← Quay lại trang sách

Chương 12

LÊ-VĂN-KHÔI đương cùng mấy tướng thân tín bàn kế cự-địch quân Triều, bỗng một tên quân vào báo:

- Dám bẩm Nguyên-Súy, quân ta có đại biến!…

Tin báo như sét đánh.

Lê-văn-Khôi cùng mấy tướng đều có vẻ ngạc-nhiên và cùng im lặng nhìn nhau một phút. Sau Lê Nguyên-Súy hỏi:

- Mi bảo có đại-biến, ấy là sự gì vậy?

- Bẩm, trung-quân đại-tướng Thái-công-Triều làm phản…

Chưa kịp nghe tên quân nói hết, Lê-văn-Khôi đứng phắt ngay dậy, tuốt gươm thét:

- Cái chi?

- Thái-công-Triều làm phản, đã đem bản bộ về hàng Trần-văn-Năng rồi!

- Thái-công-Triều làm phản!

Lê-văn-Khôi biến sắc.

Chàng gầm lên một tiếng, đoạn đứng ngây ra chẳng khác một cổ thụ vừa bị sét đánh.

Giây lâu, chàng nghiến răng trợn mắt nói:

- Thái-công-Triều làm phản à? Thế thì còn trời đất nào nữa… Ta có ngờ đâu nhân tâm lại nan trắc đến như vậy!… Nếu ta ngờ trước thì đâu có việc ngày nay.

Các tướng đều thở dài tỏ ý chán nản.

Họ nguyền rủa Thái-công-Triều.

Họ sỉ nhục thằng phản bạn và băn-khoăn lo đại sự không khéo thì tan vỡ mất.

Thình lình, Lê-văn-Khôi vỗ án gầm lên như sấm:

- Không! Không thể tan vỡ một cách vô lý như vậy được. Phải thành công…

Cử-tọa xúm lại hỏi:

- Chủ Súy đã có mưu thần diệu nào chăng?

- Có đây rồi. Và việc này phải nhờ đến Lê-đắc-Lực hiền-đệ một chuyến mới xong…

- Việc chi, xin Đại-Súy cứ dạy. Tiểu-tướng dù phải lăn mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng cũng không dám từ…

- Phiền hiền đệ sang Xiêm một phen.

- Sang Xiêm?

- Phải!

- Nhưng nó thù ta?

- Ở đời này, trong việc bang giao, tình riêng không bao giờ đáng kể, chỉ có quyền lợi mà thôi. Xiêm la nó tuy oán ta mưu đánh nó, song nay nó thấy có cơ hội để sẻ một phần đất Nam-kỳ thì nó sẽ lại giúp ta ngay.

- Nhưng nếu làm thế, ta sẽ mất đất!

- Chấp kinh cũng có lúc phải tòng quyền chứ! Chúng ta vừa bị nội phản, tình hình thế nào, bên địch hiểu rõ cả rồi. Như vậy thực là nguy-hiểm. Nay ta cần phải có ngoại viện. Vậy thì sự hòa với Xiêm chỉ là một kế-sách tạm thời mà thôi…

Lê-đắc-Lực nghe ra, vội chấp tay nói:

- Tiểu tướng xin phụng mệnh.

- Tốt lắm! Hiền đệ chờ đấy, ta viết thư xong sẽ hay.

Lê-văn-Khôi lập tức biên thư cho Xiêm-la Quốc-vương, Chàng niêm lại tử tế, đoạn trao cho Lê-đắc-Lực và bảo:

- Đây, hiền-đệ lên đường đi ngay mới kịp.

Binh Triều đã áp đảo tận nơi rồi.

- Tiểu tướng dù chết cũng không dám từ.

- Thế hiền đệ lên đường ngay đi. Trong khi chờ đợi, tôi sẽ cùng các bạn cố thủ Phan-an thành, nhất định sẽ không cùng quân Triều giao phong trận nào hết.

- Phải. Đại-Súy nên chờ viện binh đến, lúc ấy hãy hay. Chứ bây giờ, một là mình ít quân, quả bất địch chúng, hai là nội-tình của mình, bọn Thái-công-Triều đã cáo tỏ với bên địch hết cả thì khó lòng mà tránh được sự thất bại. Chi bằng cứ thủ hiểm là hơn.

- Thủ hiểm vi thượng sách. Vả lại, thành Phan-An này tường cao, hào sâu, lương thực đủ dùng trong bảy năm, tha hồ cho bọn kia vây hãm.

Hết