Chương 21
TRONG quân-doanh, Ả-Dúc, ngồi cạnh khay đèn, xoa tay ra chiều đắc-ý:
- Ừ, Lưu-vĩnh-Phúc truyền ta phải tha Trực, làm như kiểu Khổng-Minh thất cầm thất túng Mãnh-Hoạch khi xưa. Ta ức tình quá, đã tưởng thù sâu chẳng bao giờ trả được. Ai ngờ, một trận thua ở Sơn-tây, một trận thua ở Tuyên-quang vừa rồi làm cho Phúc chạy thất tán, không biết sống chết ra sao. Ta, nhân cơ-hội này, đem băm vằm ngay kẻ thù cho hả giận. Phúc nếu còn trở về đây, ta sẽ nói rằng ta đã giết thằng Trực vì đồng đảng nó toan đánh tháo cho nó. Phúc không về nữa, ta sẽ hàng với Phá-lan-quẩy, cũng được chứ sao!
Thầm tính như thế xong. Ả-Dúc càng khoan-khoái. Nét mặt dữ tợn nhăn nhở một nụ cười.
Nhưng, hắn vội lập nghiêm. Một tên Cờ-đen bước vào, vẻ bí-mật, khẽ thưa:
- Bẩm chủ-tướng, bên ngoài có một con mẹ đàn-bà xin vào yết-kiến chủ-tướng. Tôi còn bắt nó chờ.
Ngạc nhiên, Ả-Dúc hỏi:
- Một con đàn-bà?
- Dạ. Nó hãy còn trẻ và đẹp lắm!
Ả-Dúc biến sắc mặt:
- Còn trẻ và đẹp?
Không để ý đến câu đáp của tên quân, Ả-Dúc lẩm bẩm:
- Quái! Không nhẽ con Lê? Nó lại đây làm gì? Chẳng lẽ cầu lấy cái chết?… À, thôi, đích rồi!
Ả-Dúc vãy tên giặc lại gần, dặn nhỏ mấy câu. Tên này lui ra, một lát cửa phòng khẽ mở, Lê tha-thướt bước vào.
Ả-Dúc choáng người, dưới ánh lửa nến lung lay, Lê phảng-phất một nàng tiên trong cổ-tích. Khuôn mặt nàng trái xoan, da má như vỏ đào chín, mũi trái mật, miệng thắm như một nụ hồng với cặp mắt long lanh, có một sức quyến rũ phi thường.
Lê đã đẹp, lại trang điểm lộng lẫy: Quanh đầu, nàng vấn một vành khăn tam-giang hoa gấm. Mình nàng lẳn trong chiếc áo lụa màu chàm đính khuy hổ-phách. Trên tấm ngực rung động, một chiếc vòng bạc như cố đè nặng xuống đôi tuyết lê giấu kỹ trong xiêm.
Ả-Dúc choáng váng, cảm thấy như người đang ngủ chợt mở bừng mắt dưới vầng hồng…
Nhưng, qua một phút tê-mê, cái thiên-tính gian-hiểm của hắn-ta lại tỉnh thức ngay. Hắn nhếch mép cười, hỏi Lê:
- Cô đến đây làm gì?
Hai bàn tay nắm chặt, Lê cố gượng điềm-nhiên:
- Tôi đến đây cầu chú tha cho Trực.
A-Dúc cười to:
- Cô nói dễ nghe nhỉ! Thằng Trực là kẻ thù của Cờ-đen, nay bắt được nó, không chém ngay còn là tốt phúc cho nó đấy. Cô muốn ta tha cho nó à?
- Ông Lưu muốn tha Trực để dùng. Chú, nghe lời tôi, tha chàng tức là làm theo ý của ông Lưu. Ngoài ra chú sẽ…
Nàng ngừng lại, mím môi…
Ả-Dúc cười ranh mãnh:
- Ngoài ra, ta sẽ…?
- Chú sẽ được như lòng sở-ước bấy lâu.
Ả-Dúc ỡm-ờ:
- Nghĩa là?
Nàng, mở to hai mắt, nói như trong cơn mê sảng:
- Nghĩa là thân-thể tôi sẽ hoàn toàn phó mặc chú, muốn làm gì thì làm.
Cười hà-hà, tướng giặc lên giọng mỉa:
- Cô xưa nay kiêu điệu lắm, sao bây giờ lại dễ-dàng quá thế?
Một tia lửa thù oán chạy qua trong mắt Lê:
- Tại sao là một điều chú không cần biết rõ. Tôi chỉ hỏi chú có ưng như thế không?
Ả-Dúc cau mày, yên lặng nhìn Lê. Trông vẻ mặt hắn, lúc đó, thấy hiện ra một ý-định tàn-khốc. Hắn thong thả nói, dằn từng tiếng một:
- Cô đã bắc bực làm cao với ta, giờ đến lượt ta dìm cô xuống đất đen cho bõ ghét. Nếu cô kiên tâm theo đúng những lời ta truyền, ta lập tức tha cho Trực.
Lê quả-quyết:
- Tôi sẽ vâng theo cả, miễn chú tha cho Trực đi.
- Cô phải đứng trước mặt ta, lột hết quần áo để ta xem cái mình cô nó ngọc ngà cao quý như thế nào?
Sắc mặt nhợt như sáp ong, Lê cảm thấy mình toan ngất đi nhưng, nghiến răng, nàng cố thu hết nghị-lực cuối cùng, nói được một tiếng: « Được ».
- Cô thuận chứ?
- Thuận.
Ả-Dúc, mắt long-lanh, mỉm cười. Hắn quay ra ngoài, gọi: « Quân bay! »
Một tên Cờ-đen chạy vào.
Ả Dúc truyền:
- Bay lập tức xuống nhà giam mở cửa tha cho tên tù-phạm.
- Bẩm, không phải dẫn hắn lên đây?
- Không.
Tên giặc cúi đầu lui ra ngoài.
Quay lại, A-Dúc bảo Lê:
- Giờ cô cởi áo đi. Nếu chậm, ta sai bắn Trực ngay.
Lê cúi đầu run rẩy, thong thả cởi khuy áo…
Ả-Dúc quát: « Mau! »
Mảnh áo ngập-ngừng rời khỏi mình nàng…
- Yếm nữa!
Rồi đến chiếc xống chàm trụt xuống đất, Lê trơ-trơ giữa phòng như một pho tượng bằng cẩm-thạch. Nàng đau đớn, hổ thẹn, tê-mê như người bị lột từng mảnh da non.
Ả-Dúc, cầm lòng không đậu, nhảy vọt xuống đất, lả-lơi.
Lê, run như phát sốt, hai mắt sáng quắc, tay vịn lại sau vách, nghiêng mình ra phía Ả-Dúc, cả tấm lòng trinh-bạch của nàng muốn kêu gào lên hay phỉ nhổ vào mặt kẻ dâm tàn. Thốt nhiên, Lê rùng mình ; nàng vừa trông thấy con dao lưng của Ả-Dúc.
- Thằng giặc kia! Mày định làm nhơ lòng trinh-bạch của tao thì mày phải chết!
Rồi, thoắt cái, Lê với tay, năm ngón quắp chặt lấy cái chuôi sừng, lưỡi dao như làn chớp lòe ra trên ngực Ả-Dúc. Một tiếng rên. Lê bị Ả-Dúc, nhanh hơn, đá ngã. Hắn nhảy xổ lại, nắm lấy hai cổ tay nàng lôi dậy, rít lên:
- Mày cả gan đến đây, tưởng lừa được tao ư? Mày hãy dỏng tai mà nghe!
Quay ra cửa, Ả-Dúc hô to một câu bằng tiếng khách.
Ngoài đêm tối, một dịp súng nổ vang.
Lê, như bị điện giật, kêu rú lên một tiếng, và gục đầu xuống vai tên giặc trong lúc tên này cất tiếng cười ghê giợn…
Hanoi, le 23 Septembre 1935.
= HẾT =