đấy”, Ali Mukhtab nói. “Họ đã vượt qua nhiều quan niệm cổ, nhưng riêng quan niệm này sẽ không bao giờ thay đổi. Một phụ nữ không có mạng che mặt sẽ bị mang tai tiếng với bộ lạc người Bazhir. Những người phụ nữ tử tế sẽ không được phép nói chuyện với cô ta, những người đàn ông tử tế không được phép quen cô ta.” Alanna nghĩ đến những người đàn bà bên triều đình của Vua Kẻ Trộm và thở dài não nuột. “Thật là một chuyện buồn. Một số trong những người phụ nữ thông minh nhất mà tôi từng gặp trong những năm qua lại là gái điếm. Tôi chẳng mấy thích quan hệ với cánh phụ nữ quý tộc.” Đột ngột, đất rung lên dưới chân cô. Alanna ngẩng lên. “Khách thăm? Giờ này ư?”

Ali Mukhtab mỉm cười gõ tẩu cho tro rơi vào đống lửa. “Ta tin rằng em sẽ vui về vị khách này.”

Họ bước ra khỏi lều. Phía ngoài những thành viên của bộ lạc đã bao quanh nhóm người mới tới. Có năm người: hai người ngồi trên lưng ngựa vốn là thành viên của bộ lạc này, một người mang vũ khí và màu áo của thái ấp Baronie Olau và - trong sự vui mừng của Alanna – Sir Myles von Olau và hoàng tử Jonathan.

Bằng một cách nào đó, Alanna cũng giữ đủ bình tình để chào khách, giới thiệu họ với thủ lĩnh của bộ lạc, với Giọng Nói, với những thầy phù thủy cùng học trò từ các bộ lạc khác. Kourrem bị hoàng tử Jonathan hút hồn, trong khi Kara kính cẩn mở lớn mắt nhìn trân trân Myles. Tới một lúc nọ, vị hiệp sĩ lớn tuổi mỉm cười với cô thiếu nữ và nói nhỏ rằng: “Ở Corus có một con gấu làm trò, lông lá nó cũng xồm xoàm gần bằng tôi.” Kara đỏ bừng mặt lên dưới tấm mạng che và trốn mất.

Những người quý tộc chào hỏi Alanna và Coram nhiệt thành, bằng cách giơ tay lên chào từ một khoảng cách vừa phải.

Người ta dựng một nhà lều cho những vị khách mới tới, nhưng khi tới thời điểm ai lui về chỗ người nấy thì hoàng tử Jonathan đi theo Alanna. Đến lều của cô thì họ chỉ còn một mình! Thậm chí anh bạn Mãi Trung Thành cũng đã tìm một chỗ khác.

Họ nhìn nhau thật lâu: nàng nhỏ bé tóc đỏ, mắt tím biếc, mang bộ quần áo màu xanh nhạt của bộ lạc Bazhir với vành mũ đã được vuốt khỏi đầu, và chàng trẻ tuổi cao lớn vai rộng có mái tóc đen nhánh và cặp mắt sáng rực xanh ngắt màu ngọc bích. Anh mặc quần cưỡi ngựa màu nâu tiện lợi và một sơ-mi bằng vải bông bên dưới tấm áo chẽn dài trong màu xanh dương hoàng gia, màu mà anh yêu thích nhất; nhưng chỉ có người mù mới không nhận ngay ra rằng anh mang trong mình dòng máu vua chúa.

“Anh không muốn làm hư hại thanh danh của em trước những người của bộ lạc này”, cuối cùng Jonathan cất tiếng. Giọng nói trầm trầm của anh khiến cô rung lên vì hạnh phúc. “Myles kể rằng phụ nữ ở đây không chạm vào người đàn ông nơi công cộng.”

“Không”, cô đáp lời và giấu hai bàn tay vào sau lần áo dài.

Anh ngượng ngùng gắng lần nữa. “Anh sẽ ở đây một thời gian. Ali Mukhtab nói rằng anh cần phải học rất nhiều.”

“Nhà vua và hoàng hậu có biết anh ở đâu không?”

Anh nhún vai. “Ba mẹ biết anh đi cùng Myles. Anh nói với họ là anh phải rời triều đình một thời gian. Anh đã quá ngán cái cảnh luôn được tất cả mọi người nịnh bợ tán dương.” Anh mỉm cười. “Kể từ khi em bỏ đi, ở đó không có ai cãi cọ với anh.”

Giọng nói cao ngạo và ánh kiêu hãnh lóe lên trong cặp mắt Jonathan khiến cô nôn nao. Alanna hỏi: “Đó có phải là nguyên nhân duy nhất cho cuộc tới thăm của anh? Chỉ để thoát khỏi cảnh ở nhà một thời gian?”

“Dĩ nhiên là không.” Đột ngột, anh buột miệng câu gì đó, rồi sải hai bước thật dài về phía cô, ôm chặt lấy cô và chôn mặt anh vào hõm vai cô.

Alanna vòng hai tay ôm lấy cổ anh. Đây mới là Jonathan mà cô yêu.

Anh ép cô nhìn anh. “Nhớ em quá”, anh thì thầm và nồng nhiệt hôn cô. Khi đáp lại nụ hôn của anh, cô cảm nhận rõ sức nóng trong cô trỗi dậy trong vòng tay ôm của anh. Anh đỡ cô xuống dưới túi ngủ, cả hai đều hiểu rằng họ vẫn mê đắm nhau siết bao.

Mãi rồi, Alanna nhỏm dậy để tắt đèn. Jonathan nhìn cô đi lại trong nhà lều. “Có chuyện gì mà cười vậy?”, anh hỏi khi cô thổi tắt ngọn đèn cuối cùng.

Cô nằm xuống, cuộn sát bên vai anh và hài lòng mỉm cười. “Chà”, cô nói. “Trong hàng ngũ người Bazhir thì chỉ những phụ nữ hư hỏng mới không đeo mạng che mặt. Cho tới hôm nay em chưa hề đeo mạng lần nào, nhưng tối nay em mới tạo cho mình một tiếng xấu.”

Jon vui sướng cười thầm và hôn cô. “Anh vui khi nghe em nói thế. Anh đã có phần lo khi biết em ở giữa một đống đàn ông điển trai.”

“Lo như vậy là thừa”, cô mỉm cười. “Họ chấp nhận em trong tư cách phù thủy và nữ chiến binh, nhưng đa phần họ không hề nghĩ em là phụ nữ.”

“Họ dốt thật”, Jonathan thì thầm. “Cái đó anh không thể quên được - cho dù đã cố trong những tháng qua.”

“Cái đó thì em không nghi ngờ”, Alanna chậm rãi nói. Cô bất giác phải nghĩ tới việc các cô nương trong triều Tortall luôn bám quanh hoàng tử ra sao.

Họ im lặng một lúc trong bóng tối, nghĩ suy và hài lòng vì có nhau trong vòng tay. “Jon?”, sau đó Alanna hỏi.

“Anh lên kế hoạch tiếp nhận vị trí Giọng Nói Của Các Bộ Lạc”. Anh vuốt tóc cô.

Alanna ngồi dậy. “Tại sao anh biết là em đang muốn hỏi anh chuyện đó?”

Cô cảm nhận thấy anh nhún vai. “Thì anh biết mà.” Chầm chậm, cô lại nằm xuống. “Ali Mukhtab nói rằng đó là một nghi lễ nguy hiểm.”

“Anh cần quyền lực mà vị trí này sẽ mang lại. Bazhir là một dân tộc kỳ lạ, Alanna. Lịch sử của họ cũng dài như lịch sử cúa chúng ta, không, còn dài hơn. Và ta đã mất quá nhiều đàn ông vì họ. Sẽ tốt hơn cho tất cả, nếu họ công nhận phụ thuộc vào Tortall, thay vì bắt quân đội của chúng ta phải luôn luôn vất vả trong chính đất nước mình.”

“Ở với họ em thấy hạnh phúc”, Alanna thú nhận. “Em sẽ rất vui nếu họ không còn chiến đấu chống lại quân lính của chúng ta.”

“Em hài lòng đến độ không còn nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi đây?”

Alanna nảy nghi ngờ. Cô đờ người ra. “Trước khi đi khỏi đây, em phải đưa được Kara và Kourrem qua kỳ thi phù thủy. Tại sao?”

“Anh hy vọng rằng em sẽ quay về nhà khi chuyện đó được giải quyết xong.”

“Em e vụ bê bối nổ ra sau cuộc chiến tay đôi của em với công tước Roger chưa dịu hẳn”, cô nhắc nhở anh.

Anh bắt cô im, bằng cách đặt một bàn tay lên môi cô. “Hãy quay trở về trong tư cách vợ chưa cưới của anh!”

Cái từ đó nằm giữa hai người. Và mỗi lúc nó một lớn hơn lên, lớn hon lên nữa. Mãi rồi Alanna mới nói: “Em không thể, Jon.”

“Tại sao không?”

“Bởi em đã gây ra một vụ bê bối. Em đã giết anh họ của anh. Em đã giả làm con trai sáu năm liền...”.

“Anh biết.”

“Anh cần phải cưới một nàng công chúa mang lại cho anh quyền lực và vàng bạc”, cô nói tiếp. “Đó là nghĩa vụ của anh. Và anh phải cưới một cô gái còn trinh.”

“Khi ta đến với nhau lần đầu, em cũng là một cô gái trinh trắng.”

“Chỉ có điều không ai biết chuyện đó ngoài anh!”, cô bực bội kêu lên. Khi nhớ ra những bức tường của nhà lều mỏng đến mức nào thì cô hạ giọng xuống. “Họ sẽ nói rằng, em đã lên giường với cả một trung đội đằng sau lung anh.”

“Chả lẽ em tin rằng, bạn bè của em sẽ cho phép một kiểu nói năng như thế? Em có nhiều bạn trong triều hơn là em tưởng. Còn về chuyện cuộc hôn nhân của anh với một người phụ nữ mang lại cho anh quyền lực - với em thì sao? Em là nữ hiệp sĩ và nữ phù thủy của người Bazhir. Ngay cả khi cưới con gái của một thủ lĩnh Bazhir thì chuyên đó cũng không giúp anh nhiều bằng một cuộc hôn nhân với em. Ngoài ra”, anh nói tiếp và giọng anh đột ngột cứng hẳn, “ngoài ra anh đã quá chán cái cảnh cứ phải lo lắng về những chuyện như thế. Anh muốn làm những gì khiến anh vui chứ không phải những gì tốt cho Tortall. Cả đời anh cho tới nay luôn luôn phải dè chừng cân nhắc những gì mình nói và những gì mình làm, bởi anh sợ có thể làm phật lòng các nhà buôn, phật lòng đám dân xứ Galla, phật lòng các thầy tu và còn không biết bao nhiêu đối tượng khác. Suy cho cùng thì lẽ ra họ mới phải sợ làm phật lòng anh - chứ không phải ngược lại.

“Có phải vì thế mà anh muốn cưới em?”, cô thì thầm. “Vì anh muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng anh chẳng thèm quan tâm xem họ nghĩ gì về anh?”

Anh để cô chờ câu trả lời, mãi rồi mới nói khẽ: “Anh cứ tưởng em yêu anh, Alanna!”

“Em yêu anh chứ!”, cô mãnh liệt khẳng định. “Em yêu anh thật chứ. Nhưng mà...”. Nhưng những gì anh nói, nỗi uất ức trong giọng anh, tất cả khiến cô thấy bất an. Và làm sao cô có thể giải thích cho anh hiểu, cuộc sống đẹp biết bao khi không phải lo lắng về chuyện âm mưu và bè phái trong triều, không phải thận trọng cân nhắc từng li từng chút cách cư xử hay câu ăn tiếng nói - dĩ nhiên chỉ ngoại trừ việc cũng phải chú ý để không gây sốc quá mức cho các thành viên trong bộ lạc. Lần đầu tiên trong đời Alanna có thể hoàn toàn là Alanna, và mỗi ngày vẫn có cơ hội khám phá những khía cạnh mới mẻ của chính mình.

“Hãy đồng ý lấy anh, em yêu!”, anh nói khẽ. “Anh yêu em. Anh muốn em là vợ anh.”

Quá nhiều vào một lúc. “Hãy để em suy nghĩ!”, cô yêu cầu. “Em yêu anh thực lòng, Jon. Em chỉ cần thời gian thôi.”

“Thôi được.” Nghe giọng anh có vẻ tinh nghịch. Mình thật không hiểu có gì đáng buồn cười, Alanna cân nhắc trước khi chìm vào giấc ngủ.

Như mọi ngày, Alanna tỉnh dậy khi trời tờ mờ sáng. Jon vẫn ngủ. Cô khẽ khàng mặc đồ và bước sang phần nhà lều được dùng làm đền thờ của bộ lạc. Myles, còn hơi lừ đừ như vào mọi buổi sáng khác, cũng có mặt. Alanna ôm chặt lấy người bạn lớn tuổi, siết ông thật mạnh. Thế rồi họ cùng nhau bước ra ngoài ánh nắng. Cô đưa ông đi thăm làng và thậm chí dẫn ông lên đỉnh đồi, nơi cô đã cùng học trò đối mặt với bọn kẻ cướp vùng đồi và nơi Ishak nhận ngọn đòn số phận. Cô không nhắc đến lời cầu hôn của Jonathan, bởi trong lòng cô cứ nửa hy vọng rằng Jon sẽ cân nhắc lại chuyện này một lần nữa, nếu không có người nói với anh về nó.

“Ngài đến đây làm gì?”, cô hỏi khi hai người lại theo triền đồi đi xuống.

“Ta nghĩ sẽ tốt cho Jonathan nếu có người đi cùng.”

“Ngài lúc nào cũng rất đúng.” Alanna cười. Cô vẫy tay chào bà Mari, người đang mở những tấm vách của nhà lều cho không khí ban mai ùa vào. “Đó là Mari Fahrar”, cô giải thích với Myles. “Người thợ dệt giỏi nhất bộ lạc. Bà ấy đang dạy con.”

Myles cười khùng khục trong cổ họng. Ánh tinh nghịch nhảy nhót trên cặp mắt màu xanh nâu của ông. “Làm việc đàn bà sao, quý ngài hiệp sĩ?”

Alanna đỏ mặt. “Con không muốn làm người ngu ngốc.”

Myles vòng lấy tay ôm lấy bờ vai và siết cô sát lại bên ông. “Con thật dũng cảm khi công nhận rằng, trên đời này có những việc con không hiểu không biết, và con cũng gắng cải thiện chuyện đó.”

“Nghe ra thì hay đấy. Nhưng trong trò dệt vải thì con vụng về khủng khiếp.”

“Theo những gì ta được biết thì chuyện đó cứ chăm chỉ luyện tập là nên”, ông nói. Vị hiệp sĩ già vẫn chưa ngớt cười. “Alanna, sự thật thì việc ta đến đây có hai nguyên nhân.”

“Ô? Ngài đi cùng Jon - còn điều gì nữa?”

Myles lơ đãng giơ tay giật nhẹ râu cằm. “Ta đã nghĩ rất nhiều về tình hình của con hiện nay, khi Thom đã ở trong triều còn con thì lang thang bên ngoài.” Ông đặt tay lên vai cô. “Ta tin rằng, con biết ta yêu quý con đã từ rất lâu.”

Cô mỉm cười. “Trong số những người con quen biết thì ngài là người duy nhất đã tha lỗi cho con vì chuyện dối trá về giới tính.”

“Đừng quên rằng, ta biết chuyện đó rất lâu trước khi con nói. Nghe đây! Thom sung sướng trong triều...”.

“Anh ấy đáng được hưởng như vậy”, Alanna hối hả bảo vệ anh trai. “Anh ấy là huân tước của vùng Trebond. Nhiều năm trời anh ấy đã sống kham khổ như một tu sĩ.”

“Ta không muốn nói là cậu ấy không có quyền được hưởng. Con mới là người mà ta lo. Nếu con tiếp tục đi xa, con cần tiền để qua đêm ở các quán trọ, để trả tiền đút lót... con không cần phải nhăn trán như vậy đâu. Một số quốc gia sử dụng tiền đút lót để bổ sung vào quỹ quốc gia. Thế, và bây giờ thì hãy nghĩ về vấn đề của ta: Ta không thể trẻ lại nữa, ta không có gia đình và là một kẻ cô đơn. Rất khó có khả năng ta sẽ còn lấy vợ và sinh con. Suốt những năm qua con đối với ta như một đứa con gái - thỉnh thoảng thậm chí như một đứa con trai.” Ông nháy mắt. “Ta muốn đưa con trở thành người thừa kế của ta.”

Alanna mở miệng định trả lời, nhưng cất không thành tiếng. Cổ họng cô siết lại, nước mắt cay buốt trong khóe mi. Hiệp sĩ già vỗ lên vai cô rồi lùi trở về một bước. “Con không cần phải trả lời ngay.”

“Con không thể từ chối”, cô thì thầm và ôm choàng lấy ông. “Myles, có bao giờ trong đời con làm cách nào cảm ơn được ông?”

Myles thọc tay xoa bù mối tóc cô. “Đừng nói chuyện dớ dẩn! Sau khi con đã nhiều năm trời thay anh trai cai quản thái ấp Trebond, giờ đây ta có một người thừa kế biết cách cai quản ruộng vườn.”

“Với sự trợ giúp của chú Coram”, cô nhắc nhở ông.

“Đồng ý là với sự trợ giúp của Coram, nhưng con là người đưa ra những quyết định quan trọng. Và ta biết rằng con yêu quý Baronie Olau cũng như ta vậy.” Ông xoa hai bàn tay vào nhau. “Sau khi chuyện đã được quyết định xong, ta có thể ăn sáng một chút không nhi?”

Đúng khi Alanna đang rửa bát đĩa của bữa sáng thì Farda đến gặp cô. “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô. Và tôi tin rằng sẽ có người khác cần đến cô ngay khi tôi nói chuyện xong.”

Alanna thông báo cho ông Umar Komm, ông thầy phù thủy già nhất và danh tiếng nhất trong số những thầy phù thủy đang giảng dạy ở “Trường phù thúy”.

Khi ông gật đầu, cô rời nhà lều của cô, nơi đã đông đúc nào các thầy phù thủy đến từ các bộ lạc khác, rồi các học trò, Jonathan và Myles. Farda dẫn cô vào lều của bà, và ấn vào tay cô một cốc trà.

“Tôi muốn nói chuyện về Giọng Nói Của Các Bộ Lạc”, bà vào thẳng vấn đề. Gương mặt vốn không mấy xinh đẹp của bà bây giờ hằn nặng lo âu. “Ông ấy bệnh nặng. Tôi không biết đủ để nói ông ấy bị bệnh gì, nhưng tôi thấy rõ là ông ấy hoàn toàn không khỏe. Ông ấy bắt tôi hứa không để cho cô biết chuyện, nhưng tôi không thể im lặng lâu hơn.”

Alanna nhăn trán. Suốt thời gian gần đây cô cũng nhận thấy Ali Mukhtab rất nhợt nhạt. Nhưng cô luôn chỉ gặp ông vào buổi tối và cứ tưởng nguyên nhân là ánh sáng chập chờn của những bó đuốc và lửa trại. “Tôi cần túi chữa bệnh của tôi”, cô lẩm bẩm. Farda im lặng đưa sang cho cô, chắc bà đã phải cử một cô gái đi lấy sẵn về đây. “Tại sao bà lại đến gặp tôi? Tất nhiên một trong những phù thủy đang tới thăm bộ lạc cũng có thể chữa mà”.

Farda bực bội ngồi thẳng dậy. “Cô là nữ phù thủy của bộ lạc chúng ta. Chẳng lẽ tôi cần phải nói với các vị khách rằng, phù thủy của chúng tôi không đủ tài chữa bệnh cho Giọng Nói Của Các Bộ Lạc?”

Alanna mỉm cười. “Tôi xin lỗi là đã hỏi như vậy.”

Ali Mukhtab nhăn mặt khi họ bước vào lều. “Không một phụ nữ nào, kể cả Farda, biết giữ mồm giữ miệng”, ông mắng, sắc mặt ông nhợt nhạt và chảy đầm đìa mồ hôi khi ông ngả người tựa ra sau.

Alanna quỳ xuống bên ông và mở chiếc túi vải đựng đá chữa bệnh. “Farda làm như vậy là đúng. Ông im lặng nào!”

Việc khám bệnh không kéo dài. Cô chỉ cần dùng phép lực đi sâu vào trong ông. Ở đó, trong lồng ngực ông, cái chết đang chờ - đen ngòm, ghê tởm và tàn phá.

Khi ngồi xổm trở lại, mặt Alanna cũng nhợt nhạt y như mặt Ali Mukhtab. “Ông biết cả một thời gian rất dài rồi”, cô buộc tội ông. “Không thể nào mà ông không biết.”

“Giọng Nói nào cũng có khả năng nhìn thấy kết thúc của bản thân mình”, ông công nhận.

“Tại sao ông không chăm lo cho mình?”, cô hỏi, cảm giác khổ sở cùng cực. Cô quý ông Ali Mukhtab. “Ở giai đoạn đầu, loại bệnh này có thể được chữa chạy thậm chí bởi một phù thủy hoàn toàn thiếu kinh nghiệm...”.

“Thời điểm của ta đã tới”, Giọng Nói mỏi mệt trả lời. “Ta sẽ không chống lại chuyện đó.”

“Nếu ông làm như thế, thì hôm nay ông đã khỏe mạnh lại rồi.”

Ông mỉm cười. “Tội nghiệp cho em, Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông. Em biết nhiều như thế mà thật ra lại chả biết gì.”

“Bây giờ em chỉ còn làm được rất ít”, cô khàn giọng giải thích. “Căn bệnh đã tiến triển khá xa rồi.” Cô cầm lấy bàn tay ông. Nước mắt làm cô chỉ thấy ông mờ nhòa. “Em rất tiếc, Ali Mukhtab.”

Thay cho câu trả lời, ông siết tay cô. “Em có thể giúp ta giảm đau? Ta phải dạy cho hoàng tử Jonathan các luật lệ của chúng ta.”

Cô gật đầu. Chầm chậm, cô thúc phép lực sâu vào trong ông và để dòng lửa màu tím tràn qua đôi bàn tay đang nắm chặt tay cô, chảy vào cơ thể ông. 

Những nếp nhăn trên mặt Ali Mukhtab giãn ra; ông ngủ thiếp đi. Alanna lắc đầu để xua cảm giác chòng chành và bắt tay vào việc trộn thuốc trong một cái nồi nhỏ. Cô ngẩng lên nhìn Farda. “Khi ông ấy tỉnh dậy, bà đổ một chút chỗ này hòa với trà!”, cô nói nhỏ. “Nhưng chỉ lấy một nhúm thôi - nó rất mạnh và sáng nào ông ấy cũng cần tôi, để tôi sử dụng phép thuật.”

Khi cô đi ra cửa, Farda giữ cô lại. “Bao lâu nữa?”, bà đỡ hỏi. Cặp mắt mở lớn của bà thẫm lại vì buồn thương.

Alanna nhún vai. Cô mệt mỏi. Gánh nặng mà cô đang mang quá lớn. “Nếu tôi không làm điều gì trái với tự nhiên, ông ấy chỉ còn một tháng”, cô nói thẳng rồi bước ra ngoài với ánh nắng chói gắt. Nếu có ai đó nhìn thấy cô chùi mắt, cô có thể bảo là vì mặt trời chói quá.

Chỉ vài ngày sau khi Jonathan xuất hiện, bộ lạc bắt đầu tiếp những vị khách mới. Đó là các thủ lĩnh cũng như những người cầm đầu các bộ lạc của dân tộc Bazhir - những người làm nên luật lệ và lo lắng sao cho chúng được thực hiện. Ai cũng rõ họ đến đây để xem mặt người sẽ tiếp nhận vị trí Giọng Nói Của Các Bộ Lạc.

Người ta cũng rõ, họ chẳng mấy vui vẻ về những gì họ nhìn thấy: đứa con trai của vị vua phương bắc bị căm ghét, một kẻ hoàn toàn không thuộc về dân tộc Bazhir.

Nhưng những vấn đề trầm trọng chỉ thực sự nổ ra với sự gia nhập của Amman Kemail, thủ lĩnh bộ lạc Rồng Hoàng Hôn. Alanna nhận thấy ông ta bám theo Jonathan và Ali Mukhtab suốt ngày, và bản năng cho cô biết ở đây đang có bão tụ về. Cô nhận ra ánh mắt trầm ngâm của Kemail khi nhìn Jonathan trả lời những câu hỏi của Ali Mukhtab về những luật lệ của người Bazhir. Thấy rõ là Amman Kemail đang cân đo hoàng tử và cho anh là quá nhẹ. Cô lại càng không thích cái cách những người đàn ông khác kéo Kemail sang bên để bàn luận với ông ta. Rõ ràng người ta coi vị thủ lĩnh to cao cơ bắp cuồn cuộn này là kẻ cầm đầu và sự xuất hiện của ông ta khích lệ cho nhiều người Bazhir khác thể hiện sự nghi ngờ của họ đối với chọn lựa của Ali Mukhtab.

“Sẽ có chuyện bực mình đây”, Alanna nói với Jonathan khi họ tẩy rửa trước bữa tối. “Với Amman Kemail. Anh cuộc không?”

Jon đứng thẳng dậy. Anh đang bực mình, vẻ ngoài cho thấy rõ. “Có phải em muốn ám chỉ rằng, anh không đủ sức tự lo cho bản thân? Anh sẽ rất hàm ơn em, nếu em nhớ hộ rằng anh đã được tấn phong làm hiệp sĩ khi em vẫn còn là cận vệ - mà là cận vệ của anh!”

“Lại có chuyện gì với anh thế?”, Alanna bực bội kêu lên. “Xin lỗi ngàn lần, kính thưa Chúa Thượng! Bề tôi không ý thức được rằng, bề tôi vừa nghi ngờ khả năng tự vệ thiên bẩm của Chúa Thượng! Mà em cũng ngu quá đi mới lo lắng cho anh! Làm ơn rộng lượng tha thứ cho em! Hãy cho phép người hầu hèn hạ nhắc nhở nhẹ nhàng với anh rằng, người ta không thể đùa với những con người ở đây!” Cô ném khăn cửa mình đi và dậm chân bước ra ngoài, hai hàm răng nghiến chặt đến đau nhức.

Kể từ khi đến đây Jon đã rất nhạy cảm. Trông rõ như thể anh muốn chứng minh với bản thân và với cô một điều gì đó. Cô không thích thế. Cô có cảm giác thời ở trong cung họ chỉ cần chứng minh với nhau nỗi đam mê của mình. Ngày đó trong tình yêu của họ chưa thay đổi, nhưng bây giờ khi nghe Jon nói, thỉnh thoảng cô chỉ muốn bịt tai lại, không cho giọng anh lọt vào đầu.

Ai trong hai chúng ta đã thay đổi, cô tự hỏi khi ngồi xuống bên những người đàn ông Bazhir. Và tại sao, nhân danh Đức Mẹ?

Chỉ một chút sau Jonathan đã ngồi xuống chỗ của anh bên Ali Mukhtab. Anh liếc về phía Alanna và vừa lắc đầu vừa cười. Như thể mình là một đứa bé bướng bỉnh vừa nổi lên một con thịnh nộ con con, cô nghĩ. Cô nhìn sang phía anh bạn mèo Mãi Trung Thành, cũng vừa ngồi xuống trước mặt cô, đuôi giật mạnh từng hồi. Vậy là Mãi Trung Thành cũng đang chuẩn bị đón chuyện khó khăn, hệt như cô.

Amman Kemail chờ cho tới khi đám phụ nữ bắt đầu đưa đồ ăn tới. Đúng khi Ali Mukhtab mời Jonathan một miếng từ bánh mì của ông thì thủ lĩnh của bộ lạc Rồng Hoàng Hôn đứng dậy và trỏ về phía hoàng tử.

“Tôi sẽ không bẻ chung một miếng bánh mì với đứa con trai của nhà vua phương bắc!”

Mấy câu chuyện lẻ tẻ đột ngột câm bặt. Myles thì thầm sát bên Alanna: “Ta có thể đoán trước được.”

Ali Mukhtab chầm chậm nhìn lên mặt người đàn ông đang đứng. “Anh có buộc tội ai điều gì không, Amman Kemail?”

“Gã không phải là người của bọn mình. Gã không có quyền được ngồi trong hòa bình như bọn ta hoặc lấy bánh mì từ tay Giọng Nói Của Các Bộ Lạc. Gã phải chứng minh điều đó trước mắt chúng ta trong một trận đấu tay đôi!”

“Jonathan, con trai của nhà vua phương bắc, bị đòi hỏi đấu tay đôi”, Ali Mukhtab nói bằng giọng đều đều. “Có ai phản đối không?”

Trước khi Alanna kịp nhỏm dậy thì Kara và Kourrem tóm lấy hai vai cô. Mãi Trung Thành nhảy lên lòng cô.

“Nghĩ lại đi!”, Myles rít vào tai cô. Ông nhanh lẹ nói: “Họ không chấp nhận cậu ấy là chiến binh, đừng nói chi là Giọng Nói. Nếu con can thiệp, người ta sẽ mãi tự hỏi, có phải cậu ta luôn để cho người khác chiến đấu hộ mình. Thời chúng ta chiến đấu với bọn Tusain thì cậu ấy đã là hiệp sĩ rồi. Cậu ta không phải là một thằng bé chưa bao giờ nhìn thấy máu!”

“Anh ấy chưa bao giờ chiến đấu tay đôi ngoài các mảng sân cung điện”, Alanna run rẩy thì thầm.

“Georg Cooper không chỉ dạy cho con, mà còn dạy cả Jon! Hãy sử dụng lý trí của mình, Alanna!”

Cô biết rằng Myles nói đúng. Nhưng điều ấy chẳng mấy giúp cho cô khi nhìn Jon chuẩn bị. Nét mặt nhợt nhạt đờ đẫn, anh cởi áo chẽn bên ngoài, cởi sơ mi và ủng. Chú Coram cầm dao cho anh, trong khi anh bắt đầu những bài tập thả lỏng cơ. Cả Amman Kemail cũng cởi trang phục, chỉ để lại một miếng khăn quấn ngang hông. Nét mặt thẫm màu quả quyết. Cứ xét theo cơ bắp thì hai người ngang thế nhau, nhưng người Bazhir này cao hơn Jon tới mấy đốt ngón tay.

Alanna lách người ra khỏi thế tóm của Kara và Kourrem, đi sang phía hoàng tử và ngồi xổm xuống bên anh. “Đừng quên anh muốn đạt được điều gì ở đây!”, cô nói khẽ. Cô đã quên phắt đi cuộc cãi cọ ban nãy. “Người Bazhir rất nghiêm ngặt về chuyện danh dự. Đừng làm nhục Kemail!”

Anh mỉm cười nhìn cô. “Thế nếu anh làm nhục anh thì sao?”

Cô đáp lại nụ cười của anh. “Cho tới nay chuyện ấy chưa hề xảy ra, hoàng tử. Hãy tha lỗi khi em nói điều này, nhưng có lẽ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để bắt đầu với chuyện đó.”

Anh cầm tay cô và hôn. “Em lo lắng quá nhiều, công nương Alanna.” Anh đứng dậy và gật đầu cảm ơn, cầm lấy dao từ tay chú Coram. Hai người đàn ông đã sẵn sàng. Ali Mukhtab ra hiệu bắt đầu.

Amman Kemail nhào về phía trước và rạch một vết thương túa máu trên ngực Jonathan. Hoàng tử lảo đảo lùi về. Người đàn ông Bazhir đâm thẳng thêm cú nữa. Alanna nhắm mắt lại. Khi có tiếng rì rầm kinh ngạc vang lên, cô mới lại nhìn về phía đó. Cánh tay trái của Kemail thõng xuống bất lực, vết thương trên vai nhuộm máu. Jonathan khom lưng đi vòng quanh anh ta.

Người Bazhir lại tấn công. Alanna hấp háy mắt. Jonathan nhảy về sau lấy đà, phi một bước dài tới trước và đạp mạnh lên ngực Kemail, khiến người này ngã đập xuống đất. Yếu ớt, anh ta nhỏm dậy, đúng khi Jonathan lại thêm một lần nữa nhảy lên. Bàn tay phải của hoàng tử thúc cán dao về phía trước, nhanh đến mức mắt Alanna không theo kịp. Cú đấm đập thẳng vào cằm người đàn ông Bazhir. Anh ta gục xuống, bất tỉnh.

Ali Mukhtab bước về phía trước. “Anh có quyền giết anh ta”, ông nói với giọng điềm đạm, không để lộ bất cứ điều gì. Những đàn ông đứng quanh - kể cả khách lẫn thành viên bộ lạc - nhất tề im lặng. “Anh đã chiến thắng. Đó là quyền của anh.”

Jonathan lắc đầu. “Amman Kemail đã trung thực đòi một cuộc đấu tay đôi. Nếu tôi ở vào vị trí của anh ấy, tôi cũng sẽ làm như thế. Tôi không thể giết một người đàn ông chỉ bởi vì anh ta không ưa tôi, tôi hy vọng anh ta sẽ nghĩ lại khi hiểu rõ tôi hơn.”

Một nhóm đàn ông bước tới, khiêng người bất tỉnh ra, đưa về nhà lều của anh ta. Những người còn lại lặng nhìn Jonathan.

Chú Coram nhao tới với khăn tay. Kara đưa cho Alanna túi chữa bệnh của cô và Alanna bắt đầu chăm lo cho vết thương trên ngực của Jon, máu trên đó đã bắt đầu đông. “Anh cư xử thế nào?”, Jon hỏi, hoi thở hắt ra từng hồi mệt nhọc khi anh cầm bầu nước mà Coram đưa lại.

“Anh học ở đâu kiểu chiến đấu như thế? Kiểu đạp và kiểu đấm như vừa rồi?”, Alanna vừa hỏi vừa bôi thuốc mỡ lên vết thương. “Cái đó Georg không dạy cho anh.”

Jonathan mỉm cười. “Em ra đi được chừng một tháng thì có một chiến binh Shang đến cung điện, xưng danh là “Chó Sói”. Anh đã học ông ấy. Chỉ có điều anh không bao giờ nghĩ rằng, những gì ông ấy dạy cho anh lại có lúc có ích đến như thế.”

“Chiến binh Shang là những kẻ xảo quyệt”, chú Coram nói. “Nhưng tay Chó Sói này đã làm tốt việc của anh ta.”

“Chiến binh Shang là những ai vậy?”, Kara thì thầm hỏi Alanna.

“Họ được đào tạo để chiến đấu từ khi còn rất nhỏ”, Myles trả lời. “Họ quen thuộc với mọi loại vũ khí, nhuần nhuyễn như thể họ cầm chúng trong tay khi được sinh ra. Nhưng vũ khí nguy hiểm nhất của họ chính là tay trần và chân trần. Đàn ông và đàn bà...”.

“Phụ nữ ư?”, Kourrem ngạc nhiên thốt lên.

“Không mấy phụ nữ sống sót được với cách sống của người Shang. Nhưng những người nào làm được chuyện đó thì cũng trở thành huyền thoại như đàn ông”, Myles giải thích. “Như ta đã nói, họ rất mực coi trọng danh dự và sự khéo léo, luôn đi tìm những thách thức mới và không bao giờ ở một nơi nào đó lâu.”

“Giống như Alanna”, Kara nói.

“Rất giống”, Myles đồng tình với một nụ cười nhỏ.

Alanna đã băng xong vết thương cho hoàng tử. Thật kỳ lạ khi nghe Myles giải thích cho các cô thiếu nữ. Cũng bằng cách như thế, thuở trước ông đã dạy bảo cho cô. Đúng khi cô hoàn tất vết băng bằng một vài mũi khâu thì Ali Mukhtab bước sang phía họ.

“Anh đã giành được vị trí của mình trong hàng ngũ những người Bazhir, Jonathan von Conté”, ông trịnh trọng tuyên bố. “Bây giờ anh có muốn trở thành một người trong chúng tôi?”

Jonathan gật đầu và đứng dậy. “Tôi cần phải làm gì?”

Alanna, Myles và những người khác đứng nhìn Jonathan trải qua nghi lễ sẽ gắn kết anh với dân tộc Bazhir và sa mạc. Chỉ người ngu mới không nhận thấy niềm vui của người Bazhir khi tiếp nhận Jonathan ít hơn rất nhiều so với niềm vui của những thành viên bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu khi Alanna trở thành người trong nhóm họ. Chung quanh yên lặng khi Ali Mukhtab rạch một vết vào cánh tay mình và một vết trên cánh tay Jonathan. Sau nghi lễ người ta cũng không mở tiệc mừng như đã mở tiệc đón Alanna.

“Họ chào đón em thực lòng hơn, đúng không?”, Jon hỏi khi hai người đã nằm trong giường.

“Vâng”, Alanna thì thầm.

“Họ vẫn chưa tin rằng anh sẽ trở thành một Giọng Nói tốt của các bộ lạc. Anh phải chứng minh điều đó qua hành động.” Hoàng tử kéo Alanna lại gần hơn. “Anh biết rằng thời gian này sống với anh là chuyện không đơn giản”, anh thú nhận. “Cả cuộc đời anh luôn bị hạn hẹp và anh đã luôn xử sự đúng đắn, nhưng tới gần đây thì chuyện đó khiến anh chán ngán cáu kỉnh. Anh muốn ra đi và làm tất cả những thứ mà anh không được phép làm. Chắc là anh cũng sẽ không làm những điều đó và hiện anh đang vật lộn với mong ước này. Em hiểu chứ?”

“Không”, Alanna thẳng thắn đáp. “Suốt đời em cho tới nay em luôn gắng sức để không bị sa vào những cái bẫy như vậy.”

“Chà, nữ sư tử quyến rũ của anh, anh được sinh ra trong một cái bẫy như thế. Chắc là anh sẽ vượt qua được trạng thái bồn chồn bây giờ. Anh muốn trở thành một nhà vua thật sự tốt và một Giọng Nói tốt của các bộ lạc.”

“Vậy thì anh sẽ làm được thôi”, cô đảm bảo với anh. “Em không nghi ngờ lấy một giây.”

Sau nghi lễ chấp nhận Jonathan, Alanna chỉ thỉnh thoảng mới có thời gian ở cùng Kara và Kourrem. Cô giao nhiệm vụ dạy dỗ hai học trò của mình cho những phù thủy khác đang ở trong bộ lạc. Mỗi ngày cô phải tới thăm Ali Mukhtab hai lần, và lần nào sau đó cô cũng sa vào trạng thái kiệt lực, nôn nao khó chịu. Chỉ Farda và người bệnh biết những gì cô làm. Trong thời gian rảnh và những buổi tối muộn, khi Jon được Ali Mukhtab giảng dạy, cô nói chuyện với Myles và lắng nghe những gì cô cần phải biết về thái ấp Baronie Olau.

Mãi rồi Myles mới cho Alanna biết rằng giờ cô đã hiểu mọi điều về đất đai của ông. “Nếu con không phản đối, ta sẽ chính thức nhận con làm con nuôi ở đây. Nghi lễ của người Bazhir trong chuyên này là đơn giản và hoàn toàn đúng luật.” Ông sung sướng cười thầm. “Ta tin rằng, các anh bạn sa mạc của con sẽ rất hạnh phúc khi con nhận được một người cha, ngay cả khi kẻ đó chẳng mấy đáng tôn trọng như ta.”

Alanna ôm lấy ông. Cô nhận ra rằng, mỗi ngày động tác gần cận này đối với cô một trở nên dễ dàng và tự nhiên hơn. Đó là một trong nhiều lợi thế khi ta là con gái; người đời thường yêu cầu các chàng trai luôn kìm nén tình cảm của mình. “Hoàn toàn không có chuyện ngài không phải là người đáng tôn trọng. Vâng thì, cùng lắm là chỉ một chút thôi. Nếu ngài chịu khó ăn mặc nghiêm chỉnh hơn chút đỉnh. Ngài thừa khả năng làm chuyện đó mà.” Cô đã nhận thấy, Myles giàu có hơn rất nhiều so với những gì mà cô hằng mơ tới, đó là kết quả của mối quan tâm thương mại không mấy mang tính quý tộc của ông.

“Nhưng ta thấy dễ chịu như thế này”, người hiệp sĩ già phản đối. Rồi bằng vẻ mặt ranh mãnh, ông thêm vào: “Khi con lấy Jon, dĩ nhiên thỉnh thoảng ta cũng phải ăn mặc tử tế hơn.”

Mãi Trung Thành buông ra một tiếng meo meo khe khẽ khi Alanna nhìn trân trối người bố nuôi. “Làm sao mà ngài biết?”

“Ta đâu có mù. Suốt đoạn đường tới đây cậu chàng thường trầm ngâm nghĩ ngợi. Và những lúc không trầm ngâm thì cậu ta nói về chuyện một hoàng tử lấy vợ vì những lý do gì.”

“Ô.” Alanna táy máy sờ lên viên ngọc lửa của cô. “Con đã nói với anh ấy là con phải suy nghĩ thêm.”

“Tại sao?”

“Con không tin chắc liệu anh ấy có muốn cưới con vì những nguyên nhân thích đáng. Có vẻ như anh ấy giận dữ vì người ta chờ mong rằng là hoàng tử nên anh ấy phải cư xử theo một cung cách nhất định. Anh ấy gọi nó là “một cái bẫy” mà anh ấy được sinh ra”. Alanna bế Mãi Trung Thành lên và đặt anh bạn mèo lên vai. “Con không trách móc là anh ấy muốn nổi loạn - đó cũng là một trong những nguyên nhân tại sao con rời triều đình. Nhưng cái bức tranh tưởng tượng rằng anh ấy muốn chứng minh sự nổi loạn của mình bằng một cuộc hôn nhân với con khiến con không mấy dễ chịu. Chuyện này sẽ biến con thành một sự kiện, một bằng chứng rằng anh ấy có thể làm được những gì anh ấy muốn. Nhưng con lại muốn làm một con người.”

“Cậu ta yêu con. Cái đó là chắc chắn”, Myles nói.

Cô thở dài. “Con biết chứ. Nhưng con tự hỏi, liệu anh ấy có cầu hôn với con, nếu anh ấy không nôn nao bồn chồn như thế. Còn thêm chuyện nữa, Myles. Từ xưa đến nay con chưa bao giờ thích cái chuyện người khác quan sát và luôn mồm nói về con, ngay cả khi họ nói những điều dễ thương. Ngoài ra, con cũng chưa học được cách sống với sự thật là con đã giết chết Roger.” Cô giật nảy mình khi anh bạn mèo thọc mũi và tai cô. “Con thích cuộc sống ở đây. Những người Bazhir chấp nhận con. Ở với họ, con là con. Vâng thì, trong chừng mực mà vị thế nữ phù thúy và nữ chiến binh cho phép, và trong chừng mực con không muốn làm cho mọi người ở đây quá bị sốc.”

“Con có yêu Jon không?”

Alanna gãi gãi mảng lông giữa hai tai của Mãi Trung Thành. Đôi mắt tím biếc thẫm xuống vì buồn. “Tình yêu đẹp lắm, nhưng nó không đủ để giữ một quan hệ hôn nhân suốt nhiều năm tháng. Con không tin chắc liệu con đã sẵn sàng chưa, con không tin chắc liệu Jon đã sẵn sàng chưa. Mà con phải được tin chắc một khi con muốn lấy người kế thừa ngai vàng của vua Roald.” Cô mỉm cười. “Có, con yêu anh ấy. Đấy mới là vấn đề.”

Myles đứng dậy và đặt một bàn tay lên vai cô. “Lời khuyên duy nhất mà ta có thể trao cho con là hãy quyết định thận trọng. Một khi con chưa tin chắc, thì làm đám cưới bây giờ là không đúng đắn. Một chữ “không” luôn luôn có thể chuyển thành một chữ “có”, nhưng sẽ rất khó khăn khi con muốn chuyển một chữ “có” thành “không”. Nào, cười lên nào! Bây giờ ta đi xem hai học trò của con làm gì.”

Họ dễ dàng tìm thấy đám học trò. Tất cả phù thủy, thêm vào đó là Jonathan, All Mukhtab, Farda và Halef Seif đang xúm xít quanh giếng làng. Kara đang đứng trên mảng sân trước lều của Ali Mukhtab. Mạng che mặt của cô gái bay lất phất khi cô ra lệnh cho một vòi rồng băng bụi bốc lên giữa không trung. Alanna cười rạng rỡ. Kể từ thuở hai cô gái Bazhir chưa kiểm soát được những ngọn gió do họ gọi nên cho tới nay thì họ đã có những tiến bộ vượt bậc.

Sau đó tới Kourrem bước lên phía trước, tay cầm một đoạn chỉ. Bờ môi cô gái mấp máy khi hai bàn tay thoăn thoắt thắt một nút phức tạp. Một cơn gió xoáy đang chầm chậm mọc lên phía trời cao, đột ngột ngừng lại. Từ vành bao quanh của nó bụi lả tả rụng xuống rồi lại bị hút lên trên. Kourrem mỉm cười thắt thêm một nút thứ hai, chắc chắn hơn. Bây giờ bụi cuốn lại rồi cùng rơi xuống đất.

Các thầy phù thủy vỗ tay khen ngợi, hai cô gái vừa cười vừa thẹn thùng đỏ mặt lên phía sau những tấm mạng Bazhir.

“Họ biết nhiều như bất cứ phù thủy nào”, Umar Komm giải thích với Alanna. “Tới đây chúng ta phải tiến hành nghi lễ tiếp nhận họ.”

Alanna nhăn trán. “Họ còn trẻ quá. Tôi e họ sẽ gặp khó khi tôi đi khỏi đây.”

Người đàn ông già nua cười khùng khục trong cổ. “Cô lo cho bọn họ như một con gà mái trên sa mạc lo cho lũ gà con”, ông bảo. “Nhưng mà cô nói đúng. Một phù thủy quá trẻ có thể dẫn bộ lạc của mình vào thảm họa. Tôi tin rằng Mahman Fadul rất muốn trở thành phù thủy trưởng của ngôi làng chúng ta.” Ông gật đầu về phía chàng trai trẻ đã đến đây cùng với ông, một gã điển trai thường hay nhìn Alanna chằm chằm với ánh mắt ngưỡng mộ. “Nếu cô muốn, tôi sẽ ở lại đây với bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu và canh chừng cho hai con gà con của cô, Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông ạ. Trong khi các cô gái lo lắng cho bộ lạc, tôi có thể canh chừng cho trường học phù thủy.”

Alanna cắn cắn móng tay cái. “Tôi e người ta trách cứ là tôi sao lãng nhiệm vụ của mình.”

Umar Komm lắc đầu. “Không một ai mong chờ rằng cô sống ở đây đến cuối đời. Việc cô ở lại đây lâu đến thế là một vinh dự cho dân tộc chúng ta. Và cô cũng có thể quay về bất cứ lúc nào.”

Tâm trí Alanna nhẹ bỗng như vừa được cất một gánh nặng khổng lồ. “Nếu đúng như thế, tôi rất vui sướng chấp nhận lời đề nghị của ông”, cô nói. “Năm ngày nữa là trăng tròn - lúc đó ta có thể tiến hành nghi lễ chấp nhận hai cô gái.”

“Tuyệt lắm.” Umar Komm gật đầu. “Tôi sẽ ra lệnh cho phụ nữ trong bộ lạc chuẩn bị một bữa tiệc mà chúng ta sẽ còn phải nhớ mãi.” Im lặng một thoáng, rồi ông khẽ kéo cô sang bên. “Giọng Nói Của Các Bộ Lạc ốm nặng tới mức nào?”

Alanna thoáng liếc về phía Ali Mukhtab. Ông đang tựa vào một cây gậy dài, da mặt ngày xưa rám nắng giờ đã thành xám. “Tại sao ông lại hỏi?”

“Cánh phù thủy đã thầm thì với nhau lâu rồi. Chúng tôi có mắt và biết nhìn. Ông ấy sẽ chết, tôi nói có đúng không?”

Alanna gật đầu.

“Dân chúng cũng bắt đầu nghi ngờ rồi. Ông ấy gây ấn tượng già hơn trong mỗi cuộc nói chuyện cuối ngày. Và mỏi mệt. Tinh thần của ông ấy rất cứng rắn và kỷ luật. Ông ấy không để một thứ gì làm lung lạc, nhưng nếu cô đã có lần liên hệ với ông ấy bằng suy nghĩ, thời ông ấy sung sức...”.

“Tôi chưa bao giờ nói chuyện với Giọng Nói bằng tư tưởng”, cô thú nhận.

Umar Komm mỉm cười. “Dĩ nhiên là chưa. Cô sợ sẽ đánh mất bản thân khi cô trao mình cho người khác, ngay cả khi cô trao mình trong tình yêu như với hoàng tử phương bắc của cô.”

“Chả lẽ ở đây ai cũng biết rõ về tất cả mọi chuyện của tôi?”, cô sắc giọng hỏi. Cô chỉ còn vừa kịp nhớ ra để ghìm giọng xuống.

“Người Bazhir có ánh nhìn thấu suốt”, ông phù thủy đáp lời. “Cả hai người quý tộc ở phương bắc đều yêu cô, mỗi người theo kiểu riêng của mình. Sẽ là một vinh dự lớn cho dân tộc chúng ta nếu Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông cưới Giọng Nói Của Các Bộ Lạc.”

“Thế nếu không?”, cô bình tĩnh hỏi.

Ông ta ngạc nhiên nhìn cô. “Ai cha, nếu thế thì cô vẫn còn là Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông và anh ấy vẫn còn là Giọng Nói. Dĩ nhiên là nếu anh ấy sống sót qua được nghi lễ trao quyền.”

Alanna xin phép được bỏ đi, bỏi cô thấy Ali Mukhtab đang đi vào nhà lều và phải nằm xuống nghỉ. Đúng thế, cô nghĩ thầm. Nếu.

Sau bữa tối hôm đó, Halef Seif dắt cô sang một bên. “Ngài Myles von Olau nói với tôi rằng, ông ấy mong muốn được tiếp nhận cô làm người thừa kế trong lều của ông ấy”, ông nói. Alanna gật đầu. Một nụ cười âm thầm rọi sáng gương mặt người thủ lĩnh. “Tôi cảm thấy hơi kỳ cục khi nói rằng, ông ấy muốn nhận cô làm con gái. Bởi trong dân tộc của chúng ta một người con gái không thể được thừa hưởng tất cả những của cải của cha mình. Ông ấy bảo với tôi rằng hai người đã là bạn của nhau từ lâu rồi.”

“Tất cả những gì tôi biết về dân tộc Bazhir trước khi tôi tới đây là do Myles dạy cho tôi”, cô nói. “Nhìn chung trong những năm tôi còn trẻ, Myles đã dạy cho tôi rất nhiều chuyện có ích. Tôi cảm thấy vinh dự khi được Myles nhận làm con nuôi.”

“Đã có nhiều chuyện kỳ quặc xảy ra với cô kể từ khi cô sinh ra đời”, Halef triết lý. “Việc bây giờ cô tìm được một người cha khi đã trưởng thành, suy cho cùng, cũng chẳng kỳ quặc hơn những chuyện khác. Cô có muốn nghi lễ được diễn ra tối nay?”

“Tối nay?”

“Chờ làm gì? Cô có bộ lạc của cô, và hoàng tử của cô, người sẽ ban phước cho cô...”.

Alanna cố nuốt cái cục vô hình đang cuộn lại trong cổ. “Đúng, đúng thế, tại sao không phải tối nay?”, cô dũng cảm nói. “E hèm - có phải nó sẽ diễn ra như cảnh đó, khi tôi trở thành thành viên trong bộ lạc?”

“Đúng, y như vậy”, Halef Seif khẳng định, dẫn cô quay trở lại với vòng sáng hắt ra từ lửa trại. Alanna nhìn thấy trên cổ tay ông vết sẹo bắt nguồn từ nghi lễ tiếp nhận cô, và thoáng nhăn mặt. Cô cũng đủ tính đỏm dáng để không muốn có thêm nhiều vết sẹo nữa trên tay, nhưng cô cũng đủ tỉnh táo để hiểu rằng, với cuộc sống mà cô đã chọn, chắc chắn rồi cô cũng sẽ còn nhận được nhiều vết sẹo khác. Halef Seif giơ hai tay lên, yêu cầu mọi người cùng chú ý. Myles đứng dậy và phủi bụi trên phần sau chiếc quần ngang gối.

“Tối nay, một người đàn ông từ phương bắc tên là Myles von Olau, một người bạn của dân tộc Bazhir, mong muốn chính thức nhận Alanna của bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu làm con gái và người thừa kế.” Ông chờ cho tới khi những tiếng lầm bầm ngạc nhiên lặng xuống, rồi mới nói tiếp. “Theo luật của chúng ta, thì nghi lễ này phải được làm chứng bởi bảy người đàn ông. Ai muốn làm chứng?”

Alanna đỏ mặt khi hầu như tất cả đàn ông của bộ lạc giơ tay. Halef Seif chọn ra Ali Mukhtab, Jonathan, Coram, Umar Komm, chàng Gammal thợ rèn.

“Halef Seif!”, Alanna bồn chồn nói. Thủ lĩnh bộ lạc nhìn cô. “Tôi muốn các học trò tôi là nhân chứng.”

Lại một lần nữa một tràng lầm bầm nổi lên. Luật lệ không cho phép phụ nữ tham gia vào những nghi lễ dạng này. Alanna nghiến chặt răng. Trong tư cách nữ phù thủy, hai học trò của cô sẽ phải tích cực tham gia vào tất cả các hoạt động của bộ lạc. Kara và Kourrem lùi lại, trong khi những người đàn ông đẩy họ lên trước, cho tới khi họ đứng cạnh các nhân chứng khác. Halef Seif thọc lưỡi dao vào lửa để hun nóng.

“Xắn tay áo lên và mỉm cười!” Myles thì thào trong khi ông làm chính điều đó. Alanna xắn ống tay áo bên phải và nghĩ rằng, nó không giống một vết thương trong chiến trận, noi phải một lúc lâu sau người ta mới nhận thấy là mình bị thương, và nơi nỗi hào hứng bồn chồn là một loại thuốc phiện làm ta không thấy đau. Bây giờ, cô không còn cách nào khác là nghiến chặt răng, trong khi Halef Seif đầu tiên cắt một vết trên cánh tay Myles, cắt một vết trên cổ tay cô, rồi áp hai vết thương vào nhau cho tới khi máu bắt đầu chảy. Thêm một lần nữa, Alanna lại cảm nhận phép thuật kỳ lạ nối kết khi Halef Seif ra lệnh: “Hãy trở thành một với nhau, hãy trở thành một với người Bazhir và với sa mạc mà chúng ta yêu mến.” Những giọt máu trộn vào nhau nhỏ xuống và thấm vào cát, trong khi những người đàn ông của bộ lạc hò reo.

“Sao, có tệ lắm không?” Myles hỏi khi Farda băng tay cho họ. Alanna thoáng nhăn mặt và nhìn các nhân chứng ký xuống những tấm giấy chứng nhận hợp pháp mà Myles đã mang từ Corus về đây. Một tích tắc sau thì nữ hiệp sĩ hiểu rằng bây giờ cô có một người cha, một người cha yêu cô. Alanna cười, trong khi những giọt nước mắt lăn tràn trên bờ má.

Sau đó một chút, Jonathan đến gặp cô đúng lúc cô đang chiến đấu với cây kiếm pha-lê và ép được thêm một phần cái Ác ra khỏi nó. Cô mỉm cười ngẩng lên khi anh thấm mồ hôi trên trán cô bằng một chiếc khăn lạnh. “Em tin rằng, cứ mỗi lần em làm được điều này là phép lực của em mạnh hơn lên.” Cô vừa thở dồn vừa nói. Anh nhìn cô, thoáng nghi ngờ. “Lần nào em cũng mệt đến thế sao?” Khi cô không trả lời, anh khẽ thêm vào: “Hay là em mệt, bởi vì em dồn sức kéo dài mạng sống của Ali Mukhtab?”

“Em phải làm điều đó, nếu anh muốn trở thành Giọng Nói”, cô đáp và xoay xoay cây kiếm giữa hai tay. “Anh muốn thế - và ông ấy muốn thế. Em tin rằng, giờ thì anh có thể cầm nó rồi.” Cô chìa cây kiếm pha-lê về phía anh. “Nó không còn ác như khi em lấy nó từ Ibn Nazzir.”

Jon chìa tay về phía cây kiếm. Khi cảm nhận thấy sức mạnh của nó, anh nhướn lông mày. “Chắc hồi đó nó phải rất khủng khiếp.”

Cô nhún vai. “Giá mà em biết được công tước Roger có liên quan đến nó theo phương diện nào.”

Anh quay sống kiếm và chìa nó về phía cô. Alanna lại đút kiếm vào bao. “Anh đã hỏi Myles về chuyện này”, Jonathan giải thích. “Ông nhắc cho anh nhớ một điều. Em có biết Roger thuở trước vốn là một thợ rèn nghiệp dư nổi danh?”

Cô mở lớn mắt nhìn anh. “Không.”

“Roger làm bao đựng vũ khí, làm mặt dây chuyền - anh tin rằng, chính Roger tự làm nên cây gậy phép cho mình. Chắc cán kiếm này cũng do anh ta làm ra.”

“Thế còn lưỡi kiếm?”, cô hỏi.

Anh mỉm cười cáu kỉnh. “Anh đã lục lọi tất cả sách vở và giấy tờ của Roger, ít nhất những thứ gì mà anh tìm được. Bây giờ anh biết về Roger nhiều hơn thuở anh ta chết. Đúng thế, em yêu, anh tin rằng, cả lưỡi kiếm này cũng là do Roger làm ra. Anh mong em có lại được Tia Chớp.”

“Em cũng vậy. Em không còn đường nào khác là tìm cho được một cách để vá cây kiếm của mình.” Cô thở dài, đặt món vũ khí sang bên và để anh giúp cô đứng dậy từ cái gối nơi cô đang ngồi. Alanna vừa làm việc trước bàn thờ, giờ anh dẫn cô vào bên trong, ngăn dùng làm phòng ngủ.

“Alanna?”, anh hỏi khi cô đã chuẩn bị xong cho buổi đêm. “Em vẫn còn đeo tấm bùa ngừa thai mà bà Cooper tặng em chứ?”

Cô chỉ cho anh thấy, nó nằm phía sau viên ngọc lửa, được xâu bởi cùng một sợi dây chuyền. “Em không bao giờ bỏ nó ra.”

“Anh hy vọng em sẽ bỏ nó ra sau khi ta lấy nhau”, anh vừa nói vừa ngáp.

Hiện giờ mình còn chưa muốn có con, cô ý thức rõ như thế và một cơn hoảng hốt trào lên trong tâm trí. Alanna gắng giữ bình tĩnh và nói giọng điềm đạm. “Ta hiện vẫn chưa lấy nhau, thưa hoàng tử.”

Anh cười buồn ngủ. “Dĩ nhiên là chưa, con sư tử xinh xắn của anh! Lên giường thôi!”

Đêm trước ngày rằm, Alanna tới đánh thức Kara và Kourrem từ khi trời chưa mờ sáng và cùng họ phi ngựa đến ốc đảo gần đó. 

Sau khi đã cầu nguyện cho hai học trò, cô ra lệnh cho các cô gái xuống nước lạnh, thực hiện buổi tắm theo đúng nghi lễ, buổi tắm mà họ phải thực hiện trong im lặng. Suốt ngày hôm nay họ cũng không được phép nói một lời, cho đến khi kết thúc nghi lễ vào buổi tối. Không ai được phép vận dụng pháp thuật hoặc làm bất kỳ một công việc nào, ngoại trừ chuyện mặc quần áo. Im lặng, nhóm ba quay trở lại làng, về nhà lều của Alanna, nơi hai người quỳ xuống trước bàn thờ của bộ lạc. Hai cặp mắt bị hút về phía ngọn đèn đang cháy trên bàn thờ; chỉ một chút sau, Kara và Kourrem như đã sa vào trạng thái lên đồng nhẹ. Họ sẽ dừng lại trong trạng thái này nhiều tiếng đồng hồ liền và suy nghĩ về cuộc đời mà họ đang muốn bắt đầu.

Đúng khi mặt trời mọc thì Alanna bước vào lều Ali Mukhtab. Ông đã tỉnh dậy và vừa nhận được một tách trà của bà Farda.

“Vậy là hai con gà con của em đã bắt đầu nghi lễ.” Alanna khẽ nhếch mép cười khi cô mở túi chữa bệnh. Danh hiệu mà Umar Komm đặt cho hai học trò của cô bây giờ đã được cả bộ lạc biết đến. “Cảm giác của em ra sao?”, Ali Mukhtab hỏi.

“Như thể phải đi qua cuộc thi hiệp sĩ thêm một lần nữa”, cô vừa thú nhận vừa xem mạch cho ông. “Đêm qua ông ngủ thế nào?”

“Em có mong chờ ta nói rằng: ‘Ta ngủ ngon như một bé sơ sinh’?” Ánh hài hước lóe lên trong cặp mắt to. Kể cả thành viên mù lòa nhất trong bộ lạc giờ đây cũng đă nhận ra, ông gầy đi mỗi ngày và làn da đổi tối xám.

“Em mong ông tin tưởng em và đừng nói dối.”

Cô đặt hai bàn tay lên hai cánh tay ông, lấy hơi thật sâu và chuẩn bị dùng sức đẩy lùi một lần nữa cảm giác đau đớn trong người bệnh nhân. Mỗi lần sau lại trở nên khó khăn hơn, kể cả cho cô lẫn cho ông.

Khi buông ông ra, cô lảo đảo lùi về và chắc sẽ ngã xuống nếu không có Farda kịp đỡ. Cô thấy người chòng chành, nôn nao. Lần nào cô cũng có cảm giác này sau khi nói câu thần chú, thứ mà cô thực hiện mỗi n