CHƯƠNG 28 BẰNG DUY NHẤT MỘT TRÁI TIM
Những con đường duy nhất đáng để ta đi theo là những con đường dẫn vào bên trong.
• Charles JULIET
Tôi kề họng súng lạnh ngắt vào miệng.
Giữ tự chủ. Không trở thành một người phụ nữ với ký ức chết mòn. Một con bệnh bị giam lỏng trong buồng bệnh.
Quyết định, tới cùng, về con đường cuộc đời mình phải đi theo.
Trong lúc hoàn toàn tỉnh táo.
Sẽ không ai tước đoạt được của tôi thứ này.
Sự tự do sau cùng của tôi.
Nhắm mắt, tôi nhìn thấy dễu qua những cảnh chóp nhoáng trong chuỗi ngày hạnh phúc cùng Paul. Hàng nghìn cảnh tượng bị gió cuốn theo vào không trung, mở ra một lối đi về phía bầu ười.
Tôi bỗng nhìn thấy nó, đang cầm tay bố nó. Đứa trẻ mà chúng tôi còn chưa kịp chọn tên và cũng sẽ không bao giờ có tên. Đứa trẻ tôi chưa từng biết, nhưng tôi đã bao lần hình dung ra gương mặt.
Cả hai bố con đứng đó, trong bóng tối bao dung này.
Hai người đàn ông của đời tôi.
Tối cảm thấy nước mắt chảy giàn giụa trên hai má. Tôi giữ cho mắt nhắm, giữ cho nòng súng ở yên trong miệng, giữ ngón tay tôi trên cò súng, sẵn sàng khai hỏa. Sẵn sàng đi gặp họ.
Bấy giờ đứa trẻ buông tay Paul rồi tiến vài bước về phía tôi. Thằng bé mới kháu khỉnh làm sao… Nó không còn là một đứa trẻ sơ sinh nữa mà đã ra dáng một cậu bé. Với chiếc áo sơ mi ca rô và quần xắn gấu. Thằng bé mấy tuổi rồi nhỉ? Ba tuổi? Có lẽ là bốn. Tôi ngẩn ngơ vì ánh mắt thuần khiết của nó, nét mặt ngây thơ của nó, những lời hứa hẹn và thách thức tôi đọc được trong mắt nó.
“Mẹ ơi, con sợ, mẹ tới đây với con đi.”
Giọng nó gọi tôi. Nó chìa tay cho tôi.
Mẹ cũng vậy, mẹ thấy sợ.
Sức hút thật mạnh. Một tràng nức nở khiến tôi nghẹt thở. Tuy nhiên tôi vẫn biết đứa trẻ đó không phải là thật. Nó chỉ đơn giản là một hình ảnh phóng chiếu từ tâm thức tôi.
“Tới đây đi mẹ…”
Mẹ tới đây…
Ngón tay tôi co quắp trên cò súng. Một vực thẳm mở ra trong tôi. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình căng ra, như thể vết rạn há hoác mà tôi mang trong mình từ thời thơ ấu đang mở rộng ra thêm.
Đây là câu chuyện về một cô bé buồn bã và cô độc, người không bao giờ tìm thấy vị trí của mình ở bất cứ đâu. Một quả bom hình người chỉ chực phát nổ. Một chiếc nồi áp suất đã từ rất lâu rồi luôn chịu áp lực sôi của hận thù, bất mãn, một khát khao được ở đâu đó khác.
Nhấn đi. Bóp cò đi nào. Nỗi đau và nỗi sợ sẽ lập tức biến mất. Hãy làm điều ấy ngay bây giờ. Mày có can đảm, tỉnh táo, yếu đuối để làm điều ấy… Đây chính là thời điểm thích hợp.
Một cơn run lan dọc đùi tôi.
Điện thoại di động rung trong túi. Tôi cố gắng giữ họ lại, nhưng Paul và đứa bé vẫn tan biến. Cơn giận dữ tiếp nối nỗi buồn. Tôi mở mắt, rút khẩu súng khỏi miệng và mở điện thoại trong con điên giận. Tôi nghe thấy từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Gabriel.
“Đừng làm vậy, Alice.”
Tôi quay lại. Anh ta đang ở đằng sau tôi, cách chừng năm chục mét và đang tiến lại gần.
“Chúng ta đã nói với nhau mọi chuyện rồi, Gabriel.”
“Không, tôi không nghĩ vậy.”
Tôi hét lên tuyệt vọng:
“Hãy để cho tôi yên! Anh lo cho sự nghiệp của anh chứ gì? Một nữ bệnh nhân tự bắn vào đầu trong khuôn viên bệnh viện đẹp đẽ của anh, chuyện này sẽ gây rối loạn chứ gì?”
“Em không còn là bệnh nhân của tôi nữa, Alice…”
Tôi bình tĩnh lại.
“Sao lại có chuyện đó?”
“Em thừa biết còn gì. Một bác sĩ đâu đuợc quyền yêu bệnh nhân của mình.”
“Nỗ lực sau cùng của anh thật đáng thương, Keyne!”
“Tại sao em nghĩ tôi dám chấp nhận tất cả những hiểm nguy này?” Anh ta vừa nói tiếp vừa tiến một bước. “Tôi đã cảm nhận được tình cảm dành cho em ngay khi nhìn thấy em nằm ngủ trên băng ghế.”
“Anh thật nực cười.”
“Tôi không đùa đâu, Alice.”
“Chúng ta đâu có quen biết gì nhau.”
“Tôi nghĩ là có đấy chứ. Hay nói cho đúng ra, chúng ta đã từng quen biết nhau.”
Tôi đẩy anh ta ra.
“Anh, một kẻ hoang dâm vô độ, lại phải lòng tôi ư? ‘Mỗi nơi ém một cô’. Anh tưởng tôi không nhớ phương châm của anh hả?”
“Một lời nói dối để hoàn thiện nhân vật nhạc công jazz của tôi thôi mà.”
“Anh để mắt tới tất cả những gì động đậy thì có!”
“Tôi thấy em đáng để tôi yêu, Alice ạ. Tôi yêu tính cách bướng bỉnh của em, tài ứng đối của em. Tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu đến vậy với bất kỳ ai.”
Tôi nhìn Gabriel chằm chằm mà không thể thốt nên lời. Thành ý mà tôi cảm nhận được trong lời nói của anh khiến tôi như hóa đá. Anh đã liều mạng vì tôi, đúng thế. Tối qua, tôi thậm chí suýt thì bắn anh.
Anh nằn nì.
“Anh muốn làm cả nghìn điều cùng em: nói cho em nghe về những cuốn sách anh yêu thích, chỉ cho em thấy khu phố nơi anh đã lớn lên, nấu cho em món mac and cheese nhồi nấm củ,…”
Mắt tôi lại mờ đi lần nữa. Những lời Gabriel nói bao bọc tôi trong sự êm dịu của chúng và tôi muốn buông thả mình với cảm xúc này. Tôi còn nhớ lần đầu tiên khi trông thấy gương mặt anh trên băng ghế tại Central Park. Chúng tôi đã trở thành đồng lõa trong giây lát. Tôi nhớ lại anh trong cửa hàng đồ chơi, khoác chiếc áo choàng, diễn những trò ảo thuật để bọn trẻ vui.
Tuy nhiên, tôi ngắt lời anh:
“Người phụ nữ mà anh nói là yêu thương, Gabriel ạ… Anh thừa biết là chỉ vài tháng nữa thôi, cô ấy có thể sẽ biến mất… Cô ấy sẽ không còn nhận ra anh nữa. Cô ấy sẽ xưng hô khách sáo với anh và anh sẽ phải giam lỏng cô ấy trong phòng bệnh.”
“Đó là điều có thể xảy ra, nhưng không chắc chắn. Và anh sẵn sàng chấp nhận rủi ro đó.”
Tôi buông điện thoại đúng vào lúc pin cạn sạch.
Gabriel đang ở trước mặt tôi, cách chưa đầy mười mét.
“Nếu có ai đó có thể theo đuổi trận chiến này thì đó chính là em.”
Anh chỉ còn cách vài xăng ti mét.
“Nhưng chuyện đó đâu phụ thuộc ở em.”
“Chúng ta sẽ cùng chiến đấu, Alice. Anh nghĩ chúng ta sẽ họp thành một đội ăn ý, phải không em?”
“Em sợ! Em sợ lắm…”
Một con gió mạnh thốc bụi lên và khiến những tầng lá kim vàng ươm của rặng thông rung chuyển. Cái lạnh khiến các ngón tay tôi bỏng rát.
“Anh biết chuyện đó sẽ khó khăn biết bao, nhưng rồi sẽ có…”