Chương 10 Nữ pháp sư cận kề cái chết
Tuy không ý thức rõ, nhưng thực lòng Alanna vẫn thoáng phần thất vọng khi nhận thấy bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu đã phát triển rất tốt trong thời gian cô vắng mặt, hoàn toàn không có khó khăn nào mà Kara và Kourrem không xử lý được với sự trợ giúp của Umar Komm. Người trong trường pháp thuật đang học một loạt công thức của phép thuật lửa, một mảng đề tài mà Alanna chỉ tiến vừa đủ sâu theo quan niệm của mình. Suốt một buổi chiều, Alanna yêu cầu các phù thủy nghiên cứu thêm về cây kiếm Tia Chớp của cô, món vũ khí vẫn ở trạng thái gãy rời bất chấp vô số câu thần chú mà cô đã thử qua. Nhưng cố gắng của cả một đoàn người để sửa chữa cho nó chẳng hề mang lại hiệu quả. Pháp thuật cuối cùng của họ đã thổi bay nhiều ngôi nhà lều, và Halef Seif ra lệnh ngưng thử nghiệm, chừng nào họ còn ở trong đất làng.
Chán nản, Alanna thường một mình cưỡi ngựa ra đi. Lần nào cô cũng chủ ý trở lại sau hoàng hôn, bỏ qua thời gian các thành viên bộ lạc liên hệ bằng tâm linh với Giọng Nói Của Các Bộ Lạc. Cô chỉ thấy nhớ Jon trong những lúc như thế. Còn Georg thì cô nhớ với một cảm giác đớn đau trầm đục, dai dẳng trụ lại trong tâm trí, bởi trong tất cả những người quen biết thì anh là người duy nhất có thể khiến cô cười.
Đúng khi Alanna đang chải lông cho Ánh Trăng sau một cuộc dạo chơi và cân nhắc xem cô muốn làm gì, thì Halef Seif đến gặp cô.
“Dạo này cô bồn chồn không yên”, thủ lĩnh bộ lạc nhận định. “Cô lo chuyện gì vậy?”
Cô đặt lược chải lông ngựa sang bên. “Ông có biết, trước đây sáu ngày tôi vừa kỷ niệm năm đầu tiên làm hiệp sĩ?”
“Coram có nói”, thủ lĩnh thú nhận.
“Những ngày kỷ niệm bao giờ cũng khiến tôi suy nghĩ. Tôi nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi tôi được mang biển hiệp sĩ.” Họ đi cùng nhịp với nhau về phía đỉnh đồi, vị trí cho phép họ bao quát cả ngôi làng.
“Cô đã giết ngài công tước pháp sư.”
“Ông có biết không, Halef Seif, bây giờ tôi không còn nằm mơ nhiều như trước về chuyện này. Rất có thể đó là một chuyện không thật sự cần thiết, rất có thể tôi đã hành động quá sớm. Nhưng nó đã qua rồi. Kể từ đó đến nay đã có bao nhiêu chuyện xảy ra. Tôi lại đây, gặp ông, Kara và Kourrem...”.
“Và Ishak nữa”, ông nhắc khi họ chầm chậm bước lên đỉnh đồi.
Alanna gật đầu và buồn bã nhếch miệng. “Tôi tin rằng, những gì xảy ra với Ishak đã dạy cho tôi biết rằng tôi không được phép trừng phạt mình về những chuyện đã thuộc về quá khứ. Suy cho cùng tôi phải tiếp tục dạy cho Kara và Kourrem, tôi không được đứng lại mà thương tiếc cậu ta. Giờ tôi rất tự hào về hai cô gái.”
“Có những học trò như thế thì phù thủy nào cũng nên tự hào. Và có lẽ bộ lạc nào cũng vậy.” Lên đến đỉnh đồi, ông khẽ khoát tay, ra hiệu cho cô ngồi lên một tảng đá tương đối bằng phẳng. Vừa cười, Alanna vừa chùi cho đá sạch. Khi làm việc đó, cô mới nhìn thấy tảng đá được bao quanh bởi những vệt màu đen, hậu quả của những câu thần chú mà cô đã luyện ở đây cùng với học trò. Thấp thoáng đây đó có cả những vệt cháy đã xuất hiện trong nghi lễ tiếp nhận Jonathan thành Giọng Nói Của Các Bộ Lạc.
Cô ngồi xuống, Halef Seif quỳ xuống bên cô và quan sát ngôi làng bên dưới.
“Kỳ quặc thật, kể từ khi đến chỗ này, tôi được biết về phụ nữ nhiều hơn bất kỳ lúc nào khác. Đám tiểu đồng và cận vệ trong cung hầu như chẳng quan hệ với con gái, và ngoài ra...”. Cô mỉm cười. “Tôi vốn nổi danh là kẻ rụt rè, không thích nói chuyện và làm thân với phái nữ.”
Halef cười thầm. “Giờ thì cô phát hiện thấy là cô ưa thích giới tính của mình?”
“Làm sao tôi lại không ưa được những người phụ nữ khác kia chứ?”, Alanna hỏi. “Nhất là khi tôi đã gặp được Kara và Kourrem, làm quen với Mari Fahrar và Farda? Giờ tôi thấy làm phụ nữ không còn kỳ quặc như trước nữa, như tôi hằng tưởng trước khi về đây.”
“Nhưng bây giờ thì cô phải đi tiếp?”, Halef Seif thân thiện hỏi.
“Tôi căm thù cảnh ngồi không, khi tôi chẳng được tích sự nào cả”, cô thú nhận. “Sau từng ấy năm trời học hành hoặc thực hiện nghĩa vụ trong cung, làm việc đã trở thành thói quen của tôi. Bây giờ, khi Kara và Kourrem đảm đương trách nhiệm tốt đến như thế, chả còn việc gì cho tôi làm ở đây. Tôi đã nghĩ, có lẽ tôi sẽ cùng với chú Coram đi sâu xuống phía Nam, thử xem có thể tìm thấy chuyện gì không.”
“Tôi có một nhiệm vụ cho cô, nếu cô muốn nhận lãnh.” Trong giọng nói của người thủ lĩnh bộ lạc thấp thoáng một vẻ rụt rè mà cô hoàn toàn chưa thấy ở ông.
“Nói cho tôi biết đó là chuyện gì.”
Ông vất vả mỉm cười. “Tôi có một người quen. Cô ấy là phù thủy ở một ngôi làng có tên là Alois, nằm ở vùng đồi bao quanh hồ Tirragen. Suốt ba đêm nay, tôi nằm mơ thấy cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng và có một ngọn lửa chia cắt chúng tôi.” Ông lắc đầu. “Chúng tôi đã lớn lên bên nhau, cho tới khi cô ấy phát hiện ra phép lực của mình. Cô ấy không thể ở lại làng. Thuở đó chẳng có Người-Đàn-Bà-Phi-Ngựa-Như-Đàn-Ông nói rằng cô ấy có thể trở thành phù thủy. Nhưng cô ấy thường quay trở lại đây.”
Có phải chỉ ấy là nguyên nhân khiến Halef Seif không bao giờ lấy vợ, Alanna cân nhắc.
“Tôi rất muốn tự mình đi thăm cô ấy, nhưng nghĩa vụ của tôi ở đây không cho phép tôi tự do đến vậy...”.
Alanna đặt tay lên cánh tay người thủ lĩnh. “Tôi đi. Ông đừng lo cho bạn mình nữa! Nếu chị ấy gặp khó khăn, tôi sẽ làm hết sức mình để giúp chị.”
Một lúc lâu, ông đặt tay lên tay cô, những nếp nhăn lo âu giãn ra. “Tôi cảm ơn cô, Alanna.”
Alois nằm ở hướng bắc, cách năm ngày phi ngựa. Con đường dẫn qua Vùng Đồi. Thay vì áo dài Burnus, Alanna và chú Coram mặc quần áo bằng da, khoác vũ khí và Alanna kiểm tra để chắc chắn rằng tấm biển hiệp sĩ mang hình sư tử của cô được lộ ra rõ ràng. Nếu mặc quần áo Bazhir, rất có thể họ đã phải đương đầu với khó khăn dọc đường. Nhưng trong bộ đồ của lính Tortall cô hoàn toàn không gặp một bóng người.
Suốt dọc đường Mãi Trung Thành bám sát Alanna, không một lần bỏ đi chơi. Alanna hiểu là anh bạn mèo đang lo lắng. “Chuyện gì sẽ xảy ra mà bạn không cho tôi biết?”, cuối cùng cô hỏi khi nhìn thấy tấm biển chỉ đường, cho biết họ đã đến gần làng Alois.
Ta không biết, Mãi Trung Thành thú nhận. Ta chỉ có một cảm giác kỳ quặc. Dáng nằm của anh bạn mèo đang rất thoải mái, nhung cái đuôi cứ bồn chồn giật lên từng đợt. Nếu biết rằng giờ mới là tháng một thì ngày hôm nay thật đẹp. Một ngọn gió ấm áp vờn qua; tuyết đã tan hết. Alanna cứ chờ sẽ thấy đám trẻ em nhảy nhót bên ngoài những túp lều, và bọn chúng sẽ đứng sát vào nhau khi thấy khách lại gần làng, vậy mà khắp nơi không hề thấy bóng dáng một đứa trẻ. Nếu có người ngồi trong nhà mà quan sát hai vị khách thì họ cũng không hề để lộ một dấu hiệu nào. Mãi rồi, khi nghe thấy một tiếng động, Alanna xoay phắt người về trên yên cương. Chú Coram vừa rút tấm biển tròn của chú ra khỏi cái túi vải lanh, gương mặt rám nắng sa sầm.
“Ta không thích không khí ở đây”, chú thú nhận. “Còn cháu?”
Alanna nhăn mặt. Cô cởi những sợi dây da buộc tấm biển hiệp sĩ mang hình sư tử cái bên mông con Ánh Trăng, khoác tấm biển vào cánh tay trái và dùng tay phải rút ra cây kiếm pha-lê. Nó thậm chí không còn hát lên với mình nữa, cô ngạc nhiên nghĩ. Đột ngột, một tiếng thét chói chang vang lên. Alanna không nghe rõ họ la cái gì, nhưng giọng người vang từ phía giữa làng lại. Vừa cảnh giác nhìn quanh, họ vừa thúc ngựa tiến về hướng tiếng la hét nọ. Không một ai đi ngược đường để chặn họ. Những ngôi nhà lều trong làng nằm hoang vắng y hệt như ngôi lều phía ngoài làng.
Trên mảnh đất rộng thoáng nằm giữa làng đang có người tụ tập. Một gã đàn ông cao và xương xẩu, mặc bộ quần áo màu xám rách mướp, đang đứng trên một bục diễn thuyết, khiến cho đầu gã cao hơn hẳn những người xung quanh. Cả năm giác quan của Alanna râm ran lên tiếng trong sự nhận diện ngột ngạt, khi cô cùng chú Coram dừng ngựa bên dưới phần mái nhà chìa ra của một nhà lều lớn. Họ nhìn quanh, xem liệu ngoài đám dân làng đang vung gậy và cào vồ cùng những đồ làm đất khác, có còn tay đàn ông mang vũ khí nào nữa không, và họ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
“Yahzed sẽ hút hồn các người!”, gã đàn ông trên bục diễn thuyết gầm gào. Hai cặp mắt trợn lớn của gã sáng lóe một niềm vui cuồng tín. Đằng sau gã có một cây cọc cao trỏ thẳng lên trời, nó khiến Alanna thoắt túa mồ hôi. Cô đã nhìn thấy hình ảnh này bao giờ rồi? “Yahzed đang giận dữ; thần đang thịnh nộ! Hãy tuân lệnh thần! Hãy rửa các người khỏi tội lỗi cũ hay là thần Yahzed sẽ đến đây với dịch bệnh và nạn đói và thần sẽ quét sạch các người! Các người phải tuân lệnh kẻ hầu người hạ này của thần Yahzed! Chỉ như thế các người mới tránh được cơn thịnh nộ của Thần Đá!”
Một đoàn đàn ông đã dồn lại quanh cây cột cao. Có vẻ như họ đang vật lộn với ai đó. Giờ thì Alanna nhớ ra: cô đã nhìn thấy địa điểm này và nhóm người điên cuồng này hai lần; nhưng chỉ trong viễn ảnh thứ hai, được gửi tới cho Alanna ngay trước khi Ishak qua đời, là cô thấy rõ một cây cọc cao và người đàn bà bị cháy.
“Yahzed là một trong những vị thần của dân Scanra”, chú nghĩ thế. “Một gã trai tởm lợm, một kẻ căm thù phù thủy và mọi loại pháp thuật...”, chú Coram nói khẽ.
Alanna nhăn trán. Tại sao Đức Mẹ lại gửi cho cô ảo ảnh đó? Nó có ý nghĩa gì?
Mùi gỗ cháy xộc lên mũi cô. Có ai đó la thét trong nỗi sợ chết chóc.
“Giờ các người phải làm công việc của thần Yahzed!”, gã thầy tu la lối. “Hãy thiêu sống con phù thủy này! Hãy rửa sạch ngôi làng khỏi tội lỗi của nó!” Đám người gầm gào trong vẻ hài lòng; người phụ nữ trên đống gỗ cháy lại buông ra một tiếng thét lảnh lót.
Alanna ra tay. Cách đây một năm, chắc cô còn chần chừ. Cách đây một năm cô chưa là phù thủy của người Bazhir. Lửa tím lóe lên từ hai bàn tay cô, quật ngã mọi kẻ cản đường. “Không!”, cô thét lớn. Khi đám dân làng nhao về phía cô, Alanna trỏ kiếm pha-lê xuống đất, đọc thần chú tạo thành một rãnh hào sâu trước mũi chân cô.
“Quỷ cái!”, gã tu sĩ kêu lên. Gã cầm trong tay một chiếc mặt dây chuyền màu đen hình ngôi sao. Hòn ngọc ở giữa mặt dây chuyền lóe sáng trong ánh mặt trời và muốn hút tia nhìn của Alanna, thế nhưng cái mánh này đã có người áp dụng với cô từ trước và công tước Roger rõ ràng đã tỏ ra khéo léo hơn nhiều. Cô duỗi tay, che tấm khiên sư tử giữa mình và gã tu sĩ, miệng thì thầm một câu thần chú. Tay thầy tu la lên chói lói khi đầu tiên là viên ngọc rồi toàn bộ chiếc mặt dây chuyền rung lên, vỡ thành ngàn mảnh trong tay gã.
Với nét mặt quả quyết, Alanna thúc ngựa phi tới, chú Coram bám sát. Phía trước là Mãi Trung Thành ngồi thẳng trong chiếc bát da, gù lưng lên, lông dựng đứng và phun phè phè trong thịnh nộ. Một gã trai làng vừa la lối vừa vung vẩy một cây cuốc chim chạy về phía Alanna. Chú Coram thúc con ngựa nâu chen vào giữa, dùng sống kiếm gạt gã sang bên. Một loạt viên đá được ném tới, một viên trúng vào đầu Alanna. Cô chòng chành một nửa tích tắc. Cơn thịnh nộ dâng trào, vọt ra thành một tia chớp pháp thuật từ cây kiếm pha-lê thúc cho ba kẻ ném đá bay lộn trong không trung. Đám dân còn lại bỏ chạy.
Alanna ném khiên và kiếm sang bên.
Thế rồi cô giơ hai bàn tay trần lên bầu trời xanh không một gợn mây. “Lạy Đức Mẹ Tối Cao!”, cô gọi vị thần bảo hộ của mình. “Xin cho con mưa!”
Một thoáng, thời gian như ngừng trôi. Thế rồi viên ngọc lửa bắt đầu cuồn cuộn bốc lên, chầm chậm, trong một nhịp điệu vương giả; những đám mây giông nặng nề tụ lại che mặt trời. Một tiếng sấm ù tai giáng xuống, thế rồi mưa tuôn, dập tắt đống lửa bên cây cọc cao.
“Con cảm ơn Đức Mẹ”, Alanna thì thầm. Cơ thể cô phát ra những dấu hiệu kiệt lực đầu tiên, sau khi dùng nhiều phép lực đến thế.
Tên thầy tu nhao về phía cô, tay lăm lăm dao găm, nhưng Mãi Trung Thành nhảy vọt tới, bám thẳng vào mặt gã. Kẻ cuồng tín vừa thét vừa giãy gắng giật con mèo ra, cho tới khi chú Coram giáng một kiếm kết thức chuỗi gào la.
“Anh bạn không cần phải phí sức với một thằng như thế”, chú khuyên nhủ chàng mèo vừa nhảy khỏi mặt gã đàn ông.
Alanna bước đến bên cọc, cắt dây trói cho người đàn bà mà đám dân làng đã muốn thiêu sống. Chị gục xuống giữa những tảng gỗ còn âm ỉ khói, hầu như không cảm nhận được cả nỗi đau của bản thân lẫn cơn mưa nhân từ của Đức Mẹ.
Chú Coram cũng bước đến bên, kéo người phụ nữ bị thương lên yên cương của chú và thận trọng giữ thật chắc. “Ta phải đi khỏi đây!”, chú la thét át tiếng sấm. “Chắc chắn chúng sẽ quay trở lại với vũ khí tốt hơn.”
“Chúng mày vừa giết thầy tu của bọn tao!”, một gã đàn ông trẻ tuổi cầm rìu tiến lại. “Thần của ông ta sẽ bắt bọn tao phải chịu tội!”
Alanna xuống ngựa và rút kiếm pha-lê. “Chú đi khỏi đây đi!”, cô ra lệnh cho Coram và sửa lại khiên hiệp sĩ trên cánh tay trái. Khi thấy người lính già chần chừ, cô thét lớn: “Làm những gì tôi ra lệnh! Trước khi đám dân làng quay lại!”
Chú Coram sầm mặt tuân lời. Alanna quay về phía gã trai mang rìu. “Đừng có ngu!”, cô nói. “Tôi là một hiệp sĩ được đào tạo, chiến đấu với tôi anh không có cơ hội đâu!”
“Mày nói láo!” Gã đàn ông tấn công. Theo cái cách gã cầm rìu, người ta biết là gã đã được luyện tập. Alanna giơ khiên đỡ ngọn rìu giáng xuống và gạt nó sang bên. Với cùng một chuyển động đó, cô để lưỡi kiếm pha-lê thọc ra thật lẹ từ phía dưới khiên. Gã đàn ông nhảy lùi về, trượt chân trong bùn, và Alanna ngọt ngào chém lưỡi rìu rời khỏi cán trong một vết cắt duy nhất. Lưỡi kiếm pha-lê âm u hát và thổi tràn vào cơ thể cô niềm vui bệnh hoạn trong giết chóc, thứ mà cô tưởng đã thúc cho thoát khỏi lòng cây kiếm. Alanna lảo đảo, ánh nhìn tối lại.
Gã trai trẻ tuổi la lên vui sướng. Dùng cán rìu, gã thúc cho cô một đòn nên thân vào nửa phải cơ thể không được che chắn. Alanna khuyu gối. Còn vừa kịp giơ khiên lên đỡ chiếc cọc gỗ giáng xuống đầu. Một tiếng thét lảnh lót phát, ra từ lưỡi kiếm pha-lê, xuyên qua tâm thức cô, đòi cái chết của gã đàn ông đang tấn công cô. Lòng bàn tay Alanna đẫm mồ hôi, đến mức cô hầu như không giữ được cán kiếm. Không hiểu Akhnan Ibn Nazzir có cảm giác như thế này không, khi gã sử dụng sức sống của bản thân để giết mình? Cô cân nhắc. Cô ném kiếm sang bên, nhảy vọt dậy và dùng khiên hiệp sĩ đập vào gã đàn ông.
Gã la lên, lảo đảo lùi về, buông rơi cán rìu. Nhanh như chớp, Alanna cúi xuống và cầm lấy nó. Thế rồi cô chen vào đứng giữa cây kiếm và gã trai làng, nhìn gã không chớp mắt.
“Cây kiếm đó có phép thuật”, cô quát lên khi gã nhìn nó. “Nếu anh cầm lấy nó, nó sẽ giết anh. Nếu không thì làm sao tôi phải vứt nó đi?”
“Tao không tin mày”, gã hào hển thở.
“Thế thì thử lấy nó đi!” Tưởng là cô không đủ nhanh, gã trai giả vờ nhao sang bên rồi đâm về phía trước. Alanna đập cán rìu trúng đầu đối thủ, gã trai làng ngất ngã xuống đất.
Cô chao đảo một thoáng. Thế rồi cô gom góp sức lực, quỳ xuống kiểm tra xem liệu cô đã giết gã hay chưa. Mạch gã đập vẫn mạnh. Đầu gã sưng lên một cục to, nhưng chắc chắn gã sẽ sống sót.
“Rất có thể nhà ngươi bây giờ sẽ bỏ được thói quen tấn công các hiệp sĩ lạ”, cô thì thầm và giơ tay chùi mồ hôi trên mặt. Rồi cô nhặt cây kiếm pha-lê, đút lại vào bao. Không còn một chút dấu vết của phép lực ban nãy.
“Có thể đó là thử nghiệm cuối cùng của nó để thúc giục tôi hủy diệt và giết chóc”, cô giải thích với Mãi Trung Thành, anh bạn mèo đã lui về đứng bên cô.
Cô nàng có muốn cuộc không, anh bạn mèo hỏi.
Alanna cầm lấy dây cương Ánh Trăng và trèo lên yên ngựa. “Hoàn toàn không.”
Mãi Trung Thành nhảy vào chiếc bát bọc da của mình và Alanna phi ngựa đi, nhưng đến rìa làng thì cô dừng lại và quay nhìn lần nữa. Cây cọc vẫn đứng đó, được chiếu sáng bởi những tia chóp bập bùng. Alanna trỏ về phía nó và nói một câu thần chú duy nhất, đầy sức mạnh. Cây cọc bị nhổ ra khỏi đất, mạnh như một mũi tên được bắn ra khỏi cung. Thế rồi nó vỡ ra thành vô vàn mảnh nhỏ, nhỏ như những cây tăm xỉa răng.
Đến bên biển chỉ đường đã gặp sáng nay thì Alanna và Coram dừng lại. Nữ hiệp sĩ hối hả trải một tấm chăn lên nền cỏ ướt, chú Coram thận trọng đặt người đàn bà phù thủy lên trên. Người đàn bà mà cô đã cứu mạng khoảng chừng bốn mươi tuổi, mái tóc đen, mắt nâu sẫm. Thân thể chị đầy những vết thương, mới có, cũ có, khóe miệng vẫn còn ri rỉ một dòng máu tươi, chị bị phỏng nặng.
Alanna cầm lấy tay chị, thúc phép lực vào thật sâu, mặc dù cô biết cô sẽ tìm thấy những gì. “Đừng phí sức, cô bé!” Giọng người phụ nữ khản đặc. “Tôi biết tôi phải chết.”
Cảm giác khốn khổ dâng lên khi Alanna lùi về. “Do đâu mà chị bị thương nặng đến thế?”
“Ngày hôm qua bọn họ ném đá tôi”, câu trả lời vang lên. “Đám trẻ con tội nghiệp của tôi, bây giờ ai sẽ trông lo cho bọn họ?”
“Chị còn thương lũ chứng nó ư?”, chú Coram bàng hoàng.
“Chúng tôi vừa qua một mùa đông khủng khiếp”, người phụ nữ thì thầm. “Thức ăn thiếu thốn. Tu sĩ của thần Yahzed nói đó là lỗi của tôi. Những kho lương thực sẽ tự động đầy trở lại sau khi họ giết tôi. Họ đói.”
“Bọn ngu”, chú Coram lẩm bẩm.
Người đàn bà phù thủy cầm lấy tay Alanna. “Hai người đã tặng cho tôi một kết cục mà tôi không dám chờ mong nữa - trong an bình, giữa bạn bè. Phải Halef Seif gửi các bạn tới?” Alanna gật đầu. “Tôi đã cầu nguyện mong anh ấy giúp. Không bao giờ được nghĩ rằng các bạn đã tới quá muộn. Cuộc đời tôi đã kết thúc khi họ chạm tay vào tôi cách đây một tuần. Làm sao tôi có thể tiếp tục sống, khi biết rằng những người mà tôi đã sinh ra và yêu quý giờ muốn tôi chết đi?” Chị siết tay Alanna và nói: “Hãy mở trái tim em cho tôi!”
Alanna cảm nhận người đàn bà phù thủy như một hiện thực thân thiện và dịu dàng trong tâm linh cô, và sự hiện diện của chị làm giảm đi cảm giác cay đắng về cái chết cận kề. Một giây đồng hồ sau đó, người đàn bà lớn tuổi hơn buông tay Alanna ra. Chị đổ mồ hôi và run lên vì căng thẳng. “Em chính là người tôi cần”, chị thều thào nói. “Nghe đây, Alanna von Trebond. Tôi có một quà tặng cho em. Em nhận chứ?”
Alanna chạm vào viên ngọc lửa. Hòn ngọc ấm, nhưng không nóng. Những gì mà nữ phù thủy sắp nói chắc phải rất quan trọng. “Chị nói tiếp đi!”
Cặp môi sướt sát của người phụ nữ thoáng nở mềm ra trong một nụ cười. “Em nghe cho kỹ! Em đã có đủ kiến thức để vá lại kiếm cho mình. Nó nằm trong câu thần chú đã hợp nhất em với bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu và với cha nuôi em. Nó nằm trong câu thần chú đã làm hoàng tử trở thành Giọng Nói Của Các Bộ Lạc. Hãy sử dụng cây kiếm pha-lê, hợp nhất nó thành một với chính lưỡi kiếm của em! Em sẽ cần tới nó: Tortall sẽ bước vào một thời kỳ tăm tối.”
Alanna gật đầu và cắn thật chặt xuống bờ môi đang run bắn.
Người đàn bà phù thủy thọc tay vào lần áo rách bươm của chị và rút ra một bì thư bằng lụa, rất dày nhưng đã sém cháy. “Lẽ ra tôi để nó bị đốt, nhưng bây giờ em có thể mang về cho Halef Seif. Anh ấy sẽ biết cần làm gì với nó.” Thân hình chị rởn lên từng chặp, tứ chi giật giật. Khi cơn run qua đi, chị nói: “Đừng để bất cứ điều gì ngăn cản em đưa thư này cho Halef Seif!”
“Em sẽ làm”, Alanna hứa. “Chị đừng lo.”
Người phụ nữ gật đầu. “Tôi mệt lắm”, chị mấp máy môi. “Cảm ơn em.” Chị mỉm cười với Mãi Trung Thành. “Cảm ơn cả ba bạn.” Hoi thở chị đột ngột nông hẳn. “Nói với Halef Seif, chị chờ anh ấy... khi anh ấy... lên đường...” Giọng chị nhỏ hẳn xuống và tắt ngang; ngay sau đó chị ngưng thở. Alanna dịu dàng vuốt mắt chị. Một lúc sau cô mới đứng dậy với cặp mắt nhòa lệ.
Chú Coram chôn nữ phù thủy. “Cháu có biết tên chị ấy?”
Alanna lắc đầu. Cô nhìn người bạn đường vun những vốc đất cuối cùng lên nấm mộ. “Halef Seif không nói, bản thân chị ấy cũng không.”
“Thật tiếc là chị ấy chẳng có lấy một tấm bia mộ”, chú Coram nói bằng giọng âm u. “Nhưng nếu vào làng mà hỏi tên chị ấy, thì mình có thể sẽ mất đầu đấy.”
“Chị ấy phải có một bia mộ”, Alanna thì thầm.
Cô nàng không đủ sức đâu, Mãi Trung Thành cảnh báo. Bao giờ thì cô nàng mới học được cách ngưng lại đúng lúc?
“Tôi chỉ còn làm duy nhất một chuyện này nữa thôi”, cô đáp. “Bước sang bên đi! Cả hai.”
Rồi cô siết hai tay thành nắm đấm. Không có câu thần chú nào cho những gì mà cô định làm, nhưng cô vốn không dừng bước trước bất cứ chuyện gì. Nếu đúng rằng yếu tố chủ chốt trong mọi pháp thuật là ý chí mạnh mẽ, thì bây giờ cô chỉ cần nói với mặt đất những gì cần thiết. Và cô nói. Phần đất ở đầu mộ rung lên khi tinh thần của Alanna kéo dậy. Khi cô mở cặp mắt đang nhắm nghiền thì thấy hiện sừng sững một cây cột bằng đá hoa cương, đánh dấu ngôi mộ. Những ký tự khắc thật sâu trên nền đá: “Đây là nơi an nghỉ của nữ phù thủy làng Alois, người yêu mến những kẻ giết bà.”
Giờ thì chú Coram nắm lấy quyền chỉ huy và đưa cô ngay lập tức đi thật xa khỏi ngôi làng nọ. Cô đã hầu như ngất đi khi chú chọn được nơi nghỉ. Alanna kiệt lực gục xuống đất và hầu như không tỉnh dậy khi chú Coram quấn cô vào túi ngủ. Sáng hôm sau chú không tài nào đánh thức nổi cô. Vì Mãi Trung Thành không có biểu hiện lo lắng nên chú chuẩn bị cho một ngày nghỉ ngơi, mắt không ngưng quan sát nữ chủ nhân cùng hiệp sĩ của mình, tay loay hoay gọt gỗ.
Đúng khi mặt trời lặn xuống thì Alanna tỉnh dậy từ một giấc mơ:
Sảnh ngự triều đầy người, nhà vua và hoàng hậu ngồi trên ngai, đứng cạnh nhà vua là công tước Gareth, cạnh hoàng hậu là Jonathan. Mặc dù mắt nhìn rõ cảnh tượng, vậy mà tai cô không hề nghe thấy một âm thanh nào từ phía những người có mặt. Bạn bè của cô vừa kính nể vừa kinh hãi đứng nhìn Thom giới thiệu với nhà vua và hoàng hậu một người đàn ông. Người đàn ông đó xoay lại và nhìn thẳng vào mắt Alanna: Đó là công tước Roger von Conté. Cô nghe thấy gã nói thật rõ ràng, vang vọng: “Ta không phải là kẻ dễ giết, đứng không, sư tử cái? Cái này là nhờ vào ơn anh trai ngươi. Và đừng có quên trả lại kiếm cho ta!”
Alanna giật ngồi phắt dậy. Quần áo đẫm mồ hôi.
“Cháu lại thấy ác mộng hả?”, chú Coram hỏi, tay đang khuấy nồi súp thịt. Trời đã gần tối. “Những giấc mơ chỉ là thứ bèo bọt thôi, bé con. Đây, ăn đi!”
Trong khi họ dùng bữa tối, cô kể lại giấc mơ của mình. Mãi về sau, hình ảnh bãi lửa trại ấm áp cùng anh bạn mèo chơi đùa với những khúc gỗ con mới khiến được cô bình tĩnh trở lại.
“Nhiều khi cháu tự hỏi, phải chăng cháu mong muốn gã ta quay trở lại?”, cô thở dài và đặt chiếc bát sang bên. “Đúng là điên, phải không chú?”
Chú Coram thử thổi một nốt trên cây sáo mà chú gọt suốt ngày hôm nay. “Thôi thì, đúng là có những chuyện không thể giải thích được giữa hai người”, chú nhận xét. “Thử nghĩ lại mà xem! Chẳng phải ai trong chúng ta cũng là người phải đối mặt với một kẻ địch uy quyền. Kẻ địch của cháu là tay công tước đó. Chuyện khó khăn ở đây là, cuộc đời ta có vẻ trở nên thiếu thốn đôi chút, sau khi ta đã khuất phục được một kẻ địch như vậy. Cháu đã bỏ quá nhiều thời gian suy nghĩ về gã đàn ông đó, thế rồi đột ngột gã không còn nữa và không khiến cháu phải lo lắng nữa.”
“Chú không tin rằng nó... vâng thì… rằng nó là một giấc mơ tiên tri?”
“Đã bao giờ cháu nằm mơ như thế chưa?”
“Chưa. Có gặp ảo ảnh, nhưng không phải giấc mơ.”
“Ta thấy khó có chuyện cháu lại bắt đầu có những giấc mơ tiên tri muộn màng như thế. Mơ chỉ là mơ thôi, không hơn.”
Lòng đầy bối rối, chú nhìn kiếm pha-lê bên cạnh lưỡi Tia Chớp đã bị gãy làm hai. “Cháu định giở trò gì thế?”
“Chị ấy đã chỉ cách chữa Tia Chớp. Giờ cháu sẽ làm.”
Alanna nhìn trân trân vào hai vết sẹo dài trên cánh tay mình, lòng bối rối. Thế rồi cô dùng dao găm nghiến răng vạch cạnh đó một vết thứ ba để cho máu chảy xuống hai lưỡi kiếm. Một cơn gió khốc liệt bốc lên; lửa trại cháy một màu tím biếc.
“Hãy trở thành một”, Alanna thì thầm, mắt nhắm lại, vất vả tìm câu chữ thích hợp nhất. “Trong như pha-lê và nguyên vẹn, không gì bẻ gãy nổi, mạnh mẽ vô cùng. Hãy trở thành một - pha-lê trong sống kiếm, thép phẳng gãy làm đôi.” Bụi quật roi vào mặt cô. “Hai...”. Cô đặt cả ba mảnh gần nhau hơn. “Bị chia rẽ, nhưng thuộc về nhau. Hiện tại. Tương lai.” Quyền lực giật lồng lộn qua cơ thể cô. “Thành một!”, cô thét lên lảnh lót át tiếng gió rú gào. “Một lưỡi kiếm, nguyên vẹn và không gì bẻ gãy!”
Một tia chớp pháp thuật cuối cùng, mạnh không chịu nổi, xuyên qua cơ thể cô. Alanna ngất đi.
“Ta chưa bao giờ thấy chuyện ngu ngốc như thế.” Giọng mắng mỏ quen thuộc của chú Coram xuyên qua bóng tối bao quanh. “Cứ tưởng là cháu sẽ đợi cho tới khi lại sức từ trận pháo hoa hôm qua. Nhưng mà...”
Alanna ép mình mở mắt ra. Cô mệt nhọc mỉm cười, cô đã được quấn trong chăn. “Cháu chỉ muốn vá lại cây kiếm. Tối hôm nay cháu sẽ không làm pháo hoa nữa đâu. Cháu hứa với chú như thế, chú Coram.”
Người lính già thở phì ra. Rõ là chú không tin cô. Chú thận trọng nâng một vật lên và đặt vào tay cô.
Alanna quá mệt, không đủ sức nâng vật đó. Chót đầu một đốc kiếm bằng bạc có gắn viên pha-lê cũ kỹ hình tròn của Tia Chớp. Lưỡi kiếm mảnh và nhỏ, giống y như lưỡi kiếm của Tia Chớp thưở trước, nhưng giờ đây nó được làm bằng một loại thép óng ánh một màu xanh lục ma quái. Cô không có cảm giác của phép thuật lạ, không có cảm giác của cơn thịnh nộ nào; cây kiếm nằm thật an bình trong tay. Thấy cô chăm chú quan sát, chú Coram nhận xét: “Cháu đã thay đổi rất nhiều. Trước đây một năm cháu còn nói không bao giờ muốn sử dụng phép lực. Giờ cháu là phù thủy và tự nghĩ ra những câu thần chú của riêng mình.”
Alanna hối hận mỉm cười. “Khi ta phủ nhận một phần của con người mình, sẽ xảy ra những việc ép ta cần đến phần đó nhiều hơn tất cả những gì còn lại. Chú thấy vậy không? Ngày trước cháu sợ phép thuật, một phần do không tin liệu có kiểm soát nổi chúng. Nhưng chính kiếm pha-lê đã dạy cho cháu biết là có thể. Trước khi đến chỗ người Bazhir, cháu nhìn thấy những phép thuật bị sử dụng làm điều ác. Thời gian làm phù thủy đã chữa cho cháu khỏi nỗi sợ này. Cháu tin rằng, bây giờ cháu không sợ phép lực của mình nữa - cháu là người sử dụng nó, chứ không phải nó sử dụng cháu. Giờ đây cháu có thể dùng nó để chữa bệnh cho người khác, như lời thề thuở trước. Như vậy có đúng không?”, cô lo âu hỏi.
Chú Coram cười nhếch mép. “Đúng đắn nhất trong những thứ mà một gã quý tộc nói được ra.”
“Lý do là chú ấy, chú đã sống quá lâu với bọn kẻ trộm”, Alanna giải thích. Cô dùng ngón cái thử lưỡi kiếm mới và bị chảy máu. Sung sướng cười rạng rỡ, cô giơ cao cây Tia Chớp. “Giờ ta đã sẵn sàng cho tất cả!”
“Ta làm gì sau chuyện này? Sáng mai ta đi hướng nào?” chú Coram nói sau khi phủ tro dập bớt lửa đêm.
Ta có đến một nơi chưa bao giờ tới không, Mãi Trung Thành cũng lên tiếng. Cái đuôi bồn chồn giật lên.
Mệt mỏi, nhưng hài lòng, Alanna chui vào túi ngủ của cô. “Chà, đầu tiên ta phải đưa lá thư của chị phù thủy đến chỗ Halef Seif.” Cô ngáp. “Chắc nó phải khá là quan trọng. Nếu không chị ấy đã không muốn đốt nó đi, để nó không lọt vào tay kẻ không đáng tin tưởng.”
“Được thôi. Rồi sau đó?”
“Cháu tin rằng ta sẽ đi xuống hướng Nam”, Alanna giải thích. “Tháng tư tới vua Barnesh xứ Maren sẽ mở một cuộc thi trưng tài. Cháu muốn lại bắt đầu cư xử như một hiệp sĩ. Rất có thể trên đường đi ta sẽ gặp vài cuộc phiên lưu.”
Cũng tới lúc rồi đấy, Mãi Trung Thành khẽ gầm gừ, duỗi dài thân sát trước mũi cô.
Giọng chú Coram vẳng lại từ túi ngủ của chú: “Nghe tuyệt lắm. Bây giờ ngủ đi, sư tử cái!”
Alanna sờ tay sang bên tìm đốc kiếm Tia Chớp và cầm lấy cây kiếm đã trở lại nguyên vẹn của cô, rồi dần thiếp đi, nụ cười mỏi mệt đọng trên môi. Năm làm hiệp sĩ đầu tiên đã trôi qua. Cô đã sống sót. Và cho dù trước mặt còn có khó khăn nào nằm đợi - chà, cô đã sẵn sàng!
HẾT TẬP 03