Chương 774 Chuyện nam nữ thật tục tĩu
Thẩm Lãng nói: "Nam nữ hoan ái là chuyện thiêng liêng, không có tình cảm mà phát sinh quan hệ chính là một loại chà đạp lẫn nhau, đây là chuyện trái với luân thường đạo lý, chúng ta khác với cầm thú chính là vì chúng ta có đạo lý, biết liêm sỉ. Thôi, thôi, thôi, công chúa điện hạ, người mặc y phục vào đi, nơi này rất lạnh, đừng để bị cảm."
Nói rồi Thẩm Lãng nhặt váy ngủ trên đất lên, mặc vào cho công chúa Phù Đồ sơn.
Mặc dù đưa tay không thấy được năm ngón, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa cất giấu một thứ gì đó rất nguy hiểm vậy.
Thật sự không làm được, người trong suốt, ngũ tạng lục phủ đều nhìn rõ mồn một.
Thẩm Lãng nói: "Chúng ta hãy trò chuyện với nhau, hòa bình hữu hảo, chuyện nam nữ thật tục tĩu."
Công chúa Phù Đồ sơn cười nhạt, nghiêm túc ngồi xuống, hỏi: "Thẩm công tử, được xưng là thần y thiên hạ đệ nhất, vậy chứng bệnh của ta, ngươi có chữa được không?"
Thật không chữa được, bởi vì nàng đã không còn thuộc về phạm trù bệnh tật, mà giống như một loại biến dị hơn.
Kỳ thực, người có tình trạng tương tự, Thẩm Lãng đã gặp ba người, một người là sư phụ của hắn, Ngô Đồ Tử, nàng ấy có làn da trắng khác thường, trắng hơn cả người da trắng, trắng như tuyết, da thịt cũng có chút trong suốt, thậm chí nhìn thấy cả mạch máu, nhưng chung quy nàng ấy là người bình thường, chỉ là đặc biệt trắng, trắng đến mức tạo thành cảm giác trong suốt.
Người thứ hai là muội muội của Thẩm Lãng, cũng chính là tiểu công chúa Cơ Ninh được nuôi dưỡng trong hoàng cung Đại Viêm, nàng cũng trắng đến mức gần như trong suốt, còn phải thường xuyên ở trong phòng vô trùng vô khuẩn, tuyệt đối không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Người thứ ba chính là bảo bối Yêu Yêu trong lòng Thẩm Lãng, đã từng có một khoảng thời gian rất dài bảo bối phải ở trong phòng vô trùng vô khuẩn đặc biệt, mỗi ngày đều ngủ, da thịt yếu ớt không thể tiếp xúc với bất kỳ ánh sáng nào, nếu không sẽ lập tức bị bỏng.
Đương nhiên, bảo bối Yêu Yêu hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì trước khi rời đi, nữ vương Medusa đã cho con gái một bảo vật vô cùng quý giá, cứu mạng của cô bé.
Nhưng ba người này về mức độ bệnh tình đều kém xa công chúa Phù Đồ sơn.
"Ngươi sợ vi khuẩn, sợ bụi bặm sao? Ngươi có thường xuyên bị bệnh không?" Thẩm Lãng hỏi, nhưng rất nhanh hắn đã tự trả lời: "Không đúng, ngươi không sợ, bởi vì nơi này không phải phòng vô trùng vô khuẩn, võ công của ngươi rất cao siêu nữa."
Công chúa Phù Đồ sơn vẫn im lặng không nói.
Thẩm Lãng nói: "Ngươi sợ ánh sáng mặt trời sao? Chỉ cần tiếp xúc với một chút ánh sáng mặt trời, da thịt của ngươi sẽ bị bỏng, rất đau đớn. Cho nên ngươi mới sống trong động phủ này?"
Đối phương vẫn không trả lời.
Thẩm Lãng nói: "Nhưng người sống trong bóng tối lâu ngày, đôi mắt sẽ có biến hóa rõ ràng, nhưng mắt của ngươi tuy có biến hóa, nhưng cũng không đến mức đó, cho nên chứng bệnh của ngươi là do di truyền? Nếu ta đoán không lầm, chắc là do tiêm vào Thượng Cổ Tẩy Tủy Tinh, sau đó phát sinh biến đổi huyết mạch, trực tiếp biến dị thành ra như vậy?"
Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Thẩm Lãng, có phải ngươi rất tự tin vào trí tuệ của mình, luôn tràn đầy cảm giác ưu việt không? Cho nên bất kể gặp ai, ngươi cũng luôn tự cho mình là đúng, ví dụ như ngươi còn chưa gặp ta, nhưng vì muốn chọc tức Doanh Vô Minh đã muốn ngủ với ta. Bởi vì ta không dám gặp người nên phán đoán ta cực kỳ xấu xí, mắc bệnh nan y. Bởi vì phụ thân ta không có con trai, nên trực tiếp kết luận ông ấy không có khả năng, cho nên mới không sinh được con trai. Thật sự là một kẻ tự cho mình là trung tâm của mọi chuyện, một kẻ tự luyến đến mức biến thái, thậm chí cảm thấy tất cả nữ nhân trên đời này đều nên yêu ngươi, cảm thấy mình thông minh hơn bất kỳ ai, cao quý hơn bất kỳ ai, ta chưa từng thấy ai tự kỷ như ngươi."
Đây cũng là một loại công kích nhắm vào Thẩm Lãng, hơn nữa còn vô cùng chính xác.
Thẩm Lãng nói: "Nhìn xem, cuộc trò chuyện giữa chúng ta đã có kết quả, công chúa điện hạ đã bắt đầu cởi mở với ta, đây là một khởi đầu tốt đẹp, chúng ta nên duy trì trạng thái này."
Ể? Ngươi không biết xấu hổ sao? Người ta đang mắng ngươi, chỉ trích ngươi đấy.
Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Ngươi cảm thấy ta không giống người thường sao? Vậy ta nói cho ngươi biết, lúc nhỏ ta còn không giống người hơn bây giờ, còn đáng sợ hơn những gì ngươi tưởng tượng."
Thẩm Lãng kinh ngạc? Vậy là hắn đoán sai rồi, người con gái trước mắt này không phải do tiêm vào Thượng Cổ Tẩy Tủy Tinh mới bị biến dị?
Hay là nàng sinh ra đã không bình thường, sau đó lại tiêm vào Thượng Cổ Tẩy Tủy Tinh, để tiến hành biến đổi huyết mạch, nhiều nguyên nhân kết hợp lại, mới khiến nàng biến dị thành ra như bây giờ?
"Ông trời để ta biến thành như vậy, ta sẽ chấp nhận nó." Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Cho nên ta mới không trở lại mặt đất, không kế thừa cơ nghiệp của Phù Đồ sơn, mà lựa chọn đính hôn với Doanh Vô Minh, để hắn thay mặt Phù Đồ sơn, là bởi vì ta không thể trở lại mặt đất. Ta không quan tâm việc người khác nhìn thấy bộ dạng này, cũng không quan tâm ánh mắt khác thường của người khác, chỉ là bởi vì ta không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà thôi."