CHƯƠNG 2
HẮN VẪN MẶC bộ liền quần màu trắng với lời cảnh báo sau lưng. Nhưng, có một thứ đã khác. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn vào tù, hắn từ phòng giam tới đây mà không bị xích lại. Tuy nhiên thì vẫn có nửa tá lính canh trải dài trước tường dõi theo hắn, đề phòng khi hắn đột ngột kích động.
Có bốn gã đàn ông ngồi đối diện hắn. Hắn không nhận ra bất cứ ai trong số họ. Cả bốn gã đều là người da trắng, đều mặc vest rộng. Gã trẻ nhất có vẻ tầm tuổi hắn. Cả bốn người họ đều trông như thể họ đến từ một nơi nào đó ngoài Trái đất.
Họ đổ dồn ánh mắt vào Mars. Và với vẻ cương quyết, hắn giương mắt lại nhìn về phía họ.
Hắn không định sẽ mở miệng nói trước. Họ đã kéo hắn đến “bữa tiệc” này. Họ sẽ phải là người mở nhạc.
Gã đàn ông ngồi chính giữa đang lật giở mấy giấy tờ gì đó trươc mặt, lên tiếng: “Tôi chắc rằng anh đang băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra, anh Mars.”
Mars nghiêng đầu nhẹ, vẫn không nói gì. Hắn không nhớ nổi lần cuối có một gã da trắng gọi hắn bằng “anh”, trời ơi là khi nào, kể từ khi..., hắn không thể nhớ nổi. Hồi ở giải đấu Quốc gia, người ta cũng chỉ gọi hân với từ “Mẹ kiếp”. Trong tù, họ gọi hắn bằng bất cứ cái gì họ muốn.
Gã đàn ông nói tiêp. “Vấn đề là, cái vụ giết người mà anh bị kết tội ý, có người đã đứng ra nhận tội.”
Mars chớp mắt mấy cái, ngồi thẳng dậy. Hắn đặt bàn tay to bè lên bàn, đôi bàn tay này đã từgb dễ dàng bắt bóng trong các trận đấu.
“Ai vậy?” Giọng điệu hắn nghe thật xa cách, như thể đó là lời người khác nói chứ không phải của hắn.
Gã đàn ông nhìn sang một trong những đồng nghiệp của gã, một gã già hơn và trông có vẻ như là kẻ cầm đầu ở đây. Gã này gật đầu đáp lại tay đồng nghiệp trẻ.
“Người đó tên là Charles Montgomery.” Gã đàn ông đầu tiên nói.
“Giờ hắn ta ở đâu?”
“Trong nhà tù bang Alabama. Thực ra ông ta cũng đang chờ bị xử tử. Cho một tội ác khác.”
“Ông có tin hắn là thủ phạm không?”
“Chúng tôi vẫn đang điều tra.”
“Hắn ta biết những gì? Về vụ án ý.” Mars hỏi.
Lần này gã đàn ông có vẻ bối rối, nhìn sang gã lớn tuổi hơn.
Mars cảm nhận được sự lúng túng đó và xoáy ánh nhìn vào gã. “Còn lý do gì khác để mấy người dừng hành quyết tôi chứ? Vì một gã bịp bợm nào đó từ Alabama nói hắn là thủ phạm chứ không phải tôi? Tôi nghĩ không chỉ có thế đâu. Hắn hẳn phải biết gì đó. Điều mà chỉ có thủ phạm thực sự mới biết.”
Gã lớn tuổi gật đầu và lần đầu tiên quan sát Mars với một vẻ thích thú. Gã nói, “Đúng. Ông ta đã nói một vài điều mà chỉ thủ phạm thực sự mới biết được, về điểm đó thì anh đúng.”
“Được rồi, nghe có lý rồi đấy.” Mars nói, hít sâu. Dù đã nghe hết, hắn vẫn chưa tiếp thu hết được những thông tin mới này.
“Anh có quen Montgomery không?” Gã đầu tiên hỏi anh.
Mars quay ra phía gã. “Chưa bao giờ nghe đến cái tên đó cho tới khi ông nói. Sao ông hỏi thế?”
“Chỉ cố làm sáng tỏ một vài điểm thôi.”
Mars gật đầu. Hắn biết chính xác “điểm” gã kia nói đến là gì. Liệu rằng Mars có thể thuê cái tên Montgomery này để giết bố mẹ hắn hay không ư?
“Tôi không quen hắn,” Mars dứt khoát đáp, rồi nhìn quanh phòng. “Giờ thì sao?”
“Anh sẽ ở lại trong tù cho đến khi một vài chi tiết được... xác thực.”
“Thế nếu như mấy người không xác thực được chúng?”
Gã đứng tuổi đáp, “Anh đã bị kết tội giết người một cách xác đáng anh Mars. Bản án đó vẫn giữ nguyên sau nhiều lần kháng cáo trong nhiều năm. Tối nay đáng lẽ là sẽ đến lịch hành quyết của anh. Không thể lật ngược tất cả những điều đó chỉ trong vài giờ. Việc này cần được giải quyết một cách thận trọng.”
“Vậy mất bao lâu thì quá trình này làm phép xong vậy?”
Gã kia lắc đầu. “Lúc này tôi không thể hẹn trước được. Tôi ước là tôi có thể, nhưng mà đó là điều bất khả. Tôi chỉ có thể nói với anh rằng chúng tôi đã cử người đến Alabama để tra hỏi Montgomery kỹ lưỡng thôi. Và cuối cùng, giới chức trách Texas đã mở lại cuộc điều tra. Chúng tôi đang làm tất cả trong khả năng để thực thi công lý, tôi có thể đảm bảo với anh điều đó.”
“Chà, nếu tên đó nói rằng hắn đã giết bố mẹ tôi mà tôi vẫn ngồi trong tù chờ chết, thì tôi xin nói rằng công lý vẫn chưa được thực thi.”
“Anh cần phải kiên nhẫn, anh Mars.”
“Ừm, tôi đã kiên nhẫn hai mươi năm rồi.”
“Vậy thì một ít thời gian nữa chắc cũng không làm khó được anh đâu.”
“Luật sư của tôi biết chưa?”
“Chúng tôi đã báo tin cho cô ấy, và ngay lúc này, cô ấy đang trên đường đến đây.”
“Cô ấy nên là một phần của cuộc điều tra này.”
“Sẽ vậy. Chúng tôi muốn ở đây có sự minh bạch đầy đủ và hoàn toàn. Không hơn không kém. Một lần nữa, mục tiêu của chúng tôi là sự thật.”
“Tôi gần bốn mươi hai tuổi rồi. Còn những năm tháng đời tôi đã bị tước đi thì sao? Ai sẽ trả cho chúng?”
Khuôn mặt người kia đanh lại và giọng điệu trở nên hạch sách. “Chúng ta giải quyết từng chuyện một thôi, phải giải quyết với một cung cách chuyên nghiệp. Mọi việc phải là như thế.”
Mars quay đi, chớp mắt liên hồi. Hắn ngờ rằng bất cứ ai trong số họ cũng không thể bình tĩnh như vậy nếu có rơi vào hoàn cảnh như hắn. Họ sẽ điên loạn gào thét, dọa kiện tất cả mọi người, kể cả những người chỉ liên quan chút ít đến vụ án. Nhưng hắn thì được mong đợi là phải chờ từng chút một. Phải kiên nhẫn. Ít thời gian nữa cũng không làm khó được hắn đâu.
Kệ xác các người !
Hắn muốn quay về phòng giam, nơi duy nhất hắn cảm thấy an toàn. Mars đứng dậy.
Mấy gã đàn ông ngạc nhiên.
Mars nói, “Khi nào mấy người giải quyết xong thì báo tôi. Mấy người biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy.”
“Thực ra chúng tôi còn có vài câu hỏi muốn hỏi anh, anh Mars,” gã đầu tiên nói.
“Cứ gửi chúng cho luật sư của tôi,” hắn đáp. “Tôi chán nói chuyện rồi. Hãy giải quyết chuyện nhảm nhí này ở tòa. Ông biết mọi điều vè tôi cũng như vụ án của tôi rồi mà. Điều ông cần làm bây giờ là moi thông tin từ cái thằng Montgomery như các ông đã từng làm với tôi. Nếu hắn thực sự là người giết bố mẹ tôi, thì tôi muốn được cuốn xéo khỏi nơi này. Càng sớm càng tốt.”
Đám lính canh đưa Mars về phòng giam. Chỉ lát sau, hắn được áp giải lên xe tù về xà lim tử hình ở trại giam Polunsky.
Trong quá trình thuyên chuyển về xà lim cũ, một tên lính gác thì thầm vào tai Mars, “Mày nghĩ mày sắp thoát khỏi đây ư, thằng ranh? Tao không nghĩ vậy đâu. Đừng tin lời mấy thằng đóng vest đó. Mày là một kẻ giết người, Jumbo. Và mày sẽ chết vì những tội ác mày gây ra.”
Mars cứ bước tiếp. Hắn không buồn quay lại nhìn tên lính gác du côn gầy nhom có cái yết hầu to bự kia. Tên lính gác đó vẫn luôn dùng dùi cui thụi mạnh vào lưng Mars mà chẳng vì lí do gì, hoặc khi không ai để ý, hắn sẽ nhổ nước bọt vào mặt Mars. Tuy nhiên nếu Mars đánh trả, Mars sẽ chết rục trong trại giam luôn, bất kể người ta có phát hiện ra điều gì với cái gã Montgomery ở Alabama đi nữa.
Cửa phòng giam đóng lại và Mars, đôi chân loạng choạng kỳ lạ, lảo đảo và ngã xuống giường.
Hắn lập tức đứng dậy và theo thói quen lâu nay, tựa lưng vào bức tường bê tông và quay mặt ra cửa. Không ai có thể tấn công hắn ta xuyên qua bê tông. Nhưng cửa phòng giam là một vấn đề khác.
Tâm trí hắn lật giở lại những gì mới xảy ra trong mười giờ đồng hồ qua.
Buổi hành quyết của hắn đáng lẽ đã được tiến hành. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó, hết sức có thể.
Và rồi họ hoãn buổi hành quyết. Nhưng nếu như cái gã Alabama này không thuyết phục họ, liệu có tiếp tục xử tử Mars không? Câu trả lời, hắn biết, có lẽ vẫn là ‘có’.
Đừng nhờn với bang Texas .
Mars nhắm mắt lại. Hắn không chắc hắn nên cảm thấy thế nào. Hạnh phúc, bồn chồn, thanh thản, lo âu?
Chà, hắn đang cảm thấy hết. Nhưng hơn cả, hắn cảm thấy thấy rằng dù thế nào, bằng cách nào thì hắn cũng không bao giờ có thể rời khỏi nơi này. Dù kết quả “cuộc điều tra” có đem lại kết luận thế nào đi nữa.
Không phải hắn tiêu cực. Hắn chỉ thực tế thôi.
Hắn bắt đầu ngâm nga một giai điệu, rất nhỏ thôi để đám lính canh không nghe thấy được. Có lẽ đặt trong hoàn cảnh này, việc đó có vẻ ngu ngốc. Nhưng hắn cảm thấy đúng khi làm thế.
Ôi khi những vị thánh, ôi khi những vị thánh, ôi khi những vị thánh diễu hành đến, ôi Chúa tôi muốn tham gia cùng họ, khi những vị thánh diễu hành.