Chương 6 (tt) Một tuần sau.
Người tá điền cuối cùng cũng đã đi, và Victoria thở phào nhẹ nhõm. Đúng là bảy ngày mệt mỏi, vừa phải lo lắng chăm sóc vết thương của mấy người tá điền, vừa phải chăm lo cho ngài Smith. Thật lòng mà nói, nàng hài lòng với khoảng thời gian ở bên cạnh anh bởi vì đó cũng là một cách giúp nàng không cần phải tiếp cận với những người bị thương. Nàng cố tránh xa người lạ dù vẫn cung cấp cho bác sĩ Fraser mọi thứ anh cần để chữa trị cho người bị thương.
Vị bác sĩ đã bảo một người nhà MacKinloch làm một cây nạng cho ngài Smith, và một ngày trước anh đã bắt đầu sử dụng tới nạng đỡ. Dù chân đã khá hơn, anh vẫn chưa thể đi lại bình thường.
“Ta thấy là tất cả bệnh nhân đều đã đi hết”, anh nói, tựa vào cây nạng. “Chắc là cô vui lắm khi thấy nhà mình trở lại tình trạng bình thường.”
“Tôi không phủ nhận, đúng là thế. Và tôi thật vui vì hầu hết mọi người đều được chữa khỏi.” Nàng đan hai tay vào nhau, mắt nhìn về phía cái bàn trong phòng ăn đã được đưa về vị trí cũ. Bàn ăn đã được dọn cho một người nhưng hình ảnh chiếc đĩa cô đơn đánh mạnh vào tâm hồn nàng. Nàng không muốn ngồi trong một căn phòng trống, nhớ thương mẹ và các em trong khi vẫn còn cách lựa chọn khác.
“Tôi không muốn ăn một mình,” nàng nói. “Anh không phiền… dùng bữa cùng tôi chứ?”
Ngay khi đưa ra lời đề nghị, nàng nhìn thấy ánh mắt anh lóe lên sự tự vệ. “Còn tùy vào nguyên nhân cô muốn ta dùng bữa cùng cô, tiểu thư Andrews?”
Nàng không hiểu ý anh nghĩa là gì. “Chỉ một bữa ăn thôi mà.”
“Là một mình dùng bữa cùng ta”, anh nói thêm. Anh tiến tới một chút nhưng vẫn không xa cửa phòng ăn. “Ta chỉ cần đứng yên ở đây thôi thì cũng đủ tổn hại danh tiết của cô rồi.”
“Anh chỉ đang chữa trị vết thương do đạn bắn”, nàng nói. “Chúng ta chẳng làm gì sai cả.”
“Cho tới lúc này”, anh thừa nhận, chống gậy tiến đến gần hơn. Giọng nói đầy ẩn ý khiến nàng tự hỏi anh muốn nói gì. “Nhưng ta càng ở đây lâu hơn thì cô lại càng bị nguy hiểm hơn.”
“Tôi không quan tâm những chuyện người ta nói về mình”, nàng khẳng định. Đó là sự thật. Nàng chưa bao giờ rời khỏi nhà, cho nên nếu ai có ai đó nói gì, nàng cũng không bao giờ trực tiếp nghe thấy những lời nói đó.
“Ta không nói về những chuyện ngồi lê đôi mách.” Ngài Smith đứng ngay trước mặt nàng, sự gần gũi khiến nàng nóng lên vì ngượng ngùng. “Ta nói về chuyện này.”
Anh vuốt một sợi tóc nàng hất ra sau gáy, và muôn ngàn lời cảnh báo réo gọi trong đầu. Nhưng nàng không tránh ra. Bàn tay nóng ấm của anh lướt dọc sống lưng, kéo nàng lại gần hơn trong khi đôi mắt xanh giữ chặt lấy nàng. Nàng gần như nằm trọn trong lòng anh trước khi anh đưa tay vuốt ve gương mặt nàng. Sự cấm đoán càng thúc giục nàng tiến thêm bước nữa.
Anh ta sẽ rời khỏi mình, trong đầu nàng vang lên tiếng răn đe, trong khi tim nàng cứ thì thầm rằng không cần quan tâm gì đến điều đó.
Anh chính là lời giải đáp cho sự cô đơn của nàng và Chúa trời đã lên tiếng, nàng không muốn anh đi. Sự khát khao có được một mối quan hệ đã được đánh thức, nàng đã dần quen với việc được nhìn thấy anh hàng ngày. Nàng chỉ muốn giữ lại từng giây từng phút ở cạnh bên anh dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa. Mỗi sáng được nhìn thấy anh thức dậy, khám phá ra rằng anh thích ăn bánh mì với mứt hơn là bơ và đêm về chuyện trò với anh cho đến khi nàng thiếp đi trên ghế.
“Giữa chúng ta đâu có chuyện gì,” nàng dối lòng, lách người khỏi tay anh.
Ngài Smith nhìn qua bàn nói thêm, “Vậy chúng ta cũng nên ăn thôi và tiếp tục vờ như là thế. Ta chẳng thà dùng bữa tối ở đây hơn ở một mình trong phòng khách”. Anh chống nạng bước theo nàng vào trong căn phòng nhỏ. Khi bước đến chỗ bàn, anh kéo ghế cho nàng.
“Lẽ ra tôi mới là người nên làm thế”, nàng nói, thấy xấu hổ vì đã không kéo ghế. “Nhất là anh lại đang bị thương.” Nhưng nàng vẫn ngồi xuống, hơi nhích về phía trước, đợi anh đẩy ghế giúp mình. Anh ngồi xuống ghế chủ tọa ngay bên trái nàng.
“Anh thấy thế nào?” nàng hỏi.
“Không đau như trước. Nhưng phải vài tháng nữa ta mới có thể khiêu vũ bình thường trở lại.” Khóe môi nghiêng nghiêng giễu cợt.
“Thật không thể tưởng tượng nổi một người như anh sẽ khiêu vũ,” nàng thừa nhận.
“Ta là một bạn nhảy tốt đấy. Hay phải nói đã từng nhỉ, trước khi chân ta gần như bị thổi tung.” Anh đưa mắt nhìn nàng. “Ta cá là cô chưa bao giờ khiêu vũ.”
“Tôi biết các điệu nhảy nhưng khiêu vũ không phải chuyện tôi thường làm. Tôi chắc chắn mình chính là Nữ Hoàng Không Người Mời đấy.”
Anh với tay lấy cái bình, rót một vại bia. Nàng giật mình thấy anh thử một ngụm rồi nốc cạn. Và rồi, cái ly bị tước đi.
“Có thể cô là Nữ Hoàng Không Người Mời”, anh tán đồng. “Nhưng đâu phải chỉ vậy, đúng không?”
“Sao anh lại nói thế?”
“Theo kinh nghiệm của ta thì những người phụ nữ tĩnh lặng nhất thường là những người có xu hướng thích mạo hiểm nhất. Trong họ có cái khuynh hướng dữ dội, nhiệt tình mà họ ít khi để lộ cho người khác thấy.”
“Tôi không phải là một người nhiệt tình.” Nhưng nàng lại lo không biết anh có thoáng thấy chiếc áo ngực đen nàng đang may hay không. Khi ướm thử áo lên người, sự tương phản giữa màu da và sắc đen của áo sống động một cách đáng kinh ngạc. Nàng đã lỡ cắt phần ngực áo hơi thấp và phải dùng lụa và ren đen để che bớt, nhưng vẫn lộ rõ những đường cong của vòng ngực.
Nàng uống vội một ngụm bia. Đây không phải là thức uống yêu thích của nàng nhưng lại là thứ luôn sãn có ở vùng Cao nguyên Scotland này. Anh chồm sang lấy cái ly của nàng, xoay ly để môi mình chạm vào đúng nơi nàng đã đặt môi.
Anh nắm trọn lấy tay nàng, lặng lẽ nâng cái ly lên kề sát miệng nàng mời gọi. Cùng nhau chia sẻ thức uống là một cử chỉ thân mật, và khi nhấp một ngụm nàng như mường tượng thấy sự tiếp xúc với môi anh.
Ánh nến mềm dịu như tỏa ra vầng sáng rực rỡ bao phủ cả hai, và anh nhận xét, “Cô đang giấu kín chuyện gì đó, đúng không?”
“Cả anh cũng như thế,” nàng nhắc. “Tôi vẫn không biết anh là ai. Anh chưa cho tôi biết tên thật của mình.”
Victoria đã không truy hỏi vì so với chuyện cứu tính mạng anh thì tên thật có vẻ không quan trọng mấy. Nhưng giờ, nàng muốn biết thật ra anh là ai và tại sao anh không muốn nói về bản thân.
“Ta đã nói cho cô biết tên”, anh nói, “vẫn chưa đủ sao?”
Nàng lắc đầu. “Anh biết là không mà.” Nàng đưa cho anh vại bia, nghiêng đầu sang bên. “Tôi biết anh là người giàu có nhưng tôi không biết rõ tước hiệu của anh,” nàng thử đoán. “Chẳng lẽ anh là một huân tước sao.”
“Nếu cô muốn thì có thể ta là một hoàng tử cũng nên.”
“Ôi trời, không thể nào.” Nàng quan sát anh một lượt cố xác định tước hiệu của người đàn ông này. “Một hiệp sĩ sao?”
“Lại sai rồi,” anh đáp. “Ta quan trọng hơn nhiều. Tất cả các mệnh phụ phu nhân sẽ sẵn sàng quăng mình dưới móng ngựa chỉ để ta chịu ghé mắt nhìn con gái họ một lần.”
Nàng lắc đầu trước lời nói đùa của anh. “Tôi không tin đâu.” Nàng nhìn anh kỹ hơn rồi hỏi, “Nhưng trông có vẻ như anh không thích trở lại Luân Đôn lắm thì phải.”
“Hay biết đâu ta còn có lý do để ở lại.”
Lời nói quả có thể khiến con tim nàng như mềm nhũn nhưng nàng không dám đưa mắt nhìn anh. Anh ta sẽ chẳng ở lại đâu. Chỉ là nói mà thôi, không gì khác cả.
Giờ thì nàng nhận ra tốt hơn cả mình không nên biết con người thật của anh hay tại sao anh lại có vẻ bí mật thế. Những chuyện đó chẳng quan trọng nữa. Nó chỉ càng khiến cho cảm xúc của nàng vụn vỡ, vẽ nên một lỗ hổng trong tim mà thôi.
“Cô có thất vọng vì ta không phải là một hoàng tử không?” anh hỏi.
“Thật ra thì tôi thấy nhẹ nhõm.” Nhưng, nếu như thật sự là một người quan trọng, vậy thì anh làm gì có thời gian để trò chuyện với một người như nàng.
Anh đột ngột lên tiếng, “Tiền bạc không quan trọng gì với cô hết, đúng không? Ta có thể là một kẻ ăn xin không đồng xu dính túi mà cô lại đối xử như thể ta là một ngài công tước.”
“Một người đàn ông có bao nhiêu tiền đâu phải là điều quan trọng. Điều quan trọng chính là… ở đây.” Nàng dịu dàng đặt tay lên tim anh. Nhưng lần này anh không giữ lấy tay nàng. Thay vào đó, anh nhìn nàng, đắn đo quyết định.
Có phải nàng đã nói nhiều quá rồi không? Anh vẫn chỉ là một người xa lạ, dù cho suốt tuần qua nàng đã quan tâm chăm sóc anh như một người vợ lo lắng cho chồng.
Rồi đến cuối cùng, tất cả cũng chỉ là nằm mộng giữa ban ngày, sẽ chẳng còn lại gì ngay khi anh vừa bước ra khỏi cửa. Anh sẽ trở về với cuộc sống bí ẩn còn nàng thì bị giam vĩnh viễn trong ngôi nhà mà cảm xúc mang đến đang dần là ghét bỏ. Không có anh nơi này chỉ là trống vắng.
“Nottoway,” cuối cùng anh nói. “Tên ta là Jonathan Nottoway.” Anh nhìn thẳng nàng và nàng nhận ra đó là sự thật. Anh chờ đợi một hồi, chờ nàng nhận ra cái tên đó.
“Rất vui được biết ngài”, nàng đáp, không biết nên nói gì khác.
Đôi mắt màu xanh lá chứa đầy cảnh giác nhưng anh không cố thăm dò thêm nữa. Đúng lúc đó, bà Larson bươc vào mang theo một bát xúp, bà đặt cái bát ngay trước mặt Victoria. “Tôi cứ nghĩ anh ta đang ở trong phòng khách.”
“Anh ta muốn được dùng bữa trong phòng ăn như một người văn minh”, ngài Nottoway phản đối. “Và nếu như không có vấn đề gì, ta muốn có bộ đồ ăn bằng bạc dành cho riêng mình. Trừ khi bà nghĩ rằng ta nên dùng chung với tiểu thư Andrews.” Anh không nhắc gì đến chiếc cốc cả hai đã cùng uống.
“Đúng là đồ đểu cáng xấc xược,” bà Larson lẩm bẩm vặn lại. Nhìn thấy sự khiển trách lặng lẽ của Victoria, bà lớn tiếng lấp liếm, “Vâng, thưa ngài. Chỉ cần tiểu thư Andrews muốn ngài ở lại.”
“Anh ta đến đây theo lời mời của tôi, bà Larson”, nàng đáp. Khi bà quản gia đi khỏi, nàng xin lỗi, “Đừng khó chịu với bà ấy. Có thể miệng lưỡi của bà có hơi sắc bén nhưng bà có một trái tim nhân hậu.”
Anh nhún vai, uống trộm một ngụm bia trong cốc của nàng. “Bà ấy đã phục vụ gia đình cô được bao lâu rồi?”
“Năm năm. Trước đây chúng tôi sống ở Luân Đôn với bác.” Dù đã cố nói bằng giọng đều đều, Victoria vẫn không cưỡng lại được đưa tay siết chặt khăn choàng quanh vai.
“Thật ngạc nhiên cô có thể ở lại nơi này lâu vậy. Scotland là một mảnh đất khô cằn.”
“Có thể nó khắc nghiệt nhưng xinh đẹp.” Nàng đưa mắt nhìn màn tuyết đang rơi bên ngoài. Trời đã sụp tối, nến trong phòng chiếu sáng những khung cửa sổ bám bụi. “Đôi khi tôi ngồi trong phòng mình và nhìn về phía núi.”
“Mùa hè cô có ra ngoài đi dạo không?” anh hỏi.
Nàng không trả lời chỉ đưa mắt nhìn lại bàn. Dù cho có thể gật đầu hay nói dối về chuyện đó, nàng vẫn không thể nói đến đề tài này. Cứ mỗi khi tưởng tượng cảnh mình bước đi trên đồng cỏ, nàng lại nhớ đến chuyện mình bị lạc trong rừng và giữa thung lũng hẹp. Nàng đã chẳng tìm được đường ra, và sau một ngày không có thức ăn, nàng càng thêm mất phương hướng. Những ngọn đồi cỏ trở thành hoang mạc, còn những thung lũng bất tận thì chẳng khác gì mê cung khổng lồ đối với cô gái mười bảy tuổi đang lạc hướng.
Anh vẫn đang chờ câu trả lời, nên nàng đành tìm cách chuyển đề tài. “Tôi biết anh sẽ đi. Nhưng… anh sẽ trở lại thăm nhà trên Đồi Eiloch chứ?” Nàng cố nói bình thường như thể không có ý gì khác cả.
Liệu nàng có thể nào được gặp lại anh lần nữa không?
Anh lắc đầu. “Ta không bao giờ ở lại một nơi quá lâu. Ta đã thuê một người quản lý đất để chăm sóc Đồi Eiloch.”
Nàng cố giấu đi sự thất vọng nhưng ít nhất anh đã chịu thành thật với nàng. Thật lạ khi nghĩ anh lại thích thường xuyên thay đổi chỗ ở như thế. Suy nghĩ đó chỉ khiến nàng rùng mình. “Tôi ghét đi du lịch. Tôi thích ở yên trong nhà hơn.”
“Chắc cô sẽ thích một vài chỗ mà ta đã qua. Bờ biển Amalfi của Ý rất đáng yêu. Mặt trời ấm áp, nước biển trong xanh đến nhức mắt.” Anh tiếp tục tả và qua giọng nói của anh, nàng nghe thấy sự khát khao. Dù chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể một mình đi dạo trên bãi cát, nhưng với anh, cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn. Nàng không hề có chút đam mê khám phá những vùng đất lạ hay rời khỏi thiên đường ẩn dật này của mình… nhưng ngài Smith, không là ngài Nottoway mới đúng… muốn cho nàng thấy thế giới này, nàng sẽ làm điều đó vì anh.
Trong khi anh nói, nàng nhận ra mình đang quan sát từng đường nét cơ thể anh như muốn giữ nó mãi trong đầu. Mái tóc đỏ sẫm cắt ngắn đơn giản, và nàng nhìn thấy trong đôi mắt màu lá nhấp nháy sự phẫn nộ rồi dịu lại. Giờ đôi mắt đó đang nhìn nàng chờ đợi lời hồi đáp.
“Đó có phải là nơi yêu thích của anh không?” nàng hỏi, chuyền bát xúp và cái thìa cho anh.
“Một trong số những nơi tôi thích thôi.” Anh nếm thử một thìa xúp rồi để cái thìa trở lại trong bát. Đầu gối anh vô tình chạm vào gối nàng dưới bàn, và cơ thể nàng như run lên.
Bà Larson quay trở lại mang theo bát xúp thứ hai, món xúp giả ba ba và một cái thìa dành cho ngài Nottoway. Dù việc dọn món ăn của bà Larson có làm Victoria hơi phân tâm nhưng nàng vẫn cảm nhận được rõ ràng đôi mắt anh đang quấn lấy mình. Cả hai im lặng dùm bữa, một lúc sau, anh phá tan sự im lặng. “Tôi không thấy cô may tiếp cái áo đen. Đã xong rồi sao?”
Nàng không nói rõ cho anh biết mình đã may gì mà chỉ gật đầu. “Tôi sắp may một cái khác.”
“Làm sao cô mua được vải và các thứ khác? Ở miền Bắc xa xôi này thì thứ đó hẳn là hiếm lắm.”
“Tôi dùng lại vải cũ,” nàng giải thích. “Thỉnh thoảng Sinclair cũng giúp tôi mua ít vật liệu từ Luân Đôn.”
“Hình như cô rất thích công việc của mình, đúng không?”
Gương mặt nàng trở nên rạng rỡ khi nghĩ về chuyện đó. “Cảm giác như mình nắm trong tay quyền lực… khi có thể tạo ra những thứ xinh đẹp đến vậy, dù cho có nhiều người không hề muốn làm những chuyện thế này.”
Ánh mắt anh đầy thấu hiểu như thể nàng đang nói không chỉ về chuyện vải vóc. “Đúng là thế.”
Khi bà Larson bước vào lấy món xúp và dọn món bánh cá tuyết tươi nướng, nàng rơi vào tĩnh lặng. Hơi tỏa lên từ lớp vỏ bánh khi bà đưa dao cắt xuống, rồi chia cho mỗi người một phần. Ngài Nottoway đợi cho đến khi bà quản gia đi khỏi mới lên tiếng, “Cô đã giúp ta chữa vết thương và chăm sóc ta. Ta sẽ đền đáp cho cô xứng đáng. Nói đi, cô muốn gì.”
“Tại sao tôi lại cần được đền đáp khi cứu mạng một người?” Victoria phản đối, giật mình trước lời đề nghị đó. “Chẳng lẽ việc anh vẫn thở được không phải là một phần thưởng đáng giá rồi sao? Và chuyện anh vẫn giữ được chân mình.” Từ ánh nhìn bí ẩn trên mặt anh, nàng tự hỏi không biết liệu có phải mình vừa xúc phạm anh ta không. Nàng cảm thấy hơi thẹn thùng nhưng vẫn buộc lòng nói ra thành lời, “Mấy ngày nay, ở cạnh bên anh, tôi thấy… ờ… thú vị. Được ở cạnh anh cũng là món quà đáng giá của tôi rồi”. Mặt nàng đỏ bừng vì bối rối, nhất là khi đôi mắt xanh của anh cứ dán chặt lấy nàng như thể cố đọc ý nghĩ ẩn đằng sau những từ ngữ đó.
“Chắc hẳn cô phải muốn gì chứ?”
“Anh đã đối xử tử tế với tôi. Và điều đó là vô cùng giá trị rồi.” Tử tế không phải một từ đúng nhưng làm sao nàng có thể nói rằng anh là người đàn ông đầu tiên chịu chú ý tới nàng? Người đàn ông đầu tiên cho nàng thấy anh có hứng thú với mình, dù chỉ là một chút thôi, dù chỉ là những chuyện vô thưởng vô phạt.
“Tử tế không phải là một từ người ta sẽ dùng để nói về ta đâu”, anh phản bác. Giọng nói trở nên cay độc và đầy chua chát.
“Có lẽ họ nên nói thế.”
Anh chậm rãi đứng dậy, dùng cây nạng tiến về phía lò sưởi ở bên kia phòng. Còn hơn một tuần nữa sẽ đến lễ Giáng sinh và bà Larson đã trang trí lò sưởi bằng thông và mấy cành ô rô. Nến tỏa ra ánh sáng rực rỡ khắp cả phòng và cả ở bậu cửa sổ. Victoria bước theo anh, không hiểu sao anh lại tự dưng rời khỏi bàn ăn. Dưới ánh lửa, gương mặt anh như phủ một vầng hào quang dù những biểu cảm vẫn được che giấu cẩn thận. Nàng không biết anh có muốn nói chuyện với mình không, hay nàng nên trở lại bàn ăn.
“Sao anh lại nhìn tôi như thế?” nàng thì thầm.
Đôi mắt xanh như vây chặt lấy Victoria. “Chẳng lẽ cô không biết câu trả lời sao?”
Nàng không thể tự trả lời câu hỏi đó vì trái tim đang đập rộn ràng. Nàng muốn tin rằng anh quan tâm tới mình nhưng lại sợ lý do thực sự đó.
“Ta thích được ngắm cô,” anh nói.” Và ta không phải là một người nhất mực tuân thủ mọi nguy tắc.”
Lời khen tặng len lỏi chìm vào sâu trong tim nàng khiến nàng thấy lúng túng không biết nên đáp lời thế nào. Những bông tuyết xoay tròn bên ngoài cửa sổ, và anh đưa mắt nhìn ra. “Ta thích ngắm tuyết rơi. Nhất là khi ở một nơi ấm áp, với lửa tí tách trong lò sưởi.”
“Lẽ ra nó phải ấm hơn,” nàng nói vẻ có lỗi. “Lửa hơi thấp và trong phòng có hơi lạnh vì căn nhà này đã cũ kỹ lại còn bị gió lùa. Tôi xin lỗi, nhưng…”
“Ta khiến cô bối rối sao?”
“Đúng là thế.” Nàng chỉ muốn duy nhất một điều là quay lại bàn ăn, ngồi xa anh ra một chút và chấn chỉnh lại mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Ngài Nottoway bước ra xa nàng một chút, đứng cạnh bên cửa sổ, vẫn nhìn tuyết tung bay ngoài trời. “Cô không cần sợ ta đâu, tiểu thư Andrew. Sau một tuần ở cạnh bên nhau, ta nghĩ cô hẳn phải hiểu rõ điều đó.”
Thời gian chầm chậm trôi, nàng vẫn đứng im nhìn anh. Anh cao lớn hơn nàng nhưng không đến nỗi nàng phải ngửa đầu mới có thể thấy được mặt anh. Mái tóc anh nhạt màu hơn tóc nàng, và giữa cảnh tuyết ngập tràn ánh trăng, trông như nó tỏa ra ánh sáng bằng bạc dịu dàng. Nhưng gương mặt anh lại chẳng có chút biểu cảm nào, cứng nhắc như thể không muốn để cho người khác đọc được suy nghĩ ẩn sâu trong lòng. Một gương mặt hoàn toàn khóa kín biểu cảm, không chút dấu vết của cảm xúc.
Nàng hơi dịch người về phía trước thăm dò nhưng hình như anh không hề chú ý. Có một sợi dây vô hình như kéo nàng tiến đến gần hơn cho đến khi nàng đứng sát sau anh.
Bóng tối lờ mờ hiện lên sau lớp kính, và đôi tay nàng đặt hai bên nắm chặt lại như muốn xua tan đi sự sợ hãi. Suốt tuần rồi, nàng dần xem anh như một người bạn, còn ngài Nottoway thì lại không biết gì về thói quen sống ẩn dật của nàng. Anh không nhìn nàng như nàng là một mụ điên, và trước anh, nàng cảm thấy mình gần như là… bình thường.
“Tuyết thật đẹp làm sao”, nàng thú nhận. Và mặc dù bóng tối bao phủ, ánh nến lập lòe cũng đủ soi rõ hình ảnh những bông tuyết lớn rơi khỏi bầu trời.
Lần này, anh quay về sau nhìn nàng. “Đúng là đẹp thật.”
Nhưng anh không nhìn màn tuyết. Thay vào đó, đôi mắt anh dán lên người nàng với sự khao khát mà nàng không sao hiểu nổi. Anh chống cây gậy vào tường và chầm chậm đưa tay đặt lên má nàng. Sự tiếp xúc bất ngờ với lòng bàn tay anh khiến nàng như chôn chân tại chỗ, và da nàng dấy lên một sự rạo rực không ngăn nổi.
“Thật là sai lầm làm sao”, anh thì thầm. “Ta đã hủy hoại em, vậy mà thậm chí ta còn chưa chạm vào em.”
“Anh không hề hủy hoại tôi.”
“Phải không?” giọng anh êm mượt ấm áp như một cái vuốt ve trong đêm tối. Nàng đưa tay phủ lấy tay anh, say sưa cảm nhận sự tương phản giữa cái lạnh trên da thịt và sự ấm áp tỏa ra từ những ngón tay anh. Chưa bao giờ nàng nghĩ tới việc mình có thể đứng trước mặt một người đàn ông, và anh ta lại có thể nhìn nàng theo cái cách mà anh đang thể hiện. Như thể anh muốn có nàng.
“Cho ta biết nếu em muốn ta dừng lại,” anh cúi người, đôi môi nóng bỏng cướp lấy môi nàng.