CHƯƠNG 76
“NHỮNG BẰNG CHỨNG mà Callahan cung cấp khủng khiếp đến nỗi cả Eastland và Huey đều đang phải thỏa thuận nhận tội để tránh án tử hình,” Bogart nói.
Họ đang ngồi trong phòng họp tại Quantico, nơi họ từngủ két lần đầu xem xét vụ án của Melvin Mars. Tất cả đều có mặt, bao gồm cả Davenport và Miylligan. Mars cũng xuất hiện.
“Có vẻ như Ba chàng lính ngự lâm đã muốn thu lại toàn bộ những gì chúng làm,” Milligan nói. “Ảnh chụp cùng quả bom. Thư tay gửi nhau bàn mưu tính kế rồi còn thư trao đổi sau vụ việc, nói chi tiết cách thức chúng làm thế nữa chứ. Còn có cả một đoạn phim quay chúng khoe khoang vì những gì chúng mới làm. Chúng thực sự rất tự hào về việc đó. Bản đồ của cơ quan NAACP và bản đồ nhà thờ. Một danh sách tên nạn nhân có đánh dấu bên cạnh. Và còn nhiều hơn thế. Thật không tin được.”
Bogart nói thêm, “Và tất cả bọn chúng đều mặc trang phục của KKK. Có cả một tấm chụp chúng cùng với Huey cha đang cầm thòng lọng và bảng hiệu với những lời xúc phạm người da đen trên đó nữa. Chúng có thể ngu đến nhường nào cơ chứ?”
Decker nói, “Chúng đã tưởng chúng là bất khả xâm phạm cơ đấy. Cha của Huey là ông trùm ở Mississippi. Cha mẹ Eastland thì giàu nứt đố đổ vách. McClellan chỉ là tay sai chẳng ai muốn dây vào. Và chúng nghĩ mình đang hành động theo nghiệp Chúa.”
“Nghiệp quỷ thì có,” Jamison nói chêm vào.
“Nhưng một người đã chết và hai người còn lại thì vào tù. Bất khả xâm phạm thế đấy,” Bogart nói.
Mars mỉm cười.
Decker liếc nhìn anh ta. “Sao nào?”
“Chỉ nghĩ đến cảnh hai thằng khốn ấy lau sàn trong bộ đồ liền quần màu cam và sống nốt quãng đời còn lại trong cái căn phòng chưa đến 5 mét vuông thôi. Khá tuyệt nhỉ.”
Jamison nói, “Mà nhân tiện, Mary Oliver thì sao?”
Bogart nói, “Cô ta được giảm án. Nhưng vẫn sẽ phải ngồi tù kha khá đấy.”
“Tốt,” Davenport lên tiếng. “Lúc cô ta gõ cửa phòng tôi, tôi đã không kịp nghĩ gì mà cho cô ta vào luôn. Sau đó thì có kẻ túm lấy tôi, dí thứ gì đó vào mũi tôi. Rồi mọi thứ tối thui. Tôi những tưởng mình đã chết chắc rồi.”
“Cô cũng suýt chết thật đấy,” Bogart nói. “Nếu chúng tôi không tìm đến cô kịp lúc. Về chuyện đó, cô có thể cảm ơn Decker.”
Davenport mỉm cười niềm nở với anh, nhưng Decker có vẻ không để ý.
“Thế còn Melvin?” Jamison hỏi.
Bogart ngồi thẳng người trên ghế. “Melvin, anh sẽ không trở lại nhà tù đâu. Sau khi báo chí đăng tải mọi chuyện và đề cập đến cả vai trò trong cuộc điều tra của anh, bang Texas không còn có ý định đưa anh về lại trong tù nữa.”
“Nhưng còn vụ kiện đòi tiền bồi thường của anh ấy?” Decker hỏi.
“Tôi mừng là anh nhắc đến,” Bogart nói. “Chúng tôi đã gọi các luật sư từ Bộ Tư Pháp vào làm việc. Có vẻ như giờ người ta nhìn anh như một vị anh hùng, Melvin, Texas không muốn bị nói là họ ăn quỵt khoản bồi thường đền bù cho những gì anh đã trải qua. Bản kết án sai lầm, rồi còn suýt nữa bị giết trong tù vì một mưu đồ có liên quan đến vài lính canh của bang. Vì thế nên họ đã đưa ra một đề nghị với anh. Nhớ là các luật sư của Bộ Tư Pháp đã thuyết phục bang nghiêng về con số đặc biệt hào phóng, nhất là khi xem xét với số tiền anh đã có thể kiếm được nếu có cơ hội chơi ở Giải Quốc Gia.”
Bogart rút một tờ giấy gấp ra và truyền cho Mars. Mars nhìn chằm chằm xuống tờ giấy một lúc lâu.
“Anh có thể mở nó mà, Melvin,” Decker nói.
“Tôi hồi hộp chết mất,” Jamison nói thêm.
Mars chậm rãi lật mở tờ giấy và nhìn vào con số được viết trên đó. Anh ta nín thở đếm những con số không.
“Lạy Chúa tôi,” Decker nhòm qua vai Mars.
Jamison bật dậy để ngó và cô suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống sàn. “Đức Mẹ lòng lành.”
Mars ngẩng lên nhìn Bogart. “Có chơi ở Giải Quốc Gia hai mươi năm liền thì tôi cũng không kiếm được ngần này tiền đâu.”
“Phải nói là chính phủ liên bang cũng sứt mẻ chút đỉnh. Và khoản đó là hoàn toàn không bị đánh thuế nhé. Một động thái đầy thiện chí đến từ Chú Sam. Thế là anh được giữ trọn số tiền.”
Decker đập đập lưng anh ta, “Cảm giác khi giàu sụ thế nào, Mellow?”
Mars cười toe toét rồi bắt đầu bật cười thành tiếng. Và anh ta không thể ngừng được. Mọi người đều vui vẻ hòa vào tiếng cười ấy, và những con người đang bộn bề lên xuống hành lang khựng lại nhòm vào căn phòng, tự hỏi có gì mà vui thế.
☆☆☆
Một tuần sau Decker đưa Mars đến sân bay ở Washington. Anh ta đang mặc quần áo mới, xách theo hai vali đầy ắp đồ hiệu mới tinh tươm và đồ cắt may cho vừa với vóc dáng bệ vệ của mình.
“Tôi thực sự không thể tin được đây là thật, Decker à.”
“Tin đi, vì đến hôm sau khi anh mở mắt ra, tất cả sẽ vẫn ở đó.”
“Giá mà anh chịu lấy chút tiền từ tôi. Chết tiệt, anh xứng đáng mà. Không nhờ có anh thì giờ này tôi vẫn đang ngồi trong tù ấy.”
“Melvin à, tôi quản lý tiền nong kém lắm. Khéo tôi sẽ để mất hết chỉ sau vài ngày mất.”
“Thì tôi sẽ để một khoản nho nhỏ trong tài khoản anh. Tôi sẽ đầu tư vào đấy. Tôi có theo dõi tình hình thị trường ở trong tù mà. Tôi có bằng thương mại nữa. Tôi sẽ đầu tư đúng đắn vào anh.”
“Cứ làm những gì anh muốn. Tôi trân trọng điều đó.”
Họ lái xe tiếp, im lặng trong vài phút vì Decker phải tập trung lái xe trong gipwf cao điểm.
“Vậy là anh định sẽ quay lại Texas, rồi sao?”
“Tôi biết nhà cũ của mình đã bị cháy rụi kha khá rồi, nhưng tôi thực sự muốn nhìn thấy nó một lần nữa.” Anh ta ngừng nói giữa chừng. “Tôi nghĩ sau đó có lẽ tôi sẽ đến Alabama.”
“Alabama? Ý anh là Tuscaloosa á?”
“Không. Ý tôi là nhà Montgomery.”
Decker hiếu kì nhìn anh ấy. “Được rồi. Vì lí do gì thế?”
“Tôi đã gọi cho vài người. Hóa ra đội Howling Cougars cần một huấn luyện viên trung vệ chạy.”
“Đội của Tommy Montgomery à?”
Mars gật đầu. “Cậu bé đã mất cả cha lẫn mẹ. Callahan đã giết mẹ cậu ấy. Tôi nhìn thấy mình có chút trách nhiệm.”
“Nhưng anh không có trách nhiệm phải làm thế mà.”
“Nhưng tôi vẫn muốn làm. Và tôi có tiền để hỗ trợ Tommy. Tôi sẽ thiết lập một quỹ ủy thác cho cậu bé. Chẳng vì lý do gì mà cậu ấy phải chịu khổ cả.”
“Không vì lý do gì cả. Làm thế thật tốt, Melvin à”
“Anh có nghĩ tôi sẽ là một huấn luyện viên tốt không?”
Decker nhìn anh ta chằm chằm một lúc rồi quay đi. Anh biết Mars chỉ đơn giản muốn chút khích lệ thôi. Decker “cũ” có lẽ đã dễ dàng thuận theo ý Mars. Decker “mới” thì gặp nhiều khó khăn hơn mới nói những lời động viên được. Mặc dù giờ đây trí nhớ của anh hoàn toàn chính xác, phần còn lại trong não bộ anh thì không chắc, khu vực thu nhận các tín hiệu và cảm xúc xã hội và tất cả những thông điệp nhỏ mà hầu hết mọi người đều hiểu được, thì còn xa mới được coi là chính xác. Nhưng khi anh quay lại nhìn vào Mars, một ký ức mãnh liệt trùm lấy anh. Ký ức về Melvin Mars, trung vệ ngôi sao của đội Longhorns, đè bẹp Decker của đội Buckeyes để đến với một cú chạm bóng huy hoàng khác. Ký ức đó lập tức kết nối các từ ngữ lộn xộn trong đầu anh, duỗi thẳng nó thành những dòng suy nghĩ liền mạch.
Anh nói, “Để xem nào. Một trong những trung vệ chạy vĩ đại nhất mọi thời đại. Lọt chung kết Heisman. Và cầu thủ được đặt cược nhiều nhất vào Đại lộ Danh vọng của Giải Quốc Gia. Tôi tự hỏi một đội bóng trung học sẽ nghĩ cái quái gì về anh đấy.”
Mars ngượng ngùng cười khúc khích. “Tôi biết chạy bóng, Decker. Tôi chỉ không biết phải dạy người khác thế nào.”
“Tôi nghĩ Tommy sẽ sớm gặp được thầy giỏi.”
Họ đến sân bay và Decker xách đồ phụ Mars. Hai người dừng lại trước sảnh đón khách mà quay ra đối mặt nhau.
“Tôi đoán đây là lúc để tạm biệt rồi. Tạm thôi nhé.”
Decker nói, “Tạm thôi. Đừng có lặn mất tăm rồi trốn tôi.”
“Hãy đến Alabama xem đội Howling Cougars đấu. Rủ cả Jamison và Bogart nữa.”
“Thỏa thuận thế nhé.”
Họ lúng túng nhìn nhau trong giây lát cho đến khi Mars trao Decker một cái ôm, Decker ngập ngừng đáp lại.
Mars nói, “Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào, anh bạn. Anh là người bạn tốt nhất của tôi, và sẽ mãi là vậy.”
“Một sự thừa nhận hiếm có từ một thành viên đội Longhorns dành cho một thành viên đội Buckeyes đấy.”
“Anh hiểu ý tôi mà.”
Lần này Decker không cần do dự. Anh vừa cho tua lại ký ức lúc cả hai đối đầu với nhau trên sân bóng vừa nói, “Tôi hiểu ý anh mà, Melvin. Tôi cũng cảm thấy vậy.”
“Ai mà biết được, rồi đây khéo ta lại hợp tác với nhau tiếp. Tôi bắt đầu thích điều tra phá án rồi đấy.”
“Thực ra anh khá giỏi điều tra đấy.”
“Bảo trọng nhé.” Mars nở một nụ cười tươi. “Và đừng có để mình gầy quá.”
“Đừng mất ngủ lo tôi gầy quá.”
Họ ôm nhau một lần nữa rồi Mars xách túi lên và đi vào cổng sân bay.
Decker nhìn theo sau cho đến khi bóng hình người đàn ông to lớn biến mất hẳn.
Sau đó, anh ra lại xe nhưng không nổ máy đi ngay.
Anh mở đài lên. Đài phát thanh chuyển sang kênh NPR 1 .
1 Kênh phát thanh quốc gia.
Anh hồi tưởng lại về giao thừa năm ngoái, anh cũng làm điều tương tự. Khi anh nghe được mẩu tin đã thay đổi cuộc đời anh và bao người khác. Nhưng quan trọng hơn cả, là cuộc đời của Melvin Mars.
Anh liếc nhìn về hướng sân bay và nhớ về hình ảnh Melvin Mars nói với anh rằng anh là người bạn tốt nhất anh ta từng có.
Bỗng nhiên, anh cảm nhận lại cảm giác vào cái ngày anh bước vào sân bóng ấy. Khi tám mươi nghìn người cổ vũ, hoặc có vẻ như đang cổ vũ, cho anh, Amos Decker.
Ngoài ngày cưới và ngày con gái anh chào đời, trải nghiệm đó vẫn luôn là trải nghiệm tuyệt nhất đời anh.
Giờ đây, ký ức tuyệt diệu ấy ở Giải bóng Quốc gia đã bị đẩy xuống vị trí thứ tư.
Khi mà Melvin Mars mới trở thành người bạn tốt nhất của anh.
HẾT
+_+