Chương 9 Trong quán Bồ Câu Nhảy Múa
Trời gần tối thì Georg, Marek và Ercole đến được cổng thành Corus. Còn vừa kịp, cánh cổng đồ sộ đóng ngay lại sau lưng họ và được cài then cho đêm tới. Những khách bộ hành tới sau hoặc sẽ phải đi bộ vào thành hoặc quay trở lại một nhà trọ gần đó, cho tới khi cổng thành lại mở ra vào lúc tròi mờ sáng. Cả ba người đều mệt mỏi hết sức. Cưối ngựa từ cảng Caynn về đây bình thường chỉ mất nửa ngày, nhưng lần này họ đã phải vật lộn với ngọn gió lồng lộn như roi quất và cả mưa đá.
“Ta đã có những lần phi ngựa nhẹ nhàng hơn đấy, Chúa Thượng”, Ercole nhận định khi họ hướng ngựa đi vào con ngõ dài nằm phía sau quán Bồ Câu Nhảy Múa. “Mà cũng ấm áp hơn.”
Trong ngõ tối hơn rất nhiều so với trên đường chính có cắm đuốc. Georg cảm thấy bất an. Anh đột ngột siết cương ngựa và đưa mắt nhìn quanh. Thấy thủ lĩnh trở nên đề phòng, Marek và Ercole cũng nhìn vào bóng tối, tay rút sẵn gậy dài. Chỉ riêng Georg dám đeo kiếm, bởi dân thường của Tortall không được phép mang vũ khí.
Georg cho con ngựa cái của anh tiến dần từng bước, cho tới khi anh phát hiện thấy một phần tường nhô sâu vào trong ngõ. Mím môi mỉm cười, Georg đột ngột thúc ngựa con ngựa nhảy chồm về phía trước một bước dài. Vì thế, gã đàn ông ngồi trên bờ tường nhảy xuống muộn một giây đồng hồ và hạ cánh xuống sau Georg. Từ những ngách nhỏ hai bên ngõ và những cánh cổng nhà tiến ra những gã trai đeo mặt nạ; Georg phi ngựa chồm qua tên đầu tiên, sau đó anh xoay ngựa và tóm lấy tên thứ hai đang tấn công dây cương của anh. Liếc mắt thật nhanh, Georg yên tâm là Marek và Ercole vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, mặc dù bọn con trai nọ đang cố sức kéo cả hai người xuống.
Con ngựa cái của Georg chồm lên. Gã đàn ông vừa gắng cắt đứt dây cương của anh bây giờ bay ra xa. Vua Kẻ Trộm cười khẩy - kể cả những người mà anh tin tưởng nhất cũng không hề biết là anh đã dạy cho con ngựa thân cận nhất của anh cách chiến đấu như ngựa chiến của cánh quý tộc và như con Ánh Trăng của Alanna. Con ngựa cái này, được anh gọi là Hoa Hậu, bây giờ đang nhảy như một con dê và đảo mắt tìm những kẻ ngu đứng gần móng sắt của nó.
Marek thoắt kêu lên và giơ tay tóm lấy bờ vai, nơi một bông hoa thẫm màu đang nở cánh trên nền áo khoác sáng màu. Bị phân tâm bởi người bạn bị thương, Georg chỉ nhìn thấy gã đàn ông trên bậu tường khi gã này nhảy xuống, đè lên lưng anh.
Hai người vật lộn giành con dao mà gã kia cầm trong tay; Georg tận dụng tất cả những mánh lới anh biết để ném kẻ thù xuống. Kẻ tấn công rất mạnh, mạnh hơn Georg, nhưng gã đã quên Vua Kẻ Trộm có thể nhanh đến mức nào. Georg xoay người trong một thế oái oăm, khiến một làn sóng đau lướt qua lưng anh như lửa, và giằng được một tay tự do. Xoay cổ tay nhanh như chớp, anh đã cầm chắc con dao luôn giấu trong ống tay áo. Đâm tới. Gã kia thở hộc lên, rơi xuống và lăn trong tuyết.
Như thể cái chết này là một tín hiệu, những tên khác lùi về, bỏ chạy. Georg đã muốn đuổi theo chúng, nhưng Ercole nhắc anh nhớ đến vết thương của Marek. Chàng trai trẻ tuổi lúc đó đã thỉu xuống yên cương; máu chảy dọc cánh tay anh, nhỏ xuống tuyết.
Ercole chùi dao vào cánh tay áo rồi đút vào bao bên thắt lưng. “Bọn này không nói một nửa tiếng, Chúa Thượng. Không một lời.”
“Có lẽ vì không muốn ta đoán ra chúng là ai.” Georg xốc Marek lên và lần đầu tiên anh thầm muốn mình có khả năng dùng pháp thuật tạo ánh sáng như Alanna. “Em còn chịu được về đến nơi an toàn không?”
Marek thảm thương nhếch miệng. Gương mặt điển trai nhợt hẳn đi trong ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những ngôi nhà và cửa hiệu ven đường. “Mấy năm nay em cứ ganh chiếm vị trí của anh, bây giờ thì ta phải cùng nhau chống lại một đứa muốn cuỗm ngai vàng!”
“Em còn chịu được một lúc chứ?”
“Được.” Marek nghiến răng ngồi dậy. “Dẫn đường đi, Chúa Thượng!”
Georg cầm lấy dây cương con ngựa của Marek và thúc ngựa đi theo một ngách ngõ khác. Anh căng thẳng cân nhắc. Cho tới khi biết được kẻ thù là ai thì quán Bồ Câu Nhảy Múa sẽ không phải là nơi ẩn nấp an toàn, kể cả cho anh lẫn cho những người gần cận với anh. Tin tưởng rằng đám kẻ thù sẽ không lập bẫy nơi đây, anh đưa Marek và Ercole ra phía sau đoạn tường bao quanh ngôi nhà của mẹ anh. Đám tuyết tụ lại trước cánh cổng nho nhỏ đóng kín khiến anh an lòng. Vậy là thời gian vừa rồi không có người đi qua đây. Georg xuống ngựa, rút chìa khóa của anh, mở ổ khóa đúp rồi đưa Marek và Ercole vào trong. Chàng trai đã gục về phía trước. Ercole phải dùng một tay giữ cho Marek không ngã ngựa.
“Phía bên kia là chuồng ngựa”, Georg khẽ nói khi anh đỡ cho Marek trượt từ trên ngựa xuống. “Nếu trong đó không có khách lạ thì chúng ta được an toàn.”
“Đưa thằng bé vào nhà đi!”, Ercole khuyên. “Chảy máu dữ lắm.”
Một cặp chìa khóa thứ hai cho phép Georg bước vào căn bếp của mẹ anh. Trên bếp có để ấm đun nước, nhưng phòng tối om. Thật thận trọng, Vua Kẻ Trộm đặt Marek nằm lên một chiếc ghế dài cạnh bàn, rồi anh lẻn ra ngoài. Mọi giác quan căng thẳng tột bực. Toàn tầng trệt không hề có ánh đèn - kỳ thật, thậm chí vẫn còn chưa đến giờ ăn tối mà, Georg nghĩ. Thế rồi anh căng người lên, ép sát vào mảng tường nằm trong khoảng tối của cầu thang dẫn lên tầng hai. Một phụ nữ đi xuống, nhưng không phải là mẹ anh.
Sau một cử chỉ nhanh lẹ anh đã tóm được người đó và bịt miệng bà ta bằng bàn tay đồ sộ. “Không một lời!”, anh khuyên bà. “Nói cho tôi biết bà làm gì trong nhà bà Cooper!”
Anh gỡ bàn tay ra, cho người nọ vất vả lấy hơi. “Bà ấy bị ốm. Tôi là thầy thuốc. Tôi sống ở đây cho tới khi bà ấy khỏe lại.”
Khi người đàn bà quay trở lại phía Georg, cặp mắt màu nâu của bà sáng bừng lên trong ngạc nhiên. “Cậu làm tôi sợ chết khiếp, Georg Cooper! Tại sao lại như thế, tại sao cậu lén lút rình mò trong nhà mẹ cậu như một thằng ăn trộm vậy?”
Bây giờ thì Georg cũng nhận ra bà. Anh cười. “Cháu vốn là một thằng kẻ trộm mà, cô Kuri.” Nhìn bà hốt hoảng lấy hơi, anh thêm vào: “Mẹ cháu sao vậy?”
“Cô không biết. Kể từ Lễ Tôn Vinh Người Chết bà ấy yếu như một con mèo mới đẻ. Mãi tới bây giờ bà ấy mới dần khỏe lại được một chút.”
Georg nhìn lên tầng trên. “Cháu sẽ thăm mẹ cháu ngay. Nhưng trước hết cháu có ở đây một bệnh nhân khác, cũng phải được chăm sóc ngay.”
Cô Kuri lo lắng lắc đầu khi anh đưa cô đến chỗ Marek. Người thầy thuốc vạm vỡ xử lý chàng trai bị thương như thể anh ta nhẹ tựa lông hồng, cô đặt anh ta tựa vào vai mình rồi nhẹ nhàng dìu đi. “Mở cánh cửa sang phòng khám.” Georg nghe lời và châm đèn, trong khi cô Kuri thận trọng đặt Marek nằm lên chiếc bàn dài. “Cô cần nước sôi. Vào việc đi!”, cô ra lệnh và cắt khoanh áo khoác quanh bờ vai bị thương của Marek. Georg quay trở lại căn bếp, nơi Ercole cũng đã vào tới và đang hơ tay vào lò sưởi ấm. Anh đặt ấm nước, kể lại tình hình với người đàn ông lớn tuổi hơn và ra lệnh cho Ercole vâng lời cô Kuri. Xong xuôi, anh chạy lên phòng ngủ của mẹ.
Bà Eleni Cooper nhìn con trai thật kỹ bằng ánh mắt tỉnh táo. “Mẹ vừa mới nghĩ là mẹ cảm nhận thấy con ở trong nhà. Con làm cho cô Kuri sợ muốn chết, phải không?”
“Con thấy cô ấy không bị hoảng mấy đâu. Chuyện gì xảy ra thế? Khi con đến đây trước ngày Lễ Tôn Vinh Người Chết thì mẹ còn khỏe lắm cơ mà.”
“Mẹ đã cố tìm hiểu pháp thuật của một ai đó, và mẹ đã đi quá sâu. Những lớp tường bảo vệ rất mạnh.”
“Thom!”, Georg gầm lên. “Thề có Thần Bóng Tối, nếu cậu ta làm hại mẹ bằng những trò “thí nghiệm” cao sang của cậu ta...”.
“Anh trai của công nương Alanna? Lẽ ra mẹ phải đoán được mới phải. Hiện thời cậu ta có quá nhiều sức mạnh”. Bà lắc đầu. “Giá mà mẹ biết cậu ta định làm gì.” Bà thở dài rồi lại chú ý đến Georg. “Thế con làm gì trong giờ này? Mẹ cứ tưởng không gì chia cắt được bọn con, con và công nương Alanna.”
Anh lắc đầu, nhìn ra xa. “Bọn con chia tay rồi, mẹ ạ. Cô ấy đi tìm phiêu lưu, trong khi con...”.
“Nhà này đã bị canh chừng từ năm tuần lễ nay.” Giống như từ xưa tới nay, bà mẹ luôn đọc được ý nghĩ của con trai. “Một gã đàn ông không muốn xưng danh tìm cách hỏi dò cô bé thường đến đây dọn dẹp. Nhưng cô ấy đã nhận được lệnh, và sẽ không nói chừng nào mẹ không muốn.” Georg nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ của cô Kuri trên cầu thang. “Chừng nào tin chắc là Marek ổn, con sẽ ra ngoài lần nữa.”
“Cậu Marek trẻ tuổi bị thương hả?” Bà chưa bao giờ gặp chàng trai này, nhưng Georg đã không ít lần mua vui cho mẹ bằng câu chuyên về những cố gắng chiếm ngôi vua băng ăn trộm của Marek.
“Cậu ta sẽ sống thôi”, giọng cô Kuri trả lời cho câu hỏi của bà Cooper vang từ phía ngoài vào phòng. “Cậu ta mất khá nhiều máu. Tôi đã đưa vào phòng nghỉ nhỏ.”
“Nhưng cậu ta sẽ khỏe lại chứ?” Sự âu lo của Georg, dành cho người con trai bao lâu nay vốn là đối thủ cạnh tranh và chỉ thỉnh thoảng mới là bạn anh, mãi bây giờ mới được hé lộ.
“Cậu ta sẽ sống sót và sẽ tiếp tục làm cậu bực mình, tôi tin chắc như vậy.”
Georg nhẹ nhõm gật đầu. “Mẹ ơi, con cần chỗ ngủ cho con và một thuộc hạ khác. Chỉ cho đêm nay thôi. Ngày mai bọn con tìm nơi khác.”
“Dĩ nhiên.” Giọng bà mẹ nghe vui vẻ, nhưng ánh mắt nhuộm âu lo. “Georg...”.
“Con là một tay ăn trộm, chuyện này không thay đổi được, mẹ à”, anh nói. “Và đây là cái giá mà con phải trả.” Anh hôn lên má mẹ. Xoay sang cô Kuri: “Cháu mang Ercole theo. Khi quay lại bọn cháu sẽ tự mở cửa.”
“Cái đó thì ta rõ rồi”, bà thầy thuốc sắc giọng. Georg mỉm cười vuốt má bà, trước khi xuống tầng trệt tìm Ercole.
Chỉ khi họ đã lại đứng ở phía ngoài tường nhà và đóng cửa lại sau lưng mình, Ercole mới cất tiếng hỏi: “Ta đi đâu bây giờ?”
“Đến quán Bồ Câu Nhảy Múa”, Georg lầm lầm đáp, trước khi kéo một chiếc khăn len phủ kín miệng. Ercole chửi rủa một hồi dài rồi đi theo.
Thuở Alanna còn là cậu cận vệ Alan và chuẩn bị cho kỳ thi hiệp sĩ, cô đã dành rất nhiều thời gian để đến quán Bồ Câu Nhảy Múa. Đây là đại bản doanh của Georg, cung điện hoàng gia của đám lưu manh Tortall đã gia nhập băng đảng ăn trộm, là nơi họ tụ tập những lúc không theo đuổi trò trộm cắp. Quán có rất nhiều cửa vào và nhiều cửa ra, một số chỉ duy nhất có Georg và ông già chủ quán Solom được biết. Georg và Ercole bây giờ đang đi vào qua một trong những ngõ bí mật đó. Họ bước vào khoảng hành lang tối mờ nằm kín đáo dưới khu cầu thang dẫn lên những tầng trên. Được chở che bằng bóng tối trong khu này, họ có thể quan sát toàn bộ căn quán chính dành cho thực khách. Nó đang chật ních nào kẻ trộm, gái điếm, gái bán hoa, kẻ buôn đồ ăn cắp, đám người làm giấy tờ giả, người bán hàng rong, các bà thầy bói, các ông thầy chữa rong, các pháp sư với phép lực cỏn con, cánh nhà buôn với những vụ làm ăn bí mật, những cậu học trò của các dòng tu và và thậm chí cả vài người quý tộc.
Ông già Solom và các cô bồi bàn bận rộn đi đi lại lại, mang tới thức ăn và đồ uống. Vừa làm điều đó, họ vừa chăm chú quan sát chiếc bàn kê bên lò sưởi lớn, nơi Georg thường ngồi.
Georg mím môi mỉm cười. Hầu như mọi người ngồi trong quán hôm nay đều im lặng và mang vẻ sợ hãi. Nếu là anh ngồi bên lò sưởi kia thì quán ồn đến mức người ta không còn nghe được chính những suy nghĩ của mình. Giờ đây người gây ồn nhiều nhất lại là già Solom và các cô gái của ông.
Bên chiếc bàn của Georg là gã đàn ông xưng danh là Móng Vuốt, nhưng gã không ngồi trên “ngai vàng” của Georg, Vua Kẻ Trộm nhận ra như vậy. Gã đang xoay lưng về phía hai người đứng núp trong hành lang. Ngồi cùng bàn với Móng Vuốt Chỉ có những tay bạn thân cận nhất của gã - ba tên đàn ông thô bạo mà Georg hoàn toàn không muốn có phía sau lưng anh. Vua Kẻ Trộm đưa mắt quét qua quán, tìm “thần dân” của mình. Anh phát hiện thấy Học Giả đang say ngật ngưỡng và ngồi rúm ró ở phía bên kia lò sưởi. Ngón Tay Dài không thấy đâu. Rispah hiện vẫn còn dưới bến cảng Caynn, nhưng đằng sau quầy rượu có Orem và Shem đang ngồi gieo xúc xắc.
Georg kiểm tra lần cuối để tin chắc là cả sáu ngọn dao mà anh thường mang giờ đã sẵn sàng. Thế rồi anh gật đầu với Ercole, cùng người đàn ông trung niên bước vào ánh sáng và gõ lên vai Móng Vuốt. “Cảm ơn cậu đã giữ ấm chỗ ngồi cho tôi thời gian qua, anh bạn trẻ”, anh nói chậm rãi, kéo dài từng từ, với giọng nói ngọt ngào nhất của mình.
Móng Vuốt giật bắn người lên, gạt cái cốc vại của gã ngã đổ. Bia thẫm màu chảy xuống chiếc quần ngang gối, trong khi gã ngẩng mặt nhìn Georg trân trân. “Nhưng mà... anh...”.
“Tôi biết, tôi có nói rằng tôi sẽ ở cảng Caynn thêm một thời gian nữa”, Georg thân thiện trả lời. “Nhưng cậu tưởng tượng xem, tôi thấy nhớ khủng khiếp tất cả những gương mặt thân thiện nơi đây và dần thấy nhàm chán, khi không có cái băng đảng này thúc cho tôi hoạt động.” Orem và Shem đã nhanh lẹ ra đứng canh chừng ở cửa trước, dao cầm sẵn trong tay. Hai người khác mà Georg tin chắc là anh có thể tin tưởng được cũng bước đến bên cửa sau để trấn sau lưng Ercole. “Cậu ướt kìa”, Georg thêm vào và từ từ ngồi xuống “ngai vàng” của anh, mắt nhìn Móng Vuốt không ngưng nửa giây. Gã đàn ông này nổi danh là có thể phản ứng hoàn toàn bất ngờ, và rất có thể là cũng đủ điên cuồng để tấn công Georg ngay lập tức.
Móng Vuốt nhìn Georg trân trân một hồi lâu. Con mắt độc nhất nhạt màu không hé lộ gã đang nghĩ gì. Cuối cùng gã xoay người và cộc cằn sẵng giọng với tòng phạm: “Nhìn cái gì? Hãy đi tìm cho ta một cái giẻ hay cái khăn và chùi cái chỗ rác rưỏi này đi!” Con mắt của gã lại xoay về phía Georg. “Chào mừng trở về nhà, Chúa Thượng!” Gã lờ đi những thử nghiệm vụng về của một trong những gã đàn ông muốn chùi bia ra khỏi quần gã. “Tôi hy vọng con đường về nhà của anh không gặp chướng ngại nào.”
“Nó hơi lạnh một chút.” Móng Vuốt hiện đang thiếu tự tin đôi chút, nhưng tốt nhất là anh không nên liều. Georg nhận từ tay ông già Solom một vại vang nấu với đường và quế, mắt không nhìn ông. “Tình hình ở đấy yên ắng chứ?”
“Yên ắng như trong đền thờ Thần Bóng Đêm.” Mãi tới lúc này Móng Vuốt mới tỏ điệu bộ muốn ra về. Bọn con trai của gã bước theo.
“Đừng đi!”, Georg nói, tay khoát thành cử chỉ mời mọc. “Hăy ngồi xuống đây với tôi và kể cho tôi nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy tuần tôi ở dưới bến cảng Caynn! Sẽ thật đáng tiếc, nếu tôi xuống đó dọn dẹp mọi rắc rối chỉ để thấy ở đây còn có chuyện thối tha hơn.”
Gã một mắt chần chừ. Georg hy vọng gã đàn ông đủ điên rồ để từ chối lời mời của anh. Lúc đó anh sẽ có đủ lý do để thách gã đấu tay đôi. Đấu dao thì gã hoàn toàn không có cơ hội trước anh. Nhưng Móng Vuốt cộc cằn nói với một trong mấy gã đàn ông của mình: “Xoay ngang một cái ghế sạch về đây!”
Gã kia hối hả vâng lời.
Móng Vuốt nói như một tay quý tộc, Georg ý thức rõ điều đó trong tích tắc.
“Tôi mời cậu uống một vại.” Georg mỉm cười và vẫy ông Solom. “Tôi có việc cần nói chuyện phải trái với cậu.”
Móng Vuốt lắc đầu khi ông Solom mời rượu vang. Nhún vai, ông chủ quán rót đầy vại của Georg. “Tôi đã làm gì để anh không hài lòng?”, Móng Vuốt hỏi. Gã ra mặt ngạc nhiên, khoác lên mặt mình vẻ vô tội.
“Cậu đã kiểm tra một con bé người hầu và tuyên bố nó có khả năng phục vụ cho tôi cùng người của tôi ở bến cảng Caynn. Nó tìm cách bỏ thuốc độc giết tôi. Tôi nghĩ là cậu đã xem xét quá khứ của nó, nhóm trưởng Móng Vuốt, có đúng thế không?”
“Một con người hầu? Tôi đâu có gửi cho anh con người hầu nào”, gã kẻ trộm kia đáp lời.
Georg đẩy tờ giấy nhàu nát qua mặt bàn, về phía Móng Vuốt. Tên một mắt xăm soi nó thật kỹ, chúm môi lật qua lật lại mẩu giấy trong quầng sáng. Cuối cùng gã lắc đầu và trả lại anh. “Đúng là một món đồ giả thượng hạng”, gã bình tĩnh nói. “Nhưng vẫn là đồ giả. Tôi không bao giờ viết lá thư này.”
“Cậu có chắc không?”, Georg hỏi khẽ. “Tốt nhất là nghĩ cho kỹ, bỏi tôi sẽ không ưa trò đó nếu sau này được biết một sự thật trái ngược.”
“Anh có thể hỏi mọi người ở đây”, Móng Vuốt mời mọc. Vừa nói, gã vừa khoát tay chỉ cả đám khán giả đang tò mò. “Đã có bao giờ tôi gửi một con hầu gái xuống bến cảng, để nó phục vụ cho Chúa Thượng hay chưa?”
Chầm chậm, chầm chậm, những cái đầu được lắc sang ngang. Georg phải thầm công nhận, Móng Vuốt đã chọn được câu trả lời hoàn hảo, và anh không còn cách nào khác là phải ngưỡng mộ gã trai này. Không có nhân chứng, đứa con gái đã chết mà không nêu tên chủ hợp đồng, qua đó anh không hề có bằng chứng cho tội lỗi của gã.
“Cậu gặp may đấy, Móng Vuốt”, anh nói với gã đàn ông trẻ hơn. “Rất có thể cậu sẽ luôn gặp may như thế: Nói cụ thể là vô tội trong trò mưu phản của những kẻ khác.”
“Tôi hy vọng thế, Chúa Thượng”, Móng Vuốt trả lời với một nụ cười ngắn cụt. “Tôi không thích bị cuốn vào những trò làm ăn bất thành.”
Khi trời mờ sáng thì quán rượu đã vắng khách, chỉ còn lại những người mà Georg tin chắc là họ trung thành với anh. Móng Vuốt không cho anh biết thêm thông tin nào, mặc dù cả đêm qua anh không cho phép gã rời chỗ. Anh cũng không mong chờ điều gì khác. Nhưng bây giờ anh sẽ được biết tin mới từ những nguồn đáng tin tưởng.
Anh lần lượt cử tay chân lên đường để nói chuyện với những tay kẻ trộm khác, tìm ra những người không có mặt ở đây cũng như lý do vắng mặt. Ngoài ra họ cũng cần biết, kẻ nào đứng ở phía Móng Vuốt và ai thì không. Anh cử người của mình lên đường từng cặp một, nhưng vẫn dặn dò họ cẩn trọng hết mức. Shem xuống bến cảng Caynn để đưa tin cho Rispah, gọi chị quay lại Corus, ngay sau khi Alanna và Coram lên đường. Georg cần chị nói chuyện với đám phụ nữ thuộc băng đảng ăn trộm. Bọn con gái này tuân lệnh Georg, bởi trông anh điển trai và cư xử ga-lăng, nhưng Rispah mới là người biết được những bí mật của họ. Cuối cùng chỉ còn lại vị Học Giả. Kiệt lực vì một đêm quá dài và sự căng thẳng, thậm chí cả ông Solom cũng đã rút lên phòng mình.
“Anh cần xử sao cho kín đáo, nhưng hãy tìm cho tôi Sir Myles von Olau!”, Georg ra lệnh cho tay chuyên gia làm giả giấy tờ. “Tôi cần ông ấy ở đây trước đêm mai, mà phải mặc giả trang!”
Học Giả gật đầu. Ông hắt ngụm vang nóng cuối vào cổ họng. “Tôi biết phải tìm ông ấy ở đâu. Mà ngoài ra, Chúa Thượng...”. Georg ngẩng lên. Anh ngạc nhiên thấy hai gò má người đàn ông lớn tuổi lấp lánh nước mắt. “Tôi mừng là anh quay lại. Móng Vuốt là một thằng tồi tệ.”
Chỉ khi cánh cửa đóng lại sau lưng Học Giả, Georg mới cho phép mình thốt ra một tiếng thở dài từ đáy tim. Ercole bước ra từ bóng tối. Trông ông cũng mỏi mệt y hệt như thủ lĩnh. “Ta ngủ ở đây sao?”
Georg lắc đầu. “Tôi hoàn toàn không định đặt đầu lên thớt cho thằng Móng Vuốt. Ta sẽ trốn trong nhà mẹ tôi, nhưng làm sao để không đứa nào nhìn thấy.”
“Còn ngày mai - đúng hơn là đêm nay?”
“Tôi đã nghĩ ra một chỗ ẩn náu tốt hơn.” Georg đứng dậy và đập lên vai Ercole. “Đi nào. Tôi muốn xem tình hình Marek thế nào.”
Myles nhìn qua cái lỗ nhỏ trong bức tường giả của quán rượu, quan sát gã đàn ông xưng danh là Móng Vuốt. Georg đứng đợi phía sau. Ông già Solom nhận nhiệm vụ kéo Móng Vuốt vào một vụ chuyện trò và ngồi đúng trước lỗ nhìn, cho Myles nghe thấy giọng gã.
Sau một hồi, vị hiệp sĩ lớn tuổi lùi lại. Ông gật đầu. Georg nhẹ nhàng dẫn ông ra xa đài quan sát mật, đưa ông lên căn phòng mà anh đã từng ở trong thời an bình. Lên tới nơi, anh rót mời Myles một cốc rượu mạnh và chờ người lớn tuổi hơn nhấp xong ngụm đầu mới cất tiếng hỏi: “Sao ạ?”
“Không nghi ngờ gì nữa”, cha nuôi của Alanna trả lời. “Gã trai này vốn dòng quý tộc. Ít nhất thì gã cũng được dạy bảo tử tế một thời gian.” Ông nhăn trán lắc đầu. “Vấn đề là tôi quen cái giọng này. Tôi đã từng nghe gã nói, từ thuở gã chưa thành kẻ trộm.” Ông chìa cốc về phía Georg để anh rót thêm. “Có khi con gái tôi nói đúng: Tôi cần phải thôi trò rượu chè đi.”
Georg cười.
“Tôi muốn chúc mừng ngài, thưa hiệp sĩ, về việc đã nhận Alanna làm con nuôi. Đó là một việc tốt.”
“Việc tốt nằm ở chỗ Alanna đã cho phép tôi làm như thế”, Myles phản đối. “Giá mà nó có thể dọn dẹp xong xuồi vụ việc với Jonathan. Thật ra nó quyết định như vậy cũng không tệ, Georg - nhưng ở trong triều này tôi thấy nhớ nó quá.”
“Cũng như tôi nhớ cô ấy ở đây”, Georg thề thốt. “Tiện thể nói chuyện về Alanna, quý ngài có biết ông anh trai thân mến của cô ấy âm mưu gì trong ngày Lễ Tôn Vinh Người Chết vừa qua.” Anh kể cho Myles nghe chuyện mẹ anh.
Hiệp sĩ lớn tuổi thở dài và lắc đầu. “Tôi biết, rất nhiều người có phép lực trong cung đã nổi cơn thịnh nộ với Thom nhiều ngày liền sau đó. Tai tôi nghe được những lời đồn rất kỳ quặc...”. Ông ngừng lại một chút, như thể không biết rõ cần phải nói ra sao, rồi tiếp tục: “Tôi có lý do để e rằng, rất có thể Thom đã tìm cách... gọi lại... gọi lại... người chết.”
Georg vất vả kìm nén cơn kinh hãi. “Người chết ư? Gã trai đó điên rồi? Người chết xưa nay được các thần linh ấn định là phải chết.”
“Tôi có nghe thoáng qua vài cuộc chuyện trò của anh ta với công nương Delia”, Myles nói tiếp. “Cô ả ra vẻ chế giễu anh chàng. Cô ta nói, nếu anh ta thật sự là vị pháp sư hùng mạnh nhất thế giới, thì anh ta cũng phải có khả năng đánh thức người chết sống dậy. Như huyền thoại kể về Kerel Thông Thái. Cả vài người trẻ tuổi trong cung khác cũng rất muốn biết quyền lực của Thom thật ra lớn mạnh tới mức nào. Tôi tin rằng, họ coi đây là một trò chơi.”
“Một trò chơi?”, Georg thì thầm. “Họ coi đó là một trò choi khi lật ngược thế giới lên và gọi đến những quyền lực mà không một con người nào nên gọi tới, nếu mục đích không thỏa đáng?”
“Những gì tôi nói ở đây chỉ là phỏng đoán mà thôi”, Myles sầm mặt nói bằng giọng u ám. “Có lẽ tôi lầm, Georg. Tôi tìm cách nói chuyện với cậu ta. Nhưng tôi tin rằng tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng và kiêu hãnh của cậu ta khi nhận em gái cậu ấy làm người thừa kế. Cậu ta chế nhạo tôi bằng cách đưa ra những lời nửa thật nửa giả và những câu chuyện kỳ lạ; tôi không được nghe một lời nào cho rõ ràng, thậm chí cả một lời nói dối tử tế cũng không. Tôi biết, anh hiện đang bận rộn với những việc quan trọng, nhưng mà...”.
“Còn việc nào quan trọng hơn chuyện ngài vừa phỏng đoán?”
Một nụ cười lướt thoáng trên gương mặt hiệp sĩ. Lần đầu tiên Georg ý thức được Myles đã lo lắng tới mức nào. Nụ cười xóa đi tới 10 năm tuổi trên gương mặt ông. “Nếu anh có thể nói với Thom về chuyện này? Trong tư cách của anh - trong mối quan hệ của anh...”.
“Và với độ đứng đắn hợp pháp của tôi đây?”, Georg vừa cười khẩy vừa đề nghị.
Myles cũng cười. “Đúng thế, thật như thế. Rất có thể Thom sẽ nói chuyện thẳng thăn với anh, hay ít nhất thì cậu ta cũng hé lộ nhiều hơn.”
“Ngoài ra, tôi cũng có chuyện phải bàn luận phải trái với gã trai đó”, Georg nhắc nhở ông, trong đầu anh vừa nghĩ đến gương mặt mỏi mệt của mẹ mình. “Chừng nào nắm được tình hình ở đây, tôi sẽ vào cung.”
Myles đứng dậy, chìa tay về phía áo choàng. “Còn tôi sẽ cho người điều tra thêm về gã hai tên là Móng Vuốt này”, ông hứa hẹn. “Những vết thương của gã, nhất là vết thương axit, người ta không vô cớ mà nhận được đâu. Nhất là khi người ta vốn thuộc dòng dõi quý tộc.”
Georg bắt tay Myles. “Ngài thật là một người bạn tốt. Hãy tin chắc tôi không bao giờ quên chuyện này.”
Sau khi tiễn hiệp sĩ ra về, Georg quay trở lại nơi cai trị trong quán Bồ Câu Nhảy Múa. Thêm một lần nữa anh ở đó suốt một đêm dài, gặp mặt từng người, cho mọi người thấy anh.
Trong những ngày sau đó, Rispah và Shem quay trở lại và bắt tay vào việc, từng mẩu từng mẩu thông tin được đưa về. Không có một cuộc tấn công đòi cướp mạng anh, nhưng Georg nghe kể về một vụ cướp đồ trang sức rất có giá trị, một vụ cướp chưa được bàn trước với anh.
Một tuần sau khi Rispah quay trở lại, Georg tụ tập tất cả những người thân cận trong căn phòng ngầm bên dưới mặt đường bãi chợ. Khi những tay kẻ trộm trao đổi ấn tượng và thông tin với nhau, họ tạo nên một bức tranh không lấy gì làm sáng sủa.
“Gã đã tóm được gần phân nửa người của chúng ta - một phần bằng tiền đút lót, một phần bằng dọa dẫm”, Georg tổng kết. “Chắc gã đã lên kế hoạch cho vụ này từ lâu. Chắc là từ trước khi gã đến Corus. Gã đã bắt tay với phù thủy Zorina và tay buôn đồ ăn cắp Nav, để chìa móng vuốt về phía chúng ta.” Anh thở dài. “Vậy là ta phải cẩn thận, phải mua người trở lại và loại bỏ những bí mật mà gã đã dùng để tóm họ.”
“Tại sao?”, Marek hỏi. “Tại sao ta không đơn giản diệt gã đi? Lúc đó việc sẽ được giải quyết.”
“Bởi sau đó thì một trong đám tay chân của gã sẽ tiến lên, thế vào vị trí của gã”, Georg đáp. “Tôi muốn diệt trừ toàn bộ tổ chức của gã, không chỉ mình gã, bởi rõ ràng gã được trợ giúp và tôi muốn biết gã nhận trợ giúp từ đâu. Ngoài ra tôi muốn biết gã là ai, tại sao gã không thẳng thắn thách đấu với tôi như bất kỳ một tay kẻ trộm nào khác.”
“Và nếu gã thắng?”, Rispah lên tiếng. Cặp mắt màu nâu của chị nhuộm màu âu lo.
“Nếu gã thắng thì tôi không đáng là thủ lĩnh của băng ăn trộm”, Georg nói bằng vẻ quyết liệt. “Nếu gã thắng, tôi sẽ không còn gì để đảm bảo rằng gã sẽ không bán từng đứa trong chúng ta cho ngài chánh án - hoặc thậm chí còn bán đến một nơi tồi tệ hơn. Tôi không biết gã định làm gì. Vị thế hiện thời của gã cho phép gã cai trị ta hoặc hủy diệt chứng ta. Có ai trong đám các bạn muốn cuộc xem gã sẽ chọn ngả nào trong hai con đường đó?” Không một câu trả lời, đúng như Georg đã đoán trước. “Thế đấy, các bạn đều biết ta phải làm gì và phải đặt câu hỏi ở đâu. Chừng nào tuyết tan và người ta lại có thể đi những con đường dẫn về miền đông, tôi sẽ cử người tìm hiểu xem gã Móng Vuốt này đã làm gì ở Galla, trước khi gã đến chỗ chúng ta.”
Thom, huân tước vùng Trebond và đại pháp sư Mithran trẻ tuổi nhất trong lịch sử, vừa mỉm cười chế nhạo vừa rót cho khách một cốc rượu vang. “Anh không thể tưởng tượng nổi là tôi mừng tới mức nào, khi được người quen của em gái đến thăm”, anh ta nói. “Nhất là khi anh có thể mất đầu nếu có người nhìn thấy anh trong cung.”
“Tại sao cậu không nói thẳng ra, thành thực đi, và gọi tôi là người tình của Alanna?”, Georg đề nghị. Tà áo dài bằng gấm thêu kim tuyến màu tím trộn vàng mà Thom mặc bên ngoài áo sơ-mi đen tuyền và quần ngang gối làm nhức mắt người nhìn. Đống vàng mà cậu ta trả cho chiếc áo này chắc chắn có thể giúp một người đàn ông nghèo khó nuôi nấng cả gia đình anh ta suốt một năm ròng. “Theo những gì vừa xảy ra trong thời gian qua, có vài thứ tôi muốn nói chuyện với cậu. Tôi không thể chờ cho tới khi cậu quyết định rong chơi xuống thành phố, để gặp cậu ở đó.”
“Nhất là khi tôi chẳng bao giờ xuống thành phố cả”, Thom đồng tình. “Vậy là Alanna đã cùng chú Coram trung thành quay trở lại sa mạc. Sao lại phải tự làm khổ mình như thế. Hay là cô em tôi sợ Jonathan có thể thuyết phục cô ấy rút lại lời từ chối? Về chuyện này thì Alanna không cần phải lo đâu. Hiện thời hoàng tử rất bận rộn với công chúa Josiane.”
Georg nhìn Thom trân trân. Nếu cô gái của mình chỉ gây toàn thù hận chứ không có bạn bè, anh cân nhắc, và nếu cô ấy quá sợ hãi trong việc để lộ con người mình, bất chấp bộ đồ giả trang và tất cả những thứ hời hợt bên ngoài, thì rất có thể cô bé đã phát triển theo hướng như con quái vật trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình đây. Gã trai này giờ chỉ còn là một đống lý trí thâm độc, không hề thấy bóng dáng trái tim.
“Cha, cậu đã thật sự trở thành một gã trai tởm lợm, tôi nói có đúng không?”, anh vui vẻ nhận định. “Tôi nghĩ rằng, ta cần phải nói về những trò mà cậu bày ra vào ngày Lễ Tôn Vinh Người Chết.”
Cặp mắt màu tím của Thom miễn cưỡng hiện lên vẻ kính trọng. “Tôi tin chắc là mình đã từng giải thích với anh cũng như với Alanna rằng đó chỉ là những thí nghiệm mà thôi.”
Georg nhăn mặt trong vẻ ghê tởm. “Còn tôi thì tin chắc, đó không chỉ là chuyện thí nghiệm. Chẳng lẽ cậu không cảm nhận thấy là mẹ tôi đã thử thách pháp thuật bảo vệ của cậu? Hoặc số người gắng tìm hiểu mục đích của cậu đã quá nhiều, nhiều đến mức cậu hoàn toàn không để ý tới những kẻ bị cậu bỏ lại dọc đường, trong trạng thái dở sống dở chết?”
“Tôi có cảm nhận thấy có người kiểm tra vòng bảo vệ của tôi”, Thom thú nhận. “Nhưng tôi lúc đó - vâng thì, đang bận rộn. Tôi rất tiếc rằng lại chính mẹ anh là người đã phải chịu hậu quả. Nhưng bà ấy không có quyền dò xét trong một pháp thuật dạng như thế. Bà ấy còn gặp may là chưa bị bỏ mạng đấy.”
“Rất vui khi thấy cậu nghĩ như vậy. Thí nghiệm của cậu quan trọng tới mức nào mà phải sử dụng tới một pháp thuật như thế làm màn bảo vệ?” Khi Thom không trả lời, Georg thúc giục. “Cậu phải đánh thức ai trong số những kẻ đã chết?”
Thom nhảy dựng dậy. vẻ mặt chế nhạo của cậu ta đã bị xóa phăng đi. “Anh dám đến đây để hỏi cung tôi hả, Georg Cooper?”, chàng trai la lên. Cơn thịnh nộ tỏa ra trong từng đợt sóng hừng hực. “Quan hệ của anh với em gái tôị hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết. Đừng có nảy ý định thử thách lòng nhẫn nại của tôi!”
Georg đứng dậy. Cặp mắt màu nâu hạt dẻ của anh không thương xót. “Đừng dại dột mà đe dọa tôi, thằng nhóc!”, anh cảnh báo bằng giọng khẽ khàng. “Điều đó tôi không ưa đâu.”
“Tôi không còn gì để nói với anh”, Thom nghiến răng. “Cút đi!”
“Vậy thì tôi tạm biệt cậu”, Georg đáp. “Nhưng tôi không cần đến phép lực cũng biết là cậu đang gặp khó khăn, cho dù cậu là một pháp sư tài năng hay là không.” Anh chần chừ rồi chế nhạo thêm vào: “Chắc chắn là tôi sẽ còn phải hối hận về chuyện này, nhưng vì Alanna, cậu vẫn có thể tìm đến tôi khi cậu gặp nạn.”
Thom đứng thẳng người lên. “Tôi hoàn toàn đủ khả năng tự dàn xếp chuyện của mình.”
“Có phải vì thế mà cậu run bắn lên như vậy không?”, Georg hỏi. “Tốt nhất là cậu nên uống một ngụm rượu mạnh để thần kinh đỡ căng thẳng, thưa huân tước. Cái suy nghĩ rằng trên thế gian có một thứ mà cậu không thể đối địch nổi với tất cả những tài năng của cậu, khiến tôi thấy rất khó chịu.” Anh chế nhạo cúi chào và bỏ Thom ở lại.
Mình hoàn toàn không thể nói gì và làm gì nổi, chừng nào mình chưa biết chắc cái gì đang điều khiển cậu ta, cưỡi trên mình cậu ta như một con mẹ phù thủy nghĩa trang già sụ, Vua Kẻ Trộm thầm nghĩ khi anh rời cung điện. Nhưng mình dám cuộc cả sáu ngọn dao của mình rằng cậu ta đang ở trong một thế kẹt, một thế kẹt chẳng thể nào gỡ ra.
Georg mỉm cười. Chuyện khó khăn với băng kẻ trộm, chuyện khó khăn với Thom. Tương lai thật hấp dẫn. Ít nhất cũng không nhàm chán. Và chừng nào anh còn đủ năm giác quan của mình thì quay trở lại Corus vẫn là một việc thật hay.