Chương 20
Ý định của Lê khiến mọi người hồi-hộp.
Mà ngay nàng, lúc ấy, cũng không còn là một cô gái thường, ta vẫn biết xưa nay. Trên gương mặt nàng, vẻ thơ-ngây êm-ái giờ biến thành một vẻ trang-nghiêm, thần bí, vẫn đẹp mà buồn. Mắt nàng đỏ ngầu, nhưng sáng quắc, môi nàng mím chặt, lông mày nàng cau-có, tỏ ra lòng hy-sinh tựu-nghĩa đã thắng nổi những sự đau-đớn tầm-thường.
Chống tay lên má, Lê ngồi im vì sự xúc-cảm đã lên tới cực-điểm. Thêm một lời nói, thêm một cử-động, nàng, có lẽ, không giữ nổi vẻ bình-tĩnh nữa.
Quanh nàng, cử-tọa cũng im-lặng. Họ im lặng vì họ thấy sự ngạc-nhiên kính-cẩn, hai cảm-giác ấy đè nặng xuống tâm-hồn. Ở Trực, một người đàn ông, những cử-chỉ dù khác thường đến đâu cũng còn có thể được. Ở Lê, nó thành ra những cái ngoài sức ý-niệm của những tâm-hồn đơn sơ nọ. Bởi thế, họ nhìn Lê bằng những cặp mắt kính-sợ, như nhìn một vừng thái-dương sáng quá hay một pho thần tượng anh-linh.
Sau một cái dặng hắng, ông-cụ Xuân rụt-dè hỏi Lê:
- Cô hãy nghĩ lại cho kỹ đã chứ?
Nàng quả-quyết:
- Thưa cụ, tôi nghĩ đã kỹ lắm. Mẹ tôi qua rồi, chồng tôi thế nào cũng chết, tôi không còn dính-dáng chi với đời nữa…
Rồi, cố nén tiếng thổn-thức, Lê ngậm-ngùi:
- Miễn sau này, các ông đừng quên người chủ-tướng thân-yêu đã bỏ mình vì nghĩa-lớn là đủ!
Câu Lê nói làm cho mọi người ứa nước mắt. Ông cụ Xuân, vuốt mạnh chòm râu bạc, nói bằng một giọng nhỏ run-run:
- Xin cô nhớ cho rằng tính-mệnh chúng tôi sẽ dùng vào việc xứng-đáng với những giọt máu trung-liệt của chủ-tướng, những giọt máu đổ ra để giữ-gìn cho nó an-toàn đến ngày nay. Chúng tôi chỉ xin cô một điều là chớ vội-vàng mà lỡ việc. Ta hãy cùng tìm xem có phương-kế gì giải cứu cho chủ-tướng chăng. Lưu-vĩnh-Phúc mới truyền giam chủ-tướng lại, chắc ý hắn còn muốn thu dùng chưa nỡ hại. Sự chậm-chạp đó may cho ta đủ thời-giờ mưu sự cũng nên.
Lê thở-dài, lắc đầu:
- Khó lòng lắm! Vẫn biết Lưu-vĩnh-Phúc không có lòng nào hại chồng tôi, nhưng tính-mệnh chàng hiện nay, ở trong tay Ả-Dúc, một kẻ tử-thù.
Đã rắp tâm sâu độc, Ả-Dúc thiếu gì cách hãm chàng vào tử-tội. Khi sự lợi-hại của ba quân bị động-chạm, Phúc hẳn phải coi nhẹ tình riêng. Thế thì cái chết của chồng tôi chỉ còn ở sớm tối. Còn như bảo đem quân đánh tháo lấy chàng về, việc ấy tôi cho phí công vô-ích, lại thêm tai-hại cho anh em nhiều lắm. Giặc đã hai lần bị đánh úp, giờ hẳn nó phòng-bị cẩn-mật khác xưa nhiều.
Mọi người hăng-hái:
- Dù chết cũng còn hơn ngồi khoanh tay nhìn chủ-tướng bị thảm-hình. Cô cứ mặc anh em chúng tôi bàn nhau xem. Tình thế cấp lắm rồi!
- Các ông không bỏ chủ-tướng, lòng trung-nghĩa ấy đáng quý lắm. Nhưng, cứ theo ý tôi, mọi sự hành-động của anh em sẽ chỉ là mua chuộc lấy sự không hay. Chi bằng cứ để tôi vào hẳn trại giặc, rồi sẽ tùy-cơ ứng-biến lại hơn.
- Đã đành cô liều mình vào chốn chông-gai, nhưng trước hết cô hãy thử cho anh em chúng tôi biết rõ mưu sâu thế nào đã.
Im-lặng hồi lâu, Lê bỗng ngửng đầu nhìn kỹ mọi người và thong-thả đáp:
- Rắp tâm của tôi đáng lẽ không nói cho ai biết. Nay anh em đã ngỏ ý muốn tôi bày tỏ trước khi để tôi giấn thân vào nơi miệng hùm nọc rắn, vâng, tôi xin vui lòng giao-phó mật-kế của tôi cho anh em cùng hay.
Ả-Dúc, đối với tôi, vẫn thù oán vì sự từ-hôn. Nó lại căm Trực vì nó thấy tôi yêu mến chàng. Bây giờ nó được Cờ-đen tin-cẩn, ý nó muốn nhờ gió bẻ măng, báo thù xưa cho hắn. Ả-Dúc là một kẻ ngu-si nông nổi dễ giận mà cũng dễ quên. Tôi trước hết vào ra-mắt nó, lấy nữ-sắc làm cho nó say-mê rồi chờ nếu tiện dịp sẽ đánh tháo cho Trực về.
Không được thế, tôi cũng lừa đâm cho nó một mũi dao rồi có phải chết với chồng tôi cũng hả dạ.
Thở dài, ông cụ Xuân lắc đầu lẩm-bẩm:
- Kế ấy khó thành lắm! Ả-Dúc chỉ hơi ngờ một tí là tính-mệnh cô nguy ngay.
Lê buồn-rầu:
- Thì tôi cũng cứ thử liều xem. Còn như sống chết, yên nguy, tôi có quản gì!
Lê nói dứt lời, sự yên-lặng vừa bị đứt-quãng lại dần bao-phủ lấy đám người bí mật.
Bỗng đứng phắt đậy, Lê nắm tay đặt xuống bàn, giọng hơi run nhưng rắn rỏi:
- Chiều nay tôi đi, vậy xin có lời vĩnh-biệt với anh em. Nếu chúng tôi về được thì càng hay, bằng có bị giết cả, xin anh em cũng đừng nên bận lòng, anh em hãy lấy việc non sông làm trọng. Như thế, dù phải chết, tính mệnh chúng tôi cũng không đến nỗi uổng.
Nàng chào mọi người rồi bước ra…
Nhìn theo hút bóng Lê mỗi lúc một bé, ai nấy bùi-ngùi, cảm thương man-mác. Họ nhìn nhau, hoặc lắc đầu, hoặc thở dài, chép miệng nhưng không ai nói một câu gì.