Rồi sẽ có…
Rồi sẽ có những sớm mai tươi sáng và những sớm mai mây mù khác.
Rồi sẽ có những ngày nghi ngại, những ngày sợ hãi, những giờ vô bổ và buồn bã trong các phòng chờ nồng mùi bệnh viện.
Rồi sẽ có những quãng lặng nhẹ nhàng, thanh xuân, niên thiếu, khi chính căn bệnh này bị lãng quên.
Như thể nó chưa bao giờ tồn tại.
Rồi cuộc sống sẽ tiếp diễn.
Và em sẽ bám víu vào đó.
* * *
Rồi sẽ có giọng Ella Fitzgerald, tiếng đàn ghi ta của Jim Hall, một giai điệu của Nick Drake từ quá khứ trở về.
Rồi sẽ có những cuộc dạo trên bên bờ biển, mùi cỏ mới cắt, màu sắc bầu trời mây tích.
Rồi sẽ có những ngày câu cá khi thủy triều rút.
Những tấm khăn thắt lại để đương đầu với gió.
Những lâu đài cát đương đầu với những con sóng mặn mòi.
Và những suất bánh cannoli vị chanh đượm ngón tay cái trên những con phố vùng North End.
* * *
Rồi sẽ có một ngôi nhà trên một con phố rợp bóng cây. Những cột đèn đường bằng gang tỏa ra quầng sáng nhiều màu sắc. Một con mèo với bộ lông màu hung luôn chân nhảy nhót, một con chó to quấn mình.
Rồi sẽ có buổi sáng mùa đông khi anh đi làm muộn.
Anh sẽ lao ba bậc một xuống cầu thang. Sẽ gửi đến em nụ hôn gió, sẽ vớ lấy chùm chìa khóa của anh.
Cửa ra vào, lối đi lát đá, động cơ xe đã mở.
Và đến chỗ dừng đèn đỏ đầu tiên, anh sẽ nhận ra một đầu ti giả thay vì móc chìa khóa.
* * *
Rồi sẽ có…
Mồ hôi, máu, tiếng khóc đầu đời của một đứa bé. Những ánh mắt trao nhau.
Một hiệp ước vĩnh viễn.
Những bình sữa cứ bốn tiếng một lần, những bịch bỉm xếp chồng lên nhau, cơn mưa rơi trên cửa kính, mặt trời trong tim em.
* * *
Rồi sẽ có…
Một bàn thay tã, một chậu tắm hình vỏ ốc, những đợt tái phát viêm tai giữa, một bầy thú nhồi bông, những bài hát ru lầm rầm.
Những nụ cười, những buổi dạo chơi công viên, những bước đi đầu tiên, một chiếc xe đạp ba bánh trên lối đi.
Trước khi ngủ thiếp đi là những câu chuyện về chàng hoàng tử hạ gục lũ rồng.
Những bữa tiệc mừng sinh nhật và những buổi tựu trường. Những bộ đồ giả trang thành cao bồi, những bức vẽ động vật đính trên tủ lạnh.
Những trận ném tuyết, những trò ảo thuật, những chiếc bánh mứt vào giờ quà chiều.
* * *
Rồi thời gian sẽ trôi.
Sẽ có những kỳ nhập viện điều trị khác, nhũng cuộc kiểm tra khác, nhũng cảnh báo khác, nhũng phương pháp điều trị khác.
Mỗi lần như thế, em lại ra trận, nỗi lo trong tâm can, tim thắt lại, không thứ vũ khí nào hiệu quả hơn khao khát được sống tiếp trong em.
Mỗi lần như thế, em sẽ tự nhủ rằng, hiện tại dù có chuyện gì xảy đến với em thì tất cả những khoảnh khắc này, giành giật được từ tay định mệnh, vẫn bõ công sống.
Và không ai có thể tước đoạt chúng từ em.