Chương 773 Đã chơi là phải chịu
Công chúa Phù Đồ sơn vẫn im lặng. Chuyện này quả thật rất nghiêm trọng như lời Thẩm Lãng nói. Phù Đồ sơn và Tân Càn đã chuẩn bị kết hợp với nhau, thậm chí Doanh Vô Minh còn muốn thay mặt Phù Đồ sơn tham gia hội nghị siêu thoát, vậy mà Doanh Nghiễm vẫn cố ý che giấu thông tin quan trọng như vậy, thật sự quá đáng. Không muốn chia sẻ thông tin chiến lược sao?
Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, không biết người còn nhớ lời hứa của chúng ta chứ?"
Công chúa Phù Đồ sơn im lặng không nói gì.
Thẩm Lãng nói: "Nếu ta thua, ta sẽ bị cắt mất một bên trứng. Nếu ta thắng, chúng ta sẽ cùng nhau cấm sừng lên đầu Doanh Vô Minh. Nói cách khác, hai chúng ta sẽ ngủ với nhau. Không biết ta hiểu như vậy có đúng không?"
Đối phương vẫn không trả lời.
Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, mấy ngày nay ta vẫn luôn luyện tập squat, còn mới tắm rửa, thắp hương xong, ta rất coi trọng chuyện này. Dù sao, chuyện cấm sừng là chuyện hệ trọng, nhất định phải thật thận trọng."
"Công chúa điện hạ, đã chơi là phải chịu, người sẽ không nuốt lời chứ?"
"Công chúa điện hạ, chúng ta đều là người có thân phận, đã nói là phải làm, tuyệt đối không thể nuốt lời, nếu không sẽ khiến tổ tông hổ thẹn."
"Ầm, ầm..." Cánh cửa phía trước mở ra, đây là đang mời hắn sao?
Thẩm Lãng bước tới, đi qua cánh cửa, tiến vào một căn phòng trong động huyệt.
Mùi hương càng thêm nồng nặc, đây là khuê phòng của công chúa Phù Đồ sơn sao?
Rất nhanh, chân Thẩm Lãng đá phải một vật gì đó, hình như là giường đá?
Chẳng lẽ không thắp đèn sao? Muốn để cho hắn 'mò kim đáy bể' hả? Nếu như người nằm trên giường là thị nữ giả mạo thì sao?
Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, tuy rằng đã nói là tắt đèn thì đều như nhau, nhưng ta cảm thấy thắp đèn lên vẫn tốt hơn."
Đèn được thắp sáng.
Thẩm Lãng nhìn thấy một thân ảnh tuyệt mỹ, xinh đẹp đến mức không có từ ngữ nào để diễn tả được.
Đường cong cơ thể của công chúa Phù Đồ sơn còn hoàn mỹ hơn trong tưởng tượng, thậm chí còn mang theo một ma lực đặc biệt, mê người hơn cả Ninh Hàn, thậm chí còn có chút gì đó huyền bí.
"Thẩm Lãng, đã hứa là phải giữ lời, ngươi thắng. Nhưng mà... Ngươi nhất định phải chọn phần thưởng này sao? Ngươi nhất định phải cấm sừng Doanh Vô Minh sao?" Công chúa Phù Đồ sơn nói.
Thẩm Lãng nói: "Đúng vậy!"
Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Tốt lắm, hy vọng ngươi sẽ không hối hận!"
Nói xong, nàng tháo khăn che mặt, cởi bỏ xiêm y trên người, để lộ ra thân thể hoàn mỹ, đường cong đầy ma lực.
Thẩm Lãng kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, sau đó không thể rời mắt được nữa.
Hoàn toàn không thể tin nổi vào hai mắt của mình! Thẩm Lãng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh tượng này, ngay cả trong mơ cũng không dám mơ tới, chuyện này... Chẳng lẽ là gặp quỷ sao?
Công chúa Phù Đồ sơn cười lạnh: "Thẩm Lãng, chẳng phải ngươi muốn cấm sừng Doanh Vô Minh sao? Chẳng phải ngươi muốn có được ta sao? Tới đây, đừng khách sáo."
Khuôn mặt của nàng hoàn mỹ, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi, đường cong cơ thể cũng hoàn mỹ, thậm chí còn mang theo chút mộng ảo.
Thế nhưng toàn thân của nàng lại trong suốt, giống như thủy tinh vậy!
Quá mức kỳ dị, quá mức quỷ dị, nhất định không phải con người!
Giờ đây Thẩm Lãng rốt cuộc đã hiểu vì sao vị công chúa Phù Đồ sơn này lại không lộ diện.
Hắn cho rằng nàng xấu xí, hoặc trên người có vết sẹo đáng sợ gì đó, hoặc bị mụn nhọt bệnh tật gì đó.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, dù dung mạo người con gái này có xấu xí, dù trên người có sẹo hay vết tích gì, nàng cũng sẽ không đến mức vĩnh viễn không lộ diện, bởi vì thân là người thừa kế Phù Đồ sơn, tướng mạo không quan trọng, võ công, trí tuệ và ý chí mới trọng yếu nhất.
Nhưng toàn thân của nàng lại quá mức kỳ quái, quá mức khác người, trên dưới Phù Đồ sơn e rằng rất khó chấp nhận một người như vậy làm sơn chủ của Phù Đồ sơn.
Người thủy tinh thật sao?
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, cơ thể của một người lại có thể trong suốt đến vậy.
Người ngoài hành tinh sao?
Thấy phản ứng của Thẩm Lãng, công chúa Phù Đồ sơn thản nhiên nói: "Đến đây, đừng khách sáo."
Thẩm Lãng khàn giọng nói: "Hay là thôi đi, hay là chúng ta tắt đèn."
Lập tức, tất cả ánh nến đều vụt tắt, công chúa Phù Đồ sơn nói: "Đến đây, đừng khách sáo."
Lúc này thật đúng là ứng với câu nói, tắt đèn thì ai cũng như nhau, huống hồ dung mạo người con gái trước mắt này cực kỳ xinh đẹp, vóc người cũng hoàn mỹ, tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh, tắt đèn hẳn là sẽ rất đẹp.
Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Đến đây, ngươi còn chần chừ gì nữa?"
Thẩm Lãng cắn răng một cái, tiến lên, đưa tay đặt lên cổ nàng.
Trong nháy mắt, công chúa Phù Đồ sơn như bị điện giật, toàn thân co giật, thậm chí giống như đang bị thiêu đốt.
Nhưng nàng không hề né tránh, mà chỉ nói: "Tiếp tục đi, cứ cấm sừng cho Doanh Vô Minh."
Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng rụt tay về, nghiêm túc nói: "Công chúa điện hạ, ta chỉ là nói đùa với người thôi, ta là chính nhân quân tử, sao có thể thừa nước đục thả câu được chứ?"
Đối phương cười nhạt, không nói gì.