← Quay lại trang sách

Chương 3

TRỰC lắng nghe tiếng hát xa dần ; loãng dần trên mặt đồng không man mác. Cả linh-hồn Trực nao-nao rung động,như cảm thấy tiếng gọi huyền-bí của tình yêu.

Chân ngựa phi lốp đốp khiến Trực ngoảnh lại.

Một người khố đỏ, nón đĩa lật lại sau gáy, cúi rạp xuống con ngựa ô đang phóng như bay trên dải đường lầm bụi. Chừng tự xa đã nhận rõ chàng tuổi trẻ, người ấy gò cương, gọi:

- Trực! Cày làm gì nữa! Cờ-đen về đánh tỉnh sắp tới nơi rồi!

Trực hốt hoảng:

- Lại có chuyện ấy à?

- Phải. Chỉ độ chiều mai thì chúng nó tới đây. Đồn Bắc-mục vừa thất thủ, tình thế khẩn cấp lắm!

Vuốt những giọt mồ hôi trên trán,người lính hỏi Trực:

- À này, đằng ấy có biết Ả Dúc chứ? Chủ hiệu Đông-thịnh ấy mà!

- Có. Làm sao?

- Nó theo Cờ-đen rồi và được tướng giặc tin cẩn lắm, cho đi tiên phong. Chuyến này rồi ta còn thấy vô số chuyện đền ân trả oán lôi thôi.

Nói đoạn, người lính không đợi Trực trả lời, quất ngựa phi nhanh. Trực ném cày, chống hai tay lên sườn, nghĩ ngợi. Những cảnh đốt nhà cướp của, máu chảy đầu rơi và cái hình ảnh Lê bị nhục-nhằn khổ-ải, phút thoáng qua trong óc Trực như cuốn phim quay vội.

- Đền ơn trả oán thì người sẽ bị nó hành hạ trước nhất hẳn là Lê. Ngày năm ngoái, Lê chẳng đã cự-hôn nó đấy ư?

Bỗng Trực nghiến răng, trợn mắt:

- Không! Không khi nào như thế được!

Trực lật đật tháo cày. Trước khi nhảy lên lưng trâu trở vội về xóm, Trực còn đoái nhìn theo hút bóng Lê nhưng, xa xa, chỉ thấy ngàn lau san-sát trắng ngần…