← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1 MARS, MELVIN

Ở đây, họ luôn gọi ngược tên lại. Mỗi khi hắn nghe thấy tên mình, hắn sẽ đáp lại ngay, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Ngay cả khi đi vệ sinh. Cứ như là ở trong quân ngũ vậy. Chỉ có điều hắn chưa nhập ngũ bao giờ. Hắn bị tống vào đây hoàn toàn là do bị ép buộc.

“Mars, Melvin?”

“Vâng, thưa ngài. Đây, thưa ngài. Đang đi nặng, thưa ngài.”

Tôi còn ở đâu được nữa, hả ngài?

Hắn không biết và cũng chẳng buồn hỏi tại sao họ gọi ngược tên như thế. Câu trả lời cũng sẽ chẳng can dự gì đến hắn. Mà có khi câu trả lời lại là một cái dùi cui thụi vào đầu hắn cũng nên.

Ở nhà tù bang Texas ở thành phố Huntsville thì có nhiều vấn đề đáng bận tâm hơn. Nhà tù này được mệnh danh là Pháo Đài, chính là bởi bức tường gạch đỏ của nó. Xây từ năm 1849. Nhà tù lâu đời nhất cái bang Lone Star 1 này đấy.

1.Texas còn có tên gọi khác là bang Lone Star (tạm dịch: bang ngôi sao cô đơn). Cái tên này được đặt theo cờ một sao của bang sau khi dành độc lập từ Mexico vào năm 1836 và thành một nước cộng hòa trong 10 năm trước khi sáp nhập thành một bang của Hoa Kì. – Các chú thích là của người dịch hoặc biên tập.

Nhà tù này cũng chính là nơi thi hành án.

Mars là tù nhân 7-4-7. Nghe như Máy bay Boeing 747. Vì cái tên này mà đám lính canh tại nhà tù tử hình gọi hắn là “Jumbo”. Và dù hắn không hẳn bự con, cũng không hề còi. Hầu như ai cũng phải ngước lên, đấy là nếu họ lại gần hắn. Hắn cao gần một mét chín cơ mà.

Hắn biết chiều cao chính xác của mình khi người ta đo chiều cao của hắn khá cẩn thận ở vòng kiểm tra thể lực tại Giải Bóng Bầu dục Quốc gia. Trong suốt quá trình đó, hắn cứ liên tưởng đến cảnh buôn bán nô lệ ở chợ đen nơi mà những tay chủ nô mân mê sờ mó đám nô lệ như một món hàng. Tuy nhiên, khác với phận nô lệ của tổ tiên hắn, sau những trận đấu, hắn được trả tiền để bồi bổ lại cơ thể tàn tạ của mình.

Hắn vẫn nặng hơn 100 kí. Toàn cơ, không chút mỡ. Một kì công lớn khi mà ở đây họ cho hắn ăn những thứ sản xuất từ những nhà máy khổng lồ, chứa đầy chất béo và natri, cùng hàng loạt các chất phụ gia khác có thể làm bất cứ bó cơ nào trên người hắn trở nên mềm nhũn.

Chắc chúng nó muốn mình chết dần chết mòn với đống đồ ăn đó.

Gần nửa cuộc đời của hắn bị giam cầm trong ngục tù.

Và quãng đời trong tù thì dài đằng đẵng. Hai mươi năm mà hắn cảm tưởng như hai trăm năm.

Cũng chẳng quan trọng gì nữa. Mọi thứ rồi sẽ kết thúc sớm thôi. Hôm nay chính là ngày đó.

Hôm nay là ngày kháng cáo chung thẩm.

Kháng cáo bị từ chối.

Án tử dành cho hắn.

Từ xà lim tử hình ở trại giam Polunsky, Texas, hắn bị thuyên chuyển đến nhà tù Huntsville, quãng đường sáu mươi dặm về phía Đông, với những suy đoán về cái chết của hắn, điều mà người ta đã ngóng chờ hai thập kỉ rồi.

Luật sư báo tin cho hắn với vẻ mặt tái nhợt. Rồi đây, cô ta sẽ tỉnh dậy vào sáng hôm sau và trộm nghĩ.

May mà không phải mình.

Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ nghe tiếng bước chân về phía mình.

Tiếng bước chân của những tên lính gác vạm vỡ cầm trên tay chiếc cùm sáng bóng.

Tiếng người quản giáo nghiêm nghị, người sẽ quên tên hắn ngay ngày hôm sau. Một linh mục sẽ cầm và đọc to cuốn Kinh thánh để tiễn đưa hắn ra đi. Không phải ra khỏi nhà tù. “Ra đi” ở đây là đi chết đó.

Texas đã hành quyết nhiều tù nhân hơn bất kì bang nào khác, hơn năm trăm tử tù chỉ trong ba mươi năm qua. Trong gần một thế kỉ, từ 1819, họ hành quyết bằng cách treo cổ. Sau đó, họ sử dụng ghế điện có tên “Old Sparky”, ba trăm sáu mươi mốt tù nhân đã chết theo cách này trong hơn bốn thập kỉ. Ngày nay thì Texas tiêm thuốc độc để tiễn phạm nhân về cõi âm ty.

Cách nào đi nữa thì kết cục vẫn là cái chết thôi.

Luật quy định các cuộc hành quyết không thể bắt đầu trước 6 giờ chiều. Mars đã được thông báo rằng người ta sẽ đưa hắn đi vào nửa đêm. Kéo dài quá trình như thế chỉ khiến cho cái ngày này với hắn càng thêm phần tệ hơn.

Người ta đã bắt đầu gọi hắn là “Thây ma biết đi” rồi.

Và hắn đã nghe đám lính canh nói quá nhiều lần câu “Đó là một sự giải thoát.”

Hắn ta không muốn nhìn lại, không muốn nhớ lại.

Nhưng mà làm sao có thể dập tắt tâm trí?

Giờ hành hình đến gần, và hắn bắt đầu nghĩ về họ.

Về Roy và Lucinda Mars, người cha da trắng và người mẹ da đen bị giết của hắn.

Hồi xưa thì sự kết hợp đó được coi là kì lạ, khác thường, thậm chí quái đản. Và rõ ràng miền Tây Texas cũng chung quan điểm. Nhưng ngày nay thì đa sắc tộc chỉ là chuyện thường ngày ở huyện. Mọi đứa trẻ ngày nay dường như đều mang trong mình một chút pha trộn của năm mươi sắc tộc khác nhau.

Cái đứa vừa mới bị gông cổ vào đây cũng là sản phẩm của một cặp lai, tức là cả cha mẹ nó cũng là con lai. Và cái thằng ngu vừa mới bắn chết một nhân viên cửa hàng chỉ vì một túi Twizzlers ăn trộm kia là một thằng lai đen, nâu, trắng và chút Trung Quốc. Nó còn theo đạo Hồi nữa chứ, tuy nhiên thì Mars thấy nó không có quỳ gối cầu nguyện năm lần một ngày như mấy đứa tín đồ khác trong trại. Nó tên là Anwar, sinh ra ở Colorado.

Hắn bảo mọi người rằng hắn muốn đổi tên thành Alexis.

Mars ngồi trên giường trong phòng giam và nhìn đồng hồ. Đã đến giờ. Đây sẽ là lần cuối hắn làm điều này.

Bộ quần áo liền quần của hắn màu trắng, ở mặt sau là chữ T.T. in màu đen. T.T. là viết tắt của Tử tù. Mars ví cách phát âm hai chữ đó với tiếng sột soạt của một con rắn cảnh báo mọi người đừng có lại gần.

Hắn chống tay xuống sàn bê tông lạnh, hít đất hai trăm cái. Đầu tiên là với nắm đấm, sau đó chuyển sang chống đẩy với đầu ngón tay, rồi cuối cùng là tư thế chó cúi mặt, chạm nhẹ cái đầu hói xuống sàn. Tiếp đó, hắn đứng lên ngồi xuống ba trăm cái, sáu lần một lượt, ngồi xuống rồi bật lên. Hắn gọi đó là bài tập “lên dây cót”. Sau đó là bài tập yoga và Pilates để tăng cường sức mạnh, thăng bằng, phạm vi chuyển động và quan trọng nhất là độ dẻo dai. Hắn đã có thể chạm ngón chân lên trán với hai chân duỗi thẳng. Đây là một chiến tích lớn đối với một gã to lớn và cơ bắp như hắn.

Rồi đến một nghìn cái gập bụng và những bài tập trung vào cơ đem lại cho hắn cơ thể vạm vỡ, tám múi với những thớ cơ săn chắc. Nó cũng khiến rốn của hắn căng ra, trông giống một cái nốt ruồi hơn là một cái lỗ rốn. Rồi hắn chạy bước nhỏ hết tốc lực, kèm theo vài động tác tự phát nhảy bật từ sàn nhà lên bốn bức tường.

Hắn tập cứ như thể người nhện, hay Fred Astaire 1 nhảy múa trên trần nhà.

1. Fred Astaire: một vũ công sân khấu kịch Broadway, được đánh giá là một trong những vũ công xuất sắc nhất thế kỉ 20.

Hắn ta có rất nhiều giờ để biên đạo động tác như vậy trong tù. Cuộc sống của hắn rất quy củ, nhưng hắn cũng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Hầu hết các tù nhân chỉ ngồi xung quanh không làm gì. Không có lớp học, không có bất kì hình thức phục hồi nhân phẩm nào.

Có một luật bất thành văn trong nhà tù:

Khóa phục hồi nhân phẩm là cho lũ hèn.

Mars đã chạy nâng cao gối quanh phòng lâu đến mức mất hết ý niệm về thời gian. Hắn tạp thế vào hôm nay thì kể cũng điên lắm. Nhưng mà kể từ khi vfo đây, hầu như ngày nào hắn cũng tập. Một phần trong hắn cảm thấy đây là hành động thách thức cuối cùng của mình mà không ai có thể tước đi. Từ lâu Texas đã không còn đem cho tử tù “bữa ăn cuối cùng” nữa. Cũng tốt thôi, hắn đỡ phải từ chối. Hắn thà ra đi với cái bụng rỗng còn hơn là nuốt cái mớ thức ăn hổ lốn đó vào cuối đời.

Chẳng có ai đến thăm hắn. Hắn chẳng có ai muốn làm điều ấy cả. Hắn đơn độc, trong suốt hai mươi năm qua. Hắn tự hỏi báo chí sẽ viết gì về hắn vào ngày mai. Có lẽ tin về hắn chỉ là mục nhỏ thôi. Chỉ là một gã da đen nữa nhận mũi tiêm chết người của bang Lone Star thôi mà. Chẳng có gì mới cả. Cái tin còn chẳng đáng có 1 bức ảnh. Nhưng mà họ sẽ liệt kê lại những tội ác của hắn. Chắc chắn là thế. Và những tội ác đó sẽ là những gì người ta nhớ về hắn.

Melvin Mars, kẻ giết người.

Hắn dừng tập, mồ hôi lã chã nhỏ xuống sàn bê tông, nhuộm thêm một lớp màu lên cái sàn đã xỉn sẵn, hẳn là còn nhiều thứ còn kinh khủng hơn mồ hôi. Người ta vẫn kể rằng tử tù thường té đái trước giờ hành quyết.

Hắn ngồi trên giường, ngửa đầu dựa vào tường và điều hòa nhịp thở về lại bình thường. Hắn đã đặt tên cho bốn bức tường phòng giam cũ kĩ này theo tên của bốn thành viên trong Bộ tứ siêu đẳng: Reed, Sue, Johnny và Ben. Làm vậy ở đây chỉ để giết thời gian. Mỗi ngày, hắn đều tìm cách để dùng suy nghĩ của mình để lấp đầy những khoảng trống.

Mars vẫn hay mơ mộng đến nữ anh hùng Sue Storm quyến rũ, còn hắn thì thấy mình giống nhân vật Ben Grimm hơn, một quái vật, một kẻ quái dị, nhưng dễ thương.

Hắn cũng có thể ân cần, chu đáo như nhân vật Reed thông minh chứ.

Hắn thấy mình giống như “quả cầu lửa” Johnny Storm, em trai Sue. Bởi vì hắn luôn cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Chủ yếu là bởi ngày nào cũng như ngày nào trong này. Một địa ngục trần gian, mà địa ngục thì thường cháy mà.

Hôm nay là ngày thứ bảy nghìn ba trăm bốn mươi hai. Ngày cuối cùng.

Hắn liếc nhìn đồng hồ lần nữa.

Năm giờ trước ngày tàn.

Hắn đã bị biệt giam một năm ngay sau khi vào tù. Lý do rất đơn giản. Cuộc sống của hắn đã kết thúc, những giấc mơ của hắn vỡ vụn, công sức bao lâu của hắn trở nên vô ích, và hắn đã giận quá mất khôn.

Hắn đã đánh nhừ tử ba tên tù nhân khốn kiếp và tiếp tục hành hung hơn nửa tá lính canh cho đến khi chúng hợp lại và đánh hội đồng hắn thừa sống thiếu chết. Và hình phạt dành cho hắn ư? Hai mươi bốn giờ mỗi ngày nhốt trong phòng giam rộng chỉ hơn năm mét vuông với cửa sổ là một cái khe. Không có ai trò chuyện với hắn. Cũng chẳng một khuôn mặt nào cho hắn nhìn. Không chút hơi người. Thức ăn được đẩy qua khe cửa cùng với giấy vệ sinh và đôi khi khăn lau và xà phòng, thỉnh thoảng lắm là quần áo tù sạch.

Hắn tắm ở góc phòng. Nước không lạnh buốt thì cũng nóng bỏng. Ngủ trên sàn, hắn hết lầm bầm, la hét, nguyền rủa, lại nức nở. Đó là lúc hắn nhận ra, con người, dù tốt hay xấu, cũng là những sinh vật phải sống quần thể. Con người ta sẽ phát điên nếu phải sống cô độc.

Và Mars đã suýt mất trí trong phòng biệt giam. Hắn nhớ rõ, vào ngày thứ một trăm sáu mươi chín, hắn cào con số lên tường với đầu móng tay toét máu. Gần như mất trí hoàn toàn. Hắn gần như trống rỗng, chỉ còn biết bám víu lấy chút mảnh vụn còn hoạt động trong đầu hắn như thể bám lấy phao cứu sinh trong một con sóng thần, như níu vào bến bờ trong cơn bão. Hắn tập trung tưởng tượng về một người bạn gái cũ tên Tatiana. Trong tâm trí hắn, cô đã kết hôn và có sáu đứa con, hông nở và béo phệ, gắt gỏng và khốn khổ, và thương nhớ hắn da diết. Nhưng hồi đấy cô gái tưởng tượng này hoàn hảo đối với hắn. Từ khuôn mặt đến cơ thể. Tình yêu vô bờ bến cô dành cho hắn đã giúp hắn sống sót ngày thứ một trăm sáu mươi chín, và vượt qua một trăm chín mươi sáu ngày còn lại.

Khi cánh cửa mở ra, khuôn mặt đầu tiên hắn nhìn thấy là của Tatiana được chồng lên khuôn mặt trên cơ thể 136kg của một tên khốn phân biệt chủng tộc tên Cu Bự. Đặt tên khéo léo làm sao. Gã bảo Mars chống cái mông con lai của hắn lên hoặc không hắn sẽ phải ăn bằng ống hút đến cuối đời.

Khi mọi việc đã qua, Melvin Mars hoàn toàn thay đổi. Hắn sẽ không bao giờ làm gì để phải quay lại biệt giam. Nếu có, hắn sẽ tự kết liễu đời mình luôn, khỏi phải chờ đến phòng hành quyết.

Phòng hành quyết .

Nó nằm ngay dưới sảnh. Họ gọi đó là dặm đường hay chặng đường tử thần. Dù nó dài chẳng đến một dặm. Thực tế là có gần 10 mét. Vậy mà phần lớn tử tù đều ngã quỵ trước khi đến nơi. Sẽ có những gã cai ngục to lớn nhấc tên tử tù lên và kéo hắn nốt chặng đường còn lại.

Dù cho có dũng cảm đến đâu, thì Texas vẫn cứ ban tặng cho bạn cái chết mà thôi.

Tòa án tối cao cũng đã từng tranh luận về việc sử dụng thuốc độc, khi mà đã có kha khá trường hợp tủ tù giãy giụa đau đớn trước khi chết. Nhưng mà nạn nhân của tử tù kia cũng đã phải chịu những đau đớn thể xác lẫn tâm hồn mà, nên xét cho cùng thì cũng có gì sai chứ. Chẳng ai có thể phản bác cả. Mars cũng không. Hắn chỉ có thể mong rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Phòng hành quyết không rộng lắm, chỉ xấp xỉ 10 mét vuông. Tường gạch sơn màu ngọc lam vui mắt và cửa kim loại hơi lạc quẻ với mục đích của căn phòng. Vì người ta ở đây là để bị xử tử, chứ không phải để đi nghỉ mát như ở Caribien.

Cái cáng đặt giữa phòng, đi kèm với một chiếc gối êm ái và đai da chắc chắn. Phía sau lớp kính lớn, có hai phòng kề nhau, nhìn vào phòng. Một phòng là dành cho gia đình nạn nhân. Phòng kia là dành cho gia đình kẻ bị xử tử.

Mars biết rằng với trường hợp của hắn, cả hai phòng sẽ giống nhau cả thôi, đều không một bóng người.

Trong lúc ngồi trên giường, tự hít hà mùi mồ hôi của mình, hắn hồi tưởng lại ký ức đẹp duy nhất hắn còn có.

Hồi còn chơi bóng bầu dục trong trường đại học, hắn chơi ở vị trí trung vệ. Không chỉ vì ngoại hình to lớn của mình, mà còn bởi hắn chơi thật sự cừ. Giải Bóng bầu dục Quốc gia chính là cơ hội cho những người như hắn. Hắn đã đấu chung kết giải Heisman khi hắn học năm ba. Hắn đứng vị trí trung vệ phía cuối. Những lần khác thì hắn chơi ở vị trí tiền vệ chính. Hắn chạy rất nhanh. Có thể dễ dàng chạy vượt và xuyên qua đội đối thủ. Hắn có thể chặn và bắt bóng rất chuẩn bằng đôi tay mềm mại của mình. Và hắn theo bản năng luôn có thể tận dụng tốc độ của mình để lừa tên đầu tiên tiếp cận. Các chuyên gia Giải bóng đánh giá rất cao tài năng hiếm hoi này của hắn.

Hắn như được lắp thêm động cơ trong mỗi bước chạy, vụt một cái là biến mất. Việc còn lại chỉ là đưa bóng cho trọng tài sau khi ghi bàn và nhận cái vỗ mông động viên từ huấn luyện viên ngoài đường biên.

Chỉ mất 4,31 giây để hắn chạy quãng đường hơn 35 mét ở phần kết hợp. Hai mươi năm trước, đó là tốc độ kinh khiếp đối với một người chuyền bóng hoặc một người bắt bóng, chứ chưa nói đến một trung vệ mạnh như quái vật với đôi vai rộng như bầu trời, kẻ mà mục đích sống dường như chỉ để lao vào giữa các đường bóng. Ngay cả với tiêu chuẩn ngày nay, đó vẫn là một tốc độ đáng nể.

Tài năng trời phú. Hắn đã có tất cả. Và thật tự nhiên người ta gọi hắn là quái nhân.

Ký ức đó vẽ một nụ cười ngang mặt hắn.

Phải, một cột mốc. Với một tờ séc hậu hĩnh. Chuyện xảy ra cũng đã lâu trước khi các ràng buộc về tiền lương dành cho tân binh được áp dụng. Hắn đã có thể kiếm được những hợp đồng lớn từ những ngày khởi đầu, hàng triệu và hàng triệu. Một dinh thự, vài cái ô tô, phụ nữ. Hắn sẽ được tôn trọng, được kính nể.

Ai cũng nói rằng hắn đã chắc chân trong một giải đấu chuyên nghiệp. Có lẽ sẽ vào được top 5. Hắn có thể đã vượt mặt mấy tiền vệ từng đấu với hắn ở giải Heisman. Người ta đồng rằng New York Giants, sau một vài năm tồi tệ, và Tampa Bay Bucs, sau rất nhiều năm tồi tệ, đều đang bị hối phiếu gay gắt, rằng họ sẽ muốn nhận hắn vào đội. Số tiền thu được hẳn phải kếch xù. Quỷ thần ơi, ngày nào hắn còn có thể chơi ở Super Bowl cũng nên. Tương lai xán lạn mở ra trước mắt hắn. Hắn đã tập luyện rất chăm chỉ. Hắn không sinh ra trong nhung lụa. Cuộc sống của hắn không hề dễ dàng. Nhưng hắn vượt qua mọi gian khó.

Và rồi bồi thẩm đoàn đưa ra phán quyết: “Chúng tôi đưa ra nhận định cho rằng bị cáo có tội .” - và thế là không một ai trong ngành bóng bầu dục quan tâm đến 4,31 giây của Mars Melvin nữa.

Siêu phi cơ Jumbo rơi xuống rồi.

Tan nát hết cả.

Chỉ vài phút nữa thôi, hắn sẽ lìa đời. Rồi hắn sẽ an nghĩ ở nghĩa trang như một kẻ vô danh, vì hắn chẳng còn ai thân thích để chôn cất hắn đàng hoàng cả.

Hai tháng nữa thôi là hắn bốn mươi hai tuổi. Hóa ra, sinh nhật tuổi bốn mươi mốt lại là sinh nhật cuối cùng của hắn.

Mars lại liếc nhìn đồng hồ và thấy thời khắc đã điểm. Đúng lúc đó, tiếng bước chân trong hành lang vang lên.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi. Hắn sẽ chết như một người đàn ông thực thụ. Ưỡn thẳng lưng và ngẩng cao đầu.

Bỗng nhiên cổ họng hắn nghẹn đắng, khóe mắt ướt nhèm. Hắn cố hết sức để thở bình thường, cố để giữ tỉnh táo. Hắn nhìn quanh xà lim, nhìn bốn bức tường phòng hành quyết và đảo mắt nhìn trại giam Polunsky.

Gặp lại sau nhé, Sue à, cô là một người phụ nữ tuyệt vời. Tạm biệt, Johnny. Chúc may mắn, Ben. Bảo trọng nhé, Reed.

Hắn đứng dậy, dựa lưng vào tường, như để giãn thẳng cột sống.

Sẽ giống như đi ngủ thôi. Chỉ là mày sẽ không bao giờ thức dậy nữa. Như đi ngủ ý mà , hắn tự nhủ.

Cửa buồng giam mở ra, có ba gã đàn ông mặc comple và bốn gã mặc đồng phục. Những bộ comple trông thật kinh hãi, những bộ đồng phục thì bong tróc.

Mars bỗng nhận thấy rằng không có vị linh mục cầm Kinh thánh nào.

Có gì đó không đúng lắm.

Một gã bước vào buồng giam. Gã trông gày gò, đeo một cặp kính cũng mỏng như người gã. Gã đi vào thận trọng như thể gã mong đợi cánh cửa sẽ đóng lại, nhốt gã bên trong, mãi mãi.

Mars cũng cảm thấy ngột ngạt khủng khiếp.

Mấy gã mặc comple khác thì trông hết sức cảnh giác. Như thể có một quả bởm đâu đây và họ không biết nó sẽ nổ lúc nào.

Gã Kính Gầy hắng giọng một cái. Nhìn từ sàn nhà lướt lên tường rồi lên trần. Chiếu đèn pin lướt lên cả trần nhà, nhưng không hề lướt vào Mars. Gã coi như thể cái thằng con lai to xác mồ hôi đầm đìa cách gã chỉ mét rưỡi hoàn toàn vô hình.

Gã lại hắng giọng. Âm thanh làm Mars liên tưởng đến tiếng cống bự nhất quả đất đang bị ứ đọng.

Kính Gầy nhìn xuống sàn lần nữa, nói: “Có một phát hiện mới trong vụ của anh. Cuộc hành quyết đã được hoãn lại.”

Mars, Melvin im lặng, không đáp lại.