← Quay lại trang sách

Chương 3

Mãi một lúc sau, chàng vẫn còn bị ngạc nhiên chẳng thốt ra được 1 lời, nàng vẫn tiếp.

- Lẽ ra tôi không nên nói chuyện này với 1 người lạ. Cha tôi luôn bảo là tôi nhiều lời nên ông cũng chẳng để ý đến những lời nói hớ hênh của tôi.

Nàng vừa dứt lời thì có tiếng ngựa hí nhỏ bên cạnh họ, chàng quay lại và nhận ra đó là con ngựa của nàng đang theo sát phía sau con Salamanca

- Con ngựa của cô luôn theo cô mà không cần dẫn à? chàng ngạc nhiên hỏi.

- Vâng, tôi chơi với nó từ khi nó chỉ là một con ngựa con và nó sẽ theo tôi vào nhà nếu tôi cho phép. Nó rất dễ bảo nên tôi chỉ cần nói "Nào về nhà đi" là nó sẽ quay về ngay lập tức. Còn nếu ông tôi muốn tìm tôi thì ông chỉ cần nói "Assaye, đi kiếm Verena về đây" thì nó sẽ tìm ra tôi dù tôi có ở xa nhà đến mấy đi nữa. - Assaye, tên nó đấy hả?

- Đây là con ngựa mà ông tôi thích nhất

- Tôi đoán là ông cô đã từng phục vụ ở chiến trường Hahratta

- À, ông tôi trước ở Seringapatam, sau đó quay về nhà rồi 1 thời gian sau ông gia nhập vào Peninsula

- Ông cô tên gì?

- Winchcombe, sĩ quan cao cấp nhất, Sur Alexander Winchcombe

- Ôi trời ơi, công tước la lên, rồi chàng mau mắn thêm vào

- Tôi xin lỗi cô Winchcombe, tôi không nên nói thế

- Chẳng sao đâu, ông tôi rất tự hào với cái tên lóng của mình, ông thường kể cho tôi nghe tại sao ông có cái tên đó. Thế ông có biết chuyện đó không?

- Không, kể cho tôi nghe với

- Khi ông tôi gia nhập vào đội quân của ngài công tước ở Peninsula, ngay chiều đầu tiên ông tôi đi dạo vào trong khu lính đang ăn uống thì nghe 1 người lính trẻ nói: Tôi nghe nói có 1 sĩ quan cao cấp vừa chuyển tới, 1 người Anh – Âu lúc nào cũng quát tháo nhưng không đánh ai bao giờ, tôi nghĩ thế. Lúc đó ông tôi mới bước tới nói.

- Trái lại, thưa ngài, tôi vừa quát tháo vừa đánh đấy Công tước phá lên cười.

- Tôi chưa bao giờ gặp ông cô cả, nhưng tôi rất kính trọng ông, ông là 1 sĩ quan chỉ huy rất cừ

- Thật là dễ chịu khi nghe ông nói thế, đới với tôi, ông nội là 1 người rất phi thường và tôi tin nếu ông từng là lính thì ông tôi sẽ rất thích thú nói chuyện với ông, đặc biết là nếu ông từng phục vụ ở chiến trường Peninsula. Nhưng ông tôi... nàng ngừng lại.

- Ông vẫn còn khỏe chứ, công tước hỏi, nàng lắc đầu.

- Không khỏe lắm, nàng trả lời giọng trầm hẳn, nhưng tôi sợ là ông không còn sống lâu nữa đâu. Ông bị bệnh tim và giờ đã vào hôn mê rồi. Có nhiều lúc ông rất tỉnh táo, nhưng ông cũng chẳng nhận ra ai cả... dù đó là tôi Giọng nàng hơi xót xa chàng chợt cảm thấy có lỗi khi khơi dậy nỗi buồn của nàng

- Tôi xin lỗi

- Tôi đã cố tỏ ra dũng cảm, ông tôi không thích người dễ bị xúc động, nhát là phái nữ. Ông từng nói điều duy nhất trên thế gian này làm ông sợ là nước mắt Cả 2 cùng im lặng. Rồi nàng nói tiếp như muốn thay đổi đề tài.

- Ông chưa nói cho tôi biết tên con ngựa của ông

- Salamanca

- Thế ông đã từng phục vụ trong trận chiến đó à? nàng nhướng mắt lên

- Vâng

- Và cả ở Victoria nữa à Một lần nữa công tước mặc nhiên cảm thấy Verena bắt đầu nhìn chàng như 1 người đàn ông – không chỉ là chủ 1 con ngựa đẹp.

- Chắc hẳn ông có nhiều huy chương lắm hả?

- Tôi rất hãnh diện và chắc chắn là ông cô cũng được trao tặng nhiều huy chương lắm

- Vâng, nhưng cha tôi đã mất nên đối với ông mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cha tôi đã hi sinh ở Waterloo

- Tôi có thể thấy rõ máu quân đội sục sôi trong người cô.

- Thật sự thì đúng như vậy, nàng trả lời, cằm hơi hếch lên 1 chút, điệu bộ tỏ ra tự hào 1 cách vô thức. Tất cả người của dòng họ Winchcombe đều phục vụ tận tâm cho đất nước mình, nhưng bây giờ thì chẳng còn ai rời hàng ngũ cả

Nàng hơi ngừng 1 chút trước khi nói tiếp những từ cuối và chàng cảm nhận có 1 cái gì đó rất kín đáo về câu chuyện này và tự hỏi không biết nàng đang chờ cỗ xe chàng đi qua và chàng cố lái cuộc trò chuyện sang đề tài này trên đường đến nhà ông thợ rèn Cả 2 rảo bước xuống 1 con đường làng hẹp, vài ngôi nhà nhỏ nằm rải rác quay mặt ra dòng suối nhỏ chảy qua Ngay đó là xưởng của người thợ rèn, than xỉ và đe đang cháy nóng rực nhưng xung quanh lại trống rỗng vắng lặng Verena liếc nhìn, bước tới gõ vào cánh cửa căn nhà tranh. Một lúc sau, 1 người phụ nữ trung niên mở cửa ra vừa chùi tay vào tạp dề.

- Chào cô Verena, bà nói bằng giọng Bedfondshire nhẹ nhẹ, có chuyện gì hả?

- Vâng, ông đây cần đóng móng cho con ngựa.

- Tốt hơn là cô nên cho ngựa quay về đi vì ít nhất thì độ 1 giờ nữa Fred cũng chưa về được đâu

- Thế bác ấy đi đâu thế?

- Qua bên nông trại rồi cô ạ, đàn bò bên nông trại của Wilk có vấn đề và cô cũng biết là Fred rất khéo tay khi có những rắc rối với những con bò sắp đẻ mà

- Vâng, chẳng ai như bác ấy cả, nhưng cháu hi vọng là bác ấy sẽ không ở bên đó lâu. Cháu đoán là ngài đây đang rất nôn nóng lên đường.

- Tới giờ cơm tối là Fred sẽ về thôi mà, thế cô có biết là cột con ngựa ở đâu chưa, cô Verena?

- Dạ, cháu biết rồi ạ, cháu không làm phiền bác nữa đâu, bác Favel, cháu nghĩ chắc bác đang bận rộn với lũ trẻ lắm

Nàng quay lại ra hiệu cho công tước đi theo. Sau căn nhà là 1 chuồng ngựa cũ kĩ, thô sơ 1 bên trống trơn, nhưng ổ ngựa nằm cũng sạch sẽ và đầy cỏ khô trong máng ăn. Công tước cột dây cương của Salamanca rối cúi xuống xem xét khuỷu chân. Chàng khẽ sờ tay vào và đỡ lo hơn vì nó không bị phồng lên nữa. Nhưng Salamanca lại rụt chân lại khi tay chàng chạm vào và cứ nhúc nhích liên tục

- Ông đang làm nó đau đấy, để tôi xem có giúp được gì không?

Nàng cúi xuống thật nhẹ nhàng dùng 2 tay ra sau, nhưng sau 1 lúc khi nó hiểu nàng chỉ muốn giúp đỡ thì nó bắt đầu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nhấm nháp mớ cỏ khô và không hề nhúc nhích chân nữa. Công tước sau 1 lúc lo Salamanca sẽ bị kích động đá lung tung khi người lạ đụng vào chỗ đau của nó giờ đã bắt đâu yên tâm lui ra sau, dựa lưng vào cây cột bên ngoài chuồng ngựa vừa quan sát Verena Chàng đã từng nghe nhiều người nói phụ nữ xoa dịu và làm lành vết thương bằng những ngón tay của họ, nhưng chàng luôn nghĩ họ chỉ là dân gypsi hay những người dân quê thất học mà vẫn nghĩ là hiểu biết hơn người có giáo dục. Nhưng trước mắt chàng là 1 cô gái với đôi bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng vừa vuót ve mơn trớn làm dịu đi cơn đau của Salamanca trông y như 1 tiểu thư ở tầng lớp thượng lưu. Nét mặt nàng lúc này thật dịu dàng và tràn đầy tình yêu thương, có 1 cái gì đó mà chàng không thể giải thích được dù là với chính mình, và chàng chợt hiểu trước mặt mình là 1 vẻ đẹp chàng chưa từng được gặp. Hàng mi dài sẫm màu, tương phản hoàn toàn với làn da trắng mịn và mái tóc nâu xoăn hơi óng ánh vàng, thân hình nở nang và cái eo thon nhỏ của thiếu nữ đến độ trưởng thành.

Verena vuốt ve chân Salamanca độ 10 phút rồi đứng dậy vỗ nhẹ lên cổ con ngựa thì thầm:

- Mày sẽ không sao đâu, cậu bé của ta, mày chỉ cần thay móng thôi và sẽ ổn cả mà

Và như chợt nhớ ra chàng, nàng quay sang nói.

- Ta chẳng có thể làm gì cho đến khi Fred quay về, nhưng tôi phải quay về thôi, chỉ mong sao Billy vẫn còn ở chỗ cũ, chúng ta đã ở đây lâu hơn tôi tưởng rồi

- Tôi sẽ đi cùng cô

- Chúng ta sẽ gặp Fred khi bác ấy về nhà vì nông trại của ông Wilk ở bên cạnh làng. Bác ấy cưỡi 1 con ngựa cái già, chỉ đi được 2 dặm 1 giờ thôi

Công tước liếc nhìn vào cái đồng hồ trong túi, chưa tới 5h, nếu người thợ rèn quay về trong khoảng 1h nữa thì chàng có thể dễ dàng đến Eaton Socon lúc 6h30 và bắt kịp cỗ xe ngựa của mình rồi đến Copper Hall sau 7h. Có lẽ chủ nhà sẽ trì hoãn bữa tối lại 1 chút cũng không sao. Verena đi ngược xuống con đường làng hẹp, 2 bên đường là những hàng rào thấp với những chồi non xanh mướt những cây hoa anh thảo, hoa violet nép mình bên dưới

- Xin cô đừng nghĩ là tôi láo xược nhé, nhưng tôi cứ bị thiêu đốt bởi lòng hiếu kì trước thái độ giận dữ của cô khi nói về công tước vùng Selchester

- Tôi đã nói với ông là tôi không nên nói thẳng quá mức, Verena trả lời nhưng miệng lại đang mỉm cười và công tước khẽ liếc nhìn 2 đồng tiền trên má nàng.

- Kể cho tôi nghe đi, dù sao thì cô cũng sẽ làm cho tôi 1 đêm mất ngủ vì câu chuyện rồi. Tôi không hiểu đức ông đó đã làm gì đến mức cô phải khó chịu đến thế

- Ông ta rất là tồi tệ, ông biết không. Trước đây ông ta đã đến Copper Hall ở lại 2 ngày rồi. Bao nhiêu là heo, bê cừu non bị giết, cả chim bồ câu nữa chứ. Charmine nói với tôi là nếu chị ấy phải ăn thịt chim câu nữa, khi đức ngài đó đến thì chị ấy chắc phải bỏ trốn mất

- À tôi hiểu rồi, vậy là đức ngài đó sắp đến thăm ngài Upminster

- Ông ấy đến để ngỏ lời cầu hôn với Charmine đấy mà, rồi chị ấy cũng ngập mình trong nước mắt mà thôi

- Cô có biết chắc đó là lí do cuộc thăm viếng của ông ấy không? công tước hỏi, chọn lời thật cẩn thận

- Dĩ nhiên là chắc rồi, ông ấy gửi thư từ London đến nói là sẽ tới và ở lại 2 đêm. Ông ấy vừa mới quen với gia đình ngài Upminster và vả lại ai cũng biết gia đình công tước đang buộc ông ấy phải lập gia đình và sinh 1 người thừa kế.

- Và cô bạn Charmine của cô nghĩ là cô ấy có thể thu hút sự chú ý của ông công tước đó hả?

Công tước hỏi, cố làm ra vẻ tự nhiên như đang hỏi 1 tin tức thôi.

- Ông ấy đã khiêu vũ với Charmine 2 lần rồi và chị ấy rất sợ ngài công tước này. Chị ấy kể lại là ông ta cứ nhìn xuống mũi chị ấy y như 1 con sâu bò trên đĩa salad của ông ấy không bằng

Công tước cố không phá lên cười.

- Chắc không đến nỗi thế đâu, chàng gợi tiếp.

- À vậy thì sẽ là bất cứ loại côn trùng nào mà ông ấy có thể phủi nhẹ đi bằng bàn tay lịch lãm của mình, Verena khinh miệt nói, thế ông có thể tưởng tượng ra được sự láo xược trong hành động đó không? Chỉ nói chuyện với 1 cô gái vỏn vẹn có 2 lần thế mà đã quyết định được cô ấy sẽ thích hợp làm người vợ tương lai rồi.

- Có lẽ đó không phải là ý định cầu hôn của ngài ấy đâu, công tước dè dặt đưa ra giả thuyết

- Vậy thì tại sao ông ấy lại muốn ở lại Copper Hall chứ, Verena hỏi gặng, toà nhà của ngài Upmister chẳng có chút gì thoải mái tiện nghi cả, tôi không thể tin nổi là cái ông công tước cao ngạo ở Selchester lại thèm để mắt tới cái vùng hẻo lánh này và bao nhiêu là chuyện nhàm chán của ngài Upminster nữa.

Công tước phá lên cười.

- Nghe có vẻ là 1 câu chuyện viễn tưởng đáng sợ thật

- Còn tồi tệ hơn cho Charmine nữa, chị ấy luôn bị cha thúc giục cứ như là chẳng còn ai dạm hỏi không bằng. Chị ấy yêu 1 người con trai thứ, không khá giả lắm, và nếu không xuất hiện cái ông công tước đáng ghét ấy thì tôi đã dám chắc là ngài Upminster sẽ cho phép họ làm hôn lễ vào sang năm rồi

- À nếu vậy thì cũng dễ dàng thôi, tiểu thư Charmine chỉ cần từ chối lời cầu hôn của ông công tước là xong chứ gì, nếu ông ấy có ngỏ lời

- Từ chối à, ông thật là dở hơi mới tin Charmine được phép từ chối, ngài Upminster đã đặt hết hi vọng vào câu chuyện viễn tưởng có được 1 ông con rể đặc biệt xuất chúng và phu nhân Upminster đang lo chuẩn bị tư trang cô dâu cho Charmine và bà ấy còn định sẽ rút ra những món tiền nhỏ ở nhà băng khi chồng không để ý

- Có chuyện gì khó khăn sao?

- Ông không biết ngài Upminster đâu, ngài ấy sẽ không chịu bỏ ra 1 đồng xu nào cho gia đình mình, mọi thứ đều được dành cho lũ gia súc và ngựa của ông ấy.

- Cô làm tôi cảm thấy tiếc cho con gái ông ấy, công tước mỉm cười nói.

- Mọi thứ có lẽ cũng sẽ ổn thoả thôi ngoại trừ cái ông công tước đáng ghét đó. Ông có tưởng tượng nổi không, ông quý tộc quái ác đó đã báo trước là sẽ đem theo 10 người hầu, tất cả phải có phòng đàng hoàng trừ 9 con ngựa Verena ngừng 1 chút rồi tiếp, giọng hơi khang khác.

- Tôi chỉ muốn xem đàn ngựa của ông ấy thôi, tôi tin chắc là công tước sẽ có những con ngựa chiến nhất dù là ông ấy có ghê tởm thật, tôi sẽ lén vào chuồng ngựa sau khi ông ấy đến và ngắm con ngựa thuần chủng của ông ấy 1 lát. Tôi không biết là nó có được như Salamanca không nữa

- Thế cô không gặp ông ấy à? công tước hỏi dò

- Chắc chắn là không rồi, ngài Upminster không cho phép đâu, ngài ấy nói là tôi nhiều lời và bộc trực quá, lại còn bất lịch sự và thiếu lễ độ nữa. Ngài ấy chỉ vừa ý với nnhững nụ cười điệu bộ, cặp mắt luôn nhìn xuống, suốt ngày ngồi làm kiểu và chỉ nói khi cần thiết thôi

- Chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng có thể thấy là cô chẳng thuộc loại đó rồi, công tước chế diễu.

- Ông ta cứ bảo là dù sao đi nữa thì phụ nữ vẫn là 1 mối phiền toái và khi trở nên cương trực hơn thì cũng chẳng vừa ý. Công tước lại phá lên cười. Cô gái duyên dáng này dần bộc lộ ra những suy nghĩ hết sức mạnh mẽ. Lúc này chàng nhận ra nàng thú vị và vui vẻ hơn bất cứ cô gái nào chàng từng gặp trước đó

- Nhưng cô vẫn chưa giải thích tại sao cô lại chờ công tước tới, chàng nói khi họ tới gần ngôi làng xanh xanh

- Ông không hiểu sao, Copper Hall chỉ cách đường lộ 1 dặm thôi, nếu đi xe thì mất khoảng nửa dặm nữa. Băng qua cánh đồng tôi có thể đến đó trong vòng 10'. Chị Charmine nói là đã chán ngấy việc phải ngồi chờ công tước trong bộ áo dự tiệc đẹp nhất nên quyết định sẽ đến gặp Clive ở bụi cây còn bà bếp đã thề sẽ không nấu 1 món gì cho đến khi cỗ xe của công tước vừa tới cổng nhà trọ

Nàng cười hơi to

- Ngay khi thấy cỗ xe đi qua, tôi sẽ phi nước đại băng qua địa hạt để báo cho họ biết là vị anh hùng đi chinh phục đã đến. Charmine sẽ thay áo dài, đầu bếp sẽ lo quay chim câu còn ngài Upminster sẽ ra đứng chờ ở bậc cửa. Và thế là ngài công tước đần độn kia cứ tự phụ 1 cách đáng ghét tin là mọi người đều vui mừng khi ông ấy tới.

- Thế ngài Upmister cũng đã từng chiến đâu ở Peninsula à?

- Tôi chẳng hề tin điều đó chút nào cả, Verena ngạc nhiên thốt lên

- Tôi cam đoan với cô đó là sự thật đấy, tôi biết ông ấy đã từng ở đó mà

- Nếu vậy thì ông ấy giống Hanover Huzzars, người đã chạy trốn ở Waterloo thôi, Verena nói đầy khinh miệt, tôi hay nghe ông nội chê bai mấy ông ăn mặc sang trọng hay ỷ vào gia thế của mình nên khi có vào quân đội cũng chẳng phải cầm tới cây súng nữa.

- Tôi dám chắc họ không phải là người Anh, công tước trả lời lạnh nhạt, cảm thấy mình phải tự bào chữa cho chính mình. Một thoáng yên lặng, rồi Verena nói.

- Tôi mong có dịp để hỏi ông nội về cái ông công tước đó nhưng dù sao cũng chẳng có gì quan trọng, nếu mấy ông công tử bột màu mè kiểu cách này mà có phải đi chiến đấu thì họ cũng chẳng phải ở gần kẻ thù và nghe tiếng súng nổ đâu

Chàng thầm nhớ tới những gian khổ cũng như cảm giác bồn chồn xúc động khi chiến đấu ở Badejoz và cảm thấy thật buồn cười khi thấy cô gái trẻ này lại có thể mô tả là nhẹ như lông thiên nga, chàng định làm nàng phải sửng sốt nhưng chàng kềm chế lại và nói thật điềm tĩnh

- Mấy công tử bột mà cô vừa miêu tả cay độc như thế sự thật đã chiến đấu rất can đảm và anh dũng, một số đã hi sinh trong chiến tranh.

- Có lẽ tôi hơi bất công và vội vã đánh giá, Verena nói, giọng ăn năn, ông tôi sẽ quở trách tôi cho mà xem và tôi đã hứa với ông là tôi sẽ ngưỡng mộ những người lính, dù anh ta có là ai đi nữa, thì cũng có lúc anh ấy từng phải chịu đựng những khó khăn ở Penninsula hay Waterloo

Công tước không nói gì cả, và 1 lúc sau nàng hơi bẽn lẽn nói

- Ông không vui lòng khi giới thiệu tên mình sao, thưa ông, vì nếu ông có huy chương trong những trận đấu mà ta vừa nói thì chắc hẳn ông phải là 1 người đàn ông rất dũng cảm. Một thoáng yên lặng và chàng trả lời

- Tôi tên là Royd

- Theron Royd

- Thế còn cấp bậc của ông

- Khi rời quân đội, tôi đã là thiếu tá

- Chắc là ông buồn lắm khi phải rời trung đoàn của mình nhỉ. Ông tôi luôn nói đó là 1 ngày buồn nhất đời ông khi ông phải giã từ trung đoàn vệ binh của vua Anh.

- Tôi nghĩ không chỉ cả trung đoàn mà cả quân đội sẽ cũng cảm thấy mất mát khi ông cô giải ngũ

- Chắc chắn rồi, tôi mong có thể nói điều đó với ông biết bao

Cả 2 đã đến gần quán trọ, chẳng thấy bóng Bill đâu cả và mãi sau Verena mới nhận ra thằng bé đang ở trên 1 cây sồi, nàng ngừng bước đến bên gốc cây hỏi lên. - Cháu đã thấy xe ngựa chưa Billy?

- Chẳng cỏ thấy bóng nó đâu cả, cô Verena ạ.

- Chắc không? Billy leo xuống cây

- Cứ cắt họng cháu đi nếu cháu nói dối, thằng bé vừa trả lời vừa gạt tay ngang cổ rồi chạy vụt ra sau nhà trọ.

- Không có công tước, Verena thốt lên, ông có nghĩ là đức ngài này đã trì hoãn cuộc viếng thăm chỉ vì cuộc chơi bài ở Gaming Hell hay có thể ông ta lại không dằn nổi cơn thèm nốc hết li này tới li khác không chừng.

Công tước mỉm cười.

- Cô biết gì về những tình huống bất ngờ đó, cô Winchcombe

- Chẳng gì cả, tôi chỉ thích nói thế thôi, Verena nói chua chát, nhưng tôi dám chắc là mấy người như vậy và cái ông công tước dễ ghét ấy giao du với nhau thân thiết lắm Vừa nói nàng vừa ghé ngồi xuống chiếc ghế gỗ và chàng cũng làm theo.

Từ nãy đến giờ Assaye vẫn theo sau họ giờ đã bắt đầu gặm cỏ

- Tôi rất thích con ngựa của cô, có thật là nó sẽ làm theo những gì cô nói không? Verena mỉm cười, nàng gọi

- Assaye, chú ý này Con ngựa lập tức đứng thẳng người, giơ 2 chân lên cùng lúc, đầu giữ thẳng rồi bắt đầu tiến về phía trước.

- Thôi được rồi, Verena ra lệnh sau gần 1' trôi qua.

- Tôi có thể điều khiển nó phục vụ đức vua nhưng khi thức dậy, nó hay lăn mình và làm giơ yên ngựa, nàng nói. À mấy giờ rồi nhỉ? Đồng hồ nhà thờ đã mấy năm rồi không chạy

Công tước lôi cái đồng hồ trong túi áo khoác ra

- 5h15'

- Vậy bây giờ chắc chắn công tước sẽ không đến đâu

- Tại sao không, công tước hỏi gặng

- Bởi vì gia đình Upminster ăn tới lúc 6h và dù cho ông ta có đến đây vào lúc này đi nữa thì cũng khó mà đến Hall ít hơn 20'. Và tôi không tin 1 người kiêu ngạo, khó tính như ông công tước này lại có thể thay trang phục ăn tối ít hơn 30', phải không?

- Tôi chắc là ngài ấy sẽ nhận ra đó là 1 điều không thể thực hiện nổi, công tước tán thành, dù có thể ông ấy sẽ không quen với các bữa tối ở miền quê.

- Tôi cũng nghĩ thế, và tôi đã nói Charmine hãy đề cập chuyện này với cha chị ấy, nhưng ngài Upminster đã bác bỏ ngay Verena phá lên cười, rồi thêm vào: Khi ngài Upminster mà thấy công tước đến, thì tôi nghĩ có lẽ ngài ấy sẽ thú vị đến độ đồng ý dùng bữa tối lúc nửa đêm nếu cần nữa chứ đừng nói. Dù sao thì tôi cũng có thể thức rất khuya

Nàng hơi ngẩng mặt lên khi nói

- Nhưng tôi không thể đi được, công tước nói nhanh, cô quên là tôi không nhận ra được ai là ông thợ rèn khi ông ấy đi qua đây? Và tôi chẳng cảm thấy thú vị gì khi ngồi bó gối với Salamanca trong chuồng ngựa chờ ông ấy quay về

- Ồ không đâu, dĩ nhiên là không rồi. Tôi quên bẵng mất, nhưng sự thật thì tôi có 1 số việc khá quan trọng cần phải làm.

- Gì thế? công tước hỏi.

Nàng hơi do dự và chàng biết nàng đang cân nhắc xem có nên giãi bày tâm sự vối chàng không, rồi trước sự ngạc nhiên, chàng thấy đôi mắt nâu đang chăm chú nhìn chàng như thể đánh giá sự thành thật của chàng.

Sự thật, Verena nghĩ công tước hình như là 1 người đàn ông có thể tâm sự được dù có vẻ kiêu ngạo như thể chàng đã chiếu cố cho nàng lắm rồi đấy, nhưng giờ nàng lại nghĩ có lẽ chàng hơi nhút nhát với người lạ thôi. Nàng không hiểu nổi tại sao mình lại có cảm tưởng đó và nàng cũng chẳng giải thích nổi. Nàng chợt nghĩ có lẽ chàng không được thoải mái lắm trong bộ đồ thường dân.

Thiếu tá Royd đã từng là 1 người lính và như thế cũng đã hãnh diện lắm rời. Từ khi ông nội lâm bệnh đến nay nàng luôn mong ước có người để tâm sự. Như chợt quyết định Verena ngồi lui ra 1 chút nhìn chàng nói

- Nếu tôi kể cho ông nghe 1 chuyện bí mật thì ông có hứa là sẽ không nói cho ai nghe cả trừ khi tôi cho phép không?

- Tôi xin thề, chàng trả lời không chút do dự.

- Vậy thì có 1 cái gì đó rất lạ đang xảy ra ở đây và tôi quyết định phải tìm cho ra Nàng hơi ngập ngừng 1 chút rồi nhìn quanh như sợ ai đó đang nghe lén vậy

- Tôi nghĩ, nàng nói giọng thật thấp, chuyện này có dính líu đến bọn cướp đường, nhưng chúng hành động rất dị thường.

- Thế chúng đang làm gì? công tước hỏi vừa mỉm cười thích thú

- Khoảng 1 tháng trời, bọn trẻ trong làng bắt đầu kháo nhau về những người đàn ông lạ mặt chúng gặp gần tu viện. Lúc đầu tôi nghĩ chắc đó chỉ là những người đi săn trộm hay những du khách tìm chỗ trú. Rồi 1 tuần sau, Billy nói với tôi là nó cùng 1 thằng bé khác thấy 4 người đàn ông vào trong tu viện rồi mang ra rất nhiều hộp hay những cái thùng tròn gì đó để lrên ngựa chở đi. Ngay khi biết tin, tôi đã cưỡi ngựa đến tu viện nhưng chẳng có dấu hiệu gì bất thường cả ngoài những dấu chân còn in trên lớp bụi ở ngưỡng cửa hầm chứa rượu. Verena khẽ nhăn trán.

- Bọn trẻ ở đây không bao giờ nói dối cả nhất là Billy và tôi nghĩ mấy người lạ mặt này chắc hẳn đã lấy đi cái gì đó mà họ đã dấu trước đó ở tu viện. Tôi tin chắc là bọn cướp, ở đây chúng tôi sống rất xa miền duyên hải, dù vậy những người buôn lậu vẫn đưa rượu Brandy hay các loại hàng hoá khác đến.

- Bọn trẻ con thấy họ đem đi những cái hộp à?

- Đó là những gì chúng nói với tôi, trưa nay khi tôi ra đây để chờ xe công tước đi qua thì Billy lại nói với tôi là mấy người lạ mặt tới nữa, chính xác thì nó không thấy nhưng Tom, 1 thằng bé trong làng đã thề là ngay sau khi bình minh lên thì những người này đã đi qua làng và hướng về phía tu viện.

- Họ cưỡi ngựa à?

- Tom nói thế dù nó không chắc lắm rằng mỗi người đàn ông đều đặt thùng tròn phía trước yên ngựa

- Thế cô định sẽ làm gì?

- Tôi nghĩ nếu giờ đã trễ và công tước chắc có lẽ sẽ không đến nữa đâu nên tôi sẽ ghé qua tu viện trên đường về nhà, cũng không xa đây lắm, tôi cho là...

Nàng hơi do dự rồi tiếp

- Tôi nghĩ là ông sẽ vui lòng đi cùng tôi chứ?

- Tôi không tin là cô sẽ 1 mình đến đó đâu

- Tôi không sợ, Verena cãi lại, vẻ coi thường. Ông không được nghĩ về tôi theo cái kiểu đó, nhưng tôi nghĩ sẽ có lợi cho tôi nếu có 1 ai đó khách quan nhìn nhận là có cái gì đó và có lẽ xem những vết chân có còn ở trên lớp bụi hay không?

- Vậy thì ta đi thôi, công tước vừa nói vừa mỉm cười.

Chàng có cảm giác là chàng sẽ cố bảo vệ Verena y như nàng chỉ là 1 cô bé mà chàng đang dắt đi dạo vậy Họ đi song song bên nhau và chàng thầm nghĩ chưa bao giờ gặp cô gái nào lại tỏ vẻ thản nhiên không 1 chút lúng túng hay thẹn thùng khi đi cạnh chàng cả. Assaye vẫn theo họ mà không cần cô chủ dắt, họ băng qua cánh đồng cỏ xanh mơn mởn và đi xuống con đuờng đất bên ngoài làng khoảng 100 bộ rồi đến bên cổng vào bằng đá được che phủ bởi những dây trường xuân và 1 con đường dành cho xe chạy, mọc đầy cỏ.

- Lối vào đây rồi Công tước bước tới trước, nhìn con đường lớn 2 bên là những cây sồi già nua rũ những tàn lá xuống tạo thành 1 đường hầm tối đen dù là ngoài trời đang nắng chang chang.

- Tôi chắc là dân làng nghĩ ở đây có ma

- Tất nhiên rồi Verena trả lời, và sự thật thì ở gia đình tôi cũng có ma đấy, 1 nữ tu sĩ bắt tay với tội ác nên đến nay dù chết hồn hiện về vẫn không ngừng ăn năn hối cải, và chuyện này nữa, 1 kị sĩ cứ làm những sợi dây xích kêu loảng xoảng vào lúc nửa đêm

- Thế cô không sợ họ à?

- Ông quên tôi là con gái 1 người lính sao? Tôi mà phải sợ hãi bỏ chạy khỏi những con ma mà thật sự chẳng hề làm hại gì tôi sao?

- Tôi đoán là cô rất cảnh giác với bất cứ người đàn ông nào thường xuyên lai vãng đến đây. Bọn cướp rất lưu manh và tôi phải cầu xin cô đấy cô Winchcombe, đừng bao giờ tới đây 1 mình cả.

- Cảm ơn ông, thiếu tá Royd, chúng ta đã đến tu viện rồi này

Nàng vừa nói vừa quay qua Assaye từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh rồi ra lệnh

- Nấp đi Assaye Con ngựa hơi do dự 1 chút rồi chạy chầm chậm về phái 1 lùm cây sau lưng tu viện.

- Nó đi trốn đấy à, công tước hỏi ngạc nhiên

- Vâng, chúng tôi vẫn hay cùng nấp với nhau mỗi khi tôi muốn trốn cô giáo và tôi đã dạy cho nó chơi trốn tìm. Một người lạ như ông thì không thể tìm ra nó được đâu

- Thật là không thể tin được, chàng thốt lên Tu viện trước đây là 1 toà nhà rất đẹp nhưng bây giờ chỉ còn trơ vài mảng tường cháy đen, mái đã mất từ lâu. Khu vườn thật là hoang vu vắng vẻ, sau nhà có 1 cái hồ, các tu sĩ hay ngồi đây câu cá, giờ cũng hầu như bị cây che hết

- Tôi sẽ dẫn ông xuống tầng hầm, nhưng ông phải đi thật cẩn thận đấy, có nhiều bậc thang đã bị hư hỏng rất nặng và dễ bị trượt chân lắm

- Tôi sẽ cẩn thận mà.

Công tước trả lời cụt lủn Tầng trệt chỉ còn lại những bức tường cửa sổ mở toang hoác, trần nhà cháy đen sì, trên nền nhà vữa trát tường đổ nát, vỡ vụn tung tóe Rác rưởi ngập trên hành lang trước kia được coi là rất tao nhã, 1 cầu thang bằng gỗ sồi chạm trổ dẫn lên tầng trên Verena dẫn chàng băng qua đại sãnh, rồi rẽ xuống 1 lối đi đến nơi trước kia là nhà ở của người hầu. Bụi và mạng nhện đầy trên sàn nhà, công tước có thể thấy trên nền nhà vẫn còn rất nhiều dấu chân mà có lẽ là của bọn cướp chứ không phải do bọn trẻ đi khảo sát gây ra Công tước từ lâu đã không tin lắm câu chuyện của cô gái này nhưng giờ đây chàng chợt cảm thấy có nhiều điểm rất lạ rất quan trọng Verena dừng lại ở những bậc thang của tầng hầm 1 chút, khắp nơi toàn là vôi gạch đổ nát. Cả 2 cùng bước từ phòng này sang phòng khác và cảm nhận không khí ở đây thật ẩm ướt và lạnh lẽo. Tầng hầm được ngăn ra nhiều khu nhỏ bằng nhiều bức tường đá xù xì, mỗi khu có 1 hành lang bí mật bên trong sau cánh cửa gỗ sồi đồ sộ, then cửa sắt và có cả 1 ổ khoá to. Họ đã đứng trước lối đi 2 cánh cửa mở ra, bên trong tối đen. Công tước theo sau Verena và nhận thấy có rất nhiều chai, thùng tròn với kích thước lớn trước kia thường dùng để đựng rượu.

- Tổ tiên của cô chắc là rất thích rượu phải không? công tước nhận xét, nghe giọng mình dội lại trên những hành lang trống.

- Ông cố tôi là 1 con sâu rượu mà. Verena mỉm cười.

- Ồ vậy hả, tôi cũng y như ông cố của cô thôi, công tước trả lời

Cả 2 bước vào hầm rượu nữa, ở đây có hàng tá thùng rỗng, nhưng cửa bên trong hành lang lại được đóng kín và được cài then cẩn thận. Verena chợt khựng lại.

- Lần cuối cùng tôi ở đây thì cánh cửa này mở ra mà, nàng nói giọng thật nhỏ. - Cô có chắc không?

- Chắc mà

- Vậy thì ta hãy mở cửa ra ngay và xem xem bên trong có gì không? công tước đề nghị Chàng bước về phía cánh cửa và nhận ra cửa đã bị khoá chặt, không có chìa khoá.

- Cửa bị khóa rồi

- Tôi biết chìa khóa ở đâu

- Đâu?

- Chờ tôi vài phút đi vì chìa khóa để ở cuối hành lang này

Nàng chạy vội đi còn lại công tước đứng nhìn cánh cửa chăm chú, chàng xem xét ổ khóa thật kĩ, rõ ràng là đã có ai đó vừa mới lau dầu ổ khóa này. Đây là 1 lại ổ khóa lớn mà các tu sĩ trưóc đây hay dùng để khoá cửa nhà thờ và trong các hầm chứa rượu của tu viện. Có 2 then cửa nữa và chúng di chuyển dễ dàng khi chàng thử kéo cửa ra, chàng xem lại ổ khóa và tự hỏi không biết Verena có tìm ra chìa khoá hay không. Nếu có ai đó đang sử dụng căn hầm này vào những mục đích đen tối thì hắn sẽ không bao giờ cất chìa khóa vào chỗ cũ cả. Chàng nghe sau lưng có tiếng bước chân "Cô có tìm ra chìa khóa không?" chàng định hỏi, vẫn đinh ninh đó là Verena. Nhưng chàng vừa mở miệng ra nói thì có 1 cái gì đó đổ sầm xuống đầu chàng và nhận ra mình như đang rơi xuống, và chàng chẳng còn biết gì nữa. Verena bước tới cuối hành lang, ở đó trong góc phòng là nơi các tu sĩ dùng cất chìa khóa đã nhiều thế kỉ nay Dù cho công tước có muốn đi cùng thì nàng cũng sẽ không để chàng biết được chỗ bí mật mà ông nội đã chỉ cho nàng nhiều năm trước. Ông nói chỗ này chỉ có người của dòng họ Winchcombe biết mà thôi và bí mật này được truyền từ cha tới con trai

-Vì gia đình ta không có con trai, ông nói buốn rầu, ta phải chỉ cho cháu vì, cháu yêu của ông, cháu là người thừa kế cuối cùng của 1 dòng họ tồn tại 5 thế kỉ nay