← Quay lại trang sách

Chương 3 (tt)

Lúc đó Verena mới chỉ 10 tuổi và bí mật này đồi với cô bé là 1 cái gì đó rất thiêng liêng. Khi ông nội kéo cái chậu nước rửa tội dấu sau 1 cái cột, chầm chậm đẩy 1 hòn đá lớn dịch ra lộ 1 hốc nhỏ tối đen, Verena đã run lên xúc động. Cái lỗ nhỏ chỉ vừa đủ đút lọt tay 1 người đàn ông, bên trong có 1 cái móc treo chìa khoá dính liền với 1 đoạn dây tròn để các chìa khóa to đùng của hầm rượu. Verena thường hay tự hỏi tại sao các tu sĩ lại phải giữ gìn rượu cẩn thận đến thế và đơn giản là sẽ chẳng ai có thể tìm ra chìa khóa ở 1 chỗ bí mật như thế cả. Hơn thế nữa nàng luôn tin là chẳng một ai có thể phá nổi cánh cửa gỗ sồi của hầm rượu. Nàng đứng trước chậu nước thánh hồi tưởng lại kỉ niệm và nhìn ra sau xem công tước có đi theo nàng không. Rồi hơi run run hồi hộp xúc động nàng kéo bản lề sắt ra và chầm chậm đẩy hòn đá dịch chuyển. Nàng đút gọn bàn tay nhỏ nhắn vào trong hốc và sững sờ vì không còn cái móc sắt nữa. Đầu tiên nàng cũng nghĩ thầm, chắc chìa khóa đã bị rơi xuống rồi nhưng cái hốc không sâu lắm và chẳng có gì bên dưới cả ngoài bụi và vài mẩu xi măng gạch. Verena đứng ngó sững vào cái hốc cũ kỉ cau mày

- Ai lại có thể biết chìa khóa dấu ở đây nhỉ, nàng tự hỏi.

Không ai có thể do tình cờ mà khám phá ra được bí mật này cả và nếu vậy người đó sẽ phải đóng cục đá vào, đẩy mạnh cái bản lề lại. Chậm rãi bối rối và đầy lo âu, nàng quay lại chỗ công tước, nàng không định để cho chàng biết dù là bây giờ, chỗ bí mật này. Nàng định sẽ nói chìa khóa mất rồi, thế thôi. Nhưng rõ ràng đã có ai biết chỗ để chìa khóa và họ ở đây vậy. Có ai đó đã lấy chìa khóa ra và khóa cửa hầm rượu lại, và người này dù có là ai đi nữa thì chắc chắn đã từng đến tu viện sau lần nàng ghé qua đây vào tuần trước. Verena mải suy nghĩ mà quên mất mình đã ở trước cửa hầm rượu từ lúc nào. Nàng mạnh dạn bước vào phòng và thấy 1 gã đàn ông đang dùng cái dùi cui lớn đánh vào đầu công tước. Mãi 1 lúc sau, Verena vẫn như tê liệt vì quá khiếp sợ đến độ muốn thét lên, khi công tước lảo đảo vấp phải nền nhà đổ sầm xuống, nàng nghe có tiếng bước chân đi xuống. Nhanh nhẹn, thậm chí không cần suy nghĩ, tỉnh táo nàng nấp vội sau những thùng rỗng lớn gần đó. Bản năng tự vệ và nỗi sợ đã khiến nàng thu mình thật gọn rạp mình xuống nền nhà bụi bặm, tim nàng đập mạnh do quá sợ hãi và nàng nghĩ không chừng điều này sẽ làm nàng bị lộ mất. Nàng nghe những bước chân mỗi lúc 1 đến gần hơn rồi vào trong hầm rượu

Nàng nghe tiếng gã cầm dùi cui nói

- Tôi thấy thằng lạ mặt này, thưa ngài, nó đã gục xuống rồi nhưng ngài có nghĩ là nó đang tìm kiếm bằng chứng để chống lại chúng ta không?

Giọng nói không có vẻ gì là đặc biệt cả và nàng đoán đây có lẽ là giọng của 1 người hầu thôi Ngược lại người đàn ông trả lời bằng giọng ồm ồm, có vẻ có văn hoá.

- Một người đàn ông à, quỷ bắt hắn đi, hắn không phải là 1 tên buôn lậu chứ?

- Không đâu thưa ngài, hắn đi ủng.

Verena thầm nghĩ chắc gã kia đang kiểm tra lại công tước

- Ừ mày đúng rồi đấy, chắc nó không phải là 1 thằng buôn lậu đâu

- Tôi có nên xoay người hắn lại cho ngài xem mặt không, thưa ngài.

- Để làm gì, có lẽ hắn chỉ là 1 du khách tìm chỗ trú khi gặp thời tiết như thế này thôi, hôm nay mưa lớn quá trời mà.

- Có nên đổ ít chì lên người hắn không, thưa ngài

- Đồ ngu, gã quý tộc văng tục, 1 người đàn ông bị chết sẽ gây ra nhiều câu hỏi rồi người ta lại đồn khắp nơi cho mà xem. Thằng khỉ này mò đến đây làm công việc của chúng ta xáo trộn hết lên vì ta không thể nào chất hàng ở đây trong 1,2 tháng tới. Mày có chìa khóa đó không?

- Đây, thưa ngài

- Rồi, mở cửa ra nhanh lên đi, gã quý tộc ra lệnh

Ghé mắt qua khe hở của mấy cái thùng Verena có thể thấy gã cầm dùi cui đang loay hoay tra chìa vào ổ khóa. Hắn quay lưng lại phía nàng nhưng nàng vẫn có thể nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của gã quý tộc khá rõ. Khuôn mặt sắc lạnh mũi nhọn, môi mỏng và mím chặt lại, hắn ăn mặc khá thanh lịch: áo khoác đắt tiền, ca vat, đầu đội nón cao. Gã cầm dùi cui đã mở được cửa hầm và bước vào trong căn hầm tối đen, 1 lúc sau hắn quay ra, tay xách 1 thùng gỗ nặng, buộc bằng nhiều sợi dây

- Bao nhiêu, gã quý tộc hỏi.

- Bốn thưa ngài, xe ngựa đã được giao là phải đến York và tôi nghĩ lúc này ta có chuyến hàng đặc biệt đó.

Một tiếng kêu loảng xoảng khi gã cầm dùi cui đặt cái thùng xuống nền nhà rồi tìm trong cái túi con dao để cắt dây thừng. Verena có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn rất rõ Nàng tưởng hắn sẽ phải có cái nhìn xấu xa tội lỗi của 1 kẻ liều mạng đến tuyệt vọng với những nét thô kệch nhưng thay vào đó hắn lại có vẻ như rất mộ đạo Mái tóc xám, hơi trắng ở 2 bên thái dương, hắn có nét mặt rất khó diễn tả nhưng sắc cạnh, đôi mắt sắc sảo dưới hàng mày rậm. Có lẽ hắn đã từng là 1 người buôn bán hay quản gia gì đó và hắn chẳng có cái vẻ gì của 1 tên cướp đường cả. Một lúc sau hắn cúi xuống và nàng nghe gã quý tộc thốt lên mừng rỡ

- Chúa ơi ta thắng đậm đấy, hàng ngàn đồng vàng chứ không ít đâu

- Tốt nhất là ta nên bỏ tiền vàng vào trong bao tải rồi hẵng vui mừng chiến thắng.

Hết sức thận trọng Verena lách lên 1 chút để có thể nhìn bao quát và thấy được khuôn mặt của gã quý tộc Hắn đang bốc 1 nắm tiền vàng trong thùng ra và thảy vào bao tải thường dùng để đựng gạo. Gã cầm dùi cui từ hành lang bước ra mang theo 4 thùng nữa, hắn mở thùng ra và Verena nghe hắn thốt lên.

- Thùng này đựng chi phiếu của ngân hàng Anh thưa ngài

- Có ích gì không, gã quý tộc hỏi.

- Phần lớn là dùng rồi.

- Được lắm, vậy sẽ an

toàn thôi. Mày đi chuẩn bị sẵn bao tải để đựng mấy thứ này chưa?

- Có rồi thưa ngài, tôi mua tới 4 cái

- Thế là đủ rồi, gã quý tộc ồm ồm, nào mở mấy thùng khác ra đi

Tiếng nắp thùng chạm sàn nhà.

- Thùng này có nhiều tiền vàng hơn đây, nàng vẫn nghe tiếng gã quý tộc và gã cầm dùi cui lẩm bẩm.

- Ta nên bỏ vào trong kho cái thùng này đi, có nên giữ chúng lại không thưa ngài? - Không được, như thế sẽ rất nguy hiểm, quẳng hết xuống nước, cả mấy cái hộp nữa nhớ buộc dây thừng trước đã, coi chừng chúng nổi lên đó.

- Tôi đã nghĩ tới chuyện đó rồi, hắn nói như trách rồi tiếp, tôi sẽ đưa bao tải này lên xe, chỉ mong ngài có chỗ để cất mấy cái thứ này

- Mày chỉ cần lo gói gọn lại là được rồi, kho không rộng rãi lắm đâu

- Phải thế thôi thưa ngài, nếu ta có kho lớn để chứa thì sẽ bị nghi ngờ mất

- Thôi nhanh lên đi đồ ngu, và ngậm ngay cái miệng ba hoa, liến thoắng của mày đi, gã quý tộc cáu kỉnh quát. Đem đi đi rồi ta chuồn mau, tao cứ sởn cả tóc gáy lên chỉ vì đứng cạnh 1 cái xác trên sàn nhà.

- Hắn chẳng nghe ta nói gì đâu thưa ngài, nhưng nếu ngài lo xa thì để tôi làm cho nó không bao giờ tiết lộ bí mật được. Chẳng có gì là mạo hiểm cả.

- Sẽ còn mạo hiểm hơn nếu ta bỏ đi để lại 1 xác chết

- Vậy cũng được thưa ngài.

Một tay xách bao tải vàng, 1 tay ôm chồng chất những cái hộp hắn bước ra khỏi hầm rượu rồi bước lên cầu thang. Verena không dám nhúc nhích, nàng biết là sẽ nguy hiểm lắm nếu cứ nhìn chằm chằm vào gã quý tộc vì 1 người theo bản năng bình thường dễ dàng cảm thấy mình đang bị quan sát. Nàng sợ nếu nhìn nữa sẽ bị phát hiện nên nhắm nghiền mắt lại, lắng nghe tiếng kêu lẻng xẻng của tiền được gã quý tộc bốc vào bao tải. Gã cầm dùi cui quay lại, tiếp tục xách 1 bao tải, và vài cái hộp nữa đi lên. Giờ chỉ còn tiếng sột soạt của chi phiếu mà gã quý tộc đang xếp vào thùng.

- Ít nhất là 50 ngàn bảng Gã quý tộc đứng lên và Verena thấy hắn nhìn về phía công tước, đang nằm rồi nói với gã cầm dùi cui vừa quay lại

- Tôi đang tự hỏi không biết thằng này có đáng nghi không đây

- Không đâu, chắc nó chỉ là du khách thôi, Hickson, tao dám chắc đó, có lẽ hắn khát quá nên mới đi kiếm cái gì uống đó mà. Vậy thì ta sẽ làm cho ai đó vào đây hiểu là hắn lang thang vào đây do quá thèm rượu và đã uống đến say bí tỉ.

- Nhưng mà làm sao mới được chú, thưa ngài, Hickson hỏi.

- Đơn giản thôi, gã quý tộc trả lời vừa mỉm cười hài lòng rồi quay sang văn nắp cây batoong của mình rồi kéo ra 1 lọ thủy tinh nhỏ xíu và Verena biết bên trong chứa rượu rất mạnh. Nàng nhìn chăm chăm cây gậy trước đó đã từng là của cha nàng.

Gã quý tộc mở cái lọ nhỏ ra rồi đổ hết thứ nước bên trong lên cổ công tước và nàng nghe hắn nói.

- Lãng phí rượu thật đấy nhưng rất có ích cho ta. Nó sẽ làm người khác không tin hắn nếu hắn tiết lộ bí mật khi người ta tìm được hắn nằm ở đây sặc mùi rượu thế này

- Ngài thật là thông minh, tôi chưa bao giờ gặp quý ông nào lại có nhiều mưu mẹo như ngài cả. Hắn bước đi, Hickson xách bao tải 1 tay, 1 tay ôm mấy cái hộp, dùi cui lúc lắc giữa các ngón tay, hắn nhìn quanh hầm rượu rồi nhìn chăm chú vào công tước. Cười khoái trá, hắn theo chân chủ đi lên. Verena không dám nhúc nhích sợ chúng có thể bất thình lình quay lại. Nàng chờ cho đến khi nghe tiếng động đã xa lắm rồi mới dám ra khỏi chỗ nấp. Công tước chợt nhận ra giọng nói, giọng nói rất trầm, dù lúc đầu chàng cũng không hiểu giọng nói ấy đang nói gì nữa Có lúc, chàng tưởng như mình đang ở trên 1 trận chiền và chàng đã bị thương nhưng chàng ngạc nhiên không hiểu sao mặt đất ở đây mềm mại và êm thế. Đầu chàng vẫn đau như búa bổ, và chàng tưởng chừng như trong đầu chàng có 1viên đạn của quân Pháp vậy

Chàng muốn thét lên vì quá khát nước rồi có ai đó, chàng cũng chẳng biết nữa đã cho chàng uống 1 tách nước nhưng sao chẳng có cái vị mặn của loại nước chàng hay uống khi còn ở mặt trận nhỉ.

Dù đang mơ mơ chàng vẫn tức thầm vì tự dưng lại bị thương trong khi cả 1 thời gian dài phục vụ chàng có bị gì đâu.

- Quỷ tha ma bắt cái lũ Pháp này, chàng lầm bầm 1 mình, và lạ quá hình như có tiếng phụ nữ trả lời chàng, thật buồn cười.

Nhưng giờ chàng nhận ra mình đang nằm trên giường, 1 cái giường rất êm ái, đầu chàng vẫn đau và chàng cố mở mắt ra nhưng không nổi nên đành nằm im Chàng có thể nhớ lại tiếng động của 1 vật gì đó cứng nện vào đầu chàng, rồi chàng cảm giác như mình đang rơi xuống, rối bóng tối, trong bóng tối đó chàng thấy mình đang vật lộn hàng giờ liền, hay có thể nói nhiều ngày liền. Với 1 nỗ lực phi thường, công tước mở mắt ra, chàng đang nằm trên 1 cái giường lớn có che màn, bên trên được thả ra để làm dịu bớt ánh sáng của ngọn nến chiếu vào mắt chàng, và ngồi cạnh giưòng, trên chiếc ghế dựa là Verena. Giờ thì chàng đã nhớ ra nàng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn phúc hậu với nét dễ thương hơi tinh nghịch, đôi mắt ánh lên những tia sáng vàng vàng, mái tóc nâu sẫm xoã xuống 2 vai, chàng cũng không nhớ là nó có dài như thế không nữa. Và chàng lại nhận ra, nàng đang khoác cái áo choàng len, cột dây quanh eo.

Nàng ngồi cạnh ngọn nến, đọc sách chăm chú, công tước không nói gì cả, nhưng nàng chợt quay sang nhìn chàng như thể nàng có cảm giác là chàng đã hết hôn mê rồi. Nàng đặt sách xuống, đứng lên đi đến bên chàng

- Cuối cùng thì ông cũng tỉnh lại, giọng nàng du dương nhưng thật dịu dàng. Chàng không trả lời và nàng lẳng lặng đặt bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh lên trán chàng. Khi còn hôn mê chàng cũng cảm thấy sự lạnh lạnh của bàn tay này, nhưng chàng chỉ nghĩ đó là 1 làn gió lạnh thổi qua thôi.

- Tôi đang ở đâu thế này? Môi chàng chỉ mấp máy khó khăn, nhưng nàng hiểu ngay

- Ông đang ở nhà của ông nội tôi, vậy là ông đã an toàn rồi, tôi cứ lo cho ông mãi. - Bao lâu rồi?

- Ông đã ở đây 2 ngày rồi và đêm nay nữa là 3... từ khi ông nhận mấy cú đánh trên đầu

- Ai đánh tôi vậy?

- Tôi sẽ kể cho ông nghe sau, nào giờ ông hãy ngủ đi cho khoẻ đã

Chàng cảm thấy những ngón tay của nàng nhè nhẹ như thôi miên chàng. Chàng muốn hỏi nàng nhiều chuyện lắm nhưng chàng cảm thấy mệt rã rời và chỉ muốn đánh 1 giấc. Khi chàng thức dậy thì trời đã sáng rồi, chẳng thấy Verena đâu cả mà chỉ có 1 người hầu nam đang dọn giưởng. Người này tuy không còn trẻ nhưng qua vóc dáng, qua đôi vai và cái đầu của ông, chàng biết ông đã từng là 1 người lính. Và chàng chợt nhớ ra mình đang ở trong nhà của 1 vị tướng, ngài Alexander Winchcombe, ông của cô gái đã đưa chàng về đây. Lại mấy cô gái, quỷ bắt cô ta đi, cô ta phải chịu trách nhiệm với vết thương trên đầu chàng.

- Ngài đã thức dậy rồi à, 1 giọng nói kính trọng vang lên. Ngài có cần ăn hay uống gì không?

- Tôi muốn cạo râu trước đã.

- Rất tốt thưa ngài, nhưng có lẽ ngài nên ăn chút cháo mà cô Verena đã chuẩn bị trước chăng?

- Tôi không ăn cái thứ đó đâu, chàng muốn cãi lại nhưng không đủ sức.

Khi cháo được mang đến, chàng húp luôn. Chàng không ngủ lúc người hầu cạo râu dù vẫn nhắm mắt. Có lẽ chàng có chợp mắt đôi chút vì chỉ 1 chút sau là đã chiều rồi và Verena bước vào phòng, theo sau là bác sĩ. Chàng tự nhủ là mình phải tỏ ra bực mình trước sự có mặt của nàng nhưng khi nàng đến cạnh vừa mỉm cười duyên dáng thì chàng nhận ra mình cũng đang mỉm cười lại Nàng trông rất trẻ thật tươi mát và hấp dẫn lạ kì

- Đây là bác sĩ Graves, ông ấy đến khám cho ông đấy, thiếu tá Royd

Sau khi khám vết thương trên đầu chàng xong, ông nói.

- Ổn rồi đấy, cũng may là ngài cao hơn bình thưởng chứ không cú đập mà ở ngay trên đỉnh đầu ngài thì có lẽ tôi đã gặp rắc rối rồi. Hình như vết thương này là do 1 cây dùi cui gây ra thì phải, nếu không thì cũng là cái gì đó mà bọn cướp hay dùng đây. Ngài không cần phải lo là mình sẽ kết thúc cuộc đời ở Bedlam này đâu

Bác sĩ cười khoái trá với câu nói đùa của mình và chàng là người duy nhất cảm thấy chẳng đáng cười chút nào cả.

- Nào hãy vui vẻ lên chứ, ông sẽ không hồi phục nổi nếu cứ như thế này, nàng nói như động viên

- Dĩ nhiên rồi, nhưng thưa cô, do chuyện này đâu có xảy ra nếu cô đừng thuyết phục tôi đi kiếm lũ cướp đường trong cái tầng hầm chết tiệt ấy

- Không phải lũ cướp đường tấn công ông đâu, cũng chẳng phải những tên cướp vặt như tôi nói với bác sĩ đâu. Bọn cướp vàng đấy, Verena trả lời.

Công tước quên ngay là chàng đang bực mình.

- Bọn cướp vàng à, làm sao mà cô biết được, chàng thốt lên.

- Tôi đã thấy chúng, ồ tôi rất mừng là ông đã đỡ hơn. Tôi rất buồn phải kể cho ông biết những gì đã xảy ra, không biết là ông có đủ sức nghe không nữa? –

Dĩ nhiên là tôi chịu đựng nổi mà, công tước trả lời giọng gay gắt. Nào kể nhanh lên, chuyện gì đã xảy ra thế Nàng hơi do dự 1 chút

- Bác sĩ đã nói là ông phải được yên tĩnh

- Nếu tôi mà cứ sốt ruột thế này và cô lại không kể cho tôi nghe, thì tôi sẽ còn tò mò hơn nữa kia. Chuyện gì xảy ra sau khi tôi bị đánh lén?

- Người đánh ông tên là Hickson, trông hắn không giống 1 gã cướp đường lắm đâu, tôi nghe hắn nói là đã giết 2 người bảo vệ trên chiếc xe chở vàng và làm cho 2 người đánh xe ngựa bất tỉnh.

Công tước hồi hộp và hứng thú với câu chuyện quá, nên cứ cựa quậy liên tục, như muốn ngồi lên, nhưng đột nhiên chàng cảm thấy đầu đau như xé nên đành ngả người xuống nệm.

- Ồ, không được, đừng có cựa quậy chứ, Verena la lên, cẩn thận sửa lại mấy cái gối kê bên dưới người chàng.

- Tôi không thể nhìn thấy cô, chàng rên rỉ yếu ớt, tôi không muốn bỏ sót 1 lời nào của cô cả.

- Được rồi, tôi sẽ ngồi trên giường để ông có thể thấy tôi, nàng trả lời rồi chẳng chút xấu hổ hay bối rối gì cả, nàng ngồi lên mép giường của chàng.

Giờ thì công tước đã có thể nằm thoải mái mà vẫn nhìn được nàng và 1 lần nữa chàng nghĩ nàng trông chẳng giống 1 thiếu nữ nào chàng đã gặp cả. Mái tóc dài được chải cẩn thận, loà xoà 2 bên má, phần còn lại, được cuộn lên gần đỉnh đầu. Đúng rồi, chàng nhớ là khi vừa hết hôn mê, chàng thấy mái tóc này rủ xuống bờ vai đến tận eo. Và dưới ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ rọi vào chàng có thể nhìn thấy những tia sáng lung linh, huyền ảo màu vàng của mái tóc nâu đỏ. Câu chuyện khá dài và khi Verena kết thúc câu chuyện thì chàng cũng đã mệt mỏi qua rồi dù muốn hỏi nhiều lắm, và chầm chậm, mí mắt chàng sụp xuống, chàng biết là Verena đã đặt tay lên trán chàng. Cảm giác thoải mái thư giãn, khi bàn tay mát lạnh mềm mại đặt nhẹ lên trán chàng làm cho chàng nhớ lại giây phút nàng vuốt ve chân Salamanca, ý nghĩ về con ngựa làm cho chàng thức tỉnh ngay

- Salamanca, chàng lầm bầm.

- Nó rất an toàn trong chuồng ngựa của ông tôi, đừng có lo lắng cho nó nữa. Chàng ngủ thiếp đi trước khi chàng nói xong.

Khi chàng thức giấc, chàng ngạc nhiên tột độ trước đôi mắt xanh đang nhìn chàng vẻ tò mò.

- Billy, công tước thốt lên, nhớ ra vị khách của mình.

- Ông đã khỏe chưa thiếu tá, cô Verena đã tới toà nhà lớn để thăm cô Charmine rồi. Cô ấy dặn là cháu phải nhắn với ông là cô ấy sẽ trở về sớm và cháu phải ngồi đây để phòng trường hợp là ông có gì cần.

Công tước suy nghĩ 1 chút rồi hỏi.

- Cháu có nghĩ là đủ sức chạy đi đưa thư dùm tôi nhưng không đươc để cho cô Verena hoặc ai biết hết, được không?

- Dĩ nhiên là cháu có thể rồi, cháu sẽ không nói cho ai biết đâu cháu xin hứa mà

- Vậy thì tôi nhờ cháu chuyển bức thư cũa tôi đến Eaton Socon, được chứ hả, Billy

- Dĩ nhiên là được rồi, cháu sẽ chạy băng qua cánh đồng độ 1 tiếng, đó là trường hợp cháu không quá giang xe của nông trại Williss

- Thế thì tìm cho tôi 1 cây viết và tờ giấy, tôi cần viết 1 bức thư.

Phải vừa giữ tờ giấy cho thật chắc trên quyển sách lại vừa nằm viết quả là thật khó với chàng, nhưng cuối cùng thì bức thư cũng hoàn thành. "Tôi đang bị 'giam giữ', cứ ở lại chỗ đó, không được để cho cậu bé này biết tên tôi, nhưng nhớ thưởng công cho cậu bé này 2 curon. Selchester" Công tước ghi địa chỉ trên bức thư gủi cho ông Carlter, nhà trọ White Horse, Eaton Socon và tự hỏi, không biết ông thư kí hay lo này sẽ làm gì khi nhận được thư của chàng nữa. Nhưng chàng biết là dù có cảm thấy thế nào đi nữa thì ông Carter cũng sẽ ngoan ngoãn vâng theo lệnh của chàng thôi. Trao thơ cho Billy, công tước hỏi thêm

- Thế cháu có biết đọc không?

- Không ạ

- Vậy thì đưa lá thư này đến quán trọ White Horse, cháu có biết quán trọ đó không hả?

- Ai mà chẳng biết quán trọ đó chứ

- Cháu hãy tìm gặp ông Carter và khi gặp rồi cháu trao cho ông ấy bức thư này, ông ấy sẽ cho cháu 2 curon

- Những 2 curon cơ à. Billy thốt lên, ông có chắc không vậy

- Nếu ông ấy mà không đưa thì tôi sẽ cho cháu khi cháu quay về, công tước hứa, nhưng tôi nghĩ rồi cháu cũng sẽ thấy là ông Carter không quên công lao của cháu đâu

- Cháu có thể đi bao lâu, Billy háo hức hỏi.

- Sớm chừng nào tốt chừng ấy, trước khi cô Verena trở về, công tước trả lời và dặn với theo, Billy, hứa với tôi là cháu sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta cho cô ấy biết chứ

- Nếu cháu thất hứa hay nói dối thì cứ treo cổ cho cháu chết đi, Billy vừa thở hổn hển vừa làu bàu

Công tước cảm thấy như thế cũng đủ tin tưởng nên gật đầu cho Billy đi. Bây giờ chàng mới có cảm giác hoàn toàn kiệt sức nên đành nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Không lâu sau trước khi Verena trở về thì Billy đã vui vẻ như sáo khoe số tiền vừa được thưởng.

- Mong là nó không gây cho ông phiền phức gì

- Trái lại nữa là khác, thằng bé giúp tôi rất nhiều, chàng trả lời và thấy Billy đang nháy mắt với chàng sau lưng Verena Ngay sau khi Billy vừa ra khỏi phòng, Verena cởi nón và ngồi trên mép giường nói ngay

- Tôi có 1 chuyện rất hay cho ông đây, công tước đã không đến.

- Không đến à, công tước kêu lên, có chuyện gì xảy ra với ông ấy sao?

- Ngài Upminster cho rằng lá thư ngài ấy nhận được, chỉ là 1 trò chơi xỏ của các đối thủ không dành được giải ở cuộc triễn lãm của công tước. Nhưng ngài ấy cũng vẫn rất bực với cách cư xử của cái ông công tước đó, còn Charmine lại nói là rất tin cha chị ấy sẽ cho chị thành hôn với Clive Brothwicke và sẽ loan báo trước lễ Giáng Sinh.

- Bảo mẫu của tôi thường nói đó là 1 làn gió xấu xa chẳng có gì tốt đẹp cả.

Chàng mỉm cười nhận xét

- Thomas Tusser 1524-1580, Verena thốt lên, tôi cứ tưởng là mình biết hết thơ của ông ấy chứ, và có lẽ đây sẽ là 1 lời cảnh cáo thích hợp cho gã công tước đáng ghét đó.

- Câu gì thế, công tước hỏi.

- Mua trâu vẽ bóng. Ngài thấy đấy, gã công tước ấy có ý định cưới Charmine mà lại chẳng biết 1 chút gì về chị ấy cả.

Công tước đang cố tìm từ để xin bào chữa, nhưng Verena đã tiếp

- Nhưng đó chưa phải là tất cả những gì tôi muốn kể cho ông nghe đâu. 3 ngày nay ngài Upminster đã chửi ầm bên ngoài Eaton Socon, ngài là 1 quan toà mà, và toà án có tin sáng nay người ta tìm thấy xác của 2 người bảo vệ trong rãnh nước, còn 2 người đánh xe chở vàng thì bị trói trong xe. Mấy con ngựa thì bị cắt khỏi dây kéo và đi lang thang khắp các cánh đồng nên chẳng ai biết về chiếc xe ngựa cả. Còn mấy người đánh xe di bị quẳng mạnh quá đã lăn ra bất tỉnh vì sợ, đói và khát. Ngài Upminster cho rằng vàng trong xe trên đường đến York nhiều vô kể

- Thế cô có kể cho ngài ấy nghe chuyện xảy ra dưới hầm rượu không? - Tôi đâu có ngu mà kể ra, bọn chúng có tiền còn ta lại chẳng biết chúng là ai và ở đâu, có ích gì khi nói ra chứ, những gì ta phải làm bây giờ là lập ra kế hoạch bắt bọn cướp đó lại và ông đã có thể làm được điều này nếu bọn chúng không hạ nốc ao ông

- Tôi hiểu ý cô rồi, công tước nói khô khan, nhưng cô không quên là chúng sẽ sử dụng lại cái tu viện cũ chứ

- Gã quý tộc nói là sẽ không sử dụng trong 2 tháng nữa nên giờ chúng ta đành phải ngồi chờ thôi

- Cô đang nói nghiêm chỉnh đấy chứ, ta sẽ ngồi đây chờ để bọn giết người tự tung tự tác, rồi lại còn hi vọng là chúng sẽ quay lại tu viện à

- Chứ ông bảo là ta có thể làm gì bây giờ, tôi mà báo cho ngài Upminster biết thì ông sẽ phải trả lời hàng đống câu hỏi và không biết ông làm sao mà trả lời đấy nữa. Trong khi đó tôi lại chỉ có thể mô tả sơ sơ gã quý tộc và gã Hickson nào đó thôi. Mà tôi dám chắc là có cả hàng ngàn người y như vậy thì kể ra cũng có được gì đâu

Công tước suy nghĩ 1 lúc rồi nói:

- Cô đã đề cập gì đến sự có mặt của tôi ở đây chưa? Lần đâu tiên chàng thấy Verena ửng đỏ 2 má

- Ồ tôi quên mất, có lẽ như thế là thất lễ nhưng tôi cảm thấy thật là khó khăn khi phải nói ra nguyên do nào khiến tôi gặp được ông, rồi nào là con ngựa bị sứt móng và tôi làm sao mà nói được là tôi mời ông nghỉ lại ở nhà tôi, hơn nữa làm sao tôi giải thích được những vết thương trên đầu ông được chứ

- Tính thận trọng của cô có giá trị rồi đó, chàng vừa nói vừa mỉm cười. Nhân đây tôi cũng muốn biết làm sao cô đưa tôi về đây được vậy, tôi rất nôn nóng được nghe phần kết của câu chuyện

- Tôi cỡi Assaye về nhà và báo cho Traver biết chuyện đã xảy ra, bác ấy kêu thêm 3 người làm vườn nữa và họ đã đưa ông về đây, trên 1 cái cáng, đường đi chưa tới nửa dặm nhưng cũng vất vả lắm vì ông to con quá, thiếu tá Royd

- Thế Traver và mấy người đó có đáng tin không?

- Traver đã cùng ông tôi chiến đấu ở Waterloo còn mấy người kia sẽ không bao giờ hé miệng nói ra khi chưa được cho phép. Tôi đã dặn với họ đây là 1 chuyện vô cùng quan trọng nên không được tiết lộ ra. Tôi không nghĩ là họ dám làm ngược lại lời của tôi đâu. Từ lâu rồi họ đã quen với những lời ra lệnh của ông tôi và tôi tin giờ họ sẽ vâng lời tôi

- Vậy thì cái mà chúng ta phải quyết định là làm sao tìm ra gã quý tộc ma mãnh đã tổ chức vụ cướp này cùng đồng bọn của hắn, Hickson, đã đưa vàng đi.

- Nghe có vẻ lí thú thật nhỉ, tôi ước chi ông nội có thể giúp được chúng ta, tôi biết ông thích chuyện này lắm

- Tôi tin là ông cô sẽ không đồng ý để chúng ta ngồi đây chờ mọi chuyện xảy ra lần nữa, tôi biết bọn cướp này có quan hệ mật thiết với quân đội

- Quân đội à?

- Đó là đội canh giữ ngân hàng Anh đó mà

- Dường như có nhiều sơ hở trong việc bảo vệ ngân hàng khi bọn cướp phục kích xe chở vàng trên các lộ trình. Lẽ ra sẽ tốt hơn nếu cho 1 toán áp tải theo xe

Công tước nhớ là Henry đã từng nói về chuyẹ6n này nhiều lần và chàng tự hỏi sao mà cả Henry lẫn Verena đều có cùng 1 suy nghĩ thế, chàng tin chắc là bạn mình sẽ rất thích thú được ở vị trí hiện tại của chàng Giờ này lẽ ra chàng đã phải rời Copper Hall đến nhà ngài Wilmington ở Derbyshire rồi. Thay vì thế chàng lại phải làm 1 vị khách bí mật của cô thiếu nữ có đôi mắt nâu nơi miền thôn dã này, cô gái kéo chàng mắc vào bao nhiêu là rắc rối mà chàng luôn tìm cách tránh. Có 1 số bạn bè của chàng rất thích được hạ bọn cướp đường, hay lừa bọn gian lận cờ bạc, còn chàng lại ghét cay ghét đắng mấy vụ này, nhưng ở trong tình huống bây giờ chàng lại không thể nào phớt lờ được. Có lúc, công tước tự hỏi liệu Verena có tưởng tượng được toàn bộ sự việc không, và liệu những gì nàng nghe thấy có đúng là sự thật không. Một ý tưởng chợt lóe lên trong óc chàng: phải rồi, chỉ là 1 kế hoạch đơn giản thôi, nhưng cũng mang lại hiệu quả không kém. "Hickson đã thay mặt gã quý tộc kia, thuê thêm 3 tên nữa. Theo lời gã Hickson thì xe chở vàng sẽ bị chặn lại vào sáng sớm, khi bầu trời còn mù sương, mấy người bảo vệ bị bắn gục trước khi biết được ai đã tấn công mình; 2 người đánh xe thì bị những tên đeo mặt nạ trói nghiến lại đánh cho bất tỉnh rối quẳng vào góc xe. Vàng bạc được chất lên mình ngựa rồi sau 1 đoạn đường ngắn băng qua miền quê, sẽ được dấu trong 1 ngôi nhà đổ nát đã được định trước. Sau đó 3 trong số bọn cướp sẽ lên đường và biến mất luôn, chắc chắn là đã xuống âm phủ rồi. Chỉ có Hickson là được tiếp xúc với gã quý tộc vô danh đó, cùng đến chỗ dấu vàng, những hộp đựng vàng trống rỗng được quẳng xuống hồ, rồi cả 2 trở lại London với số vàng cướp được đem giấu cẩn thận ở 1 địa điểm bí mật trên cỗ xe song mã của gã quý tộc ở 1 nơi mà chẳng ai ngờ đến". 1 cách tổ chức tuyệt hảo từ đầu cho đến kết thúc, chỉ có điều làm chàng thắc mắc mãi là làm sao gã quý tộc lại biết khi nào chuyến xe chở vàng rời nhà băng và đi đâu Công tước trong có vẻ như đang tập trung suy nghĩ căng thẳng lắm, 1 lúc sau chàng nhận ra Verena đang quan sát mình, môi hé cười, trên má 2 đồng tiền hiện rõ ra.

- Sao, ông đã tìm ra cách giải quyết chưa?

- Chưa

- Nhưng có 1 điều chắc chắn là tôi sẽ tập bắn súng lại

- Bắn súng à, chàng sửng sốt hỏi

- Đúng thế, tôi là tay súng không tồi đâu nhé, ông tôi đã dạy cho tôi đó, tôi có linh cảm là chúng ta sẽ phải dùng đến súng trước khi kết thúc cuộc săn đuổi này

- Tất cả đều rất hay ngoài trừ từ "Chúng ta", vì cô sẽ không được dính líu gì đến công việc nguy hiểm này đâu

- Ồ, vậy ông có thật sự tin là tôi chịu nghe lời ông không hả, ông không được nói với tôi theo cái kiểu mà ông hay dùng cho các quý bà quý cô yếu ớt, lúc nào cũng chực ngất xỉu ấy đâu, mỗi lần họ thấy 1 khẩu súng hay nghe tiếng nổ là lăn đùng ra ngay – nàng nói giọng khinh bỉ. Tôi sẽ là vợ 1 người lính và tôi sẽ cùng chồng vào quân đội như phu nhân Waldergrave trước đây ấy. Ông nội kể là ông nội đã từng gặp bà ấy trong trận chiến ở Salamanca, phu nhân Dalbiec đã cưỡi ngựa lên đầu hàng quân, xông vào những nơi lửa đạn như 1 người lính thật sự vậy. thế ông chưa bao giờ thấy 1 quý bà như thế sao?

- Có chứ, công tước trả lời kiên quyết, nhưng điều đó chỉ củng cố thêm sự tin tưởng của tôi là chiến trường không phải nơi dành cho phụ nữ - Đây là quyết định của ông sao? Đàn ông lúc nào cũng dễ dàng bỏ mặc vợ mình ở nhà. Người mà tôi lấy sẽ rất hãnh diện khi có tôi bên cạnh, tôi dám chắc với ông thế đấy

- Cô sắp lấy chồng à, công tước hỏi. Verena gật đầu

- Đó là 1 bí mật, nàng trả lời - Ai thế? Nàng mỉm cười mắt lấp lánh

- Nhưng không may là ông nội lại không chấp thuận Giles, nên tôi chẳng bao giờ dám nói về anh ấy cả, anh ấy là 1 người lính rất dũng cảm, gan dạ đến liều lĩnh, tôi định là sẽ làm đám cưới sớm chừng nào hay chừng ấy, để cùng anh đi đến bất cứ nơi đâu đức vua cần, tôi không có ý định ở nhà làm 1 bà nội trợ đâu

- Tôi thì lại nghĩ cô có những ý nghĩ rất sai trái, công tước nói gay gắt và tự hỏi không biết tại sao cái ý nghĩ của Verena về 1 trận chiến, lại làm chàng bực mình đến thế.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 4

- Chiếu này.

Verena tuyên bố

Công tước nhìn chằm chằm vào ván cờ, nét mặt buồn rầu

- Cô không thể nào thắng được nữa đâu, chàng nói vẻ hoài nghi

- Tôi sẽ thắng mà, ông đã để cho quân vua gặp nguy hiểm, đó là điều mà ông không bao giờ nên làm

- Từ trước tới giờ tôi vẫn tự tin rằng mình là 1 tay chơi rất cừ, công tước thành thật

- Ông có muốn chơi 1 ván nữa không? Verena hỏi

Công tước tựa đầu lên ghế bành nhung, được kéo ra gần cửa sổ để chàng có thể hít thở được không khí trong lành và hưởng chút ánh nắng mặt trời Hôm nay là ngày đầu tiên chàng được ăn mặc chỉnh tề và bác sĩ đã cho phép chàng được đứng lên và đi lại 1 chút Có nhiều lúc chàng cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghĩ tới chuyện mình đang là 1 vị khách không mời của ngài Winchcombe 6 ngày rồi, dù vậy chàng vẫn không hề cảm thấy buồn chán hay muốn mau lên đường nữa. Sự thật thì mấy ngày đầu, đầu chàng cứ như búa bổ vậy, nhưng khi đỡ đau hơn, chàng nhận ra mình ngày 1 thú vị với cá tính cũa Verena và rất thích được ở lại cạnh nàng mà không sao tự giải thích nổi

Trước đây, chàng rất mong được giải trí tiêu khiển cùng những phụ nữ dí dỏm, ăn nói sắc sảo, rồi đi săn, đua ngựa. Nếu trước đây có ai nói là chàng sẽ vui vẻ ngồi nghỉ ngơi chỉ trò chuyện vối 1 thiếu nữ, bác sĩ và người hầu thì có lẽ chàng sẽ không baio giồ tin thậm chí còn cười nữa là khác. Nhưng Vrerena làm cho chàng cảm thấy thích thú, vui vẻ vô cùng chỉ vì nàng luôn cố làm chàng khuây khỏa thôi. Sự thật thì 2 người chơi cờ với nhau và nàng luôn là người chiến thắng còn nếu chơi bài Picker thì chắc chắn chàng chơi giỏi hơn rời, nhưng ván bài vui vẻ được lại nhờ ở chính sự lôi cuốn của bản thân nàng Công tước đã quá quen với những phụ nữ luôn chủ tâm quyến rũ đàn ông, ve vãn họ bằng đôi mắt long lanh, bờ môi gợi cảm và họ luôn lừa gạt và dùng mưu mẹo hòng khấy động lên những khao khát của đàn ông. Verena nhìn chàng bằng đôi mắt to vô tư, thẳng thắn, đôi mắt ấy như nói cho chàng biết là nàng chẳng bao giờ cho rằng chàng có được, dù là 1 chít xíu nào vẻ đẹp tiềm tàng của 1 người đàn ông hấp dẫn cả.

Mỗi khi nàng bước vào phòng thì dường như căn phòng bừng sáng hẳn lên và câu chuyện nào được nàng kể cũng trở nên hấp dẫn lạ kì, dù đó chỉ là những chuyện hết sức vặt vãnh, đại loại như: 1 con cáo nào đó cắn đứt đầu 6 con gà mái đêm qua, 1 con bò cái đoạt giải ở nông trại Wille vừa sinh 1 con bê 2 đầu, nào là con bò đực của ngài Upsminster xổng ra nhưng mãi sau đó mới được tìm thấy đang phục vụ cho cả 1 bầy bò cái bình thường của 1 trang trại nhỏ chưa bao giờ đủ sức trả tiền cho 1 lần lấy giống ngựa Tiếng cười nàng đem đến cho chàng niềm vui và cũng làm chàng khuây khỏa, quên đi những cơn đau đầu bất chợt Chàng không thể tin nổi 1 bàn tay của phụ nữ đặt lên trán lại có thể làm dịu đi nhanh chóng cơn đau buốt xé và làm mi mắt chàng xụp xuống, ngủ thiềp đi trước khi biết được chuyện gì xảy ra. Giờ Verena cảm thấy chàng đã mệt mỏi quá rồi nên nàng để bàn cờ qua 1 bên nói

- Hôm nay ông không được quá sức nhiều nữa, nếu không thì bác sĩ sẽ la tôi mất. Thế ông có cần tôi đọc cái gì đó không?

- Vậy cô thích tác phẩm nào thì cứ đọc. Chẳng hạn như "Tình yêu sét đánh" hay "Người thừa kế"

Nàng phá lên cười

- Làm sao ông lại có thể biết tên mấy quyển sách bậy bạ như thế nhỉ. Nhưng vì vết thương trên đầu ông nên tôi sẽ đọc cho ông tác phẩm "Phụ nữ giành lại quyền lợi chính đáng của mình" tác giả Mary Woollstonecraft

- Lạy trời, đừng có chuyện đó xảy ra, công tước thốt lên, và cô cũng đừng có nói là cô thích được làm 1 phụ nữ luôn miệng nói về quyền lợi của mình đấy

- Dĩ nhiên rồi, phụ nữ cần phải phản ứng lại khi bị đàn ông áp bức và lạm dụng chứ. Verena nhìn xoáy chàng.

- Còn tôi lại chưa bao giờ nghe 1 lời nói khoa trương đến thế đấy

- Vậy là ông tin 1 người đàn ông được quyền nắm toàn bộ vận mệnh của vợ và tài sản của người phụ nữ à? Phải như thế đàn ông mới chịu lấy họ à?

- Sao lại không nhỉ, đến bản thân mình mà phụ nữ còn không lo nổi nữa là.

- Thật là 1 ý nghĩ vô nhân đạo, thế ông không thấy là tôi đã giúp ông nội tôi cai quản tài sản này 3 năm nay rồi sao? Đến giờ ông tôi vẫn còn bị bệnh và mọi thứ vẫn do tôi điều khiển đấy thôi

- Có lẽ, nhưng từ đầu thì ông cô đã lập sẵn kế hoạch rồi, ông biết là sẽ rất lộn xộn nếu để phụ nữ lo trông nom tài sản 1 mình và bắt đầu từ đầu mà không có sự giúp đỡ hướng dẫn của 1 người đàn ông thông minh.

- Ông làm tôi tức điên lên được, Verena tuyên bố mắt nhìn xoáy vào chàng, không phải mọi phụ nữ đều ngu ngốc, suốt ngày lo sửa sang quần áo và lo cho con cái đâu

- Ồ vậy thì đàn ông sẽ muốn gì ở họ nhỉ, công tước hỏi 1 tia sáng lấp lánh trong mắt chàng.

- Ông cứ cố tình chọc tức tôi, coi chừng đó, hoàn cảnh ông hiện tại không cho phép bị kích thích đâu, tốt nhất là ông nên ghìm lại đi. Còn tôi, tôi sẽ không hơi đâu mà bàn cãi với ông nữa. Tôi sẽ đọc cho ông nghe 1 cái gì đó, dễ chịu trong sách thôi.

- Này cô, tình trạng của tôi hiện nay cùng với việc bị người khác làm bẽ mặt, có lẽ tôi nên nói rõ ra hơn, hoàn toàn do cô cả. Tôi đang lo lắng cho công việc của mình và không muốn đi vào cái ngôi nhà chết tiệt đó nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của cô nên giờ đầu của tôi mới nhức như búa bổ thế này đây

- Nếu ông cho tôi là 1 cô gái ẻo lả yếu ớt cần được bảo vệ thì tôi sẽ đem cây súng trường ra đây và bắn ngay vào đầu ông 1 phát cho xong.

- Trời ơi, làm bị thương 1 người không có khí giới trong tay và lại còn đang bị thương nữa ư, công tước phản kháng giả bộ khiếp sợ chế giễu. Cô học đâu ra điều bất công ấy đấy, thế mà còn định đem ra thực tập như 1 người Pháp nữa. Verena mỉm cười làm lộ ra 2 đồng tiền trên má.

- Chẳng ích gì đâu, ông luôn có sẵn trong đầu bao nhiêu lời nhạo báng. Thôi, Caesaris Commentari của Latin hay Plutarch's Lixes? Tôi đã đọc 2 tác phẩm này cho ông nội nghe và ông nói công tước vùng Wellington thường đem mấy quyển sách này bên mình trên đường đến Ấn Độ.

Công tước nhướng mày lên, không 1 thiếu nữ nào quen biết với chàng lại có thể đọc được tiếng Latin hay tỏ ra thích thú với Plutarch cả.

- Tốt nhất là lúc này cô đừng đọc gì cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi. Cô không hiểu là chỉ có cô mới là người có điều kiện để bắt được "thần ác" sao? Nếu cô từ chối dùng những gì mình đã biết thì những người bảo vệ xe vàng lại bị giết nữa. Cô không đau xót trước cái chết của họ sao Verena?

Verena đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng

- Đây là 1 lí lẽ hết sức bất công, ông biết rõ rồi đấy

- Rất thật nữa là khác, không 1 ai khác có thể giúp tóm được bọn ăn cắp và giết người đó cả, vì sao cô biết rồi đấy, bọn chúng không có khác gì những người bảo vệ vàng bình thường đâu

- Có phải là ông đang nghĩ là tôi nên đến London, có cơ hội mỏng manh nhất gặp được bọn ăn cướp đó. Tôi không tin là hắn lại dành thời gian để đến Assamblies hay tham dự các buổi khiêu vũ.

- Tại sao lại không nhỉ? Ta sẽ thảo luận kĩ vấn đề này, Verena, cô nói tên cướp trông rất hào hoa phong nhã khá trẻ ăn mặc lịch sự. Hiện trong tay hắn có tiền bạc, vậy cô nghĩ hắn sẽ tiêu vào cái gì chứ?

- Tôi nghĩ rằng, những con ngựa...

Verena trả lời hơi miễn cưỡng.

- Dĩ nhiên rồi, mấy người sang trọng ăn mặc diêm dúa, luôn ước ao được làm chủ 1 con ngựa thuần chủng, vậy thì ta cứ hình dung là hắn sẽ đến Tattersall's để mua 1 con ngựa chiến nhất đi. Kế đến hắn sẽ muốn cho mọi người ở Beau Ton biết được ngựa của hắn tuyệt như thế nào, và theo cách mô tả của cô, tôi cho rằng hắn phải là 1 hội viên ở đó. Hắn sẽ được mời đến các buổi khiêu vũ.

- Và đó sẽ là lúc tôi bị loại ra 1 bên, Verena xen vào, ông biết khá rõ là tôi không thể nào lọt vào Beau Ton được và nếu tôi có đi London chăng nữa thì chắc chắn tôi cũng chẳng được 1 gã ngỗng đực hay 1 thằng cha ăn mặc lòe loẹt như "thần ác" mời đến các buổi khiêu vũ đâu. Hơn nữa tôi chẳng thích thú gì khi được nhận 1 vé của Almack. Giọng nói của nàng không hề tỏ ra 1 chút nào thích thú, trong khi các cô cậu mới lớn đều công nhận đấy là 1 câu lạc bộ sang trọng bậc nhất của giới thượng lưu ở London. Almack được các nữ chủ nhân nổi tiếng của London như: phu nhân Jersey, Cowper và bà hoàng Lieven điều khiển. Luật lệ của Câu lạc bộ rất nghiêm khắc, có 1 lần 1 đức ông đến tham gia bữa tối sau 11 h, nhưng lại không mặc quần ngắn đến đầu gối theo qui định cũng bị mời ra.

- Việc này tôi có thể sắp xếp được.

Công tước nói không chút suy nghĩ

- Ông ấy à, tôi không thể nào tin nổi.

Verena kêu lên hoài nghi Hẳn nhiên thôi, cô gái dễ thương, công tước nghĩ thầm, mặt nhăn nhó. 1 người nổi tiếng tự dưng bị ép vào 1 hoàn cảnh thế này thì còn gì để nói nữa chứ

- Tôi có vài người bạn rất nổi tiếng.

Chàng nói hơi lưỡng lự, và chị tôi, không biết cô có tin không, chứ cũng là 1 trong số các nhận vật chủ chốt nổi tiếng của Beau Ton

- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, nhưng tôi cứ nghĩ ông chỉ đơn thuần là 1 người lính thôi. Verena nói vội.

- Tôi có cảm giác đây không phải là 1 lời khen ngợi, chàng trả lời.

- Thật mà, tôi không tưởng tượng nổi là ông lại giao thiệp với mấy cái máy nói biết ăn mặc theo mốt mà đầu lại rỗng tuếch đó. Còn trước kia ông hỏi tôi biết gì về họ, tôi sẽ kể cho ông nghe.

Tôi đã đến LD 2 lần rồi, 1 lần khi tôi mới 15 tuổi, ông nội dẫn tôi đi chơi, lần đó rất thú vị, còn lần thứ 2 cách đây 2 năm, sau khi tôi được 17, ông nội nghĩ là tôi cần phải biết chút ít về xã hội thượng lưu, tôi đã dự nhiều bữa ăn tới và có 2 lần đến các buổi khiêu vũ Lần này chẳng vui vẻ chút nào cả, vì mẹ đỡ đầu của tôi, phu nhân Bingley đâu có còn trẻ trung gì, bà thường giữ im lặng sau khi chồng bà, 1 thẩm phán không được khỏe. Thấy tôi đến, bà cũng nnhiệt tình mời bạn bè đến chơi, họ đều là những người khá giả, và dĩ nhiên họ đều quen biết với ông tôi, đã cùng là lính như ông.

Verena dừng lại 1 lát rồi tiếp.

- Phu nhân Yarde trước đây đã từng là 1 trong số người theo tán tỉnh ông tôi, đi kèm tôi đến 1 buổi khiêu vũ của công tước bedford. Phụ nữ ở đây cũng đẹp lắm, còn đàn ông thì lại ăn mặc quá diện cứ dương dương tự đắc, làm ra vẻ gì đó ghê gớm lắm.

- Tôi đang nghĩ không biết ai có thể làm bạn nhảy của cô đây? công tước hỏi mắt lấp lánh.

- Tôi cứ tưởng lần đó họ sẽ nhìn tôi như 1 con bé quê mùa. Verena nói thẳng thắn, nhưng tôi lại cảm thấy như họ mong tôi quỳ xuống biết ơn vì họ đã chiếu cố cho 1 con bé quê mùa ấy

- Tôi hứa là khi tôi giới thiệu với họ thì họ sẽ tỏ ra rất kính trọng cô. Verena cười to, 2 đồng tiền hiện rõ trên má.

- Thế ông sẽ xoay sở ra sao nào? Ra lệnh cho họ phải thực hiện bổn phận của mình, y như họ là binh lính của ông chăng. Không đâu, cảm ơn ngài, thiếu tá Royd, tôi sẽ ở lại đây, nơi đây mọi người thích tôi và chiếc áo dài kinh khủng của tôi vô cùng

- Vậy là cô để cho bọn ác nhân đó được bình an vô sự chứ gì, có lẽ giờ đây, vợ của mấy người bảo vệ đó khóc lóc dữ lắm, vì bị trở thành goá phụ, tôi không nghĩ là người ta sẽ trợ cấp cho các bà goá ấy đâu, rồi con cái họ sẽ chết đói... ngoài cô ra, ai ở đây phải gánh trách nhiệm đó nào?

- Thôi đi. Verena giận dữ thốt lên, sao ông bất công quá vậy, rõ ràng là ông đang cố ép buộc tôi mà

- Nhưng tất cả đều là sự thật đấy thôi

- Ông biết rõ là tôi không thể bỏ đi trong khi ông nội đang bệnh thế này, nếu ông qua đời thì lúc đó tôi sẽ nghĩ tới lời đề nghị của ông.

- Ông nội cô chết rồi thì cô định sẽ làm gì? Cô không thể sống ở đây 1 thân 1 mình được

- Tôi hiểu rõ việc đó mà, tôi không đến nỗi thơ ngây đâu, cô giáo cũ của tôi, cô Richardson sẽ đến ở với tôi, cho tới khi tôi tự thu xếp ổn thoả, rồi tôi sẽ liên lạc vối Giles, chúng tôi sẽ làm đám cưới

- Vậy giờ ông ấy ở đâu, chàng hỏi

- Tôi nghĩ là Ấn Độ, lâu lắm rồi tôi không có tin tức gì của anh ấy cả, dĩ nhiên là nếu anh ấy phải đi nước ngoài thì lá thư sẽ phải long đong trên biển nhiều tháng mới tới được tay tôi, nhưng dù sao thì khi chúng tôi gặp lại nhau tôi sẽ nói với anh ấy về đề nghị của ông và hỏi ý kiến của anh ấy luôn. Tôi không ngạc nhiên đâu nếu anh ấy cho rằng cái ý tưởng này rất ngớ ngẩn.

Nàng vừa nói vừa lắc đầu bước ra khỏi phòng, khép cửa lại sau lưng.

Công tước vẫn ngồi im, miệng mỉm cười nghĩ sao chọc tức nàng dễ đến thế và thầm rủa mình sao vô ý đề cập làm gì đến cái xã hội thượng lưu đó để nàng nổi giận chê bai hết mọi người nhất là đàn ông. Chắc là khi cùng ông đến LD nàng không được thoải mái lắm và hơi bối rối Chàng hiểu với tất cả những gì được học, nàng dễ dàng nhận ra những hạn chế cũng như những tục lệ của xã hội thượng lưu rất khác với cảm giác tự do khi còn ở nhà. Chàng thầm nghĩ chắc khi 17, có lẽ Verena hơi vụng về như 1 con lừa con còn non nớt cùng với cái cảm giác thiếu tự tin, và không có trang phục hợp thời trang đã khiến nàng cảm thấy như bị coi thường và xấu hổ. Nhưng giờ nàng đã 20 rồi mà, nếu nàng sửa soạn tư trang thích hợp và được giới thiệu với đúng người thì chàng dám cá là nàng sẽ gây náo động trong giới thượng lưu ngay cho mà xem, và chàng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi vợ chồng ngài Upminster không muốn mời Verena đến nhà khi có 1 người cầu hôn như công tước vùng Selchester Chàng biết ông Carter cũng đã gửi nhiều thư xin lỗi cho chàng vì Verena sau khi từ Copper Hall về, đã kể là ngài Upminster sau khi biết công tước không có ý định đến thăm, ngài đã tỏ ra rất giận dữ.

- Bao nhiêu là tiền để chuẩn bị bữa tiệc, lỗi tại mày tất cả, Charmine, mày luôn thoải mái sỗ sàng với đàn ông ngay từ lần đầu tiên. Mày đã khiến ông ấy cảm thấy là lời tán tỉnh của mình sẽ được đón nhận dễ dàng như vậy, ngài Upminster đã quát lên.

- Con không có khuyến khích ông ấy đâu mà cha, sự thật thì công tước rất ít nói chuyện với con, Charmine ấp úng

- Đó là lỗi tại mày, rõ ràng quá còn chối gì nữa hả, tao sẽ trừ đi những chi phí này vào phần tiền may quần áo của mày, ngài Upminster ngắt lời Verena kể lại rồi thêm vào.

- Nhưng phu nhân Upminster đã an ủi Charmine rằng bà đã trích tiền tiêu dùng của gia đình nên sẽ không ai phải chịu thiệt gì vì cái ông công tước đáng ghét hủy bỏ chuyến thăm cả. Charmine và Clive giờ rất tin họ có thể lập kế hoạch cho đám cưới của mình vào mùa xuân.

- Tôi đã nói với cô là không sao đâu mà.

- Tôi không thể hiểu nổi tại sao cái ông công tước đáng ghét ấy lại thay đổi kế hoạch nhỉ.

- Có lẽ ông ta đang bị giam giữ ở đâu đó, không thoát được.

- Vậy cũng tốt, mong sao ông ta bị cô nào đó trói chân lại và làm cho ông ấy phải khốn khổ, điêu đứng thì ông ta mới biết

- Cô quả là 1 con khỉ hay báo thù, cô luôn tỏ ra như thế với ông công tước hay sao?

- Ông muốn tôi phải là cô bé học sinh chắc. Riêng tôi chẳng việc gì phải kết tội ông ta cả, ông sẽ bị thất vọng thôi. Quan điểm của tôi rất tích cực, nhất là với đàn ông.