← Quay lại trang sách

Chương 775 Công chúa Phù Đồ sơn đau khổ

Thẩm Lãng im lặng một hồi, nói: "Vậy ngươi phải chú ý bổ sung Canxi, không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, sẽ bất lợi cho việc hấp thụ Canxi."

Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Thẩm Lãng, đừng phí sức nữa, vô ích thôi. Ngươi cả đời này cũng không ra ngoài được, ngươi cũng không chia rẽ được quan hệ giữa Phù Đồ sơn và Doanh gia, càng không cướp được Long Chi Hối."

Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, nếu có một ngày ngươi có thể khôi phục bình thường, vậy có phải là ngươi không cần Doanh Vô Minh nữa, ngươi có thể tự mình nắm giữ Phù Đồ sơn sao?"

Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Sẽ không có ngày đó đâu, tâm tư của ngươi thật phức tạp. Ngươi vừa muốn chia rẽ quan hệ giữa Phù Đồ sơn và Doanh gia, vừa muốn Doanh Vô Minh tiếp tục đại diện cho Phù Đồ sơn tham gia hội nghị siêu thoát, như vậy chúng ta có thể tiếp tục giằng co với Đại Viêm, Đại Càn của ngươi sẽ tiếp tục hưởng lợi."

Thẩm Lãng không trả lời trực tiếp, mà tiếp tục hỏi: "Có thể cho ta gặp Khổ Đầu Hoan không?"

Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Không thể."

Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, tuy hy vọng rất mong manh, nhưng ta sẽ cố gắng tìm cách để ngươi khôi phục bình thường. Nếu một ngày nào đó ta tìm được cách, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ một chút, Phù Đồ sơn và Đại Càn chúng ta hợp tác. Những lời ngươi nói tuy sai lầm, nhưng cũng có lý, huyết thống của ngươi cao quý hơn Doanh Vô Minh rất nhiều, con cái của ngươi sinh ra đều là thiên tài đỉnh cấp, huyết mạch của con cái do ngươi sinh ra tuyệt đối là cao nhất, có thể khiến cho Phù Đồ sơn uy hiếp địa vị của Bạch Ngọc Kinh."

Công chúa nói: "Ta đã cởi y phục một lần, ngươi cũng đã sờ mó thỏa thích, hiện tại giao ước vẫn còn hiệu lực, ngươi có thể đến lấy tiền đặt cược bất cứ lúc nào, cần ta cởi ra lần nữa không?"

Thẩm Lãng nói: "Đừng có giễu cợt ta nữa, làn da trong suốt của ngươi cực kỳ nhạy cảm, không chịu nổi bất kỳ va chạm nào, ta chỉ mới chạm vào cổ ngươi, đã khiến cho ngươi đau đớn như bị thiêu đốt, nếu ta đoán không lầm, bây giờ cổ của ngươi hẳn là như bị lửa đốt, có vết bỏng rõ ràng, không biết bao lâu mới khỏi hẳn, ta còn tưởng ta sẽ thiêu cháy ngươi đấy, coi như ta uống rượu say, nhắm mắt ngủ với ngươi, cũng sẽ bị ngươi tát cho một cái nát bét."

"Tạm biệt công chúa điện hạ, hãy suy nghĩ kỹ những gì ta nói, làm người nên có hy vọng, biết đâu sự biến dị kỳ quái của ngươi sẽ có ngày khỏi? Đừng quên ta là thần y đệ nhất thiên hạ, coi như hiện tại không chữa được, tương lai chưa chắc đã không chữa được.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Nói xong, Thẩm Lãng lui ra ngoài.

Một lúc sau, đèn trong mật thất lại sáng lên, công chúa Phù Đồ sơn đi đến trước gương, quả nhiên trên chiếc cổ trong suốt của nàng xuất hiện năm vết thương, rõ ràng Thẩm Lãng chỉ chạm nhẹ một cái, vậy mà giờ đây lại giống như bị bàn tay sắt nung đỏ in dấu lên vậy.

Dù Thẩm Lãng không ngại cơ thể trong suốt của nàng, thật sự ngủ với nàng, diện tích tiếp xúc lớn như vậy sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, mà võ công của nàng lại cao như vậy, chỉ cần giãy giụa một cái, Thẩm Lãng sẽ tan xương nát thịt.

Nhìn mình trong gương, công chúa Phù Đồ sơn muốn nở nụ cười thản nhiên, bởi vì nàng luôn tự nhủ đây là cơ thể mà ông trời ban tặng, nàng sẽ chấp nhận nó, nàng hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Nhưng rất nhanh, nàng vẫn để lộ ra ánh mắt và cảm xúc thật sự.

Vô cùng ghê tởm, vô cùng đau khổ.

Nàng cực kỳ ghét cơ thể của mình.

Vì sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy? Rõ ràng nàng là người, còn là một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, vì sao lại cho nàng một cơ thể trong suốt đáng sợ như quỷ? Rõ ràng nàng là người, vì sao phải vĩnh viễn sống trong động phủ dưới lòng đất, không bao giờ dám trở lại mặt đất nửa bước?

Rõ ràng võ công của nàng cao như vậy, nhưng lại không chịu nổi nửa tấc ánh mặt trời?

Rõ ràng nàng thông minh như vậy, kiên cường, mạnh mẽ như vậy, vì sao lại không thể tự mình nắm giữ cơ nghiệp của Phù Đồ sơn, mà phải mượn tay người khác?

Vì sao? Vì sao?......

Thẩm Lãng trở về phòng mình, căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn hai mươi thước vuông, không thể bước ra ngoài nửa bước.

Sau đó, suốt mấy ngày liền, hắn khôi phục cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không còn dùng bốn câu tẩy não nữa, cũng không còn nói mê sảng nữa.

Hai người nghe lén ở phòng bên cạnh buồn ngủ díp cả mắt, nhưng vẫn phải dựng tai lên nghe ngóng, không dám bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào.

Không biết vì sao, lúc này bọn họ lại nhớ đến những tháng ngày địa ngục trước đây, nhớ đến bốn câu tẩy não của Thẩm Lãng.

Haiz, con người thật kỳ lạ.

Lúc bắt ép ngươi mỗi ngày phải viết mấy vạn chữ, ngươi cảm thấy thống khổ, như bị tra tấn trong địa ngục.

Nhưng khi không cần phải viết một chữ nào, ngươi lại cảm thấy trống rỗng, tịch mịch, lạnh lẽo.