Chương 5 (tt)
Jonathan kinh ngạc nhận ra mình vẫn chưa chết.
Anh nhăn nhó vì cảm giác đầu đau như búa bổ, còn miệng thì như thể bị nhét đầy bông. Giờ phút này mà nói, chết tựa như sự giải thoát tuyệt vời. Anh cố mở mắt, tay chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Phải cố hết sức anh mới có thể quay đầu, nhưng khi mở mắt, anh thấy Victoria đang ngủ, đầu đặt lên tay anh. Đồ khâu vá rơi trên sàn, có vẻ như nàng chỉ định gục đầu xuống gà gật một hồi.
Từ góc nhìn này, anh thoáng thấy chiếc mũi tinh tế và xương gò má nhô cao. Mái tóc vàng chen lẫn những sợi nâu như không thể quyết định được nên nâu hay vàng.
Nhưng cái cuốn hút anh lại chính là đôi môi nàng. Môi trên có hơi mỏng hơn môi dưới, hệt như một nụ hồng. Anh mường tượng thấy mình đang chiếm hữu đôi môi đó, dỗ dành để nó mở ra dành riêng cho anh. Sự rụt rè vô tội của Victoria quyến rũ anh, khiến anh tự hỏi liệu có bí mật nào ẩn giấu bên dưới dáng vẻ đó. Mùi hương toả ra từ da thịt và hơi ấm cơ thế đó khiến anh không còn nhớ đến vết đạn trên người mình.
Và tựa như trả lời cho giấc mơ giữa ban ngày của anh, tay nàng di chuyển lên ngực anh như muốn được anh bảo vệ. Tay anh đưa lên chạm vào mái tóc mềm mượt rồi vuốt ve gương mặt nàng. Má nàng nóng ấm, mắt nhắm nghiền như một đoá hoa tĩnh lặng.
Chiếc váy nàng đang mặc có màu sắc của sương mù Luân Đôn, với hầu hết phụ nữ, xám không phải là một màu phù hợp. Nhung thay vì phá bỏ sự hấp dẫn của Victoria, nó chỉ khiến anh thấy kích thích hơn. Nàng không giống như những phụ nữ mà anh từng biết, những người luôn bị ám ảnh bởi xu hướng thời trang và trang sức mới nhất. Trên tay nàng không có ngọc trai cũng chẳng có nhẫn. Từ góc nhìn không thoải mái này, anh có thể nhìn thấy những ngón tay ram rám vì phải cầm kim. Nàng rõ ràng hoàn toàn không hợp với kiểu người như anh.
Có lẽ chính vì thế nên anh mới thích nàng.
Nàng đã giữ đúng lời hứa ở cạnh bên anh, dù đây là một việc không hợp với quy tắc. Và chỉ cần biết nàng vẫn ớ đây, đêm trôi qua như dễ dàng hơn.
Thần kinh của tiểu thư Andrews rõ ràng vững vàng hơn mong đợi rất nhiều. Một trí thông minh khiến anh ngưỡng mộ. Bằng miệng lưỡi sắc bén, nàng đã hạ gục hoàn toàn cái tính tình nóng nảy khó chịu của anh, hoàn tất việc may anh bằng cái thứ chỉ hồng kia.
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua thái dương của Victoria, chờ đôi mắt xám dần hé mở. Thật ngạc nhiên là nàng không hề động đậy khi bị anh chạm vào. Bàn tay anh giữ yên, bởi vì anh vừa chợt nhận ra mình đang làm gì… thừa cơ hội trong lúc nàng thiếp đi. Nếu đôi mắt xám kia mở ra, anh sẽ thấy được sự sợ hãi và bối rối của nàng.
Chẳng biết lý do gì, chỉ là anh không muốn khiến nàng sợ hãi. Anh rời tay khỏi tóc nàng và ho nhẹ. Nàng vẫn không cử động và anh nhận ra nàng đang ngủ rất sâu.
"Tiểu thư Andrews," anh kêu, hẩy nhẹ đầu nàng. Có lẽ anh huých hơi mạnh tay một chút vì nàng lập tức bị trượt khỏi mép nệm và ngã úp xuống mặt thảm.
Jonathan nhăn mặt, anh không hề muốn làm tổn thương nàng.
"Oái," nàng rên rỉ, cố đứng dậy, xoa xoa mũi rồi ngồi xuống trở lại. "Chắc là mình ngủ gục rồi trượt khỏi ghế."
Có lẽ bây giờ không phải lúc nói cho nàng biết thực ra nàng vừa thiếp đi bên cạnh mình, còn mặt thì vùi trong lòng ngực mình. "Cô không sao chứ?" anh hỏi.
Nàng bẽn lẽn cười, gật gật đầu. "Chỉ là lòng kiêu hãnh bị tổn thương." Má ửng hồng, nàng nói thêm, "Sáng nay chân anh thế nào rồi?"
Anh quyết định nên nói thật. "Đau lắm. Ước gì có chút thuốc giảm đau, hôm nay còn đau hơn hôm qua nữa."
"Anh còn sốt không?" Tay nàng hướng lên trán anh nhưng nàng bỗng khựng lại trước khi áp vào đó.
Thay cho câu trả lời, anh kéo tay nàng đặt lên trán mình. Những ngón tay mát lạnh áp lên da như xoa dịu, anh ngả người về sau, nhắm mắt lại.
"Vẫn chưa giảm sốt," nàng nói, những ngón tay di chuyển dọc theo trán, vô tình vuốt nhẹ lên mái tóc. "Anh cần uống thuốc và nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Ta không thể ngủ được khi chân cứ như bị tháo ra." Anh nhìn nàng.
"Anh có muốn tôi đi xem xem có còn chút thuốc phiện nào không?" Nàng đứng lên khỏi ghế, trông có vẻ nhẹ nhõm vì tìm được lý do để rời đi. Anh lại không muốn nàng đi đâu cả. Chân đau thế này quả là tệ thật, nhưng bị bò lại một mình trong bốn bức tường thì lại càng tệ hơn.
"Cô đi xem người đàn bà hôm qua thế nào rồi," anh yêu cầu nhưng vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi. Vết đau ở chân như giết chết anh nhưng khi nghĩ đến người đàn bà bị bỏng, gương mặt của mẹ lại hiện lên. Vì lỗi của anh mà Catherine Nottoway mới lìa đời. Anh đã không thế cứu được bà, và bất chấp mọi cố gắng tìm cách chuộc lại lỗi lầm đó cảm giác tội lỗi vẫn đeo bám lấy anh.
Anh chẳng thể làm gì để mang bà trở lại. Tất cả những gì anh có thể làm là gầy dựng sản nghiệp, bằng cách đó, anh có thể chứng mình anh tuyệt vời hơn hắn so với suy nghĩ của cha. Tiền bạc có giá trị hơn bất cứ thứ gì trên đời. Một khi có thể tạo dựng được sản nghiệp vượt quá sức tưởng tượng của con người, anh sẽ không còn cảm thấy xấu hổ khi mang cái họ này nữa. Quyền lực của sự giàu có sẽ nhấn chìm mọi lời thì thầm ngồi lê đôi mách, bịt miệng bất kỳ kẻ nào dám chỉ tay vào anh.
Đó là tất cả những gì anh có.
Nhưng tiểu thư Andrews chưa kịp đi thì người quản gia đã trở lại với một mâm đầy ắp thức ăn. Gương mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ hoe, không nói một lời, bà gỡ bỏ toàn bộ các bức chân dung trong phòng rồi mở cửa sổ.
"Bên ngoài lạnh lắm," anh phản đối.
"Và ngài muốn ở đây với những linh hồn lay lắt sao?" Bà bước đến gần một cửa sổ khác, cố mở ra, để gió tuyết thổi ùa vào phòng.
Nhưng phản ứng của tiểu thư Andrews lại thu hút sự chú ý của anh. Nàng cố gắng tránh xa cửa sổ hết mức có thể, rồi bất thình lình kêu to, "Tôi phải đi đây." Tiếng bước chân vọng lên từ cầu thang khi nàng chạy như muốn trốn.
Nhưng hình như bà quản gia không hề ngạc nhiên về điều đó. "Chúng ta sẽ đợi vài phút cho đến khi tất cả linh hồn đều đi hết, tôi sẽ đóng cửa sổ lại. Rồi tiểu thư Andrews sẽ trở lại, vậy chắc cũng được rồi. Trong lúc đó, bác sĩ Fraser sẽ đưa xác người phụ nữ đã chết vào kho thóc rồi để đó. Gia đình bà ấy sẽ ở cạnh bà ta mà than khóc."
Mặc cho không khí lạnh vẫn không ngừng thổi vào phòng, bà quản gia đặt mâm thức ăn lên chiếc ghế kê cạnh bên anh rồi rắc vài giọt nước lên ghế.
"Tôi có nấu ít cháo cho ngài, cả bánh mì nướng nữa."
Jonathan cầm cái dĩa lên và thấy một cây đinh sắt được ấn vào trong miếng bánh mì. "Cái này để làm gì vậy? Bà định để ta mắc nghẹn sao?"
"Đừng ngốc thế chứ, chàng trai trẻ. Cái đó là để cho những người đã chết không thế xâm nhập." Bà quản gia bước đến chỗ cái đồng hồ đứng to và dừng con lắc lại. "Hôm nay cũng không có sữa vì tôi đã đổ hết rồi." Bà chùi tay vào tạp dề rồi quay lại đóng cửa sổ.
"Chẳng lẽ bà thực sự tin mấy chuyện vô nghĩa này sao?" anh hỏi.
"Chà, tôi vẫn chưa chết, phải không? Vậy thì chuyện đó là đúng chứ còn gì nữa?"
Jonathan gỡ bỏ cây đinh ra rồi đặt sang một bên. "Chắc là thế."
Bà hạ giọng gần như là thì thầm nói thêm, "Tôi có cho khoảng một cốc thuốc phiện vào trà. Ông bác sĩ không thấy những người khác cũng không."
Anh tỏ vẻ biết ơn, lấy trà và uống cạn, bỏ qua cái vị đăng đắng. Bà Larson bỏ đi và chỉ vài phút sau, tiểu thư Andrews quay trở lại. Nàng quấn một chiếc khăn len quanh vai, đưa mắt nhìn qua mấy cái cửa sổ kiểm tra xem đã đóng chưa.
"Xin lỗi," nàng nói. "Chỉ là... tôi bị lạnh."
Ánh mắt né tránh của nàng cho anh biết có chuyện gì đó nàng không nói ra, nhưng anh cũng không muốn ép buộc nàng. Anh tìm cách thay đổi đề tài. "Ta còn một số đồ đạc để ở nhà trên Đồi Eiloch. Ta sẽ rất cảm kích nếu cô có thể bảo ai đó đến lấy cho ta ít quần áo. Với lại ta cũng muốn biết người của ta có còn ai ở đó không."
"Tôi sẽ bảo anh MacKinloch đến đó," nàng đồng ý. Đoạn nàng quay người cau mày. "Mà này, có phải anh vừa nói là Đồi Eiloch không?"
Có cái gì đó như đau đớn trong giọng nói của nàng, anh tự hỏi không biết liệu có chuyện gì đã xảy ra trong ngôi nhà mình mua không. "Đúng vậy. Nhưng sao cô lại hỏi thế?"
"Trước đây nó thuộc về Bá tước Strathland. Những người tá điền đã bị đuổi khỏi đất đai của mình trước khi anh đến đây."
Anh thấy khó chịu khi biết Stratland lại dám vượt quyền sau khi đã bán hết đất đai cho anh. Với tư cách một người chủ đất mới, Jonathan có toàn quyền quyết định số phận những người tá điền.
Thay vào đó, bởi vì chuyện trục xuất của lão bá tước, giờ thì anh cũng gián tiếp chịu trách nhiệm về những đau đớn mà những người đàn ông và đàn bà này đang phải gánh chịu. Nếu còn ở lại tình huống tốt nhất là gặp nguy hiểm còn tệ nhất chính là chết.
"Anh không định cho tôi biết thực ra anh là ai sao?" nàng trầm tĩnh hỏi, "Và tại sao anh đến đây?"
"Ta chỉ là một người chủ đất," anh dè dặt. "Ta đến đây để khảo sát đất đai, nhà cửa rồi sau đó lại đi, tiếp tục công việc như cách mà ta thường làm." Anh cố gắng ngồi dậy nhưng cứ mỗi khi cố cử động, căn phòng lại như chao đảo. Theo những triệu chứng mơ hồ trong đầu, anh nghĩ chắc là thuốc phiện đang bắt đầu phát huy tác dụng.
“Nhà của anh ở Luân Đôn sao?”
“Ta có nhiều chỗ ở.” Anh không nghĩ những tài sản kia là nhà. Chỉ là một đống đá và gạch với cả đống người luôn vui sướng khi thấy anh biến đi.
“Nhưng còn gia đình thì sao? Vợ và các con anh?”
“Chưa có. Nhưng ta đã định kết hôn và sớm có con nối dõi. Ta cần có ai đó thừa kế mấy chỗ kia nữa chứ.”
Một nụ cười gượng gạo thoáng qua mặt nàng. “Anh nói về vợ mà cứ như thể anh đang định mua một con ngựa về để phối giống.”
“Chẳng lẽ lại có gì khác nhau sao?” anh giễu cợt nhận xét. “Ta thà cưới người phụ nữ kế tiếp bước qua cánh cửa đó hơn là để ông anh họ hưởng quyền thừa kế.” Anh đã trốn tránh việc kết hôn trong suốt bao nhiêu năm trời, nhất là sau sự ra đi của cha mẹ. Những lời thì thầm về vụ bê bối đó thường trở nên xôn xao hơn khi có sự hiện diện của anh, và vậy nên anh lại càng dễ dàng tập trung vào việc quản lý mớ bất động sản của mình. Anh chôn mình vào những chuyến du lịch và cổ phiếu, tìm cách tránh xa khỏi bóng tối của mặc cảm tội lỗi. Người ta càng bàn tán nhiều hơn về sự giàu có đang không ngừng gia tăng, và tất nhiên, dần dần người ta cũng đã thôi không nhắc lại quá khứ đen tối của anh mà chỉ nói về một tương lai tương sáng.
Bà Larson thật biết chọn thời điểm bước vào phòng khách. "Ngài có muốn uống thêm trà không ạ?"
Victoria bật cười to thích thú. "Người phụ nữ tiếp theo sao?" nàng trêu.
Sự hài hước trong mắt nàng lan đến toàn thân. Nếu bỏ qua sự nhút nhát quấn quít thường lệ trên khuôn mặt, vẻ mặt của nàng thật sống động đến không ngờ. Jonathan không cười cùng nàng nhưng ánh mắt anh lại đang dán vào những đường cong cơ thể kia Anh để mặc cho trí tưởng tượng lang thang nhớ lại hình ảnh mái tóc nâu vàng buông xõa xuống vai, thả dài xuống phần hông thon thả.
Nụ cười dịu dàng của nàng hơi nhạt đi như thể nàng có thể đọc được những suy nghĩ không đúng đắn. Nàng vội vàng đứng dậy, suýt vấp phải chiếc váy của chính mình. "Cám ơn," nàng nói, nhận một tách trà trong tay bà Larson. "Có trà là tốt rồi." Nàng nhìn xuống anh rồi nói thêm, "Thật xin lỗi. Ở Cao nguyên Scotland này thật khó tìm được lá trà. Bởi vì không thể mua được trà ở đây nên mỗi khi anh Sinclair đi Luân Đôn, anh ấy sẽ mua giùm chúng tôi một ít." Bà Larson mang ra thêm kem và đường rồi rót thêm trà vào tách của Jonathan. Trước khi bà đi khỏi, Victoria lên tiếng nhắc, "Bà vui lòng nói anh MacKinloch đến Đồi Eiloch lấy đồ đạc cho ngài Smith."
"Đồi Eiloch sao?" Bà quản gia đứng khựng nơi cửa, lẩm bẩm nguyền rủa gì đó bằng thứ ngôn ngữ lẫn lộn giữa tiếng Gaelic và tiếng Anh.
"Không phải ngài Smith đã ra lệnh đốt những ngôi nhà đó đâu, bà Larson." Victoria cam đoan. "Đều là lệnh của bá tước."
"Vậy ra chúng ta không nên đổ lỗi cho anh ta vì những gì đã xảy ra với những con người đáng thương này sao. Ngã giá với ma quỷ thì đều là những thứ có sừng." Bà quản gia giận dữ quay người bỏ đi.
Khi bà ấy đã đi xa, Victoria nhìn anh cười hối lỗi. "Tôi lo là sau khi đề cập đến căn nhà, thì cái dự định kết hôn cùng bà Larson có thể sẽ chẳng thành rồi." Nàng lấy tách của anh, rót đầy rồi hỏi, "Anh dùng đường chứ?"
"Ba viên nhỏ là được."
Nàng nhướng mày. "Chắc là anh thích ngọt lắm."
Ánh mắt anh dán vào mặt nàng rồi di chuyển dọc theo những đường cong mảnh dẻ ẩn bên dưới chiếc váy. "Thỉnh thoảng."
Mặt nàng đỏ bừng vì hiểu rõ ẩn ý trong lời nói đó. Nàng khuấy đều rồi đưa cái tách đến chỗ anh nhưng anh không đưa tay ra đón.
"Tay của ta còn run lắm. Chắc phải nhờ cô giúp ta uống thôi," anh đáp. Nàng thổi thổi vào cái thứ chất lỏng nóng hổi kia lấy tay đỡ đầu anh rồi giúp anh uống một ngụm. Sau khi nàng chuyển tách trà sang chỗ khác, anh nắm lấy tay nàng. "Cảm ơn vì đã ở lại với ta suốt đêm qua."
Mặt đỏ bừng nhưng nàng vẫn gật đầu. Ngước đôi mắt xám nhìn anh, nàng bảo, "Người phụ nữ đó đã ra đi không hề đau đớn. Các con trai đã ở cạnh bên bà và cho họ phần thuốc đó cũng tựa như anh đã ban cho họ một món quà."
Nàng nói như thể anh là một vị thánh trong khi thực chất hoàn toàn không phải thế. Được nàng coi trọng như vậy lại khiến anh lúng túng. "Ta sợ người ta sẽ nói xấu cô nếu biết cô ở cạnh bên ta suốt tối qua."
Nàng mỉm cười buồn bã. "Sự sợ hãi của anh không đúng chỗ rồi, bởi vì tôi là người quyết định ở lại." Nàng khoanh tay trước ngực, nhìn về phía phòng ăn. “Anh sở hữu Đồi Eiloch, mảnh đất mà những con người này đã bị xua đuổi. Nếu anh muốn sửa chữa sai lầm thì tìm cách giúp họ đi.” Nàng chỉ vào bàn ăn, sắc mặt nghiêm trang, “Họ cần tất cả những thứ này hơn tôi nhiều.”