Chương 9
Ngay trong ngày hôm đó, cả Bazarov cũng đã làm quen được với Pheneska. Chàng đang cùng với Arkadi dạo chơi trong vườn và giải thích cho Arkadi hiểu tại sao những loại cây khác, đặc biệt là những cây sồi nhỏ, đều không sao mọc được ở nơi này.- Ở đây nên trồng các cây dương bạc nhiều hơn nữa, rồi cả cây thông, mà có lẽ cả cây đoạn nữa, sau khi đã bồi thêm đất đen vào. Kia kìa, ở nhà hóng mát kia thì cây mọc tốt, - chàng nói thêm, - là bởi vì xiêm gai và đinh hương là những anh chàng dễ tính, không đòi hỏi phải chăm sóc gì. Mà kìa! Có ai đang ngồi kia.Pheneska đang cùng với Duniasa và Mitia ngồi trong nhà hóng mát. Bazarov dừng bước, còn Akađi thì gật đầu chào Pheneska như một người quen biết cũ.- Ai thế? - Bazarov hỏi Arkadi, khi hai người vừa đi ngang qua. - Có người xinh thế nhỉ!- Cậu nói ai vậy?
- Còn nói ai nữa: chỉ một người là xinh thôi.
Không khỏi luống cuống, Arkadi bèn phải vắn tắt nói cho Bazarov biết Pheneska là ai.
- À-hà! - Bazarov nói, - rõ ràng ông bố cậu cũng chẳng phải tay xoàng. Ấy thế mà tớ lại thích ông cụ ấy, thích ông bố cậu đấy! Ông cụ cừ khôi đấy. Thế nhưng ta phải làm quen cái đã, - chàng nói thêm, đoạn quay gót trở lại nhà hóng mát.
- Evgheni! - Arkadi hoảng hốt gọi với theo, - phải thận trọng đấy, trời ạ...
- Cậu đừng lo, - Bazarov nói, - cánh ta cũng là những dân lõi đời rồi, sống mãi trong thành phố rồi mà.Tiến lại gần Pheneska, chàng cất chiếc mũ lưỡi trai.
- Xin cho phép được tự giới thiệu, - chàng lịch sự cúi chào và mở lời, - tôi là bạn của Arkadi và là một con người hiền lành.
Đang ngồi trên ghế dài, Pheneska nhổm người dậy, lặng lẽ nhìn chàng.
- Thằng bé mới tuyệt vời làm sao chứ! - Bazarov nói tiếp. - Cô đừng lo, tôi chưa hề nói gở cho ai bao giờ. Sao hai má nó đỏ đến thế nhỉ? Nó đang mọc răng chắc?
- Vâng ạ, - Pheneska nói, - cháu đã mọc được bốn răng rồi, bây giờ lợi đang sưng lên đấy.
- Đưa tôi xem thử nào... cô chớ sợ, tôi là bác sĩ kia mà.Bazarov bèn bế thằng bé, và cả Pheneska lẫn Duniasa đều rất ngạc nhiên thấy nó chẳng chống cự gì, chẳng sợ hãi gì.
- Thấy rồi, thấy rồi... không sao, ổn cả thôi: nó sẽ có nhiều răng đấy. Có chuyện gì thì cứ bảo tôi nhé. Thế còn cô, cô vẫn khỏe chứ?
- Nhờ trời, tôi vẫn khỏe ạ.
- Nhờ trời là tốt hơn hết đấy. Thế còn cô? - Bazarov hỏi thêm cả Duniasa.
Là một cô gái “trong nhà như bụt, ngoài ngõ thì như ma”, Duniasa chỉ cười hì hì mà không trả lời.
- Thế là tốt. Tôi xin trả lại chàng dũng sĩ này của cô.
Pheneska ẵm lấy thằng bé.
- Anh bế sao nó ngoan thế, - cô ta nói nhỏ nhẹ.
- Tôi mà bế thì đứa bé nào cũng ngoan tất, - Bazarov đáp, - chuyện trẻ con là tôi biết.
- Trẻ con hễ ai quý chúng là chúng biết đấy, - Duniasa nhận xét.
- Đúng thế đấy, - Pheneska xác nhận. - Thằng Mitia thường là nó chẳng chịu cho ai bế cả đâu nhé.
- Thế tôi bế nó có theo không? - Arkadi mới đầu còn đứng xa xa, nay tiến lại gần nhà hóng mát mà hỏi vậy.Chàng dỗ dành thằng Mitia để nó cho bế, nhưng nó lại cứ ưỡn người ra phía sau và kêu lên oe óe, khiến Pheneska rất bối rối.
- Thôi để khi khác, lúc nào nó quen đi đã, - Arkadi đành nói với giọng kẻ cả, rồi cả hai người bạn lại tiếp tục đi.
- Tên cô ấy là gì nhỉ? - Bazarov hỏi.
- Pheneska... Phedoxia, - Arkadi đáp.
- Thế còn tên gọi về đằng bố? Điều đó cũng cần biết.
- Nikolaevna.
- Bene. Mình thích cô ấy ở chỗ cô ấy không bẽn lẽn lắm. Có thể có ai đó sẽ lại đi chê trách cái nết đó của cô ta. Thật là nhảm nhí! Việc gì cô ấy phải bẽn lẽn nhỉ? Cô ấy là một người mẹ, cô ấy làm thế là đúng chứ lị
.- Cô ấy thì đúng thôi, - Arkadi nhận xét, - nhưng có điều là ông bố mình...
- Cả ông cụ cậu cũng đúng thôi, - Bazarov ngắt lời.
- Ồ, không, mình không thấy thế đâu.
- Chắc là có thêm một thằng nhóc thừa kế gia tài nữa thì cậu không khoái lắm chứ gì?
- Cậu dám đồ chừng mình có những ý nghĩ như vậy mà không biết ngượng sao! - Arkadi nóng nảy tiếp lời.
- Mình cho ông bố mình không đúng, chẳng phải là về phương diện đó đâu. Mình thấy lẽ ra cụ phải làm lễ cưới xin cô ta tử tế.
- Ê-hê-hê, - Bazarov bình tĩnh nói. - Đấy, chúng ta là những kẻ lượng cả bao dung đến thế đó! Cậu vẫn còn cho hôn nhân là quan trọng, mình quả thật không ngờ.
Hai người bạn bước vài bước trong im lặng.
- Mình đã xem cơ ngơi của ông cụ cậu rồi, - Bazarov lại tiếp tục mở lời. - Gia súc tồi, ngựa thì hỏng cả. Nhà cửa cũng đểnh đoảng, kẻ ăn người làm xem ra lười quá sá. Còn cái tay quản lý thì hoặc là một thằng ngốc, hoặc là một tên bịp bợm, cái đó mình chưa xem xét kỹ được.
- Hôm nay sao cậu nghiêm khắc thế, Evgheni.
- Ngay cả những người nông dân tốt cũng dứt khoát sẽ lừa bịp ông bố cậu. Cậu biết câu phương ngôn: “Nông dân Nga ăn thịt cả Chúa ta” rồi đấy.
- Mình lại bắt đầu đồng ý với ông bác mình rồi, - Arkadi nhận xét, - rõ ràng là cậu có ý kiến xấu đối với người Nga chúng ta.
- Quan trọng đến thế kia ư! Người Nga chỉ tốt khi nào có ý kiến thật xấu về bản thân mình mà thôi. Hai lần hai là bốn, cái đó mới quan trọng, ngoài ra là vớ vẩn tuốt.
- Cả thiên nhiên cũng vớ vẩn sao? - Arkadi nói, mơ màng nhìn ra những cánh đồng pha nhiều màu sắc ở xa xa, nơi vầng mặt trời không còn ở trên cao nữa nhưng vẫn đang chiếu sáng dịu dàng và đẹp đẽ.
- Cả thiên nhiên cũng vớ vẩn nốt, theo cái nghĩa cậu đang hiểu nó. Thiên nhiên không phải là một đền thờ, mà là một xưởng thợ, và con người ta trong xưởng ấy là con người lao động.
Chính trong khoảnh khắc đó có tiếng đàn violonxen khoan thai từ trong nhà đưa ra, vẳng đến tai họ. Mặc dù tay đàn chưa lão luyện, nhưng người nào đó đang chơi bài Đợi chờ của Schubert 1 một cách có tình cảm, và một giai điệu êm êm như mật ngọt đã lan truyền trong thinh không.
- Gì thế nhỉ? - Bazarov ngạc nhiên hỏi.
- Ông bố mình đấy.
- Ông cụ chơi violonxen ư?- Phải.
- Ông cụ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Bốn mươi tư.Bazarov bỗng cười lên ha hả.- Cậu cười cái gì?
- Xin cậu! Đã bốn mươi tư tuổi đầu rồi, mà một người pater familias ở huyện N., lại chơi violonxen!
Bazarov tiếp tục cười vang. Nhưng Arkadi dù cho có tôn sùng ông thầy của mình đến đâu, lần này thậm chí cũng không sao hé miệng cười được.
Chú thích:
1 Schubert Franz (1797 - 1828): nhà soạn nhạc thiên tài Đức, nhạc của Schubert rất du dương, gần gũi với nhạc điệu dân tộc. Những tác phẩm âm nhạc nổi tiếng hơn cả của ông là Bà chủ cối xay kiều diễm và Con đường mùa đông. Schubert sáng tác rất nhiều ca khúc dành cho piano, viôlôngxen và viôlông.