← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 75

DECKER NGỒI ĐỐI diện Mars, mắt dán chặt vào anh ta.

Họ đang trong căn phòng khách sạn ở Tuscaloosa.

Bogart đứng yên đó, quan sát hai người họ, và dựa trên nét mặt, anh ấy không hề vui.

Căn nhà nọ đã bị sập một phần khi Roy Mars đánh bom cảm tử. Cả Decker và Mars đêuf thoát được khỏi đống đổ nát mà không có thương tích gì nặng, nhưng cũng xém tiêu tùng.

Họ lên chiếc xe tải của mấy người đàn ông cầm súng trường, lái đến nơi gần nhất họ có thể gọi điện được. Cảnh sát ập đến hiện trường. Đến khi Bogart cùng với đội đặc vụ của mình bay ngay đến, Decker và Mars đã nhập viện ở một cơ sở địa phương. Hai người qua đếm và gặp Bogart đến thăm tại đó.

Jamison đi cùng với Bogart, lúc này đang đứng cạnh anh ấy. Trông cô không vui vẻ hơn viên đặc vụ FBI là bao.

“Anh chưa từng có ý định để tôi tham gia à?” Anh ta nói với Decker.

Decker nhún vai. “Anh đã chính thức rút khỏi vụ án mà, Ross. Tôi không muốn anh gặp rắc rối, hơn nữa, Roy yêu cầu chúng tôi không được dẫn theo ai khác.”

“Anh nghe lời ông ta nhưng không nghe tôi.”

“Có vẻ như đó là cách duy nhất,” Decker đáp.

“Còn tôi thì sao?” Jamison cấu kỉnh xen vào, tay chống nạnh, mặt mày cau có.

“Tôi xin lỗi, Alex à,” là tất cả những gì Decker có thể nói được với cô lúc này.

Bogart nói, “Vậy là Roy đã chết và mấy gã kia cũng tan thành mây khói theo, còn chúng ta thì không tìm được gì từ hiện trường để làm bằng chứng dẫn đến Eastland hay Huey.”

Mars lắc đầu. “Tôi vẫn không thể tin được là ông ta cứ thế… tự làm mình nổ tung.”

“Ông ấy đã cứu chúng ta, Mars. Ừm, thực ra ông ấy làm thế để cứu anh. Tôi không nghĩ ông ấy quan tâm xem tôi sống chết thế nào đâu.”

“Nhưng vì lý do gì? Sau tất cả những gì ông ta đã làm với tôi? Có phải là vì mẹ tôi không?”

“Tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ ông ấy làm thế vì anh.”

“Ông ta không yêu tôi. Ông ta ghét tôi đến tận xương tủy. Ông ta gán tội giết người cho tôi. Tôi đoán ông ta chỉ muốn được giải thoát một cách dễ dàng.”

“Tôi thấy tự làm mình nổ tung không phải là một cách dễ dàng đâu,” Jamison chỉ ra.

“Mà tại sao ông ấy lại đến đó với một quả bom trong người chứ?” Mars hỏi.

Decker nói, “Ông ấy là người luôn biết rào trước các khả năng. Ông ấy biết Eastland có nhiều tai mắt. Hẳn ông cũng lường trước được khả năng ta bị theo đuôi.”

Bogart nói, “Chà, dù lý do có là gì, chúng ta vẫn chẳng có được gì cả. Roy là hi vọng cuối cùng của chúng ta. Và giờ ông ta đã ra đi. Vậy là Eastland và Huey vẫn được tự do ngồi nhà.”

“Không hẳn,” Decker phản đối.

Tất cả đều đổ dồn về phía anh.

Anh lôi một thứ gì đó từ túi áo khoác ra. Cánh tay anh vẫn còn đau vì bị một mảnh tường văng vào từ vụ nổ. Anh giơ một thứ lên.

“Ví của anh à?” Bogart hỏi.

“Ví của Roy.”

“Làm thế quái nào mà anh lấy được nó?” Mars bối rối.

“Tôi không lấy nó. Ông ấy đã ‘vô tình’ luồn nó vào túi tôi trước khi bước ra ngoài và tự làm mình nổ tung.”

“Tại sao ông ta lại làm thế?” Bogart hỏi.

Decker mở ví và lấy ra vật duy nhất kẹp trong ví.

“Cái gì thế?” Jamison hỏi. “Thẻ tín dụng à?”

“Không, một cái thẻ thư viện.”

“Thẻ thư viện ư? Bogart nói rồi quay sang Mars. “Ông ta có phải là một người ham đọc sách không?”

“Cả đời tôi chưa thấy ông ấy bên cạnh một quyển sách nào.”

“Trừ quyển sách ông ấy đọc cho anh trước giờ ngủ,” Decker nói.

“Đúng rồi. Làm sao mà anh nhớ…” Mars ngừng lại giữa câu.

“Tại sao lại đưa anh một cái thẻ thư viện nhỉ?” Jamison băn khoăn.

“Tôi nghĩ ông ấy để lại một thông điệpp.” Decker đứng dậy. “Đi tìm hiểu chứ?”

Chặng đường từ khách sạn đến thư viện chỉ mất mười phút lái xe. Đây chính là cái thư viện được xây dựng lên từ mảnh đất trước đây là cơ quan NAACP. Họ đi bằng chiếc xe Bogart thuê. Anh tấp xe vào lề đường, đậu ngay trước thư viện. Decker dẫn đường cho cả đội vào trong.

Tại bàn tiếp tân, một phụ nữ trung niên đang ngồi với một chồng sách trước mặt.

Decker lên tiếng, “Tôi có đặt giữ một quyển sách ở đây.” Anh đưa bà tấm thẻ thư viện.

Người phụ nữ nhận thẻ rồi làm thao tác tra cứu trên máy tính. “Tôi đồ là cái này không phải cho anh?” Bà nói khi màn hình máy tính hiện ra quyển sách tương ứng.

“Không, cho cháu trai tôi. Thằng bé đang học đọc.”

Người thủ thư mỉm cười. “Tập đọc sớm, sẽ tạo cho trẻ thói quen cả đời. Tôi sẽ quay lại ngay.” Người phụ nữ đứng dậy rồi biến mất vào sau những cái giá sách chất chồng.

Jamison nói, “Anh có định nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không, Amos?”

“Ông ta lưu giữ sách gì thế?” Mars hỏi.

“Quyển ‘Ba chú lợn con’ đây” người thủ thư quay lại. “Tôi có để ý anh từng đến hỏi quyển này một lần trước đây rồi.”

“Đúng vậy. Cháu tôi thích truyện ấy lắm.”

“Chà, truyện kinh điển mà. Tôi có đọc cho mấy đứa cháu nghe mà tôi còn thấy sợ mỗi khi đến đoạn Sói Lớn Xấu Xa xuất hiện. Tranh vẽ trong quyển này thực sự ấn tượng.” Người thủ thư đưa Decker quyển sách và trả lại thẻ thư viện.

“Cảm ơn nhiều.”

Họ quay người đi ra xe.

“Cái quái gì thế này?” Bogart hỏi.

Mars nói, “Đấy là quyển bố… ý tôi là Roy, ý tôi là Callahan, đã đọc cho tôi.”

Decker nói thêm vào, “Ông ấy thực sự rất thích nhân vật Sói Lớn Xấu Xa. Đó là bởi ông ấy nhìn thấy mình trong nhân vật ấy.”

“Chờ đã,” Jamison thốt lên. “Vậy còn ba con lợn?”

“Tất nhiên là Ba chàng lính ngự lâm rồi,” Decker nói. “Nhưng mà Roy coi chúng là lũ lợn thực sự chứ không phải là nhân vật chính diện. Và ông ấy là nhân vật Sói Lớn Xấu Xa muốn ăn thịt hết bọn chúng.”

“Nhưng con sói đã thất bại,” Bogart nói.

“Trong câu chuyện thì là thế. Để xem ngoài đời thật thì thế nào nhé.”

Anh ngồi vào hàng ghế sau và lật giở quyển sách. Anh lật từng trang sách một nhưng không tìm thấy gì.

Jamison nói, “Decker, xem phần chóp gáy sách xem. Phần gáy hơi tách rời với một số trang.”

Decker kiểm tra theo lời Jamison, cố nhét ngón tay mình vào kẽ hở, nhưng ngón tay anh quá to.

“Có ai có đèn soi không?” Anh hỏi.

Bogart lấy một cái đèn bút từ túi áo khoác ra đưa cho anh.

Decker soi đèn vào kẻ hở. “Có gì đó trong đấy.”

“Cứ xé cái gáy ra đi,” Bogart nói.

“Tôi không thích phá sách,” Decker nói.

“Chúa ơi,” Bogart nói. “Cứ chờ đã.” Anh ta vòng ra cốp sau và kéo vali ra. “Tôi còn chưa nhận phòng khách sạn,” anh ta giải thích. Bogart lôi ra một túi đựng quần áo và một bộ vest còn treo móc. Anh ta lấy riêng cái móc quần áo ra và đưa cho Deker qua cửa sổ hậu. “Đây. Thử dùng cái này đi.”

Decker nắn lại cái móc một chút cho vừa vào kẽ hở rồi luồn móc xuống. “Chắc chắn là chạm tới rồi,” Anh luồn móc một lúc.Vài phút sau anh nói, “Được rồi, đang ra rồi.” Anh từ tốn kéo đầu móc ra cho đến khi họ thấy được đầu của một chiếc chìa khóa.

Jamison là người có ngón tay nhỏ nhất ở đây, và cô nhẹ nhàng thò tay vào kẽ hở để lôi chiếc chìa ra. Có một vật gì đó gắn kèm chiếc chìa.

Decker nói, “Roy hẳn đã đính keo cái thứ ấy vào chiếc chìa khóa rồi đẩy nó vào gáy sách. Làm thế để cái chìa khóa không dễ bị rơi ra.”

“Chìa khóa để mở gì đó?” Bogart hỏi.

Jamison giơ cái chìa lên.

Decker nói, “Nếu phải đoán, tôi sẽ đoán là chìa khóa hộp đảm bảo.”

“Được rồi, ngân hàng nào chứ? Ở Tuscaloosa có nhiều hơn một ngân hàng đó. Đấy là nếu ông ta gửi ở Tuscaloosa.”

Jamison nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chà, cân nhắc chút, sao ta không thử vào cái ngân hàng ngay liền kề thư viện nhỉ?”

Bogart trố mắt rồi nói, “Nghe hợp lý đó.”

Họ cùng đi vào ngân hàng. Bogart trưng thẻ FBI cùng thẻ căn cước ra và mọi thứ diễn ra gọn lẹ. Chiếc chìa khóa đúng là từ ngân hàng này.

Khi vị giám đốc ngân hàng hỏi đến trát tòa, Bogart nói, “Tôi có thể xin một cái, nhưng ý tôi là có vài tên sát nhân có thể thoát tội trong lúc ấy.”

“Nhưng chủ két có quyền riêng,” giám đốc ngân hàng nói.

Decker giơ bức ảnh chụp Roy Mars ra. “Chủ két đây phải không?”

Giám đốc ngân hàng xem xét tấm ảnh đốm mờ. “Ừm, tôi nghĩ vậy.”

“Chà, đừng bận tâm. Ông ấy qua đời rồi.”

Giám đốc ngân hàng dẫn họ vào khu để két. Ông ta tra chìa vào ổ và rút hộp ra. Ông để họ tự kiểm tra những vật đựng trong hộp.

Decker nhìn Mars. “Anh sẵn sàng chưa?”

“Từ lâu rồi Decker à.”

Anh mở hộp két và tất cả đồng loạt nhìn vào hộp.

Decker từ từ lấy vật phẩm bên trong ra. Một tấm ảnh.

Bogart cầm một lá thư lên đọc.

Mars lấy ra một tờ bản đồ và vài giấy tờ có chữ viết tay.

Jamison cầm một đĩa DVD. “Những năm sáu mưới người ta làm gì có thứ này. Roy… ý tôi là Callahan… hẳn đã ngốn tiền cho nó.”

Mất gần một giờ đồng hồ để họ xem xét những thứ trong két, họ đặt đĩa DVD vào máy tính xách tay để xem. Có vẻ như đoạn băng lúc đầu được quay bằng máy phim, sau đó mới được ghi sang đĩa DVD.

Sau khi xem hết, Decker ngẩng lên nhìn mọi người.

Họ đều đang nhìn lại anh, sững sờ.

Sói Lớn Xấu Xa cuối cùng đã tóm được lũ lợn.

Decker ngước mắt lên trần nhà. “Cảm ơn, Aaron Callahan, dù ông có đang ở chốn nào đi nữa.”