← Quay lại trang sách

Chương 714 Việt kinh sôi sục

Tất nhiên với tư cách một vị quân vương, Ninh Chính cũng từng nghĩ đến việc Tả Từ sẽ cầu hòa đình chiến, nhưng đó chỉ là suy đoán dựa trên góc độ lợi ích mà thôi.

Còn Tả Từ, với tư cách là một trong những lãnh tụ đứng đầu thiên hạ, việc trả thù cho thất bại thảm hại mới là điều hợp lý nhất, nếu Tả Từ đích thân ra tay, Ninh Chính không thể tưởng tượng nổi, Thẩm Lãng sẽ chống đỡ thế nào.

Hiện tại mọi chuyện rốt cuộc đã kết thúc, thật sự là tin vui trời ban.

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng la của đại thái giám Lê Ân: "Bệ hạ đại hỉ, tin chiến thắng từ thành Nộ Triều!"

Lê Ân vội vàng chạy vào, quỳ xuống dập đầu tâu: "Nửa tháng trước, thủy quân của Thiên Nhai Hải các, gần một ngàn chiếc thuyền, mười vạn quân đoàn bí mật, tấn công thành Nộ Triều. Đã bị bệ hạ Thẩm Lãng tiêu diệt hoàn toàn, xóa sổ khỏi thế giới này."

"Bảy ngày trước, bệ hạ Thẩm Lãng một lần nữa phóng vũ khí chiến lược từ khoảng cách năm mươi dặm, oanh tạc Thiên Nhai Hải các tại bờ biển tỉnh Thiên Nam, xóa sổ Thiên Nhai Hải các khỏi thế giới này."

"Bốn ngày trước, Tả Từ đích thân đến thành Nộ Triều, cầu hòa đình chiến, cam kết rút khỏi Việt quốc vô điều kiện."

"Bệ hạ Thẩm Lãng đã giành được đại thắng toàn diện!"

Nghe xong những lời này, văn võ bá quan như vỡ òa, ai nấy đều kinh ngạc như nghe được thần thoại từ trong thiên thư, không dám tin vào tai của mình.

Chúng ta biết bệ hạ Thẩm Lãng rất lợi hại, nhưng không ngờ ngài ấy lại lợi hại đến mức độ này.

Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, mọi người có nghe rõ không? Tiêu diệt mười vạn thủy quân của Thiên Nhai Hải các trong chớp mắt, là miểu sát sao?

Thôi được rồi, thật ra chỉ có tám vạn quân, nhưng bất kỳ chiến báo nào cũng phải phóng đại một chút, bệ hạ Thẩm Lãng của chúng ta cũng không ngoại lệ. Làm tròn lên thành mười vạn thì có sao đâu? Hơn nữa, ngay cả Tả Từ các chủ cũng đã nói là không so đo, chắc chắn sẽ không truy cứu việc Thẩm Lãng phóng đại đâu.

Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các mạnh mẽ cỡ nào, ai cũng rõ như ban ngày. Lần trước, chỉ với hai vạn Huyết Hồn quân, còn là đội quân trang bị chưa đầy đủ, đã làm cho người ta hít thở không thông.

Vậy mà lần này, Thiên Nhai Hải các lại điều động mười vạn quân chủ lực, quả thật là lực lượng khiến người ta tuyệt vọng, thế mà bệ hạ Thẩm Lãng không những chiến thắng, còn miểu sát đối phương trong nháy mắt.

Không chỉ nhiêu đó, bệ hạ Thẩm Lãng còn xóa sổ hoàn toàn Thiên Nhai Hải các tại bờ biển tỉnh Thiên Nam?

Hoàng đế Đại Càn của chúng ta, quả thật mạnh mẽ vô song!

Ban đầu, nếu Thẩm Lãng truyền ra chiến báo như vậy, e rằng rất nhiều người sẽ hoài nghi, bởi vì không tận mắt nhìn thấy, làm sao tin tưởng hắn lợi hại đến mức độ như vậy chứ?

Nhưng giờ đây, Tả Từ đích thân lên tiếng chứng minh, vậy thì chiến báo của bệ hạ Thẩm Lãng chắc chắn thật rồi.

"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Từ nay về sau, nước Việt chúng ta có thể sống yên ổn vô ưu!"

"Đại Càn chiến vô bất thắng, bệ hạ Thẩm Lãng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Văn võ bá qua quỳ xuống, hướng về phía đông hô vang, trong lòng tràn đầy cảm xúc tự hào, phấn chấn.

Tiếp đó, tin chiến thắng này như quả bom nổ, nhanh chóng lan truyền ra khỏi Việt kinh.

Không lâu sau, toàn bộ kinh đô sôi sục.

Dân chúng Việt kinh tự động đổ ra đường, hò reo ăn mừng chiến thắng. Ban đầu chỉ có vài ngàn người, sau đó là vài vạn, rồi mười mấy vạn, hừng hực khí thế tiến về phía hoàng cung, để ăn mừng chiến thắng.

Lúc này đây, dân chúng Việt kinh đều tin tưởng Thẩm Lãng, nhưng trong lòng họ vẫn còn sợ hãi, bởi vì cục diện lúc trước quá mức đáng sợ, đại quân của Đại Viêm quá đông đảo, khí thế ngút trời, giống như biển lớn muốn nhấn chìm ba nước Ngô, Sở, Việt. Lúc đó, người dân phải đối mặt nguy cơ diệt vong.

Giờ thì tốt rồi, bệ hạ Thẩm Lãng đã giành được đại thắng, mọi người đều được bình an.

"Bệ hạ Thẩm Lãng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

"Đại Càn vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Lúc này vạn dân kinh đô đều hô vang hai câu khẩu hiệu này, tâm tình xuất phát từ tận đáy lòng, bọn họ thật sự cảm nhận được sức mạnh của bốn chữ hoàng triều Đại Càn.......

Trong ngục Hắc Thủy đài!

Ninh Chính sẽ không đạp chó sa cơ, nhưng Diêm Ách thì khác, y trực tiếp đi đến phòng giam của Chúc Hoằng Chủ.

Diêm Ách hỏi: "Chúc tướng, ngài đang chờ tin từ Thiên Nhai Hải các sao?"

Chúc Hoằng Chủ khẽ nhắm mắt, mặc dù đang bị giam, nhưng khí sắc của lão vẫn rất tốt, lão là người biết thương tiếc bản thân, lại chú trọng dưỡng sinh, càng trong nghịch cảnh lại càng giữ bình bĩnh, nhẫn nhục không kinh vốn là bản tính của lão, cho nên khi nghe Diêm Ách hỏi, lão không có bất kỳ phản ứng nào.

"Chúc tướng, đừng chờ nữa." Diêm Ách nói: "Ninh Hàn đã thua, mười vạn quân chủ lực của Thiên Nhai Hải các, đã bị bệ hạ Thẩm Lãng miểu sát trong nháy mắt."

Nghe vậy, sắc mặt Chúc Hoằng Chủ khẽ biến, nhưng sau đó lại cười nói: "Diêm Ách, hai năm qua, lão phu vẫn luôn đánh giá cao sự kiên trì của ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi lại nói ra lời như vậy, thật khiến cho lão phu phải nhìn ngươi bằng con mắt khác. Ngươi làm vậy có ý nghĩa gì?"