← Quay lại trang sách

Chương 715 Chúng ta còn Đại Viêm

Diêm Ách tiếp tục nói: "Chúc tướng chắc hẳn rất quen Thiên Nhai Hải các tại bờ biển tỉnh Thiên Nam đúng không? Nơi đó giống như hậu hoa viên của gia tộc họ Chúc vậy, những quyển sách cổ quý giá kia, Chúc Nịnh dễ dàng mượn được. Vậy mà giờ đây, nơi đó đã bị san thành bình địa, đúng như lời tuyên bố của bệ hạ Thẩm Lãng, xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới này."

Chúc Hoằng Chủ cười nhạt một tiếng, nhắm mắt lại, không thèm để ý tới nữa.

Diêm Ách nói: "Chúc tướng không tin sao? Cũng đúng, ngay cả ta cũng không dám tin đâu. Chuyện này thật quá hoang đường, ta cho ngài xem cái này."

Chúc Hoằng Chủ nhận lấy, đó là bức chiếu thư mà Thẩm Lãng từng truyền đi khắp thiên hạ, trong đó có câu sẽ xóa xổ bất kì quốc gia hay thế lực nào dám xâm phạm lãnh thổ của Đại Càn, mà sẽ không báo trước.

Lão thở dài, nói: "Lão phu đã xem rồi. Thẩm Lãng viết rất hùng hồn, khích lệ lòng người, nhưng mà..."

Chúc Hoằng Chủ không nói hết câu, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, loại quốc uy này phải dựa vào thực lực đánh ra, chứ không phải ba hoa khoác lác.

Đương nhiên, lão cũng không dám xem thường Thẩm Lãng, bởi vì hắn đã tạo ra quá nhiều kỳ tích. Nhưng Chúc Hoằng Chủ lại tin tưởng vào Thiên Nhai Hải các hơn, đặc biệt là Tả Từ các chủ.

Chính bởi vì lão quá hiểu rõ Thiên Nhai Hải các, lão biết rõ nó mạnh mẽ đến mức nào, mạnh mẽ hơn Thẩm Lãng gấp trăm lần. Muốn tiêu diệt thành Nộ Triều, đối với Thiên Nhai Hải các mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cũng vì lý do này, Chúc Hoằng Chủ mới có thái độ cứng rắn như vậy.

Cho dù trận chiến tại Việt kinh thảm bại, lão cũng không muốn khuất phục Thẩm Lãng, thậm chí thà rằng để Chúc Nịnh tự sát, cũng không muốn gả nàng cho Kim Mộc Thông.

Diêm Ách không nói gì thêm, lấy ra bức thư thứ hai, do chính tay Tả Từ viết, vốn là gửi cho Ninh Chính.

Diêm Ách cười lạnh nói: "Chữ viết của Tả Từ các chủ, thiên hạ này e rằng không ai bắt chước được."

Chúc Hoằng Chủ xem xong, cả người như hóa đá, hoàn toàn mất phản ứng.

Kỳ thực, lão không nhìn thấy chữ viết của Tả Từ nhiều lắm, bởi vì người ta đâu có rảnh rỗi viết thư cho lão xem.

Nhưng chữ viết của Tả Từ, chỉ cần nhìn qua một lần là không thể nào quên.

Bản thân Chúc Hoằng Chủ cũng là một đại gia thư pháp, mà thần tượng của lão trong lĩnh vực thư pháp, chính là Tả Từ, lão đã nghiên cứu chữ viết của Tả Từ không biết bao nhiêu lần.

Chỉ cần liếc mắt một cái, lão liền nhận ra đây chính là chữ viết của Tả Từ.

Mượn một câu nói đang thịnh hành, đó là: "Từng chữ tôi đều biết, nhưng ghép lại với nhau thì tôi lại không hiểu gì cả."

Thiên Nhai Hải các chủ động cầu hòa, còn rút khỏi Việt quốc vô điều kiện?

Chuyện này... Rốt cuộc là thế nào?

Chúc Hoằng Chủ cũng được coi như một người có trí tuệ, nhưng lúc này tâm trí của lão không khỏi rối loạn.

Trong đầu óc của lão, Thiên Nhai Hải các là vô địch, dễ dàng nghiền nát Thẩm Lãng mười lần.

Vậy mà giờ đây, Thiên Nhai Hải các lại thua, chắc chắn đã bị tổn thất thảm trọng mới phải lựa chọn cầu hòa.

Chẳng lẽ những gì Diêm Ách nói đều là thật, Thẩm Lãng đã miểu sát đại quân chủ lực của Thiên Nhai Hải các, đồng thời xóa sổ Thiên Nhai Hải các tại bờ biển tỉnh Thiên Nam?

Dựa vào cái gì? Cho dù là kỳ tích cũng phải có giới hạn chứ, tạo sao lại thế?

Trên đời này còn thiên lý không? Ngay cả Thiên Nhai Hải các cũng sẽ thua sao?

Thiên Nhai Hải các giống như thần linh vậy, sao lại thua được?

Nhìn thấy Chúc Hoằng Chủ như hóa đá, Diêm Ách cười ha hả, xoay người rời đi.

Y đến đây không phải để khuyên nhủ, mà chỉ muốn đả kích Chúc Hoằng Chủ thôi.

Nhưng lúc này, Chúc Hoằng Chủ hoàn toàn không nhận ra y đã rời đi, không cảm nhận được sự bi thương, thống khổ hay khiếp sợ cái gì.

Lão như biến thành cái xác không hồn, mất tất cả cảm giác, không còn cảm nhận được thời gian đang trôi qua.

Lần trước, Chúc Hồng Tuyết thua trận, lão còn phun máu, nhưng lần này lão không có bất kỳ phản ứng gì.

Không biết qua bao lâu, Chúc Hoằng Chủ mới dần dần lấy lại được tri giác.

Nhưng lão vẫn không cảm thấy thống khổ, chỉ có sự mê man vô tận.

Sau này, Chúc gia phải làm sao đây? Thiên Nhai Hải các là chỗ dựa vững chắc nhất của Chúc gia.

Bây giờ ngay cả Tả Từ cũng đã rút lui, Chúc gia còn dựa vào ai đây? Làm sao xoay chuyển được cục diện đây?

Chúc Hoằng Chủ nhìn chằm chằm trần nhà, như đang hỏi ông trời, lão phải làm gì mới cứu được gia tộc đây?

Chẳng lẽ lão phải quỳ xuống cầu xin Ninh Chính, cầu xin Thẩm Lãng sao?

Gia tộc họ Chúc có nên đầu hàng hay không?

Lúc này, lão giống như một người chết đuối, chỉ còn bản năng cầu sinh, hoàn toàn không còn cảm thấy thống khổ, chỉ muốn liều mạng nắm lấy bất cứ cọng rơm cứu mạng nào.

Nhưng rất nhanh, lão đã bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm: "Chúng ta còn cơ hội, vẫn chưa đến đường cùng, Thiên Nhai Hải các thua, nhưng chúng ta còn Đại Viêm, đúng vậy! Chúng ta còn Đại Viêm."