Chương 2 PARIS
Quả bom đầu tiên nổ lúc 11:46 sáng, tại đại lộ Champs-Élysées ở Paris. Giám đốc cơ quan An ninh Pháp tuyên bố sau đó là ông không nhận được bất cứ lời cảnh cáo nào về vụ tấn công bất ngờ này, phe đối lập của ông cho rằng thật là buồn cười khi ông nói rằng thương vong không đáng kể. Theo dân chúng thì những dấu hiệu cảnh báo rất rõ ràng và chỉ kẻ đui mù hoặc cố tình lờ đi mới không nhận ra.
Theo quan điểm của châu Âu, thời điểm vụ tấn công không thể tệ hơn được nữa. Sau những thập kỷ lãng phí chi tiêu cho xã hội, phần đông lục địa đang bấp bênh đứng bên bờ vực thảm họa tài chính và tiền tệ. Các khoản nợ tăng vọt, các ngân khố đã trống rỗng, người dân bấy lâu được nuông chiều đang trở nên già nua và tan vỡ ảo tưởng. Chính sách thắt lưng buộc bụng là thích hợp nhất. Trong tình trạng hiện tại thì không một lợi ích nào còn đáng được xem xét để tôn trọng; chăm sóc sức khỏe, học phí đại học, hỗ trợ nghệ thuật và ngay cả lương hưu cũng được cắt giảm một cách triệt để. Trong cái gọi là “Khối Âu châu” này, các quốc gia nhỏ theo đuôi nhau lần lượt sụp đổ như những quân cờ domino. Hy Lạp đang chìm từ từ xuống biển Aegea, Tây Ban Nha trong tình trạng duy trì sự sống qua viện trợ và “Phép màu Ireland” hóa ra chỉ là ảo tưởng. Tại Brussels, trong những phòng khách sang trọng, những viên chức cơ quan Điều hành Liên minh châu Âu dám lớn tiếng bàn về điều mà trước đây không thể tưởng tượng ra nổi – mộng tưởng hội nhập của châu Âu đang giãy chết. Trong những giờ phút đen tối, một vài người tự hỏi liệu Khối châu Âu mà họ đã biết có đang giãy chết không.
Một niềm tin mãnh liệt khác lại tiêu tan vào tháng Mười một năm đó – niềm tin rằng với làn sóng ồ ạt những người nhập cư Hồi giáo từ những thuộc địa trước đây của mình, châu Âu vẫn duy trì được văn hóa và lối sống cơ bản sẵn có. Điều mà lúc bắt đầu là một chương trình tạm thời để làm giảm gánh nặng về tình trạng thiếu lao động hậu chiến, nay lại làm biến đổi thường xuyên bộ mặt của toàn bộ lục địa. Xung quanh gần như tất cả các tỉnh đều có những xóm nhà người Hồi giáo bướng bỉnh. Một vài nước cho thấy điều không thể tránh được là có thể đa số dân cư của họ sẽ là người Hồi giáo vào cuối thế kỷ này. Các nhà chức trách không ai màng tới chuyện thăm dò ý kiến của người dân địa phương gốc châu Âu trước khi mở rộng cửa đón nhận và giờ, sau bao nhiêu năm không phản ứng, dân bản địa châu Âu lại bắt đầu từ chối. Đan Mạch đã áp đặt những hạn chế hà khắc về hôn nhân cho những người nhập cư. Pháp thì chính thức cấm việc che mặt hoàn toàn nơi công cộng và ở Thụy Sĩ, nơi mà người ta hầu như không chịu đựng nổi nhau, đã quyết định giữ những thành phố và thị trấn bé nhỏ, gọn gàng của họ không có bóng dáng những ngọn tháp Hồi giáo khó nhìn. Nhà cầm quyền Anh và Đức đã tuyên bố việc đa văn hóa, loại tôn giáo ảo của thời kỳ hậu Ki-tô giáo tại châu Âu, là điều không ai công nhận nữa. Họ tuyên bố rằng sẽ không còn chuyện đa số đè bẹp những ý muốn của thiểu số. Và họ cũng sẽ không còn làm ngơ trước những chuyện cực đoan ngày càng nhiều hơn tồn tại trong lòng quốc gia họ. Cuộc tranh luận giữa thế hệ châu Âu già với Hồi giáo dường như đang đi vào một giai đoạn mới và nguy hiểm. Có nhiều người e ngại rằng đây là một cuộc chiến không cân xứng. Một bên thì già nua, mệt mỏi và bằng lòng với chính mình. Một bên thì có thể bị lôi kéo vào một cuộc tàn sát điên rồ bởi những biếm họa công kích người Hồi giáo trên một tờ báo Đan Mạch.
Không ở đâu mà những vấn đề châu Âu phải đối mặt lại lộ ra rõ ràng như ở Clichy-sous-Bois, ngoại ô Ả Rập bất ổn, ở ngay bên ngoài Paris. Đây là nơi bùng nổ những cuộc nổi loạn đã càn quét Pháp vào năm 2005, nơi có tỷ lệ thất nghiệp cao nhất nước, cũng là nơi có tỷ lệ tội phạm bạo lực cao nhất. Clichy-sous-Bois nguy hiểm đến mức, ngay cả cảnh sát Pháp cũng không dám bén mảng vào những khu nhà ở công cộng – trong đó có nhà của Nazim Kadir, một thanh niên 26 tuổi người Algeria, làm công cho nhà hàng nổi tiếng Fouquet. Nazim sống với gia đình đông đúc gồm 12 thành viên.
Vào buổi sáng tháng Mười một đó, Nazim rời căn hộ một cách kín đáo đến nhà thờ Hồi giáo để tham dự nghi thức tẩy uế. Nhà thờ được xây cất bằng tiền của Ả Rập Saudi và cán bộ làm việc ở nhà thờ do một thầy tế không nói được tiếng Pháp bố trí và huấn luyện. Sau khi thực hành xong nghi lễ quan trọng nhất của Hồi giáo, Nazim lên xe buýt 601AB đi về hướng ngoại ô Le Raincy và sau đó lên tàu hỏa RER đi về nhà ga Saint-Lazare. Sau đó Nazim đổi qua tuyến Paris Metro, chặng cuối cùng. Không điểm nào ở những chặng mà Nazim đã đi qua, giới chính quyền hoặc những người cùng đồng hành lại nghi ngờ Nazim. Bên trong chiếc áo khoác dày là chiếc áo lót cài thuốc nổ.
Nazim xuất hiện ở trạm dừng George V như thường lệ, lúc 11:40 và đi về hướng đại lộ Champs-Élysées. Sau này, những người may mắn sống sót sau vụ nổ kể lại rằng vẻ ngoài của Nazim không có gì bất thường, mặc dù chủ tiệm hoa nhận thấy dáng đi của Nazim có vẻ rất cương quyết khi hắn đến gần cửa ra vào nhà hàng. Trong những người đứng bên ngoài có ngài thứ trưởng bộ Tư pháp, người đọc bản tin trên truyền hình Pháp, một người mẫu chụp hình bìa tạp chí Vogue , một người ăn xin Gypsy nắm chặt tay một đứa bé, một nhóm khách du lịch Nhật ồn ào. Kiểm tra lần cuối cùng đồng hồ, Nazim kéo khóa mở chiếc áo khoác.
Không bao giờ có thể xác định người ta có nghe tiếng hét truyền thống “Allahu Akbar” trước vụ nổ hay không. Nhiều người sống sót bảo rằng đã nghe thấy; những người khác thề rằng kẻ làm nổ bom đã cho nổ mà không nói lời nào. Những người ở gần nhất không nhớ gì về âm thanh của vụ nổ, vì màng nhĩ của họ bị hư tổn nặng. Tất cả đều nhớ lại đã nhìn thấy một ánh sáng trắng chóa mắt. Một người bảo rằng đó là ánh sáng của sự chết, ánh sáng trông thấy khi ta đối mặt lần đầu tiên với Thượng Đế.
Quả bom là một kỳ công về thiết kế và lắp đặt. Đó không phải là loại thiết kế lấy từ Internet hoặc từ sách hướng dẫn lưu hành quanh những đền thờ Hồi giáo của nhánh Salafi ở châu Âu. Quả bom là loại được hoàn tất trong điều kiện chiến đấu ở Palestine và vùng Lưỡng Hà. Quả bom được chế bằng đinh tẩm thuốc diệt chuột – làm theo cách những kẻ đánh bom tự sát của Hamas* – như một cái cưa vòng, quả bom chém vào đám đông. Sức công phá của quả bom mạnh đến nỗi mặc dù ở cách xa phía đông một dặm rưỡi, nhưng Kim Tự Tháp bằng kính của bảo tàng Louvre vỡ vụn. Những người ở gần quả bom bị thổi tung ra từng mảnh, cắt làm đôi, hoặc bị mất đầu, giống như hình phạt dành cho những người còn ngờ vực. Mặc dù cách 40 bước nhưng cũng không tìm ra tứ chi. Ở nơi cách xa nhất, những xác chết còn nguyên vẹn. Không bị chấn thương bên ngoài, nhưng sức công phá của quả bom tàn phá nội tạng của họ như cơn sóng thần. Thượng Đế đã nhân từ ban cho họ được âm thầm chảy máu đến chết.
Viết tắt của “Harakat al-Muqawama al-Islamiyya”: Phong trào Kháng chiến Hồi giáo.
Những người cảnh sát đầu tiên đến hiện trường đã lợm giọng vì những gì họ trông thấy. Cùng với những tứ chi văng vãi trên vỉa hè lát đá, là giày, đồng hồ vỡ tan ra từng mảnh và ngừng chạy ở 11:46, tiếng điện thoại di động reo vô vọng. Và như một lời lăng mạ cuối cùng, những gì còn lại của gã đánh bom văng tung tóe cùng với nạn nhân của gã – mọi thứ trừ cái đầu của gã được tìm thấy trong một xe giao hàng cách xa đó hơn ba mươi mét. Nét mặt gã biểu lộ một sự thanh thản lạ lùng.
10 phút sau vụ nổ, bộ trưởng bộ Nội vụ Pháp đến. Khi nhìn thấy cảnh thảm sát, ngài tuyên bố: “Baghdad đã đến Paris.” Mười bảy phút sau, vào lúc 12:03 trưa, tại vườn Tivoli ở Copenhagen, một kẻ đánh bom tự sát thứ hai cho nổ ở giữa một nhóm đông trẻ con đang đợi trước đường sắt tàu trượt của khu vui chơi giải trí trong công viên. Cơ quan An ninh Đan Mạch, PET, nhanh chóng phanh phui ra manh mối. Kẻ đánh bom tự sát sinh ra tại Copenhagen, theo học tại trường ở Đan Mạch và kết hôn với một phụ nữ Đan Mạch. Dường như gã không mảy may áy náy rằng con mình cũng đã học cùng trường với những đứa trẻ nay là nạn nhân của gã.
Đối với khối An ninh châu Âu, viễn tượng của cơn ác mộng đang thành sự thật – cuộc tấn công phối hợp rất tinh vi được một đạo diễn thông minh khác thường vạch kế hoạch và điều khiển. Họ e rằng chẳng bao lâu nữa những kẻ khủng bố lại tấn công, dù cho hai vụ đánh bom nghiêm trọng đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ. Họ đã không biết xảy ra ở đâu. Và họ cũng chẳng biết xảy ra lúc nào.