Khúc vĩ thanh HANNAH VÀ ASUKA
Sau khi chuyến lưu diễn kết thúc, tôi cùng ông Kalzas và cô Sara hướng về Auschwitz.
“Ôi!”
Giống như lần đầu tiên Hannah chơi đàn ở đây, từ đầu hè, hoa anh túc đã nở rộ phủ đầy cánh đồng hoang đìu hiu ở khu di tích Trại tập trung Auschwitz.
Trên cánh đồng không một bóng khán giả, ba người chúng tôi lại cùng đàn và hát bản “Ave Maria”.
Cuối cùng, tôi có một việc nhờ ông Kalzas và cô Sara.
“Trước khi rời khỏi đây… cháu muốn thay Hannah chơi bản nhạc cuối cùng mà cô ấy chưa chơi được.”
“Được thôi. Asuka, cháu chơi được chứ?”
“Vâng. Cháu muốn chơi cho cô ấy. Và cháu muốn chơi bài này cho ông nữa, ông Kalzas… không, ông Leo.”
Tôi nói với ông bằng thứ tiếng Anh bập bẹ của mình, trong mắt ông Kalzas, nước mắt đã trào dâng.
Đúng như tôi nghĩ, kể từ ngày Hannah đột nhiên dừng chơi đàn violin, thời gian trong ông Kalzas cũng đã dừng lại.
Cho tới khi bản “Largo Espressivo” được ngân lên với cây vĩ cầm này của Hannah, kí ức Auschwitz trong ông Kalzas sẽ không kết thúc.
Tôi đã nghĩ như vậy.
Tháng ngày xa xưa, những ngày thơ ấu,
Con đã được là gia đình của mọi người.
Nụ cười dịu dàng của mẹ,
Bố đôi lúc cục cằn nhưng luôn mạnh mẽ,
Bà luôn lặng lẽ ôm lấy con,
Và cả ông nữa.
Chị dù cơ thể ốm yếu nhưng luôn chở che cho em bằng trái tim tuyệt vời.
Andrew bé bỏng, chị đã muốn chơi với em nhiều hơn.
Mọi người là gia đình thân yêu của riêng con.
Những tháng ngày thơ bé khi con nghĩ hạnh phúc sẽ là mãi mãi.
Chúa Trời, nếu như Người cho phép, Con sẽ ước chỉ một điều thôi.
Xin một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi,
Con mong được là con của những ngày tháng ấy.
Khi bản đàn vừa kết thúc, dưới chân ba người chúng tôi, những bông hoa anh túc đỏ rạng rỡ xinh đẹp giống như Hannah, đang đung đưa khe khẽ.
~ HẾT ~ĐÂY LÀ TÁC PHẨM HƯ CẤU.
TUY NHIÊN, NHỮNG SỰ KIỆN CHÍNH ĐỀU ĐƯỢC DỰA THEO
CÁC SỰ KIỆN LỊCH SỬ CÓ THẬT.